Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 290: Lệnh Triệu Tập Của Thiên Đạo 1

Trạch Trư

26/08/2023

Hứa Ứng hoàn toàn không biết gì về mọi chuyện vừa diễn ra, lúc này tỉnh lại, đột nhiên phát hiện hai gốc tiên căn đang trốn khỏi khu vực Hi Di của một thi thể không đầu, định bỏ chạy.

“Sao nơi này lại có hai gốc tiên căn?”

Y không buồn nghĩ ngợi, vươn tay ra tóm lấy hai gốc tiên căn.

Hai gốc tiên căn này một gốc là dây leo có rễ không dây, một gốc là hoa trà bị hái trọc, bề ngoài không đẹp đẽ gì.

Hai gốc tiên căn liều mạng giãy dụa phản kháng, còn kịch liệt hơn lúc Hồng Đậu tiên căn rơi vào tay Tiết Doanh An nhiều.

Hồng Đậu tiên căn phản kháng Tiết Doanh An chủ yếu là vì ghét bỏ, cảm thấy tu vi của thiếu niên này không xứng có được mình. Còn hai gốc tiên căn này lại là sợ hãi Hứa Ứng.

Hứa Ứng sắc mặt hiền lành nhưng hai tay từ từ vận sức: “Còn chạy, ta đánh nổ các ngươi, hiểu không?”

Hai gốc tiên căn lập tức ngừng giãy dụa, ngoan ngoãn hẳn lên.

Tiết Doanh An tấm tắc lấy làm lạ: “Nếu biết tiên căn có thể bị hù dọa như vậy, ta đã chẳng cần tốn sức đến thế.”

Ngoan Thất nghe vậy thầm nghĩ: “Ngươi có phải đại ác nhân đâu, làm sao linh căn lại sợ ngươi được? Không giết chết ngươi đã là tổ tiên phù hộ rồi!”

Trong khu vực Hi Di của Tiết Doanh An, Hồng Đậu tiên căn trong Dao Trì cũng bất an quẫy nước, như cảm giác được tình cảnh của hai gốc tiên căn.

Hứa Ứng phát động Thiên Nhãn quan sát hai gốc tiên căn, đột nhiên ánh mắt sáng lên, giơ tay hái Nguyên Đạo Tinh Tụy trong hai gốc tiên căn.

Hắn ăn Nguyên Đạo Tinh Tụy tích lũy trong hai gốc tiên căn, lập tức kích hoạt tiên dược từ bí tàng Hoàng Đình và Giáng Cung, thần thức và lực lượng tăng trưởng điên cuồng!

Trong cơ thể y tỏa ra từng đợt hương thơm, tiên dược thần thức và tiên dược tâm lực liên tục được Nguyên Đạo Tinh Tụy luyện hóa!

“Na pháp là pháp môn mở thân thể lục bí, câu lấy tiên dược. Nhưng na pháp được truyền thụ trên đời thường không phải pháp môn chân chính mà là pháp môn đã được chỉnh sửa tỉ mỉ để cắt rau hẹ.”

Trong lòng Hứa Ứng bỗng có lĩnh ngộ: “Pháp môn chân chính là luyện hóa tiên dược, chỉ lưu truyền trong quy mô nhỏ. Nhưng trước mắt pháp môn chân chính vẫn chưa đủ tốt, không thể luyện hóa hoàn toàn tiên dược tới từ lục bí, cho nên trong thân thể vẫn còn rất nhiều tiên dược chưa được luyện hóa. Cứ như vậy thì tu luyện tới Phi Thăng kỳ hay cảnh giới na tiên sẽ trở thành rau hẹ cho người khác hái.”

“Nhưng Nguyên Đạo Tinh Tụy mà tiên đạo linh căn ngưng tụ có thể giúp na sư luyện hóa tiên dược, khiến tu vi thực lực tăng cường nhanh chóng!”

Nguyên Đạo Tinh Tụy là mấu chốt để tránh bị cắt rau hẹ!

Hứa Ứng buông cây dây leo và cây trà ra, cười nói: “Rơi vào tay ta là may mắn của các ngươi. Đi đi.”

Hai gốc tiên đạo linh căn như trút được gánh nặng, vừa rồi còn uể oải suy sụp, ngay tức khắc trở nên hoạt bát hẳn lên. Một gốc lao thẳng vào núi ngọc, biến mất không còn tăm hơi; một gốc nhanh chân phi nước đại, lẩn vào giữa vùng núi non hoang vu.

Tiết Doanh An trợn mắt há hốc mồm, Chu Hồng Y chạy tới đây, thấy vậy dậm chân liên tục: “Sao ngươi lại thả tiên thảo đi?”



Cô cất bước định đuổi theo nhưng đâu còn thấy tung tích hai gốc tiên căn nữa?

Hứa Ứng giải thích: “Điểm hữu dụng nhất của tiên đạo linh căn là Nguyên Đạo Tinh Tụy mà bọn chúng tích tụ được. Thu thập Nguyên Đạo Tinh Tụy là được, sau khi hái rồi thì đương nhiên là thả đi. Đợi bọn chúng luyện được càng nhiều Nguyên Đạo Tinh Tụy thì lại có thể tới thu thập.’

Y suy đoán: “Tiên đạo linh căn thích cắm rễ ở nơi gần Tiên giới, có lẽ vì sinh vật linh quang như chúng có thể thu thập năng lực từ Tiên giới, hóa thành Nguyên Đạo Tinh Tụy. Nơi này là Thiên lộ dẫn lên Tiên giới, để bọn chúng sinh trưởng ở đây, sau này chúng ta lại tới, lại có thể hái được Nguyên Đạo Tinh Tụy.”

Y không khỏi ngây ngẩn, năm xưa trong Thái Ất Tiểu Huyền Thiên, cả một cây tiên đạo linh căn sinh trưởng, linh quang kết nối tới Tiên giới, cảnh tượng sẽ hùng vĩ tới mức nào?’

Đáng tiếc, tiên đạo linh căn chân chính đã bị đại ác nhân đánh nát!

Chu Hồng Y tức tới mức thở hồng hộc: “Đó là tiên thảo mà Chu gia ta đổi mạng mình mới lấy được. Đệ đệ ta và lão thần tiên vì vậy mà chết, nếu ngươi không lấy thì để lại cho Chu gia ta là được! Sao phải thả chúng đi?”

Sắc mặt Hứa Ứng trầm xuống.

Hảo cảm lớn nhất của y đối với Chu gia không phải là Chu Hồng Y mà là con lừa của Chu gia, Chu Hồng Y chỉ xếp thứ hai.

Nhưng nếu con lừa kia chọc vào Hứa Ứng, y cũng không hề do dự làm thịt con lừa ấy.

Hứa Ứng thản nhiên nói: “Ta không phải người của Chu gia, thả hay không thả thì liên quan gì tới ngươi?’

Chu Hồng Y trong lòng nghiêm nghị, giọng điệu vội vàng chuyển sang dịu dàng nói: “Hứa yêu vương, vừa rồi thiếp thân thấy xá đệ chết, trong lòng lo lắng, nói năng hơi lỗ mãng một chút, mong Hứa yêu vương thứ lỗi.”

Ánh mắt cô nhìn vào thi thể không đầu của Chu Trung Toàn, ánh mắt u buồn, nước mắt nói đến là đến, đã bao quanh hốc mắt.

Lúc này Hứa Ứng mới biết thi thể không đầu kia là Chu Trung Toàn, cũng đồng cảm đôi chút, nói: “Hồng Y, cái chết của đệ đệ ngươi không liên quan tới ta. Chúng ta như bèo nước gặp nhau, chuyện của Chu gia ngươi không liên quan gì tới ta. Nếu ngươi muốn trao đổi na thuật thần thông, đương nhiên ta rất hoan nghênh. Nhưng tốt nhất ngươi đừng nghĩ tới chuyện lợi dụng ta.”

Chu Hồng Y lau giọt lệ trên khóe mắt, hạ giọng tán thành rồi nói: “Là ta lỗ mãng.”

Cô vốn không có nhiều tình cảm tỷ đệ với Chu Trung Toàn, chỉ tiếc nuối vì cái chết của lão thần tiên, không thể khai thác được na pháp và pháp môn luyện khí của lão thần tiên.

Nhưng Hứa Ứng đã nhận lời trao đổi na thuật thần thông với, cô cũng yên tâm hơn, thầm nghĩ: “Thần tiên bất lão so với lão thần tiên thì có thêm chữ bất. Được hắn nhận lời, địa vị của ta trong Chu gia sẽ tăng thêm nhiều!”

Cô không dám dây dưa với Hứa Ứng, lập tức cúi người cảm tạ rồi nói: “Lần này Chu gia ta tử thương nặng nề, Hồng Y không thể thăm dò nơi này tiếp, còn phải lưu lại thân thể hữu dụng này, mang thi thể xá đệ và lão thần tiên trở về.”

Hứa Ứng gật nhẹ đầu.

Chu Hồng Y lập tức mang thi thể của lão thần tiên và Chu Trung Toàn xuống núi, trở về thành đá.

Hứa Ứng đưa mắt nhìn cô đi xa, dò hỏi: “Thất gia, Chu Trung Toàn gặp chuyện gì vậy? Sao lại chết ở đây?’



Y không biết mình vô thức giao chiến với Chu Hoàng, lại diệt trừ cả Chu Trung Toàn.

Ngoan Thất thuật lại chuyện Chu Hoàng lao tới quyết đấu với y, Hứa Ứng ngây ra một lúc lâu rồi mới nói: “Lão thần tiên đoạt xá Chu Trung Toàn, ta giết hắn, cũng coi là báo thù cho Chu Trung Toàn.”

Ngoan Thất và Tiết Doanh An ngập ngừng, quay sang nhìn nhau.

Tiết Doanh An nói nhỏ: “Thất gia, có nên nói cho hắn biết sau khi lão thần tiên chết, hình như Chu Trung Toàn đã sống lại, tiếp theo lại bị hắn giết?”

Ngoan Thất lắc đầu: “Tốt nhất là đừng nói. Chu Trung Toàn không phải nghĩa sĩ, chết là chuyện tốt.’

Tiết Doanh An xưng phải, hai người một rắn tiếp tục đi lên trên núi, tìm kiếm càng nhiều tiên đạo linh căn.

Tiết Doanh An nói: “Sư phụ nói cho ta biết, tiên đạo linh căn có hai công dụng, một là trồng trong khu vực Hi Di của mình, gột rửa Nguyên Thần thân thể, tăng cường tư chất ngộ tính. Một tác dụng khác là trực tiếp sử dụng, giúp bản thân đột phá cảnh giới. Hứa huynh, vừa rồi ta thấy ngươi bắt lấy hai gốc tiên căn, hình như lấy đi thứ gì từ tiên căn. Chẳng lẽ tiên căn còn có tác dụng khác?”

Hứa Ứng phát động Thiên Nhãn quan sát bốn phía, nói: “Sử dụng tiên căn và trồng tiên căn, có lẽ đều là Nguyên Đạo Tinh Tụy phát huy tác dụng. Thứ tạo thành tiên căn là linh quang, nếu ăn thứ này mà hữu dụng, có lẽ năm xưa tiên nhân phi thăng tới đây đã ăn tới mức tiên căn tuyệt chủng.”

Tiết Doanh An giật mình, cười nói: “Chắc sư phụ cũng không biết công dụng chân chính của tiên căn, người chỉ bảo ta hái tiên duyên, mang tiên duyên về.”

Hứa Ứng nhắc nhở: “Tác dụng của Nguyên Đạo Tinh Tụy là ngài chuông nói cho ta biết. Ngài chuông nói, chủ nhân của nó từng nói thế giới Thiên Đạo và Tiên giới có tiên thảo, ẩn chứa Nguyên Đạo Tinh Tụy, sử dụng lâu ngày có thể thành tiên.”

Tiết Doanh An thầm giật mình,không nói gì thêm.

Chủ nhân của ngài chuông chính là ân sư của hắn, Lý Tiêu Khách.

Nếu Lý Tiêu Khách đã biết tác dụng chân chính của tiên căn tới từ Nguyên Đạo Tinh Tụy, vì sao còn muốn hắn mang tiên căn về Cửu Long sơn Cửu Thái lĩnh?

Sống mũi hắn chua chua, trong lòng chát đắng.

Hứa Ứng nói: “Thần khí Thiên đạo có thể kéo thành đá chở chúng ta tới Thái Ất Tiểu Huyền Thiên, nhưng Lý Tiêu Khách quá mạnh, thần khí Thiên đạo không cách nào chở hắn tới đây.”

Tiết Doanh An vẫn im lặng.

Hứa Ứng tiếp tục nói: “Hắn cần một đệ tử hái tiên căn giúp hắn, ngươi là đệ tử đầu tiên mà hắn lựa chọn. Bất luận ngươi có thành công hay không, tháng sau hắn sẽ phái một đệ tử khác tới đây một chuyến.”

Tiết Doanh An gắng gượng cười nói: “Hứa huynh, đây đều là suy đoán của ngươi. Sư phụ ta là người rất tốt...”

Hứa Ứng cười nói: “Ta không hề nói hắn là người xấu. Nhưng tác dụng lớn nhất của Nguyên Đạo Tinh Tụy không phải là sử dụng lâu ngày sẽ thành tiên mà là nó có thể luyện hóa tiên dược lục bí. Lý Tiêu Khách tự cho bản thân là luyện khí sĩ chính thống, không mở lục bí, đương nhiên trong cơ thể không có tiên dược lục bí.”

Y dừng lại một chút rồi nói với vẻ hết sức chân thành: “Doanh An, sau khi trở về ngươi tuyệt đối không được nói mình đã nhận được tiên căn. Nếu không, trong người hắn mà có tiên dược lục bí, chắc chắn hắn sẽ giết ngươi cướp lấy tiên căn.”

Tiết Doanh An không nhịn nổi nữa, tức giận nói: “Hứa huynh, ta vẫn luôn kính trọng ngươi, cũng cảm kích ngươi đã cứu tính mạng ta! Nhưng ngươi nhiều lần sỉ nhục sư môn ta, không có bất cứ chứng cứ nào mà vẫn nghi ngờ sư phụ ta. Ta và ngươi không phải người chung đường, không thể bầu bạn! Cáo từ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Nhật Phi Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook