Chương 60: Càn Khôn Trong Miếu 2
Trạch Trư
20/04/2022
“Chỉ điểm thêm một chút nữa thôi là hắn có thể thực hiện nội quan tồn tưởng, e rằng không bao lâu sau sẽ lột xác, hót một tiếng mà ai nấy đều kinh ngạc.”
Quả chuông thầm nghĩ: “Tư chất và ngộ tính của hắn, so với chủ nhân có vẻ, có vẻ...”
“Tiểu Thất, ngươi có tìm hiểu được hình tượng của đại đạo không?” Quả chuông dùng thần thức truyền âm, dò hỏi Ngoan Thất.
Ngoan Thất lấy làm khó hiểu: “Hình đạo gì cơ?”
“Hình tượng của đại đạo, chính là kiếm đạo chứa đựng trong cái khe lớn này... Thôi, ngươi nghỉ ngơi đi.”
Quả chuông lúc lắc thân mình, thầm nghĩ: “Thằng nhãi này giống như A Ứng, đều thấy kiếm của Viên Thiên Cương, cũng đã tới cái khe lớn này nhưng lại không cảm ứng được gì. Có thể thấy đầu óc của một số người mới gọi là có đầu óc, còn đầu óc của một số khác chỉ gọi là đầu óc.”
Kiếm ý trên người Hứa Ứng càng ngày càng mạnh mẽ, lan tràn sang bốn phía, đột nhiên trên không trung vang lên tiếng kiếm ngâm lanh lảnh, là kiếm khí của y lan tỏa, gặp được kiếm khí khác, hai loại kiếm khí va chạm trên không trung, phát ra tiếng kiếm ngâm.
Thiếu niên thanh tú kia vẽ tranh xong, đang chìm đắm trong cảm ngộ ẩn cảnh, kiếm khí của hắn sinh trưởng, kiếm khí của hai người va chạm, một bên kiếm khí hoang dại bá đạo, một bên kiếm khí liên miên không ngừng, mang sự dẻo dai, ẩn giấu sát khí.
Khí thế hai người giao hòa, kiếm khí đan xen va chạm, càng thêm kịch liệt, chỉ cảm ứng khí tức thôi đã thể hiện đạo tiến thối công phạt của kiếm đạo.
Nhưng hai người bọn họ đều không tự biết, ai nấy vẫn đắm chìm trong cảm ngộ của mình.
Lão đầy tớ áo xanh thấy khí thế của Hứa Ứng và thiếu niên va chạm, lo thiếu niên bị Hứa Ứng ngắt đứt cảm ngộ, ánh mắt lộ vẻ hung dữ, đang định ra tay đánh chết Hứa Ứng.
Nhưng hắn lập tức nhìn thấy ẩn cảnh của thiếu niên bị Hứa Ứng đè ép, không ngừng củng cố, tìm hiểu ra càng nhiều biến hóa của ẩn cảnh, lúc này mới cố kiềm chế sát ý.
“Thiếu niên này có ngộ tính không tệ, lại có thể chống chọi lại công tử.” Lão lộ vẻ kinh ngạc.
Lão đầy tớ có thể nhìn ra, Hứa Ứng cũng đang nhanh chóng tiến bộ, các loại kiếm khí công phạt đều có trình độ, lĩnh ngộ đối với kiếm đạo chứa đựng trong cái khe lớn cũng càng ngày càng sâu.
“Đã lâu lắm rồi công tử không gặp được ai có thể làm kỳ phùng địch thủ với mình.”
Lão đầy tớ áo xanh nghi hoặc không thôi, thầm nhủ: “Lẽ nào thiếu niên này là cao thủ trẻ tuổi được đại thế gia nào đó bồi dưỡng? Quần áo của hắn không chỉnh tề, chắc định giả làm thiếu niên nông thôn, nhưng rõ ràng khí chất này rất bất phàm, đâu phải khí chất của một thiếu niên nông thôn?”
Trên người Hứa Ứng mặc áo vải, nhưng khí chất thoát tục, có một loại phong độ hiên ngang, giữa hai hàng mi giấu vẻ ương bướng, sắc bén như lưỡi đao!
Sau khi đánh chết thần linh ở khu ruộng Tưởng gia, dọc đường y giết thần giết quan, phá bỏ lòng mê tín về quyền uy của thần linh, lời nói cử chỉ đều mang khí độ siêu phàm.
Cho dù chỉ đứng ở đó, không nói năng hành động gì cũng toát lên vẻ bất phàm.
“Huống chi hắn còn có thú cưỡi thần dị như vậy, có thể thấy lai lịch không nhỏ.”
Lão đầy tớ áo xanh liếc mắt nhìn Ngoan Thất một cái, thầm nghĩ: “Nhưng khí thế của hắn và công tử đang dây dưa với nhau, nếu không thể tách ra, e rằng sẽ có tử thương. Đến lúc đó cho dù lai lịch của hắn ra sao đi nữa, ta cũng phải giải quyết hắn!”
Khí thế của Hứa Ứng và thiếu niên kia càng lúc càng ảnh hưởng chặt chẽ tới nhau, cuối cùng đã tới mức phân sinh tử. Ánh mắt lão đầy tớ áo xanh lóe lên vẻ hung dữ, đang định lạnh lùng hạ sát thủ, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng chuông ngân, khí thế hai người, của ai tách ra phần nấy.
“Bên cạnh hắn có giấu cao thủ!” Lão đầy tớ áo xanh thầm kinh hãi, mồ hôi lạnh đổ ra đầm đìa.
Hứa Ứng nghe thấy tiếng chuông, biết quả chuông rung động phá tan trận chiến khí thế của hai người. Chỉ thấy thiếu niên kia thu thập tranh vẽ, đi vào trong miếu. Y vội vàng nói: “Huynh đài, tại hạ Hứa Ứng, ngươi tên là gì?”
Thiếu niên thanh tú kia quay đầu lại, nói với vẻ nho nhã lễ phép: “Tại hạ Nguyên Vị Ương.” Dứt lời hắn và lão đầy tớ áo xanh đi vào Thủy Khẩu miếu.
“Nguyên Vị Ương.”
Hứa Ứng lặp lại cái tên này, nói với Ngoan Thất: “Ta vốn tưởng mình có đã thấy hết hình tượng của đại đạo trong kiếm đạo, nhưng khi giao chiến khí thế với hắn lại chứng kiến một mặt mà ta chưa từng lĩnh ngộ. Người này đúng là tài ba.”
Trong khu vực Hi Di của y in dấu một luồng kiếm khí, kiếm khí cực kỳ rực rỡ, chính là hình tượng của đại đạo mà y tìm hiểu ra.
Nếu không giao đấu khí thế với Nguyên Vị Ương, y không thể tìm hiểu kiếm khí tới mức in dấu vào khu vực Hi Di chỉ trong thời gian ngắn như vậy!
Ngoan Thất thúc giục: “Trong lúc chúng ta ở ngoài cửa miếu đã có rất nhiều người vào trong, còn chậm nữa e là đất đai cũng bị bọn họ gặm sạch mất!”
Lúc này trong miếu có giọng nói vang lên: “Có tiên nhân! Trong miếu có tiên nhân!”
Hứa Ứng vội vàng đi vào căn miếu hoang, ngay khoảnh khắc vào cửa, y cảm thấy mình như vừa đi xuyên qua thứ gì đó, nhưng lại không thấy gì cả.
Hứa Ứng ngẩng đầu lên, thấy trên bầu trời có ba tòa tiên sơn lơ lửng, còn có từng tảng đá bồng bềnh trên không, như hạt trân châu trên dây chuyền, trôi dạt xung quanh tiên sơn một cách rất quy luật.
Có rất nhiều người leo lên trên tảng đá, định trèo đến tòa tiên sơn trên trời.
Đột nhiên mặt đất chấn động kịch liệt, Hứa Ứng và Ngoan Thất đứng không vững, suýt nữa bị hất văng!
Hứa Ứng vội vàng phát động Tượng Lực Ngưu Ma Quyền, như voi thần cắm rễ, ổn định tại chỗ bất động. Ngoan Thất học theo nhưng vẫn khó giữ vững thân hình, cũng may nó nhiều hơn Hứa Ứng một cái đuôi, cuốn lấy một gốc cây lớn, tránh cho mình bị hất bay!
Cách đó không xa, đám thần linh và na sư vừa đi vào thế giới trong miếu hoang lao nhao ra tay, dây leo bay lượn, từng sợi rễ từ dưới đất bò lên, cuốn những người bị hất bay trở lại.
Có người hô to: “Chúng ta bay lên trời rồi! Làm sao xuống được?”
Trong lúc đang nói chuyện, tòa tiên sơn dưới lòng đất đã chui hẳn lên, mang theo bọn họ bay lên trên trời.
Đứng mũi chịu sào là những tảng đá lớn đang bồng bềnh trên bầu trời, đó là đất đá rơi xuống lúc hai tòa tiên sơn bay lên, trôi lơ lửng trên không trung. Lúc này tòa tiên sơn thứ ba bay lên, va chạm với đống đá này, thanh thế kinh người!
Mọi người trên núi giữ vững thân hình còn khó khăn, làm gì có cách nào tránh được đống đất đá đập xuống! Có không ít thần linh và na sư bị đất đá rơi trúng, bị va thành thịt nát!
Còn có người bị đá tảng đè lên, máu thịt be bét!
Thậm chí có người không đứng vững, rơi từ trên tiên sơn xuống, chỉ có thể kêu gào thảm thiết giữa không trung, tới lúc khàn cả tiếng rồi mà vẫn chưa chạm đất.
Tòa tiên sơn này bay lên trời, càng ngày càng cao, bay thẳng lên không trung, trên núi cũng có nhiều tảng đá lớn tróc ra, rơi từ trên bầu trời xuống!
Cuối cùng tiên sơn ổn định, cơ bắp toàn thân Hứa Ứng đang căng cứng, giờ mới chậm rãi buông lỏng, quay đầu sang nhìn Ngoan Thất, chỉ thấy Ngoan Thất vẫn ôm gốc cây kia, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Ứng nhìn xuống dưới, bây giờ bọn họ đã cách mặt đất bao xa không biết. Y còn thấy loáng thoáng vài bóng người rơi từ trên tiên sơn xuống.
Đó là những na sư không đứng vững được, có lẽ còn một lúc nữa mới ngã xuống mặt đất.
“Trong miếu này có miếu, có tiên nhân truyền đạo trong miếu!” Phía xa lại có tiếng hô vang dội.
“Có tiên nhân thật à?”
Hứa Ứng vừa mừng vừa sợ, nhìn theo hướng tiếng hô, quả nhiên thấy bốn tòa tiên sơn đang xoay xung quanh một căn miếu lớn đồ sộ, có rất nhiều người đang nhảy nhót trên bầu trời, giẫm lên từng tảng đá lơ lửng, lao về phía căn miếu.
“A Ứng, chúng ta cũng đi theo thôi!” Ngoan Thất hưng phấn nói.
Hứa Ứng đang định tới rìa tòa tiên sơn, bước lên tảng đá, đột nhiên trước mặt y có một lão già xuất hiện, người mặc y phục tơ lụa màu tím đen, chắp hai tay sau lưng, sắc mặt âm trầm.
“Con ta chết thảm quá.” Chu Nhất Hàng như khóc mà không phải khóc, như cười mà không phải cười.
Hứa Ứng thầm kinh hãi, lập tức trấn tĩnh lại nói: “Hóa ra là Chu lão gia tử. Lệnh lang chết thảm như vậy, sao lão gia tử không xuống chung với hắn? Để ta tiễn ngươi!”
Quả chuông thầm nghĩ: “Tư chất và ngộ tính của hắn, so với chủ nhân có vẻ, có vẻ...”
“Tiểu Thất, ngươi có tìm hiểu được hình tượng của đại đạo không?” Quả chuông dùng thần thức truyền âm, dò hỏi Ngoan Thất.
Ngoan Thất lấy làm khó hiểu: “Hình đạo gì cơ?”
“Hình tượng của đại đạo, chính là kiếm đạo chứa đựng trong cái khe lớn này... Thôi, ngươi nghỉ ngơi đi.”
Quả chuông lúc lắc thân mình, thầm nghĩ: “Thằng nhãi này giống như A Ứng, đều thấy kiếm của Viên Thiên Cương, cũng đã tới cái khe lớn này nhưng lại không cảm ứng được gì. Có thể thấy đầu óc của một số người mới gọi là có đầu óc, còn đầu óc của một số khác chỉ gọi là đầu óc.”
Kiếm ý trên người Hứa Ứng càng ngày càng mạnh mẽ, lan tràn sang bốn phía, đột nhiên trên không trung vang lên tiếng kiếm ngâm lanh lảnh, là kiếm khí của y lan tỏa, gặp được kiếm khí khác, hai loại kiếm khí va chạm trên không trung, phát ra tiếng kiếm ngâm.
Thiếu niên thanh tú kia vẽ tranh xong, đang chìm đắm trong cảm ngộ ẩn cảnh, kiếm khí của hắn sinh trưởng, kiếm khí của hai người va chạm, một bên kiếm khí hoang dại bá đạo, một bên kiếm khí liên miên không ngừng, mang sự dẻo dai, ẩn giấu sát khí.
Khí thế hai người giao hòa, kiếm khí đan xen va chạm, càng thêm kịch liệt, chỉ cảm ứng khí tức thôi đã thể hiện đạo tiến thối công phạt của kiếm đạo.
Nhưng hai người bọn họ đều không tự biết, ai nấy vẫn đắm chìm trong cảm ngộ của mình.
Lão đầy tớ áo xanh thấy khí thế của Hứa Ứng và thiếu niên va chạm, lo thiếu niên bị Hứa Ứng ngắt đứt cảm ngộ, ánh mắt lộ vẻ hung dữ, đang định ra tay đánh chết Hứa Ứng.
Nhưng hắn lập tức nhìn thấy ẩn cảnh của thiếu niên bị Hứa Ứng đè ép, không ngừng củng cố, tìm hiểu ra càng nhiều biến hóa của ẩn cảnh, lúc này mới cố kiềm chế sát ý.
“Thiếu niên này có ngộ tính không tệ, lại có thể chống chọi lại công tử.” Lão lộ vẻ kinh ngạc.
Lão đầy tớ có thể nhìn ra, Hứa Ứng cũng đang nhanh chóng tiến bộ, các loại kiếm khí công phạt đều có trình độ, lĩnh ngộ đối với kiếm đạo chứa đựng trong cái khe lớn cũng càng ngày càng sâu.
“Đã lâu lắm rồi công tử không gặp được ai có thể làm kỳ phùng địch thủ với mình.”
Lão đầy tớ áo xanh nghi hoặc không thôi, thầm nhủ: “Lẽ nào thiếu niên này là cao thủ trẻ tuổi được đại thế gia nào đó bồi dưỡng? Quần áo của hắn không chỉnh tề, chắc định giả làm thiếu niên nông thôn, nhưng rõ ràng khí chất này rất bất phàm, đâu phải khí chất của một thiếu niên nông thôn?”
Trên người Hứa Ứng mặc áo vải, nhưng khí chất thoát tục, có một loại phong độ hiên ngang, giữa hai hàng mi giấu vẻ ương bướng, sắc bén như lưỡi đao!
