Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 152: Ba Ngàn Năm Qua Ai Viết Sử? 2

Trạch Trư

26/08/2023

Quách Tiểu Điệp cười nói: “Thế tức là thứ Hứa yêu vương đã uống chắc chắn không phải Mạnh Bà thang. Ta thích uống trà, lần sau người ta có mời ngươi thì gọi ta, ta xin một chén thưởng thức hương vị.”

Hứa Ứng luôn miệng đáp ứng.

Đám người vừa tu luyện vừa thưởng thức phong cảnh của động thiên này, Ngoan Thất cõng bọn họ trèo lên người một con thú khổng lồ thời thái cổ, lại trườn qua ngọn núi trên người con thú.

Tuy Ngoan Thất rất khổng lồ, nhưng so với đám quái thú Thái Cổ này, hắn vẫn không đáng nhắc tới, đám quái thú còn chẳng buồn để ý tới bọn họ.

Ngoan Thất trèo lên đỉnh đầu con quái thú Thái Cổ, trên đầu quái thú có ngọn núi, còn có vài căn nhà cổ xưa đã sụp mất một nửa, cũng may vẫn còn căn đình nghỉ chân.

Bọn họ quét dọn một phen rồi ngồi xuống trong đình.

Có lẽ những phòng ốc này được xây dựng từ mấy ngàn năm trước.

Luyện khí sĩ thượng cổ xây dựng, giờ đã qua ngàn năm, cố nhân đã thành thần thoái truyền thuyết, bóng dáng bọn họ đã biến mất trong dòng sông lịch sử.

Không ngờ đám quái thú khổng lồ vẫn còn, chúng mới là chủ nhân của động thiên này, vẫn rong ruổi trong Thái Hư động thiên.

Quách Tiểu Điệp lấy dụng cụ pha trà ra, cười nói: “Nếm thử trà tiến cống mà ta mang từ trong cung tới, chưa chắc đã kém Mạnh Bà thang đâu.”

Đám người ai nấy ngồi xuống, ngay cả Ngoan Thất cũng thu nhỏ thân thể,hóa thành một con dị xà kích thước vừa phải, cuộn người trên ghế đá, chờ uống trà.

Trong lúc chờ trà, Hứa Ứng lại kể lại mọi chuyện đêm hôm đó, chỉ lược bỏ phần Quách Tiểu Điệp chui vào trong chăn mình, cũng không nhắc tới chuyện Phượng Tiên Nhi nói ba nghìn năm trước đã từng gặp mình.

“Tiểu Phượng Tiên nói cô ấy chứng kiến thiên địa dị biến, trời đất vận vẹo xoay tròn, sau đó cô ấy chìm vào bóng tối, mất đi ý thức. Khi tỉnh lại là hiện tại, đã qua ba ngàn năm.”

Hứa Ứng nói: “Chuyện này khiến ta thấy rất lạ, ba ngàn năm trước ai đã phong ấn thiên địa? Ai có năng lực phong ấn khủng khiếp như vậy? Ngoài ra, lần này Nại Hà xâm lấn, sau đó cõi âm xâm lấn, hai bên bờ sông Nại Hà đột nhiên xuất hiện rất nhiều vùng đất mới. Có lẽ nhưng vùng đất mới này là thế giới bị phong ấn năm xưa?”

Y nói như vậy, Nguyên Vị Ương cũng lập tức phát hiện ra có điểm lạ, nói: “Hứa yêu vương, ta suy nghĩ rất nhiều, có phải đại phong ấn thiên địa mà Phượng Tiên Nhi nhắc tới đã khiến luyện khí sĩ biến mất?”

Câu nói này của cô nhắc nhở mọi người, lúc trước cả Hứa Ứng và quả chuông đều không để ý tới điểm này.

Luyện khí sĩ xuống dốc từ rất lâu trước kia, nhưng luyện khí sĩ biến mất, có lẽ liên quan tới đại phong ấn thiên địa!



“Sau đại phong ấn đó thì chủ nhân của ta mới không rõ tung tích, ba ngàn năm sau ta chưa bao giờ cảm nhận được khí tức của chủ nhân.”

Quả chuông hưng phấn nói: “Thế tức là chủ nhân nhà ta cũng có thể bị phong ấn! Chắc chắn ta và chủ nhân sẽ gặp lại! A Ứng, đến lúc đó sẽ cho ngươi mở mang kiến thức xem thế nào mới là thiên tài chân chính!”

Hứa Ứng cười ha hả nịnh bợ: “Chủ nhân của ngài chuông thì lợi hại rồi, ta thúc ngựa cũng không kịp.”

Quả chuông lại hơi chột dạ, thầm nghĩ: “Không khéo thiên phú của chủ nhân ta lại kém y một chút, nhưng cũng không nhiều, chỉ một chút xíu thôi.”

Quách Tiểu Điệp châm trà cho họ, cười nói: “Nếu tất cả luyện khí sĩ ba nghìn năm trước bị phong ấn, thế chẳng phải khi vùng đất mới xuất hiện, những luyện khí sĩ thượng cổ sẽ trở về?”

Cô nói câu này, tất cả mọi người đều giật mình.

Hứa Ứng đứng dậy, bưng chén trà, nhìn trời đất rộng lớn trong Thái Hư động thiên, hạ giọng nói: “Ba ngàn năm rồi, luyện khí sĩ có còn sống không?”

Nếu luyện khí sĩ thượng cổ bị phong ấn theo thế giới đó, như vậy sau khi bọn họ trở về, tình hình thế giới hiện giờ có thay đổi theo không?

Hiện tại thế gia quyền cao chức trọng, hoàng quyền thống trị thiên hạ, thần quyền thống trị cõi âm, liệu có biến đổi gì không?

Quả chuông phát ra tiếng ngâm du dương, lo lắng nói: “Nếu luyện khí sĩ ba nghìn năm trước cũng bị phong ấn theo thiên địa, như vậy có thể giải thích được bí ẩn luyện khí sĩ biến mất. Bọn họ mới là chủ nhân của thời đại đó, khi chủ mới gặp chủ cũ, sẽ xảy ra chuyện gì?”

Nguyên Vị Ương nâng chén trà bằng hai tay, nhấp một ngụm nhỏ, sắc mặt bình tĩnh nói: “Đáng sợ hơn nữa là ai đã phong ấn thiên địa thời thượng cổ, rồi ai đã phóng thích thiên địa thượng cổ?”

Quách Tiểu Điệp kéo áo ngực, cảm thấy trong người nóng bức, uống một hơi cạn sạch chén trà nhưng vẫn chưa đã khát, lại cầm ấm trà đổ vào miệng

Cô lau môi một cái, vén váy đạp một chân lên bàn trà, lớn tiếng nói: “Chắc chắn sau chuyện này có âm mưu rất lớn!”

Còn âm mưu lớn là gì, cô cũng không thể nói được.

Ngoan Thất gật đầu lia lịa, nhã nhặn uống trà, từ tốn nói: “Người đứng sau lưng khuấy nước đục mới là đáng sợ nhất. Ta nghi ngờ mọi chuyện đều là...

Hắn dừng lại một chút, nhỏ giọng nói: “... âm mưu của nhân tộc cổ xưa nhắm vào luyện khí sĩ yêu tộc thượng cổ! Bọn chúng phong ấn luyện khí sĩ, hủy diệt lịch sử của yêu tộc ta, biến chúng ta thành loại đáng thương chỉ có thể tu luyện tới Thải Khí kỳ, bị người khác nô dịch kỳ thị. Mãi tới khi Hứa yêu vương đột nhiên xuất thế, phá vỡ Thải Khí, dũng mãnh Khấu Quan, thống lĩnh yêu tộc ta phản kháng lại nhân loại tàn bạo...”

Nói tới đây hắn đột nhiên im miệng, chỉ thấy Quách Tiểu Điệp, Nguyên Vị Ương, Kiêu bá và Hứa Ứng đang nhìn y với vẻ mặt kỳ quái.



Ngoan Thất ho khan một tiếng, tiếp tục uống trà như không có chuyện gì xảy ra, nhỏ giọng thì thầm: “Sớm muộn gì cũng có ngày chân tướng phơi bày cho thiên hạ.”

Đám người lại nhìn sang, sắc mặt kỳ quái.

Ngoan Thất ho khan một tiếng, ngồi nghiêm chỉnh, tâm thần bất ổn, tiếp tục thì thào: “Chính nghĩa sẽ không tới muộn, chỉ tạm thời vắng mặt. Sớm muộn gì cũng có ngày...”

Mọi người không để ý tới con xà yêu hay nghĩ linh tinh này nữa, vừa uống trà vừa tu luyện, cười cười nói nói, có vẻ khá thanh nhàn.

Trước đây Quách Tiểu Điệp chưa từng luyện khí, giờ tu luyện [Đà Ẩu tiên thư], tu vi cũng tiến bộ nhanh chóng.

Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương lại cùng nghiên cứu xem có thể giúp Ngoan Thất mở bí tàng Nê Hoàn không, hai người tranh cãi túi bụi vì chuyện có phải thân thể con người chỉ có thể mở một bí tàng không.

Ngoan Thất thì vừa để người ta nghiên cứu, vừa trộm một chút đạo chủng của Hứa Ứng.

Quả chuông và Kiêu bá lại rất nhàn nhã, một người treo trong khu ruộng trồng đạo của Hứa Ứng, chờ đạo chủng rơi vào người mình thì thu lấy; một người không uống trà mà ngắm cảnh trời chiều.

Trong lúc bất tri bất giác đã tới chạng vạng, hai vầng mặt trời đã ngả về tây, lúc này bọn họ mới đi tới nửa vách núi còn lại của Cửu Nghi sơn.

Hứa Ứng đột nhiên nhớ lại ông lão chống gậy đã nhắc bọn họ coi chừng trời tối, cười nói: “Còn nhớ lão tiên sinh hiền lành lúc trước không? Ông ấy còn nhắc chúng ta phải cẩn thận với oan hồn ác quỷ luyện khí buổi tối!”

Bọn họ nhớ lại, ai nấy cảm khái nói: “Đúng là đại thiện nhân.”

Ngoan Thất nói: “Chúng ta trải qua gian nguy, rất sợ quỷ nhưng quỷ chưa bây giờ làm hại chúng ta, ngược lại lòng người hiểm ác.”

Quả chuông cười nói: “Ngươi bị tiểu quỷ hút cạn dương khí, thổi tắt hai luồng dương hỏa, ngươi quên rồi à?”

Hứa Ứng đỏ nói: “Ngài chuông, thương tích của ngươi khá hơn bao nhiêu rồi?”

“Một phần mười!” Quả chuông vui vẻ nói.

Giờ phút này trong Trấn Ma điện, lão già chống gậy ngồi bên bàn thờ, đặt gậy chống một bên, nhìn chằm chằm vào vạc nước, ánh mắt nhấp nháy, cười ha hả nói: “Quả nhiên lũ tiểu quỷ kia lại tới.”

Lão đứng dậy, ánh mắt hung ác: “Hôm nay được ăn mảnh rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Nhật Phi Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook