Chương 5
Chanh Sắc Hương Thái
09/11/2023
Về sau Lục Minh Kha thường xuyên hối hận một chuyện, đó là ngày hôm ấy
ma xui quỷ khiến nói ra câu đó lại không hề chân chính ngộ ra lý do vì
sao lòng mình lại thốt ra những câu nói đó.
Từ Hạo Miểu hỏi hắn: "Chẳng lẽ mày để ý tới con chó hoang Tăng Thanh kia thật à?"
Lục Minh Kha sửng sốt một chút, ngay sau đó thì cười nhạo: "Đm, điên hay sao mà thích con chó hoang đó! Nếu nó thích Chung Kí Bạch thì tội gì tao phải vội vàng thích nó; nếu mày muốn tiếp tục chơi thì hai ta cùng nhau phịch nó."
Con chó hoang.
Nhiều người trong lớp cũng cùng suy nghĩ như vậy.
Có ai là không biết chứ? Trên danh nghĩa Tăng Thanh là con nuôi của Chung gia nhưng trên thực tế mọi người trong giới đều biết rằng Tăng Thanh không được cha mẹ nuôi yêu thương.
Trong lớp có đám nhà giàu cảm thấy mất mặt khi chơi với loại người thuộc tầng lớp khác, thiếu niên ác ý vô lương tâm không hề cố kỵ, bọn chúng đem câu chuyện thành đề tài cười cợt trước mặt mọi người. Nói Tăng Thanh chỉ là con chó hoang vẫy đuôi lấy lòng Chung gia, ngay cả Chung thiếu gia còn ghét Tăng Thanh thì ai thèm chơi với nó, nó sinh ra chỉ xứng đáng làm kẻ hầu mà thôi.
Tóm lại ai chơi với Tăng Thanh thì sẽ bị mất giá.
Cũng giống như nếu trong lớp có một người bị cô lập, đám học sinh sẽ không nghĩ đến việc người này có đáng bị cô lập hay không mà sẽ đi theo đám đông xa lánh kẻ đó.
Vậy đấy. Mỗi con người khác nhau đều có lý do khác nhau, họ sẽ chia ra làm hai luồng suy nghĩ: Người "thiện lương" thì sợ bản thân đứng thành hàng cũng bị cô lập, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện. Còn kẻ "độc ác" chỉ chạy theo xu hướng mà không suy nghĩ, cảm thấy tên kia bị nhiều người ghét như vậy chắc chắn vấn đề nằm ở tên đó.
Bị đàn ông đè ra chịch, hay là trèo cao dụ dỗ Lục Minh Kha, chuyện này quá vi diệu, không ai thích loại dơ bẩn như Tăng Thanh. Huống chi, lúc ấy Tăng Thanh rõ ràng là đang hoảng sợ, nhảy dựng lên rồi xua tay, như muốn che đậy: "Lục Minh Kha, đừng nói nhảm, tôi... tôi..."
Cậu nghiêng đầu cười ngọt ngào như thường lệ: "Tôi chỉ muốn thử với đàn ông xem thế nào thôi."
Búp bê sau lớp kính xuất hiện vết bẩn trên mặt, nhưng dù vết bẩn đó nằm trên mặt búp bê hay trên mặt kính thì người qua đường không quan tâm, họ chỉ nhìn thấy vết bẩn được lau qua lau lại, càng lau thì mặt búp bê càng bẩn.
......
Vậy, Từ Hạo Miểu có để ý tới loại chuyện này không?
Không thèm để ý.
Hắn là thiếu gia họ nhà Từ, ai dám nói hắn sinh ra làm người hầu?
Từ Hạo Miểu cảm thấy rất thoải mái khi chịch cơ thể Tăng Thanh, hắn thích, vậy hắn vẫn luôn chịch, chịch đến khi nào chán thì thôi.
Khi Từ Hạo Miểu đi thi đấu ở ngoài tỉnh trở về, nghe được chuyện xảy ra trong lớp, Lục Minh Kha đã tức giận lật bàn, xanh mặt mắng Tằng Thanh là "con chó hoang không biết điều", "con đĩ n*ng loz".
Mấy từ ngữ này đã thêm thành một câu chuyện để bàn tán giữa các học sinh trong trường từ một góc độ khác: Tăng Thanh bất chấp tất cả tự phanh phui việc mình bị người khác chịch, muốn thử lòng Lục Minh Kha và cậu ta đã thành công! Ôi mẹ ơi, thật là giẻ rách mà!
Nhưng trong giờ nghỉ giải lao, Lục Minh Kha lười biếng ngáp một cái, nói với Từ Hạo Miểu: "Này, tao nói cho mày biết một chuyện. Tăng Thanh nói nó không thích hai người cùng nhau chịch nó, cảm thấy không thoải mái. Từ giờ trở đi, mày đừng chịch nó nữa."
Ngón tay đang cài nút chợt khựng lại, sau đó Từ Hạo Miểu nhẹ nhàng cười nói: "Tưởng gì? Cùng lắm thì về sau khỏi chơi some, mày chơi của mày, tao chơi của tao...."
Từ Hạo Miểu hỏi Lục Minh Kha: "Chẳng lẽ mày để ý tới con chó hoang Tăng Thanh kia thật à?"
Để ý sao?
Hứa Hạo Miêu cũng tự hỏi. Để ý, nhưng Tăng Thanh quả thật là một con chó hoang rẻ mạt, Chung Kí Bạch đối xử với cậu ta như vậy mà cậu ta vẫn cứ dí mặt chạy theo, vừa lẩm bẩm xin lỗi vừa chịu đựng bị **, lại mau mau mong ngóng tới cuối tuần về nhau cùng Chung Kí Bạch.
.....
....
Từ Hạo Miểu bắn tinh xong thì rút dương v*t nửa mềm ra, sau đó nhặt dương v*t silicon rung ngoáy rơi trên mặt đất, banh rộng hai chân Tăng Thanh ra, rồi cầm dương v*t giả tràn đầy gân guốc đáng sợ thọc mạnh vào trong lỗ hậu lầy lội sưng đỏ.....
Đến đó vẫn chưa kết thúc, hắn nửa đè trên người Tăng Thanh, dùng sức túm mái tóc mềm mượt của Tăng Thanh kéo giật về phía sau, ép cậu phải nhìn thẳng vào hắn, dịu dàng nói: "Chó hoang, hôm nay về nhà phải nói với Chung Kí Bạch rằng cưng muốn qua ở với tôi, biết chưa?"
Tăng Thanh rưng rưng nước mắt cầu xin, "Từ Hạo Miểu.... Bên trong rách rồi..... Cậu mau rút nó ra...."
"Tôi đang nói chuyện với cậu, nghe rõ chưa? Hửm?"
Gậy mát xa thâm nhập càng sâu, kêu "ong ong", phập phồng lên xuống rồi lại xoay tròn nghiền áp, chẳng mấy chốc đã tạo thành một lớp bọt màu trắng hồng ở quanh cửa lỗ thịt, là máu, cùng với chất hỗn hợp giữa tinh dịch với nước dâm.
Đau quá...
Bất chấp da đầu bị kéo đau đến mức nào, Tăng Thanh vội vàng gật đầu và khóc: "Nghe hiểu... nghe hiểu mà..."
Tăng Thanh bị ép lật người, quỳ bò bị gậy mát xa chơi đến khi lên đỉnh.
Từ Hạo Miểu đi tắm.
Tăng Thanh mệt rã rời nằm trên giường, trong mơ hồ có phần hoang mang: Có yêu cầu gì thì Từ Hạo Miểu tự đi mà bảo với Chung Kí Bạch, Chung Kí Bạch thích hắn mà, chắc chắn sẽ thoả mãn yêu cầu của hắn, cậu chỉ là kẻ hầu mà thôi, cớ sao lại đi dồn ép cậu....
À đúng rồi, Từ Hạo Miểu không thích Chung Kí Bạch, cái tên dối trá này chỉ muốn ngược đãi cậu, không để yên cho cậu mà thôi.... Nhưng chắc giờ Từ Hạo Miểu cũng hơi thích Chung Kí Bạch rồi nhỉ? Cảm thấy chướng mặt khi thấy cậu đứng trước mặt Chung Kí Bạch? Là ghen sao? Vậy.... Tới khi nào hắn ta không chịch cậu nữa đây?
Thôi quên đi.... Mấy đám thiếu gia này đều không có ý thức về trinh tiết, giống như những gã đàn ông thuộc tầng lớp thượng lưu bao nuôi người tình ở bên ngoài, về nhà vẫn không trì hoãn chuyện âu yếm vợ chồng với bà xã.
Tăng Thanh giật giật cánh tay, không muốn nghĩ ngợi thêm nữa, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
..... Không sao đâu, lúc này đây cậu đã không còn thích Chung Kí Bạch, Chung Kí Bạch sẽ không bao giờ đối xử tốt với cậu nữa, trong ba người, Lục Minh Kha vẫn tốt hơn xíu...
Chỉ là xíu xíu thôi, nhưng dường như là đủ rồi...
Từ Hạo Miểu hỏi hắn: "Chẳng lẽ mày để ý tới con chó hoang Tăng Thanh kia thật à?"
Lục Minh Kha sửng sốt một chút, ngay sau đó thì cười nhạo: "Đm, điên hay sao mà thích con chó hoang đó! Nếu nó thích Chung Kí Bạch thì tội gì tao phải vội vàng thích nó; nếu mày muốn tiếp tục chơi thì hai ta cùng nhau phịch nó."
Con chó hoang.
Nhiều người trong lớp cũng cùng suy nghĩ như vậy.
Có ai là không biết chứ? Trên danh nghĩa Tăng Thanh là con nuôi của Chung gia nhưng trên thực tế mọi người trong giới đều biết rằng Tăng Thanh không được cha mẹ nuôi yêu thương.
Trong lớp có đám nhà giàu cảm thấy mất mặt khi chơi với loại người thuộc tầng lớp khác, thiếu niên ác ý vô lương tâm không hề cố kỵ, bọn chúng đem câu chuyện thành đề tài cười cợt trước mặt mọi người. Nói Tăng Thanh chỉ là con chó hoang vẫy đuôi lấy lòng Chung gia, ngay cả Chung thiếu gia còn ghét Tăng Thanh thì ai thèm chơi với nó, nó sinh ra chỉ xứng đáng làm kẻ hầu mà thôi.
Tóm lại ai chơi với Tăng Thanh thì sẽ bị mất giá.
Cũng giống như nếu trong lớp có một người bị cô lập, đám học sinh sẽ không nghĩ đến việc người này có đáng bị cô lập hay không mà sẽ đi theo đám đông xa lánh kẻ đó.
Vậy đấy. Mỗi con người khác nhau đều có lý do khác nhau, họ sẽ chia ra làm hai luồng suy nghĩ: Người "thiện lương" thì sợ bản thân đứng thành hàng cũng bị cô lập, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện. Còn kẻ "độc ác" chỉ chạy theo xu hướng mà không suy nghĩ, cảm thấy tên kia bị nhiều người ghét như vậy chắc chắn vấn đề nằm ở tên đó.
Bị đàn ông đè ra chịch, hay là trèo cao dụ dỗ Lục Minh Kha, chuyện này quá vi diệu, không ai thích loại dơ bẩn như Tăng Thanh. Huống chi, lúc ấy Tăng Thanh rõ ràng là đang hoảng sợ, nhảy dựng lên rồi xua tay, như muốn che đậy: "Lục Minh Kha, đừng nói nhảm, tôi... tôi..."
Cậu nghiêng đầu cười ngọt ngào như thường lệ: "Tôi chỉ muốn thử với đàn ông xem thế nào thôi."
Búp bê sau lớp kính xuất hiện vết bẩn trên mặt, nhưng dù vết bẩn đó nằm trên mặt búp bê hay trên mặt kính thì người qua đường không quan tâm, họ chỉ nhìn thấy vết bẩn được lau qua lau lại, càng lau thì mặt búp bê càng bẩn.
......
Vậy, Từ Hạo Miểu có để ý tới loại chuyện này không?
Không thèm để ý.
Hắn là thiếu gia họ nhà Từ, ai dám nói hắn sinh ra làm người hầu?
Từ Hạo Miểu cảm thấy rất thoải mái khi chịch cơ thể Tăng Thanh, hắn thích, vậy hắn vẫn luôn chịch, chịch đến khi nào chán thì thôi.
Khi Từ Hạo Miểu đi thi đấu ở ngoài tỉnh trở về, nghe được chuyện xảy ra trong lớp, Lục Minh Kha đã tức giận lật bàn, xanh mặt mắng Tằng Thanh là "con chó hoang không biết điều", "con đĩ n*ng loz".
Mấy từ ngữ này đã thêm thành một câu chuyện để bàn tán giữa các học sinh trong trường từ một góc độ khác: Tăng Thanh bất chấp tất cả tự phanh phui việc mình bị người khác chịch, muốn thử lòng Lục Minh Kha và cậu ta đã thành công! Ôi mẹ ơi, thật là giẻ rách mà!
Nhưng trong giờ nghỉ giải lao, Lục Minh Kha lười biếng ngáp một cái, nói với Từ Hạo Miểu: "Này, tao nói cho mày biết một chuyện. Tăng Thanh nói nó không thích hai người cùng nhau chịch nó, cảm thấy không thoải mái. Từ giờ trở đi, mày đừng chịch nó nữa."
Ngón tay đang cài nút chợt khựng lại, sau đó Từ Hạo Miểu nhẹ nhàng cười nói: "Tưởng gì? Cùng lắm thì về sau khỏi chơi some, mày chơi của mày, tao chơi của tao...."
Từ Hạo Miểu hỏi Lục Minh Kha: "Chẳng lẽ mày để ý tới con chó hoang Tăng Thanh kia thật à?"
Để ý sao?
Hứa Hạo Miêu cũng tự hỏi. Để ý, nhưng Tăng Thanh quả thật là một con chó hoang rẻ mạt, Chung Kí Bạch đối xử với cậu ta như vậy mà cậu ta vẫn cứ dí mặt chạy theo, vừa lẩm bẩm xin lỗi vừa chịu đựng bị **, lại mau mau mong ngóng tới cuối tuần về nhau cùng Chung Kí Bạch.
.....
....
Từ Hạo Miểu bắn tinh xong thì rút dương v*t nửa mềm ra, sau đó nhặt dương v*t silicon rung ngoáy rơi trên mặt đất, banh rộng hai chân Tăng Thanh ra, rồi cầm dương v*t giả tràn đầy gân guốc đáng sợ thọc mạnh vào trong lỗ hậu lầy lội sưng đỏ.....
Đến đó vẫn chưa kết thúc, hắn nửa đè trên người Tăng Thanh, dùng sức túm mái tóc mềm mượt của Tăng Thanh kéo giật về phía sau, ép cậu phải nhìn thẳng vào hắn, dịu dàng nói: "Chó hoang, hôm nay về nhà phải nói với Chung Kí Bạch rằng cưng muốn qua ở với tôi, biết chưa?"
Tăng Thanh rưng rưng nước mắt cầu xin, "Từ Hạo Miểu.... Bên trong rách rồi..... Cậu mau rút nó ra...."
"Tôi đang nói chuyện với cậu, nghe rõ chưa? Hửm?"
Gậy mát xa thâm nhập càng sâu, kêu "ong ong", phập phồng lên xuống rồi lại xoay tròn nghiền áp, chẳng mấy chốc đã tạo thành một lớp bọt màu trắng hồng ở quanh cửa lỗ thịt, là máu, cùng với chất hỗn hợp giữa tinh dịch với nước dâm.
Đau quá...
Bất chấp da đầu bị kéo đau đến mức nào, Tăng Thanh vội vàng gật đầu và khóc: "Nghe hiểu... nghe hiểu mà..."
Tăng Thanh bị ép lật người, quỳ bò bị gậy mát xa chơi đến khi lên đỉnh.
Từ Hạo Miểu đi tắm.
Tăng Thanh mệt rã rời nằm trên giường, trong mơ hồ có phần hoang mang: Có yêu cầu gì thì Từ Hạo Miểu tự đi mà bảo với Chung Kí Bạch, Chung Kí Bạch thích hắn mà, chắc chắn sẽ thoả mãn yêu cầu của hắn, cậu chỉ là kẻ hầu mà thôi, cớ sao lại đi dồn ép cậu....
À đúng rồi, Từ Hạo Miểu không thích Chung Kí Bạch, cái tên dối trá này chỉ muốn ngược đãi cậu, không để yên cho cậu mà thôi.... Nhưng chắc giờ Từ Hạo Miểu cũng hơi thích Chung Kí Bạch rồi nhỉ? Cảm thấy chướng mặt khi thấy cậu đứng trước mặt Chung Kí Bạch? Là ghen sao? Vậy.... Tới khi nào hắn ta không chịch cậu nữa đây?
Thôi quên đi.... Mấy đám thiếu gia này đều không có ý thức về trinh tiết, giống như những gã đàn ông thuộc tầng lớp thượng lưu bao nuôi người tình ở bên ngoài, về nhà vẫn không trì hoãn chuyện âu yếm vợ chồng với bà xã.
Tăng Thanh giật giật cánh tay, không muốn nghĩ ngợi thêm nữa, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
..... Không sao đâu, lúc này đây cậu đã không còn thích Chung Kí Bạch, Chung Kí Bạch sẽ không bao giờ đối xử tốt với cậu nữa, trong ba người, Lục Minh Kha vẫn tốt hơn xíu...
Chỉ là xíu xíu thôi, nhưng dường như là đủ rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.