Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 240: Không, Ngươi Tới Rất Đúng Lúc 2

Trạch Trư

26/08/2023

Từ Phúc cũng thích nịnh nọt, đặc biệt là được Hứa Ứng nịnh nọt. Hắn cực kỳ hưởng thụ, nói: “Chuyện đầu tiên ta muốn ngươi làm giúp ta chính là khôi phục những công pháp luyện khí sĩ mà chúng ta thu thập được suốt bao năm qua. Luyện khí sĩ chúng ta trải qua kiếp nạn, nhiều công pháp thần thông lưu truyền tới giờ đã không được trọn vẹn, chỉ có Hứa quân mới có thể giải mã bù đắp những công pháp này.”

Hứa Ứng xúc động nói: “Ta cũng là luyện khí sĩ, chắc chắn sẽ dốc lòng sửa chữa công pháp.”

Y nói câu này không phải lừa gạt Từ Phúc mà là chân tình, luyện khí sĩ trải qua bao gian nan trắc trở, lần lượt gặp chuyện trộm tiên dược trong thời Chu Thiên tử, lại phải trải qua chuyện Thiên Nhân Cảm Ứng trong thời Đại Hán Vũ Đế, kinh sách tổn thất, không ai hiểu được.

Y cũng muốn cống hiến đôi chút trong chuyện khôi phục công pháp thần thông của luyện khí sĩ.

Từ Phúc nói: “Chuyện thứ hai chính là phục sinh Thủy Hoàng Đế Tổ Long, khôi phục đại nghiệp luyện khí sĩ. Hai chuyện này có thể thực hiện đồng thời, mấy hôm tới Hứa quân chuẩn bị một chút, chúng ta tới cõi âm, nghênh đón Thủy Hoàng Đế Tổ Long!”

Hứa Ứng xưng phải, nói: “Chuyện thứ ba thì sao? Chẳng phải ngươi định độ kiếp phi thăng à? Bao giờ Từ lão tổ độ kiếp?”

Từ Phúc lắc đầu nói: “Ta khác với Chu Tề Vân, hắn muốn phi thăng, vì phi thăng mà không từ thủ đoạn. Nhưng đối với ta mà nói, phi thăng là chuyện của cá nhân ta chứ không phải mục tiêu cả đời. Ta sẽ không nhờ Hứa quân giúp ta phi thăng, nhưng đúng là ta có chuyện thứ ba muốn làm.”

Hứa Ứng giật mình, y còn tưởng Từ Phúc cũng giống với Chu Tề Vân, đều có mục đích là phi thăng, ngoài ra không còn gì khác.

“Xin rửa tai lắng nghe.” Hứa Ứng nói.

Từ Phúc khẽ mỉm cười nói: “Làm xong hai chuyện trước, ta sẽ nói cho ngươi chuyện thứ ba. Người đâu!”

Tiểu nha đầu xinh xắn đáng yêu do Tiểu Phượng Tiên biến thành đi tới, cúi người nói: “Lão tổ có gì dạy bảo.”

Từ Phúc nói: “Dẫn Hứa công tử xuống dưới nghỉ ngơi. Nhớ phải quan sát hắn cho kỹ, đừng để hắn lén lút chạy trốn.’

Tiểu Phượng Tiên nhận lệnh, cúi người với Hứa Ứng: “Hứa công tử, mời sang bên này.”

Hứa Ứng mừng thầm trong lòng, nháy mắt với Ngoan Thất, cùng theo Tiểu Phượng Tiên ra ngoài.

Tiểu Phượng Tiên mặc y phục rực rỡ, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, cái đầu hơi lớn, giữa mái tóc tô điểm một hai cọng lông chim có màu tím xanh.

Hứa Ứng đi theo cô tới chỗ nghỉ, là một dinh thự trên núi tên là Thính Tùng Uyển, nhưng cũng sạch sẽ chỉn chu.

Hứa Ứng bình tĩnh lại, cười nói: “Phượng Tiên Nhi, may mà Từ Phúc không biết quan hệ giữa chúng ta, phái ngươi tới giám sát ta. Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta chạy ngay đi!”

Tiểu Phượng Tiên sắc mặt trầm xuống, xoẹt một tiếng, gác Phượng Vũ kiếm lên cổ Hứa Ứng, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi định chạy? Hay ngươi định phản bội Từ Phúc lão tổ?”

Hứa Ứng cẩn thận từng chút một đẩy lưỡi kiếm trên cổ ra nói: “Tiểu Phượng Tiên, còn nhớ không? Ta đã cứu tính mạng ngươi, ngươi còn định kiếp sau làm trâu làm ngựa báo...”



Tiểu Phượng Tiên siết chặt kiếm, đè Phượng Vũ kiếm xuống cổ y, nghiêm túc nói: “Đương nhiên ta còn nhớ. Ngươi có ơn với ta, ta ghi nhớ trong lòng, kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa cho ta, nhưng kiếp này ta chỉ nghe Từ Phúc lão tổ!”

Ngoan Thất cả giận nói: “A Ứng có ơn với ngươi, sao ngươi lại lấy oán trả ơn?”

Tiểu Phượng Tiên giải thích: “Ân tình của Hứa công tử với ta chỉ là ân tình với cá nhân ta. Ân tình của Từ Phúc lão tổ lại là ân tình đối với toàn bộ luyện khí sĩ! Tuy ta không phải nhân tộc nhưng cũng biết ơn nhỏ và ơn lớn!”

Hứa Ứng dò xét: “Không thì ngươi báo đáp ơn nhỏ của ta trước đi?’

Tiểu Phượng Tiên suy nghĩ, chỉ cảm thấy một bên là ân tình cứu mạng, một bên là đại nghĩ không cách nào dứt bỏ, không thể trọn vẹn đôi đường, trong lòng đắn đo dữ dội.

Thiếu nữ nghĩ tới ngây ngốc, buông Phượng Vũ kiếm xuống cởi y phục, dậm chân nói: “Thôi, hôm nay ta lấy thân báo đáp, trả lại ân tình của ngươi. Sau này lại tập trung vào đại nghĩa, như vậy là trọn cả đôi đường.’

Ngoan Thất ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm: “Đây đâu phải thứ ta nhìn được? Ta có nên nhắc nhở cô nương này là mình còn ở đây không? Đợi đã, nếu ta không nói câu nào, có phải sẽ xem tiếp được không?”

Thế là hắn im lặng không nói một câu.

Lúc này bên ngoài có giọng nói vang lên: “Hứa lão tổ, thiếp thận Hoa Tiêm Trần cầu kiến.”

Hứa Ứng nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy cô gái trẻ tuổi mặc đạo bào đi vào trong Thính Tùng uyển, tuy mặc đạo bào nhưng có thể thấy bờ eo thon thả, sống lưng ưỡn thẳng, có phong vị khác hẳn.

Hoa Tiêm Trần thấy Tiểu Phượng Tiên đang ở đây, thiếu nữ còn đang cởi áo, đã để lộ bờ vai trắng như tuyết, biết là chuyện hư hỏng, vội vàng quay người cười nói: “Thiếp thân tới không đúng lúc, quấy rầy lão tổ rồi, xin lỗi.”

Hứa Ứng vội vàng nói: “Không, ngươi tới đúng lúc lắm!”

Y giơ tay kéo nửa bên y phục của Tiểu Phượng Tiên lên, che khuất bờ vai thiếu nữ, cười nói: “Ngươi tới tìm ta có chuyện gì?’

Hoa Tiêm Trần sắc mặt đỏ bừng, trái tim đập thình thịch loạn nhịp, trong lòng bối rối, thầm nghĩ: “Cả hai cùng lúc à? Ta chưa từng làm chuyện này, xấu hổ chết đi được! Còn một con rắn lớn ở bên cạnh để làm gì? Chẳng lẽ là giúp vui?”

Hứa Ứng thấy màu đỏ trên mặt cô chậm rãi lan tỏa, thậm chí phần cổ vốn trắng trẻo như tuyết cũng ửng đỏ, không khỏi kinh ngạc: “Cô gái này tu luyện pháp môn gì vậy? Nhưng cô nương này đúng là xinh đẹp, không kém Tiểu Điệp bao nhiêu.”

Y nói lại lần nữa mới khiến Hoa Tiêm Trần tỉnh lại, nói: “Hoa cô nương tới tìm ta có chuyện gì? Từ Phúc bảo ta giúp các ngươi giảng giải phục hồi công pháp, nếu là chuyện này thì cứ hỏi ta.”

Lúc này Hoa Tiêm Trần mới biết mình hiểu lầm, vội vàng lấy một quyển kinh thư bằng lụa ra, cười nói: “Thiếp thân cầu kiến lão tổ chính là vì việc này. Thiếp thân nhận được một môn , trong đó có phần tu luyện Tam Muội chân hỏa. Thiếp thân ngu dốt, luyện mãi mà không hiểu.”

Hứa Ứng nhận lấy, dò hỏi: “Vì sao không tới hỏi Từ Phúc? Tiểu Phượng Tiên cũng được, bọn họ đều tu luyện chân hỏa.”

Hoa Tiêm Trần nói: “Đã hỏi, Từ Phúc lão tổ nói người cũng không biết luyện chân hỏa, chỉ tăng cường uy lực tới cực hạn chứ không phải Tam Muội chân hỏa chân chính. Người nói Tam Muội chân hỏa chân chính đã thất truyền.”

Tiểu Phượng Tiên nói: “Chân hỏa của ta là trời sinh, ta cũng không thể dạy cho cô ấy. Thật ra trong thời đại của ta, Tam Muội chân hỏa đã thất truyền.”



Hứa Ứng mở , đọc lướt qua một lượt, kinh ngạc nói: “Rõ ràng không thất truyền mà, trong sách viết rất dễ hiểu!”

Ngoan Thất thò đầu nhìn sang, lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, văn tự trong sách tối nghĩa khó hiểu, cho dù là đại yêu đọc đủ loại thi thư như hắn cũng thấy suýt ngất.

Hoa Tiêm Trần kinh ngạc nói: “Trong sách nói Ly cung tam muội, Ly cung tam muội, lấy Khảm điền vào, Đinh thừa sẽ thành, không phải Tôn môn thì không được tụ khí. Câu nói này giải thích ra sao?”

Hứa Ứng cười nói: “Câu này là để ngươi tập trung Tam Muội chân hỏa luyện Kim Đan chứ không phải để ngươi luyện Tam Muội chân hỏa.”

Hoa Tiêm Trần hai mắt trợn tròn, suýt nữa nhảy khỏi hốc mắt.

Hứa Ứng thấy thế nghi hoặc: “Ngươi dùng pháp môn này luyện chân hỏa?”

Hoa Tiêm Trần chột dạ gật đầu.

Hứa Ứng lắc đầu nói: “Thế chẳng phải càng luyện càng hỏng à? Đem khí huyết trên người ngươi cho Kim Đan thiêu đốt, tu vi cũng bị đốt sạch! Có phải gần đây ngươi thường xuyên cảm thấy trước mắt choáng váng, hay nghe thấy tiếng động lạ, nhìn thấy ảo giác?”

Hoa Tiêm Trần vội vàng gật đầu.

Hứa Ứng nói: “Ngươi đã đốt tới hồn phách của bản thân, hồn phách bị đốt tới mức trống rỗng nên có thể thấy quỷ thần. Đám quỷ thần này định đợi hồn phách của ngươi bị thiêu trụi là chui vào thân thể của ngươi, khoác lớp da của ngươi sinh sống. Ngươi bị bọn chúng nhắm tới rồi. Ta giúp ngươi mở Thiên Nhãn, ngươi tự xem đi.”

Y giơ ngón tay điểm lên mi tâm Hoa Tiêm Trần, giúp cô tập trung thần thức, thần thức tạo kính, Hoa Tiêm Trần lập tức thấy sau lưng mình đứng đầy người là người, có nam có nữ, máu me đầm đìa, không phải người sống!

Hoa Tiêm Trần rùng mình, sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói: “Lão tổ, ta còn cứu được không?”

Hứa Ứng không vui nói: “Đừng gọi ta là lão tổ, ta mới mười bốn tuổi. Cứ gọi ta là A Ứng hoặc Ứng ca ca cũng được.”

Y dừng lại một chút rồi nói: “Ta giảng giải một lần, ngươi luyện thành chân hỏa, hồn phách sẽ tự tăng cường, không cần lo quỷ thần tới tìm mình nữa.”

Y giảng giải từ khúc dạo đầu của , nói: “Pháp môn này chủ yếu giảng về ba luồng dương hỏa của hồn phách, Thái Ất Chân Hỏa quyết giảng giải rất thấu triệt về ba luồng dương hỏa này. Ngươi luyện theo ta.”

Y vừa giảng giải vừa luyện mẫu, khi giảng xong quyển kinh thư là Hứa Ứng cũng hợp nhất ba luồng dương hỏa, tạo thành Tam Muội chân hỏa, giơ một ngón tay ra, Tam Muội chân hỏa bay lên đầu ngón tay, nhen lửa lên hồ nước trong Thính Tùng uyển, chẳng bao lâu sau chân hỏa đã đốt cạn hồ nước!

Hoa Tiêm Trần trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nói: “Mới đó đã luyện được rồi?”

Hứa Ứng thu hồi chân hỏa nói: “Sau khi luyện thành Tam Muội chân hỏa, muốn luyện Kim Đan cũng dễ dàng hơn nhiều. Trong sách nói thủy hỏa giao luyện, trong đó hỏa chính là Tam Muội chân hỏa, còn thủy là Tam Muội thần thủy, đều phải luyện thành trước rồi mới luyện Kim Đan, có vậy thì Kim Đan mới được tôi luyện tới mức tinh khiết!”

Hoa Tiêm Trần trợn tròn hai mắt, miệng há hốc ra không cách nào khép lại, nửa ngày sau vẫn không nói được thành lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Nhật Phi Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook