Chương 30: Chương 30: Muốn bạc?
Thiển Thiển Đích Tâm
23/06/2018
Mày rậm như mực, đôi mắt sâu như biển hoàn toàn là một mảnh âm u, điểm chút âm trầm ma mị, mê hoặc chúng sinh, câu hồn quỷ thần.
Dung Khuynh theo bản năng nuốt nuốt nước miếng. Nếu không đề cập tới chuyện bản tính xấu hay tốt, mà chỉ nhìn bên ngoài, thì thật sự không thể bắt bẻ được thứ gì từ trên người Trạm vương. Cái loại ma mị mê người này, không phải chỉ có một chút!
Hành vi lén lút của Dung Khuynh rơi vào trong mắt Trạm vương, khiến hắn đạm mạt cong môi một cái, đôi mắt sắc ngày càng âm trầm, khẽ chuyển động ngón tay cuốn lấy một lọn tóc của nàng, ái muội dạt dào như từng tràn sóng vỗ, cực hạn mê hoặc: "Muốn sao?" Ma giọng trầm thấp, từ tính, gợi cảm.
Nghe thấy một câu hỏi như đốt pháo bên vành tai, đáy lòng Dung Khuynh tiếp nhận từng đợt gió rét, sau đó lại đột nhiên trở nên chai sạn. Có lẽ khi con người ta khẩn trương tới một mức độ nhất định, sẽ lập tức như con lợn sắp chết không sợ dính nước sôi.
Hàng lông mi lấp lánh, đôi mắt sắc tinh khiết, sợ hãi mở miệng: "Cái đó...tiểu nữ không có bạc!"
Bạc? Là ý gì? Tạm thời không rõ!
Dung Khuynh chống tay đỡ trước ngực Trạm vương, vừa chạm vào đã cảm nhận được thứ nhiệt độ nóng bỏng chỉ thuộc về nam nhân cường ngạnh kia, khiến lòng bàn tay màng không ngừng đổ mồ hôi, tận lực khống chế từng biểu cảm trên mặt: "Vương gia, không có bạc cũng được sao?"
Trạm vương gia đã lần thứ hai tự đưa mình tới cửa cho nàng thưởng thức, nàng làm sao cũng nên bày tỏ một chút lòng thành, nhưng bây giờ rỗng túi rồi thì làm sao đây!
Trạm vương lặng im hồi lâu, ánh mắt nhìn chằm chằm Dung Khuynh dần trở nên âm trầm. Hiển nhiên đã hiểu được hàm ý trong lời nói đó
Rất tốt, vật nhỏ này vậy mà lại xem hắn như những kỹ nam bán vui vẻ ở hồng viện.
Phát hiện ra người bên trên càng lúc càng lạnh lùng, Dung Khuynh rũ xuống mi mắt, có lẽ lúc nảy nàng nên khoan khoái hô to một tiếng "Muốn, ta rất muốn!" mới đúng, sau đó tích cực chủ động lột sạch sẽ y phục của hắn...Ngô....
Lời oán thầm còn chưa dứt, ngực đột nhiên bị phủ bởi một bàn tay lớn. Trong tích tắc đó, Dung Khuynh kém chút nữa đã giơ đầu gối đánh lại hắn! Nhưng khi nhìn tới gương mặt kia của Trạm vương, lại tức giận bỏ chân xuống.
Đây là cổ đại, không thể sử dụng kĩ thuật phòng thân với vương quyền.
"Bản vương đã không chê ngực ngươi nhỏ thì thôi, người còn dám động tay động chân với bản vương." Vật nhỏ đáng đánh đòn.
Ngươi cảm thấy không vui với bộ ngực thiếu thốn của ta, nói cho ngươi biết, ta cũng không ưng gì kỹ thuật yếu kém kia của ngươi đâu! Dung Khuynh thầm phỉ nhổ một tiếng.
Xấu hổ ngẩng đầu, nàng hổ thẹn: "Tiểu nữ không có thân thể xinh đẹp, không có vạn tòa kim hải ngân sơn, nên tiểu nữ cảm thấy mình không nhận nổi phần ân sủng này của Vương gia!"
"Vậy ý ngươi là bản vương vừa ham tiền lại vừa háo sắc sao?"
Dung Khuynh ra sức lắc đầu, thành thật trả lời: "Không phải vậy, chẳng qua tiểu nữ cảm thấy Vương gia đáng nhận được những thứ tốt hơn."
Trạm vương nghe liền không khỏi bật cười. Bỗng chốc hắn có một ý nghĩ điên rồ, đó là muốn tự tay lột đầu nàng ra thử, kiểm tra xem rốt cuộc bên trong đang chứa cái gì.
Ở trên đời này, người sợ hắn, vụng trộm mắng hắn không ít. Nhưng có thể vừa nhục nhã hắn lại vừa có thể bày ra vẻ mặt vô tội thế này, nàng là người đầu tiên!
Nghe thì rất mới lạ, nhưng đáng tiếc thay Trạm vương lại không cảm thấy đó là tốt. Bất quá, hắn lại cảm thấy bất ngờ với mình khi không còn ý muốn giết nàng nữa. Có lẽ vì việc giết người đối vời hắn mà nói, đã sớm thành thói quen, lành tay đến mức không còn cảm nhận được niềm vui thú trong đó nữa.
Thế nên so với giết Dung Khuynh, hắn càng muốn xem bộ dạng khổ sở giẫy giụa của nàng, chắc chắn sẽ thú vị hơn nữa.
Không phải một kẻ chỉ biết cầu xin tha thứ, cũng chẳng phải người thà chết chứ không chịu khuất phục. Co được dãn được, là bông vải loại có gai, vật nhỏ vừa có chút màu sắc đã liền muốn mở cả một xưởng nhuộm vải, xem như cũng là một món đồ chơi mới lạ! Nhưng bên cạnh đó, nàng còn rất biết cách phá tan hào hứng của người khác. Nghĩ tới đây, hắn thả lỏng người, sức nặng toàn thân chẳng mấy chốc đã hoàn toàn đè tren người Dung Khuynh.
A....
Cho đến khi sắc mặt Dung Khuynh biến thành màu gan heo, khó thở đến mức nói không nên lời, thiếu chút nữa đã tắt luôn cả thở. Trạm vương thấy vậy mới chịu mở rộng lòng từ bi đứng dậy, nói chuyện rất đương nhiên: "Bản vương đói rồi, mau chuẩn bị thức ăn mang đến đây." Sau đó nhấc chân đi vào trong phòng.
Dung Khuynh vuốt vuốt ngực, thở lấy thở để, nàng lại lần nữa bị đè đến thiếu chút nữa bỏ mạng rồi!
**
Trước giờ hành tung của Trạm vương luôn rất được chú ý. Tin tức Dung Khuynh vừa bước chân trước vào trang, Trạm vương chân sau liền lập tức theo đến, lấy tốc độ chóng mặt lan ra khắp kinh thành. Tạo ra một làn sóng rung chuyển dữ dội. Khi nghe được chuyện, phản ứng của các gia tộc liên quan không hề giống nhau.
Dung gia vui mừng, đặc biệt là Dung Kỳ.
Dung Khuynh được Trạm vương sủng ái như vậy, cho dù chỉ được vị trí thiếp thất, nhưng cuộc đời nàng cũng đủ vì thế mà đi lên, quan trọng hơn là cái người làm phụ thân như hắn có lẽ cũng sẽ được thơm lây.
Tâm tình Dung Kỳ bây giờ rất tốt, bất mãn với Ngụy thị cũng vơi đi nhiều. Đêm đó liền đến chỗ Ngụy thị ngủ, tiếp tục ra sức khai thác khối đất đai Ngụy thị kia!
Rất tốt, Dung Khuynh không cẩn thận lại trở thành công thần giúp lão phụ thân quay về làn lành với Ngụy thị.
Ngược lại với người trong Dung gia, tâm tình Dung Lâm có chút phức tạp hơn, nữ nhi Dung gia đông như thế, không ngờ Trạm vương lại thích khẩu vị hung mãnh nhất như Dung Khuynh! Thật sự....
Nhớ đến bất mãn của Dung Khuynh về Dung gia. Dung Lâm tạm thời không thể xác định được: Dung Khuynh được sủng ái, rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu cho Dung gia đây?
Các nữ nhân ở hậu viện Trạm vương phủ nghe được tin, tay ôm ngực tràn đầy đau thương, lòng thầm chua xót, bản thân mình phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp muôn vẻ như thế, các nàng có chỗ nào không bằng quả dưa xanh như Dung Khuynh. Chẳng lẽ, sở thích của Trạm vương chính là như vậy?
Ưu thương, hậm hực, tâm tình không vui, nhưng phần lớn là hả hê vui mừng. Trang Thi Nghiên nha, chẳng phải Trang Thi Nghiên nàng ta nghĩ mình đặc biệt hơn người sao? Không ngờ cuối cùng cũng chỉ là vật phẩm hạng trung bình thường.
Vương gia tha cho nàng ta một mạng, cho phép nàng ta ở lại phủ. Nhưng hắn lại thà đi sủng hạnh trái dưa xanh trẻ trung Dung Khuynh kia, chứ không thèm động chạm đến Trang Thi Nghiên căng tròn mọng nước. Đủ để thấy được tầm quan trọng của nàng ta trong mắt Vương gia, kỳ thật chẳng là cái gì cả. Dù có Trang gia đứng phía sau thì sao, cuối cùng vẫn không được Vương gia sủng ái đó thôi. Như thế, các nàng có thể yên tâm rồi.
Còn như Dung cửu...suy cho cùng cũng chỉ là một tiểu thư hư thân trong khuê phòng, nhất thời được sủng ái mà thôi, ra sao cũng không thể chiếm thế thượng phong mãi được.
*******
Cố gia.
"Chuyện Dung Khuynh được Trạm vương sủng ái, người trong kinh thành ai ai cũng biết cả rồi. Nên ngươi nghe lời nương, không nên cố chấp khư khư giữ lấy nữa, hao tâm tổn trí, uổng phí khí lực. Dung Khuynh nàng đã là người của Trạm vương rồi! Nếu để Trạm vương thấy được dáng vẻ này của ngươi, ngươi chắc chắn sẽ mất mạng, ngươi có biết không!"
Cố Đình Dục lẳng lặng nghe, ngồi ngây ngốc một chỗ, cũng không màng đáp lại. Bộ dáng này đã thành công thắp lửa trong lòng người mẫu thân nào đó.
"Dung Khuynh từ nay đã có Trạm vương cường ngạnh để dựa vào, nàng đã không còn cần người biểu ca như ngươi bảo vệ. Ngươi thế này, sẽ khiến nàng chẳng những không cảm kích biết ơn, mà còn oán hận ngươi cản trở tương lai, phá hư nửa đời phong hoa phú quý của nàng nữa. Cho nên, ngươi tỉnh đi, đừng tiếp tục ngu ngốc!"
Cố đại phu nhân nói đến miệng đắng lưỡi khô, nhưng Cố Đình Dục một chữ cũng không nghe thấy.
"Khuynh Nhi là người như thế nào, ta rõ hơn ngươi. Nương, ngươi thân là cựu mẫu, không nên nói như vậy!"
Cố Đình Dục nói xong, Cố đại phu nhân tức giận đến thiếu chút nữa đã hộc máu: "Ngươi...cái đứa con bất hiếu này, ngươi đúng là đã bị nàng mê hoặc đến điên rồi."
Cố Đình Dục rũ xuống mi mắt, đứng dậy bước ra ngoài.
"Ngươi muốn đi đâu?"
"Chỉ là đi dạo một chút. Nương không cần lo lắng, ta sẽ trở về sớm." Nói xong, kéo tay Cố đại phu nhân ra, không quan tâm tới lời nàng gọi nhấc chân đi ra ngoài.
"Đứa nhỏ này thật sự khiến ta tức chết!" Cố đại phu nhân nổi trận lôi đình, lòng lại đày chua xót. Càng thêm vững tin Dung Khuynh chính là một mối họa. Đã bất khiết lại còn khiến Cố Đình Dục luyến lưu như thế. Thật là...
Trạm vương cũng thật là, sao bây giờ còn giữ lại người? Sao còn chưa chịu dứt khoát xử tử đi! Diệt trừ bớt một mối họa cho nhân gian.
Tâm tình mỗi người trong kinh thành mỗi khác. Nhưng bọn họ đều có chung một suy nghĩ giống nhau: Dung Khuynh đã lọt được vào mắt xanh Trạm vương, ngày tháng tốt lành của nàng đã không còn bao xa.
Ngày tháng tốt lành?
Nếu để Dung Khuynh biết được họ đang nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ chết cười.
Kể từ khi Trạm vương đến, bốn chữ "nước sôi lửa bỏng" đã không còn đủ để hình dung về hoàn cảnh của nàng bây giờ.
Dung Khuynh theo bản năng nuốt nuốt nước miếng. Nếu không đề cập tới chuyện bản tính xấu hay tốt, mà chỉ nhìn bên ngoài, thì thật sự không thể bắt bẻ được thứ gì từ trên người Trạm vương. Cái loại ma mị mê người này, không phải chỉ có một chút!
Hành vi lén lút của Dung Khuynh rơi vào trong mắt Trạm vương, khiến hắn đạm mạt cong môi một cái, đôi mắt sắc ngày càng âm trầm, khẽ chuyển động ngón tay cuốn lấy một lọn tóc của nàng, ái muội dạt dào như từng tràn sóng vỗ, cực hạn mê hoặc: "Muốn sao?" Ma giọng trầm thấp, từ tính, gợi cảm.
Nghe thấy một câu hỏi như đốt pháo bên vành tai, đáy lòng Dung Khuynh tiếp nhận từng đợt gió rét, sau đó lại đột nhiên trở nên chai sạn. Có lẽ khi con người ta khẩn trương tới một mức độ nhất định, sẽ lập tức như con lợn sắp chết không sợ dính nước sôi.
Hàng lông mi lấp lánh, đôi mắt sắc tinh khiết, sợ hãi mở miệng: "Cái đó...tiểu nữ không có bạc!"
Bạc? Là ý gì? Tạm thời không rõ!
Dung Khuynh chống tay đỡ trước ngực Trạm vương, vừa chạm vào đã cảm nhận được thứ nhiệt độ nóng bỏng chỉ thuộc về nam nhân cường ngạnh kia, khiến lòng bàn tay màng không ngừng đổ mồ hôi, tận lực khống chế từng biểu cảm trên mặt: "Vương gia, không có bạc cũng được sao?"
Trạm vương gia đã lần thứ hai tự đưa mình tới cửa cho nàng thưởng thức, nàng làm sao cũng nên bày tỏ một chút lòng thành, nhưng bây giờ rỗng túi rồi thì làm sao đây!
Trạm vương lặng im hồi lâu, ánh mắt nhìn chằm chằm Dung Khuynh dần trở nên âm trầm. Hiển nhiên đã hiểu được hàm ý trong lời nói đó
Rất tốt, vật nhỏ này vậy mà lại xem hắn như những kỹ nam bán vui vẻ ở hồng viện.
Phát hiện ra người bên trên càng lúc càng lạnh lùng, Dung Khuynh rũ xuống mi mắt, có lẽ lúc nảy nàng nên khoan khoái hô to một tiếng "Muốn, ta rất muốn!" mới đúng, sau đó tích cực chủ động lột sạch sẽ y phục của hắn...Ngô....
Lời oán thầm còn chưa dứt, ngực đột nhiên bị phủ bởi một bàn tay lớn. Trong tích tắc đó, Dung Khuynh kém chút nữa đã giơ đầu gối đánh lại hắn! Nhưng khi nhìn tới gương mặt kia của Trạm vương, lại tức giận bỏ chân xuống.
Đây là cổ đại, không thể sử dụng kĩ thuật phòng thân với vương quyền.
"Bản vương đã không chê ngực ngươi nhỏ thì thôi, người còn dám động tay động chân với bản vương." Vật nhỏ đáng đánh đòn.
Ngươi cảm thấy không vui với bộ ngực thiếu thốn của ta, nói cho ngươi biết, ta cũng không ưng gì kỹ thuật yếu kém kia của ngươi đâu! Dung Khuynh thầm phỉ nhổ một tiếng.
Xấu hổ ngẩng đầu, nàng hổ thẹn: "Tiểu nữ không có thân thể xinh đẹp, không có vạn tòa kim hải ngân sơn, nên tiểu nữ cảm thấy mình không nhận nổi phần ân sủng này của Vương gia!"
"Vậy ý ngươi là bản vương vừa ham tiền lại vừa háo sắc sao?"
Dung Khuynh ra sức lắc đầu, thành thật trả lời: "Không phải vậy, chẳng qua tiểu nữ cảm thấy Vương gia đáng nhận được những thứ tốt hơn."
Trạm vương nghe liền không khỏi bật cười. Bỗng chốc hắn có một ý nghĩ điên rồ, đó là muốn tự tay lột đầu nàng ra thử, kiểm tra xem rốt cuộc bên trong đang chứa cái gì.
Ở trên đời này, người sợ hắn, vụng trộm mắng hắn không ít. Nhưng có thể vừa nhục nhã hắn lại vừa có thể bày ra vẻ mặt vô tội thế này, nàng là người đầu tiên!
Nghe thì rất mới lạ, nhưng đáng tiếc thay Trạm vương lại không cảm thấy đó là tốt. Bất quá, hắn lại cảm thấy bất ngờ với mình khi không còn ý muốn giết nàng nữa. Có lẽ vì việc giết người đối vời hắn mà nói, đã sớm thành thói quen, lành tay đến mức không còn cảm nhận được niềm vui thú trong đó nữa.
Thế nên so với giết Dung Khuynh, hắn càng muốn xem bộ dạng khổ sở giẫy giụa của nàng, chắc chắn sẽ thú vị hơn nữa.
Không phải một kẻ chỉ biết cầu xin tha thứ, cũng chẳng phải người thà chết chứ không chịu khuất phục. Co được dãn được, là bông vải loại có gai, vật nhỏ vừa có chút màu sắc đã liền muốn mở cả một xưởng nhuộm vải, xem như cũng là một món đồ chơi mới lạ! Nhưng bên cạnh đó, nàng còn rất biết cách phá tan hào hứng của người khác. Nghĩ tới đây, hắn thả lỏng người, sức nặng toàn thân chẳng mấy chốc đã hoàn toàn đè tren người Dung Khuynh.
A....
Cho đến khi sắc mặt Dung Khuynh biến thành màu gan heo, khó thở đến mức nói không nên lời, thiếu chút nữa đã tắt luôn cả thở. Trạm vương thấy vậy mới chịu mở rộng lòng từ bi đứng dậy, nói chuyện rất đương nhiên: "Bản vương đói rồi, mau chuẩn bị thức ăn mang đến đây." Sau đó nhấc chân đi vào trong phòng.
Dung Khuynh vuốt vuốt ngực, thở lấy thở để, nàng lại lần nữa bị đè đến thiếu chút nữa bỏ mạng rồi!
**
Trước giờ hành tung của Trạm vương luôn rất được chú ý. Tin tức Dung Khuynh vừa bước chân trước vào trang, Trạm vương chân sau liền lập tức theo đến, lấy tốc độ chóng mặt lan ra khắp kinh thành. Tạo ra một làn sóng rung chuyển dữ dội. Khi nghe được chuyện, phản ứng của các gia tộc liên quan không hề giống nhau.
Dung gia vui mừng, đặc biệt là Dung Kỳ.
Dung Khuynh được Trạm vương sủng ái như vậy, cho dù chỉ được vị trí thiếp thất, nhưng cuộc đời nàng cũng đủ vì thế mà đi lên, quan trọng hơn là cái người làm phụ thân như hắn có lẽ cũng sẽ được thơm lây.
Tâm tình Dung Kỳ bây giờ rất tốt, bất mãn với Ngụy thị cũng vơi đi nhiều. Đêm đó liền đến chỗ Ngụy thị ngủ, tiếp tục ra sức khai thác khối đất đai Ngụy thị kia!
Rất tốt, Dung Khuynh không cẩn thận lại trở thành công thần giúp lão phụ thân quay về làn lành với Ngụy thị.
Ngược lại với người trong Dung gia, tâm tình Dung Lâm có chút phức tạp hơn, nữ nhi Dung gia đông như thế, không ngờ Trạm vương lại thích khẩu vị hung mãnh nhất như Dung Khuynh! Thật sự....
Nhớ đến bất mãn của Dung Khuynh về Dung gia. Dung Lâm tạm thời không thể xác định được: Dung Khuynh được sủng ái, rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu cho Dung gia đây?
Các nữ nhân ở hậu viện Trạm vương phủ nghe được tin, tay ôm ngực tràn đầy đau thương, lòng thầm chua xót, bản thân mình phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp muôn vẻ như thế, các nàng có chỗ nào không bằng quả dưa xanh như Dung Khuynh. Chẳng lẽ, sở thích của Trạm vương chính là như vậy?
Ưu thương, hậm hực, tâm tình không vui, nhưng phần lớn là hả hê vui mừng. Trang Thi Nghiên nha, chẳng phải Trang Thi Nghiên nàng ta nghĩ mình đặc biệt hơn người sao? Không ngờ cuối cùng cũng chỉ là vật phẩm hạng trung bình thường.
Vương gia tha cho nàng ta một mạng, cho phép nàng ta ở lại phủ. Nhưng hắn lại thà đi sủng hạnh trái dưa xanh trẻ trung Dung Khuynh kia, chứ không thèm động chạm đến Trang Thi Nghiên căng tròn mọng nước. Đủ để thấy được tầm quan trọng của nàng ta trong mắt Vương gia, kỳ thật chẳng là cái gì cả. Dù có Trang gia đứng phía sau thì sao, cuối cùng vẫn không được Vương gia sủng ái đó thôi. Như thế, các nàng có thể yên tâm rồi.
Còn như Dung cửu...suy cho cùng cũng chỉ là một tiểu thư hư thân trong khuê phòng, nhất thời được sủng ái mà thôi, ra sao cũng không thể chiếm thế thượng phong mãi được.
*******
Cố gia.
"Chuyện Dung Khuynh được Trạm vương sủng ái, người trong kinh thành ai ai cũng biết cả rồi. Nên ngươi nghe lời nương, không nên cố chấp khư khư giữ lấy nữa, hao tâm tổn trí, uổng phí khí lực. Dung Khuynh nàng đã là người của Trạm vương rồi! Nếu để Trạm vương thấy được dáng vẻ này của ngươi, ngươi chắc chắn sẽ mất mạng, ngươi có biết không!"
Cố Đình Dục lẳng lặng nghe, ngồi ngây ngốc một chỗ, cũng không màng đáp lại. Bộ dáng này đã thành công thắp lửa trong lòng người mẫu thân nào đó.
"Dung Khuynh từ nay đã có Trạm vương cường ngạnh để dựa vào, nàng đã không còn cần người biểu ca như ngươi bảo vệ. Ngươi thế này, sẽ khiến nàng chẳng những không cảm kích biết ơn, mà còn oán hận ngươi cản trở tương lai, phá hư nửa đời phong hoa phú quý của nàng nữa. Cho nên, ngươi tỉnh đi, đừng tiếp tục ngu ngốc!"
Cố đại phu nhân nói đến miệng đắng lưỡi khô, nhưng Cố Đình Dục một chữ cũng không nghe thấy.
"Khuynh Nhi là người như thế nào, ta rõ hơn ngươi. Nương, ngươi thân là cựu mẫu, không nên nói như vậy!"
Cố Đình Dục nói xong, Cố đại phu nhân tức giận đến thiếu chút nữa đã hộc máu: "Ngươi...cái đứa con bất hiếu này, ngươi đúng là đã bị nàng mê hoặc đến điên rồi."
Cố Đình Dục rũ xuống mi mắt, đứng dậy bước ra ngoài.
"Ngươi muốn đi đâu?"
"Chỉ là đi dạo một chút. Nương không cần lo lắng, ta sẽ trở về sớm." Nói xong, kéo tay Cố đại phu nhân ra, không quan tâm tới lời nàng gọi nhấc chân đi ra ngoài.
"Đứa nhỏ này thật sự khiến ta tức chết!" Cố đại phu nhân nổi trận lôi đình, lòng lại đày chua xót. Càng thêm vững tin Dung Khuynh chính là một mối họa. Đã bất khiết lại còn khiến Cố Đình Dục luyến lưu như thế. Thật là...
Trạm vương cũng thật là, sao bây giờ còn giữ lại người? Sao còn chưa chịu dứt khoát xử tử đi! Diệt trừ bớt một mối họa cho nhân gian.
Tâm tình mỗi người trong kinh thành mỗi khác. Nhưng bọn họ đều có chung một suy nghĩ giống nhau: Dung Khuynh đã lọt được vào mắt xanh Trạm vương, ngày tháng tốt lành của nàng đã không còn bao xa.
Ngày tháng tốt lành?
Nếu để Dung Khuynh biết được họ đang nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ chết cười.
Kể từ khi Trạm vương đến, bốn chữ "nước sôi lửa bỏng" đã không còn đủ để hình dung về hoàn cảnh của nàng bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.