Chương 447: Bay Lượn Đi, Kim Bất Di 2
Trạch Trư
26/08/2023
Sắc mặt cô nghiêm nghị nói: “Quyết tâm trả thù của sư phụ ta rất mạnh. Nếu ngươi rời khỏi kiếm môn rất dễ bị hắn để mắt tới. Nơi này non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, nếu ngươi thích nơi này, hay là ở lại.’
Trong lòng Hứa Ứng máy động, cười gượng hai tiếng rồi nói: “Ngươi không nỡ để ta rời khỏi kiếm môn đúng không?”
Thời Vũ Tình nở nụ cười xinh xắn, cô không phải nữ nhân quá xinh đẹp, dung mạo chỉ vào loại khá, nhưng thời khắc này lại cực kỳ quyến rũ.
Tuy Thời Vũ Tình nói vậy nhưng Hứa Ứng vẫn mang theo Kim Bất Di trở về Phù Tang thụ. Sau lần về nhà không lạc được, trạng thái của Kim Bất Di có vẻ không tốt lắm, phải trở lại bộ lạc của dân chúng nhà Thương, để na sư trong thôn dân cống hiến một chút tiên dược cho hắn.
Trong số dân chúng nhà Thương đã có không ít người trở thành luyện khí sĩ, cũng mở thân thể lục bí, bọn họ thờ cúng Kim Bất Di, dùng tiên dược kéo dài tính mạng cho hắn, đổi lại bình an cho bộ lạc.
Thời Vũ Tình cũng đi theo y tới bộ lạc của dân chúng nhà Thương, định lựa chọn một số người trẻ tuổi tư chất xuất sắc, dẫn tới kiếm môn tu luyện.
Kim Bất Di được na sư trong bộ lạc chăm sóc, khá hơn một chút, bèn ngồi xổm trên cây ngủ gật. Hứa Ứng không quấy nhiễu hắn, để hắn nghỉ ngơi, y tới tìm Thời Vũ Tình, giúp cô lựa chọn thiếu niên tư chất tốt.
Ngoan Thất cuộn mình bên dưới Phù Tang thụ, thi thoảng có Thái Dương thần hỏa từ bên trên rải xuống, nướng hắn chín tới năm sáu phần mười, chẳng qua Thất gia cũng quen dần.
Hơn nữa gần đây Thất gia tìm hiểu Kiếm Tiên Tuyệt Bích, tu vi tiến bộ nhanh chóng, đã có thể chịu được Thái Dương thần hỏa thiêu đốt.
Hắn bị lửa nướng, ngược lại càng ngày càng thoải mái.
“Thất gia, chắc ta không thể đi theo bên cạnh A Ứng nữa.”
Giọng nói của Kim Bất Di vang lên.
Ngoan Thất ngẩng đầu lên, lại thấy Kim Bất Di vẫn đang ngủ gật trên cây, cứ như đã thiếp đi, nhưng giọng nói của hắn vẫn vọng tới.
Đó là thần thức của con chim lớn này,hóa thành âm thanh trong đầu hắn.
“Ta đã già quá rồi, già tới mức thường xuyên quên trước quên sau, già tới mức không nhớ nổi mình ở đâu, ta biến thành vướng bận của A Ứng.”
Giọng nói của Kim Bất Di vẫn vang lên trong đầu hắn, mang theo vẻ tang thương của năm tháng, nói: “Mấy ngày qua ta luôn cố gắng đuổi theo các ngươi, cố gắng bám theo bước chân của các ngươi, không làm liên lụy tới các ngươi. Nhưng ta già quá rồi, ta thường xuyên quên mất các ngươi, quên đi trách nhiệm của mình.”
“Ta cố gắng quan sát các ngươi, ta muốn quan sát lâu hơn nữa.”
Giọng nói của nó trở nên trầm trầm, có vẻ cay đắng nói: “Nhưng ta thường xuyên quên mục đích của mình, nhưng như vậy cũng đủ rồi. Có lẽ các ngươi không mạnh mẽ, có lẽ các ngươi không nhạy bén, các ngươi còn rất trẻ, không biết kẻ địch khủng khiếp tới nhường nào. Nhưng ta cảm thấy, các ngươi sẽ giống ta, sẽ đi theo A Ứng, chăm sóc hắn.”
“Ta theo hắn bay không biết bao nhiêu vạn dặm, đi qua hàng vạn năm tháng, hắn bị kẻ địch bắt đi, tẩy sạch trí nhớ, ta lại tìm hắn về. Các ngươi cũng có thể tìm hắn về.”
“Ta quan sát các ngươi đã lâu, cũng nhìn ra tình cảm giữa các ngươi và A Ứng. Các ngươi cũng như ta năm xưa, ta có thể yên tâm được rồi.”
Ba cái vuốt chim của Kim Bất Di nắm chặt lấy cành Phù Tang thụ, mỏ chim cắm vào lông vũ, vùi đầu vào cánh của mình.
“Các ngươi sẽ chăm sóc tốt cho A Ứng, các ngươi sẽ không lãng quên, không bỏ rơi y, ta có thể yên tâm được rồi.”
Trên Phù Tang thụ có ánh lửa chảy xuống từ lông vũ Tam Túc Kim Ô, cứ như nước mắt của Kim Ô, khiến ngọn lửa trên cây càng rực rỡ.
“Ta không thể bay được nữa, ta giao hắn cho các ngươi.” Hắn bình tĩnh nói.
Ngoan Thất ngơ ngác: “Kim gia...”
Lúc này giọng nói của Hứa Ứng vang lên: “Thất gia, bên này.”
Ngoan Thất ngẩng đầu nhìn lên Phù Tang thụ, trườn về phía Hứa Ứng. Hứa Ứng nói nhỏ với Ngoan Thất: “Chưởng môn đã chọn đệ tử xong, chúng ta về Thục Sơn kiếm môn.”
Ngoan Thất nói: “A Ứng, Kim gia, hắn...”
Hứa Ứng nói: “Đừng kinh động tới hắn, chúng ta lặng lẽ rời khỏi. Kim gia già rồi, bây giờ tình cảnh của chúng ta càng ngày càng nguy hiểm, không thể để hắn liều mạng nữa. Mỗi lần chiến đấu đều khiến tình trạng của nó chuyển biến xấu đi.’
Ngoan Thất lặng lẽ gật đầu, quay lại nhìn về phía Phù Tang thụ.
Ánh lửa trên Phù Tang thụ càng ngày càng mãnh liệt, Thái Dương thần hỏa chảy ra từ cánh chim Kim Ô, tỏa sáng rực rỡ, khiến Kim Ô rực cháy lấp lánh ánh vàng, như thần linh trong mặt trời.
“Hắn chiến đấu cả đời rồi, tốt nhất là ở lại đây an dưỡng tuổi già.”
Khóe mũi Hứa Ứng cay cay, nói: “Mỗi lần hắn chiến đấu xong lại phải ngủ mê mệt một hồi lâu mới tỉnh lại được, ta cứ lo hắn sẽ ngủ thiếp đi, cuối cùng không tỉnh lại được nữa. Hắn đã chiến đấu vì ta cả đời rồi.”
Ngoan Thất quay đầu lại nhìn, Kim Ô cao tuổi trong ngọn lửa như đang khóc lớn.
Hứa Ứng dẫn Ngoan Thất, đuổi theo đội ngũ của Thời Vũ Tình, ánh mắt nhìn về phương xa, nói: “Thất gia, ta định tới Côn Lôn một chuyến. Trước khi tới Côn Lôn, ta định quay lại cõi âm, tìm kiếm người được Mạnh Bà gọi là Đông Nhạc. Hắn cũng có một con Kim Ô, có lẽ ta sẽ tìm phương pháp kéo dài tính mạng cho Kim gia ở chỗ hắn.”
Ngoan Thất mừng rỡ nói: “A Ứng, lúc chúng ta tới thế giới Thái Sơ tìm ngươi đã gặp Đông Nhạc. Hình như hắn biết Kim gia.”
Hứa Ứng quay đầu nhìn về phía Phù Tang thụ càng lúc càng xa, lúc này trên cây là một vầng mặt trời xế chiều, trong vầng mặt trời xế chiều đó là Tam Túc Kim Ô giương cánh, như biểu tượng của năm tháng xa xưa.
“Cho dù không tìm được manh mối gì hữu dụng ở chỗ Đông Nhạc, ta vẫn còn cách khác.”
Y thu ánh mắt, giọng nói kiên định: “Kim gia đã dùng Bất Tử tiên dược, ta tìm một ngọn tiên sơn cho hắn, để hắn sống sót như Từ Phúc và Võ Thiên Tôn! Nếu có cơ hội có thể đưa hắn tới Tiên giới, để hắn phi thăng!”
Bọn họ trở lại kiếm môn, Hứa Ứng lại tới Kiếm Tiên Tuyệt Bích, đi thẳng về phía vách đá của sư tổ đời thứ sáu.
Trong chiến trường ý niệm, Hạo Nguyệt luân lơ lửng sau lưng sư tổ đời thứ sáu, bay lượn trên không trung, phong hoa tuyệt đại.
Hứa Ứng đứng đối diện với sư tổ đời thứ sáu, trong tay không có kiếm, nhưng đứng nơi đó lại như một luồng kiếm khí khai thiên tích địa.
Đột nhiên nữ tiên tế Hạo Nguyệt luân lên, như một vầng trăng sáng, ánh trăng bên dưới đều là kiếm khí của cô, là chiêu pháp của cô.
Thân hình Hứa Ứng lóe lên, như một luồng kiếm quang cực kỳ rực rỡ, nghênh tiếp Hạo Nguyệt luân, xuyên thẳng qua nó!
Chiến trường ý niệm rung chuyển dữ dội, đột nhiên ầm ầm tan vỡ.
Hứa Ứng mở mắt, đi tới vách đá tiếp theo, vách đá của sư tổ đời đầu.
Năm xưa sư tổ đời đầu phát hiện ra Kiếm Đạo Quy Chân quyết, ngồi dưới vách đá tìm hiểu, mấy chục năm sau lĩnh ngộ được ảo diệu kiếm đạo không ai lay chuyển nổi, khai sáng ra Thục Sơn kiếm môn! Mấy chục ngàn năm qua chưa ai học được kiếm pháp của hắn.
Bây giờ cuối cùng cũng có người đi tới vách đá mà hắn lưu lại kiếm đạo, chẳng qua không phải là học kiếm pháp của hắn mà là lĩnh giáo kiếm đạo của hắn.
Trong lòng Hứa Ứng máy động, cười gượng hai tiếng rồi nói: “Ngươi không nỡ để ta rời khỏi kiếm môn đúng không?”
Thời Vũ Tình nở nụ cười xinh xắn, cô không phải nữ nhân quá xinh đẹp, dung mạo chỉ vào loại khá, nhưng thời khắc này lại cực kỳ quyến rũ.
Tuy Thời Vũ Tình nói vậy nhưng Hứa Ứng vẫn mang theo Kim Bất Di trở về Phù Tang thụ. Sau lần về nhà không lạc được, trạng thái của Kim Bất Di có vẻ không tốt lắm, phải trở lại bộ lạc của dân chúng nhà Thương, để na sư trong thôn dân cống hiến một chút tiên dược cho hắn.
Trong số dân chúng nhà Thương đã có không ít người trở thành luyện khí sĩ, cũng mở thân thể lục bí, bọn họ thờ cúng Kim Bất Di, dùng tiên dược kéo dài tính mạng cho hắn, đổi lại bình an cho bộ lạc.
Thời Vũ Tình cũng đi theo y tới bộ lạc của dân chúng nhà Thương, định lựa chọn một số người trẻ tuổi tư chất xuất sắc, dẫn tới kiếm môn tu luyện.
Kim Bất Di được na sư trong bộ lạc chăm sóc, khá hơn một chút, bèn ngồi xổm trên cây ngủ gật. Hứa Ứng không quấy nhiễu hắn, để hắn nghỉ ngơi, y tới tìm Thời Vũ Tình, giúp cô lựa chọn thiếu niên tư chất tốt.
Ngoan Thất cuộn mình bên dưới Phù Tang thụ, thi thoảng có Thái Dương thần hỏa từ bên trên rải xuống, nướng hắn chín tới năm sáu phần mười, chẳng qua Thất gia cũng quen dần.
Hơn nữa gần đây Thất gia tìm hiểu Kiếm Tiên Tuyệt Bích, tu vi tiến bộ nhanh chóng, đã có thể chịu được Thái Dương thần hỏa thiêu đốt.
Hắn bị lửa nướng, ngược lại càng ngày càng thoải mái.
“Thất gia, chắc ta không thể đi theo bên cạnh A Ứng nữa.”
Giọng nói của Kim Bất Di vang lên.
Ngoan Thất ngẩng đầu lên, lại thấy Kim Bất Di vẫn đang ngủ gật trên cây, cứ như đã thiếp đi, nhưng giọng nói của hắn vẫn vọng tới.
Đó là thần thức của con chim lớn này,hóa thành âm thanh trong đầu hắn.
“Ta đã già quá rồi, già tới mức thường xuyên quên trước quên sau, già tới mức không nhớ nổi mình ở đâu, ta biến thành vướng bận của A Ứng.”
Giọng nói của Kim Bất Di vẫn vang lên trong đầu hắn, mang theo vẻ tang thương của năm tháng, nói: “Mấy ngày qua ta luôn cố gắng đuổi theo các ngươi, cố gắng bám theo bước chân của các ngươi, không làm liên lụy tới các ngươi. Nhưng ta già quá rồi, ta thường xuyên quên mất các ngươi, quên đi trách nhiệm của mình.”
“Ta cố gắng quan sát các ngươi, ta muốn quan sát lâu hơn nữa.”
Giọng nói của nó trở nên trầm trầm, có vẻ cay đắng nói: “Nhưng ta thường xuyên quên mục đích của mình, nhưng như vậy cũng đủ rồi. Có lẽ các ngươi không mạnh mẽ, có lẽ các ngươi không nhạy bén, các ngươi còn rất trẻ, không biết kẻ địch khủng khiếp tới nhường nào. Nhưng ta cảm thấy, các ngươi sẽ giống ta, sẽ đi theo A Ứng, chăm sóc hắn.”
“Ta theo hắn bay không biết bao nhiêu vạn dặm, đi qua hàng vạn năm tháng, hắn bị kẻ địch bắt đi, tẩy sạch trí nhớ, ta lại tìm hắn về. Các ngươi cũng có thể tìm hắn về.”
“Ta quan sát các ngươi đã lâu, cũng nhìn ra tình cảm giữa các ngươi và A Ứng. Các ngươi cũng như ta năm xưa, ta có thể yên tâm được rồi.”
Ba cái vuốt chim của Kim Bất Di nắm chặt lấy cành Phù Tang thụ, mỏ chim cắm vào lông vũ, vùi đầu vào cánh của mình.
“Các ngươi sẽ chăm sóc tốt cho A Ứng, các ngươi sẽ không lãng quên, không bỏ rơi y, ta có thể yên tâm được rồi.”
Trên Phù Tang thụ có ánh lửa chảy xuống từ lông vũ Tam Túc Kim Ô, cứ như nước mắt của Kim Ô, khiến ngọn lửa trên cây càng rực rỡ.
“Ta không thể bay được nữa, ta giao hắn cho các ngươi.” Hắn bình tĩnh nói.
Ngoan Thất ngơ ngác: “Kim gia...”
Lúc này giọng nói của Hứa Ứng vang lên: “Thất gia, bên này.”
Ngoan Thất ngẩng đầu nhìn lên Phù Tang thụ, trườn về phía Hứa Ứng. Hứa Ứng nói nhỏ với Ngoan Thất: “Chưởng môn đã chọn đệ tử xong, chúng ta về Thục Sơn kiếm môn.”
Ngoan Thất nói: “A Ứng, Kim gia, hắn...”
Hứa Ứng nói: “Đừng kinh động tới hắn, chúng ta lặng lẽ rời khỏi. Kim gia già rồi, bây giờ tình cảnh của chúng ta càng ngày càng nguy hiểm, không thể để hắn liều mạng nữa. Mỗi lần chiến đấu đều khiến tình trạng của nó chuyển biến xấu đi.’
Ngoan Thất lặng lẽ gật đầu, quay lại nhìn về phía Phù Tang thụ.
Ánh lửa trên Phù Tang thụ càng ngày càng mãnh liệt, Thái Dương thần hỏa chảy ra từ cánh chim Kim Ô, tỏa sáng rực rỡ, khiến Kim Ô rực cháy lấp lánh ánh vàng, như thần linh trong mặt trời.
“Hắn chiến đấu cả đời rồi, tốt nhất là ở lại đây an dưỡng tuổi già.”
Khóe mũi Hứa Ứng cay cay, nói: “Mỗi lần hắn chiến đấu xong lại phải ngủ mê mệt một hồi lâu mới tỉnh lại được, ta cứ lo hắn sẽ ngủ thiếp đi, cuối cùng không tỉnh lại được nữa. Hắn đã chiến đấu vì ta cả đời rồi.”
Ngoan Thất quay đầu lại nhìn, Kim Ô cao tuổi trong ngọn lửa như đang khóc lớn.
Hứa Ứng dẫn Ngoan Thất, đuổi theo đội ngũ của Thời Vũ Tình, ánh mắt nhìn về phương xa, nói: “Thất gia, ta định tới Côn Lôn một chuyến. Trước khi tới Côn Lôn, ta định quay lại cõi âm, tìm kiếm người được Mạnh Bà gọi là Đông Nhạc. Hắn cũng có một con Kim Ô, có lẽ ta sẽ tìm phương pháp kéo dài tính mạng cho Kim gia ở chỗ hắn.”
Ngoan Thất mừng rỡ nói: “A Ứng, lúc chúng ta tới thế giới Thái Sơ tìm ngươi đã gặp Đông Nhạc. Hình như hắn biết Kim gia.”
Hứa Ứng quay đầu nhìn về phía Phù Tang thụ càng lúc càng xa, lúc này trên cây là một vầng mặt trời xế chiều, trong vầng mặt trời xế chiều đó là Tam Túc Kim Ô giương cánh, như biểu tượng của năm tháng xa xưa.
“Cho dù không tìm được manh mối gì hữu dụng ở chỗ Đông Nhạc, ta vẫn còn cách khác.”
Y thu ánh mắt, giọng nói kiên định: “Kim gia đã dùng Bất Tử tiên dược, ta tìm một ngọn tiên sơn cho hắn, để hắn sống sót như Từ Phúc và Võ Thiên Tôn! Nếu có cơ hội có thể đưa hắn tới Tiên giới, để hắn phi thăng!”
Bọn họ trở lại kiếm môn, Hứa Ứng lại tới Kiếm Tiên Tuyệt Bích, đi thẳng về phía vách đá của sư tổ đời thứ sáu.
Trong chiến trường ý niệm, Hạo Nguyệt luân lơ lửng sau lưng sư tổ đời thứ sáu, bay lượn trên không trung, phong hoa tuyệt đại.
Hứa Ứng đứng đối diện với sư tổ đời thứ sáu, trong tay không có kiếm, nhưng đứng nơi đó lại như một luồng kiếm khí khai thiên tích địa.
Đột nhiên nữ tiên tế Hạo Nguyệt luân lên, như một vầng trăng sáng, ánh trăng bên dưới đều là kiếm khí của cô, là chiêu pháp của cô.
Thân hình Hứa Ứng lóe lên, như một luồng kiếm quang cực kỳ rực rỡ, nghênh tiếp Hạo Nguyệt luân, xuyên thẳng qua nó!
Chiến trường ý niệm rung chuyển dữ dội, đột nhiên ầm ầm tan vỡ.
Hứa Ứng mở mắt, đi tới vách đá tiếp theo, vách đá của sư tổ đời đầu.
Năm xưa sư tổ đời đầu phát hiện ra Kiếm Đạo Quy Chân quyết, ngồi dưới vách đá tìm hiểu, mấy chục năm sau lĩnh ngộ được ảo diệu kiếm đạo không ai lay chuyển nổi, khai sáng ra Thục Sơn kiếm môn! Mấy chục ngàn năm qua chưa ai học được kiếm pháp của hắn.
Bây giờ cuối cùng cũng có người đi tới vách đá mà hắn lưu lại kiếm đạo, chẳng qua không phải là học kiếm pháp của hắn mà là lĩnh giáo kiếm đạo của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.