Chương 446: Bay Lượn Đi, Kim Bất Di 1
Trạch Trư
26/08/2023
Trên con thuyền có người đội nón che thả câu, lúc này lại buông cần câu xuống, cẩn thận điều khiển thuyền đi tới tổ chim trên thần thụ.
Chỉ thấy tượng thần ba đầu sáu tay xuất hiện từng luồng huyết kiếm, đâm khắp bốn phương tám hướng, treo thân thể tượng thần trên không trung, cảnh tượng khủng khiếp.
“Kiếm đạo tiên gia, danh bất hư truyền. Kiếm đạo cỡ này, quỷ thần khó lường.”
Nam nhân đội nón che khen không dứt lời, nói: “Tên tiểu bối Đào Đan Dương này đúng là cao minh, trong tình huống nguyên khí tổn thất phân nửa,thế thân bị phá hủy mà cũng có thể khiến ta lạc mất mục tiêu. Đúng là ta khinh thường hắn rồi.”
Lúc này trong lòng hắn bỗng có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người khổng lồ nửa cúi nửa ngồi trên đỉnh núi đối diện, ánh mắt âm u nhìn về phía này.
Nam nhân đội nón che trong lòng nghiêm nghị, sau lưng hiện ra hào quang, là sáu động thiên hình thái khác nhau lớn nhỏ bất đồng.
Sau lưng người khổng lồ kia cũng có sáu động thiên hiện ra.
Hai người đều nhìn chằm chằm vào động thiên sau lưng đối phương, trong lòng e ngại, không dám hành động.
Đột nhiên người khổng lồ kia đứng dậy, khẽ cúi người nói: “Đào Đan Dương là kỳ tài, đáng tiếc không thể lĩnh ngộ ảo diệu động thiên hợp nhất, bằng không hắn thống nhất được lực lượng nhiều động thiên như vậy, cũng có thể coi là đối thủ của chúng ta!”
Nam nhân đội nón che cúi người đáp lễ nói: “Hắn tham lam vô độ, cưỡng ép cấy ghép một vạn bảy ngàn tòa động thiên lên người mình, trông thì lực lượng cực kỳ hùng vĩ chứ thực chất quá phân tán, bị người ta hạ gục cũng là chuyện đương nhiên. Nếu hắn có thể làm như chúng ta, luyện chín thành một, chỉ e tu vi thực lực còn cao hơn chúng ta.”
Hắn thở dài nói: “Hắn quá giỏi thu gặt.”
Người khổng lồ quay người rời khỏi, nói: “Nhưng bản lĩnh chạy trốn của hắn cũng là tuyệt đỉnh.”
Nam nhân đội nón che đưa mắt nhìn hắn đi xa, cũng thầm thở phào một tiếng, cẩn thận quan sát huyết kiếm cốt kiếm đâm ra khỏi cơ thể tượng thần, hạ giọng nói: “Chủ nhân Nê Hoàn cung, ngươi không kiểm tra những chiêu pháp tiên gia này ư? Chẳng lẽ ngươi đã có thể giải mã tiên thư, không thấy hứng thú với mấy cái này?”
Hắn lấy ra một cái chén lưu ly, thu thi thể tượng thần ba đầu sáu tay vào trong chén, trở lại con thuyền của bản thân. Chỉ thấy cái bàn trà trên thuyền đã đặt mấy trăm cái chén lưu ly, trong chén đều là thi thể của Đào Đan Dương, đều chết vì kiếm khí trong cơ thể bộc phát.
Nam nhân đội nón che quan sát tỉ mỉ, thở dài nói: “Tiên đạo đúng là mê người, nhưng nếu không có Thiên kiếp siêu cấp, chỉ e ta đã phi thăng từ lâu, đã nắm được loại lực lượng này. Đáng tiếc, bây giờ ta chỉ có thể mượn tay thần tiên bất lão thăm dò ảo diệu tiên đạo...”
Giọng nói của hắn buồn bã, nhưng lập tức phấn chấn lại, hạ giọng cười nói: “Nhưng cũng may, chẳng mấy chốc chuyện phi thăng sẽ có bước ngoặt chuyển biến, có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta có cơ hội phi thăng.”
Đại kiếm phong của Thục Sơn kiếm môn, tiên kiếm Tư Vô Tà đột nhiên mang theo từng luồng hào quang từ trên trời giáng xuống, đâm vào Thiên Linh Cái của Thời Vũ Tình!
Khoảnh khắc sau, tiên kiếm biến mất, xuất hiện trong khu vực Hi Di của Thời Vũ Tình, lao vào Hoàng Tuyền, Hoàng Tuyền cửu chuyển, thẳng tới Minh Hải!
Tư Vô Tà xuất kiếm đâm vào Minh Hải, uy lực của tiên kiếm rung chuyển Minh Hài nặng nề kia, khiến Minh Hải nổi sóng cuồn cuộn, khí tức u minh lạnh lẽo từ đáy biển dâng lên!
Kiếm quang đâm thẳng xuống đáy biển, mở rộng Minh Hải!
Một động thiên hình hoa sen chậm rãi sinh trưởng trong biển, mọc ra ngụy hoa, nở ra nụ hoa, nụ hoa rung nhẹ, từ từ mở rộng.
Đối Khoảnh khắc đối thủ hoa sen mở ra, Thời Vũ Tình chợt cảm thấy tiên dược tẩm bổ tam hồn từ sâu trong minh hải kéo lên, thông qua hoa sen thơm mát tỏa ra ngoài, khiến tam hồn của cô nhanh chóng phát triển.
Tư Vô Tà tới một bí tàng Dũng Tuyền khác của cô, lại làm lại, mở bí tàng Dũng Tuyền ở nơi này. Nhưng cho dù Tư Vô Tà là tiên kiếm mà sư tổ đời đầu truyền lại nhân gian cũng suýt nữa không mở được bí tàng Dũng Tuyền thứ hai.
Đối thủ hoa sen kia suýt nữa khép lại, Tư Vô Tà xuất liên tiếp vài kiếm, thậm chí thi triển kiếm pháp của sư tổ đời đầu mới khiến đối thủ hoa sen này ổn định lại.
Tư Vô Tà thầm hô may mắn, nói: “Vũ Tình, nếu tu vi của ngươi cao thêm một chút nữa thôi là ta cũng không cách nào mở bí tàng cho ngươi.”
Thời Vũ Tình cũng thầm hoảng sợ, vội vàng cám ơn.
Tư Vô Tà bay ra khỏi khu vực Hi Di của cô, trở lại trên đại kiếm phong, một đầu kết nối với Tiên giới, đánh cắp lực lượng ở Tiên giới, khôi phục nguyên khí hao tổn.
Vừa rồi nó bộc phát uy lực của tiên kiếm, hao tổn khá lớn, nhưng cũng may bản thân nó là tiên kiếm, kết nối với Tiên giới, có thể nhanh chóng bổ sung tổn thất vừa rồi.
Lúc này quả chuông lảo đảo bay tới, cọ sát bên người nó.
Tư Vô Tà hóa thành kiếm đồng bay ra, sắc mặt ầm trầm nhìn quả chuông này, quả chuông lại cọ cọ, ngượng ngùng nói: “Vô Tà ca ca, ngươi dịch sang bên chút, cho ta hưởng ké tí ánh sáng.”
Tư Vô Tà nổi giận nói: “Vừa rồi ta mở động thiên cho chưởng môn, hao tổn nguyên khí, ngươi có làm vậy không?”
Quả chuông nói với vẻ đương nhiên: “Ta cũng cống hiến lực lượng trong chuyện hạ gục Đào Đan Dương, nguyên khí tổn thất nhiều. Trước đây ta xài ké khí huyết của Thất gia và A Ứng, bây giờ ngươi có thể kết nối với Tiên giới, để ta hưởng ké tí thôi, có khiến ngươi mất miếng thịt nào đâu.’
Tư Vô Tà thấy nó nói cũng đáng thương, bèn truyền một chút linh khí Tiên giới cho nó. Quả chuông thấp thu linh khí Tiên giới, thân thể sung sướng như tiên.
Tư Vô Tà dò hỏi: “Ngươi xài ké khí huyết của Thất gia với A Ứng là sao?”
“Lén lút lẻn vào khu vực Hi Di của bọn họ, ăn cắp khí huyết tu luyện.” Quả chuông nói.
Tư Vô Tà im lặng một hồi rồi nói: “Sao ngươi không hấp thu tinh hoa nhật nguyệt tu luyện?”
“Thế thì chậm tới mức nào? Ngươi ăn cắp khí huyết bọn họ thử xem, sau đó sẽ không nghĩ tới chuyện hấp thu tinh hoa nhật nguyệt nữa.”
Tư Vô Tà bực bội, không biết mình có nên chém đứt tà niệm của quả chuông hay nên chém đứt luôn quả chuông.
Thời Vũ Tình đã mở hết lục bí, đinh mở cửa sơn môn nhận đồ đệ, làm rạng danh tuyệt học Thục Sơn kiếm môn, tiếp tục truyền thừa.
Nhận đồ đệ cần kiểm tra tư chất thiên phú, kiểm tra căn cốt, khi truyền thụ đệ tử còn phải dạy đọc sách viết chữ trước.
Hứa Ứng thì không có kiên nhẫn dạy học trồng người, cũng may còn có Thương Dương tôn giả và Ngoan Thất.
Tuy dáng vẻ bọn họ hơi kinh khủng, nhưng khi dạy kiến thức cho đệ tử lại kiên nhẫn hơn Hứa Ứng nhiều.
“nếu ta là Đào Đan Dương, ta sẽ nhân lúc Thục Sơn kiếm môn mở cửa sơn môn, nhận đệ tử rộng rãi, thay hình đổi dạng lẻn vào kiếm môn, đổi gương mặt khác, trở thành đệ tử của Vũ Tình ngươi.”
Hứa Ứng nói với Thời Vũ Tình: “Ta lẻn vào kiếm môn, vừa là học Kiếm Đạo Quy Chân quyết, vừa có thể báo thù rửa hận.’
Thời Vũ Tình kinh hãi, tiếp đó lắc đầu nói: “Nếu hắn trở về, chắc chắn kiếm tổ sẽ nhận ra hắn. Kiếm tổ đã cảm ứng được khí tức của hắn hai lần, chắc chắn lần thứ ba sẽ càng đơn giản. Tính cách hắn vốn cẩn thận, sau lần thua thiệt này chắc chắn không dám vào kiếm môn nữa. Ngược lại A Ứng sư thúc, có lẽ ngươi nên cẩn thận.”
Chỉ thấy tượng thần ba đầu sáu tay xuất hiện từng luồng huyết kiếm, đâm khắp bốn phương tám hướng, treo thân thể tượng thần trên không trung, cảnh tượng khủng khiếp.
“Kiếm đạo tiên gia, danh bất hư truyền. Kiếm đạo cỡ này, quỷ thần khó lường.”
Nam nhân đội nón che khen không dứt lời, nói: “Tên tiểu bối Đào Đan Dương này đúng là cao minh, trong tình huống nguyên khí tổn thất phân nửa,thế thân bị phá hủy mà cũng có thể khiến ta lạc mất mục tiêu. Đúng là ta khinh thường hắn rồi.”
Lúc này trong lòng hắn bỗng có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người khổng lồ nửa cúi nửa ngồi trên đỉnh núi đối diện, ánh mắt âm u nhìn về phía này.
Nam nhân đội nón che trong lòng nghiêm nghị, sau lưng hiện ra hào quang, là sáu động thiên hình thái khác nhau lớn nhỏ bất đồng.
Sau lưng người khổng lồ kia cũng có sáu động thiên hiện ra.
Hai người đều nhìn chằm chằm vào động thiên sau lưng đối phương, trong lòng e ngại, không dám hành động.
Đột nhiên người khổng lồ kia đứng dậy, khẽ cúi người nói: “Đào Đan Dương là kỳ tài, đáng tiếc không thể lĩnh ngộ ảo diệu động thiên hợp nhất, bằng không hắn thống nhất được lực lượng nhiều động thiên như vậy, cũng có thể coi là đối thủ của chúng ta!”
Nam nhân đội nón che cúi người đáp lễ nói: “Hắn tham lam vô độ, cưỡng ép cấy ghép một vạn bảy ngàn tòa động thiên lên người mình, trông thì lực lượng cực kỳ hùng vĩ chứ thực chất quá phân tán, bị người ta hạ gục cũng là chuyện đương nhiên. Nếu hắn có thể làm như chúng ta, luyện chín thành một, chỉ e tu vi thực lực còn cao hơn chúng ta.”
Hắn thở dài nói: “Hắn quá giỏi thu gặt.”
Người khổng lồ quay người rời khỏi, nói: “Nhưng bản lĩnh chạy trốn của hắn cũng là tuyệt đỉnh.”
Nam nhân đội nón che đưa mắt nhìn hắn đi xa, cũng thầm thở phào một tiếng, cẩn thận quan sát huyết kiếm cốt kiếm đâm ra khỏi cơ thể tượng thần, hạ giọng nói: “Chủ nhân Nê Hoàn cung, ngươi không kiểm tra những chiêu pháp tiên gia này ư? Chẳng lẽ ngươi đã có thể giải mã tiên thư, không thấy hứng thú với mấy cái này?”
Hắn lấy ra một cái chén lưu ly, thu thi thể tượng thần ba đầu sáu tay vào trong chén, trở lại con thuyền của bản thân. Chỉ thấy cái bàn trà trên thuyền đã đặt mấy trăm cái chén lưu ly, trong chén đều là thi thể của Đào Đan Dương, đều chết vì kiếm khí trong cơ thể bộc phát.
Nam nhân đội nón che quan sát tỉ mỉ, thở dài nói: “Tiên đạo đúng là mê người, nhưng nếu không có Thiên kiếp siêu cấp, chỉ e ta đã phi thăng từ lâu, đã nắm được loại lực lượng này. Đáng tiếc, bây giờ ta chỉ có thể mượn tay thần tiên bất lão thăm dò ảo diệu tiên đạo...”
Giọng nói của hắn buồn bã, nhưng lập tức phấn chấn lại, hạ giọng cười nói: “Nhưng cũng may, chẳng mấy chốc chuyện phi thăng sẽ có bước ngoặt chuyển biến, có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta có cơ hội phi thăng.”
Đại kiếm phong của Thục Sơn kiếm môn, tiên kiếm Tư Vô Tà đột nhiên mang theo từng luồng hào quang từ trên trời giáng xuống, đâm vào Thiên Linh Cái của Thời Vũ Tình!
Khoảnh khắc sau, tiên kiếm biến mất, xuất hiện trong khu vực Hi Di của Thời Vũ Tình, lao vào Hoàng Tuyền, Hoàng Tuyền cửu chuyển, thẳng tới Minh Hải!
Tư Vô Tà xuất kiếm đâm vào Minh Hải, uy lực của tiên kiếm rung chuyển Minh Hài nặng nề kia, khiến Minh Hải nổi sóng cuồn cuộn, khí tức u minh lạnh lẽo từ đáy biển dâng lên!
Kiếm quang đâm thẳng xuống đáy biển, mở rộng Minh Hải!
Một động thiên hình hoa sen chậm rãi sinh trưởng trong biển, mọc ra ngụy hoa, nở ra nụ hoa, nụ hoa rung nhẹ, từ từ mở rộng.
Đối Khoảnh khắc đối thủ hoa sen mở ra, Thời Vũ Tình chợt cảm thấy tiên dược tẩm bổ tam hồn từ sâu trong minh hải kéo lên, thông qua hoa sen thơm mát tỏa ra ngoài, khiến tam hồn của cô nhanh chóng phát triển.
Tư Vô Tà tới một bí tàng Dũng Tuyền khác của cô, lại làm lại, mở bí tàng Dũng Tuyền ở nơi này. Nhưng cho dù Tư Vô Tà là tiên kiếm mà sư tổ đời đầu truyền lại nhân gian cũng suýt nữa không mở được bí tàng Dũng Tuyền thứ hai.
Đối thủ hoa sen kia suýt nữa khép lại, Tư Vô Tà xuất liên tiếp vài kiếm, thậm chí thi triển kiếm pháp của sư tổ đời đầu mới khiến đối thủ hoa sen này ổn định lại.
Tư Vô Tà thầm hô may mắn, nói: “Vũ Tình, nếu tu vi của ngươi cao thêm một chút nữa thôi là ta cũng không cách nào mở bí tàng cho ngươi.”
Thời Vũ Tình cũng thầm hoảng sợ, vội vàng cám ơn.
Tư Vô Tà bay ra khỏi khu vực Hi Di của cô, trở lại trên đại kiếm phong, một đầu kết nối với Tiên giới, đánh cắp lực lượng ở Tiên giới, khôi phục nguyên khí hao tổn.
Vừa rồi nó bộc phát uy lực của tiên kiếm, hao tổn khá lớn, nhưng cũng may bản thân nó là tiên kiếm, kết nối với Tiên giới, có thể nhanh chóng bổ sung tổn thất vừa rồi.
Lúc này quả chuông lảo đảo bay tới, cọ sát bên người nó.
Tư Vô Tà hóa thành kiếm đồng bay ra, sắc mặt ầm trầm nhìn quả chuông này, quả chuông lại cọ cọ, ngượng ngùng nói: “Vô Tà ca ca, ngươi dịch sang bên chút, cho ta hưởng ké tí ánh sáng.”
Tư Vô Tà nổi giận nói: “Vừa rồi ta mở động thiên cho chưởng môn, hao tổn nguyên khí, ngươi có làm vậy không?”
Quả chuông nói với vẻ đương nhiên: “Ta cũng cống hiến lực lượng trong chuyện hạ gục Đào Đan Dương, nguyên khí tổn thất nhiều. Trước đây ta xài ké khí huyết của Thất gia và A Ứng, bây giờ ngươi có thể kết nối với Tiên giới, để ta hưởng ké tí thôi, có khiến ngươi mất miếng thịt nào đâu.’
Tư Vô Tà thấy nó nói cũng đáng thương, bèn truyền một chút linh khí Tiên giới cho nó. Quả chuông thấp thu linh khí Tiên giới, thân thể sung sướng như tiên.
Tư Vô Tà dò hỏi: “Ngươi xài ké khí huyết của Thất gia với A Ứng là sao?”
“Lén lút lẻn vào khu vực Hi Di của bọn họ, ăn cắp khí huyết tu luyện.” Quả chuông nói.
Tư Vô Tà im lặng một hồi rồi nói: “Sao ngươi không hấp thu tinh hoa nhật nguyệt tu luyện?”
“Thế thì chậm tới mức nào? Ngươi ăn cắp khí huyết bọn họ thử xem, sau đó sẽ không nghĩ tới chuyện hấp thu tinh hoa nhật nguyệt nữa.”
Tư Vô Tà bực bội, không biết mình có nên chém đứt tà niệm của quả chuông hay nên chém đứt luôn quả chuông.
Thời Vũ Tình đã mở hết lục bí, đinh mở cửa sơn môn nhận đồ đệ, làm rạng danh tuyệt học Thục Sơn kiếm môn, tiếp tục truyền thừa.
Nhận đồ đệ cần kiểm tra tư chất thiên phú, kiểm tra căn cốt, khi truyền thụ đệ tử còn phải dạy đọc sách viết chữ trước.
Hứa Ứng thì không có kiên nhẫn dạy học trồng người, cũng may còn có Thương Dương tôn giả và Ngoan Thất.
Tuy dáng vẻ bọn họ hơi kinh khủng, nhưng khi dạy kiến thức cho đệ tử lại kiên nhẫn hơn Hứa Ứng nhiều.
“nếu ta là Đào Đan Dương, ta sẽ nhân lúc Thục Sơn kiếm môn mở cửa sơn môn, nhận đệ tử rộng rãi, thay hình đổi dạng lẻn vào kiếm môn, đổi gương mặt khác, trở thành đệ tử của Vũ Tình ngươi.”
Hứa Ứng nói với Thời Vũ Tình: “Ta lẻn vào kiếm môn, vừa là học Kiếm Đạo Quy Chân quyết, vừa có thể báo thù rửa hận.’
Thời Vũ Tình kinh hãi, tiếp đó lắc đầu nói: “Nếu hắn trở về, chắc chắn kiếm tổ sẽ nhận ra hắn. Kiếm tổ đã cảm ứng được khí tức của hắn hai lần, chắc chắn lần thứ ba sẽ càng đơn giản. Tính cách hắn vốn cẩn thận, sau lần thua thiệt này chắc chắn không dám vào kiếm môn nữa. Ngược lại A Ứng sư thúc, có lẽ ngươi nên cẩn thận.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.