Chương 6
Chanh Sắc Hương Thái
09/11/2023
Nếu không có đối lập thì sẽ không nhận ra sự quan tâm của Tăng Thanh dành cho mình đang dần phai nhạt.
Ngay khi biết người chịch Tăng Thanh là Lục Minh Kha, Chung Kí Bạch sắc mặt trắng xanh, hơn mười ngày sau, Tằng Thanh lại muốn ra ngoài chơi với Lục Minh Kha lần nữa, nhưng hắn lại lạnh mặt túm chặt lấy Tăng Thanh, hỏi: "Mày thích bị đàn ông chịch đến thế à?"
Tăng Thanh nhìn hắn cứ như nhìn thấy ma.
Chung Kí Bạch cảm thấy biểu cảm đó quá chói mắt, hắn lập tức bế thốc Tăng Thanh lên ném lên giường, dí vẻ mặt đáng ghét ấy xuống gối đầu, tức giận nói: "Mày là người Chung gia nuôi, muốn chơi thì cũng phải chơi với tao!"
Ngoài tiếng xé quần áo, còn có tiếng Tằng Thanh hét lên: "Chung Kí Bạch! Anh thích Từ Hạo Miểu cơ mà! Anh còn làm tình với em làm gì!"
Chung Kí Bạch khựng lại, đột nhiên cười lạnh, "Ai nói tao không thể làm tình với mày, Tăng Thanh, mày nghĩ mày là thá gì? Kể cả khi mày kết hôn, tao mà muốn đ*t mày, thì mày vẫn phải ngoan ngoãn bò lại đây cho tao đ*t!"
Chung Kí Bạch không thích Từ Hạo Miểu.
Thật ra Chung Kí Bạch là một người kỳ thị đồng tính, thật khó để tưởng tượng một người đàn ông sao có thể lại thích nổi một người đàn ông khác, nhưng bây giờ hắn nghĩ: Vậy ra Chung Kí Bạch hắn cũnglà một người ghê tởm, bởi vì hắn thích đàn ông.
Ví dụ như Tăng Thanh.
Bằng không, vì sao mỗi lần chạm vào cánh tay Tăng Thanh, hắn lại nghĩ tới những thứ bẩn thỉu; vì sao trông thấy nụ cười giả dối của Từ Hạo Miêu, thứ đầu tiên nghĩ tới lại Tăng Thanh cũng sẽ cười như vậy; hay là, vì sao hắn sẽ chú ý tới cùng một vị trí giữa mày Từ Hạo Miểu, Tăng Thanh cũng có nốt ruồi y hệt.
Chung Kí Bạch trói Tăng Thanh vào giường và nhét quần áo rách vào miệng Tăng Thanh.
Răng hắn cắn lên đầu v* cương cứng của Tăng Thanh, kỹ thuật không thành thạo, lực cắn rất mạnh, chỉ cắn một phát đã rách da, máu tươi tanh ngọt, vị tanh của cống rãnh cùng vị ngọt của kẹo.
Trong mắt Chung Kí Bạch, có lẽ Tăng Thanh là viên kẹo rơi xuống cống, hắn muốn lại không hề muốn, chỉ có thể cầm chặt trong tay làm hỏng.
***
...... WATTPAD: SacDucHuanTam.........
****
Ban đầu Chung Kí Bạch còn tưởng rằng Tăng Thanh thích Lục Minh Kha, nhưng hai tuần sau, Tăng Thanh nói với hắn: "Em muốn...... Em muốn chuyển ra ngoài vào cuối tuần...."
"Đi đâu? Với ai?" Hắn nhìn chằm chằm vào Tăng Thanh.
"Là Từ Hạo Miểu bảo em qua...."
"Mày muốn đi?"
"Vâng...." Tăng Thanh cố gắng cười thật tươi, nhanh chóng nói thêm: "Anh đừng giận. Tuy em thích đàn ông nhưng em không có ý gì với Từ Hạo Miểu. Em chỉ muốn nói, anh không nên làm tình với em. Anh nói là do em dâm đãng dụ dỗ anh, vậy anh...."
Chung Kí Bạch ném mạnh chiếc ly và bảo Tăng Thanh cút ra ngoài.
Tăng Thanh cút.
Tăng Thanh không mang theo bất kỳ hành lý gì, ngồi trên ghế đá trong công viên, ngơ ngẩn.
Từ lúc Chung Kí Bạch bắt đầu làm tình với cậu, từ khi trong miệng Chung Kí Bạch bắt đầu gọi cậu là "đồ điếm", "con phò"; Tăng Thanh biết Chung Kí Bạch đã không còn là Chung Kí Bạch từng đối xử tốt với cậu nữa. Chung Kí Bạch coi cậu thành món đồ chơi thật rồi.
Từ Hạo Miêu và Chung Kí Bạch cá mè một lứa, đều đối xử tệ bạc với cậu. Từ Hạo Miểu ép cậu cần phải ở với hắn, trước kia lần đầu tiên Từ Hạo Miểu cưỡng hiếp cậu trên sân thượng, Tăng Thanh cảm thấy đau khổ suốt một thời gian dài. Cậu không nghĩ ra cách nào để trả thù, chỉ có thể lén lút vứt sách vở, vẽ bậy lên đồng phục của hắn ta, hoặc cho hắn ta uống thuốc xổ để trút giận. Cậu từng nghĩ Chung Kí Bạch sẽ bênh vực cậu, nhưng lúc này đây Tăng Thanh đã thực sự không có cách nào để trả thù, Chung Kí Bạch không hề đứng về phía cậu.
Một cậu nhóc không có chỗ dựa thì không có tư cách tuỳ hứng.
Nhưng không sao đâu... Lục Minh Kha vẫn... khá tốt với cậu.....
Tăng Thanh cúi đầu gọi điện thoại cho Lục Minh Kha.
Cuộc gọi được tiếp rất nhanh.
"Gì?"
"Em muốn ăn bánh con cua mà lần trước anh dẫn em đi ăn. Lần này em muốn ăn vị mặn cơ."
"Lần trước cưng bùng kèo với tôi là vì Chung Kí Bạch, lần này tôi sẽ không dẫn cưng đi đâu."
Tăng Thanh suy nghĩ một lúc, hoá ra là hôm đầu tiên Chung Kí Bạch chịch cậu, được rồi, là lỗi do cậu.
"Đưa em đi đi mà." Tăng Thanh cười, "Sau này em hứa sẽ không lỡ hẹn đâu, nếu lại lỡ hẹn thì anh cứ mặc kệ em đi."
.....
Tăng Thanh ăn bánh con cua vị mặn, bên trong nhồi thịt heo thái hạt lựu, so với bánh con cua nhồi chà là còn ngon hơn chút.
Tăng Thanh nói: "Vị bánh này ngon quá, về sau em sẽ chọn vị này."
Lục Minh Kha bất cần xoay xoay dĩa, nóng nảy nói: "Ăn nhanh lên, ăn xong tôi còn dẫn em vào khách sạn chịch mấy nháy."
"Ừm." Tăng Thanh đáp.
Ngay khi biết người chịch Tăng Thanh là Lục Minh Kha, Chung Kí Bạch sắc mặt trắng xanh, hơn mười ngày sau, Tằng Thanh lại muốn ra ngoài chơi với Lục Minh Kha lần nữa, nhưng hắn lại lạnh mặt túm chặt lấy Tăng Thanh, hỏi: "Mày thích bị đàn ông chịch đến thế à?"
Tăng Thanh nhìn hắn cứ như nhìn thấy ma.
Chung Kí Bạch cảm thấy biểu cảm đó quá chói mắt, hắn lập tức bế thốc Tăng Thanh lên ném lên giường, dí vẻ mặt đáng ghét ấy xuống gối đầu, tức giận nói: "Mày là người Chung gia nuôi, muốn chơi thì cũng phải chơi với tao!"
Ngoài tiếng xé quần áo, còn có tiếng Tằng Thanh hét lên: "Chung Kí Bạch! Anh thích Từ Hạo Miểu cơ mà! Anh còn làm tình với em làm gì!"
Chung Kí Bạch khựng lại, đột nhiên cười lạnh, "Ai nói tao không thể làm tình với mày, Tăng Thanh, mày nghĩ mày là thá gì? Kể cả khi mày kết hôn, tao mà muốn đ*t mày, thì mày vẫn phải ngoan ngoãn bò lại đây cho tao đ*t!"
Chung Kí Bạch không thích Từ Hạo Miểu.
Thật ra Chung Kí Bạch là một người kỳ thị đồng tính, thật khó để tưởng tượng một người đàn ông sao có thể lại thích nổi một người đàn ông khác, nhưng bây giờ hắn nghĩ: Vậy ra Chung Kí Bạch hắn cũnglà một người ghê tởm, bởi vì hắn thích đàn ông.
Ví dụ như Tăng Thanh.
Bằng không, vì sao mỗi lần chạm vào cánh tay Tăng Thanh, hắn lại nghĩ tới những thứ bẩn thỉu; vì sao trông thấy nụ cười giả dối của Từ Hạo Miêu, thứ đầu tiên nghĩ tới lại Tăng Thanh cũng sẽ cười như vậy; hay là, vì sao hắn sẽ chú ý tới cùng một vị trí giữa mày Từ Hạo Miểu, Tăng Thanh cũng có nốt ruồi y hệt.
Chung Kí Bạch trói Tăng Thanh vào giường và nhét quần áo rách vào miệng Tăng Thanh.
Răng hắn cắn lên đầu v* cương cứng của Tăng Thanh, kỹ thuật không thành thạo, lực cắn rất mạnh, chỉ cắn một phát đã rách da, máu tươi tanh ngọt, vị tanh của cống rãnh cùng vị ngọt của kẹo.
Trong mắt Chung Kí Bạch, có lẽ Tăng Thanh là viên kẹo rơi xuống cống, hắn muốn lại không hề muốn, chỉ có thể cầm chặt trong tay làm hỏng.
***
...... WATTPAD: SacDucHuanTam.........
****
Ban đầu Chung Kí Bạch còn tưởng rằng Tăng Thanh thích Lục Minh Kha, nhưng hai tuần sau, Tăng Thanh nói với hắn: "Em muốn...... Em muốn chuyển ra ngoài vào cuối tuần...."
"Đi đâu? Với ai?" Hắn nhìn chằm chằm vào Tăng Thanh.
"Là Từ Hạo Miểu bảo em qua...."
"Mày muốn đi?"
"Vâng...." Tăng Thanh cố gắng cười thật tươi, nhanh chóng nói thêm: "Anh đừng giận. Tuy em thích đàn ông nhưng em không có ý gì với Từ Hạo Miểu. Em chỉ muốn nói, anh không nên làm tình với em. Anh nói là do em dâm đãng dụ dỗ anh, vậy anh...."
Chung Kí Bạch ném mạnh chiếc ly và bảo Tăng Thanh cút ra ngoài.
Tăng Thanh cút.
Tăng Thanh không mang theo bất kỳ hành lý gì, ngồi trên ghế đá trong công viên, ngơ ngẩn.
Từ lúc Chung Kí Bạch bắt đầu làm tình với cậu, từ khi trong miệng Chung Kí Bạch bắt đầu gọi cậu là "đồ điếm", "con phò"; Tăng Thanh biết Chung Kí Bạch đã không còn là Chung Kí Bạch từng đối xử tốt với cậu nữa. Chung Kí Bạch coi cậu thành món đồ chơi thật rồi.
Từ Hạo Miêu và Chung Kí Bạch cá mè một lứa, đều đối xử tệ bạc với cậu. Từ Hạo Miểu ép cậu cần phải ở với hắn, trước kia lần đầu tiên Từ Hạo Miểu cưỡng hiếp cậu trên sân thượng, Tăng Thanh cảm thấy đau khổ suốt một thời gian dài. Cậu không nghĩ ra cách nào để trả thù, chỉ có thể lén lút vứt sách vở, vẽ bậy lên đồng phục của hắn ta, hoặc cho hắn ta uống thuốc xổ để trút giận. Cậu từng nghĩ Chung Kí Bạch sẽ bênh vực cậu, nhưng lúc này đây Tăng Thanh đã thực sự không có cách nào để trả thù, Chung Kí Bạch không hề đứng về phía cậu.
Một cậu nhóc không có chỗ dựa thì không có tư cách tuỳ hứng.
Nhưng không sao đâu... Lục Minh Kha vẫn... khá tốt với cậu.....
Tăng Thanh cúi đầu gọi điện thoại cho Lục Minh Kha.
Cuộc gọi được tiếp rất nhanh.
"Gì?"
"Em muốn ăn bánh con cua mà lần trước anh dẫn em đi ăn. Lần này em muốn ăn vị mặn cơ."
"Lần trước cưng bùng kèo với tôi là vì Chung Kí Bạch, lần này tôi sẽ không dẫn cưng đi đâu."
Tăng Thanh suy nghĩ một lúc, hoá ra là hôm đầu tiên Chung Kí Bạch chịch cậu, được rồi, là lỗi do cậu.
"Đưa em đi đi mà." Tăng Thanh cười, "Sau này em hứa sẽ không lỡ hẹn đâu, nếu lại lỡ hẹn thì anh cứ mặc kệ em đi."
.....
Tăng Thanh ăn bánh con cua vị mặn, bên trong nhồi thịt heo thái hạt lựu, so với bánh con cua nhồi chà là còn ngon hơn chút.
Tăng Thanh nói: "Vị bánh này ngon quá, về sau em sẽ chọn vị này."
Lục Minh Kha bất cần xoay xoay dĩa, nóng nảy nói: "Ăn nhanh lên, ăn xong tôi còn dẫn em vào khách sạn chịch mấy nháy."
"Ừm." Tăng Thanh đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.