Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 535: Đất Tổ Côn Lôn 2

Trạch Trư

26/08/2023

Khi bà nhìn Hứa Ứng, màn trời sau lưng cũng như có tồn tại cực kỳ khổng lồ đang quan sát Hứa Ứng.

Hứa Ứng nhìn về phía bầu trời sau lưng bà, chỉ cảm thấy bầu trời chậm rãi tách ra thành hai khe hở không biết dài bao nhiêu dặm, tạo thành hai con mắt, chăm chú quan sát bản thân.

Đôi mắt này như có thể tra xét thời gian, tìm hiểu từng kiếp trong quá khứ của y.

Hứa Ứng thầm hiểu Tây Vương Mẫu đang quan sát mình nên buông lỏng phòng bị, mặc cho bà tìm tòi.

Tây Vương Mẫu xem xét một hồi, nhíu mày nói: “Trong cơ thể ngươi có phong ấn, cực kỳ lợi hại, có ba mươi hai luồng, chia thành hai tầng, phong tỏa toàn bộ ký ức quá khứ của ngươi; chia nhỏ thân thể, Nguyên Thần, ký ức, thần thức, pháp lực, lực lượng, âm dương nhị khí của ngươi. Trong đó có hai luồng phong ấn đã khá mỏng manh nhưng chưa hoàn toàn phá vỡ. Hơn nữa thân thể của ngươi cũng không hoàn chỉnh.”

Hứa Ứng thầm giật mình, đang định hỏi bà rốt cuộc câu này nghĩa là sao thì cặp mắt trên bầu trời sau lưng Tây Vương Mẫu đã nhìn về phía Nguyên Vị Ương.

Vị Thần Mẫu này lộ vẻ kinh ngạc, không ngừng quan sát Nguyên Vị Ương, nghi hoặc không thôi, cứ như bí mật trên người Nguyên Vị Ương còn hấp dẫn hơn nữa.

“Phong ấn trên người ngươi cũng cực kỳ thú vị, cực kỳ thú vị...”

Ánh mắt Tây Vương Mẫu quét qua, khi thì nhìn Hứa Ứng, khi thì nhìn Nguyên Vị Ương, mỉm cười nói: “Kỳ quái, thật kỳ quái. Nhóc họ Hứa, năm xưa sau khi ngươi chạy khỏi Côn Lôn đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao trên người các ngươi có nhiều phong ấn như vậy?”

Hứa Ứng nghe vậy bầu nhiệt huyết lạnh đi phân nửa: “Tây Vương Mẫu cũng không biết chuyện trong kiếp sống đầu tiên của ta ư?”

Lúc này Lục Ngô hóa thành một luồng hào quang chạy tới, hạ xuống đất cúi đầu kêu lên: “Kính chào Thần Mẫu, Sơn Thần Lục Ngô trấn thủ cánh cửa Hạ Đô trên Côn Lôn sơn, tới cứu giá chậm trễ! Thần Lục Ngô đã quét sạch mọi tà dị ngoại đạo trên núi!”

Quả chuông cũng từ từ bay tới kêu lên: “Quả chuông tại Linh Lăng Thạch sơn, nghe nói Tây Vương Mẫu rồng bị vây nơi nước cạn, tới đây cứu giá! Thần và Lục Ngô liên thủ, đã quét sạch tà dị ngoại đạo trên núi!”

Ngoan Thất cũng xông tới, hắn trúng độc mới tỉnh, ngơ ngơ ngác ngác, đầu óc vốn đã nghĩ kỹ câu từ giờ lại quên sạch, đành lặp lại lời quả chuông nói: “Ngoan Thất tại Vô Vọng sơn, nghe nói Tây Vương Mẫu rồng bị vây nơi nước cạn, tới đây cứu giá.”

Nói được một lúc thì đầu óc dần dần rõ ràng, tiếp tục lên tiếng: “Thần, Lục Ngô và quả chuông Thạch sơn chém yêu ma, diệt tà thần, tuy thân thể thương tích trăm ngàn chỗ, nhưng thấy Tây Vương Mẫu mạnh khỏe, thần cũng an tâm, vết thương trên người cũng không còn đau đớn gì.”

Nói đến đây còn nghẹn ngào rơi lệ.

“Gian thần!”



Lục Ngô mắng thầm trong lòng: “Ngươi không phải thần linh Côn Lôn ta mà cũng muốn lấy lòng Thần Mẫu?”

Quả chuông ảo não: “Thất gia có trúng độc thì mồm mép cũng lợi hại hơn ta.”

Nhưng nghĩ tới chuyện cọng cỏ tím bị treo ngoài thành chịu roi, hiển nhiên không được lợi lộc gì, còn bị treo ngược đánh đòn, quả chuông cũng thấy thoải mái hơn nhiều.

Lúc này, một thần linh nhỏ bé cao bằng đầu gối có chín cái đầu hổ bước từng bước chân ngắn ngủn, đi ra sau lưng Tây Vương Mẫu, cọ nửa vòng lên chân Tây Vương Mẫu.

Lục Ngô thấy thần linh nhỏ nhắn kháu khỉnh này, trong lòng căng thẳng: “Khai Minh! Tên này đánh đấm thì chẳng ra sao, chỉ biết cọ chân Thần Mẫu, dựa vào tâm cơ mà leo lên đầu ta!’

Hắn trấn thủ Hạ Đô trấn, còn Khai Minh trấn thủ Trung Đô trấn, tuy là cùng cấp nhưng hiển nhiên địa vị của Khai Minh cao hơn một chút xíu.

Ngoan Thất và quả chuông thấy Khai Minh thần, trong lòng cũng nghiêm nghị: “Cái tên Lục Ngô to con này làm sao tranh thủ tình cảm bằng vị thần linh này được? Người ta biết thu nhỏ, biết cọ chân, Lục Ngô chỉ biết đánh đánh đấm đấm. Cho dù nịnh nọt Tây Vương Mẫu cũng phải bận bịu quét dọn thần sơn, tốn sức mà chẳng được lòng.”

Hứa Ứng nhìn về phía thần linh nhỏ bé có chín đầu hổ, trong lòng nghi hoặc: “Hình như thần linh này là Khai Minh thần mà ta nặn bằng bùn...”

Y mới nghĩ đến đây, đã thấy Khai Minh thần thú kia chạy thẳng về phía mình, tung người nhảy vào lòng y, vui vẻ ngẩng từng cái đầu lên cọ vào cằm y.

Nguyên Vị Ương cực kỳ thích thú, cũng giơ tay ra sờ.

Khai Minh thần thú vốn rất cảnh giác với bàn tay của người xa lạ, nhưng cảm ứng được khí tức của cô, cũng lười biếng để cô thò tay nghịch.

Lục Ngô hừ một tiếng, chín cái đuôi dán xuống đất, hạ giọng nói nói: “Loại a dua nịnh bợ, mất hết thể diện thượng thần!”

Khai Minh thần thú nhảy khỏi lòng Hứa Ứng, đi tới trước mặt Lục Ngô với dáng vẻ hết sức ưu nhã.

“Ta phá vỡ tiên trận trấn áp Thần Mẫu, Thần Mẫu thoát khỏi vòng vây, ta lập công đầu.” Khai Minh mặt mày hớn hở nói nhỏ.

Lục Ngô tranh luận: “Rõ ràng là vị tiên nhân tế tiên ấn lập công đầu! Nếu vị tiên nhân kia không dùng tiên ấn đối phó với Thẩm Lạc, ngươi làm gì có cơ hội?”

Khai Minh không cãi cọ với hắn, vểnh đuôi đi thẳng tới dưới chân Tây Vương Mẫu, cọ mình lên bắp chân Tây Vương Mẫu, nhưng chỉ cọ một nửa rồi quay đầu lại.

Chín cái đầu của nó đều lộ vẻ châm chọc, như đang chế giễu Lục Ngô, có giỏi thì tới cọ nốt nửa còn lại đi, xem ngươi có được sủng ái không.



Lục Ngô nổi giận, to gan tiến tới,của òn chưa đến gần đã bị Tây Vương Mẫu trừng mắt một cái, cuống quýt lùi về.

“Nhóc họ Hứa, cha mẹ ngươi bảo vệ ngươi chạy khỏi Côn Lôn, khi đó bản thân ta cũng khó bảo toàn. Chuyện sau đó, ta hoàn toàn không biết gì cả.”

Tây Vương Mẫu nói: “Sau khi ngươi rời khỏi Côn Lôn đã xảy ra chuyện gì, ta không thể biết được.”

Khi đó Tây Vương Mẫu đã bị đánh nát, hóa thành thần lực mênh mông tràn ngập Côn Lôn sơn. Kẻ địch sợ bà khôi phục, để lại thi thể tiên nhân chiến tử, dùng tiên thi và cột hoa biểu bố trí trận thế Kiến Mộc Thần Biểu.

Bọn chúng còn chưa yên tâm, tiếp tục bố trí trận thế tiên kiếm, ý đồ trấn áp bà, khiến bà vĩnh viễn không thể phục sinh.

Hứa Ứng sắc mặt chán nản, đột nhiên trong lòng cảm thấy hy vọng nói: “Cha mẹ ta thì sao? Bọn họ cò còn sống không?”

Tây Vương Mẫu lắc đầu.

Bà cũng không biết.

Kẻ địch quá cường đại, cũng quá đông đúc, bà chỉ biết cha mẹ Hứa Ứng yểm hộ y lao ra ngoài Côn Lôn, nhưng bọn họ cò còn sống sót hay không thì không rõ.

“Tuy bất tử dân có tiên dược Bỉ Ngạn, có các loại tiên thảo kéo dài tuổi thọ, nhưng không phải tiên nhân trường sinh tuổi thọ vĩnh cửu. Cho dù bọn họ sống sót chạy khỏi Côn Lôn cũng không thể sống tới bây giờ.” Tây Vương Mẫu nói.

Hứa Ứng dò hỏi: “Thần Mẫu có biết kẻ địch là ai không?”

Tây Vương Mẫu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Hứa Ứng nhìn theo, đó là một động thiên như cái giếng khổng lồ, nối liền hai giới tiên phàm, giờ đã bị người ta ngăn chặn, có tiên thạch trấn áp miệng jê, còn có phù triện phong ấn.

Một đầu khác của động thiên chính là Tiên giới.

“Vì sao lại diệt trừ Côn Lôn?”

“Không biết. Có lẽ vì Côn Lôn còn duy trì Thiên đạo nguyên thủy, có lẽ vì trên Côn Lôn có một số bất tử dân, có lẽ Côn Lôn nắm giữ lực lượng khiến bọn chúng e ngại, có lẽ bọn chúng muốn ách thống trị vững chắc hơn. Khi bọn chúng đã muốn tiêu diệt ngươi, có dùng lý do gì cũng không liên quan tới ngươi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Nhật Phi Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook