Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 239: Không, Ngươi Tới Rất Đúng Lúc 1

Trạch Trư

26/08/2023

Hứa Ứng hạ giọng nói: “Thất gia, Chu gia, ta cảm thấy tâm lý của Từ Phúc có vấn đề. Không cùng chí hướng thì làm sao mưu đồ sự nghiệp cùng nhau được, chúng ta nên rời khỏi thì hơn. Ngài chuông, chúng ta đi được chưa?”

Quả chuông đột nhiên lao về phía Từ Phúc, quát: “ Thử cái là biết ngay thôi! Để ta ngăn cản hắn, các ngươi đi trước đi!”

Hứa Ứng và Ngoan Thất đều giật mình: “Ngài chuông dũng mãnh như vậy từ lúc nào vậy?”

Bọn họ không biết, từ khi Hứa Ứng bị phong ấn trở lại đến giờ đã hơn sáu tháng, mấy ngày này Trúc Thiền Thiền rảnh rỗi không có việc gì, bèn đấm bôm bốp lên người quả chuông, đã chữa trị vết thương cũ cho nó.

Ba tháng trước, quả chuông trộm khí huyết của Ngoan Thất và Trúc Thiền Thiền; ba tháng sau quả chuông đánh cắp khí huyết của Ngoan Thất, Trúc Thiền Thiền và Hứa Ứng; tuy thực lực chưa khôi phục lại đỉnh phong nhưng cũng được chín phần mười.

Đây là lần đầu tiên ngài chuông có hứng thú đánh trận như vậy, đã cực kỳ kích động, đừng nói chỉ một tên Từ Phúc, cho dù Thiên ma Thiên thần, nó cũng dám tiến lên!

“Coong~ ~ ”

Tiếng chuông ngân vang, vô số hình vẽ hoa văn kỳ dị hiện lên trên vách chuông, uy lực của quả chuông tăng vọt. Chỉ trong chớp mắt năng lực lan tỏa đã khiến đại điện rung chuyển, từng cây cột như sắp nóng chảy, mái vòm bong tróc, tảng đá rơi lả tả!

Đại điện này cũng là một pháp bảo bất phàm, ngay khoảnh khắc quả chuông bộc phát uy lực, không gian bên trong nó cũng nhanh chóng biến lớn, định bao phủ uy lực của quả chuông, tránh làm bị thương bản thân!

Đây là một bảo điện do luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ chế tạo, đã được tôi luyện trăm nghìn lần, khắc dấu đủ loại phù văn thần thông, chỉ kém một chút.

Tốc độ không gian nội bộ của nó bành trướng không theo kịp tốc độ mở rộng uy năng của quả chuông, khiến cho vách tường không ngừng bong tróc!

Đây đã là quả chuông thu liễm, tránh gây phá hoại.

Quả chuông tụ tập uy lực bên ngoài chuông, tiếng chuông vang lên, miệng chuông chấn động, tầng tầng sóng âm ép không gian uốn khúc tới mức mắt thường cũng thấy được, tạo thành hoa văn dãy núi đập về phía Từ Phúc!

Tiếng chuông đi theo chấn động không gian, tốc độ cực nhanh, tiếng chuông đi trước, quả chuông theo sau, trực tiếp biến hóa hình thể lớn gấp trăm ngàn nằm ở Phương Trượng tiên sơn!

Khi nó di chuyển sẽ mang theo cảm giác áp lực không gian không gì sánh nổi, quét ngang người đánh tới!

Cho dù là núi cao vạn trượng cũng bị nó quét gãy!



Miệng chuông của nó hướng xuống dưới, xoay tròn tiến tới, mặt đất bị chấn động tới vỡ vụn, vô số mảnh vụn đại điện bị cuốn theo dòng lũ cuồng bạo đó, thiêu đốt, tạo thành một dòng dung nham đỏ rực bên dưới quả chuông, không ngừng xoay tròn!

Tiếng chuông lan tới, da mặt Từ Phúc bị chấn động tới mức rung động như làn sóng, đại điện sau lưng lập tức tan thành từng mảnh.

Quả chuông đánh tới, uy lực còn mạnh mẽ hơn tiếng chuông, khí thế như muốn va nát Từ Phúc!

Cho dù không thể đập nát hắn, chỉ cần hất hắn văng khỏi Phương Trượng tiên sơn cũng coi là toàn thắng!

Vì một khi Từ Phúc rời khỏi Phương Trượng tiên sơn, hắn sẽ lập tức già yếu, vết thương cũ tái phát, cho bọn họ cơ hội bỏ trốn.

“Ngài chuông thật mạnh mẽ!”

Hứa Ứng và Ngoan Thất thầm khen, nhân cơ hội này lao ra ngoài điện. Cung điện đã đóng cửa, Hứa Ứng tế rìu đá lên, không nói một câu vung rìu chặt xuống!

Đại điện này vốn là dị bảo đỉnh cấp, nhưng giờ phút này đang phải đối phó với uy lực của quả chuông, không thể phân tâm ngăn chặn họ, bị y bổ vài rìu đập nát bét cửa điện!

“Coong!”

Sau lưng bọn họ vang lên một tiếng chuông lớn, quả chuông hung hãn lao vào Từ Phúc trên Phương Trượng tiên sơn, hào quang trên quả chuông rung động, sóng xung kích nhắm thẳng vào Từ Phúc nhưng dư uy hất Hứa Ứng và Ngoan Thất bay lên cao, bay khỏi đại điện.

Khi Hứa Ứng và Ngoan Thất hạ xuống đất đã là cách xa trăm trượng, nhưng vẫn thấy cánh cửa đại điện cũng văng ra, dư âm khủng khiếp như nước vỡ bờ, phun thẳng ra ngoài qua cánh cửa đại điện, quét sạch một khoảng trời phía trước. Bầu trời vốn còn có vài áng mây, giờ phút này mây mù tan sạch, như có dị thú vô hình gạt hết những đám mây.

“Thất gia, đi mau!” Hứa Ứng lập tức phát động kiếm khí, nhắc nhở Ngoan Thất.

Đúng lúc này, tiếng chuông ngưng bặt, chỉ nghe trong đại điện vang lên giọng nói của quả chuông, có vẻ ngại ngùng e sợ, lúng ta lúng túng nói: “Ứng gia, dừng bước.”

Hứa Ứng dừng bước, quay đầu nhìn lại, không thấy quả chuông bay ra khỏi đại điện.

Hứa Ứng thầm biết không ổn, cắn răng trở lại đại điện. Chỉ thấy sau lưng Từ Phúc lóe lên kim quang, Dũng Tuyền tỏa sáng, trong kim quang là một nguyên thần ngồi bất động, giơ tay nắm lấy móc chuông.



Quả chuông treo dưới tay nguyên thần kia như cái chuông gió, lung lay trái phải nhưng không thể phát huy được uy lực.

Quả chuông lúng túng nói: “Ứng gia, ngươi đầu hàng đi thôi. Ta cảm thấy Từ lão tổ không phải người xấu, ta rơi vào tay hắn, thua tâm phục khẩu phục.”

Từ Phúc nở nụ cười, vẫn đứng trên Phương Trượng tiên sơn, không di chuyển nửa bước.

Hứa Ứng lập tức dừng bước, quay trở lại đại điện, cười ha hả nói: “Từ Phúc lão tổ muốn khôi phục vinh quang cho luyện khí sĩ, ta thân là luyện khí sĩ, sao lại đi thoái thác cho đặng. Từ lão tổ, nếu có gì căn dặn, xin cứ mở miệng.

Ngoan Thất đại nghĩa lẫm liệt nói: “Từ lão tổ có lòng nghĩa hiệp, không sợ cường quyền của na sư, khôi phục luyện khí sĩ. Luyện khí sĩ yêu tộc ta cũng nên dốc sức tương trợ! Luyện khí sĩ Vô Vọng sơn Ngưu Ngoan Thất, Hứa Ứng, nguyện góp một viên gạch cho đại nghiệp phục hưng, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!”

Hứa Ứng thầm khen: “Thất gia không hổ là môn đệ thư hương, nói hay lắm.”

Ngoan Thất khó kiềm nổi kích động, thầm nghĩ: “Sau khi khôi phục vinh quang cho luyện khí sĩ sẽ là thời khắc yêu tộc ta quật khởi! Nhân tộc sẽ phải trả lại tất cả những gì đã đánh cắp từ yêu tộc ta! A Ứng, ngươi cứ yên tâm làm cái bóng của Từ Phúc, sớm muộn gì cũng có ngày ta bắt Từ Phúc làm cái bóng của Ngưu Thất gia ta!”

Nguyên thần Từ Phúc mở bàn tay, phóng thích quả chuông.

Quả chuông nhanh chóng thu nhỏ, vội vàng hóa thành một luồng sáng xanh bay tới sau đầu Hứa Ứng, nói liến thoắng: “A Ứng, lão già này còn kinh khủng hơn ta tưởng tượng! Hắn giơ tay bắt ta phải nói là tuyệt đỉnh, thậm chí ta còn không thể né tránh được!”

Nó cực kỳ sợ hãi, bị nguyên thần Từ Phúc thi triển thần thông hù dọa, nếu không nó đã chẳng rộng lượng như vậy.

Nó thi triển chiến lực bằng chín phần mười trạng thái đỉnh phong nhưng vẫn không thể khiến Từ Phúc di chuyển chút nào.

Ngược lại, nguyên thần của Từ Phúc chỉ giơ tay ra là nắm được móc chuông, lực lượng toàn thân không còn tác dụng!

Từ Phúc vẫn nở nụ cười, nói nhẹ như mây gió: “Chiêu vừa rồi của ta tên là Càn Khôn Nhất Thủ, năm xưa ngươi cũng khen ngợi chiêu này không dứt lời, coi là tuyệt học.”

Hứa Ứng nổi ý tôn kính: “Chiêu này cực kỳ thần diệu, một khi thi triển,qzủy thần kêu khóc, thiên địa biến sắc, năm ngàn năm qua không có ai tinh diệu như vậy.”

Ngoan Thất đột nhiên biến sắc, nhỏ giọng nói: “A Ứng, chiêu này lợi hại đến vậy à?”

Hứa Ứng nhỏ giọng nói: “Vừa rồi ta chỉ tập trung chạy ra ngoài, không thấy. Nhưng có ai không thích nịnh nọt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Nhật Phi Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook