Chương 64: ÂN CỦA NGƯƠI ĐỐI VỚI TA, TA KHÔNG QUÊN
Mộc Noãn Chi
06/05/2014
Tiếng hô của Tô Phù Phong đã thành công thu hút các vị thần tiên vốn núp trong bóng tối chờ xem náo nhiệt, bọn họ lần lượt xuất hiện, chen chúc nhau làm cho cái phòng vốn đã không lớn lắm giờ chật như nêm. Bọn họ mang tiếng là đến trợ giúp Thiên Vi cung nhưng mấy ngày qua lại rất nhàn rỗi, chủ yếu là giúp vui thì đúng hơn. Nghe nói có tiểu thú của thần tiên bị tiêu chảy nhưng hắn không muốn bỏ lỡ tin tức cho nên dùng lá sen bao tiểu thú lại để nó đi vệ sinh trong đó, thực đáng chê cười.
“Các vị tiên quân, nàng chính là hung thủ sát hại cả nhà của ta. Mong rằng các vị cho ta một cái công đạo” trên mặt của Tô Phù Phong đủ loại tình cảm, có phẫn nộ, có oán hậ, đúng là kẻ thú gặp lại đều đỏ mắt.
Vì tìm cách cho A Ly hiện thân, nàng tổn hao không ít tâm tư.
A Ly vẫn đứng yên, không có quay đầu lại, có thể thấy nàng đang đấu tranh tư tưởng, cúi đầu nhìn Hỉ Hỉ trong lòng, tiểu gia hỏa, ngươi hại mẫu thân thảm rồi.
Tịnh Vũ nhìn A Ly âm thầm cầu nguyện, cầu cho nàng nhanh chóng chạy đi, có Mặc Da ở đây chịu tội, nàng còn do dự gì nữa?
A Ly quay đầu, hờ hững nhìn Mặc Dạ “ Mặc Dạ phải không?”
Mặc Dạ gật đầu, tầm mắt vẫn không rời Hỉ Hỉ, ánh mắt vốn lạnh băng giờ trở nên nhu hòa.
Mỉm cười, A Ly giao Hỉ Hỉ cho Mặc Dạ, sửa sang lại ống tay áo bị nhăn “ nếu Hỉ Hỉ là đứa nhỏ của ngươi thì giờ ta giao nó cho ngươi, mang nàng rời đi đi, chuyện do ta gây ra thì ta sẽ tự giải quyết”
Mặc Dạ sửng sốt, ánh mắt nhìn A Ly mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, cúi đầu nhìn mái tóc hoa râm của Hỉ Hỉ, hắn mấp máy môi
“Đa tạ.” Mặc Dạ hắn hiếm khi nói đa tạ với người khác.
“Mẫu thân! Hỉ Hỉ không đi, Hỉ Hỉ ở cùng với người” Hỉ Hỉ đưa tay muốn ôm A Ly nhưng A Ly không đáp lại nàng, chỉ đưa tay vỗ vỗ đầu Hỉ Hỉ mà không nói tiếng nào, nàng cũng luyến tiếc khi rời xa Hỉ Hỉ.
Mặc Dạ đưa mắt nhìn chúng tiên một lượt, không muốn lưu lại liền ôm Hỉ Hỉ sải bước đi ra ngoài. A Ly oán thầm trong lòng, nam nhân mặt tê liệt này nói đi là đi, tốt xấu gì nàng cũng cứu nữ nhi của hắn, lẽ ra phải hỗ trợ một tay mới gọi là trượng nghĩa chứ? Quá vô tình, quá không có tình người a…Nữ nhân nào đó lo trách người mà không nghĩ người ta đường đường là Ma Quân, cứu Hỉ Hỉ là chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi thôi, cần gì phải nợ ân tình của ngươi?
Bỗng , Tịnh Vũ dùng sức vỗ vào tay vịn của xe lăn, vạt áo tung bay, thân mình bay vọt lên, vung tay phóng chưởng tấn công Mặc Dạ.
Mặc Dạ đột nhiên xoay người, tay trái ôm Hỉ Hỉ, tay phải rút kiếm nghênh đón chưởng phong của Tịnh Vũ. Chúng tiên ní thở, không ai đoán được Tịnh Vũ sẽ ra tay với Mặc Dạ. Bạch y chợt lóe, chỉ thấy A Ly đột nhiên chen giữa hai người làm bọn họ phải dừng tay, Tịnh Vũ lui ra sau, hạ người ngồi xuống xe lăn.
A Ly dậm chân, làm như làm nũng, reo lên: “Ai nha! Rốt cuộc ai là nhân vật chính? Tịnh Vũ ngươi bỏ qua cho ta có được không? Mặc Dạ chỉ là đi tìm nữ nhi, làm sai chuyện gì? Mà ngươi cũng muốn bắt ta sao?”
Tịnh Vũ biến sắc, trừng mắt nhìn A Ly một cái, hắn biết tính tình của nàng, một người tốt bụng quá mức. A Ly cũng biết Tịnh Vũ muốn bắt Mặc Dạ là để hắn chịu tội thay cho nàng nên mới ra tay ngăn cản. A Ly và Tịnh Vũ đúng là tri kỷ, hiểu nhau quá mức lại thành ra không hiểu nhau.
Tịnh Vũ đương nhiên sẽ không để cho A Ly được như ú, Cốc Nhiễm đã hạ lệnh cho hắn tới Thiên Vi cung truy bắt hung thủ, hắn không thể không nghe, trên đường đi hắn không ngừng nghĩ đủ mọi cách để giúp A Ly thoát tội, vốn nghĩ nàng vẫn ngoan ngoãn ở trong kết giới tại Thanh Viên điện, hung thủ còn chưa bắt được thì vẫn còn có cơ hội, không ngờ tính khí quật cường của nàng vẫn không thay đổi, xông đến đây, vừa may có Mặc Dạ xuất hiện, hắn đương nhiên không thể từ bỏ dịp may này. Nếu không bắt Mặc Dạ thì hôm nay A Ly khó thoát khỏi một kiếp.
Mặc Dạ từng là quân vương của ma giới đương nhiên gặp nguy cũng không loạn, nếu Tịnh Vũ chủ động ra tay thì cứ phụng bồi hắn là được, cho nên vẫn đứng yên chờ tiếp chiêu. A Ly nhìn thấy thì biết hai người chắc sẽ không bỏ qua.
Sau tấm bình phong, Cốc Nhiễm cảm thấy hai chân mình nặng như đeo đá, nghiêng đầu hỏi Thiên Xu tinh quân bên cạnh “ nói cho ta biết, nàng có phải là A Ly không?”
A Ly? Thiên Xu sửng sốt, là lửng chó mà Cốc Nhiễm tiên quân nuôi dưỡng sao?
“Ách. . . Giống như. . . Không phải. . .” Thiên Xu xấu hổ, một nữ nhân như hoa như ngọc sao có thể là lửng chó chuyên làm những chuyện để lại tiếng xấu muôn đời chứ.
Đúng vậy, A Ly đã chết. . .sao có thể là nàng? Là hắn nhạy cảm quá rồi. Cốc Nhiễm thả lỏng tâm tư, chậm rãi đi ra khỏi bình phong.
Thấy Cốc Nhiễm, chúng tiên không hẹn mà cùng im lặng thi lễ.
Người nọ. . .
Tơ đen che ngang đôi mắt phượng, che lấp cả đôi mắt thâm sâu như hồ nước của hắn, hai má hóp hơn trước kia nhiều, hình dáng đường cong ngày càng rõ ràng, mái tóc đen được cố định tùy ý bằng một cây trâm.
Người nọ. . .
Là Cốc Nhiễm. . . Là người nàng không muốn nhìn thấy nhất.
A Ly lắc đầu, hít sâu một hơi, nàng thấy biểu tình đắc ý của Tô Phù Phong
“Hung thủ đã xuất hiện, xin Cốc Nhiễm tiên quân hạ lệnh vây bắt, báo thù cho Phù Phong” Tô Phù Phong từng câu từng chữ bức người
“Ngươi…tên là gì?” Cốc Nhiễm hướng về A Ly nói ra nghi vấn
A Ly thè lưỡi với Tịnh Vũ, không biết nên làm thế nào.
“Thất Tinh Bắc Đẩu tinh quân, còn không mau ra tay?” Tô Phù Phong vội vàng la lên, chúng tiên vây quanh A Ly liền tự động dạt ra.
Tịnh Vũ vừa động thân hình đã đến bên cạnh Mặc Dạ. A Ly thấy thế biết không thể trì hoãn được nữa, liền phóng thẳng đến chỗ Tô Phù Phong. Chỉ cần nàng động thủ thì Tịnh Vũ có bắt được Mặc Dạ cũng không có tác dụng gì. Chỉ cần nàng ra tay tiên phát chế nhân thì mọi chuyện đều lưỡng toàn.
“Tô Phù Phong! Tô gia diệt bộ tộc Hoan Hỉ thú ta, bây giờ đã đến lúc đền mạng” thân hình của a Ly cực nhanh đã bay đến bên cạnh Tô Phù Phong, xòe tay, năm ngón tay đã lấp lánh huỳnh quang như năm lợi khí đâm thẳng vào đối phương.
“Cứu mạng a!” Tô Phù Phong kinh hô liên tục lùi về phía sau, cũng không rút vũ khí tùy thân là Cửu Khúc Liên Hoa ra chống cự, thoạt nhìn là một nữ tử yếu đuối trói gà không chặt. Bộ dáng nhu nhược đáng thương của nàng hoàn toàn đối lập với sát khí hung ác của A Ly.
Thất Tinh Bắc Đẩu tinh quân thấy vậy cũng tiến lên đối mặt A Ly, bảo hộ Tô Phù phong
“Phù Phong rất sợ” Tô Phù Phong nhào vào ngực Cốc Nhiễm khóc lớn, thân mình run rẩy, tựa như một tiểu bạch thỏ chạy trốn khói sự truy đuổi của thợ săn, làm cho ai cũng thấy thương tiếc và muốn bảo hộ.
“Mặc kệ ngươi là ai! Mặc kệ ngươi cùng Tô gia có ân oán gì nhưng ngươi đã phạm tội giết người, nay bản tôn sẽ đem ngươi đến Thiên Nguyện điện để công lý xét xử” Cốc Nhiễm ôm Tô Phù Phong lạnh lùng nói.
A Ly nghẹn họng nhìn nữ nhân trong lòng Cốc Nhiễm, uổng công cho nàng nhìn thấy bộ dạng của hắn vừa rồi còn động lòng trắc ẩn. Thì ra là bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, giống như tám ngàn năm trước, lại muốn liên thủ với nhau để giết nàng sao? Nàng đã nhiều lần không đành lòng ra tay với Cốc Nhiễm cũng không có nghĩa vĩnh viễn cũng là như vậy.
Thấy A Ly đã chủ động nhận trách nhiệm, Tịnh Vũ cũng không ham đánh nhau với Mặc Dạ nữa, suy sụp rũ hạ đôi tay. Mặc Dạ hừ lạnh một tiếng, ôm Hỉ Hỉ rời đi, hắn thực sự không muốn cho bảo bối dính vào những chuyện ân oán thị phi. Thanh âm khóc la của Hỉ Hỉ nhỏ dần rồi mất hẳn, A Ly cũng thấy yên lòng hơn.
“Tô Phù Phong! Ta thực sự rất bội phụchành động của ngươi” A Ly liếc mắt nhìn Tô Phù Phong, nghiêng người né tránh đòn tấn công của Thiên Quyền tinh quân, lại tiếp đón phệ hồn thần chú của Thiên Xu tinh quân vừa phóng tới.
“Hành động của ngươi cũng không tệ” Tô Phù Phong nói, nỗ lực sống, A Ly đúng là diễn cũng không tệ.
“Đa tạ đã khen!” A Ly không chút khách khí thừa nhận, làm Tô Phù Phong nhất thời không biết nói gì.
Bắc Đẩu Thất Tinh tinh quân liên thủ bày trận vây A Ly trong kết giới của núi đao biển lửa.
A Ly bị nhốt vào trong không cách gì thoát thân, cười thầm trong lòng, thật ứng với lời thề dù núi đao biển lửa nàng cũng phải cứu cho được Hỉ Hỉ.
“Ngươi có quen với hung thủ?” Cốc Nhiễm đột nhiên lên tiếng, mày kiếm nhíu lại.
“Đã từng gặp mặt, là người quen trước khi Tô gia phi tiên, lâu rồi không gặp nên Phù Phong cũng đã quên, giờ gặp lại, Phù Phong mới nhớ ra, nàng và Phù Phong trước kia có gặp mặt một, hai lần, cũng không có gì để nói” Tô Phù Phong nói không ngượng miệng, lời lẽ sắc bén.
“Tịnh Vũ, sao ngươi lại do dự?”Cốc Nhiễm lại nghiêng đầu hỏi Tịnh Vũ, hắn cảm nhận được Tịnh Vũ chần chờ, tiên khí bình ổn, giống như là không muốn động thủ.
“Nàng hiện tại bị nhốt trong núi đao biển lửa, chờ lúc nàng mất hết khí lực thì thúc thúc có thể tự mình động thủ, coi như là an ủi cho linh hồn của Tô gia” Tịnh Vũ thản nhiên đáp, trong mắt hiện lên sự hung ác mà Tô Phù Phong thì khóe môi hiện lên nụ cười hài lòng, liếc mắt nhìn Tịnh Vũ ra vẻ hiểu ý.
“Tịnh Vũ tiên quân nói đúng, tin rằng cha ta cũng mong con rể của hắn có thể tự tay đâm chết hung thủ đã sát hại hắn” Tô Phù Phong bổ sung.
“Nói nghe thật dễ, chẳng lẽ các ngươi không biết bản tôn vô dụng sao?” Cốc Nhiễm cười khẽ, buông lỏng cánh tay ôm Tô Phù Phong ra. Tô Phù Phong này còn lợi hại hơn hắn gấp trăm lần, vừa rồi vì giữ sĩ diện cho nàng nếu không hắn để cho nàng sắm trọn vai một tiểu cô nương yếu đuối sao?
Lại nghe thấy âm thanh nức nở của Tô Phù Phong mà đời này Cốc Nhiễm sợ nhất là tiếng khóc của nữ nhân, cứ mỗi lần thấy nữ nhân khóc là hắn lại đau đầu.
“Thượng tiên không phải có Côn Ngô Kiếm sao? Chỉ cần sử dụng thần kiếm thì không có pháp thuật đi chăng nữa lực công kích cũng không nhỏ a” Trong đám người không biết có vị thần tiên nào đó “ hảo tâm” nhắc nhở.
Tô Phù Phong gạt lệ: “Lúc trước Cốc Nhiễm ngươi đánh nhau với Trừng Nhãn ở Khổ Hải, Phù Phong không màng sinh tử cũng đến đó hỗ trợ ngươi, may mắn chúng ta đều bình yên rời khỏi đó, ta cũng đã thấy ngươi dùng Côn Ngô kiếm để chém Trừng Nhãn nên ta tin tưởng sức mạnh của Côn Ngô kiếm”
“Ta biết, ân tình của ngươi đối với ta, ta sẽ không quên” Cốc Nhiễm xoa xoa huyệt thái dương, vẻ u sầu ẩn giữa hai hàng lông mày.
“Phù Phong đã là nữ nhân của ngươi, sống là người của ngươi, chết cũng là ma của ngươi, cả tấm thân đều dân cho ngươi, ngươi nói sẽ có trách nhiệm với ta, giờ ta chỉ có một yêu cầu nhỏ như vậy mà ngươi cũng không thành toàn sao?” Tô Phù Phong thừa cơ lấn tới.
Không khí nhất thời sôi trào lên, lời nói của Tô Phù Phong gây chấn động không ít.
“Quả nhiên, là lời đồn không sai a. Tô tiểu thư và Cốc Nhiễm tiên quân đã có vợ chồng chi thực”
“Chuyện này cũng bình thường thôi, Tô tiểu thư sớm muộn gì cũng sẽ thành thân với Cốc Nhiễm tiên quân a”
“Các vị tiên quân, nàng chính là hung thủ sát hại cả nhà của ta. Mong rằng các vị cho ta một cái công đạo” trên mặt của Tô Phù Phong đủ loại tình cảm, có phẫn nộ, có oán hậ, đúng là kẻ thú gặp lại đều đỏ mắt.
Vì tìm cách cho A Ly hiện thân, nàng tổn hao không ít tâm tư.
A Ly vẫn đứng yên, không có quay đầu lại, có thể thấy nàng đang đấu tranh tư tưởng, cúi đầu nhìn Hỉ Hỉ trong lòng, tiểu gia hỏa, ngươi hại mẫu thân thảm rồi.
Tịnh Vũ nhìn A Ly âm thầm cầu nguyện, cầu cho nàng nhanh chóng chạy đi, có Mặc Da ở đây chịu tội, nàng còn do dự gì nữa?
A Ly quay đầu, hờ hững nhìn Mặc Dạ “ Mặc Dạ phải không?”
Mặc Dạ gật đầu, tầm mắt vẫn không rời Hỉ Hỉ, ánh mắt vốn lạnh băng giờ trở nên nhu hòa.
Mỉm cười, A Ly giao Hỉ Hỉ cho Mặc Dạ, sửa sang lại ống tay áo bị nhăn “ nếu Hỉ Hỉ là đứa nhỏ của ngươi thì giờ ta giao nó cho ngươi, mang nàng rời đi đi, chuyện do ta gây ra thì ta sẽ tự giải quyết”
Mặc Dạ sửng sốt, ánh mắt nhìn A Ly mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, cúi đầu nhìn mái tóc hoa râm của Hỉ Hỉ, hắn mấp máy môi
“Đa tạ.” Mặc Dạ hắn hiếm khi nói đa tạ với người khác.
“Mẫu thân! Hỉ Hỉ không đi, Hỉ Hỉ ở cùng với người” Hỉ Hỉ đưa tay muốn ôm A Ly nhưng A Ly không đáp lại nàng, chỉ đưa tay vỗ vỗ đầu Hỉ Hỉ mà không nói tiếng nào, nàng cũng luyến tiếc khi rời xa Hỉ Hỉ.
Mặc Dạ đưa mắt nhìn chúng tiên một lượt, không muốn lưu lại liền ôm Hỉ Hỉ sải bước đi ra ngoài. A Ly oán thầm trong lòng, nam nhân mặt tê liệt này nói đi là đi, tốt xấu gì nàng cũng cứu nữ nhi của hắn, lẽ ra phải hỗ trợ một tay mới gọi là trượng nghĩa chứ? Quá vô tình, quá không có tình người a…Nữ nhân nào đó lo trách người mà không nghĩ người ta đường đường là Ma Quân, cứu Hỉ Hỉ là chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi thôi, cần gì phải nợ ân tình của ngươi?
Bỗng , Tịnh Vũ dùng sức vỗ vào tay vịn của xe lăn, vạt áo tung bay, thân mình bay vọt lên, vung tay phóng chưởng tấn công Mặc Dạ.
Mặc Dạ đột nhiên xoay người, tay trái ôm Hỉ Hỉ, tay phải rút kiếm nghênh đón chưởng phong của Tịnh Vũ. Chúng tiên ní thở, không ai đoán được Tịnh Vũ sẽ ra tay với Mặc Dạ. Bạch y chợt lóe, chỉ thấy A Ly đột nhiên chen giữa hai người làm bọn họ phải dừng tay, Tịnh Vũ lui ra sau, hạ người ngồi xuống xe lăn.
A Ly dậm chân, làm như làm nũng, reo lên: “Ai nha! Rốt cuộc ai là nhân vật chính? Tịnh Vũ ngươi bỏ qua cho ta có được không? Mặc Dạ chỉ là đi tìm nữ nhi, làm sai chuyện gì? Mà ngươi cũng muốn bắt ta sao?”
Tịnh Vũ biến sắc, trừng mắt nhìn A Ly một cái, hắn biết tính tình của nàng, một người tốt bụng quá mức. A Ly cũng biết Tịnh Vũ muốn bắt Mặc Dạ là để hắn chịu tội thay cho nàng nên mới ra tay ngăn cản. A Ly và Tịnh Vũ đúng là tri kỷ, hiểu nhau quá mức lại thành ra không hiểu nhau.
Tịnh Vũ đương nhiên sẽ không để cho A Ly được như ú, Cốc Nhiễm đã hạ lệnh cho hắn tới Thiên Vi cung truy bắt hung thủ, hắn không thể không nghe, trên đường đi hắn không ngừng nghĩ đủ mọi cách để giúp A Ly thoát tội, vốn nghĩ nàng vẫn ngoan ngoãn ở trong kết giới tại Thanh Viên điện, hung thủ còn chưa bắt được thì vẫn còn có cơ hội, không ngờ tính khí quật cường của nàng vẫn không thay đổi, xông đến đây, vừa may có Mặc Dạ xuất hiện, hắn đương nhiên không thể từ bỏ dịp may này. Nếu không bắt Mặc Dạ thì hôm nay A Ly khó thoát khỏi một kiếp.
Mặc Dạ từng là quân vương của ma giới đương nhiên gặp nguy cũng không loạn, nếu Tịnh Vũ chủ động ra tay thì cứ phụng bồi hắn là được, cho nên vẫn đứng yên chờ tiếp chiêu. A Ly nhìn thấy thì biết hai người chắc sẽ không bỏ qua.
Sau tấm bình phong, Cốc Nhiễm cảm thấy hai chân mình nặng như đeo đá, nghiêng đầu hỏi Thiên Xu tinh quân bên cạnh “ nói cho ta biết, nàng có phải là A Ly không?”
A Ly? Thiên Xu sửng sốt, là lửng chó mà Cốc Nhiễm tiên quân nuôi dưỡng sao?
“Ách. . . Giống như. . . Không phải. . .” Thiên Xu xấu hổ, một nữ nhân như hoa như ngọc sao có thể là lửng chó chuyên làm những chuyện để lại tiếng xấu muôn đời chứ.
Đúng vậy, A Ly đã chết. . .sao có thể là nàng? Là hắn nhạy cảm quá rồi. Cốc Nhiễm thả lỏng tâm tư, chậm rãi đi ra khỏi bình phong.
Thấy Cốc Nhiễm, chúng tiên không hẹn mà cùng im lặng thi lễ.
Người nọ. . .
Tơ đen che ngang đôi mắt phượng, che lấp cả đôi mắt thâm sâu như hồ nước của hắn, hai má hóp hơn trước kia nhiều, hình dáng đường cong ngày càng rõ ràng, mái tóc đen được cố định tùy ý bằng một cây trâm.
Người nọ. . .
Là Cốc Nhiễm. . . Là người nàng không muốn nhìn thấy nhất.
A Ly lắc đầu, hít sâu một hơi, nàng thấy biểu tình đắc ý của Tô Phù Phong
“Hung thủ đã xuất hiện, xin Cốc Nhiễm tiên quân hạ lệnh vây bắt, báo thù cho Phù Phong” Tô Phù Phong từng câu từng chữ bức người
“Ngươi…tên là gì?” Cốc Nhiễm hướng về A Ly nói ra nghi vấn
A Ly thè lưỡi với Tịnh Vũ, không biết nên làm thế nào.
“Thất Tinh Bắc Đẩu tinh quân, còn không mau ra tay?” Tô Phù Phong vội vàng la lên, chúng tiên vây quanh A Ly liền tự động dạt ra.
Tịnh Vũ vừa động thân hình đã đến bên cạnh Mặc Dạ. A Ly thấy thế biết không thể trì hoãn được nữa, liền phóng thẳng đến chỗ Tô Phù Phong. Chỉ cần nàng động thủ thì Tịnh Vũ có bắt được Mặc Dạ cũng không có tác dụng gì. Chỉ cần nàng ra tay tiên phát chế nhân thì mọi chuyện đều lưỡng toàn.
“Tô Phù Phong! Tô gia diệt bộ tộc Hoan Hỉ thú ta, bây giờ đã đến lúc đền mạng” thân hình của a Ly cực nhanh đã bay đến bên cạnh Tô Phù Phong, xòe tay, năm ngón tay đã lấp lánh huỳnh quang như năm lợi khí đâm thẳng vào đối phương.
“Cứu mạng a!” Tô Phù Phong kinh hô liên tục lùi về phía sau, cũng không rút vũ khí tùy thân là Cửu Khúc Liên Hoa ra chống cự, thoạt nhìn là một nữ tử yếu đuối trói gà không chặt. Bộ dáng nhu nhược đáng thương của nàng hoàn toàn đối lập với sát khí hung ác của A Ly.
Thất Tinh Bắc Đẩu tinh quân thấy vậy cũng tiến lên đối mặt A Ly, bảo hộ Tô Phù phong
“Phù Phong rất sợ” Tô Phù Phong nhào vào ngực Cốc Nhiễm khóc lớn, thân mình run rẩy, tựa như một tiểu bạch thỏ chạy trốn khói sự truy đuổi của thợ săn, làm cho ai cũng thấy thương tiếc và muốn bảo hộ.
“Mặc kệ ngươi là ai! Mặc kệ ngươi cùng Tô gia có ân oán gì nhưng ngươi đã phạm tội giết người, nay bản tôn sẽ đem ngươi đến Thiên Nguyện điện để công lý xét xử” Cốc Nhiễm ôm Tô Phù Phong lạnh lùng nói.
A Ly nghẹn họng nhìn nữ nhân trong lòng Cốc Nhiễm, uổng công cho nàng nhìn thấy bộ dạng của hắn vừa rồi còn động lòng trắc ẩn. Thì ra là bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, giống như tám ngàn năm trước, lại muốn liên thủ với nhau để giết nàng sao? Nàng đã nhiều lần không đành lòng ra tay với Cốc Nhiễm cũng không có nghĩa vĩnh viễn cũng là như vậy.
Thấy A Ly đã chủ động nhận trách nhiệm, Tịnh Vũ cũng không ham đánh nhau với Mặc Dạ nữa, suy sụp rũ hạ đôi tay. Mặc Dạ hừ lạnh một tiếng, ôm Hỉ Hỉ rời đi, hắn thực sự không muốn cho bảo bối dính vào những chuyện ân oán thị phi. Thanh âm khóc la của Hỉ Hỉ nhỏ dần rồi mất hẳn, A Ly cũng thấy yên lòng hơn.
“Tô Phù Phong! Ta thực sự rất bội phụchành động của ngươi” A Ly liếc mắt nhìn Tô Phù Phong, nghiêng người né tránh đòn tấn công của Thiên Quyền tinh quân, lại tiếp đón phệ hồn thần chú của Thiên Xu tinh quân vừa phóng tới.
“Hành động của ngươi cũng không tệ” Tô Phù Phong nói, nỗ lực sống, A Ly đúng là diễn cũng không tệ.
“Đa tạ đã khen!” A Ly không chút khách khí thừa nhận, làm Tô Phù Phong nhất thời không biết nói gì.
Bắc Đẩu Thất Tinh tinh quân liên thủ bày trận vây A Ly trong kết giới của núi đao biển lửa.
A Ly bị nhốt vào trong không cách gì thoát thân, cười thầm trong lòng, thật ứng với lời thề dù núi đao biển lửa nàng cũng phải cứu cho được Hỉ Hỉ.
“Ngươi có quen với hung thủ?” Cốc Nhiễm đột nhiên lên tiếng, mày kiếm nhíu lại.
“Đã từng gặp mặt, là người quen trước khi Tô gia phi tiên, lâu rồi không gặp nên Phù Phong cũng đã quên, giờ gặp lại, Phù Phong mới nhớ ra, nàng và Phù Phong trước kia có gặp mặt một, hai lần, cũng không có gì để nói” Tô Phù Phong nói không ngượng miệng, lời lẽ sắc bén.
“Tịnh Vũ, sao ngươi lại do dự?”Cốc Nhiễm lại nghiêng đầu hỏi Tịnh Vũ, hắn cảm nhận được Tịnh Vũ chần chờ, tiên khí bình ổn, giống như là không muốn động thủ.
“Nàng hiện tại bị nhốt trong núi đao biển lửa, chờ lúc nàng mất hết khí lực thì thúc thúc có thể tự mình động thủ, coi như là an ủi cho linh hồn của Tô gia” Tịnh Vũ thản nhiên đáp, trong mắt hiện lên sự hung ác mà Tô Phù Phong thì khóe môi hiện lên nụ cười hài lòng, liếc mắt nhìn Tịnh Vũ ra vẻ hiểu ý.
“Tịnh Vũ tiên quân nói đúng, tin rằng cha ta cũng mong con rể của hắn có thể tự tay đâm chết hung thủ đã sát hại hắn” Tô Phù Phong bổ sung.
“Nói nghe thật dễ, chẳng lẽ các ngươi không biết bản tôn vô dụng sao?” Cốc Nhiễm cười khẽ, buông lỏng cánh tay ôm Tô Phù Phong ra. Tô Phù Phong này còn lợi hại hơn hắn gấp trăm lần, vừa rồi vì giữ sĩ diện cho nàng nếu không hắn để cho nàng sắm trọn vai một tiểu cô nương yếu đuối sao?
Lại nghe thấy âm thanh nức nở của Tô Phù Phong mà đời này Cốc Nhiễm sợ nhất là tiếng khóc của nữ nhân, cứ mỗi lần thấy nữ nhân khóc là hắn lại đau đầu.
“Thượng tiên không phải có Côn Ngô Kiếm sao? Chỉ cần sử dụng thần kiếm thì không có pháp thuật đi chăng nữa lực công kích cũng không nhỏ a” Trong đám người không biết có vị thần tiên nào đó “ hảo tâm” nhắc nhở.
Tô Phù Phong gạt lệ: “Lúc trước Cốc Nhiễm ngươi đánh nhau với Trừng Nhãn ở Khổ Hải, Phù Phong không màng sinh tử cũng đến đó hỗ trợ ngươi, may mắn chúng ta đều bình yên rời khỏi đó, ta cũng đã thấy ngươi dùng Côn Ngô kiếm để chém Trừng Nhãn nên ta tin tưởng sức mạnh của Côn Ngô kiếm”
“Ta biết, ân tình của ngươi đối với ta, ta sẽ không quên” Cốc Nhiễm xoa xoa huyệt thái dương, vẻ u sầu ẩn giữa hai hàng lông mày.
“Phù Phong đã là nữ nhân của ngươi, sống là người của ngươi, chết cũng là ma của ngươi, cả tấm thân đều dân cho ngươi, ngươi nói sẽ có trách nhiệm với ta, giờ ta chỉ có một yêu cầu nhỏ như vậy mà ngươi cũng không thành toàn sao?” Tô Phù Phong thừa cơ lấn tới.
Không khí nhất thời sôi trào lên, lời nói của Tô Phù Phong gây chấn động không ít.
“Quả nhiên, là lời đồn không sai a. Tô tiểu thư và Cốc Nhiễm tiên quân đã có vợ chồng chi thực”
“Chuyện này cũng bình thường thôi, Tô tiểu thư sớm muộn gì cũng sẽ thành thân với Cốc Nhiễm tiên quân a”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.