Chương 174: Sấm Sét Rung Trời, Kiếp Trong Kiếp 2
Trạch Trư
26/08/2023
“Sao Thất gia lại không hộc máu?”
Hai huynh đệ nhất Ngưu Can ngã dưới đất, khí tức tán loạn, chỉ thấy Ngoan Thất vẫn mở trừng trừng đôi mắt, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng độ kiếp, mắt không chớp tới cái. Cả hai không khỏi kinh hãi: “Chẳng trách cả sư phụ cũng gọi là Thất gia, không ngờ căn cơ của hắn hùng hậu như vậy, chúng ta thúc ngựa cũng không bằng.”
Ngoan Thất nhìn chằm chằm vào từng động thiên Thiên thần, mí mắt giật giật: “Không thể hiểu nổi, chắc chắn A Ứng sẽ hiểu nhỉ? Sau này bảo hắn giảng lại. Thôi bỏ đi, xem thêm lúc nữa kẻo A Ứng lại bảo ta toàn phân tâm.”
A Ứng cũng không kịp lĩnh ngộ được cái gì, cho nên không quan sát đạo tượng Thiên thần mà quan sát thiên kiếp.
“Ba trăm sáu mươi Thiên thần liên thủ cùng Chu Tề Vân đối phó với thiên kiếp, biến hóa đa đoan, khó lòng suy xét. Nhưng nếu căn cứ theo chiêu thức trong Bích Lạc Phú của Quách gia, lại đối chiếu với thiên kiếp, như vậy có thể tăng cường thêm một chiêu thần thông trong Bích Lạc Phú.” Y nghĩ thầm trong lòng.
Y lặng lẽ phát động Bích Lạc Phú, dựa theo pháp môn của Bích Lạc Phú điều động tâm lực, chỉ thấy sau lưng y dần dần hiện ra cảnh Bích Lạc Thanh Thiên, từ từ hóa thành lôi vân.
Bên cạnh y, thiếu nữ trong quan tài kinh ngạc, quan sát dị tượng thiên kiếp sau lưng y, ánh mắt nhấp nháy,không nói gì.
Lão tổ Quách gia đột nhiên có cảm ứng, quay đầu nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy Hứa Ứng đứng dưới vách núi, sau lưng đã có lôi vân hình thành, không khỏi giật mình: “Sáng tạo ra chiêu thứ chín trong Bích Lạc Phú của Quách gia ta?”
Hắn quay đầu nhìn thiên kiếp ở ngoài ngàn dặm, ánh mắt nhấp nháy: “Người khác cố gắng lĩnh ngộ động thiên Thiên thần, hắn lại cố gắng nắm giữ thiên kiếp! Thằng nhãi này đúng là bất phàm, càng nhìn càng giống con rể của Quách gia ta!”
Hắn vui như mở cờ trong bụng, thầm nhủ: “Tiểu Điệp còn có tỷ tỷ nặng hai trăm cân, tính tình dịu dàng, hoàng hoa khuê nữ, chưa có hôn phối, hay là cho hắn tới ở rể Quách gia ta.”
Kiếp vân sau lưng Hứa Ứng càng ngày càng mênh mông, càng lúc càng hùng vĩ, dần dần hóa thành vài mẫu, tạo ra dị tượng cỡ này đã có uy lực của thần thông.
Lão tổ Quách gia thầm vui mừng: “Tư chất còn tốt hơn ta, càng nhìn càng thấy thuận mắt.”
Nhưng kiếp vân kia lại có vẻ không đúng, vẫn tiếp tục mở rộng, tốc độ mở rộng cực nhanh, chẳng bao lâu sau đã lên tới hơn trăm mẫu.
“Tư chất cỡ này có gả cả Tiểu Điệp và tỷ tỷ của nó cho tên này cũng chẳng sao.” Lão tổ Quách gia hết sức thỏa mãn.
Bên cạnh Hứa Ứng, thiếu nữ trong quan tài lập tức nhận ra có gì đó không đúng, bất giác lùi lại một bước, đứng cách xa Hứa Ứng một chút, rồi lập tức tỉnh ngộ: “Sao ta lại chủ động lùi lại? Đúng rồi, ta cảm thấy có ý chí thiên kiếp, vô thức muốn tránh xa thiên kiếp nên mới lùi lại phía sau!”
Lúc này quả chuông cũng bay ra khỏi đầu Hứa Ứng, không có thời gian tính toán thù hận với thiếu nữ nữa, nói liến thoắng: “Thanh cô nương có cảm ứng được gì không?”
“Kiếp vân!” Thiếu nữ tên Thanh nghiêm mặt nói: “Thế này là sao?”
Quả chuông suy đoán: “A Ứng quan sát thiên kiếp nhập đạo, ý thức bản thân liên kết với thiên kiếp. Hắn đã từng gặp chuyện như vậy, quan sát đạo tượng Cửu Nghi trên Cửu Nghi sơn, ý thức liên kết với Cửu Nghi.”
Thiếu nữ sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn đóa kiếp vân trên không trung, nói: “Ý ngươi là bây giờ ý thức của hắn đang ở trong đóa kiếp vân này? Vì sao kiếp vân phía sau hắn vẫn còn mở rộng?”
Kiếp vân đang trôi lơ lửng sau Hứa Ứng đã mở rộng tới phạm vi ngàn mẫu, dần dần có tiếng sấm động giữa tầng mây.
Trên Vô Vọng sơn, một loạt na tiên đồng loạt cau mày, nhìn về phía này. Bọn họ cũng có cảm giác bất an mơ hồ, như đại kiếp nạn sắp ập xuống đầu.
Quả chuông chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, không biết nguyên nhân ra sao.
Nhưng ngay lúc này, có ba bóng người lóe lên, đi tới bên cạnh Hứa Ứng. Chính là lão già mặt u sầu, ông lão mặc áo trắng và thiếu nữ áo đỏ. Ba người mặt mày nghiêm nghị, cùng vươn ngón tay điểm lên các vị trí trên người Hứa Ứng!
Thiếu nữ cau mày, phất ống tay áo, sau đó ngón tay của lão già u sầu đâm trúng mi tâm của ông lão áo trắng, ngón tay cô gái áo đỏ ghim vào tim ông lão áo trắng, ngón tay ông lão áo trắng chọc thủng yết hầu mình.
Ông lão áo trắng hộc máu liên tục, ngã gục xuống đất.
Quả chuông sợ hết hồn, một vị cao thủ đỉnh phong, chỉ trong chớp mắt đã trọng thương gục ngã, suýt nữa mất mạng!
Lão già u sầu và thiếu nữ áo đỏ thầm kinh hãi, cuống quít hét lên: “Dừng tay! Chúng ta có ý tốt, cố gắng cắt đứt giao cảm giữa hắn và thiên kiếp! Nếu không hắn sẽ kéo tất cả chúng ta vào cảnh vạn kiếp bất phục!”
Chỉ trong thời gian ngắn nủi, thần thông thiên kiếp mà Hứa Ứng lĩnh ngộ đã từ từ mở rộng tới rìa thiên kiếp của Chu Tề Vân.
Hai luồng kiếp vân một lớn một nhỏ dần có xu thế giao hòa. Ngoài rìa đóa kiếp vân lớn, lực lượng cuồng bạo hóa thành sấm sét, truyền năng lượng vào đóa kiếp vân nhỏ.
Đóa kiếp vân nhỏ của Hứa Ứng như bị đốt cháy, sấm sét không ngừng bùng nổ giữa tầng mây, thanh thế cũng càng lúc càng hùng vĩ.
Quanh người Hứa Ứng, khí tức khuấy động, quần áo phất phới.
Dưới áng mây, mọi người trên Vô Vọng sơn chỉ cảm thấy cực kỳ ngột ngạt, bọn họ có cảm giác một khi hai luồng kiếp vận hội họp, bọn họ có chạy đâu cũng không thoát!
Lão tổ Quách gia đột nhiên vung ống tay áo, kêu to: “Không thể ở lại đây nữa! Đi mau!”
Hắn cuốn theo Quách Tiểu Điệp, xé gió bay đi, thế như sấm đánh!
Lão tổ của các đại thế gia còn lại và những cao thủ thần bí cũng không dám ở lại, cố nén cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng, mang theo con cháu hốt hoảng bỏ đi, không dám dừng lại!
“Phì phì phí...” Con lừa mà lão tổ Chu gia mang đến trong lòng lo lắng, vừa lao đi vừa la lối: “Chờ ta một chút! Phì phì...”
“Lão tổ tông, lát về ăn thịt lừa!”
“Ừ, về rồi ăn!”
Luồng kiếp vân nhỏ trên bầu trời đã mở rộng tới trăm dặm, hút được càng nhiều lực lượng từ luồng kiếp vân lớn!
“Ầm ầm!” Trong lôi vân có tiếng sấm nổ, đinh tai nhức óc.
Thiếu nữ trong quan tài cũng kinh hãi bằng chết, tu vi của cô đã tới Phi Thăng kỳ, không dám phi thăng, cũng đang né tránh thiên kiếp. Giờ lại có kiếp vân rục rịch, cũng có cảm giác Thiên kiếp sắp tới!
Cô nghi hoặc không thôi, không ngăn cản lão già u sầu nữa.
Lão già u sầu quát lớn: “Không phong ấn hắn lại thì tất cả mọi người đều phải chết! Ra tay đi!”
Lão và cô gái áo đỏ xốc lại tinh thần, ai nấy vận chuyển nguyên thần, tập trung điểm vào các vị trí trên người Hứa Ứng!
Lão già áo trắng tuy bị đâm ba lỗ trên người, đã bị trọng thương; nhưng tuy thần tàn mà chí không đứt, giãy dụa bò lên, máu me khắp người nhưng vẫn điều động nguyên thần, giơ ngón tay điểm lên người Hứa Ứng, phối hợp chặt chẽ với hai người còn lại.
Chỉ lực của ba người điểm ra, hai luồng kiếp vân một lớn một nhỏ trên bầu trời từ từ tách biệt, kiếp vân lơ lửng trên Vô Vọng sơn cũng chậm rãi thu nhỏ rồi dần dần khôi phục bình thường.
Khí tức lan tỏa quanh người Hứa Ứng cũng bình ổn lại, không còn kinh khủng như lúc trước.
Cảm giác chạy đâu cũng không thoát trong lòng mọi người cũng từ từ biến mất, đám người đang bỏ trốn ai nấy nghi hoặc không thôi, chỉ cảm thấy đã thoát khỏi kiếp nạn.
Thiên tử âm đình ồ lên một tiếng, nhìn sang phía Hứa Ứng, hạ giọng nói: “Sao hắn có thể điều động lực lượng thiên kiếp? Rốt cuộc hắn là ai? Có thật là người bắt rắn ở Linh Lăng không? Hơn nữa những người bên cạnh hắn là ai?”
Hắn nhìn ông lão u sầu và đồng bọn, trong lòng khiếp sợ.
Hắn chưa từng thấy mấy người này, nhưng bọn họ đều khiến hắn có cảm giác thâm sâu khó lường!
Lão già u sầu chợt thấy không ổn, hạ giọng nói: “Vừa rồi chúng ta ra tay đã khiến mọi người chú ý. Đi thôi, đừng gây thêm phiền phức.”
Hắn và cô gái áo đỏ đỡ ông lão áo trắng, tung nhảy một cái, bay lên bầu trời, biến mất không còn tăm tích.
Quả chuông nói liến thoắng: “Thanh, ngươi có biết ba tên này lai lịch ra sao không? Thanh?”
Thiếu nữ tên Thanh cũng biến mất từ lúc nào chẳng hay, ngay cả quan tài đen trấn áp cô cũng cũng không thấy tăm hơi.
Thiên tử âm đình thấy vậy lập tức hạ giọng nói: “Khởi giá, về cõi âm!”
“Khởi giá về cõi âm!”
Một loạt quỷ vương nâng quan tài lên, đặt lên kiệu vàng, đi xuống núi, tới thuyền lầu bên bờ Nại Hà, thuyền lầu khởi hành, biến mất trong làn sương mù trên mặt sông.
Cuối cùng hơi thở của Hứa Ứng cũng ổn định,nói với quả chuông: “Ngài chuông, hình như vừa rồi ta cảm giác thấy mình liên kết với thiên kiếp, đi vào giữa thiên kiếp, cứ như bản thân hóa thành thiên kiếp.”
Y cực kỳ hưng phấn nói: “Ta còn thấy Chu Tề Vân và ba trăm sáu mươi vị Thiên thần đang độ kiếp, còn chứng kiến kiếp vân của mỗi người. Thậm chí ta cảm thấy mình có thể giáng kiếp cho bọn họ. Ta như biến thành thiên đạo.”
Quả chuông ngây dại, trong lòng còn thấy sợ hãi.
“Ngay lúc ta định thử nghiệm thì một luồng lực lượng kéo ta về.”
Hứa Ứng khá tiếc nuối, đột nhiên y nhìn lên Vô Vọng sơn, nghi hoặc không thôi: “Ơ, người đâu?”
Lúc này trên Vô Vọng sơn là một đống hỗn độn, chỉ còn lại Ngoan Thất và hai huynh đệ Ngưu Chấn Ngưu Can, những người còn lại không cánh mà bay.
Cùng lúc đó, thiên kiếp của Chu Tề Vân cũng dần dần kết thúc.
Hai huynh đệ nhất Ngưu Can ngã dưới đất, khí tức tán loạn, chỉ thấy Ngoan Thất vẫn mở trừng trừng đôi mắt, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng độ kiếp, mắt không chớp tới cái. Cả hai không khỏi kinh hãi: “Chẳng trách cả sư phụ cũng gọi là Thất gia, không ngờ căn cơ của hắn hùng hậu như vậy, chúng ta thúc ngựa cũng không bằng.”
Ngoan Thất nhìn chằm chằm vào từng động thiên Thiên thần, mí mắt giật giật: “Không thể hiểu nổi, chắc chắn A Ứng sẽ hiểu nhỉ? Sau này bảo hắn giảng lại. Thôi bỏ đi, xem thêm lúc nữa kẻo A Ứng lại bảo ta toàn phân tâm.”
A Ứng cũng không kịp lĩnh ngộ được cái gì, cho nên không quan sát đạo tượng Thiên thần mà quan sát thiên kiếp.
“Ba trăm sáu mươi Thiên thần liên thủ cùng Chu Tề Vân đối phó với thiên kiếp, biến hóa đa đoan, khó lòng suy xét. Nhưng nếu căn cứ theo chiêu thức trong Bích Lạc Phú của Quách gia, lại đối chiếu với thiên kiếp, như vậy có thể tăng cường thêm một chiêu thần thông trong Bích Lạc Phú.” Y nghĩ thầm trong lòng.
Y lặng lẽ phát động Bích Lạc Phú, dựa theo pháp môn của Bích Lạc Phú điều động tâm lực, chỉ thấy sau lưng y dần dần hiện ra cảnh Bích Lạc Thanh Thiên, từ từ hóa thành lôi vân.
Bên cạnh y, thiếu nữ trong quan tài kinh ngạc, quan sát dị tượng thiên kiếp sau lưng y, ánh mắt nhấp nháy,không nói gì.
Lão tổ Quách gia đột nhiên có cảm ứng, quay đầu nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy Hứa Ứng đứng dưới vách núi, sau lưng đã có lôi vân hình thành, không khỏi giật mình: “Sáng tạo ra chiêu thứ chín trong Bích Lạc Phú của Quách gia ta?”
Hắn quay đầu nhìn thiên kiếp ở ngoài ngàn dặm, ánh mắt nhấp nháy: “Người khác cố gắng lĩnh ngộ động thiên Thiên thần, hắn lại cố gắng nắm giữ thiên kiếp! Thằng nhãi này đúng là bất phàm, càng nhìn càng giống con rể của Quách gia ta!”
Hắn vui như mở cờ trong bụng, thầm nhủ: “Tiểu Điệp còn có tỷ tỷ nặng hai trăm cân, tính tình dịu dàng, hoàng hoa khuê nữ, chưa có hôn phối, hay là cho hắn tới ở rể Quách gia ta.”
Kiếp vân sau lưng Hứa Ứng càng ngày càng mênh mông, càng lúc càng hùng vĩ, dần dần hóa thành vài mẫu, tạo ra dị tượng cỡ này đã có uy lực của thần thông.
Lão tổ Quách gia thầm vui mừng: “Tư chất còn tốt hơn ta, càng nhìn càng thấy thuận mắt.”
Nhưng kiếp vân kia lại có vẻ không đúng, vẫn tiếp tục mở rộng, tốc độ mở rộng cực nhanh, chẳng bao lâu sau đã lên tới hơn trăm mẫu.
“Tư chất cỡ này có gả cả Tiểu Điệp và tỷ tỷ của nó cho tên này cũng chẳng sao.” Lão tổ Quách gia hết sức thỏa mãn.
Bên cạnh Hứa Ứng, thiếu nữ trong quan tài lập tức nhận ra có gì đó không đúng, bất giác lùi lại một bước, đứng cách xa Hứa Ứng một chút, rồi lập tức tỉnh ngộ: “Sao ta lại chủ động lùi lại? Đúng rồi, ta cảm thấy có ý chí thiên kiếp, vô thức muốn tránh xa thiên kiếp nên mới lùi lại phía sau!”
Lúc này quả chuông cũng bay ra khỏi đầu Hứa Ứng, không có thời gian tính toán thù hận với thiếu nữ nữa, nói liến thoắng: “Thanh cô nương có cảm ứng được gì không?”
“Kiếp vân!” Thiếu nữ tên Thanh nghiêm mặt nói: “Thế này là sao?”
Quả chuông suy đoán: “A Ứng quan sát thiên kiếp nhập đạo, ý thức bản thân liên kết với thiên kiếp. Hắn đã từng gặp chuyện như vậy, quan sát đạo tượng Cửu Nghi trên Cửu Nghi sơn, ý thức liên kết với Cửu Nghi.”
Thiếu nữ sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn đóa kiếp vân trên không trung, nói: “Ý ngươi là bây giờ ý thức của hắn đang ở trong đóa kiếp vân này? Vì sao kiếp vân phía sau hắn vẫn còn mở rộng?”
Kiếp vân đang trôi lơ lửng sau Hứa Ứng đã mở rộng tới phạm vi ngàn mẫu, dần dần có tiếng sấm động giữa tầng mây.
Trên Vô Vọng sơn, một loạt na tiên đồng loạt cau mày, nhìn về phía này. Bọn họ cũng có cảm giác bất an mơ hồ, như đại kiếp nạn sắp ập xuống đầu.
Quả chuông chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, không biết nguyên nhân ra sao.
Nhưng ngay lúc này, có ba bóng người lóe lên, đi tới bên cạnh Hứa Ứng. Chính là lão già mặt u sầu, ông lão mặc áo trắng và thiếu nữ áo đỏ. Ba người mặt mày nghiêm nghị, cùng vươn ngón tay điểm lên các vị trí trên người Hứa Ứng!
Thiếu nữ cau mày, phất ống tay áo, sau đó ngón tay của lão già u sầu đâm trúng mi tâm của ông lão áo trắng, ngón tay cô gái áo đỏ ghim vào tim ông lão áo trắng, ngón tay ông lão áo trắng chọc thủng yết hầu mình.
Ông lão áo trắng hộc máu liên tục, ngã gục xuống đất.
Quả chuông sợ hết hồn, một vị cao thủ đỉnh phong, chỉ trong chớp mắt đã trọng thương gục ngã, suýt nữa mất mạng!
Lão già u sầu và thiếu nữ áo đỏ thầm kinh hãi, cuống quít hét lên: “Dừng tay! Chúng ta có ý tốt, cố gắng cắt đứt giao cảm giữa hắn và thiên kiếp! Nếu không hắn sẽ kéo tất cả chúng ta vào cảnh vạn kiếp bất phục!”
Chỉ trong thời gian ngắn nủi, thần thông thiên kiếp mà Hứa Ứng lĩnh ngộ đã từ từ mở rộng tới rìa thiên kiếp của Chu Tề Vân.
Hai luồng kiếp vân một lớn một nhỏ dần có xu thế giao hòa. Ngoài rìa đóa kiếp vân lớn, lực lượng cuồng bạo hóa thành sấm sét, truyền năng lượng vào đóa kiếp vân nhỏ.
Đóa kiếp vân nhỏ của Hứa Ứng như bị đốt cháy, sấm sét không ngừng bùng nổ giữa tầng mây, thanh thế cũng càng lúc càng hùng vĩ.
Quanh người Hứa Ứng, khí tức khuấy động, quần áo phất phới.
Dưới áng mây, mọi người trên Vô Vọng sơn chỉ cảm thấy cực kỳ ngột ngạt, bọn họ có cảm giác một khi hai luồng kiếp vận hội họp, bọn họ có chạy đâu cũng không thoát!
Lão tổ Quách gia đột nhiên vung ống tay áo, kêu to: “Không thể ở lại đây nữa! Đi mau!”
Hắn cuốn theo Quách Tiểu Điệp, xé gió bay đi, thế như sấm đánh!
Lão tổ của các đại thế gia còn lại và những cao thủ thần bí cũng không dám ở lại, cố nén cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng, mang theo con cháu hốt hoảng bỏ đi, không dám dừng lại!
“Phì phì phí...” Con lừa mà lão tổ Chu gia mang đến trong lòng lo lắng, vừa lao đi vừa la lối: “Chờ ta một chút! Phì phì...”
“Lão tổ tông, lát về ăn thịt lừa!”
“Ừ, về rồi ăn!”
Luồng kiếp vân nhỏ trên bầu trời đã mở rộng tới trăm dặm, hút được càng nhiều lực lượng từ luồng kiếp vân lớn!
“Ầm ầm!” Trong lôi vân có tiếng sấm nổ, đinh tai nhức óc.
Thiếu nữ trong quan tài cũng kinh hãi bằng chết, tu vi của cô đã tới Phi Thăng kỳ, không dám phi thăng, cũng đang né tránh thiên kiếp. Giờ lại có kiếp vân rục rịch, cũng có cảm giác Thiên kiếp sắp tới!
Cô nghi hoặc không thôi, không ngăn cản lão già u sầu nữa.
Lão già u sầu quát lớn: “Không phong ấn hắn lại thì tất cả mọi người đều phải chết! Ra tay đi!”
Lão và cô gái áo đỏ xốc lại tinh thần, ai nấy vận chuyển nguyên thần, tập trung điểm vào các vị trí trên người Hứa Ứng!
Lão già áo trắng tuy bị đâm ba lỗ trên người, đã bị trọng thương; nhưng tuy thần tàn mà chí không đứt, giãy dụa bò lên, máu me khắp người nhưng vẫn điều động nguyên thần, giơ ngón tay điểm lên người Hứa Ứng, phối hợp chặt chẽ với hai người còn lại.
Chỉ lực của ba người điểm ra, hai luồng kiếp vân một lớn một nhỏ trên bầu trời từ từ tách biệt, kiếp vân lơ lửng trên Vô Vọng sơn cũng chậm rãi thu nhỏ rồi dần dần khôi phục bình thường.
Khí tức lan tỏa quanh người Hứa Ứng cũng bình ổn lại, không còn kinh khủng như lúc trước.
Cảm giác chạy đâu cũng không thoát trong lòng mọi người cũng từ từ biến mất, đám người đang bỏ trốn ai nấy nghi hoặc không thôi, chỉ cảm thấy đã thoát khỏi kiếp nạn.
Thiên tử âm đình ồ lên một tiếng, nhìn sang phía Hứa Ứng, hạ giọng nói: “Sao hắn có thể điều động lực lượng thiên kiếp? Rốt cuộc hắn là ai? Có thật là người bắt rắn ở Linh Lăng không? Hơn nữa những người bên cạnh hắn là ai?”
Hắn nhìn ông lão u sầu và đồng bọn, trong lòng khiếp sợ.
Hắn chưa từng thấy mấy người này, nhưng bọn họ đều khiến hắn có cảm giác thâm sâu khó lường!
Lão già u sầu chợt thấy không ổn, hạ giọng nói: “Vừa rồi chúng ta ra tay đã khiến mọi người chú ý. Đi thôi, đừng gây thêm phiền phức.”
Hắn và cô gái áo đỏ đỡ ông lão áo trắng, tung nhảy một cái, bay lên bầu trời, biến mất không còn tăm tích.
Quả chuông nói liến thoắng: “Thanh, ngươi có biết ba tên này lai lịch ra sao không? Thanh?”
Thiếu nữ tên Thanh cũng biến mất từ lúc nào chẳng hay, ngay cả quan tài đen trấn áp cô cũng cũng không thấy tăm hơi.
Thiên tử âm đình thấy vậy lập tức hạ giọng nói: “Khởi giá, về cõi âm!”
“Khởi giá về cõi âm!”
Một loạt quỷ vương nâng quan tài lên, đặt lên kiệu vàng, đi xuống núi, tới thuyền lầu bên bờ Nại Hà, thuyền lầu khởi hành, biến mất trong làn sương mù trên mặt sông.
Cuối cùng hơi thở của Hứa Ứng cũng ổn định,nói với quả chuông: “Ngài chuông, hình như vừa rồi ta cảm giác thấy mình liên kết với thiên kiếp, đi vào giữa thiên kiếp, cứ như bản thân hóa thành thiên kiếp.”
Y cực kỳ hưng phấn nói: “Ta còn thấy Chu Tề Vân và ba trăm sáu mươi vị Thiên thần đang độ kiếp, còn chứng kiến kiếp vân của mỗi người. Thậm chí ta cảm thấy mình có thể giáng kiếp cho bọn họ. Ta như biến thành thiên đạo.”
Quả chuông ngây dại, trong lòng còn thấy sợ hãi.
“Ngay lúc ta định thử nghiệm thì một luồng lực lượng kéo ta về.”
Hứa Ứng khá tiếc nuối, đột nhiên y nhìn lên Vô Vọng sơn, nghi hoặc không thôi: “Ơ, người đâu?”
Lúc này trên Vô Vọng sơn là một đống hỗn độn, chỉ còn lại Ngoan Thất và hai huynh đệ Ngưu Chấn Ngưu Can, những người còn lại không cánh mà bay.
Cùng lúc đó, thiên kiếp của Chu Tề Vân cũng dần dần kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.