Chương 63: LÀ THANH ÂM CỦA A LY
Mộc Noãn Chi
06/05/2014
A Ly bị Chư Tử xách đến trước tẩm điện của Cốc Nhiễm, cũng chính là nơi nàng bị Tô Phù Phong hại chết, theo bản năng liền xù lông lên, nếu nhìn thấy Cốc Nhiễm thì phiền toái lớn rồi. Xú tiểu tử Chư Tử này.
“Đừng kích động, ngươi còn chưa thấy tiên quân, tiên quân không có ở đây, từ sau khi ngươi đi, tiên quân liền phong điện này lại, ta biết hắn là sợ thấy cảnh lại đau lòng” Chư Tử cho rằng A Ly kích động nên mới có biểu hiện khác thường mà không ngờ rằng A Ly là vì không muốn gặp Cốc Nhiễm.
Nghe Chư Tử nói vậy, A Ly mới phát hiện cung điện vốn náo nhiệt phồn hoa giờ trở nên tiêu điều xơ xác, hoa cỏ mọc um tùm như là thật lâu không có ai đặt chân tới đây.
Đẩy cánh cửa đại điện, đập vào mắt là một màu đen như mực, đi gần tới mới phát bức hoành phi trong điện đã rơi xuống, bình hoa cũng vỡ từng mảnh vụn, bàn ghế chỏng vó như là vừa bị cướp.
“Ai mà to gan như vậy, dám cướp của Cốc Nhiễm” A Ly bốn trảo loạn đá, thoát khỏi tay Chư Tử, rơi xuống đất, thực ra nàng muốn nói bọn người nào đó sao không cướp hết đi, nếu là nàng thì đã làm cho Thiên Vi cung đến cái mảnh sành cũng không còn.
“Là tiên quân tự mình làm, lúc hắn từ Khổ Hải về, biết ngươi đã chết thì tức giận đến mức đập phá tất cả đồ đạc trong điện. Hắn vốn bị thương không nhẹ lại tự nhốt mình trong này mấy ngày, khi đi ra thì lệnh cho chúng ta phong bế điện này lại, cũng may còn có Tô tiểu thư chăm sóc hắn…”
“Ngươi không cần nói với ta những chuyện này” nhắc tới Tô Phù Phong là A Ly không còn hứng thú để nghe tiếp.
Chư Tử lại tiếp tục” A Ly, ngươi đã tin là tiên quân thực lòng với ngươi chưa? Hắn không có quên ngươi, hai mắt tiên quân bị mù là do hắn tìm Trừng Nhãn báo thù cho ngươi, đi gặp hắn đi”
Chư Tử ngồi xuống bên cạnh A Ly, hắn nghĩ nàng vì nhớ Cốc Nhiễm nên mới quay lại.Quỷ hồn hình thành là do oán niệm chưa tan hoặc trần duyên chưa dứt, chấp nhận không được luân hồi mà quay trở lại, như vậy có thể thấy A Ly nhớ nhung Cốc Nhiễm sâu đậm thế nào. Tiên thú luyến thực sự quá khó khăn a, nếu Cốc Nhiễm có cảm tình với mình thì hay rồi, cũng không ra nông nỗi này, đúng là khổ tình a.
Hiển nhiên là Chư Tử đồng tình chuyện tiên thú luyến. Chư Tử khẳng định Cốc Nhiễm và A Ly tồn tại thứ tình cảm như là tình yêu. Chỉ là mỗi khi nhịn không được nhắc nhở với Cốc Nhiễm thì hắn lại phủ nhận.
A Ly liếc mắt xem thường, Chư Tử nói lung tung gì chứ,có cần lại tiếp tục chuyện nàng với Cốc Nhiễm không? nàng vừa nghe tới đã thấy tim đau nhói, nàng không thích loại cảm giác này.
Nàng lắc đầu nói: “Hảo hảo hảo, ta tin, ta tin!nhưng mà ta vẫn muốn gặp bạch hồ kia”
“Có thể a, tiên quân cùng Tô tiểu thư đều ở phía tây điện, đúng rồi, Tịnh Vũ tiên quân cũng ở đây, hình như là muốn dùng bạch hồ để dẫn dụ hung thủ giết Tô gia. Ngươi tới đó làm chi, bọn họ rất bận a” Chư Tử lần này không nói lung tung nữa mà đi vào vấn đề chính, khi hắn cúi đầu đã thấy A Ly chạy về phía tây điện.
“Chậm một chút, chậm một chút, ngươi đừng quá kích động” Chư Tử vừa ngáp vừa la to với thân ảnh đã chạy đi xa.
Rất mệt… Trở về phòng tiếp tục ngủ…
Trong bóng tối, hai thân ảnh như hai ngọn gió nhanh chóng đuổi theo A Ly.
A Ly đi đến phía tây điện, nơi đó có một gian phòng tương đối hẻo lánh, bên trong lại không thắp đèn, tiên khí trong đó cũng bị che dấu nhưng nàng vẫn cảm giác được tiên khí cường đại tràn ra, xem ra đội ngũ thần tiên trong đó không ít nha.
Từ chỗ tối, đôi nam nữ thần bí chăm chú theo dõi lửng chó đang bám vào khe cửa tìm hiểu tình hình, xem bộ dáng của nàng là không dám xông vào, chỉ là lo lắng suông sao?
“Dạ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Nữ nhi ở ngay trong phòng này” Nữ tử thần sắc lo lắng, nàng cảm giác được hơi thở của nữ nhi nhưng nàn vẫn im lặng nhìn xem Hoan Hỉ thú biến thành lửng chó tìm nữ nhi của nàng để làm gì.
“Chờ ta.” Dạ chỉ nói hai từ rồi bỗng nhiên như trận gió mạnh bây đến bên cửa, để lại nữ tử đứng bên ngoài lo lắng.
A Ly cảm giác bên cạnh có một thân ảnh cao ngất, một loại cảm giác áp bách vô hình bao phủ toàn thân nàng, chẳng lẽ Cốc Nhiễm mời cả Đại La thần tiên đến? còn chưa thấy Hỉ Hỉ thì đã bị bắt đi sao? Không phải bi kịch như vậy chứ.
Ngẩng đầu nhìn lên, mái tóc đỏ rực như lửa, ngũ quan đoan chính, ánh mắt sắc bén, A Ly chậc chậc đầu lưỡi, cảm thấy đáng tiếc, nam nhân bên cạnh tướng mạo quá tuyệt mỹ nhưng đáng tiếc là mặt bị tê liệt a…Mặt bị tê liệt là sao? Chính là trên mặt không có bất kỳ biểu tình nào, tựa như một pho tượng vậy, giống y như mặt của nam nhân này…
Nam nhân này biểu tình trên mặt không chút thay đổi còn chưa tính, không nói tiếng nào, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn A Ly làm cho nàng cả người nổi da gà, người này ngay cả một hơi thở nhẹ cũng không nghe thấy là thần tiên nào lại có thân thủ bí hiểm như thế.
“Giao Hỉ Hỉ cho ta, nàng vô tội, người các ngươi muốn bắt là ta, không cần ép buộc một đứa nhỏ”
Lửng chó bộ dáng như một tráng sĩ xông ra sa trường, tư thế hiên ngang lẫm liệt, Hỉ Hỉ mà nàng nói là ai? Nàng cho rằng hắn là đồng bọn của Cốc Nhiễm? nàng ồn ào như thế chắc chắn là đã kinh động đến quân mai phục bên trong. Dạ trừng mắt nhìn A Ly, một đạp hồng quang phóng thẳng về phía A Ly, A Ly liền lùi lại phía sau, nhanh chóng biến về chân thân Hoan Hỉ thú. Nàng đang chuẩn bị đánh nhau thì người kia chẳng thèm để ý tới nàng mà vung tay lên cái nữa, hồng quang lóe lên, phá cửa mà đi.
A Ly còn chưa hiểu thì trong phòng đã sáng rực, quân mai phục cũng đã xuất hiện. Đều do tên nam nhân mặt tê liệt kia, làm ồn ào như vậy, thực lực cách xa còn đưa đầu chịu chết thì không phải là tác phong của A Ly nàng, nhưng tên đã lên dây không thể không bắn.
Ta quản ngươi là ai, cứu được Hỉ Hỉ rồi nói sau. A Ly cắn răng, lấy đầu húc lên hai phiến cửa còn lại, đập vào mắt đầu tiên là Hỉ Hỉ bị giam giữa hai luồng ánh sáng trắng, trong lòng căng thẳng nhưng vẫn tươi cười nói “ Hỉ Hỉ, mẫu thân tới cứu ngươi”
Trong phòng, Dạ đã rút kiếm đánh nhau với thiên binh, cái bàn vỡ tan, hồng quang chói mắt, thiên binh hiển nhiên là không địch lại Dạ nhưng Dạ cũng không cố ý giết người, chỉ làm cho bọn họ bị thương nằm trên mặt đất mà thôi.
Hỉ Hỉ rời tầm mắt khỏi Dạ, quay đầu nhìn cự thú vừa mới xông vào, cự thú này là ai? Sao thanh âm nghe quen thuộc đến vậy?
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Hỉ Hỉ, A Ly mới nhớ ra nàng không biết chân thân của mình liền biến đổi trở về hình ảnh thiếu nữ bạch y xinh đẹp.
“A! Mẫu thân! Hỉ Hỉ cho rằng mẫu thân đã bỏ mặc ta không lo, mẫu thân mau cứu ta a” Hỉ Hỉ thấy cự thú là A Ly thì hưng phấn phi thường.
Dạ cầm Ám Dạ kiếm trong tay, giải quyết xong tên thiên binh cuối cùng thì đứng yên nhìn A Ly và Hỉ Hỉ, đột nhiên nhận ra bạch y nữ tử này chính là nữ nhân bị tam giới phát lệnh truy nã.
“Bảo bối, cha ở trong này, cha sẽ mang ngươi đi.” Ý của Dạ là không cần bạch y nữ nhân nhúng tay vào.
Hỉ Hỉ hưng phấn tươi cười, quên mất mình còn trong hiểm cảnh “ cha, nàng là mẫu thân ta vừa nhận thức. Nàng đã đặt tên cho nữ nhi, gọi là Hỉ Hỉ, nàng nói hi vọng nữ nhi luôn vui vẻ hạnh phúc, không vui cũng cười mà vui thì càng cười nhiều hơn”
Cha? A Ly không hiểu ra sao, chẳng lẽ Hỉ Hỉ còn có người nhà? Nàng có cảm giác như mình bị lừa…
Dạ giật giật khóe môi, muốn nói gì rồi lại thôi, chỉ quay lại gật đầu với A Ly một cái. Xem ra Hoan Hỉ thú này không có ý xấu với nữ nhi của hắn, nhưng để nàng làm mẫu thân của nữ nhi hắn thì cần phải xem lại.
“Thì ra mặt của ngươi không phải bị tê liệt a” A Ly lên tiếng, thì ra người nọ vẫn có biểu tình a, chẳng qua nụ cười này cũng quá mức miễn cưỡng đi, xem ra hắn không quen cười. Cảm giác mình đã đem suy nghĩ nói thành lời, A Ly mỉm cười hối lỗi.
“Là thanh âm của A Ly” sau bức bình phong, Cốc Nhiễm ngẩng đầu, hắn không có nghe lầm, hai lần trước cũng vậy. Một cỗ nhiệt huyết xông lên tận đỉnh đầu, trái tim cũng như bị cái gì va chạm, đột nhiên ngừng đập, bởi vì thanh âm chân thật vừa rồi mà ngừng đập.
Thất Tinh Bắc Đẩu tinh quân thấy Cốc Nhiễm đi ra vội tiến lên bảo vệ.
Tô Phù Phong cũng đi theo, thấp giọng nói “ địch nhân đang ở trước mắt, nói không chừng là bọn chúng dùng mưu kế để Phù Phong đi thăm dò trước xem tình hình thế nào”
Cốc Nhiễm hít sâu một hơi tỉnh táo lại, ống tay áo phất một cái, ý bảo Tịnh Vũ ở phía sau đi cùng Tô Phù Phong, còn hắn không thể bình tĩnh được nữa. Nhìn bộ dáng đứng ngồi không yên của Cốc Nhiễm, Minh Chiêu cười nhẹ, A Ly không chết, hắn và Tịnh Vũ đều biết rõ chỉ có Cốc Nhiễm cái gì cũng không biết, vẫn cho rằng A Ly đã chết, còn vì mỗi một chuyện liên quan tới A Ly mà ảnh hưởng tới tâm trạng, lúc này, hắn đột nhiên thấy đồng tình với Cốc Nhiễm.
“Thứ cho Phù Phong mắt vụng về, vị này là Mặc Dạ Ma Quân đúng không?”
Thanh âm mềm mại, Tô Phù Phong lả lướt đi ra khỏi bức bình phòng, ánh mắt ghét bỏ quét ngang đám thiên binh đang nằm trên mặt đất.
Dạ không lên tiếng.
Mấy tiếng lộc cộc vang lên, Tịnh Vũ cũng xuất hiện, ôm quyền nói “ Ma Quân Mặc Dạ, đã lâu không gặp”
Thấy Tịnh Vũ ở đây, Mặc Dạ trở nên cảnh giác hơn, mỉm cười đáp lễ, nắm chặt Ám Dạ kiếm trong tay.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, A Ly đã lặng lẽ hóa giải luồng ánh sáng trắng, ôm Hỉ Hỉ vào lòng.
“Ngươi đi đâu!” Tô Phù Phong tiếng lên trước tiên, âm điệu vênh váo hung hăng.
“Đương nhiên là trốn a!”
Chỉ có kẻ ngốc mới ngoan ngoãn ngồi im chờ các ngươi chú ý tới ta, phải thừa dịp các ngươi tám chuyện mà nhanh chóng mang đứa nhỏ rời đi a. A Ly thấy Tịnh Vũ thì hơi chột dạ, ô..ô, Tịnh Vũ nhất định sẽ bắt nàng lại, sau đó sẽ truy cứu chuyện nàng làm sập Thanh Viễn điện, còn không biết sau tấm bình phong kia có cao thủ nào đang chờ thu thập nàng nữa. Mang theo Hỉ Hỉ, nàng nhất định sẽ bị vướng tay vướng chân nên trước tiên phải thu xếp tốt cho Hỉ Hỉ đã.
“Ta nhận ra ngươi, ngươi chính là nữ nhân trên lệnh truy nã”
Tô Phù Phong đột nhiên la to, thu hút sự chú ý của mọi người, Thất Tinh Bắc Đẩu tinh quân cũng chăm chú nhìn A Ly. Thôi rồi, không trốn được rồi. Người sáng mắt đều nhận ra nàng chính là nữ nhân đang bị truy nã, còn Cốc Nhiễm bị mù, không nhìn thấy gì nhưng lại rất mẫn cảm với thanh âm của nàng.
“Đừng kích động, ngươi còn chưa thấy tiên quân, tiên quân không có ở đây, từ sau khi ngươi đi, tiên quân liền phong điện này lại, ta biết hắn là sợ thấy cảnh lại đau lòng” Chư Tử cho rằng A Ly kích động nên mới có biểu hiện khác thường mà không ngờ rằng A Ly là vì không muốn gặp Cốc Nhiễm.
Nghe Chư Tử nói vậy, A Ly mới phát hiện cung điện vốn náo nhiệt phồn hoa giờ trở nên tiêu điều xơ xác, hoa cỏ mọc um tùm như là thật lâu không có ai đặt chân tới đây.
Đẩy cánh cửa đại điện, đập vào mắt là một màu đen như mực, đi gần tới mới phát bức hoành phi trong điện đã rơi xuống, bình hoa cũng vỡ từng mảnh vụn, bàn ghế chỏng vó như là vừa bị cướp.
“Ai mà to gan như vậy, dám cướp của Cốc Nhiễm” A Ly bốn trảo loạn đá, thoát khỏi tay Chư Tử, rơi xuống đất, thực ra nàng muốn nói bọn người nào đó sao không cướp hết đi, nếu là nàng thì đã làm cho Thiên Vi cung đến cái mảnh sành cũng không còn.
“Là tiên quân tự mình làm, lúc hắn từ Khổ Hải về, biết ngươi đã chết thì tức giận đến mức đập phá tất cả đồ đạc trong điện. Hắn vốn bị thương không nhẹ lại tự nhốt mình trong này mấy ngày, khi đi ra thì lệnh cho chúng ta phong bế điện này lại, cũng may còn có Tô tiểu thư chăm sóc hắn…”
“Ngươi không cần nói với ta những chuyện này” nhắc tới Tô Phù Phong là A Ly không còn hứng thú để nghe tiếp.
Chư Tử lại tiếp tục” A Ly, ngươi đã tin là tiên quân thực lòng với ngươi chưa? Hắn không có quên ngươi, hai mắt tiên quân bị mù là do hắn tìm Trừng Nhãn báo thù cho ngươi, đi gặp hắn đi”
Chư Tử ngồi xuống bên cạnh A Ly, hắn nghĩ nàng vì nhớ Cốc Nhiễm nên mới quay lại.Quỷ hồn hình thành là do oán niệm chưa tan hoặc trần duyên chưa dứt, chấp nhận không được luân hồi mà quay trở lại, như vậy có thể thấy A Ly nhớ nhung Cốc Nhiễm sâu đậm thế nào. Tiên thú luyến thực sự quá khó khăn a, nếu Cốc Nhiễm có cảm tình với mình thì hay rồi, cũng không ra nông nỗi này, đúng là khổ tình a.
Hiển nhiên là Chư Tử đồng tình chuyện tiên thú luyến. Chư Tử khẳng định Cốc Nhiễm và A Ly tồn tại thứ tình cảm như là tình yêu. Chỉ là mỗi khi nhịn không được nhắc nhở với Cốc Nhiễm thì hắn lại phủ nhận.
A Ly liếc mắt xem thường, Chư Tử nói lung tung gì chứ,có cần lại tiếp tục chuyện nàng với Cốc Nhiễm không? nàng vừa nghe tới đã thấy tim đau nhói, nàng không thích loại cảm giác này.
Nàng lắc đầu nói: “Hảo hảo hảo, ta tin, ta tin!nhưng mà ta vẫn muốn gặp bạch hồ kia”
“Có thể a, tiên quân cùng Tô tiểu thư đều ở phía tây điện, đúng rồi, Tịnh Vũ tiên quân cũng ở đây, hình như là muốn dùng bạch hồ để dẫn dụ hung thủ giết Tô gia. Ngươi tới đó làm chi, bọn họ rất bận a” Chư Tử lần này không nói lung tung nữa mà đi vào vấn đề chính, khi hắn cúi đầu đã thấy A Ly chạy về phía tây điện.
“Chậm một chút, chậm một chút, ngươi đừng quá kích động” Chư Tử vừa ngáp vừa la to với thân ảnh đã chạy đi xa.
Rất mệt… Trở về phòng tiếp tục ngủ…
Trong bóng tối, hai thân ảnh như hai ngọn gió nhanh chóng đuổi theo A Ly.
A Ly đi đến phía tây điện, nơi đó có một gian phòng tương đối hẻo lánh, bên trong lại không thắp đèn, tiên khí trong đó cũng bị che dấu nhưng nàng vẫn cảm giác được tiên khí cường đại tràn ra, xem ra đội ngũ thần tiên trong đó không ít nha.
Từ chỗ tối, đôi nam nữ thần bí chăm chú theo dõi lửng chó đang bám vào khe cửa tìm hiểu tình hình, xem bộ dáng của nàng là không dám xông vào, chỉ là lo lắng suông sao?
“Dạ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Nữ nhi ở ngay trong phòng này” Nữ tử thần sắc lo lắng, nàng cảm giác được hơi thở của nữ nhi nhưng nàn vẫn im lặng nhìn xem Hoan Hỉ thú biến thành lửng chó tìm nữ nhi của nàng để làm gì.
“Chờ ta.” Dạ chỉ nói hai từ rồi bỗng nhiên như trận gió mạnh bây đến bên cửa, để lại nữ tử đứng bên ngoài lo lắng.
A Ly cảm giác bên cạnh có một thân ảnh cao ngất, một loại cảm giác áp bách vô hình bao phủ toàn thân nàng, chẳng lẽ Cốc Nhiễm mời cả Đại La thần tiên đến? còn chưa thấy Hỉ Hỉ thì đã bị bắt đi sao? Không phải bi kịch như vậy chứ.
Ngẩng đầu nhìn lên, mái tóc đỏ rực như lửa, ngũ quan đoan chính, ánh mắt sắc bén, A Ly chậc chậc đầu lưỡi, cảm thấy đáng tiếc, nam nhân bên cạnh tướng mạo quá tuyệt mỹ nhưng đáng tiếc là mặt bị tê liệt a…Mặt bị tê liệt là sao? Chính là trên mặt không có bất kỳ biểu tình nào, tựa như một pho tượng vậy, giống y như mặt của nam nhân này…
Nam nhân này biểu tình trên mặt không chút thay đổi còn chưa tính, không nói tiếng nào, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn A Ly làm cho nàng cả người nổi da gà, người này ngay cả một hơi thở nhẹ cũng không nghe thấy là thần tiên nào lại có thân thủ bí hiểm như thế.
“Giao Hỉ Hỉ cho ta, nàng vô tội, người các ngươi muốn bắt là ta, không cần ép buộc một đứa nhỏ”
Lửng chó bộ dáng như một tráng sĩ xông ra sa trường, tư thế hiên ngang lẫm liệt, Hỉ Hỉ mà nàng nói là ai? Nàng cho rằng hắn là đồng bọn của Cốc Nhiễm? nàng ồn ào như thế chắc chắn là đã kinh động đến quân mai phục bên trong. Dạ trừng mắt nhìn A Ly, một đạp hồng quang phóng thẳng về phía A Ly, A Ly liền lùi lại phía sau, nhanh chóng biến về chân thân Hoan Hỉ thú. Nàng đang chuẩn bị đánh nhau thì người kia chẳng thèm để ý tới nàng mà vung tay lên cái nữa, hồng quang lóe lên, phá cửa mà đi.
A Ly còn chưa hiểu thì trong phòng đã sáng rực, quân mai phục cũng đã xuất hiện. Đều do tên nam nhân mặt tê liệt kia, làm ồn ào như vậy, thực lực cách xa còn đưa đầu chịu chết thì không phải là tác phong của A Ly nàng, nhưng tên đã lên dây không thể không bắn.
Ta quản ngươi là ai, cứu được Hỉ Hỉ rồi nói sau. A Ly cắn răng, lấy đầu húc lên hai phiến cửa còn lại, đập vào mắt đầu tiên là Hỉ Hỉ bị giam giữa hai luồng ánh sáng trắng, trong lòng căng thẳng nhưng vẫn tươi cười nói “ Hỉ Hỉ, mẫu thân tới cứu ngươi”
Trong phòng, Dạ đã rút kiếm đánh nhau với thiên binh, cái bàn vỡ tan, hồng quang chói mắt, thiên binh hiển nhiên là không địch lại Dạ nhưng Dạ cũng không cố ý giết người, chỉ làm cho bọn họ bị thương nằm trên mặt đất mà thôi.
Hỉ Hỉ rời tầm mắt khỏi Dạ, quay đầu nhìn cự thú vừa mới xông vào, cự thú này là ai? Sao thanh âm nghe quen thuộc đến vậy?
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Hỉ Hỉ, A Ly mới nhớ ra nàng không biết chân thân của mình liền biến đổi trở về hình ảnh thiếu nữ bạch y xinh đẹp.
“A! Mẫu thân! Hỉ Hỉ cho rằng mẫu thân đã bỏ mặc ta không lo, mẫu thân mau cứu ta a” Hỉ Hỉ thấy cự thú là A Ly thì hưng phấn phi thường.
Dạ cầm Ám Dạ kiếm trong tay, giải quyết xong tên thiên binh cuối cùng thì đứng yên nhìn A Ly và Hỉ Hỉ, đột nhiên nhận ra bạch y nữ tử này chính là nữ nhân bị tam giới phát lệnh truy nã.
“Bảo bối, cha ở trong này, cha sẽ mang ngươi đi.” Ý của Dạ là không cần bạch y nữ nhân nhúng tay vào.
Hỉ Hỉ hưng phấn tươi cười, quên mất mình còn trong hiểm cảnh “ cha, nàng là mẫu thân ta vừa nhận thức. Nàng đã đặt tên cho nữ nhi, gọi là Hỉ Hỉ, nàng nói hi vọng nữ nhi luôn vui vẻ hạnh phúc, không vui cũng cười mà vui thì càng cười nhiều hơn”
Cha? A Ly không hiểu ra sao, chẳng lẽ Hỉ Hỉ còn có người nhà? Nàng có cảm giác như mình bị lừa…
Dạ giật giật khóe môi, muốn nói gì rồi lại thôi, chỉ quay lại gật đầu với A Ly một cái. Xem ra Hoan Hỉ thú này không có ý xấu với nữ nhi của hắn, nhưng để nàng làm mẫu thân của nữ nhi hắn thì cần phải xem lại.
“Thì ra mặt của ngươi không phải bị tê liệt a” A Ly lên tiếng, thì ra người nọ vẫn có biểu tình a, chẳng qua nụ cười này cũng quá mức miễn cưỡng đi, xem ra hắn không quen cười. Cảm giác mình đã đem suy nghĩ nói thành lời, A Ly mỉm cười hối lỗi.
“Là thanh âm của A Ly” sau bức bình phong, Cốc Nhiễm ngẩng đầu, hắn không có nghe lầm, hai lần trước cũng vậy. Một cỗ nhiệt huyết xông lên tận đỉnh đầu, trái tim cũng như bị cái gì va chạm, đột nhiên ngừng đập, bởi vì thanh âm chân thật vừa rồi mà ngừng đập.
Thất Tinh Bắc Đẩu tinh quân thấy Cốc Nhiễm đi ra vội tiến lên bảo vệ.
Tô Phù Phong cũng đi theo, thấp giọng nói “ địch nhân đang ở trước mắt, nói không chừng là bọn chúng dùng mưu kế để Phù Phong đi thăm dò trước xem tình hình thế nào”
Cốc Nhiễm hít sâu một hơi tỉnh táo lại, ống tay áo phất một cái, ý bảo Tịnh Vũ ở phía sau đi cùng Tô Phù Phong, còn hắn không thể bình tĩnh được nữa. Nhìn bộ dáng đứng ngồi không yên của Cốc Nhiễm, Minh Chiêu cười nhẹ, A Ly không chết, hắn và Tịnh Vũ đều biết rõ chỉ có Cốc Nhiễm cái gì cũng không biết, vẫn cho rằng A Ly đã chết, còn vì mỗi một chuyện liên quan tới A Ly mà ảnh hưởng tới tâm trạng, lúc này, hắn đột nhiên thấy đồng tình với Cốc Nhiễm.
“Thứ cho Phù Phong mắt vụng về, vị này là Mặc Dạ Ma Quân đúng không?”
Thanh âm mềm mại, Tô Phù Phong lả lướt đi ra khỏi bức bình phòng, ánh mắt ghét bỏ quét ngang đám thiên binh đang nằm trên mặt đất.
Dạ không lên tiếng.
Mấy tiếng lộc cộc vang lên, Tịnh Vũ cũng xuất hiện, ôm quyền nói “ Ma Quân Mặc Dạ, đã lâu không gặp”
Thấy Tịnh Vũ ở đây, Mặc Dạ trở nên cảnh giác hơn, mỉm cười đáp lễ, nắm chặt Ám Dạ kiếm trong tay.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, A Ly đã lặng lẽ hóa giải luồng ánh sáng trắng, ôm Hỉ Hỉ vào lòng.
“Ngươi đi đâu!” Tô Phù Phong tiếng lên trước tiên, âm điệu vênh váo hung hăng.
“Đương nhiên là trốn a!”
Chỉ có kẻ ngốc mới ngoan ngoãn ngồi im chờ các ngươi chú ý tới ta, phải thừa dịp các ngươi tám chuyện mà nhanh chóng mang đứa nhỏ rời đi a. A Ly thấy Tịnh Vũ thì hơi chột dạ, ô..ô, Tịnh Vũ nhất định sẽ bắt nàng lại, sau đó sẽ truy cứu chuyện nàng làm sập Thanh Viễn điện, còn không biết sau tấm bình phong kia có cao thủ nào đang chờ thu thập nàng nữa. Mang theo Hỉ Hỉ, nàng nhất định sẽ bị vướng tay vướng chân nên trước tiên phải thu xếp tốt cho Hỉ Hỉ đã.
“Ta nhận ra ngươi, ngươi chính là nữ nhân trên lệnh truy nã”
Tô Phù Phong đột nhiên la to, thu hút sự chú ý của mọi người, Thất Tinh Bắc Đẩu tinh quân cũng chăm chú nhìn A Ly. Thôi rồi, không trốn được rồi. Người sáng mắt đều nhận ra nàng chính là nữ nhân đang bị truy nã, còn Cốc Nhiễm bị mù, không nhìn thấy gì nhưng lại rất mẫn cảm với thanh âm của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.