Chương 29: Chương 29: Làm chi?
Thiển Thiển Đích Tâm
23/06/2018
Là Trạm yêu nghiệt!
Nhìn rõ người xuất hiện là ai, Dung Khuynh bỗng nhiên thấy não bộ mình thật đau nhức!
"Nhìn thấy bản vương, ngươi không vui?" Lời này không phải là nghi vấn, mà là khẳng định. Bởi vì trong mắt Dung Khuynh bây giờ ngoài kinh hãi ra, không còn gì khác! Điều này... khiến Trạm vương vô cùng không vui.
Vì tâm tình hắn bây giờ rất xấu, nên không nhìn nổi có người được vui vẻ.
Còn lí do tại sao hết lần này tới lần khác hắn lại muốn thấy Dung Khuynh mất hứng. Trạm vương trả lời là: không có lí do, chỉ cần hắn muốn, mặc kệ người khác nghĩ gì.
Dung Khuynh nghe vậy, trái tim khẽ run rẩy, lập tức nhếch miệng đầy vui vẻ, mang khuôn mặt tươi cười ra đáp lại: "Vương gia, sao ngài lại đến đây?" Đúng là âm hồn không tiêu tán.
"Muốn thấy ngươi bị khó chịu!" Trạm vương trả lờ rất thẳng thắng, không chút che dấu thú tính của mình.
Dung Khuynh vội cắn răn một cái, sau đó tiếp tục cười, kiềm nén không chửi người, nói sang chuyện khác: "Vương gia, đi đường vất vả rồi, mời vào trong!"
"Hắc hắc..." Ngươi không thích thấy ta vui vẻ, vậy ta sẽ càng ra sức cười cho ngươi xem.
"Dung cửu!" Giọng kéo dài, mang theo hàm ý cảnh cáo.
Dung Khuynh lập tức khép miệng lại, không cười nữa: "Vương gia, mời vào trong!"
Trạm vương hừ nhẹ một tiếng, nhấc chân bước vào nhà.
Dung Khuynh lùi về sau hai bước, nhìn ba người đang quỳ trên đất: "Ma ma, ngươi đi chuẩn bị một ít nước trà mang qua đây." Nhưng thức ăn thì ngàn lần đừng chuẩn bị, một chút ý muốn mời Trạm vương ở lại ăn cơm cũng không có. Hi vọng tên yêu nghiệt này chỉ đơn giản là đi ngang qua, ngồi một chút rồi sẽ đi ngay.
"Lão nô chuẩn bị ngay!"
Vương ma ma dứt khoát nhận lệnh, không do dự một chút. Mặc dù Trạm vương là người làm tổn thương Dung Khuynh, mặc dù Dung Khuynh vì chuyện đó mà phải gặp đủ thứ chuyện đau lòng. Nhưng Vương ma ma ngoài việc cố gắng chăm sóc Dung Khuynh thật tốt ra, bà chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện xa hơn.
Bởi vì bà chỉ là một kẻ nô bộc, một cái nô tài. Vì vậy, bà càng thêm hiểu được thế nào là nhẫn nại. Hiểu được thân phận của mình, địa vị, quyền lợi đang ở đâu.
Dạy đời Trạm vương, đòi công đạo với hắn. Bà không có tư cách đó. Hơn nữa làm vậy còn có thể đi tông cái mạng nhỏ của mình, hại Dung Khuynh không chiếm được cái gì tốt.
Cho nên, bà chỉ làm đúng bổn phận. Đồng thời cũng mong đợi Dung Khuynh biết chấp nhận vận mệnh của mình, sống cho thật tốt!
"Còn nữa, để Mộc Du và Hách Nha về trước đi."
Trẻ nhỏ nói chuyện không kiêng kị, Trạm yêu nghiệt lại không phải một người phúc hậu, lỡ như nói sai một câu....trái tim bé nhỏ làm sao có thể chịu được!
"Lão nô đã hiểu. Tiểu thư, có gì cứ gọi lão nô!"
Nhìn phần lo lắng không thể che đi trong mắt Vương ma ma, Dung Khuynh gật đầu: "Bây giờ ta ra chào hỏi Vương gia!" Nói xong, vỗ vỗ vai Vương ma ma, xoay người bước vào trong.
Đây là một trận chiến ác liệt, ma ma ngươi cần phải chuẩn bị cho vững vàng vào nha!
Vào nhà, nhìn thấy Trạm vương đang đứng trước bàn đọc sách, quan sát tác phẩm lớn của nàng.
"Cái này là do ngươi viết?"
"Đúng vậy!"
"Viết bằng chân?"
"Vương gia nhìn thật chuẩn!"
Hắn nói cái gì cũng được, chỉ cần không phải mang nàng ra chém, nàng sẽ không cãi cọ lại.
"Đọc nó!"
"Được!" Dung Khuynh bước lên một bước, cầm lên tác phẩm vĩ đại của mình, mắt nhìn xa xăm, giọng đầy tình cảm: "A.... Thời tiết đẹp như thế, ta xinh đẹp như vậy; cuộc sống thật nhiều màu, được ăn ngon mặc đẹp; A.. Cuộc sống thật đẹp đẽ!"
Đọc xong, nàng rút tay lại, để lại câu tiểu kết: "Bêu xấu, bêu xấu rồi!"
Lẫm Ngũ nghe xong, cúi đầu, hối hận tại sao khi nảy mình lại không chịu bịt tai lại!
"Cái này thật sự là thơ?"
Dung Khuynh cười ngượng ngùng một tiếng, dịu dàng mong đợi nhìn Trạm vương: "Vương gia, ngươi thấy thế nào?"
Trạm vương chỉ khẽ cong môi một chút, âm trầm nói: "Cũng không tệ!"
"Thật sao?"
Trạm vương gật đầu, quơ quơ tờ giấy kia, không mặn không nhạt: "Lớn lên xinh đẹp, ăn uống cực tốt, cuộc sống tươi đẹp. Qua một bài thơ, giúp bản vương nhận ra ngươi có được không ít thứ."
Trạm vương dứt lời, Dung Khuynh thầm căng thẳng, cảm giác quen thuộc đánh tới, không ổn! Quả nhiên....
"Dung cửu, hình như bản vương đã quá nhân từ với ngươi."
Làm trái lệnh của hắn, đâm Lẫm Nhất bị thương, giỡn cợt hộ vệ, còn dám chiến thắng trò chơi.
Dung Khuynh nắm chặt quả đấm, quỳ gối xuống: "Cảm ơn ân tha mạng của Vương gia."
"Ngươi đang tạo bậc thang cho mình bước xuống sao!" Hắn không nhớ mình đã nói thả nàng ra bao giờ.
Dung Khuynh ngẩng đầu lên, nhìn Trạm vương: "Bởi vì tiểu nữ muốn sống."
"Muốn sống sao?"
"Đúng vậy, mặc dù ngày nào cũng phải sống trong lo âu thấp thỏm, dù có rất nhiều người không chịu được ta, dường như không hề có một ai muốn bảo vệ ta. Nhưng còn nước còn tát, ta vẫn ôm hi vọng. Hi vọng nhân sinh của ta là khổ trước ngọt sau, hi vọng có thể chờ tới một ngày mây tan nhìn được trăng sáng, có thể sống đến đầu bạc răng long." Nhìn ngắm quang cảnh bốn bể giang sơn, thật xinh đẹp!
Dung Khuynh nói xong, trong phòng yên tĩnh thật lâu.
Lặng im, thật lâu sau, Trạm vương mới nhàn nhạt mở miệng: "Các lời cầu xin buông tha, cầu xin tha mạng, bản vương đã từng nghe qua vô số lần. Trong số đó, lời của ngươi là êm tai nhất. Nhưng điều đó cũng không thể thay đổi được gì."
Dung Khuynh lặng lẽ nghe, cúi đầu.
Trừ bỏ bảo nàng lừa tình ra, gặp may khoe mẽ hay nũng nịu đáng yêu, cái nào nàng cũng biết làm, không biết yêu nghiệt này sẽ thích cái nào.
Dung Khuynh cúi đầu móc móc ngón tay. Vì sống, nàng đã liều mạng đến tận nước này... Có đôi lúc nàng rất muốn dứt khoác không tính toán nữa, chết hay sống đều mặc cho số phận! Nhưng nghĩ lại, so với mệnh sống vô giá, tôn nghiêm kia chỉ là thứ bỏ đi.
"Dung cửu!"
"Ở đây!"
"Đến đây!"
"Được!"
Dung cửu đứng dậy, cúi đầu, đi về phía Trạm vương. Cùng lúc đó, Lẫm Ngũ đột nhiên nhấc chân đi ra ngoài. Hành động này của hắn, khiến ấn đường Dung Khuynh đập mạnh không thôi, bước chân vô ý thức dừng lại.
Thấy cửa đột nhiên bị đóng kính, sắc mặt Dung Khuynh thay đổi, cổ tay bị người nắm lấy, thân thể nhẹ tênh, cảnh tượng xoay chuyển, lưng bỗng chốc đau nhức, người trầm xuống, lúc ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt tuyệt mỹ vô song đang kề kề đối diện, cả thân thể bị áp chặt trên bàn đọc sách.
-----------
Các nàng có hiểu hết diễn biến cốt truyện không? Nếu không hiểu phần nào thì góp ý lại với ta nhé, chứ sao ta edit mà thấy mông lung quá chừng @@.
Nhìn rõ người xuất hiện là ai, Dung Khuynh bỗng nhiên thấy não bộ mình thật đau nhức!
"Nhìn thấy bản vương, ngươi không vui?" Lời này không phải là nghi vấn, mà là khẳng định. Bởi vì trong mắt Dung Khuynh bây giờ ngoài kinh hãi ra, không còn gì khác! Điều này... khiến Trạm vương vô cùng không vui.
Vì tâm tình hắn bây giờ rất xấu, nên không nhìn nổi có người được vui vẻ.
Còn lí do tại sao hết lần này tới lần khác hắn lại muốn thấy Dung Khuynh mất hứng. Trạm vương trả lời là: không có lí do, chỉ cần hắn muốn, mặc kệ người khác nghĩ gì.
Dung Khuynh nghe vậy, trái tim khẽ run rẩy, lập tức nhếch miệng đầy vui vẻ, mang khuôn mặt tươi cười ra đáp lại: "Vương gia, sao ngài lại đến đây?" Đúng là âm hồn không tiêu tán.
"Muốn thấy ngươi bị khó chịu!" Trạm vương trả lờ rất thẳng thắng, không chút che dấu thú tính của mình.
Dung Khuynh vội cắn răn một cái, sau đó tiếp tục cười, kiềm nén không chửi người, nói sang chuyện khác: "Vương gia, đi đường vất vả rồi, mời vào trong!"
"Hắc hắc..." Ngươi không thích thấy ta vui vẻ, vậy ta sẽ càng ra sức cười cho ngươi xem.
"Dung cửu!" Giọng kéo dài, mang theo hàm ý cảnh cáo.
Dung Khuynh lập tức khép miệng lại, không cười nữa: "Vương gia, mời vào trong!"
Trạm vương hừ nhẹ một tiếng, nhấc chân bước vào nhà.
Dung Khuynh lùi về sau hai bước, nhìn ba người đang quỳ trên đất: "Ma ma, ngươi đi chuẩn bị một ít nước trà mang qua đây." Nhưng thức ăn thì ngàn lần đừng chuẩn bị, một chút ý muốn mời Trạm vương ở lại ăn cơm cũng không có. Hi vọng tên yêu nghiệt này chỉ đơn giản là đi ngang qua, ngồi một chút rồi sẽ đi ngay.
"Lão nô chuẩn bị ngay!"
Vương ma ma dứt khoát nhận lệnh, không do dự một chút. Mặc dù Trạm vương là người làm tổn thương Dung Khuynh, mặc dù Dung Khuynh vì chuyện đó mà phải gặp đủ thứ chuyện đau lòng. Nhưng Vương ma ma ngoài việc cố gắng chăm sóc Dung Khuynh thật tốt ra, bà chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện xa hơn.
Bởi vì bà chỉ là một kẻ nô bộc, một cái nô tài. Vì vậy, bà càng thêm hiểu được thế nào là nhẫn nại. Hiểu được thân phận của mình, địa vị, quyền lợi đang ở đâu.
Dạy đời Trạm vương, đòi công đạo với hắn. Bà không có tư cách đó. Hơn nữa làm vậy còn có thể đi tông cái mạng nhỏ của mình, hại Dung Khuynh không chiếm được cái gì tốt.
Cho nên, bà chỉ làm đúng bổn phận. Đồng thời cũng mong đợi Dung Khuynh biết chấp nhận vận mệnh của mình, sống cho thật tốt!
"Còn nữa, để Mộc Du và Hách Nha về trước đi."
Trẻ nhỏ nói chuyện không kiêng kị, Trạm yêu nghiệt lại không phải một người phúc hậu, lỡ như nói sai một câu....trái tim bé nhỏ làm sao có thể chịu được!
"Lão nô đã hiểu. Tiểu thư, có gì cứ gọi lão nô!"
Nhìn phần lo lắng không thể che đi trong mắt Vương ma ma, Dung Khuynh gật đầu: "Bây giờ ta ra chào hỏi Vương gia!" Nói xong, vỗ vỗ vai Vương ma ma, xoay người bước vào trong.
Đây là một trận chiến ác liệt, ma ma ngươi cần phải chuẩn bị cho vững vàng vào nha!
Vào nhà, nhìn thấy Trạm vương đang đứng trước bàn đọc sách, quan sát tác phẩm lớn của nàng.
"Cái này là do ngươi viết?"
"Đúng vậy!"
"Viết bằng chân?"
"Vương gia nhìn thật chuẩn!"
Hắn nói cái gì cũng được, chỉ cần không phải mang nàng ra chém, nàng sẽ không cãi cọ lại.
"Đọc nó!"
"Được!" Dung Khuynh bước lên một bước, cầm lên tác phẩm vĩ đại của mình, mắt nhìn xa xăm, giọng đầy tình cảm: "A.... Thời tiết đẹp như thế, ta xinh đẹp như vậy; cuộc sống thật nhiều màu, được ăn ngon mặc đẹp; A.. Cuộc sống thật đẹp đẽ!"
Đọc xong, nàng rút tay lại, để lại câu tiểu kết: "Bêu xấu, bêu xấu rồi!"
Lẫm Ngũ nghe xong, cúi đầu, hối hận tại sao khi nảy mình lại không chịu bịt tai lại!
"Cái này thật sự là thơ?"
Dung Khuynh cười ngượng ngùng một tiếng, dịu dàng mong đợi nhìn Trạm vương: "Vương gia, ngươi thấy thế nào?"
Trạm vương chỉ khẽ cong môi một chút, âm trầm nói: "Cũng không tệ!"
"Thật sao?"
Trạm vương gật đầu, quơ quơ tờ giấy kia, không mặn không nhạt: "Lớn lên xinh đẹp, ăn uống cực tốt, cuộc sống tươi đẹp. Qua một bài thơ, giúp bản vương nhận ra ngươi có được không ít thứ."
Trạm vương dứt lời, Dung Khuynh thầm căng thẳng, cảm giác quen thuộc đánh tới, không ổn! Quả nhiên....
"Dung cửu, hình như bản vương đã quá nhân từ với ngươi."
Làm trái lệnh của hắn, đâm Lẫm Nhất bị thương, giỡn cợt hộ vệ, còn dám chiến thắng trò chơi.
Dung Khuynh nắm chặt quả đấm, quỳ gối xuống: "Cảm ơn ân tha mạng của Vương gia."
"Ngươi đang tạo bậc thang cho mình bước xuống sao!" Hắn không nhớ mình đã nói thả nàng ra bao giờ.
Dung Khuynh ngẩng đầu lên, nhìn Trạm vương: "Bởi vì tiểu nữ muốn sống."
"Muốn sống sao?"
"Đúng vậy, mặc dù ngày nào cũng phải sống trong lo âu thấp thỏm, dù có rất nhiều người không chịu được ta, dường như không hề có một ai muốn bảo vệ ta. Nhưng còn nước còn tát, ta vẫn ôm hi vọng. Hi vọng nhân sinh của ta là khổ trước ngọt sau, hi vọng có thể chờ tới một ngày mây tan nhìn được trăng sáng, có thể sống đến đầu bạc răng long." Nhìn ngắm quang cảnh bốn bể giang sơn, thật xinh đẹp!
Dung Khuynh nói xong, trong phòng yên tĩnh thật lâu.
Lặng im, thật lâu sau, Trạm vương mới nhàn nhạt mở miệng: "Các lời cầu xin buông tha, cầu xin tha mạng, bản vương đã từng nghe qua vô số lần. Trong số đó, lời của ngươi là êm tai nhất. Nhưng điều đó cũng không thể thay đổi được gì."
Dung Khuynh lặng lẽ nghe, cúi đầu.
Trừ bỏ bảo nàng lừa tình ra, gặp may khoe mẽ hay nũng nịu đáng yêu, cái nào nàng cũng biết làm, không biết yêu nghiệt này sẽ thích cái nào.
Dung Khuynh cúi đầu móc móc ngón tay. Vì sống, nàng đã liều mạng đến tận nước này... Có đôi lúc nàng rất muốn dứt khoác không tính toán nữa, chết hay sống đều mặc cho số phận! Nhưng nghĩ lại, so với mệnh sống vô giá, tôn nghiêm kia chỉ là thứ bỏ đi.
"Dung cửu!"
"Ở đây!"
"Đến đây!"
"Được!"
Dung cửu đứng dậy, cúi đầu, đi về phía Trạm vương. Cùng lúc đó, Lẫm Ngũ đột nhiên nhấc chân đi ra ngoài. Hành động này của hắn, khiến ấn đường Dung Khuynh đập mạnh không thôi, bước chân vô ý thức dừng lại.
Thấy cửa đột nhiên bị đóng kính, sắc mặt Dung Khuynh thay đổi, cổ tay bị người nắm lấy, thân thể nhẹ tênh, cảnh tượng xoay chuyển, lưng bỗng chốc đau nhức, người trầm xuống, lúc ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt tuyệt mỹ vô song đang kề kề đối diện, cả thân thể bị áp chặt trên bàn đọc sách.
-----------
Các nàng có hiểu hết diễn biến cốt truyện không? Nếu không hiểu phần nào thì góp ý lại với ta nhé, chứ sao ta edit mà thấy mông lung quá chừng @@.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.