Chương 509: Côn Lôn Hứa Gia 1
Trạch Trư
26/08/2023
Hắn tính toán đã lâu, mục đích là để lật đổ na pháp, khôi phục luyện khí, nhưng bây lại không hề quan tâm tới mọi chuyện bên ngoài, cứ như thuyết phục Hứa Ứng mới là mục tiêu lớn nhất của hắn.
Chu Thiên tử nói: “Việc cấp bách bây giờ không phải tranh luận cái gì là chính đạo mà là làm thế nào rời khỏi nơi này! Động thiên Ngọc Trì của Phượng Dao cô nương đã bị cắt, chúng ta chỉ còn một con đường để trở về. Tới Bỉ Ngạn khác!”
Ánh mắt hắn nhấp nháy, đề nghị: “Ta biết đường đi, hai cô gái Phượng Hoàng có thể chở chúng ta tới Bỉ Ngạn khác, song phượng có thể đột phá với Thiên ma.”
Thanh Loan và Tiểu Phượng Tiên bay tới, hóa thành hai thiếu nữ.
Thanh Loan nghe vậy nói: “Tốc độ của ta nhanh nhất, để ta chở các ngươi!”
Chu Thiên tử nói: “Nhưng sẽ tốn hơi nhiều thời gian.”
Thanh Loan nói: “Bao lâu?”
Chu Thiên tử nói: “Chúng ta ngồi trên Bỉ Ngạn Thần Chu, từ Ngọc Hư tới Giáng Cung tốn hơn ba trăm năm. Thanh Loan cô nương tốc độ nhanh, chắc chỉ trăm năm là tới Giáng Cung.”
Đám người nhíu mày, trăm năm thật quá lâu.
“Không thể đi qua động thiên Ngọc Trì của Phượng Dao, thế chúng ta có thể đi qua động thiên Ngọc Trì của những người khác không?’
Tiểu Phượng Tiên đề nghị: “Trong Côn Lôn có không ít na tiên, chỉ cần có người mở động thiên Ngọc Trì là chúng ta có thể bay qua!”
Từ Phúc lắc đầu nói: “Các ngươi xem thử đi, có cảm ứng được động thiên Ngọc Trì của những người khác không? Chắc chắn Na Lý sẽ không để các ngươi cảm ứng được bất cứ động thiên Ngọc Trì nào, đừng có mơ.”
Hứa Ứng và Thanh Loan, Phượng Tiên Nhi, Chu Thiên tử lập tức cảm ứng thử. Chu Thiên tử nhíu mày, một lúc lâu sau bèn từ bỏ, lườm Từ Phúc một cái rồi nói nhỏ: “Chắc chắn ngươi còn cách khác.”
Từ Phúc nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
Chu Thiên tử nói: “Ta nghe Khương Tề nhắc tới ngươi, khen ngợi ngươi hết lời, nói thua mất một nước cờ dưới tay ngươi. Nếu ngươi dám vào Ngọc Hư cung, chắc chắn có chuẩn bị để rời khỏi. Thủ đoạn mà ngươi chuẩn bị là gì?”
Từ Phúc ngồi trên Phương Trượng tiên sơn, trong tay xuất hiện một quyển sách vàng, ánh mắt nhìn sang người Hứa Ứng nói nhỏ: “Nếu các ngươi đều không cảm ứng được động thiên Ngọc Trì của những người khác, ta chỉ còn lại cách này. Mở Kim Thử.”
Hắn phun ra một ngụm trọc khí, nói: “Đây là dự trù cho trường hợp xấu nhất...”
Hắn mới nói tới đây, đột nhiên giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui mừng của Hứa Ứng vang lên: “Cảm ứng được rồi! Chúng ta đi~”
Sau tiếng hô của Hứa Ứng, bầu trời đột nhiên xoay tròn vặn vẹo, một động thiên Ngọc Trì xuyên qua tầng tầng thời không, từ thế giới khác kéo đến, nối liền với Ngọc Hư cung mà bọn họ đang đứng!
Đám người không cần nghĩ ngợi, lập tức phi thân, bay vào trong động thiên kia!
Cùng lúc đó, Hứa Ứng và tòa động thiên Ngọc Trì cũng cảm ứng đan xen, thần thức trở nên rộng lớn không gì sánh được, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ khắp nơi, quét qua thế giới Bỉ Ngạn của Ngọc Hư cung.
Nhưng chỉ thấy toàn bộ thời không này như làm bằng ngọc, đạo tượng tự nhiên, toàn bộ thế giới cũng là một thế giới đạo tượng, khắp nơi đều là hình tượng của đại đạo!
Còn Ngọc Hư cung tọa lạc chính giữa, tiên lô dẫn dắt thiên địa đại đạo vào lò, luyện thiên địa huyền cơ thành tiên dược!
Đây là tiên dược tự nhiên!
Đây là tiên dược đạo pháp Bỉ Ngạn, không phải lực lượng vay mượn mà Từ Phúc nói.
Có lẽ có người chế tạo Ngọc Hư cung, để lại tiên lô khổng lồ này, nhưng lực lượng tiên dược tuyệt đối không phải lực lượng vay mượn mà là lực lượng được thiên địa đại đạo dưỡng dục sinh thành!
Đám người bay ra khỏi động thiên Ngọc Trì kia, ai nấy hạ xuống đất.
Chỉ thấy bọn họ vẫn ở Côn Lôn, nhưng không còn phải là chỗ cũ mà tiến vào một phế tích cổ xưa trong Côn Lôn.
Hứa Ứng vội vàng cất cao giọng nói: “Từ Phúc! Ta vừa cảm ứng được diện mạo thật sự của Bỉ Ngạn, có phát hiện mới! Tu luyện na pháp là ẩn chứa thiên địa huyền cơ vào người, lấy cái nhỏ thấy cái lớn, mở bí tàng của bản thân, kết nối với thiên địa Bỉ Ngạn bên ngoài, dựa vào đó lĩnh ngộ thiên địa đại đạo Bỉ Ngạn, đạt tới mục đích phi thăng! Pháp môn tu luyện này là chính đạo, không phải tà thuật!”
Từ Phúc nghe vậy không khỏi thất vọng, phất tay áo nói: “Hứa quân chấp mê bất ngộ, thế thì Từ mỗ đành phải vạch trần chân tướng tanh máu của thiên địa này cho ngươi xem, cho người trong thiên hạ thấy, hủy diệt triệt để na pháp!”
Hắn khống chế Phương Trượng tiên sơn, bay lên không trung, trầm giọng nói: “Chủ nhân Nê Hoàn cung, viên tiên đan của ta đâu?’
Phía xa, một người khổng lồ nghe câu hỏi bay tới, còn cách một quãng dài đã búng ngón tay, một viên tiên đan xé gió bay tới, cười nói: “Từ dạo hữu, đã chuẩn bị sẵn rồi đây!”
Từ Phúc quay đầu lại, nhìn về phía Hứa Ứng, ngửa đầu ăn viên tiên đan kia, giọng nói vang vọng: “Hủy diệt na pháp, bắt dầu từ ngày hôm nay!”
Hứa Ứng đang định đuổi theo thì sau lưng chợt vang lên một giọng nói quen thuộc: “A Ứng!”
Hứa Ứng tâm thần chấn động, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên mặt mày thanh tú, áo trắng kẻ mi đen đứng trên một khoảng phế tích. Bên cạnh hắn còn có một lão già tóc xám áo xanh giày vải, là Kiêu bá của Nguyên gia.
“A Ứng, ta tìm ra khu đất Hứa gia rồi.” Vị công tử trẻ tuổi nói.
Trong đầu Hứa Ứng ngổn ngang đủ loại cảm xúc, chỉ cảm thấy khoảnh khắc này thời gian như trôi qua cả trăm ngàn đời. Sau lưng y, khắp nơi trong Côn Lôn, từng luồng hào quang phi thăng bay lên, đan xen giữa không trung.
Đó là năm mươi tư vi đại cao thủ, gần như đồng thời ăn vào tiên đan, độ kiếp phi thăng!
Hứa Ứng nhìn qua vị công tử trẻ tuổi kia, áo trắng kẻ mi đen như quá khứ, tuy cô hóa trang thành nam nhi, nhưng gió núi vén mái tóc bồng bềnh phất qua tai Hứa Ứng, dáng vẻ thướt tha.
Vừa rồi na tổ Na Lý che giấu tất cả liên kết giữa động thiên Ngọc Trì và Ngọc Hư cung, khiến đám người Hứa Ứng không thể cảm ứng được bất cứ động thiên Ngọc Trì nào, không cách nào tạo dựng liên hệ với thế giới bên ngoài.
Nhưng Hứa Ứng đột nhiên cảm ứng được một động thiên quen thuộc. Động thiên này chính là động thiên Ngọc Trì của Nguyên Vị Ương.
Hai người từng song tu Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng, khả năng cảm ứng của họ vượt xa người thường, lại phù hợp với nhau, do đó Hứa Ứng mới có thể thành lập liên hệ với tòa động thiên Ngọc Trì kia, dẫn đám người rời khỏi Ngọc Hư cung.
Cũng chính nhờ Nguyên Vị Ương, thời khắc đó thần thức của Hứa Ứng được phóng đại rất nhiều lần, có thể thấy ngoài Ngọc Hư cung là một Bỉ Ngạn Ngọc Trì, đạo tượng tự nhiên.
Trong lồng ngực Hứa Ứng có dòng nước nóng dâng trào, kéo lên tới cổ, hóa thành âm thanh nói: “Cưới gia chủ Nguyên gia cần bao nhiêu sính lễ?”
Nguyên Vị Ương nhớ lại chuyện lúc trước, gương mặt bất giác mỉm cười. Đó là khi bọn họ từ biệt, thiếu niên này lớn tiếng gọi y, hỏi cưới gia chủ Nguyên gia cần bao nhiêu sính lễ.
Trước đây bọn họ nghĩ nguy hiểm trước mặt là nguy hiểm vĩnh viễn không thể vượt qua, khó khăn trước mắt lá khó khăn vĩnh viễn không thể giải quyết.
Nguyên Vị Ương cho rằng Nguyên gia sắp bị hủy diệt, tương lai mình vĩnh viễn không thể phục hưng gia tộc.
Chu Thiên tử nói: “Việc cấp bách bây giờ không phải tranh luận cái gì là chính đạo mà là làm thế nào rời khỏi nơi này! Động thiên Ngọc Trì của Phượng Dao cô nương đã bị cắt, chúng ta chỉ còn một con đường để trở về. Tới Bỉ Ngạn khác!”
Ánh mắt hắn nhấp nháy, đề nghị: “Ta biết đường đi, hai cô gái Phượng Hoàng có thể chở chúng ta tới Bỉ Ngạn khác, song phượng có thể đột phá với Thiên ma.”
Thanh Loan và Tiểu Phượng Tiên bay tới, hóa thành hai thiếu nữ.
Thanh Loan nghe vậy nói: “Tốc độ của ta nhanh nhất, để ta chở các ngươi!”
Chu Thiên tử nói: “Nhưng sẽ tốn hơi nhiều thời gian.”
Thanh Loan nói: “Bao lâu?”
Chu Thiên tử nói: “Chúng ta ngồi trên Bỉ Ngạn Thần Chu, từ Ngọc Hư tới Giáng Cung tốn hơn ba trăm năm. Thanh Loan cô nương tốc độ nhanh, chắc chỉ trăm năm là tới Giáng Cung.”
Đám người nhíu mày, trăm năm thật quá lâu.
“Không thể đi qua động thiên Ngọc Trì của Phượng Dao, thế chúng ta có thể đi qua động thiên Ngọc Trì của những người khác không?’
Tiểu Phượng Tiên đề nghị: “Trong Côn Lôn có không ít na tiên, chỉ cần có người mở động thiên Ngọc Trì là chúng ta có thể bay qua!”
Từ Phúc lắc đầu nói: “Các ngươi xem thử đi, có cảm ứng được động thiên Ngọc Trì của những người khác không? Chắc chắn Na Lý sẽ không để các ngươi cảm ứng được bất cứ động thiên Ngọc Trì nào, đừng có mơ.”
Hứa Ứng và Thanh Loan, Phượng Tiên Nhi, Chu Thiên tử lập tức cảm ứng thử. Chu Thiên tử nhíu mày, một lúc lâu sau bèn từ bỏ, lườm Từ Phúc một cái rồi nói nhỏ: “Chắc chắn ngươi còn cách khác.”
Từ Phúc nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
Chu Thiên tử nói: “Ta nghe Khương Tề nhắc tới ngươi, khen ngợi ngươi hết lời, nói thua mất một nước cờ dưới tay ngươi. Nếu ngươi dám vào Ngọc Hư cung, chắc chắn có chuẩn bị để rời khỏi. Thủ đoạn mà ngươi chuẩn bị là gì?”
Từ Phúc ngồi trên Phương Trượng tiên sơn, trong tay xuất hiện một quyển sách vàng, ánh mắt nhìn sang người Hứa Ứng nói nhỏ: “Nếu các ngươi đều không cảm ứng được động thiên Ngọc Trì của những người khác, ta chỉ còn lại cách này. Mở Kim Thử.”
Hắn phun ra một ngụm trọc khí, nói: “Đây là dự trù cho trường hợp xấu nhất...”
Hắn mới nói tới đây, đột nhiên giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui mừng của Hứa Ứng vang lên: “Cảm ứng được rồi! Chúng ta đi~”
Sau tiếng hô của Hứa Ứng, bầu trời đột nhiên xoay tròn vặn vẹo, một động thiên Ngọc Trì xuyên qua tầng tầng thời không, từ thế giới khác kéo đến, nối liền với Ngọc Hư cung mà bọn họ đang đứng!
Đám người không cần nghĩ ngợi, lập tức phi thân, bay vào trong động thiên kia!
Cùng lúc đó, Hứa Ứng và tòa động thiên Ngọc Trì cũng cảm ứng đan xen, thần thức trở nên rộng lớn không gì sánh được, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ khắp nơi, quét qua thế giới Bỉ Ngạn của Ngọc Hư cung.
Nhưng chỉ thấy toàn bộ thời không này như làm bằng ngọc, đạo tượng tự nhiên, toàn bộ thế giới cũng là một thế giới đạo tượng, khắp nơi đều là hình tượng của đại đạo!
Còn Ngọc Hư cung tọa lạc chính giữa, tiên lô dẫn dắt thiên địa đại đạo vào lò, luyện thiên địa huyền cơ thành tiên dược!
Đây là tiên dược tự nhiên!
Đây là tiên dược đạo pháp Bỉ Ngạn, không phải lực lượng vay mượn mà Từ Phúc nói.
Có lẽ có người chế tạo Ngọc Hư cung, để lại tiên lô khổng lồ này, nhưng lực lượng tiên dược tuyệt đối không phải lực lượng vay mượn mà là lực lượng được thiên địa đại đạo dưỡng dục sinh thành!
Đám người bay ra khỏi động thiên Ngọc Trì kia, ai nấy hạ xuống đất.
Chỉ thấy bọn họ vẫn ở Côn Lôn, nhưng không còn phải là chỗ cũ mà tiến vào một phế tích cổ xưa trong Côn Lôn.
Hứa Ứng vội vàng cất cao giọng nói: “Từ Phúc! Ta vừa cảm ứng được diện mạo thật sự của Bỉ Ngạn, có phát hiện mới! Tu luyện na pháp là ẩn chứa thiên địa huyền cơ vào người, lấy cái nhỏ thấy cái lớn, mở bí tàng của bản thân, kết nối với thiên địa Bỉ Ngạn bên ngoài, dựa vào đó lĩnh ngộ thiên địa đại đạo Bỉ Ngạn, đạt tới mục đích phi thăng! Pháp môn tu luyện này là chính đạo, không phải tà thuật!”
Từ Phúc nghe vậy không khỏi thất vọng, phất tay áo nói: “Hứa quân chấp mê bất ngộ, thế thì Từ mỗ đành phải vạch trần chân tướng tanh máu của thiên địa này cho ngươi xem, cho người trong thiên hạ thấy, hủy diệt triệt để na pháp!”
Hắn khống chế Phương Trượng tiên sơn, bay lên không trung, trầm giọng nói: “Chủ nhân Nê Hoàn cung, viên tiên đan của ta đâu?’
Phía xa, một người khổng lồ nghe câu hỏi bay tới, còn cách một quãng dài đã búng ngón tay, một viên tiên đan xé gió bay tới, cười nói: “Từ dạo hữu, đã chuẩn bị sẵn rồi đây!”
Từ Phúc quay đầu lại, nhìn về phía Hứa Ứng, ngửa đầu ăn viên tiên đan kia, giọng nói vang vọng: “Hủy diệt na pháp, bắt dầu từ ngày hôm nay!”
Hứa Ứng đang định đuổi theo thì sau lưng chợt vang lên một giọng nói quen thuộc: “A Ứng!”
Hứa Ứng tâm thần chấn động, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên mặt mày thanh tú, áo trắng kẻ mi đen đứng trên một khoảng phế tích. Bên cạnh hắn còn có một lão già tóc xám áo xanh giày vải, là Kiêu bá của Nguyên gia.
“A Ứng, ta tìm ra khu đất Hứa gia rồi.” Vị công tử trẻ tuổi nói.
Trong đầu Hứa Ứng ngổn ngang đủ loại cảm xúc, chỉ cảm thấy khoảnh khắc này thời gian như trôi qua cả trăm ngàn đời. Sau lưng y, khắp nơi trong Côn Lôn, từng luồng hào quang phi thăng bay lên, đan xen giữa không trung.
Đó là năm mươi tư vi đại cao thủ, gần như đồng thời ăn vào tiên đan, độ kiếp phi thăng!
Hứa Ứng nhìn qua vị công tử trẻ tuổi kia, áo trắng kẻ mi đen như quá khứ, tuy cô hóa trang thành nam nhi, nhưng gió núi vén mái tóc bồng bềnh phất qua tai Hứa Ứng, dáng vẻ thướt tha.
Vừa rồi na tổ Na Lý che giấu tất cả liên kết giữa động thiên Ngọc Trì và Ngọc Hư cung, khiến đám người Hứa Ứng không thể cảm ứng được bất cứ động thiên Ngọc Trì nào, không cách nào tạo dựng liên hệ với thế giới bên ngoài.
Nhưng Hứa Ứng đột nhiên cảm ứng được một động thiên quen thuộc. Động thiên này chính là động thiên Ngọc Trì của Nguyên Vị Ương.
Hai người từng song tu Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng, khả năng cảm ứng của họ vượt xa người thường, lại phù hợp với nhau, do đó Hứa Ứng mới có thể thành lập liên hệ với tòa động thiên Ngọc Trì kia, dẫn đám người rời khỏi Ngọc Hư cung.
Cũng chính nhờ Nguyên Vị Ương, thời khắc đó thần thức của Hứa Ứng được phóng đại rất nhiều lần, có thể thấy ngoài Ngọc Hư cung là một Bỉ Ngạn Ngọc Trì, đạo tượng tự nhiên.
Trong lồng ngực Hứa Ứng có dòng nước nóng dâng trào, kéo lên tới cổ, hóa thành âm thanh nói: “Cưới gia chủ Nguyên gia cần bao nhiêu sính lễ?”
Nguyên Vị Ương nhớ lại chuyện lúc trước, gương mặt bất giác mỉm cười. Đó là khi bọn họ từ biệt, thiếu niên này lớn tiếng gọi y, hỏi cưới gia chủ Nguyên gia cần bao nhiêu sính lễ.
Trước đây bọn họ nghĩ nguy hiểm trước mặt là nguy hiểm vĩnh viễn không thể vượt qua, khó khăn trước mắt lá khó khăn vĩnh viễn không thể giải quyết.
Nguyên Vị Ương cho rằng Nguyên gia sắp bị hủy diệt, tương lai mình vĩnh viễn không thể phục hưng gia tộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.