Chương 533: A Phúc Ngốc Nghếch 2
Trạch Trư
26/08/2023
Gương mặt Hứa Ứng mỉm cười, nói: “Nhưng ta biết, dựa vào lực lượng của ta không cách nào đối phó với những kẻ đã phong ấn ta, bọn chúng có thể ám toán ta đánh ngã ta khi ta trong thời điểm toàn thịnh; thế thì bây giờ đánh bại ta chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Ta cần chuẩn bị cho tương lai.”
Hứa Ứng như đang thuật lại một chuyện không liên quan gì tới mình, nói: “Khi vượt biển, rốt cuộc ta cũng nghĩ ra. Tổ Long lợi dụng ta, hắn muốn bản thân trường sinh, vĩnh viễn thống trị thế giới. Hắn là kẻ độc tài, vì trường sinh hắn có thể làm bất cứ chuyện gì, hắn mà lấy được tiên sơn và bất tử dược, chắc chắn hắn sẽ thống trị thiên hạ tới muôn đời, những năm tháng tiếp theo sẽ đen tối không gì sánh được. Cho nên, không thể đưa bất tử dược và tiên sơn cho hắn.”
“Đồng nam đồng nữ của ba ngàn môn phái, bọn họ cũng lợi dụng ta, mỗi người đều có mục đích riêng muốn đạt được. Trong số họ có người muốn vĩnh sinh, có người muốn thành tiên, có người muốn lấy đầu ta tranh công lĩnh thưởng, có người muốn tìm và độc chiếm tiên sơn và bất tử dược. Bọn họ không phải lựa chọn tốt nhất để nắm giữ tiên sơn và bất tử dược.”
“Ta tính đi tính lại, cuối cùng vẫn quyết định, lưu lại tiên sơn và bất tử dược cho người không thích hợp nhất là ngươi.”
Hứa Ứng đứng dậy, nhìn về phương xa nói: “Ngươi tỉnh táo, ngươi vô tình, ngươi cảm thấy mạng người như sâu kiến, chỉ là số lượng, hy sinh bao nhiêu người, chết bất cứ ai, ngươi đều không quan tâm. Chỉ cần đạt được mục đích, tất cả đều đáng giá. Đưa tiên sơn và bất tử dược vào tay ngươi, ngươi chỉ gây ra tai họa càng lớn.”
Từ Phúc ngơ ngơ ngác ngác ngồi đó.
Hứa Ứng nói: “Ngươi thông minh tuyệt đỉnh. Ngươi thấy thần thông của người khác là có thể học được, ngươi thấy tiên khí trấn giáo, thậm chí còn suy đoán được ý nghĩa của phù văn tiên đạo trên đó, thậm chí còn có thể tạo ra bản sao. Cho dù là thần thông của ta, ngươi nhìn qua vài lần là có thể thi triển y hệt. Tài trí cỡ ngươi, gần như là một ta khác.”
Trong mắt Từ Phúc không có bất cứ thần thái gì, ánh mắt đờ đẫn.
“Nhưng ngươi lại cực kỳ nguy hiểm, trên thuyền lầu, ngươi có thể tính kế bất cứ ai, coi bọn họ như vật tế, như công cụ. Trong mắt ngươi, bọn họ vốn không phải là người, bọn họ là sinh vật cấp thấp, ý nghĩa sinh sống trên đời là để hiến tế, là để giữ cho chúng ta sống sót.”
Hứa Ứng nói: “Thậm chí người bên cạnh ngươi, ngươi cũng có thể lợi dụng, cũng có thể hy sinh, cô gái thích ngươi cũng bị ngươi biến thành vật tế. Ngươi không có bằng hữu, cũng không cần bằng hữu. Nhưng ngươi lại coi ta như bằng hữu, đây là điều khiến ta vừa khó hiểu vừa cảm động. Người như ngươi, đáng lẽ ta nên giết chết ngươi.”
Hứa Ứng lặp lại: “Đáng lẽ ta nên giết chết ngươi. Ngay lúc xuyên thủng trán ngươi, ta đột nhiên thấy do dự, cho ngươi ăn bất tử dược, đưa ngươi cả Phương Trượng tiên sơn. Ngươi hỏi ta vì sao không giết ngươi, lúc đó ta không trả lời. Bây giờ ta trả lời rõ ràng cho ngươi, với những gì ngươi đã làm, ngươi phải chết.”
Từ Phúc vẫn ngồi đờ ra tại đó.
“Vì sao lại đi cứu ngươi, để ngươi sống sót? Có lẽ là vì, ta thật sự cần ngươi.”
Hứa Ứng thở dài não nề nói: “Ta cần có một người rời ra Nguyên Thú đại lục, thoát khỏi đại thanh tẩy. Ta cần người này mang theo kim thư, giúp ta giải mã văn tự trên kim thư. Ta còn cần người này trở về đúng lúc, đưa kim thư về Nguyên Thú, bất luận hắn trả thù ta hay trợ giúp ta đều sẽ dùng tới kim thư, cho ta hy vọng. Mà trí tuệ của người này phải rất cao, rất rất cao.”
Khi đó, y để Từ Phúc ở lại hải ngoại, một mình trở về Thần Châu.
Y vừa đặt chân về Nguyên Thú đại lục là phải nghênh đón trấn áp và phong ấn của Thiên thần, nhưng y đã lưu lại hy vọng.
Hai ngàn năm sau, Từ Phúc kết thúc quãng thời gian dài dằng dẵng phiêu bạt trên biển, mang theo kim thư và tiên sơn trở về. Cuối cùng, có một ngày hắn đã chuẩn bị đầy đủ, quyết định tới báo thù Hứa Ứng.
Hắn muốn biến Hứa Ứng thành cái bóng của hắn, biến thành một hắn khác. Hắn muốn dùng hành động của mình chứng minh Hứa Ứng là sai, mình mới là đúng!
Hắn hoàn thành hành động vĩ đại mà Hứa Ứng cũng không cách nào hoàn thành, phục hưng luyện khí, tái hiện vinh quang cho luyện khí sĩ, khôi phục thịnh thế năm xưa!
Hắn chuẩn bị hai ngàn năm, cuối cùng một ngày nọ giết chóc dân chúng Trúc Độ, dùng thi thể hiến tế Ôn thần, triệu hồi Ôn thần giáng kiếp, khơi mào đại ôn dịch tại Trúc Độ quốc.
Từ đó Nại Hà của cõi âm đổi đường, hai giới âm dương va chạm.
Nhưng khi hắn lấy kim thư ra định điều khiển Hứa Ứng, mọi chuyện dần dần trở lại quỹ đạo mà Hứa Ứng sắp đặt bốn ngàn năm trước.
“Bốn ngàn năm trước ta xuất chỉ, đâm thủng trán ngươi, để thương thế của ngươi suốt bốn ngàn năm không lành. Một chỉ đó đã tra tấn ngươi bốn ngàn năm.”
Hứa Ứng đi ra ngoài Ngọc Kinh thành, giọng nói càng lúc càng xa, càng ngày càng mờ nhạt.
“Ngươi dùng Dao Trì tiên thủy chữa trị đạo thương, nhưng chỉ này đã lưu dấu trong đầu ngươi. Khi ngươi bị tiên ấn phá hủy tất cả, thần thông trong một chỉ đó lưu lại một luồng tàn hồn cho ngươi.”
“A Phúc, ngươi thua rồi.”
Hứa Ứng đứng trên Thần Kiều, vãy tay từ xa: “Ta làm thằng ngốc bốn ngàn năm, nhưng ngươi vẫn thua.”
Trên phế tích Thiên Đàn ở Ngọc Kinh thành, Từ Phúc quỳ dưới đất, hai hàng nước mắt lăn dài.
Phượng Tiên Nhi đứng bên cạnh hắn, thấy thế không biết làm sao.
Đột nhiên, cô nhận ra điều gì đó, nhìn về phía Từ Phúc với vẻ vừa mừng vừa sợ.
Trên đầu Từ Phúc vẫn có cái lỗ lớn, trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại một chùm sáng nhưng dường như lại từ từ có được sinh cơ.
Phượng Tiên Nhi dẫn hắn rời khỏi Côn Lôn, trở về cây Ngô Đồng trên Côn Lôn sơn, định cư ở đó.
Dưới Ngô Đồng thụ là một ngôi mộ hoang, bên trong chôn ai không rõ, cũng không có ai tới tế bái.
Phượng Tiên Nhi ở lại cung điện trong cây Ngô Đồng, chim chóc trong núi tới thăm viếng, cũng có luyện khí sĩ tới xin học. Phượng Tiên Nhi truyền thụ cho bọn họ công pháp, đánh thức lực lượng huyết mạch thái cổ cho chim chóc, dần dần ổn định tại Cửu Nghi sơn.
Bên cạnh cô là một người trẻ tuổi trong đầu chỉ có chùm sáng, bị chim chóc và luyện khí sĩ xung quanh Cửu Nghi sơn gọi là A Phúc ngốc nghếch.
A Phúc ngốc nghếch thường xuyên tới ngồi dưới mộ hoang, mỗi lần ngồi là cả một ngày.
Hắn không tu luyện, cũng không nghe giảng.
“Nếu ngươi lợi dụng ta, sao ngươi còn lưu lại thần thông trong nhát chỉ đó, giữ lại tính mạng cho ta?”
A Phúc miệng ngậm cọng cỏ, ngửa mặt nằm trên mộ phần, chắp tay sau gáy, trong lòng thầm nhủ: “Có phải ngươi coi ta là bằng hữu không.”
Trên Côn Lôn Ngọc Châu phong, gạch vỡ ngói nát bồng bềnh trên không trung, dung hợp với nhau, được thần lực cổ xưa mênh mông trong thần điện thao túng, như đảo ngược dòng thời gian, tái hiện lại kiến trúc huy hoàng của năm xưa.
Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương đi vào Ngọc Châu phong vừa đúng lúc này, chỉ thềm bằng bạch ngọc, ngọc thạch lát đường, không ngừng đắp lên phía trước bọn họ.
Bọn họ lên núi, dọc đường ngọc thạch không ngừng trải lên.
Hứa Ứng như đang thuật lại một chuyện không liên quan gì tới mình, nói: “Khi vượt biển, rốt cuộc ta cũng nghĩ ra. Tổ Long lợi dụng ta, hắn muốn bản thân trường sinh, vĩnh viễn thống trị thế giới. Hắn là kẻ độc tài, vì trường sinh hắn có thể làm bất cứ chuyện gì, hắn mà lấy được tiên sơn và bất tử dược, chắc chắn hắn sẽ thống trị thiên hạ tới muôn đời, những năm tháng tiếp theo sẽ đen tối không gì sánh được. Cho nên, không thể đưa bất tử dược và tiên sơn cho hắn.”
“Đồng nam đồng nữ của ba ngàn môn phái, bọn họ cũng lợi dụng ta, mỗi người đều có mục đích riêng muốn đạt được. Trong số họ có người muốn vĩnh sinh, có người muốn thành tiên, có người muốn lấy đầu ta tranh công lĩnh thưởng, có người muốn tìm và độc chiếm tiên sơn và bất tử dược. Bọn họ không phải lựa chọn tốt nhất để nắm giữ tiên sơn và bất tử dược.”
“Ta tính đi tính lại, cuối cùng vẫn quyết định, lưu lại tiên sơn và bất tử dược cho người không thích hợp nhất là ngươi.”
Hứa Ứng đứng dậy, nhìn về phương xa nói: “Ngươi tỉnh táo, ngươi vô tình, ngươi cảm thấy mạng người như sâu kiến, chỉ là số lượng, hy sinh bao nhiêu người, chết bất cứ ai, ngươi đều không quan tâm. Chỉ cần đạt được mục đích, tất cả đều đáng giá. Đưa tiên sơn và bất tử dược vào tay ngươi, ngươi chỉ gây ra tai họa càng lớn.”
Từ Phúc ngơ ngơ ngác ngác ngồi đó.
Hứa Ứng nói: “Ngươi thông minh tuyệt đỉnh. Ngươi thấy thần thông của người khác là có thể học được, ngươi thấy tiên khí trấn giáo, thậm chí còn suy đoán được ý nghĩa của phù văn tiên đạo trên đó, thậm chí còn có thể tạo ra bản sao. Cho dù là thần thông của ta, ngươi nhìn qua vài lần là có thể thi triển y hệt. Tài trí cỡ ngươi, gần như là một ta khác.”
Trong mắt Từ Phúc không có bất cứ thần thái gì, ánh mắt đờ đẫn.
“Nhưng ngươi lại cực kỳ nguy hiểm, trên thuyền lầu, ngươi có thể tính kế bất cứ ai, coi bọn họ như vật tế, như công cụ. Trong mắt ngươi, bọn họ vốn không phải là người, bọn họ là sinh vật cấp thấp, ý nghĩa sinh sống trên đời là để hiến tế, là để giữ cho chúng ta sống sót.”
Hứa Ứng nói: “Thậm chí người bên cạnh ngươi, ngươi cũng có thể lợi dụng, cũng có thể hy sinh, cô gái thích ngươi cũng bị ngươi biến thành vật tế. Ngươi không có bằng hữu, cũng không cần bằng hữu. Nhưng ngươi lại coi ta như bằng hữu, đây là điều khiến ta vừa khó hiểu vừa cảm động. Người như ngươi, đáng lẽ ta nên giết chết ngươi.”
Hứa Ứng lặp lại: “Đáng lẽ ta nên giết chết ngươi. Ngay lúc xuyên thủng trán ngươi, ta đột nhiên thấy do dự, cho ngươi ăn bất tử dược, đưa ngươi cả Phương Trượng tiên sơn. Ngươi hỏi ta vì sao không giết ngươi, lúc đó ta không trả lời. Bây giờ ta trả lời rõ ràng cho ngươi, với những gì ngươi đã làm, ngươi phải chết.”
Từ Phúc vẫn ngồi đờ ra tại đó.
“Vì sao lại đi cứu ngươi, để ngươi sống sót? Có lẽ là vì, ta thật sự cần ngươi.”
Hứa Ứng thở dài não nề nói: “Ta cần có một người rời ra Nguyên Thú đại lục, thoát khỏi đại thanh tẩy. Ta cần người này mang theo kim thư, giúp ta giải mã văn tự trên kim thư. Ta còn cần người này trở về đúng lúc, đưa kim thư về Nguyên Thú, bất luận hắn trả thù ta hay trợ giúp ta đều sẽ dùng tới kim thư, cho ta hy vọng. Mà trí tuệ của người này phải rất cao, rất rất cao.”
Khi đó, y để Từ Phúc ở lại hải ngoại, một mình trở về Thần Châu.
Y vừa đặt chân về Nguyên Thú đại lục là phải nghênh đón trấn áp và phong ấn của Thiên thần, nhưng y đã lưu lại hy vọng.
Hai ngàn năm sau, Từ Phúc kết thúc quãng thời gian dài dằng dẵng phiêu bạt trên biển, mang theo kim thư và tiên sơn trở về. Cuối cùng, có một ngày hắn đã chuẩn bị đầy đủ, quyết định tới báo thù Hứa Ứng.
Hắn muốn biến Hứa Ứng thành cái bóng của hắn, biến thành một hắn khác. Hắn muốn dùng hành động của mình chứng minh Hứa Ứng là sai, mình mới là đúng!
Hắn hoàn thành hành động vĩ đại mà Hứa Ứng cũng không cách nào hoàn thành, phục hưng luyện khí, tái hiện vinh quang cho luyện khí sĩ, khôi phục thịnh thế năm xưa!
Hắn chuẩn bị hai ngàn năm, cuối cùng một ngày nọ giết chóc dân chúng Trúc Độ, dùng thi thể hiến tế Ôn thần, triệu hồi Ôn thần giáng kiếp, khơi mào đại ôn dịch tại Trúc Độ quốc.
Từ đó Nại Hà của cõi âm đổi đường, hai giới âm dương va chạm.
Nhưng khi hắn lấy kim thư ra định điều khiển Hứa Ứng, mọi chuyện dần dần trở lại quỹ đạo mà Hứa Ứng sắp đặt bốn ngàn năm trước.
“Bốn ngàn năm trước ta xuất chỉ, đâm thủng trán ngươi, để thương thế của ngươi suốt bốn ngàn năm không lành. Một chỉ đó đã tra tấn ngươi bốn ngàn năm.”
Hứa Ứng đi ra ngoài Ngọc Kinh thành, giọng nói càng lúc càng xa, càng ngày càng mờ nhạt.
“Ngươi dùng Dao Trì tiên thủy chữa trị đạo thương, nhưng chỉ này đã lưu dấu trong đầu ngươi. Khi ngươi bị tiên ấn phá hủy tất cả, thần thông trong một chỉ đó lưu lại một luồng tàn hồn cho ngươi.”
“A Phúc, ngươi thua rồi.”
Hứa Ứng đứng trên Thần Kiều, vãy tay từ xa: “Ta làm thằng ngốc bốn ngàn năm, nhưng ngươi vẫn thua.”
Trên phế tích Thiên Đàn ở Ngọc Kinh thành, Từ Phúc quỳ dưới đất, hai hàng nước mắt lăn dài.
Phượng Tiên Nhi đứng bên cạnh hắn, thấy thế không biết làm sao.
Đột nhiên, cô nhận ra điều gì đó, nhìn về phía Từ Phúc với vẻ vừa mừng vừa sợ.
Trên đầu Từ Phúc vẫn có cái lỗ lớn, trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại một chùm sáng nhưng dường như lại từ từ có được sinh cơ.
Phượng Tiên Nhi dẫn hắn rời khỏi Côn Lôn, trở về cây Ngô Đồng trên Côn Lôn sơn, định cư ở đó.
Dưới Ngô Đồng thụ là một ngôi mộ hoang, bên trong chôn ai không rõ, cũng không có ai tới tế bái.
Phượng Tiên Nhi ở lại cung điện trong cây Ngô Đồng, chim chóc trong núi tới thăm viếng, cũng có luyện khí sĩ tới xin học. Phượng Tiên Nhi truyền thụ cho bọn họ công pháp, đánh thức lực lượng huyết mạch thái cổ cho chim chóc, dần dần ổn định tại Cửu Nghi sơn.
Bên cạnh cô là một người trẻ tuổi trong đầu chỉ có chùm sáng, bị chim chóc và luyện khí sĩ xung quanh Cửu Nghi sơn gọi là A Phúc ngốc nghếch.
A Phúc ngốc nghếch thường xuyên tới ngồi dưới mộ hoang, mỗi lần ngồi là cả một ngày.
Hắn không tu luyện, cũng không nghe giảng.
“Nếu ngươi lợi dụng ta, sao ngươi còn lưu lại thần thông trong nhát chỉ đó, giữ lại tính mạng cho ta?”
A Phúc miệng ngậm cọng cỏ, ngửa mặt nằm trên mộ phần, chắp tay sau gáy, trong lòng thầm nhủ: “Có phải ngươi coi ta là bằng hữu không.”
Trên Côn Lôn Ngọc Châu phong, gạch vỡ ngói nát bồng bềnh trên không trung, dung hợp với nhau, được thần lực cổ xưa mênh mông trong thần điện thao túng, như đảo ngược dòng thời gian, tái hiện lại kiến trúc huy hoàng của năm xưa.
Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương đi vào Ngọc Châu phong vừa đúng lúc này, chỉ thềm bằng bạch ngọc, ngọc thạch lát đường, không ngừng đắp lên phía trước bọn họ.
Bọn họ lên núi, dọc đường ngọc thạch không ngừng trải lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.