Chương 534: Đất Tổ Côn Lôn 1
Trạch Trư
26/08/2023
Lục Ngô đi theo phía sau bọn họ, nhảy tới nhảy lui, hò hét liên tục, loại trừ các loại nguy hiểm trong núi, khi thì chộp lấy một bộ thi thể đóng băng, lúc lại đánh nát đầu lâu Thiên thần.
Càng tới gần đỉnh núi, hắn càng ra sức.
Ngoan Thất và quả chuông cũng chạy tới, cùng hắn lại trừ nguy hiểm trong núi.
“Thất gia, chúng ta cứ xum xoe như vậy có phải mất giá không, liệu có bị người ta chê là bỉ ổi, nịnh bợ Tây Vương Mẫu, lừa gạt kiếm bảo bối?” Quả chuông hơi bất an, dò hỏi.
Ngoan Thất nói: “Chúng ta có bỉ ổi nữa cũng làm sao bằng được Lục Ngô? Hắn mọc tới chín cái đuôi mà chỉ dùng để vẫy! Ngài chuông, chúng ta cứ nịnh nọt tiếp đi, không khéo Tây Vương Mẫu sẽ ban cho chút bảo bối, đủ cho chúng ta hưởng thụ suốt đời!”
Quả chuông nghe vậy nói: “Để Tây Vương Mẫu thấy chúng ta liều mình góp sức, ban thưởng thêm càng nhiều bảo bối! Đúng rồi, Thất gia, ngươi cắn đầu lưỡi, phun chút máu lên người ta, thế mới giống chiến đấu hăng máu chứ... Đợi đã, đừng có dùng răng độc cắn lưỡi! Thất gia, Thất gia, ngươi tỉnh lại đi! Thất gia?”
Tiên thảo màu tím quay xung quanh Nguyên Vị Ương, nhìn tới nhìn lui, quan sát thiếu nữ, có vẻ rất nghi hoặc, khoa chân múa tay với Hứa Ứng, như đang hỏi Hứa Ứng, sao cô bé bên cạnh ngươi không giống cô bé lần trước?
Hứa Ứng sắc mặt trầm xuống, ra hiệu cắt cổ.
Tiên thảo màu tím ngồi xuống bên vai Nguyên Vị Ương, múa rễ, mang ý uy hiếp, nếu ngươi cắt cổ ta, ta sẽ khống chế cô nàng này tự cắt cổ.
Hứa Ứng giơ tay ra bắt, tiên thảo màu tím cuống quít bỏ chạy.
Bọn họ đi qua ruộng lúa, tiên thảo màu tím thấy cộng lúa kia, cực kỳ kích động, lập tức múa rễ nhào tới, định hấp thu gốc lúa tiên này, tăng cường bản thân!
Ngay khoảnh khắc sau, tiên thảo màu tím đã bị cọng lúa tiên ấn xuống đất hành hung, hoảng hốt trốn về, tránh sau lưng Hứa Ứng.
Cọng lúa tiên nhổ gốc lên, múa rễ, như một sát thần lấp lánh kim quang, khí thế hùng hổ đánh tới.
“Đạo huynh nể tình chút, nể tình chút.” Hứa Ứng cúi người, cọng lúa tiên nhận ra y, không truy cứu nữa.
Đến lưng chừng núi, tiên thảo màu tím để ý thấy vách núi đối diện có Châu thụ, không khỏi vui mừng, bay thẳng tới.
Một lúc lâu sau, tiên thảo bị Châu thụ treo ngoài thành, quất roi lia lịa.
Hứa Ứng giả bộ không nhìn thấy, kéo Nguyên Vị Ương lên núi. Nguyên Vị Ương không khỏi quay đầu lại nói: “A Ứng, kệ nó à?”
Hứa Ứng lắc đầu nói: “Gốc tiên thụ kia còn đánh cả Phượng Dao với Thanh Loan, chỉ e tiên nhân bình thường cũng không phải đối thủ của nó. Tất cả chúng ta lao lên cũng không đánh lại được nó, không khéo còn bị treo ở ngoài thành ăn đòn cùng Thảo gia.”
Cuối cùng bọn họ cũng đi tới đỉnh núi, chỉ thấy Dao Trì rực rỡ hẳn lên, chẳng qua động thiên kết nối tới Tiên giới vẫn còn bị phong ấn.
Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương đi tới bên cạnh Dao Trì, đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nữ uy nghiêm.
“Đứa bé Hứa gia, từ khi chia tay tới giờ không có vấn đề gì chứ?”
Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương quay đầu lại, chỉ thấy một thần nữ lộng lẫy không gì sánh được đang bước giữa tầng tầng lớp lớp thần quang.
Thần nữ đi ra khỏi thần quang, chỉ thấy thần quang trải xuống đất, hoa mỹ không gì sánh được, cứ như trên quần áo thần nữ lại có thần quang lấp lánh, tạo thành dải băng hoa lệ, uốn lượn quanh người, bồng bềnh trải ra ngoài Ngọc Châu phong.
Đây là thần linh của Côn Lôn, chư thần chi mẫu.
Tây Vương Mẫu.
Hứa Ứng tâm thần xao động, vội vàng đi tới chào: “Vừa rồi nếu không nhờ tiền bối thức tỉnh kịp thời, chỉ e chúng ta đều phải chết dưới tay Thiên thần!”
Y cảm thấy vị thần linh này cực kỳ thân thiết, một loại thân thiết tự nhiên, cứ như có loại khí tức quen thuộc nào đó, ngoài khí tức Thiên đạo ra còn có cảm giác thân thiết khác.
Khí tức Thiên đạo trên người Tây Vương Mẫu không hề lộn xộn như khí tức Thiên đạo trên đám Thiên thần. Khí tức Thiên đạo của Thiên thần thường khiến người ta lâm vào hỗn loạn, thần trí hỗn độn, thể hiện loại trạng thái đại đạo không được phép nghe, nghe vào phải chết.
Khí tức của Tây Vương Mẫu lại công chính bình thản, không có sự nóng nảy điên cuồng khủng khiếp.
Đương nhiên có thể vì Tây Vương Mẫu có thể tự mình khống chế khí tức Thiên đạo.
Quanh người Tây Vương Mẫu có thần quang như ngọn lửa bay lượn, lúc lên lúc xuống, nở rộ như đóa hoa, tàn lụi rồi lại tái sinh.
Thanh Loan bay tới, phượng hót lên trời, cực kỳ vui vẻ.
Chỉ một thời gian ngắn ngủi không gặp, không ngờ pháp lực của Thanh Loan đã tăng cường, chắc là Tây Vương Mẫu niệm tình cô đã vất vả, có công cứu giá, tăng cường thực lực cho cô.
Phượng Dao cũng đi tới, chào Hứa Ứng, cười nói: “Cuối cùng Hứa thúc thúc cũng đến rồi.”
Thẩm Võ Đế cũng từ từ đi tới, khẽ gật đầu với Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương. Hắn từng tới Dao Trì, lấy một ít Dao Trì tiên thủy, lần này tới bái kiến Tây Vương Mẫu cũng là vì thiện duyên cho phép năm xưa.
Từ khi Tây Vương Mẫu khôi phục, hắn không còn nỗi lo Thiên kiếp nữa, có lẽ Tây Vương Mẫu trở lại thống trị Côn Lôn, đã che đậy kiếp số của hắn.
Tây Vương Mẫu giơ tay nâng hờ, đỡ Hứa Ứng dậy, cười nói: “Phượng nha đầu, ngươi gọi sai vai vế rồi, không được gọi thúc thúc, phải gọi là thái thượng thúc tổ.”
Phượng Dao nghe vậy sắc mặt lập tức tái nhợt, chán nản nói: “Thái thượng thúc tổ? Ta thấy tuổi tác hắn đâu lớn lắm?”
Tây Vương Mẫu không biết suy nghĩ của cô, nói: “Hắn là người trong nhánh Ngọc Hư phong, Ngọc Hư phong vốn có vai vế cao, cho nên được lợi về vai vế. Ngươi là người trong nhánh Ngọc Châu phong, vai vế nhỏ một chút, bị thất thế. Hơn nữa tuổi tác của hắn cũng lớn hơn ngươi nhiều. Ngươi sinh muộn hơn hắn ba đời, lại thêm vai vế vốn nhỏ hơn hắn hai đời, cho nên phải gọi là thái thượng thúc tổ.”
Phượng Dao nói với giọng yếu ớt: “Vì sao thái thượng thúc tổ họ Hứa còn ta lại họ Phượng? Chúng ta không phải người một nhà?”
Tây Vương Mẫu nói: “Đương nhiên không phải người một nhà. Hứa gia nhà hắn đời đời trấn thủ đất tổ, Hoàng Đế tế trời, đến đây phi thăng, chính là Hứa gia của hắn tiếp đãi. Phượng gia các ngươi là Hoàng Đế lưu lại phụng dưỡng ta.”
Phượng Dao nghe vậy nhẹ nhàng thở ra một tiếng, nở nụ cười. Đột nhiên trong lòng cô có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lại, chạm vào ánh mắt trong trẻo của Nguyên Vị Ương.
Phượng Dao vội vàng ổn định lại tâm trạng, nở nụ cười với cô.
Nguyên Vị Ương cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Tây Vương Mẫu cười nói với Hứa Ứng: “Mẹ ngươi từng dẫn ngươi tới chỗ ta xin học, muốn học tập phù văn Thiên đạo. Khi đó ngươi còn mặc quần yếm, ta còn búng một cái nữa cơ.”
Bà xoay người, ra hiệu cho Hứa Ứng đi theo mình.
Hứa Ứng buồn bực: “Búng cái gì?”
Y thấy khi Tây Vương Mẫu xoay người, một cái đuôi lớn quét qua, làm dấy lên từng tiếng sấm, như đuôi hổ đuôi báo. Nhưng tới lúc y nhìn kỹ lại không thấy cái đuôi đâu nữa.
“Chẳng trách ta cứ nhìn phù văn Thiên đạo là lập tức hiểu được ý nghĩa bên trong, hóa ra là học ở chỗ tiền bối.” Hứa Ứng cười nói.
Tây Vương Mẫu kinh ngạc, dừng lại quan sát y, lấy làm khó hiểu: “Nghe ngươi nói vậy, hình như ngươi không nhớ chuyện năm xưa tới chỗ ta xin học?”
Càng tới gần đỉnh núi, hắn càng ra sức.
Ngoan Thất và quả chuông cũng chạy tới, cùng hắn lại trừ nguy hiểm trong núi.
“Thất gia, chúng ta cứ xum xoe như vậy có phải mất giá không, liệu có bị người ta chê là bỉ ổi, nịnh bợ Tây Vương Mẫu, lừa gạt kiếm bảo bối?” Quả chuông hơi bất an, dò hỏi.
Ngoan Thất nói: “Chúng ta có bỉ ổi nữa cũng làm sao bằng được Lục Ngô? Hắn mọc tới chín cái đuôi mà chỉ dùng để vẫy! Ngài chuông, chúng ta cứ nịnh nọt tiếp đi, không khéo Tây Vương Mẫu sẽ ban cho chút bảo bối, đủ cho chúng ta hưởng thụ suốt đời!”
Quả chuông nghe vậy nói: “Để Tây Vương Mẫu thấy chúng ta liều mình góp sức, ban thưởng thêm càng nhiều bảo bối! Đúng rồi, Thất gia, ngươi cắn đầu lưỡi, phun chút máu lên người ta, thế mới giống chiến đấu hăng máu chứ... Đợi đã, đừng có dùng răng độc cắn lưỡi! Thất gia, Thất gia, ngươi tỉnh lại đi! Thất gia?”
Tiên thảo màu tím quay xung quanh Nguyên Vị Ương, nhìn tới nhìn lui, quan sát thiếu nữ, có vẻ rất nghi hoặc, khoa chân múa tay với Hứa Ứng, như đang hỏi Hứa Ứng, sao cô bé bên cạnh ngươi không giống cô bé lần trước?
Hứa Ứng sắc mặt trầm xuống, ra hiệu cắt cổ.
Tiên thảo màu tím ngồi xuống bên vai Nguyên Vị Ương, múa rễ, mang ý uy hiếp, nếu ngươi cắt cổ ta, ta sẽ khống chế cô nàng này tự cắt cổ.
Hứa Ứng giơ tay ra bắt, tiên thảo màu tím cuống quít bỏ chạy.
Bọn họ đi qua ruộng lúa, tiên thảo màu tím thấy cộng lúa kia, cực kỳ kích động, lập tức múa rễ nhào tới, định hấp thu gốc lúa tiên này, tăng cường bản thân!
Ngay khoảnh khắc sau, tiên thảo màu tím đã bị cọng lúa tiên ấn xuống đất hành hung, hoảng hốt trốn về, tránh sau lưng Hứa Ứng.
Cọng lúa tiên nhổ gốc lên, múa rễ, như một sát thần lấp lánh kim quang, khí thế hùng hổ đánh tới.
“Đạo huynh nể tình chút, nể tình chút.” Hứa Ứng cúi người, cọng lúa tiên nhận ra y, không truy cứu nữa.
Đến lưng chừng núi, tiên thảo màu tím để ý thấy vách núi đối diện có Châu thụ, không khỏi vui mừng, bay thẳng tới.
Một lúc lâu sau, tiên thảo bị Châu thụ treo ngoài thành, quất roi lia lịa.
Hứa Ứng giả bộ không nhìn thấy, kéo Nguyên Vị Ương lên núi. Nguyên Vị Ương không khỏi quay đầu lại nói: “A Ứng, kệ nó à?”
Hứa Ứng lắc đầu nói: “Gốc tiên thụ kia còn đánh cả Phượng Dao với Thanh Loan, chỉ e tiên nhân bình thường cũng không phải đối thủ của nó. Tất cả chúng ta lao lên cũng không đánh lại được nó, không khéo còn bị treo ở ngoài thành ăn đòn cùng Thảo gia.”
Cuối cùng bọn họ cũng đi tới đỉnh núi, chỉ thấy Dao Trì rực rỡ hẳn lên, chẳng qua động thiên kết nối tới Tiên giới vẫn còn bị phong ấn.
Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương đi tới bên cạnh Dao Trì, đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nữ uy nghiêm.
“Đứa bé Hứa gia, từ khi chia tay tới giờ không có vấn đề gì chứ?”
Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương quay đầu lại, chỉ thấy một thần nữ lộng lẫy không gì sánh được đang bước giữa tầng tầng lớp lớp thần quang.
Thần nữ đi ra khỏi thần quang, chỉ thấy thần quang trải xuống đất, hoa mỹ không gì sánh được, cứ như trên quần áo thần nữ lại có thần quang lấp lánh, tạo thành dải băng hoa lệ, uốn lượn quanh người, bồng bềnh trải ra ngoài Ngọc Châu phong.
Đây là thần linh của Côn Lôn, chư thần chi mẫu.
Tây Vương Mẫu.
Hứa Ứng tâm thần xao động, vội vàng đi tới chào: “Vừa rồi nếu không nhờ tiền bối thức tỉnh kịp thời, chỉ e chúng ta đều phải chết dưới tay Thiên thần!”
Y cảm thấy vị thần linh này cực kỳ thân thiết, một loại thân thiết tự nhiên, cứ như có loại khí tức quen thuộc nào đó, ngoài khí tức Thiên đạo ra còn có cảm giác thân thiết khác.
Khí tức Thiên đạo trên người Tây Vương Mẫu không hề lộn xộn như khí tức Thiên đạo trên đám Thiên thần. Khí tức Thiên đạo của Thiên thần thường khiến người ta lâm vào hỗn loạn, thần trí hỗn độn, thể hiện loại trạng thái đại đạo không được phép nghe, nghe vào phải chết.
Khí tức của Tây Vương Mẫu lại công chính bình thản, không có sự nóng nảy điên cuồng khủng khiếp.
Đương nhiên có thể vì Tây Vương Mẫu có thể tự mình khống chế khí tức Thiên đạo.
Quanh người Tây Vương Mẫu có thần quang như ngọn lửa bay lượn, lúc lên lúc xuống, nở rộ như đóa hoa, tàn lụi rồi lại tái sinh.
Thanh Loan bay tới, phượng hót lên trời, cực kỳ vui vẻ.
Chỉ một thời gian ngắn ngủi không gặp, không ngờ pháp lực của Thanh Loan đã tăng cường, chắc là Tây Vương Mẫu niệm tình cô đã vất vả, có công cứu giá, tăng cường thực lực cho cô.
Phượng Dao cũng đi tới, chào Hứa Ứng, cười nói: “Cuối cùng Hứa thúc thúc cũng đến rồi.”
Thẩm Võ Đế cũng từ từ đi tới, khẽ gật đầu với Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương. Hắn từng tới Dao Trì, lấy một ít Dao Trì tiên thủy, lần này tới bái kiến Tây Vương Mẫu cũng là vì thiện duyên cho phép năm xưa.
Từ khi Tây Vương Mẫu khôi phục, hắn không còn nỗi lo Thiên kiếp nữa, có lẽ Tây Vương Mẫu trở lại thống trị Côn Lôn, đã che đậy kiếp số của hắn.
Tây Vương Mẫu giơ tay nâng hờ, đỡ Hứa Ứng dậy, cười nói: “Phượng nha đầu, ngươi gọi sai vai vế rồi, không được gọi thúc thúc, phải gọi là thái thượng thúc tổ.”
Phượng Dao nghe vậy sắc mặt lập tức tái nhợt, chán nản nói: “Thái thượng thúc tổ? Ta thấy tuổi tác hắn đâu lớn lắm?”
Tây Vương Mẫu không biết suy nghĩ của cô, nói: “Hắn là người trong nhánh Ngọc Hư phong, Ngọc Hư phong vốn có vai vế cao, cho nên được lợi về vai vế. Ngươi là người trong nhánh Ngọc Châu phong, vai vế nhỏ một chút, bị thất thế. Hơn nữa tuổi tác của hắn cũng lớn hơn ngươi nhiều. Ngươi sinh muộn hơn hắn ba đời, lại thêm vai vế vốn nhỏ hơn hắn hai đời, cho nên phải gọi là thái thượng thúc tổ.”
Phượng Dao nói với giọng yếu ớt: “Vì sao thái thượng thúc tổ họ Hứa còn ta lại họ Phượng? Chúng ta không phải người một nhà?”
Tây Vương Mẫu nói: “Đương nhiên không phải người một nhà. Hứa gia nhà hắn đời đời trấn thủ đất tổ, Hoàng Đế tế trời, đến đây phi thăng, chính là Hứa gia của hắn tiếp đãi. Phượng gia các ngươi là Hoàng Đế lưu lại phụng dưỡng ta.”
Phượng Dao nghe vậy nhẹ nhàng thở ra một tiếng, nở nụ cười. Đột nhiên trong lòng cô có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lại, chạm vào ánh mắt trong trẻo của Nguyên Vị Ương.
Phượng Dao vội vàng ổn định lại tâm trạng, nở nụ cười với cô.
Nguyên Vị Ương cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Tây Vương Mẫu cười nói với Hứa Ứng: “Mẹ ngươi từng dẫn ngươi tới chỗ ta xin học, muốn học tập phù văn Thiên đạo. Khi đó ngươi còn mặc quần yếm, ta còn búng một cái nữa cơ.”
Bà xoay người, ra hiệu cho Hứa Ứng đi theo mình.
Hứa Ứng buồn bực: “Búng cái gì?”
Y thấy khi Tây Vương Mẫu xoay người, một cái đuôi lớn quét qua, làm dấy lên từng tiếng sấm, như đuôi hổ đuôi báo. Nhưng tới lúc y nhìn kỹ lại không thấy cái đuôi đâu nữa.
“Chẳng trách ta cứ nhìn phù văn Thiên đạo là lập tức hiểu được ý nghĩa bên trong, hóa ra là học ở chỗ tiền bối.” Hứa Ứng cười nói.
Tây Vương Mẫu kinh ngạc, dừng lại quan sát y, lấy làm khó hiểu: “Nghe ngươi nói vậy, hình như ngươi không nhớ chuyện năm xưa tới chỗ ta xin học?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.