Chương 61: Nhất Kiếm Phá Giới 1
Trạch Trư
22/04/2022
Ngoài Linh Lăng thành, một chiếc xe kéo theo một loạt thị vệ bảo vệ xung quanh lên đường ra khỏi thành, đi về phía Thủy Khẩu miếu. Xe kéo cực kỳ hoa lệ, nóc xe bằng vàng, trên nóc là kim phượng, bốn chóp mái treo chuông vàng.
Thành xe màu đỏ mạ vàng, càng xe bằng gỗ dày khoảng một xích, bốn góc của xe kéo đều có một thị vệ đang ngồi, cảnh giác nhìn xung quanh. Phía trước xe kéo là hai yêu vương, mình người đầu trâu, cao gần hai trượng, cơ bắp cường tráng, có sức lực vô biên, đi đường là yêu phong cuồn cuộn, lỗ mũi xì khói.
Mới rời thành được vài dặm, đột nhiên xe kéo dừng lại, có thị vệ cúi người nói: “Thứ sử đại nhân, có dân nghèo ở Linh Lăng chặn đường cầu xin.”
Trong xe kéo là thứ sử Vĩnh Châu tên là Chu Hành, là một nam tử trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi, bụng phệ, để hai chòm ria rủ xuống bên môi.
Thứ sử Chu Hành vén rèm xe, nhìn ra bên nogài, chỉ thấy ven đường là một loạt dân nghèo mặt mày xanh xao quỳ suốt mười dặm, ai nấy hô to: “Thanh thiên đại lão gia’, như bầy vịt gặp được chủ nhân.
Thứ sử Chu Hành hỏi: “Bọn họ muốn cầu xin cái gì? Bản quan thanh chính liêm minh, nếu không có gì quá đáng thì cứ đồng ý cho họ.”
Thị vệ đi lên tìm hiểu rồi bẩm báo: “Bọn họ nói không giao nộp được thuế má, không ăn được cơm, lại có Nại Hà gây hạ, những vùng đất mới quấy nhiễu đồng ruộng, quỷ hồn hoành hành bừa bãi, muốn xin đại nhân miễn thuế năm nay.”
“Điêu dân!”
Thứ sử Chu Hành giận tím mặt, nổi nóng tới mức trán nổi gân xanh, vỗ bàn quát lớn: “Đúng là một lũ điêu dân! Bọn chúng là lũ dân cày, vốn phải trồng lương thực, còn mặt mũi nào mà nói không ăn được cơm! Chẳng qua kiếm cớ trốn thuế thôi! Nại Hà xâm lấn, quỷ hồn hoành hành, quỷ hồn có ăn lương thực không? Đúng là đồ không biết xấu hổ!”
Hắn đứng dậy, cười lạnh nói: “Hơn nữa, không có tiền thì các ngươi đem mấy căn nhà ở phố xá sầm uất ra cho thuê đi, chẳng phải có tiền rồi sao? Lấy xe ngựa của các ngươi ra chở thuê, chẳng phải có tiền rồi sao? Cái lũ nông dân này không chịu cho thuê nhà của mình trong phố, để ngựa ở không mà chẳng thèm làm việc, thế thì còn mặt mũi nào mà đòi quỳ gối trước xe ngựa của quan lão gia xin cơm!”
Hắn càng nói càng tức tối, cả giận hét lớn: “Hôm nay dám chặn đường xin miễn thuế, ngày mai dám bảo quan lão gia phát tiền cho bọn chúng! Ngươi truyền lệnh xuống cho ta, còn dám cản đường của bản quan, tịch thu cả nhà, gia sản sung công!”
Thị vệ kia cuống quít chạy ra, lệnh cho những thị vệ khác trục xuất dân chúng. Một lát sau, dân nghèo trong mười dặm đã bỏ chạy không còn một mống.
Thứ sử Chu Hành cười nói: “Bản quan ghét nhất là gặp lũ nghèo đói ấy, bây giờ thì thoải mái rồi. Lũ điêu dân này nghe tới tịch thu gia sản là cuống quít chạy trốn, có thể thấy trong nhà vẫn có tiền. Nếu không có tiền thì sao lại chạy trốn nhanh như vậy?”
“Đại nhân anh minh!” Đám thị vệ thán phục.
Xe ngựa tiếp tục khởi hành, dọc đường tùy ý phóng xe, bụi mù cuồn cuộn, tiến thẳng tới Thủy Khẩu miếu.
Trong Thủy Khẩu miếu, Chu Nhất Hàng cười ha hả, tiếng cười vang dội, chấn động tới mức khí huyết của Hứa Ứng bất ổn: “Tiễn ta lên đường?”
Đa số na sư khác tới vùng đất mới mạo hiểm cũng bị chấn động tới mức chân đứng không vững, có người hoa mắt choáng đầu, chân giẫm vào khoảng không, ngã thẳng từ trên tiên sơn xuống, phát ra tiếng kêu dài thảm thiết.
Chu Nhất Hàng coi như không thấy, tiếng cười vẫn chưa ngừng, lão già này ưỡn thẳng sống lưng đang còng còng, thân thể phình to, trực tiếp phát động Kim Cương Bất Hoại thân, hóa thành thân thể cao trượng sáu, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng kim.
Kim Cương Bất Hoại thân của hắn luyện được bốn cánh tay, hơn xa Chu Dương, Chu Dương vẫn chưa luyện được bốn cánh tay, chỉ có thể coi là bước đầu đạt được Kim Cương Bất Hoại thân, nhưng Chu Nhất Hàng đã luyện thành Kim Cương Bất Hoại thân!
Lão thi triển Đông Quân Bình Thiên ấn, dưới chưởng ấn có ngọn lửa di chuyển.
Trình độ Đông Quân Bình Thiên ấn của lão cũng hơn xa Chu Dương, Hứa Ứng từng thấy lão và Thành Hoàng Tiết Linh Phủ giao chiến, chỉ một chiêu thôi lão đã làm kim thân của Thành Hoàng bị thương!
Lúc đó Chu Nhất Hàng luyện được hồn xác nhất thể, thân thể và hồn phách gắn bó chặt chẽ như một, khiến Hứa Ứng hết sức kinh ngạc, cũng khiến y cảm thấy không thể chiến thắng.
Bây giờ Hứa Ứng lại thấy Chu Nhất Hàng thi triển Kim Cương Bất Hoại thân và Đông Quân Bình Thiên ấn, nhưng trong lòng lại có cảnh giới khác: “Hình như lão ta không mạnh như trong ký ức của ta.”
Y phát động Thiên Nhãn mà thiếu nữ trong quan tài truyền thụ, quan sát thân thể Chu Nhất Hàng và chiêu thức của Đông Quân Bình Thiên ấn, thậm chí ẩn cảnh của Chu Nhất Hàng cũng hiện lên rõ rành rành trước mắt!
Trong cơ thể Chu Nhất Hàng, một vị Kim Cương có bốn cánh tay kề sát vào lão, như là một thể, vị Kim Cương bốn tay này chính là ẩn cảnh của lão, là hắn điều động lực lượng bí tàng Nê Hoàn tồn tưởng tạo thành.
Dùng Thiên Nhãn quan sát, y có thể thấy sơ hở của Chu Nhất Hàng.
Chu Nhất Hàng bước lên trước một bước, bốn chưởng lần lượt đánh ra, chưởng lực có mây lửa bám theo, lay động như lá cờ, chưởng lực linh động nhưng ẩn chứa lực lượng hùng hồn.
Hắn như một vị Thái Dương thần bốn tay, mọi hành động đều mang theo mây lửa!
Chiêu này chính là Vân Kỳ Ủy Xà trong Đông Quân Bình Thiên ấn.
Hứa Ứng lập tức phát động Tượng Lực Ngưu Ma quyền tới mức cực hạn, Thuần Dương nguyên khí ngưng tụ sau lưng tạo thành Tượng Thần Vương Thể, xuất quyền đánh ra, tiếng sấm nổ vang, đánh thẳng vào sơ hở trong công pháp của lão ta.
Cùng lúc đó, Ngoan Thất dùng chóp đuôi làm quyền, Bạch Tượng Súy Tị, thân thể khổng lồ vung đuôi như cây cột chống trời xé gió quét tới!
“Rầm!” “Rầm!”
Tiếng nổ trầm trầm vang lên, Hứa Ứng và Chu Nhất Hàng va chạm, Tượng Thần Vương Thể sau lưng như trúng một đòn nghiêm trọng, bị cuồng phong thổi qua, khí huyết tan biến về phía sau như cát bụi.
Tượng Thần Vương Thể là do khí huyết tạo thành, có nguyên khí và sương máu hóa khí, khí huyết tiêu tán như cát bụi cũng là dấu hiệu thần thể bị phá vỡ.
Hứa Ứng rên lên một tiếng, toàn thân chấn động, khí huyết xao động không ngừng như bình nước sôi mở nắp, lùi lại mấy bước liền.
Tu vi của Ngoan Thất còn không bằng Hứa Ứng, Tượng Thần Vương Thể sau lưng lập tức bị phá tan!
Xương cốt con rắn kịch liệt chấn động rầm rầm, bờm rồng sau lưng đung đưa như gợn sóng, suýt nữa bị lực lượng trong đòn vừa rồi của Chu Nhất Hàng đánh tan thân thể!
Khí huyết của Chu Nhất Hàng cũng bị Hứa Ứng ngăn chặn, chiêu Vân Kỳ Ủy Xà này lập tức thất bại, khí huyết cũng sôi trào nhưng bị hắn lập tức đè ép xuống.
Hứa Ứng thấy vậy lập tức hiểu vì sao Tượng Thần Vương Thể bị phá: “Công pháp võ đạo của hắn cao minh hơn chúng ta quá nhiều! Trong công pháp ẩn chứa ẩn cảnh, khi ra tay phối hợp với ẩn cảnh thiên thần bốn tay! Mà ta và Ngoan Thất tu luyện Tượng Lực Ngưu Ma quyền không có ẩn cảnh hỗ trợ!’
Ẩn cảnh là hình tượng của đại đạo, công pháp võ đạo nếu phối hợp với ẩn cảnh tương ứng có thể phát huy uy lực khó lường. Ví dụ như Tượng Lực Ngưu Ma quyền, nếu có thể lĩnh hội được voi thần tạo thành ẩn cảnh là có thể tăng cường uy lực của môn quyền pháp võ đạo này tới cấp độ cao hơn.
Trong tình huống không có công pháp ngang nhau, cho dù Hứa Ứng có tìm được sơ hở của đối phương cũng rất khó làm lão ta bị thương.
“Tuy ta không có ẩn cảnh những ta vừa luyện thành một loại hình tượng của đại đạo!’
Hứa Ứng bèn lùi lại mấy bước, đột nhiên ngừng chân chùng vai, một luồng kiếm khí từ sau bắn tới, chém thẳng về phía Chu Nhất Hàng!
Chiêu kiếm này như cầu vồng bay trên bầu trời, đột nhiên xuất hiện, khiến người ta khó lòng phòng bị, kiếm khí kiếm ý tập kích ý thức của Chu Nhất Hàng!
Chu Nhất Hàng không hề nghĩ ngợi, hai tay khép lại, kẹp lấy luồng kiếm khí này, hai tay khác vẫn đánh về phía Hứa Ứng.
Thành xe màu đỏ mạ vàng, càng xe bằng gỗ dày khoảng một xích, bốn góc của xe kéo đều có một thị vệ đang ngồi, cảnh giác nhìn xung quanh. Phía trước xe kéo là hai yêu vương, mình người đầu trâu, cao gần hai trượng, cơ bắp cường tráng, có sức lực vô biên, đi đường là yêu phong cuồn cuộn, lỗ mũi xì khói.
Mới rời thành được vài dặm, đột nhiên xe kéo dừng lại, có thị vệ cúi người nói: “Thứ sử đại nhân, có dân nghèo ở Linh Lăng chặn đường cầu xin.”
Trong xe kéo là thứ sử Vĩnh Châu tên là Chu Hành, là một nam tử trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi, bụng phệ, để hai chòm ria rủ xuống bên môi.
Thứ sử Chu Hành vén rèm xe, nhìn ra bên nogài, chỉ thấy ven đường là một loạt dân nghèo mặt mày xanh xao quỳ suốt mười dặm, ai nấy hô to: “Thanh thiên đại lão gia’, như bầy vịt gặp được chủ nhân.
Thứ sử Chu Hành hỏi: “Bọn họ muốn cầu xin cái gì? Bản quan thanh chính liêm minh, nếu không có gì quá đáng thì cứ đồng ý cho họ.”
Thị vệ đi lên tìm hiểu rồi bẩm báo: “Bọn họ nói không giao nộp được thuế má, không ăn được cơm, lại có Nại Hà gây hạ, những vùng đất mới quấy nhiễu đồng ruộng, quỷ hồn hoành hành bừa bãi, muốn xin đại nhân miễn thuế năm nay.”
“Điêu dân!”
Thứ sử Chu Hành giận tím mặt, nổi nóng tới mức trán nổi gân xanh, vỗ bàn quát lớn: “Đúng là một lũ điêu dân! Bọn chúng là lũ dân cày, vốn phải trồng lương thực, còn mặt mũi nào mà nói không ăn được cơm! Chẳng qua kiếm cớ trốn thuế thôi! Nại Hà xâm lấn, quỷ hồn hoành hành, quỷ hồn có ăn lương thực không? Đúng là đồ không biết xấu hổ!”
Hắn đứng dậy, cười lạnh nói: “Hơn nữa, không có tiền thì các ngươi đem mấy căn nhà ở phố xá sầm uất ra cho thuê đi, chẳng phải có tiền rồi sao? Lấy xe ngựa của các ngươi ra chở thuê, chẳng phải có tiền rồi sao? Cái lũ nông dân này không chịu cho thuê nhà của mình trong phố, để ngựa ở không mà chẳng thèm làm việc, thế thì còn mặt mũi nào mà đòi quỳ gối trước xe ngựa của quan lão gia xin cơm!”
Hắn càng nói càng tức tối, cả giận hét lớn: “Hôm nay dám chặn đường xin miễn thuế, ngày mai dám bảo quan lão gia phát tiền cho bọn chúng! Ngươi truyền lệnh xuống cho ta, còn dám cản đường của bản quan, tịch thu cả nhà, gia sản sung công!”
Thị vệ kia cuống quít chạy ra, lệnh cho những thị vệ khác trục xuất dân chúng. Một lát sau, dân nghèo trong mười dặm đã bỏ chạy không còn một mống.
Thứ sử Chu Hành cười nói: “Bản quan ghét nhất là gặp lũ nghèo đói ấy, bây giờ thì thoải mái rồi. Lũ điêu dân này nghe tới tịch thu gia sản là cuống quít chạy trốn, có thể thấy trong nhà vẫn có tiền. Nếu không có tiền thì sao lại chạy trốn nhanh như vậy?”
“Đại nhân anh minh!” Đám thị vệ thán phục.
Xe ngựa tiếp tục khởi hành, dọc đường tùy ý phóng xe, bụi mù cuồn cuộn, tiến thẳng tới Thủy Khẩu miếu.
Trong Thủy Khẩu miếu, Chu Nhất Hàng cười ha hả, tiếng cười vang dội, chấn động tới mức khí huyết của Hứa Ứng bất ổn: “Tiễn ta lên đường?”
Đa số na sư khác tới vùng đất mới mạo hiểm cũng bị chấn động tới mức chân đứng không vững, có người hoa mắt choáng đầu, chân giẫm vào khoảng không, ngã thẳng từ trên tiên sơn xuống, phát ra tiếng kêu dài thảm thiết.
Chu Nhất Hàng coi như không thấy, tiếng cười vẫn chưa ngừng, lão già này ưỡn thẳng sống lưng đang còng còng, thân thể phình to, trực tiếp phát động Kim Cương Bất Hoại thân, hóa thành thân thể cao trượng sáu, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng kim.
Kim Cương Bất Hoại thân của hắn luyện được bốn cánh tay, hơn xa Chu Dương, Chu Dương vẫn chưa luyện được bốn cánh tay, chỉ có thể coi là bước đầu đạt được Kim Cương Bất Hoại thân, nhưng Chu Nhất Hàng đã luyện thành Kim Cương Bất Hoại thân!
Lão thi triển Đông Quân Bình Thiên ấn, dưới chưởng ấn có ngọn lửa di chuyển.
Trình độ Đông Quân Bình Thiên ấn của lão cũng hơn xa Chu Dương, Hứa Ứng từng thấy lão và Thành Hoàng Tiết Linh Phủ giao chiến, chỉ một chiêu thôi lão đã làm kim thân của Thành Hoàng bị thương!
Lúc đó Chu Nhất Hàng luyện được hồn xác nhất thể, thân thể và hồn phách gắn bó chặt chẽ như một, khiến Hứa Ứng hết sức kinh ngạc, cũng khiến y cảm thấy không thể chiến thắng.
Bây giờ Hứa Ứng lại thấy Chu Nhất Hàng thi triển Kim Cương Bất Hoại thân và Đông Quân Bình Thiên ấn, nhưng trong lòng lại có cảnh giới khác: “Hình như lão ta không mạnh như trong ký ức của ta.”
Y phát động Thiên Nhãn mà thiếu nữ trong quan tài truyền thụ, quan sát thân thể Chu Nhất Hàng và chiêu thức của Đông Quân Bình Thiên ấn, thậm chí ẩn cảnh của Chu Nhất Hàng cũng hiện lên rõ rành rành trước mắt!
Trong cơ thể Chu Nhất Hàng, một vị Kim Cương có bốn cánh tay kề sát vào lão, như là một thể, vị Kim Cương bốn tay này chính là ẩn cảnh của lão, là hắn điều động lực lượng bí tàng Nê Hoàn tồn tưởng tạo thành.
Dùng Thiên Nhãn quan sát, y có thể thấy sơ hở của Chu Nhất Hàng.
Chu Nhất Hàng bước lên trước một bước, bốn chưởng lần lượt đánh ra, chưởng lực có mây lửa bám theo, lay động như lá cờ, chưởng lực linh động nhưng ẩn chứa lực lượng hùng hồn.
Hắn như một vị Thái Dương thần bốn tay, mọi hành động đều mang theo mây lửa!
Chiêu này chính là Vân Kỳ Ủy Xà trong Đông Quân Bình Thiên ấn.
Hứa Ứng lập tức phát động Tượng Lực Ngưu Ma quyền tới mức cực hạn, Thuần Dương nguyên khí ngưng tụ sau lưng tạo thành Tượng Thần Vương Thể, xuất quyền đánh ra, tiếng sấm nổ vang, đánh thẳng vào sơ hở trong công pháp của lão ta.
Cùng lúc đó, Ngoan Thất dùng chóp đuôi làm quyền, Bạch Tượng Súy Tị, thân thể khổng lồ vung đuôi như cây cột chống trời xé gió quét tới!
“Rầm!” “Rầm!”
Tiếng nổ trầm trầm vang lên, Hứa Ứng và Chu Nhất Hàng va chạm, Tượng Thần Vương Thể sau lưng như trúng một đòn nghiêm trọng, bị cuồng phong thổi qua, khí huyết tan biến về phía sau như cát bụi.
Tượng Thần Vương Thể là do khí huyết tạo thành, có nguyên khí và sương máu hóa khí, khí huyết tiêu tán như cát bụi cũng là dấu hiệu thần thể bị phá vỡ.
Hứa Ứng rên lên một tiếng, toàn thân chấn động, khí huyết xao động không ngừng như bình nước sôi mở nắp, lùi lại mấy bước liền.
Tu vi của Ngoan Thất còn không bằng Hứa Ứng, Tượng Thần Vương Thể sau lưng lập tức bị phá tan!
Xương cốt con rắn kịch liệt chấn động rầm rầm, bờm rồng sau lưng đung đưa như gợn sóng, suýt nữa bị lực lượng trong đòn vừa rồi của Chu Nhất Hàng đánh tan thân thể!
Khí huyết của Chu Nhất Hàng cũng bị Hứa Ứng ngăn chặn, chiêu Vân Kỳ Ủy Xà này lập tức thất bại, khí huyết cũng sôi trào nhưng bị hắn lập tức đè ép xuống.
Hứa Ứng thấy vậy lập tức hiểu vì sao Tượng Thần Vương Thể bị phá: “Công pháp võ đạo của hắn cao minh hơn chúng ta quá nhiều! Trong công pháp ẩn chứa ẩn cảnh, khi ra tay phối hợp với ẩn cảnh thiên thần bốn tay! Mà ta và Ngoan Thất tu luyện Tượng Lực Ngưu Ma quyền không có ẩn cảnh hỗ trợ!’
Ẩn cảnh là hình tượng của đại đạo, công pháp võ đạo nếu phối hợp với ẩn cảnh tương ứng có thể phát huy uy lực khó lường. Ví dụ như Tượng Lực Ngưu Ma quyền, nếu có thể lĩnh hội được voi thần tạo thành ẩn cảnh là có thể tăng cường uy lực của môn quyền pháp võ đạo này tới cấp độ cao hơn.
Trong tình huống không có công pháp ngang nhau, cho dù Hứa Ứng có tìm được sơ hở của đối phương cũng rất khó làm lão ta bị thương.
“Tuy ta không có ẩn cảnh những ta vừa luyện thành một loại hình tượng của đại đạo!’
Hứa Ứng bèn lùi lại mấy bước, đột nhiên ngừng chân chùng vai, một luồng kiếm khí từ sau bắn tới, chém thẳng về phía Chu Nhất Hàng!
Chiêu kiếm này như cầu vồng bay trên bầu trời, đột nhiên xuất hiện, khiến người ta khó lòng phòng bị, kiếm khí kiếm ý tập kích ý thức của Chu Nhất Hàng!
Chu Nhất Hàng không hề nghĩ ngợi, hai tay khép lại, kẹp lấy luồng kiếm khí này, hai tay khác vẫn đánh về phía Hứa Ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.