Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 536: Ta Cũng Bất Phàm 1

Trạch Trư

26/08/2023

Bốn phía, vô số gạch vỡ ngói nát dồn dập bay lên, tạo thành cung điện Tây Vương Mẫu.

Tây Vương Mẫu chiêu đãi bọn họ trong cung điện, bảo Khai Minh đem thịt tới, là một loại thịt Thiên thần, ăn vào có thể trường sinh, kéo dài tuổi thọ ngàn năm.

Lại bảo Thanh Loan hái trái cây Bất Tử thụ, đem chồi non của Ngọc thụ pha trà, bảo Lục Ngô lên núi đào chút tiên kim, chia cho mọi người.

Hứa Ứng không tự ăn mà cẩn thận cất chỗ thịt thà, bàn đào, mầm ngọc; thầm nghĩ: “Kim gia chưa được nếm thử, ta ăn cũng vô dụng, chẳng thà giữ lại cho hắn.”

Thẩm Võ Đế lên tiếng cáo từ Tây Vương Mẫu, nói: “Không nên ở Côn Lôn quá lâu, rất có thể thượng giới sẽ phái cường địch giáng lâm, cần mau chóng rời khỏi.”

Tây Vương Mẫu nói: “Đạo hữu có thể đi, nhưng ta không đi được, ta chính là Côn Lôn.”

Hứa Ứng không nỡ rời khỏi, nói: “Mời Thẩm Võ Đế đi trước. Tuy thượng giới cường đại, nhưng làm việc luôn phải theo trình tự, trong thời gian ngắn không thể uy hiếp tới Côn Lôn.”

Thẩm Võ Đế nhìn về phía Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương, do dự một hồi rồi nói: “Sáu ngàn năm rồi ta chưa về cố hương, phải tới thế giới Thái Sơ một chuyến. Sau khi hai vị rời khỏi Côn Lôn có thể tới Thái Sơ tìm ta. Ơn cứu mạng, cả đời khó quên.”

Hứa Ứng tiễn hắn lên đường, nói: “Năm xưa Thẩm Võ Đế đi qua vực Thương Ngô tới thế giới Nguyên Thú? Nếu muốn về, có thể theo đường cũ từ vực Thương Ngô trở về...”

Thẩm Võ Đế ngắt lời y, lắc đầu nói: “Ta chưa từng tới thế giới Nguyên Thú. Ta từ vực Thương Ngô đi vào thế giới Nguyên Khang, lại từ thế giới Nguyên Khang tới tàn tích Côn Lôn.”

Hứa Ứng ngơ ngác, đầu óc hoang mang.

Nguyên Vị Ương dò hỏi: “Ý ngươi là thế giới Nguyên Khang cũng có một tàn tích Côn Lôn?”

Thẩm Võ Đế gật đầu nói: “Ta tới thế giới Nguyên Khang, thấy Thiên thần diệt thế, vì vậy giết vài Thiên thần, bị ép vào tàn tích Côn Lôn, trúng mai phục của Thiên thần.”

Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Hứa Ứng tạm gác nghi hoặc sang bên, nói: “Thẩm Võ Đế, lúc đi qua cõi âm chắc sẽ thấy một tòa tiên sơn ngũ sắc, trên núi có một ông lão, là vãn bối của ngươi, được tôn là Võ Thiên Tôn. Sau khi ngươi đi, Võ Đạo Bỉ Ngạn mà ngươi lưu lại do người này chưởng quản. Ngươi nhớ lên núi gặp hắn.”

Thẩm Võ Đế khẽ cúi người, quay lưng rời khỏi.

Đợi hắn đi xa, Nguyên Vị Ương vội vàng hỏi: “Côn Lôn là đất tổ, chẳng lẽ không chỉ là đất tổ của thế giới Nguyên Thú mà còn là đất tổ của thế giới Nguyên Khang?”



Hứa Ứng cũng cảm thấy kỳ quái, đột nhiên nhớ ra lúc trước mình bị Lý Tiêu Khách bức ép, đi qua vực Thương Ngô trở về Thần Châu. Hai người rời khỏi vực Thương Ngô theo con đường khác biệt, lại tới từng thế giới khác nhau.

Khi đó Hứa Ứng suy đoán, vực Thương Ngô là một vực sâu khổng lồ xuyên qua từng thế giới.

Vực thẳm này nối liền Chư Thiên Vạn Giới!

“Nếu Côn Lôn cũng vậy thì sao?”

Hứa Ứng nháy mắt mấy cái, lại nghĩ tới một chuyện. Đó là lúc y vừa tới Côn Lôn sơn Ngọc Châu phong, Từ Phúc đứng trên Phương Trượng tiên sơn, ẩn hiện trong vực Thương Ngô dưới chân Ngọc Châu phong, lén la lén lút.

“Chẳng lẽ Từ Phúc cũng phát hiện ra điều này?”

Vực Thương Ngô kết nối với Chư Thiên Vạn Giới, vực Thương Ngô xuất hiện dưới chân Côn Lôn sơn, thế chẳng phải Côn Lôn sơn cũng nối liền với Chư Thiên Vạn Giới?

Nguyên Vị Ương nói: “Nếu Côn Lôn kết nối với Chư Thiên Vạn Giới, thế thì Côn Lôn không chỉ là đất tổ của hai thế giới Nguyên Thú và Nguyên Khang.

Trong lòng cô thầm kinh hãi: “Rất có thể Côn Lôn là đất tổ của Chư Thiên Vạn Giới! Nếu Côn Lôn là đất tổ của Chư Thiên Vạn Giới, thế thì chư thần ở Côn Lôn chính là thần linh Thiên đạo. Côn Lôn chính là thế giới Thiên đạo nguyên thủy.”

Cô nhìn về phía Hứa Ứng.

Nếu Côn Lôn là thế giới Thiên đạo nguyên thủy, chư thần Côn Lôn là thần linh Thiên đạo, thế thì...

Bộ tộc họ Hứa bảo hộ đất tổ chung của Chư Thiên Vạn Giới sẽ có thân phận ra sao?

Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương tạm thời ở lại trong dãy núi Côn Lôn, thần linh các nơi trong Côn Lôn tới đây bái kiếm Tây Vương Mẫu, nhưng cũng có một số thần linh tử vong, không còn thân thể.

Thần lực của họ ngủ say trong núi, thần thức bị đánh tan.

“Thần linh đã tử vong trong dãy núi Côn Lôn cần bất tử dân mới có thể tỉnh lại.”

Tây Vương Mẫu căn dặn Phượng Dao: “Ngươi tới các thần sơn, đánh thức bọn họ dậy.”

Phượng Dao nhận lệnh, đi vào trong núi, mấy ngày sau đã có vài vị thần linh khôi phục, tới đây bái kiến.

Tây Vương Mẫu gọi Nguyên Vị Ương tới, nói với Hứa Ứng: “Nhóc họ Hứa, ta mượn cô nhóc này một thời gian, một là để mở phong ấn cho nhóc ấy, hai là mượn lực lượng nhóc này khôi phục thần lực Côn Lôn.”



Hứa Ứng thầm tò mò, dò hỏi: “Trên người cô ấy cũng có phong ấn?”

Tây Vương Mẫu gật đầu nói: “Ta không mở được phong ấn trên người ngươi, nhưng phong ấn trên người cô nhóc này thì chắc là được. Phong ấn trên người nó hết sức kỳ lạ, là một loại phong ấn luân hồi. Khai Minh, ngươi dẫn hắn đi học tập phù văn Thiên đạo.”

Khai Minh nhận lệnh, dẫn Hứa Ứng đi vào Côn Lôn cung.

Trong Côn Lôn cung có một khu rừng trúc, là loại ngọc trúc dùng để ghi chép đạo thư!

Loại ngọc trúc này cực kỳ quý hiếm, cho dù là danh môn đại phái như Nga Mi thường cũng chỉ có một hai miếng trúc, mà trong Côn Lôn cung lại có cả rừng trúc.

Phù văn Thiên đạo của chư thần Côn Lôn được khắc trên thẻ ngọc đạo thư, kiếp đầu tiên của Hứa Ứng từng tới nơi này, y đã từng học tất cả phù văn Thiên đạo trên thẻ ngọc đạo thư, giờ phút này chứng kiến phù văn Thiên đạo ở đây, ký ức của y dần dần thức tỉnh, không cần học tập lại.

“Phù văn Thiên đạo ở nơi này cũng không hoàn chỉnh.”

Hứa Ứng phát hiện ra, nói với Khai Minh: “Phân loại không đầy đủ, thậm chí không có một số phù văn Thiên đạo.”

Khai Minh nói: “Có một số thần linh qua đời từ rất lâu rồi, do đó không có phù văn Thiên đạo lưu truyền tới giờ. Không phải trận chiến tranh này mới bắt đầu bốn mươi tám ngàn năm trước. Trong thời kỳ toàn thịnh Côn Lôn vốn có mười động thiên, như mười cái giếng trên trời, kết nối với Tiên giới, Dao Trì tiên thủy thậm chí còn có thể đổ vào các loại tiên thụ như Văn Ngọc thụ, Châu thụ và Đạo thụ.”

Hứa Ứng nghe vậy không khỏi kinh ngạc.

Mười động thiên cắm rễ lên Tiên giới, hấp thu năng lực Tiên giới, chắc chắn cảnh tượng đó sẽ cực kỳ tráng lệ.

“Đợi đã Khai Minh!”

Hứa Ứng đột nhiên tỉnh ngộ, dò hỏi: “Động thiên cắm rễ lên Tiên giới, hấp thu năng lực của Tiên giới, có liên quan gì tới động thiên cắm rễ trong Ngọc Hư cung, Giáng Cung, Nê Hoàn cung?”

Y vừa dứt lời, Ngoan Thất và quả chuông thầm chấn động, quả chuông còn kêu keng một tiếng.

Hứa Ứng nghi hoặc: “Thân thể lục bí, động thiên đều cắm rễ trong Lục Đại Bỉ Ngạn, câu lấy tiên dược Bỉ Ngạn. Còn động thiên Côn Lôn có phải câu lấy tiên dược Tiên giới không?”

Ngoan Thất vội vàng hỏi: “Nếu thế có phải Tiên giới cũng là một Bỉ Ngạn?”

Con rắn này được lợi rất nhiều, dùng một chút Bất Tử dược, uống Dao Trì tiên thủy, nhấp Ngọc Nha tiên trà, ngay cả Ly Chu tiên quả, Bàn Đào, nó cũng được nếm không ít.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Nhật Phi Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook