Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 291: Lệnh Triệu Tập Của Thiên Đạo 2

Trạch Trư

26/08/2023

Hắn nổi giận đùng đùng, phất ống tay áo, xoay người xuống núi.

Hứa Ứng lại gọi với sau lưng hắn: “Doanh An, nhớ lời ta! Sau khi trở lại Cửu Long sơn cứ nói ngươi không nhận được tiên duyên!”

Tiết Doanh An dừng lại trong thoáng chốc rồi lại tăng tốc rời khỏi.

Một lúc lâu sau Tiết Doanh An mới trở lại thành đá. Trong thành đá có mười mấy na sư Quách gia, thi thoảng lại phóng một luồng thần thông lên cao, giúp tộc nhân định vị.

Chu Hồng Y cũng căn cứ theo định vị trở lại nơi này.

Tiết Doanh An ngồi trên tường thành, ngây ngốc nhìn hoang mạc bên ngoài.

“Sư phụ tuyệt đối không phải người xấu.” Hắn đột nhiên hạ giọng nói: “Khi ta còn nhỏ cha mẹ đã đưa ta lên núi, người như cha mẹ thứ hai của ta, người còn dạy ta cách làm người, dạy ta trở thành người chính trực. Ta không tin người còn có một gương mặt khác.”

Nước mắt hắn tuôn ra lã chã, giọng nói nghẹn ngào: “Ta không tin...”

Hồng Đậu tiên căn bay ra khỏi khu vực Hi Di của hắn, lau nước mắt cho hắn.

Tiết Doanh An ổn định lại tâm trạng, nói nhỏ: “Hồng Đậu, ta không mang ngươi về núi nữa, ngươi đi đi. Đây là thế giới của ngươi, ta không thể ích kỷ mang ngươi đi được. ta sẽ về một mình, ta sẽ nói với sư phụ mình đã lấy được tiên căn.”

Hồng Đậu múa rễ, không biết lấy đâu ra một luồng thủy quang, nhẹ nhàng đặt lên mi tâm hắn, sợi rễ vuốt ve gương mặt hắn, như khuyên hắn bảo trọng.

Gốc tiên căn này nhảy vào sa mạc, chui vào cát vàng, biến mất không còn tăm hơi.

Chu Hồng Y thấy hắn thả tiên căn mà mình vất vả kiếm được, không khỏi tức tối, vội vàng xông ra khỏi tòa thành, cao giọng nói: “Ngươi ấy, nếu không dùng cũng đừng có vứt bỏ! Để lại cho ta là được!”

Tiết Doanh An đứng dậy, liếc mắt nhìn cô một cái, không nói gì.

Trên núi ngọc, Hứa Ứng và Ngoan Thất tìm kiếm suốt dọc đường, lại gặp được một gốc Thanh Trúc tiên căn. Cây trúc đó trốn giữa ngàn vạn cây trúc, nếu không phải nó bị Hứa Ứng dọa tới mức run lẩy bẩy, chắc Hứa Ứng cũng chẳng thể phát hiện ra nó.

Thanh Trúc tiên căn cảm nhận được y là đại ma đầu đã phá hủy linh căn của Tiểu Huyền Thiên, tự biết tai kiếp khó thoát, thế là nhổ bật gốc lên.

Thanh Trúc tiên căn kia như thanh kiếm, chẳng khác nào đại hành gia trong kiếm thuật, không lùi mà tiến, dũng mãnh lao thẳng về phía Hứa Ứng và Ngoan Thất, định liều mạng với họ!

Hứa Ứng đứng yên tại chỗ, thân thể bất động.

Ngoan Thất bên cạnh đột nhiên há miệng, trong miệng có mấy chục món pháp bảo bồng bềnh, chung đỉnh lâu tháp, đao thương kiếm kích, cái gì cũng có!

Thanh Trúc tiên căn đang giết tới, thấy cảnh này là rễ trúc mềm nhũn, chuyển sang quỳ gối, Thanh Trúc kiếm khí đều biến mất không còn tăm hơi, trượt tới tận dưới chân Hứa Ứng mới ngừng.

Hứa Ứng hái Nguyên Đạo Tinh Tụy của nó, thăm dò thử, có thể kích hoạt Trường Sinh tiên dược của Nê Hoàn cung, bèn giao cho Ngoan Thất.

Y đã sử dụng Nguyên Đạo Tinh Tụy tương tự, dùng thêm cũng vô dụng.

Ngoan Thất ăn Nguyên Đạo Tinh Tụy của Thanh Trúc tiên căn, Trường Sinh tiên dược được kích hoạt, tu vi lập tức tăng trưởng. Hắn cực kỳ vui mừng, thầm nghĩ: “Ngài chuông còn đang tự kỷ mà Ngưu Thất gia ta sắp phi thăng tới nơi rồi! Tới lúc khôi phục tinh thần, chắc nó đã không phải đối thủ của Thất gia ta!”



Hứa Ứng phất tay để Thanh Trúc tiên căn rời khỏi, tiếp tục tìm kiếm.

Trên núi đột nhiên vang lên từng tiếng sấm, Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy thần quang phun trào trên núi, xuất hiện thần nhân đầu rồng thân người!

“Thần khí Thiên đạo!”

Hứa Ứng trong lòng giật thót, vội vàng gọi Ngoan Thất, lao thẳng về phía thần khí Thiên đạo hạ xuống.

Ngoan Thất đuổi theo Hứa Ứng, cảm thụ được từng luồng uy lực của Thiên đạo, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi khó tả, vội vàng thu nhỏ thân hình nhảy lên vai Hứa Ứng, nói nhỏ: “A Ứng, ngươi quên à, thần khí Thiên đạo kéo tòa thành đá đến đánh ngươi! Giờ ngươi chạy tới chẳng phải tự đưa đến cửa à?”

Hứa Ứng cười nói: “Nếu thần khí Thiên đạo có thể đánh ta thì đã đánh từ lâu rồi. Ngươi đừng lo!’

Ngoan Thất nghĩ lại, cũng có lý, bấy giờ mới yên lòng.

Những người khác cũng dồn dập chạy lên đỉnh núi, thần khí Thiên đạo xuất hiện, không thể coi thường, tất cả những người xung quanh đều nhìn thấy ánh sáng của thần nhân trên chín tầng trời, cảm nhận được khí tức của Thiên đạo.

Tiêu Chính và Việt Hồng Chúc bắt được một gốc tiên đạo linh căn, đang định trồng vào Dao Trì của mình thì đột nhiên chứng kiến thần khí Thiên đạo. Chỉ thấy tiên đạo linh căn trong tay bọn họ bị một luồng lực lượng lớn lao triệu hồi, tuột khỏi tay, bay thẳng về phía thần khí Thiên đạo!

Hai người cùng giật mình, vội vàng đuổi theo.

Việt Hồng Chúc nhanh chóng nói: “Sư huynh, tiên đạo linh căn không phải tự mình đào tẩu mà là bị thần khí Thiên đạo triệu tập, là ý chí Thiên đạo giáng lâm, đừng ra tay ngăn cản!”

Tiêu Chính sắc mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Ta hiểu! Hồng Chúc, muội nhìn kìa!”

Việt Hồng Chúc nhìn theo hướng hắn chỉ, trong lòng không khỏi kinh hãi. Chỉ thấy lúc này trên núi ngọc, từng gốc tiên đạo linh căn nấp trong rừng núi dồn dập bay lên.

Những gốc linh căn này vốn giấu ở nơi này, tìm kiếm bọn chúng thôi cũng cực kỳ khó khăn, cũng đầy những nguy hiểm kỳ quái khó hiểu.

Nhưng lúc này tất cả tiên đạo linh căn lại chủ động bay ra.

Thậm chí Việt Hồng Chúc còn thấy bên ngoài núi ngọc cũng có từng luồng linh quang bay về phía này. Có lẽ linh căn ở những nơi khác trong Tiểu Huyền Thiên cũng được thần khí Thiên đạo cảm ứng triệu hồi!

“Thiên đạo triệu tập những tiên đạo linh căn này làm gì?” Tiêu Chính nhìn chằm chằm theo hướng đó.

“Sư huynh, mau nhìn dị nhân kia!” Hai mắt Việt Hồng Chúc đột nhiên sáng bừng lên, chỉ vào một thiếu niên đang chạy từ dưới núi lên, kích động nói: “Hắn chính là cao thủ dị nhân mà ta đã gặp!”

Thân phận của cô ta cực kỳ nhanh chóng, lao thẳng về phía Hứa Ứng, cười nói: “Lần trước ta còn phải thu thập tiên căn cùng sư huynh, tha cho ngươi một con đường sống, không ngờ ngươi còn dám lên núi! Giờ ta sẽ lấy đầu ngươi hiến tế cho Long Uyên Thiên Thần!”

Bốn cánh tay của cô múa lên, sau lưng hiện ra đạo tượng Thiên Tí Thần Ma, vô số bàn tay lập tức đánh xuống!

Đây là thần thông sát phạt đỉnh cấp trong thế giới Nguyên Đỉnh, chưởng lực trùng điệp, cương mãnh bá đạo!

Hứa Ứng đang đi đường lập tức dừng lại, triển khai toàn bộ lục bí sau lưng, phát động pháp quyết chữ “Dương” trong Nguyên Dục Bát Âm, nguyên dương bành trướng trong cơ thể, xuất chưởng đánh ra, đạo tượng Vạn Sơn Tôn Cửu Nghi hiển hiện, đón đầu dấu chưởng đầy trời!



Tiêu Chính biến sắc, vội vàng lao tới, cao giọng nói: “Sư muội mau tránh ra! Tu vi của hắn hùng hồn hơn muội nhiều!”

Việt Hồng Chúc nghe vậy không khỏi cười thầm: “Tu vi của hắn ra sao chẳng lẽ ta lại không rõ? Vừa rồi lúc ở dưới chân núi ta đã thăm dò rồi, thần thông của hắn lỏng lẻo, không thể ảnh hưởng tới thân thể của ta...’

Chưởng lực hai người giao nhau, Việt Hồng Chúc lập tức cảm thấy khí tức dương cương bá đạo ép tới, khiến cô ta kêu rên một tiếng, hàng ngàn dấu chưởng sau lưng tan vỡ, đạo tượng Thiên Tí Thần Ma cũng lay động kịch liệt, tiếp đó sụp đổ!

“Răng rắc!”

Hai tay Việt Hồng Chúc bị bẻ gãy, trước người cháy lên ngọn lửa hừng hực. Đây không phải là chân hỏa mà là dị tượng do đạo pháp Thuần Dương xâm nhập!

“Rõ ràng lúc ở dưới chân núi hắn còn yếu hơn ta một bậc, làm sao lại...”

Việt Hồng Chúc biết tình hình nguy cấp, trong miệng đầy máu, cắn răng nuốt ngược máu lại, quát lên một tiếng, lô đỉnh bay ra, ánh sáng Kim Đan lấp lóe, trấn áp hết thảy, bay về phía Hứa Ứng!

Cùng lúc đó, Tiêu Chính cũng bay đến, bốn chưởng chồng chất, sắc mặt nghiêm nghị, tập kích Hứa Ứng!

Hứa Ứng giơ một ngón tay điểm lên Kim Đan của Việt Hồng Chúc, trong chỉ tay này ẩn chứa đạo âm “Âm” trong Nguyên Dục Bát Âm, một luồng lực lượng âm nhu xâm nhập Kim Đan của Việt Hồng Chúc, ánh sáng trên Kim Đan lập tức ảm đạm.

Việt Hồng Chúc hộc máu liên tục, khí tức suy yếu.

Ngay lúc này, bốn cánh tay của Tiêu Chính cũng hung hăng đánh lên người Hứa Ứng, bên tai hắn vang lên một âm thanh kỳ dị, ngâm vang như đạo.

Tiêu Chính thầm kinh ngạc, nương theo đạo âm đó, khí huyết trong cơ thể Hứa Ứng bốc hơi, hóa thành một chữ Triện kỳ dị, cứng rắn tiếp nhận lực lượng từ bốn chưởng của hắn.

Chữ Triện này chính là “Vĩnh” trong Nguyên Dục Bát Âm, chữ Vĩnh ẩn chứa lực lượng đại đạo, vững như thành đồng.

Nhưng lực lượng kinh khủng của Tiêu Chính vẫn xâm nhập, làm tổn thương lục phủ ngũ tạng của y!

Hứa Ứng kêu lên một tiếng đau đớn, lùi lại một bước, hoạt tính Nê Hoàn bộc phát, Trường Sinh tiên dược quét qua một lượt, thương thế đã khỏi hẳn.

“Chém giết cận chiến, luyện khí sĩ tộc ta hơn xa kẻ khác!” Ánh mắt Tiêu Chính sáng lên, đang định ra tay giết người, đột nhiên trong lòng cảm thấy cực kỳ sợ hãi, vội vàng xoay người nhảy lùi lại.

Bàn tay hắn vừa hạn xuống đất thì cảm giác tử vong kinh khủng lại ập tới. Cánh tay Tiêu Chính phát lực, lại tung người nhảy lên, thân hình qua lại giữa không trung như đang né tránh đòn tấn công vô hình.

Việt Hồng Chúc trấn áp thương thế, chỉ thấy Tiêu Chính chạy tới, nắm lấy cô nàng, bay nhảy như điên, chạy thẳng lên đỉnh núi.

Trong quá khứ vị ngũ sư huynh này luôn bình tĩnh ung dung, giờ phút này lại cực kỳ hoảng sợ.

Tiêu Chính càng chạy càng chậm cuối cùng thở hồng hộc.

Hắn biết mình trúng đòn, vội vàng dừng bước, cắt rách lồng ngực, tách xương sườn ra, cúi đầu nhìn xuống. Chỉ thấy trái tim hắn đã già yếu tới cùng cực, không chịu nổi áp lực!

Sinh cơ trong trái tim hắn vẫn trôi dần, còn già yếu nữa, chắc chắn trái tim hắn sẽ không chịu nổi khí huyết, trực tiếp bị khí huyết ép nổ!’

Hắn tế Kim Đan ra, cưỡng ép trấn ấn áp trái tim, tránh cho sinh cơ trôi mất, không khỏi kinh hãi: “Đây là thần thông gì? Ta không phá giải được! Hồng Chúc, mau lên! Dìu ta tới gặp nhóm của sư thúc! Chậm trễ nữa thì ta chết mất!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Nhật Phi Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook