Chương 610: Đế Uy 3
Trạch Trư
26/08/2023
Thần Vương Huyền Ngô hộc máu liên tục, hốt hoảng bay lên, hóa thành một luồng thần quang bay tới thiên ngoại, kêu lên: “Lão già Thương Ngô, lần này ta không chấp nhặt với ngươi, lần sau chúng ta sẽ bàn luận tiếp! Tiên giới sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Thân hình Hứa Ứng đột nhiên hành động, đi tới bên cạnh Chu Thiên tử, không nói năng gì đoạt lấy Ngũ Sắc Tiên Vương kỳ, dốc toàn lực tế tiên khí này lên, ra sức lay động!
Ngũ Sắc Tiên Vương kỳ được tế lên, cột cờ trở nên khổng lồ không gì sánh được, Hứa Ứng phải ôm hai tay mới lay được.
Lá cờ tiên kỳ phe phẩy, chỉ thấy hai năm luồng tiên khí phóng lên tận trời, khuấy động Thiên cung, ngũ sắc tiên quang giao thoa với nhau, chỉ trong chớp mắt đã hút sạch pháp lực của Hứa Ứng!
Bầu trời đột nhiên hóa thành màu đỏ máu, sắc đỏ xâm nhiễm, khiến bầu trời càng ngày càng đỏ. Đột nhiên không trung đổ mưa tầm tã, nước mưa do thần huyết tạo thành, đổ xuống như trút nước!
Chỉ trong chớp mắt mà núi sông phủ màu đỏ máu!
Máu kia là máu của Thần Vương Huyền Ngô, bị vài bước chân của Thương Ngô Đại Đế đánh trọng thương, vốn đã bị thương rất nghiêm trọng, thậm chí phù văn Thiên đạo trên người cũng bị đánh vỡ. Giờ lại bị Hứa Ứng lay động Ngũ Sắc Tiên Vương kỳ, ngũ sắc tiên quang đánh tan thần thể!
“Dám động tới nữ nhân của ta!”
Hứa Ứng chống Ngũ Sắc Tiên Vương kỳ, ngẩng đầu lên hung ác nói: “Không chết cũng phải chém nửa cái mạng của ngươi!’
Chu Thiên tử biến sắc, nói nhỏ với Khương Thái sư: “Nhớ kỹ, không được động tới nữ nhân của Hứa huynh.”
Khương Thái sư vội vàng ghi nhớ.
Hứa Ứng lưu luyến không thôi, trả Ngũ Sắc Tiên Vương kỳ lại cho Chu Thiên tử, dò hỏi: “Bệ hạ nhặt được lá cờ này ở đâu vậy?”
Chu Thiên tử vội vàng đoạt lại tiên kỳ, cảnh giác nói: “Nhặt cái gì? Đây là bảo vật tổ truyền, lai lịch cực kỳ chính đáng.”
Hứa Ứng nắm lấy lá cờ, vẫn lưu luyến không thôi nói: “Tổ tiên bệ hạ có tiên vương? Chẳng trách lại tuấn tú như vậy. Hay là cho ta mượn lá cờ này thêm hai năm...”
Chu Thiên tử ra sức giành lại, thu hồi Ngũ Sắc Tiên Vương kỳ, cảnh giác nhìn y, thầm nghĩ: “Không sợ giặc trộm, chỉ sợ giặc ngày ngày nhớ thương. Bây giờ pháp bảo đã bại lộ, quả nhân phải cách hắn xa một chút.”
Hứa Ứng vẫn hơi lưu luyến, Thương Ngô Đại Đế đi tới mới khiến y bớt chút lòng tham đối với Ngũ Sắc Tiên Vương kỳ, cúi người hành lễ tạ ơn Thương Ngô Đại Đế.
Thương Ngô Đại Đế tán tu vi đi, khiến bầu trời của thế giới Bản Thủy khép lại, mặt đất cũng khôi phục như lúc ban đầu, tránh cho thế giới này vỡ thành hai nửa. Hắn cười nói: “Không dám, lần này xem như lão hủ cũng cứu Hứa đạo hữu một mạng nhỉ? Thế là đã hòa với Bắc Đế chưa?’
Nói tới đây, sắc mặt hắn thay đổi, trong lòng hậm hực nói: “Có lẽ không tính là cứu hắn một mạng, dù sao bọn hắn có Ngũ Sắc Tiên Vương kỳ, tế lá cờ này ra không khéo vẫn giữ được mạng. Ta vẫn cho ít hơn Bắc Đế một chút...”
Sau khi trầm ngâm trong chốc lát lại cảm thấy cứ đưa con gái sang là ổn.
Chu Thiên tử, Khương Thái sư và Trọng Tiêu đi tới cúi người tạ ơn, Thương Ngô Đại Đế lườm Trọng Tiêu một cái, máu nóng nổi lên đầu, hừ một tiếng: “Chó săn cho Thiên đạo!”
Trọng Tiêu biến sắc, cười lạnh nói: “Lão tặc cõi âm!”
Hai người giương cung bạt kiếm, định ra tay đánh nhau.
Hứa Ứng đi vào giữa hai người, dò hỏi: “Thương Ngô đạo huynh, tên Thần Vương kia đã chết chưa?”
Thương Ngô Đại Đế rất căm thù Trọng Tiêu, lắc đầu nói: “Thần Vương trong đám chó săn Thiên đạo, đâu có dễ chết như vậy? Nhưng hắn đã bị ngươi và ta đánh trọng thương, không chết cũng mất nửa cái mạng. Nhưng lần này tên Thần Vương chó má đó đi rồi, chắc chắn sẽ tố cáo lên Tiên giới, ta không thể ở lại đây nữa, phải mau mau rời khỏi, né tránh đầu gió.”
Hứa Ứng cũng biết tình hình nghiêm trọng, nói với Trọng Tiêu: “Trọng Tiêu, ngươi đã đồng ý sẽ sao chép phù văn Thiên đạo cho ta, đừng có nuốt lời. Ngươi theo ta tới vực Thương Ngô, sao chép phù văn Thiên đạo ở đó.”
Trọng Tiêu liếc mắt nhìn Thương Ngô Đại Đế một cái, trong lòng do dự nhưng vẫn đi theo Hứa Ứng.
Ánh mắt Thương Ngô Đại Đế lóe lên vẻ hung dữ, khiến hắn như có cái gai sau lưng.
“Chó săn Thiên đạo chỉ biết một chút Thiên đạo giả mà thôi.”
Thương Ngô Đại Đế cười lạnh nói: “Hứa đạo hữu học tập phù văn Thiên đạo ở chỗ hắn khác nào hỏi đường thằng mù?”
Hứa Ứng cười nói: “Đạo huynh có chỗ không biết rồi, Trọng Tiêu đã tìm hiểu được chân lý Thiên đạo, chỉ có pháp lực là không bằng Thần Vương thôi. Chỉ e đạo hạnh của hắn đã không kém gì các ngươi.”
Đạo hạnh là lĩnh ngộ về đạo, tu vi tu dưỡng về đạo.
Hứa Ứng tán dương Trọng Tiêu như vậy, nói đạo hạnh của hắn có thể sánh vai với các Thiên thần nguyên thủy cổ xưa như Thương Ngô, đúng là đánh giá cực cao.
Thương Ngô Đại Đế thầm chấn động, liếc mắt nhìn Trọng Tiêu một cái.
Hứa Ứng nói: “Trọng Tiêu, ngươi thể hiện một chút đạo hạnh Thiên đạo để Thương Ngô đạo huynh xem thử.”
Trọng Tiêu thản nhiên nói: “Lão tặc đầu bạc, thất phu râu bạc, chẳng qua chỉ là thần linh sinh ra từ hư không mông muội của mọi người mà thôi, làm sao hiểu được Thiên đạo của ta?’
“Cái tên này tranh đấu trong thế giới Thiên Đạo thất bại, bị người ta đuổi xuống thế gian đúng là không oan.” Hứa Ứng thầm nghĩ.
“Trọng Tiêu có thể sống sót rời khỏi thế giới Thiên Đạo, thực lực đúng là cường hãn.” Khương Thái sư thầm nghĩ.
“Hắn mà làm quan dưới trướng quả nhân, chắc không sống được tới lúc bãi triều.” Chu Thiên tử thầm nghĩ.
Thương Ngô Đại Đế nổi nóng, vốn hắn đã rất có địch ý với cựu thần Thiên đạo, có món nợ máu, giờ phút này lại giận không nhịn nổi chỉ muốn giết chết Trọng Tiêu cho bớt mối hận trong lòng. Có điều ngay lúc này xung quanh Trọng Tiêu có khí hương hỏa bập bùng, hóa thành từng phù văn Thiên đạo.
Thương Ngô Đại Đế ngơ ngác, nhìn phù văn Thiên đạo chớp tắt này, đại đa số phù văn Thiên đạo đều ẩn chứa đạo lý, cực kỳ rõ ràng, có thể cảm nhận được ảo diệu Thiên đạo ẩn chứa bên trong.
Cơn giận của Thương Ngô Đại Đế biến mất, nói: “Ngươi lĩnh ngộ được những Thiên đạo huyền diệu này từ đâu?”
Trọng Tiêu thuật lại chuyện bản thân hóa thân vô số, trấn thủ trong từng miếu thờ, thực hiện những chức trách khác biệt hấp thu hương hỏa.
Thương Ngô Đại Đế im lặng một hồi lâu rồi nói: “Ngươi đã tìm hiểu được ảo diệu của Thiên đạo, thành tựu tương lai không thể ước lượng được.”
Hứa Ứng nói: “Ta cũng thấy được điểm bất phàm trong phù văn Thiên đạo của hắn nên mới giữ lại mạng cho ngươi.”
Thương Ngô Đại Đế nói nhỏ: “Tên Ngoại Thần này cái gì cũng tốt, chỉ có miệng quá đáng ghét.”
Hứa Ứng đi tới bên cạnh hắn, hạ giọng nói: “Đạo huynh cũng phát hiện à?”
Thương Ngô Đại Đế gật đầu, hạ nhỏ giọng: “May là mấy năm qua không ra khỏi thế giới Bản Thủy, nếu ra ngoài khéo chết lâu rồi.”
Hứa Ứng cực kỳ tán thành.
Bọn họ trở lại vực Thương Ngô, Chu Thiên tử, Khương Thái sư lập tức truyền lệnh cho luyện khí sĩ Đại Chu, để bọn họ mau chóng rút khỏi Chư Thiên Vạn Giới.
Trúc Thiền Thiền còn trên Phi Lai phong, giúp Sở Tương Tương chế tạo pháp bảo, hai cô gái vẫn chưa xuống núi.
Thân hình Hứa Ứng đột nhiên hành động, đi tới bên cạnh Chu Thiên tử, không nói năng gì đoạt lấy Ngũ Sắc Tiên Vương kỳ, dốc toàn lực tế tiên khí này lên, ra sức lay động!
Ngũ Sắc Tiên Vương kỳ được tế lên, cột cờ trở nên khổng lồ không gì sánh được, Hứa Ứng phải ôm hai tay mới lay được.
Lá cờ tiên kỳ phe phẩy, chỉ thấy hai năm luồng tiên khí phóng lên tận trời, khuấy động Thiên cung, ngũ sắc tiên quang giao thoa với nhau, chỉ trong chớp mắt đã hút sạch pháp lực của Hứa Ứng!
Bầu trời đột nhiên hóa thành màu đỏ máu, sắc đỏ xâm nhiễm, khiến bầu trời càng ngày càng đỏ. Đột nhiên không trung đổ mưa tầm tã, nước mưa do thần huyết tạo thành, đổ xuống như trút nước!
Chỉ trong chớp mắt mà núi sông phủ màu đỏ máu!
Máu kia là máu của Thần Vương Huyền Ngô, bị vài bước chân của Thương Ngô Đại Đế đánh trọng thương, vốn đã bị thương rất nghiêm trọng, thậm chí phù văn Thiên đạo trên người cũng bị đánh vỡ. Giờ lại bị Hứa Ứng lay động Ngũ Sắc Tiên Vương kỳ, ngũ sắc tiên quang đánh tan thần thể!
“Dám động tới nữ nhân của ta!”
Hứa Ứng chống Ngũ Sắc Tiên Vương kỳ, ngẩng đầu lên hung ác nói: “Không chết cũng phải chém nửa cái mạng của ngươi!’
Chu Thiên tử biến sắc, nói nhỏ với Khương Thái sư: “Nhớ kỹ, không được động tới nữ nhân của Hứa huynh.”
Khương Thái sư vội vàng ghi nhớ.
Hứa Ứng lưu luyến không thôi, trả Ngũ Sắc Tiên Vương kỳ lại cho Chu Thiên tử, dò hỏi: “Bệ hạ nhặt được lá cờ này ở đâu vậy?”
Chu Thiên tử vội vàng đoạt lại tiên kỳ, cảnh giác nói: “Nhặt cái gì? Đây là bảo vật tổ truyền, lai lịch cực kỳ chính đáng.”
Hứa Ứng nắm lấy lá cờ, vẫn lưu luyến không thôi nói: “Tổ tiên bệ hạ có tiên vương? Chẳng trách lại tuấn tú như vậy. Hay là cho ta mượn lá cờ này thêm hai năm...”
Chu Thiên tử ra sức giành lại, thu hồi Ngũ Sắc Tiên Vương kỳ, cảnh giác nhìn y, thầm nghĩ: “Không sợ giặc trộm, chỉ sợ giặc ngày ngày nhớ thương. Bây giờ pháp bảo đã bại lộ, quả nhân phải cách hắn xa một chút.”
Hứa Ứng vẫn hơi lưu luyến, Thương Ngô Đại Đế đi tới mới khiến y bớt chút lòng tham đối với Ngũ Sắc Tiên Vương kỳ, cúi người hành lễ tạ ơn Thương Ngô Đại Đế.
Thương Ngô Đại Đế tán tu vi đi, khiến bầu trời của thế giới Bản Thủy khép lại, mặt đất cũng khôi phục như lúc ban đầu, tránh cho thế giới này vỡ thành hai nửa. Hắn cười nói: “Không dám, lần này xem như lão hủ cũng cứu Hứa đạo hữu một mạng nhỉ? Thế là đã hòa với Bắc Đế chưa?’
Nói tới đây, sắc mặt hắn thay đổi, trong lòng hậm hực nói: “Có lẽ không tính là cứu hắn một mạng, dù sao bọn hắn có Ngũ Sắc Tiên Vương kỳ, tế lá cờ này ra không khéo vẫn giữ được mạng. Ta vẫn cho ít hơn Bắc Đế một chút...”
Sau khi trầm ngâm trong chốc lát lại cảm thấy cứ đưa con gái sang là ổn.
Chu Thiên tử, Khương Thái sư và Trọng Tiêu đi tới cúi người tạ ơn, Thương Ngô Đại Đế lườm Trọng Tiêu một cái, máu nóng nổi lên đầu, hừ một tiếng: “Chó săn cho Thiên đạo!”
Trọng Tiêu biến sắc, cười lạnh nói: “Lão tặc cõi âm!”
Hai người giương cung bạt kiếm, định ra tay đánh nhau.
Hứa Ứng đi vào giữa hai người, dò hỏi: “Thương Ngô đạo huynh, tên Thần Vương kia đã chết chưa?”
Thương Ngô Đại Đế rất căm thù Trọng Tiêu, lắc đầu nói: “Thần Vương trong đám chó săn Thiên đạo, đâu có dễ chết như vậy? Nhưng hắn đã bị ngươi và ta đánh trọng thương, không chết cũng mất nửa cái mạng. Nhưng lần này tên Thần Vương chó má đó đi rồi, chắc chắn sẽ tố cáo lên Tiên giới, ta không thể ở lại đây nữa, phải mau mau rời khỏi, né tránh đầu gió.”
Hứa Ứng cũng biết tình hình nghiêm trọng, nói với Trọng Tiêu: “Trọng Tiêu, ngươi đã đồng ý sẽ sao chép phù văn Thiên đạo cho ta, đừng có nuốt lời. Ngươi theo ta tới vực Thương Ngô, sao chép phù văn Thiên đạo ở đó.”
Trọng Tiêu liếc mắt nhìn Thương Ngô Đại Đế một cái, trong lòng do dự nhưng vẫn đi theo Hứa Ứng.
Ánh mắt Thương Ngô Đại Đế lóe lên vẻ hung dữ, khiến hắn như có cái gai sau lưng.
“Chó săn Thiên đạo chỉ biết một chút Thiên đạo giả mà thôi.”
Thương Ngô Đại Đế cười lạnh nói: “Hứa đạo hữu học tập phù văn Thiên đạo ở chỗ hắn khác nào hỏi đường thằng mù?”
Hứa Ứng cười nói: “Đạo huynh có chỗ không biết rồi, Trọng Tiêu đã tìm hiểu được chân lý Thiên đạo, chỉ có pháp lực là không bằng Thần Vương thôi. Chỉ e đạo hạnh của hắn đã không kém gì các ngươi.”
Đạo hạnh là lĩnh ngộ về đạo, tu vi tu dưỡng về đạo.
Hứa Ứng tán dương Trọng Tiêu như vậy, nói đạo hạnh của hắn có thể sánh vai với các Thiên thần nguyên thủy cổ xưa như Thương Ngô, đúng là đánh giá cực cao.
Thương Ngô Đại Đế thầm chấn động, liếc mắt nhìn Trọng Tiêu một cái.
Hứa Ứng nói: “Trọng Tiêu, ngươi thể hiện một chút đạo hạnh Thiên đạo để Thương Ngô đạo huynh xem thử.”
Trọng Tiêu thản nhiên nói: “Lão tặc đầu bạc, thất phu râu bạc, chẳng qua chỉ là thần linh sinh ra từ hư không mông muội của mọi người mà thôi, làm sao hiểu được Thiên đạo của ta?’
“Cái tên này tranh đấu trong thế giới Thiên Đạo thất bại, bị người ta đuổi xuống thế gian đúng là không oan.” Hứa Ứng thầm nghĩ.
“Trọng Tiêu có thể sống sót rời khỏi thế giới Thiên Đạo, thực lực đúng là cường hãn.” Khương Thái sư thầm nghĩ.
“Hắn mà làm quan dưới trướng quả nhân, chắc không sống được tới lúc bãi triều.” Chu Thiên tử thầm nghĩ.
Thương Ngô Đại Đế nổi nóng, vốn hắn đã rất có địch ý với cựu thần Thiên đạo, có món nợ máu, giờ phút này lại giận không nhịn nổi chỉ muốn giết chết Trọng Tiêu cho bớt mối hận trong lòng. Có điều ngay lúc này xung quanh Trọng Tiêu có khí hương hỏa bập bùng, hóa thành từng phù văn Thiên đạo.
Thương Ngô Đại Đế ngơ ngác, nhìn phù văn Thiên đạo chớp tắt này, đại đa số phù văn Thiên đạo đều ẩn chứa đạo lý, cực kỳ rõ ràng, có thể cảm nhận được ảo diệu Thiên đạo ẩn chứa bên trong.
Cơn giận của Thương Ngô Đại Đế biến mất, nói: “Ngươi lĩnh ngộ được những Thiên đạo huyền diệu này từ đâu?”
Trọng Tiêu thuật lại chuyện bản thân hóa thân vô số, trấn thủ trong từng miếu thờ, thực hiện những chức trách khác biệt hấp thu hương hỏa.
Thương Ngô Đại Đế im lặng một hồi lâu rồi nói: “Ngươi đã tìm hiểu được ảo diệu của Thiên đạo, thành tựu tương lai không thể ước lượng được.”
Hứa Ứng nói: “Ta cũng thấy được điểm bất phàm trong phù văn Thiên đạo của hắn nên mới giữ lại mạng cho ngươi.”
Thương Ngô Đại Đế nói nhỏ: “Tên Ngoại Thần này cái gì cũng tốt, chỉ có miệng quá đáng ghét.”
Hứa Ứng đi tới bên cạnh hắn, hạ giọng nói: “Đạo huynh cũng phát hiện à?”
Thương Ngô Đại Đế gật đầu, hạ nhỏ giọng: “May là mấy năm qua không ra khỏi thế giới Bản Thủy, nếu ra ngoài khéo chết lâu rồi.”
Hứa Ứng cực kỳ tán thành.
Bọn họ trở lại vực Thương Ngô, Chu Thiên tử, Khương Thái sư lập tức truyền lệnh cho luyện khí sĩ Đại Chu, để bọn họ mau chóng rút khỏi Chư Thiên Vạn Giới.
Trúc Thiền Thiền còn trên Phi Lai phong, giúp Sở Tương Tương chế tạo pháp bảo, hai cô gái vẫn chưa xuống núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.