Chương 151: Ba Ngàn Năm Qua Ai Viết Sử? 1
Trạch Trư
26/08/2023
Chu Tề Vân sắc mặt hòa hoãn lại, nói: “Tới xem ngươi có lười biếng không. Tốt lắm, ngươi có đặt chuyện của ta trong lòng.”
Hứa Ứng khẽ cúi người nói: “Được ngài ủy thác, hết lòng làm việc, sao dám thờ ơ?”
Chu Tề Vân nói: “Nếu ngươi không nói mồm thì còn tốt hơn.”
Hứa Ứng sắc mặt đỏ lên, mấy hôm nay y chỉ lo đưa đẩy với bọn Nguyên Vị Ương, Quách Tiểu Điệp, lại lén lút tới chỗ Phượng Tiên Nhi, làm gì có thời gian giải mã [Đà Ẩu tiên thư]?
Chu Tề Vân nói ra câu này mục đích là răn đe y, để y không quá lười biếng, nói: “Lão già u sầu tới gây chuyện với ngươi đã bị ta giáo huấn một trận, chắc sắp tới hắn sẽ không tới tìm ngươi nữa đâu. Lần này ta đến đây là để nói với ngươi chuyện này.”
Hứa Ứng kinh ngạc nhìn sang, một lát sau mới nói: “Chu lão tổ vẫn là người bắt rắn ở Vĩnh châu khi xưa à?”
Chu Tề Vân nghênh tiếp ánh mắt y, hờ hững nói: “Không còn là. Đừng có đoán mò, ta không phải người chung chí hướng với ngươi, chẳng qua ngươi có tác dụng với ta mà thôi.”
Hắn quay người rời khỏi, nói: “Đừng để ta chờ quá lâu.”
Hứa Ứng cười nói: “Cung tiễn Chu lão tổ.”
Sau khi Chu Tề Vân đi khỏi, Hứa Ứng cũng ổn định tâm trạng, nâng bút giải mã [Đà Ẩu tiên thư] từng câu từng chữ một. Không bao lâu sau, Nguyên Vị Ương tới nơi, thấy vậy cũng giải mã cùng y.
Lại một lát sau, Quách Tiểu Điệp ngó đầu vào, thấy hai người bọn họ đang tập trung giải mã tiên thư, bèn đứng bên chờ đợi, một lát sau đứng ngồi không yên.
Cô tới bên cạnh Nguyên Vị Ương, quan sát Nguyên Vị Ương viết sách, trong lòng thầm khen: “Chữ của Vị Ương ca ca đẹp thật.” Lại đi tới bên cạnh Hứa Ứng, thầm nghĩ: “Thế này cũng gọi là chữ, khác nào côn trùng bò lung tung.”
Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương chỉ mất hai ngày đã giải mã toàn bộ những phần còn lại trong [Đà Ẩu tiên thư]. Nguyên Vị Ương nói: “Cuốn sách này mà giao ra, có lẽ chúng ta sẽ chết.”
Hứa Ứng nhìn về phía [Đà Ẩu tiên thư], trầm ngâm một lát rồi nói: “Chưa chắc, Chu Tề Vân đã biết [Đà Ẩu tiên thư] không hoàn chỉnh, nếu cưỡng ép tu luyện tiên thư chỉ tổ biến thành nữ giới. Hắn là người kiêu ngạo tự đại, lại có ham muốn khống chế mãnh liệt, chắc chắn không để một bộ công pháp khống chế vận mệnh bản thân.”
Nguyên Vị Ương đi tới bên cạnh y, nói: “Hứa yêu vương, chẳng lẽ ý ngươi là?”
Con mắt cô chớp chớp, nâng bút viết ba chữ lên giấy.
Hứa Ứng nhìn xuống, khẽ gật đầu.
Quách Tiểu Điệp, Ngoan Thất và quả chuông cũng đi tới xem thử, chỉ thấy trên tờ giấy của Nguyên Vị Ương viết ba chữ “Chu Cơ Vân”.
Bọn họ buồn cười mà không dám cười, Kiêu bá thấy vậy cũng đi tới xem thử, không nhịn được cười nói” “Công tử, ba chữ Chu Tề Vân không phải viết thế này...”
Lão lập tức tỉnh ngộ, cười ha hả: “Đây chẳng phải tên của nữ nhân à.”
Lão lại tỉnh ngộ, vội vàng im miệng, nghiêm mặt không nói năng gì nữa, mồ hôi lạnh ứa ra trên tràn, thầm nghĩ: “Nếu Chu lão tổ ở đây, chỉ e ta sẽ bị hình thần câu diệt.”
Hứa Ứng nói: “Hắn muốn bổ sung [Đà Ẩu tiên thư], nhảy ra khỏi [Đà Ẩu tiên thư]. Hắn tự tin mình có thể nhảy ra được. Chúng ta tiếp xúc với hắn bao lâu nay, cũng có thể thấy hắn là người cực kỳ kiêu ngạo, cực kỳ tự tin. Vì vậy, chắc chắn hắn sẽ tu luyện [Đà Ẩu tiên thư]!”
Mọi người giật mình kinh hãi, khó mà tin nổi.
Tuy [Đà Ẩu tiên thư] là công pháp đỉnh cấp trong luyện khí sĩ, nhưng có nhược điểm trí mạng, đó là thiếu phần giải thích đối với ‘dương’. Tu luyện [Đà Ẩu tiên thư], nữ giới sẽ càng xinh đẹp động lòng người nhưng nam giới tu luyện sẽ biến thành nữ giới!
Người kiêu ngạo như Chu Tề Vân, lại sao lại chấp nhận [Đà Ẩu tiên thư] thay đổi giới tính bản thân?
Hứa Ứng ánh mắt chớp chớp, tiếp tục suy đoán: “Hắn đã tu luyện. Không chỉ tu luyện mà còn cảm nhận được nguyên dương của mình đang từ từ biến mất, thân thể cũng có biến hóa khác thường. Nhưng dù sao hắn cũng là lão tổ Chu gia, là na tiên mở bí tàng Nê Hoàn tới tầng thứ chín. Hắn khống chế hoạt tính của thân thể, có thể tùy ý thay đổi cấu tạo thân thể.”
Tuy Nguyên Vị Ương không tu luyện [Đà Ẩu tiên thư] nhưng lý giải về môn công pháp này cũng hết sức cao thâm, cau mày nói: “Cho dù hắn thay đổi cấu tạo thân thể, biến mình thành nam nhân nhưng vẫn khó mà sửa đổi thân thể Thái Âm. Dù sao cứ thực lực theo [Đà Ẩu tiên thư], Thái Âm chân nguyên trong cơ thể sẽ không thay đổi.”
Hứa Ứng cười nói: “Đường sống của chúng ta chính là ở đây.”
Nguyên Vị Ương tỉnh ngộ nói: “Lúc nào không thể giải quyết được, hắn sẽ tới tìm chúng ta, nhờ chúng ta giải quyết giúp hắn.”
Hứa Ứng nói: “Hắn là người cẩn thận, mưu lược tính toán số một số hai, chắc chắn sẽ giữ lại tính mạng chúng ta, đề phòng hậu hoạn.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười.
Quách Tiểu Điệp thấy bọn họ ngươi một câu ta một câu là phân tích thấu triệt đại sự liên quan tới tính mệnh như vậy, trong lòng vừa khâm phục lại vừa chua xót, thầm nghĩ: “Hai nam nhân thân mật như vậy, ta lại hóa dư thừa. Nhưng cả hai người bọn họ đều rất xuất sắc, Hứa yêu vương cũng không tệ, rất cuốn hút.”
Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương lần lượt giao nộp bản giải mã [Đà Ẩu tiên thư], chờ nửa ngày không thấy Chu Tề Vân tới giết mình, biết tính mạng mình không có gì đáng ngại, ai nấy thở phào một tiếng.
Bọn họ lại đi vào Triều Chân Thái Hư động thiên, tu luyện trong động thiên này.
Đám người Hứa Ứng không dừng bước trên vách núi lẻ loi kia mà kéo nhau xuống núi, ngồi trên đầu Ngoan Thất, đại xà uốn lượn, chở bọn họ du ngoạn trong động thiên này, bất tri bất giác đi tới dưới hào quang phi thăng.
Hứa Ứng nói: “Sau khi uống trà, ta nghe loáng thoáng thấy lão trượng với gương mặt u sầu nói luồng hào quang này không phải hào quang phi thăng mà là luyện khí sĩ độ kiếp ở đây bị đánh nát, thân thể và nguyên thần hóa thành bột phấn, tạo ra luồng hào quang này.”
Mọi người nghe vậy kinh hãi.
Hứa Ứng tiếp tục nói: “Mọi người lầm tưởng nó là hào quang phi thăng nên rất nhiều luyện khí sĩ lại tới đây, định tranh thủ độ kiếp, kết quả đều chết trong động thiên này, không ai may mắn thoát khỏi.”
Quách Tiểu Điệp nói: “Hứa Ứng, lão già u sầu kia cho ngươi uống trà gì vậy?”
Hứa Ứng chần chừ một chút rồi nói: “Ta từng thấy Mạnh Bà thang trên cầu Nại Hà, màu sắc tương tự như trà mà hắn cho ta uống.”
Tất cả mọi người giật mình, Kiêu bá la lên thất thanh: “Uống Mạnh Bà thang mà còn nhớ được à? Không khéo quên sạch cả kiếp trước kiếp này ấy chứ, chắc thứ ngươi uống không phải Mạnh Bà thang!”
Hứa Ứng tán thành nói: “Ta uống trà mà lão trượng u sầu đưa mình, chỉ cảm thấy có gì đó xộc lên đầu, rất mạnh mẽ, uống càng nhiều thì thứ đó càng mạnh mẽ, khiến đầu ta đâu như muốn nứt. Nhưng hương vị rất ngon, thơm ngọt, thấm đẫm yết hầu, rất thèm.”
Quả chuông đột nhiên nói: “A Ứng, ngươi uống hết cả bình trà, nếu đó đúng là là Mạnh Bà thang thì vấn đề về hồn phách của ngươi không phải chỉ vì mười mấy viên Vạn Linh đan thôi.”
Hứa Ứng không hiểu.
Quả chuông nói: “Cho dù Vạn Linh đan lợi hại đến đâu đi nữa nhưng cũng không thể chống cự lại Mạnh Bà thang. Ngươi uống Mạnh Bà thang xong vẫn giữ được ký ức, chắc chắn không phải tác dụng của Vạn Linh đan.”
Hứa Ứng khẽ cúi người nói: “Được ngài ủy thác, hết lòng làm việc, sao dám thờ ơ?”
Chu Tề Vân nói: “Nếu ngươi không nói mồm thì còn tốt hơn.”
Hứa Ứng sắc mặt đỏ lên, mấy hôm nay y chỉ lo đưa đẩy với bọn Nguyên Vị Ương, Quách Tiểu Điệp, lại lén lút tới chỗ Phượng Tiên Nhi, làm gì có thời gian giải mã [Đà Ẩu tiên thư]?
Chu Tề Vân nói ra câu này mục đích là răn đe y, để y không quá lười biếng, nói: “Lão già u sầu tới gây chuyện với ngươi đã bị ta giáo huấn một trận, chắc sắp tới hắn sẽ không tới tìm ngươi nữa đâu. Lần này ta đến đây là để nói với ngươi chuyện này.”
Hứa Ứng kinh ngạc nhìn sang, một lát sau mới nói: “Chu lão tổ vẫn là người bắt rắn ở Vĩnh châu khi xưa à?”
Chu Tề Vân nghênh tiếp ánh mắt y, hờ hững nói: “Không còn là. Đừng có đoán mò, ta không phải người chung chí hướng với ngươi, chẳng qua ngươi có tác dụng với ta mà thôi.”
Hắn quay người rời khỏi, nói: “Đừng để ta chờ quá lâu.”
Hứa Ứng cười nói: “Cung tiễn Chu lão tổ.”
Sau khi Chu Tề Vân đi khỏi, Hứa Ứng cũng ổn định tâm trạng, nâng bút giải mã [Đà Ẩu tiên thư] từng câu từng chữ một. Không bao lâu sau, Nguyên Vị Ương tới nơi, thấy vậy cũng giải mã cùng y.
Lại một lát sau, Quách Tiểu Điệp ngó đầu vào, thấy hai người bọn họ đang tập trung giải mã tiên thư, bèn đứng bên chờ đợi, một lát sau đứng ngồi không yên.
Cô tới bên cạnh Nguyên Vị Ương, quan sát Nguyên Vị Ương viết sách, trong lòng thầm khen: “Chữ của Vị Ương ca ca đẹp thật.” Lại đi tới bên cạnh Hứa Ứng, thầm nghĩ: “Thế này cũng gọi là chữ, khác nào côn trùng bò lung tung.”
Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương chỉ mất hai ngày đã giải mã toàn bộ những phần còn lại trong [Đà Ẩu tiên thư]. Nguyên Vị Ương nói: “Cuốn sách này mà giao ra, có lẽ chúng ta sẽ chết.”
Hứa Ứng nhìn về phía [Đà Ẩu tiên thư], trầm ngâm một lát rồi nói: “Chưa chắc, Chu Tề Vân đã biết [Đà Ẩu tiên thư] không hoàn chỉnh, nếu cưỡng ép tu luyện tiên thư chỉ tổ biến thành nữ giới. Hắn là người kiêu ngạo tự đại, lại có ham muốn khống chế mãnh liệt, chắc chắn không để một bộ công pháp khống chế vận mệnh bản thân.”
Nguyên Vị Ương đi tới bên cạnh y, nói: “Hứa yêu vương, chẳng lẽ ý ngươi là?”
Con mắt cô chớp chớp, nâng bút viết ba chữ lên giấy.
Hứa Ứng nhìn xuống, khẽ gật đầu.
Quách Tiểu Điệp, Ngoan Thất và quả chuông cũng đi tới xem thử, chỉ thấy trên tờ giấy của Nguyên Vị Ương viết ba chữ “Chu Cơ Vân”.
Bọn họ buồn cười mà không dám cười, Kiêu bá thấy vậy cũng đi tới xem thử, không nhịn được cười nói” “Công tử, ba chữ Chu Tề Vân không phải viết thế này...”
Lão lập tức tỉnh ngộ, cười ha hả: “Đây chẳng phải tên của nữ nhân à.”
Lão lại tỉnh ngộ, vội vàng im miệng, nghiêm mặt không nói năng gì nữa, mồ hôi lạnh ứa ra trên tràn, thầm nghĩ: “Nếu Chu lão tổ ở đây, chỉ e ta sẽ bị hình thần câu diệt.”
Hứa Ứng nói: “Hắn muốn bổ sung [Đà Ẩu tiên thư], nhảy ra khỏi [Đà Ẩu tiên thư]. Hắn tự tin mình có thể nhảy ra được. Chúng ta tiếp xúc với hắn bao lâu nay, cũng có thể thấy hắn là người cực kỳ kiêu ngạo, cực kỳ tự tin. Vì vậy, chắc chắn hắn sẽ tu luyện [Đà Ẩu tiên thư]!”
Mọi người giật mình kinh hãi, khó mà tin nổi.
Tuy [Đà Ẩu tiên thư] là công pháp đỉnh cấp trong luyện khí sĩ, nhưng có nhược điểm trí mạng, đó là thiếu phần giải thích đối với ‘dương’. Tu luyện [Đà Ẩu tiên thư], nữ giới sẽ càng xinh đẹp động lòng người nhưng nam giới tu luyện sẽ biến thành nữ giới!
Người kiêu ngạo như Chu Tề Vân, lại sao lại chấp nhận [Đà Ẩu tiên thư] thay đổi giới tính bản thân?
Hứa Ứng ánh mắt chớp chớp, tiếp tục suy đoán: “Hắn đã tu luyện. Không chỉ tu luyện mà còn cảm nhận được nguyên dương của mình đang từ từ biến mất, thân thể cũng có biến hóa khác thường. Nhưng dù sao hắn cũng là lão tổ Chu gia, là na tiên mở bí tàng Nê Hoàn tới tầng thứ chín. Hắn khống chế hoạt tính của thân thể, có thể tùy ý thay đổi cấu tạo thân thể.”
