Chương 508: Luyện Người Thành Đại Dược 2
Trạch Trư
26/08/2023
Hứa Ứng trong lòng giật thót, chẳng lẽ thần thông mà Từ Phúc thi triển dọa Na Lý thối lui cũng là thần thông mà mình truyền thụ cho hắn?
Y còn chưa kịp hỏi, Chu Thiên tử đã cực kỳ chấn động. Thực lực na tổ ra sao có thể tưởng tượng được, Từ Phúc có thể dọa lui hắn, chẳng lẽ Từ Phúc mới là đệ nhất Thần Châu?
Hứa Ứng tâm thần trấn định, cẩn thận từng chút một bốc tro tàn màu xám trắng lên, cân theo tỷ lệ đan phương, mở một lô đỉnh, để tiên dược đã chuẩn bị vào trong lô đỉnh.
Trên bàn còn một ít Dao Trì tiên thủy, số lượng không nhiều, bị y đổ hết vào lô đỉnh.
Trong đỉnh đột nhiên có tia sáng kỳ dị lóe lên, từng luồng hào quang nở rộ ra ngoài, một hương thơm lạ xộc thẳng vào mũi, tiên đan đang thành hình trong đỉnh.
Một lúc lâu sau, tiên đan trong lô đỉnh đã hoàn thành, đập leng keng lên nắp nhu muốn bay ra khỏi lô đỉnh.
Nhưng Hứa Ứng, Chu Thiên tử và Từ Phúc không ai nhúc nhích. Lúc trước Hứa Ứng và Chu Thiên tử tranh giành một hạt tiên đan mà đánh nhau đầu rơi máu chảy, chỉ hận không thể xử lý đối phương.
Nhưng bọn họ tự tay luyện một viên tiên đan, lại không ai muốn.
Ánh mắt Chu Thiên tử nhìn đống tro tàn còn lại nói: “Các ngươi nghĩ đống tro này là gì?”
Giọng nói của Hứa Ứng khàn khàn: “Trên đan phương nói đây là đại dược.”
Từ Phúc đứng trên tiên sơn bay tới, cười nói: “Nghe nói na sư nắm giữ pháp thuật phi phàm. Bí tàng Dũng Tuyền trong thân thể lục bí là Hồn Phách tiên dược, người nắm giữ lực lượng bí tàng này có thể chiêu hồn. Sao các ngươi không thử chiêu hồn đống tro này xem?”
Chu Thiên tử nhìn chằm chằm vào đống tro tàn nói: “Ta vừa từ Bỉ Ngạn trở về, đúng là đã mở lục bí, nhưng không nghiên cứu nhiều về na thuật.”
“Để ta!”
Hứa Ứng phun ra một luồng trọc khí, phát động thần thông Dũng Tuyền, giơ ngón tay điểm tới, hồn lực trong bí tàng Dũng Tuyền bộc phát, tác dụng lên đống tro tàn kia.
“A~~”
Trong tro tàn vang lên tiếng hét thê lương, từng tên quỷ hồn tối tăm mờ mịt chui ra từ đống trong tàn, suýt nữa bổ nhào vào mặt ba người!
Bọn chúng giãy dụa, vặn vẹo, trên người còn có tiên hỏa rực cháy.
Bọn chúng là quỷ hồn của luyện khí sĩ bị thiêu chết bên ngoài Ngọc Hư cung, sau khi tu vi của những người hái thuốc này bị tiên hỏa thiêu rụi, thân thể khó mà chịu nổi tiên hỏa, bị đốt thành tro bụi!
Tan hồn thất phách của bọn họ cũng bị đốt sạch, chỉ còn lại bất diệt chân linh.
Một ít bất diệt chân linh của bọn họ nấp trong tro tàn, giờ dùng hòn lực bản thân kích thích bất diệt chân linh, tái tạo quỷ hồn!
Hứa Ứng giải trừ thần thông Dũng Tuyền, đám quỷ hồn đang kêu gào thảm thiết lập tức tan rã, hóa thành bất diệt chân linh lại bay về trốn trong tro tàn.
Hứa Ứng trong lòng chấn động nói: “Cơ huynh, ngươi mở nắp đan lô đi.’
Chu Thiên tử vung ống tay áo, cuốn lấy cái nắp đan lô, một viên tiên đan bay ra từ trong lô đỉnh.
Hứa Ứng giơ ngón tay điểm tới, phát động thần thông Dũng Tuyền, đột nhiên trong tiên đan vang lên tiếng kêu đau đớn thảm thiết, một gương mặt quỷ hồn dán lên vách tiên đan, bị nhốt trong tiên đan, không cách nào lao ra!
Chu Thiên tử lẩm bẩm: “Na Lý tung ra chín viên tiên đan, tiên đan thấy người là bay tứ tung, có phải quỷ hồn trong tiên đan đang điều khiển? Bọn chúng lo chúng ta bắt được sẽ nuốt vào bụng nên mới ra sức đào tẩu?”
Có thể thấy trong mắt những người bị thu nhỏ nhốt trong tiên đan, đám người truy đuổi tiên đan bọn họ không khác gì người khổng lồ dữ tợn khủng khiếp, há cái miệng to như chậu máu đuổi theo mình, muốn nuốt lấy mình!
Sắc mặt Hứa Ứng trở nên khó coi nói: “Người hái thuốc bị đốt trong tiên hỏa mấy ngàn năm, trong cơ thể mang đầy tiên dược. Người hái thuốc bị đốt thành tro bụi thì tro bụi này cũng là tiên dược. Dùng tro cốt của người hái thuốc phối thuốc, luyện chế tiên đan, tiết kiệm thời gian mình đi vào tiên hỏa hái thuốc, bản thân không mất công sức gì mà có thể sung sướng hưởng thành quả.“
Chu Thiên tử nhớ lại na tổ Na Lý ép lui tiên hỏa, lại vì một câu “lão già” của Hứa Ứng khiến lửa đốt lên người, hiển nhiên tiên hỏa cũng có uy hiếp tới na tổ.
Nếu na tổ đi vào trong tiên hỏa hái thuốc cũng bị đốt trụi tu vi, vì vậy bọn chúng cần người hái thuốc thay.
Xa như triều Ngu, triều Hạ tạm không bàn, chỉ riêng triều Thương đã có vô số người hái thuốc đi vào Bỉ Ngạn hái thuốc. Những luyện khí sĩ cường đại nhất đương thời cuối cùng lại biến thành một đống tro cốt, trở thành dược liệu cho sáu vị na tổ luyện chế tiên đan.
Chu Thiên tử nói: “Ta còn một nghi hoặc, đó là vì sao người sử dụng tiên đan lại là chúng ta chứ không phải sáu vị na tổ? Bọn chúng khổ sở lừa gạt mọi người tới đây, luyện chế tiên đan, vì sao bọn chúng không tự sử dụng tiên đan?”
Hứa Ứng khẽ gật đầu, vì sao na tổ không tự sử dụng tiên dược, ngược lại tung tiên dược ra ngoài?
Từ Phúc cười nói: “Nếu tiên đan chỉ là mồi nhử thì sao?”
Hứa Ứng và Chu Thiên tử rùng mình một cái, đồng thanh nói: “Dùng tiên đan làm mồi nhử, thế thì câu cá là gì?”
Từ Phúc nói: “Tiên đan là mồi nhử, đương nhiên cá muốn câu cũng không nhỏ.’
Hứa Ứng đột nhiên nhớ tới nam nhân đội nón che cướp tiên đan khỏi tay y và Chu Thiên tử, trong lòng kinh hãi, lập tức hiểu ra con cá lớn mà sáu vị na tổ muốn câu là ai.
“Na tổ muốn câu đám khách câu cá truyền thụ na pháp giả luyện đại dược hình người!”
Da đầu y tê dại, đột nhiên nói: “Người ăn tiên đan vào sẽ phi thăng tới nơi nào? Vì sao Thiên kiếp lại là giả? Vì sao lại có khí tức Thiên ma?”
Lục đại na tổ, lục đại Bỉ Ngạn, nếu mỗi vị na tổ luyện chế chín viên tiên đan, sẽ có năm mươi tư viên tiên đan, năm mươi tư viên tiên đan cũng tương ứng với năm mươi tư khách câu cá hoặc kẻ cắt rau hẹ mắc câu
Nếu đám người nam nhân đội nón che ăn tiên đan phi thăng, thế thì thứ đang chờ đợi bọn họ làm gì?
Hắn không rét mà run.
Na Lý không tử chiến với Từ Phúc mà nhanh chóng rời khỏi, có lẽ cá của những na tổ khác cũng cắn câu, bọn họ nóng lòng thu cá mà không phải thấy Từ Phúc khó đối phó nên rút lui!.
Có thể thấy bên ngoài đã có biến cố lớn phát sinh!
Từ Phúc nói: “Hứa quân, na pháp không phải chính đạo, bây giờ ngươi có tán thành không?”
Hứa Ứng há to miệng, định phản bác nhưng không tìm của lý do.
“Ngọc Hư cung, tiên lô, thậm chí tiên dược đều là thứ do con người tạo ra. Lục bí khác cũng vậy, na pháp lục bí còn là công cụ cho khách câu cá và kẻ cắt rau hẹ gặt hái thế nhân.”
Từ Phúc thản nhiên nói: “Vì vậy, phải diệt trừ na pháp, khôi phục luyện khí chính thống, đây là chuyện bắt buộc! Na pháp và bí thuật có mạnh hơn nữa cũng là lực lượng đi mượn, đã đi mượn thì sớm muộn gì cũng phải trả lại, cho nên những người hái thuốc này mới bị kẻ khác thu hoạch, na tiên mới bị người khác ăn thịt.”
Hứa Ứng khẽ nhíu mày.
Từ Phúc nói: “Na Lý nắm giữ Ngọc Hư cung, có thể dễ dàng cắt bỏ động thiên Ngọc Trì của Phượng Dao, cũng có thể cắt bỏ động thiên Ngọc Trì của những người khác. Tu luyện na pháp không phải lực lượng thật sự, chỉ là hư ảo.”
Y còn chưa kịp hỏi, Chu Thiên tử đã cực kỳ chấn động. Thực lực na tổ ra sao có thể tưởng tượng được, Từ Phúc có thể dọa lui hắn, chẳng lẽ Từ Phúc mới là đệ nhất Thần Châu?
Hứa Ứng tâm thần trấn định, cẩn thận từng chút một bốc tro tàn màu xám trắng lên, cân theo tỷ lệ đan phương, mở một lô đỉnh, để tiên dược đã chuẩn bị vào trong lô đỉnh.
Trên bàn còn một ít Dao Trì tiên thủy, số lượng không nhiều, bị y đổ hết vào lô đỉnh.
Trong đỉnh đột nhiên có tia sáng kỳ dị lóe lên, từng luồng hào quang nở rộ ra ngoài, một hương thơm lạ xộc thẳng vào mũi, tiên đan đang thành hình trong đỉnh.
Một lúc lâu sau, tiên đan trong lô đỉnh đã hoàn thành, đập leng keng lên nắp nhu muốn bay ra khỏi lô đỉnh.
Nhưng Hứa Ứng, Chu Thiên tử và Từ Phúc không ai nhúc nhích. Lúc trước Hứa Ứng và Chu Thiên tử tranh giành một hạt tiên đan mà đánh nhau đầu rơi máu chảy, chỉ hận không thể xử lý đối phương.
Nhưng bọn họ tự tay luyện một viên tiên đan, lại không ai muốn.
Ánh mắt Chu Thiên tử nhìn đống tro tàn còn lại nói: “Các ngươi nghĩ đống tro này là gì?”
Giọng nói của Hứa Ứng khàn khàn: “Trên đan phương nói đây là đại dược.”
Từ Phúc đứng trên tiên sơn bay tới, cười nói: “Nghe nói na sư nắm giữ pháp thuật phi phàm. Bí tàng Dũng Tuyền trong thân thể lục bí là Hồn Phách tiên dược, người nắm giữ lực lượng bí tàng này có thể chiêu hồn. Sao các ngươi không thử chiêu hồn đống tro này xem?”
Chu Thiên tử nhìn chằm chằm vào đống tro tàn nói: “Ta vừa từ Bỉ Ngạn trở về, đúng là đã mở lục bí, nhưng không nghiên cứu nhiều về na thuật.”
“Để ta!”
Hứa Ứng phun ra một luồng trọc khí, phát động thần thông Dũng Tuyền, giơ ngón tay điểm tới, hồn lực trong bí tàng Dũng Tuyền bộc phát, tác dụng lên đống tro tàn kia.
“A~~”
Trong tro tàn vang lên tiếng hét thê lương, từng tên quỷ hồn tối tăm mờ mịt chui ra từ đống trong tàn, suýt nữa bổ nhào vào mặt ba người!
Bọn chúng giãy dụa, vặn vẹo, trên người còn có tiên hỏa rực cháy.
Bọn chúng là quỷ hồn của luyện khí sĩ bị thiêu chết bên ngoài Ngọc Hư cung, sau khi tu vi của những người hái thuốc này bị tiên hỏa thiêu rụi, thân thể khó mà chịu nổi tiên hỏa, bị đốt thành tro bụi!
Tan hồn thất phách của bọn họ cũng bị đốt sạch, chỉ còn lại bất diệt chân linh.
Một ít bất diệt chân linh của bọn họ nấp trong tro tàn, giờ dùng hòn lực bản thân kích thích bất diệt chân linh, tái tạo quỷ hồn!
Hứa Ứng giải trừ thần thông Dũng Tuyền, đám quỷ hồn đang kêu gào thảm thiết lập tức tan rã, hóa thành bất diệt chân linh lại bay về trốn trong tro tàn.
Hứa Ứng trong lòng chấn động nói: “Cơ huynh, ngươi mở nắp đan lô đi.’
Chu Thiên tử vung ống tay áo, cuốn lấy cái nắp đan lô, một viên tiên đan bay ra từ trong lô đỉnh.
Hứa Ứng giơ ngón tay điểm tới, phát động thần thông Dũng Tuyền, đột nhiên trong tiên đan vang lên tiếng kêu đau đớn thảm thiết, một gương mặt quỷ hồn dán lên vách tiên đan, bị nhốt trong tiên đan, không cách nào lao ra!
Chu Thiên tử lẩm bẩm: “Na Lý tung ra chín viên tiên đan, tiên đan thấy người là bay tứ tung, có phải quỷ hồn trong tiên đan đang điều khiển? Bọn chúng lo chúng ta bắt được sẽ nuốt vào bụng nên mới ra sức đào tẩu?”
Có thể thấy trong mắt những người bị thu nhỏ nhốt trong tiên đan, đám người truy đuổi tiên đan bọn họ không khác gì người khổng lồ dữ tợn khủng khiếp, há cái miệng to như chậu máu đuổi theo mình, muốn nuốt lấy mình!
Sắc mặt Hứa Ứng trở nên khó coi nói: “Người hái thuốc bị đốt trong tiên hỏa mấy ngàn năm, trong cơ thể mang đầy tiên dược. Người hái thuốc bị đốt thành tro bụi thì tro bụi này cũng là tiên dược. Dùng tro cốt của người hái thuốc phối thuốc, luyện chế tiên đan, tiết kiệm thời gian mình đi vào tiên hỏa hái thuốc, bản thân không mất công sức gì mà có thể sung sướng hưởng thành quả.“
Chu Thiên tử nhớ lại na tổ Na Lý ép lui tiên hỏa, lại vì một câu “lão già” của Hứa Ứng khiến lửa đốt lên người, hiển nhiên tiên hỏa cũng có uy hiếp tới na tổ.
Nếu na tổ đi vào trong tiên hỏa hái thuốc cũng bị đốt trụi tu vi, vì vậy bọn chúng cần người hái thuốc thay.
Xa như triều Ngu, triều Hạ tạm không bàn, chỉ riêng triều Thương đã có vô số người hái thuốc đi vào Bỉ Ngạn hái thuốc. Những luyện khí sĩ cường đại nhất đương thời cuối cùng lại biến thành một đống tro cốt, trở thành dược liệu cho sáu vị na tổ luyện chế tiên đan.
Chu Thiên tử nói: “Ta còn một nghi hoặc, đó là vì sao người sử dụng tiên đan lại là chúng ta chứ không phải sáu vị na tổ? Bọn chúng khổ sở lừa gạt mọi người tới đây, luyện chế tiên đan, vì sao bọn chúng không tự sử dụng tiên đan?”
Hứa Ứng khẽ gật đầu, vì sao na tổ không tự sử dụng tiên dược, ngược lại tung tiên dược ra ngoài?
Từ Phúc cười nói: “Nếu tiên đan chỉ là mồi nhử thì sao?”
Hứa Ứng và Chu Thiên tử rùng mình một cái, đồng thanh nói: “Dùng tiên đan làm mồi nhử, thế thì câu cá là gì?”
Từ Phúc nói: “Tiên đan là mồi nhử, đương nhiên cá muốn câu cũng không nhỏ.’
Hứa Ứng đột nhiên nhớ tới nam nhân đội nón che cướp tiên đan khỏi tay y và Chu Thiên tử, trong lòng kinh hãi, lập tức hiểu ra con cá lớn mà sáu vị na tổ muốn câu là ai.
“Na tổ muốn câu đám khách câu cá truyền thụ na pháp giả luyện đại dược hình người!”
Da đầu y tê dại, đột nhiên nói: “Người ăn tiên đan vào sẽ phi thăng tới nơi nào? Vì sao Thiên kiếp lại là giả? Vì sao lại có khí tức Thiên ma?”
Lục đại na tổ, lục đại Bỉ Ngạn, nếu mỗi vị na tổ luyện chế chín viên tiên đan, sẽ có năm mươi tư viên tiên đan, năm mươi tư viên tiên đan cũng tương ứng với năm mươi tư khách câu cá hoặc kẻ cắt rau hẹ mắc câu
Nếu đám người nam nhân đội nón che ăn tiên đan phi thăng, thế thì thứ đang chờ đợi bọn họ làm gì?
Hắn không rét mà run.
Na Lý không tử chiến với Từ Phúc mà nhanh chóng rời khỏi, có lẽ cá của những na tổ khác cũng cắn câu, bọn họ nóng lòng thu cá mà không phải thấy Từ Phúc khó đối phó nên rút lui!.
Có thể thấy bên ngoài đã có biến cố lớn phát sinh!
Từ Phúc nói: “Hứa quân, na pháp không phải chính đạo, bây giờ ngươi có tán thành không?”
Hứa Ứng há to miệng, định phản bác nhưng không tìm của lý do.
“Ngọc Hư cung, tiên lô, thậm chí tiên dược đều là thứ do con người tạo ra. Lục bí khác cũng vậy, na pháp lục bí còn là công cụ cho khách câu cá và kẻ cắt rau hẹ gặt hái thế nhân.”
Từ Phúc thản nhiên nói: “Vì vậy, phải diệt trừ na pháp, khôi phục luyện khí chính thống, đây là chuyện bắt buộc! Na pháp và bí thuật có mạnh hơn nữa cũng là lực lượng đi mượn, đã đi mượn thì sớm muộn gì cũng phải trả lại, cho nên những người hái thuốc này mới bị kẻ khác thu hoạch, na tiên mới bị người khác ăn thịt.”
Hứa Ứng khẽ nhíu mày.
Từ Phúc nói: “Na Lý nắm giữ Ngọc Hư cung, có thể dễ dàng cắt bỏ động thiên Ngọc Trì của Phượng Dao, cũng có thể cắt bỏ động thiên Ngọc Trì của những người khác. Tu luyện na pháp không phải lực lượng thật sự, chỉ là hư ảo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.