Sau khi đánh chết thần linh ở khu ruộng Tưởng gia, dọc đường y giết thần giết quan, phá bỏ lòng mê tín về quyền uy của thần linh, lời nói cử chỉ đều mang khí độ siêu phàm.
Cho dù chỉ đứng ở đó, không nói năng hành động gì cũng toát lên vẻ bất phàm.
“Huống chi hắn còn có thú cưỡi thần dị như vậy, có thể thấy lai lịch không nhỏ.”
Lão đầy tớ áo xanh liếc mắt nhìn Ngoan Thất một cái, thầm nghĩ: “Nhưng khí thế của hắn và công tử đang dây dưa với nhau, nếu không thể tách ra, e rằng sẽ có tử thương. Đến lúc đó cho dù lai lịch của hắn ra sao đi nữa, ta cũng phải giải quyết hắn!”
Khí thế của Hứa Ứng và thiếu niên kia càng lúc càng ảnh hưởng chặt chẽ tới nhau, cuối cùng đã tới mức phân sinh tử. Ánh mắt lão đầy tớ áo xanh lóe lên vẻ hung dữ, đang định lạnh lùng hạ sát thủ, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng chuông ngân, khí thế hai người, của ai tách ra phần nấy.
“Bên cạnh hắn có giấu cao thủ!” Lão đầy tớ áo xanh thầm kinh hãi, mồ hôi lạnh đổ ra đầm đìa.
Hứa Ứng nghe thấy tiếng chuông, biết quả chuông rung động phá tan trận chiến khí thế của hai người. Chỉ thấy thiếu niên kia thu thập tranh vẽ, đi vào trong miếu. Y vội vàng nói: “Huynh đài, tại hạ Hứa Ứng, ngươi tên là gì?”
Thiếu niên thanh tú kia quay đầu lại, nói với vẻ nho nhã lễ phép: “Tại hạ Nguyên Vị Ương.” Dứt lời hắn và lão đầy tớ áo xanh đi vào Thủy Khẩu miếu.
“Nguyên Vị Ương.”
Hứa Ứng lặp lại cái tên này, nói với Ngoan Thất: “Ta vốn tưởng mình có đã thấy hết hình tượng của đại đạo trong kiếm đạo, nhưng khi giao chiến khí thế với hắn lại chứng kiến một mặt mà ta chưa từng lĩnh ngộ. Người này đúng là tài ba.”
Trong khu vực Hi Di của y in dấu một luồng kiếm khí, kiếm khí cực kỳ rực rỡ, chính là hình tượng của đại đạo mà y tìm hiểu ra.
Nếu không giao đấu khí thế với Nguyên Vị Ương, y không thể tìm hiểu kiếm khí tới mức in dấu vào khu vực Hi Di chỉ trong thời gian ngắn như vậy!
Ngoan Thất thúc giục: “Trong lúc chúng ta ở ngoài cửa miếu đã có rất nhiều người vào trong, còn chậm nữa e là đất đai cũng bị bọn họ gặm sạch mất!”
Lúc này trong miếu có giọng nói vang lên: “Có tiên nhân! Trong miếu có tiên nhân!”
Hứa Ứng vội vàng đi vào căn miếu hoang, ngay khoảnh khắc vào cửa, y cảm thấy mình như vừa đi xuyên qua thứ gì đó, nhưng lại không thấy gì cả.
Hứa Ứng ngẩng đầu lên, thấy trên bầu trời có ba tòa tiên sơn lơ lửng, còn có từng tảng đá bồng bềnh trên không, như hạt trân châu trên dây chuyền, trôi dạt xung quanh tiên sơn một cách rất quy luật.
Có rất nhiều người leo lên trên tảng đá, định trèo đến tòa tiên sơn trên trời.
Đột nhiên mặt đất chấn động kịch liệt, Hứa Ứng và Ngoan Thất đứng không vững, suýt nữa bị hất văng!
Hứa Ứng vội vàng phát động Tượng Lực Ngưu Ma Quyền, như voi thần cắm rễ, ổn định tại chỗ bất động. Ngoan Thất học theo nhưng vẫn khó giữ vững thân hình, cũng may nó nhiều hơn Hứa Ứng một cái đuôi, cuốn lấy một gốc cây lớn, tránh cho mình bị hất bay!
Cách đó không xa, đám thần linh và na sư vừa đi vào thế giới trong miếu hoang lao nhao ra tay, dây leo bay lượn, từng sợi rễ từ dưới đất bò lên, cuốn những người bị hất bay trở lại.
Có người hô to: “Chúng ta bay lên trời rồi! Làm sao xuống được?”
Trong lúc đang nói chuyện, tòa tiên sơn dưới lòng đất đã chui hẳn lên, mang theo bọn họ bay lên trên trời.
Đứng mũi chịu sào là những tảng đá lớn đang bồng bềnh trên bầu trời, đó là đất đá rơi xuống lúc hai tòa tiên sơn bay lên, trôi lơ lửng trên không trung. Lúc này tòa tiên sơn thứ ba bay lên, va chạm với đống đá này, thanh thế kinh người!
Mọi người trên núi giữ vững thân hình còn khó khăn, làm gì có cách nào tránh được đống đất đá đập xuống! Có không ít thần linh và na sư bị đất đá rơi trúng, bị va thành thịt nát!
Còn có người bị đá tảng đè lên, máu thịt be bét!
Thậm chí có người không đứng vững, rơi từ trên tiên sơn xuống, chỉ có thể kêu gào thảm thiết giữa không trung, tới lúc khàn cả tiếng rồi mà vẫn chưa chạm đất.
Tòa tiên sơn này bay lên trời, càng ngày càng cao, bay thẳng lên không trung, trên núi cũng có nhiều tảng đá lớn tróc ra, rơi từ trên bầu trời xuống!
Cuối cùng tiên sơn ổn định, cơ bắp toàn thân Hứa Ứng đang căng cứng, giờ mới chậm rãi buông lỏng, quay đầu sang nhìn Ngoan Thất, chỉ thấy Ngoan Thất vẫn ôm gốc cây kia, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Ứng nhìn xuống dưới, bây giờ bọn họ đã cách mặt đất bao xa không biết. Y còn thấy loáng thoáng vài bóng người rơi từ trên tiên sơn xuống.
Đó là những na sư không đứng vững được, có lẽ còn một lúc nữa mới ngã xuống mặt đất.
“Trong miếu này có miếu, có tiên nhân truyền đạo trong miếu!” Phía xa lại có tiếng hô vang dội.
“Có tiên nhân thật à?”
Hứa Ứng vừa mừng vừa sợ, nhìn theo hướng tiếng hô, quả nhiên thấy bốn tòa tiên sơn đang xoay xung quanh một căn miếu lớn đồ sộ, có rất nhiều người đang nhảy nhót trên bầu trời, giẫm lên từng tảng đá lơ lửng, lao về phía căn miếu.
“A Ứng, chúng ta cũng đi theo thôi!” Ngoan Thất hưng phấn nói.
Hứa Ứng đang định tới rìa tòa tiên sơn, bước lên tảng đá, đột nhiên trước mặt y có một lão già xuất hiện, người mặc y phục tơ lụa màu tím đen, chắp hai tay sau lưng, sắc mặt âm trầm.
“Con ta chết thảm quá.” Chu Nhất Hàng như khóc mà không phải khóc, như cười mà không phải cười.
Hứa Ứng thầm kinh hãi, lập tức trấn tĩnh lại nói: “Hóa ra là Chu lão gia tử. Lệnh lang chết thảm như vậy, sao lão gia tử không xuống chung với hắn? Để ta tiễn ngươi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.