Tuy Nguyên Vị Ương không tu luyện [Đà Ẩu tiên thư] nhưng lý giải về môn công pháp này cũng hết sức cao thâm, cau mày nói: “Cho dù hắn thay đổi cấu tạo thân thể, biến mình thành nam nhân nhưng vẫn khó mà sửa đổi thân thể Thái Âm. Dù sao cứ thực lực theo [Đà Ẩu tiên thư], Thái Âm chân nguyên trong cơ thể sẽ không thay đổi.”
Hứa Ứng cười nói: “Đường sống của chúng ta chính là ở đây.”
Nguyên Vị Ương tỉnh ngộ nói: “Lúc nào không thể giải quyết được, hắn sẽ tới tìm chúng ta, nhờ chúng ta giải quyết giúp hắn.”
Hứa Ứng nói: “Hắn là người cẩn thận, mưu lược tính toán số một số hai, chắc chắn sẽ giữ lại tính mạng chúng ta, đề phòng hậu hoạn.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười.
Quách Tiểu Điệp thấy bọn họ ngươi một câu ta một câu là phân tích thấu triệt đại sự liên quan tới tính mệnh như vậy, trong lòng vừa khâm phục lại vừa chua xót, thầm nghĩ: “Hai nam nhân thân mật như vậy, ta lại hóa dư thừa. Nhưng cả hai người bọn họ đều rất xuất sắc, Hứa yêu vương cũng không tệ, rất cuốn hút.”
Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương lần lượt giao nộp bản giải mã [Đà Ẩu tiên thư], chờ nửa ngày không thấy Chu Tề Vân tới giết mình, biết tính mạng mình không có gì đáng ngại, ai nấy thở phào một tiếng.
Bọn họ lại đi vào Triều Chân Thái Hư động thiên, tu luyện trong động thiên này.
Đám người Hứa Ứng không dừng bước trên vách núi lẻ loi kia mà kéo nhau xuống núi, ngồi trên đầu Ngoan Thất, đại xà uốn lượn, chở bọn họ du ngoạn trong động thiên này, bất tri bất giác đi tới dưới hào quang phi thăng.
Hứa Ứng nói: “Sau khi uống trà, ta nghe loáng thoáng thấy lão trượng với gương mặt u sầu nói luồng hào quang này không phải hào quang phi thăng mà là luyện khí sĩ độ kiếp ở đây bị đánh nát, thân thể và nguyên thần hóa thành bột phấn, tạo ra luồng hào quang này.”
Mọi người nghe vậy kinh hãi.
Hứa Ứng tiếp tục nói: “Mọi người lầm tưởng nó là hào quang phi thăng nên rất nhiều luyện khí sĩ lại tới đây, định tranh thủ độ kiếp, kết quả đều chết trong động thiên này, không ai may mắn thoát khỏi.”
Quách Tiểu Điệp nói: “Hứa Ứng, lão già u sầu kia cho ngươi uống trà gì vậy?”
Hứa Ứng chần chừ một chút rồi nói: “Ta từng thấy Mạnh Bà thang trên cầu Nại Hà, màu sắc tương tự như trà mà hắn cho ta uống.”
Tất cả mọi người giật mình, Kiêu bá la lên thất thanh: “Uống Mạnh Bà thang mà còn nhớ được à? Không khéo quên sạch cả kiếp trước kiếp này ấy chứ, chắc thứ ngươi uống không phải Mạnh Bà thang!”
Hứa Ứng tán thành nói: “Ta uống trà mà lão trượng u sầu đưa mình, chỉ cảm thấy có gì đó xộc lên đầu, rất mạnh mẽ, uống càng nhiều thì thứ đó càng mạnh mẽ, khiến đầu ta đâu như muốn nứt. Nhưng hương vị rất ngon, thơm ngọt, thấm đẫm yết hầu, rất thèm.”
Quả chuông đột nhiên nói: “A Ứng, ngươi uống hết cả bình trà, nếu đó đúng là là Mạnh Bà thang thì vấn đề về hồn phách của ngươi không phải chỉ vì mười mấy viên Vạn Linh đan thôi.”
Hứa Ứng không hiểu.
Quả chuông nói: “Cho dù Vạn Linh đan lợi hại đến đâu đi nữa nhưng cũng không thể chống cự lại Mạnh Bà thang. Ngươi uống Mạnh Bà thang xong vẫn giữ được ký ức, chắc chắn không phải tác dụng của Vạn Linh đan.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.