Chương 482: Thúc Thúc 1
Trạch Trư
26/08/2023
Hứa Ứng thầm nghĩ: “Nếu ta có thể lấy được tiên dược lục tổ, chẳng lẽ có thể trực tiếp phi thăng lên Tiên giới? Cho dù không thể phi thăng lên Tiên giới, ở lại hạ giới làm tiên nhân trường sinh bất tử cũng tốt!”
Tiên thảo màu tím cũng tưởng tượng cảnh mình cắm rễ trong tiên dược lục tổ, phi thăng lên trời làm tiên đầu cỏ.
Về phần Ngoan Thất đã mơ mộng tới tận phương trời nào rồi, không thể tự thoát ra được.
Tuy Kiều Tử Trọng cũng rất nghi ngờ lai lịch của của sáu vị na tổ nhưng nghe tới chuyện trong tiên điện của lục đại tiên cung luyện chế ra tiên dược,hắn cũng không kiềm chế nổi lòng tham, trong lòng do dự: “Thế thì, tới xem thử.”
Hắn dùng na pháp giả trồng rau hẹ, luyện chế đại dược hình người, mục đích là để bù đắp nhược điểm của bản thân không thể mở thân thể lục bí câu lấy tiên dược lục bí.
Nhưng tiên dược lục bí chỉ là hương thơm tỏa ra từ tiên điện trong lục đại tiên cung; nói cách khác chưa một ai được nếm tiên dược lục bí thật sự.
Cho dù là hương thơm mà tiên dược lục bí thật sự tỏa ra cũng đủ khiến người ta trường sinh, nuôi sống không biết bao nhiêu na sư na tiên và kẻ câu cá, người trồng rau hẹ!
Nếu thật sự ăn tiên dược lục bí, không khéo phi thăng cũng là chuyện bình thường!
Nếu trong tay sáu vị na tổ có tiên dược lục bí thật sự, đối với mọi người mà nói, đây sẽ là cám dỗ lớn tới mức không gì sánh được.
Hứa Ứng chần chừ trong chốc lát, nhìn dấu vết chiến đấu mà Võ Đạo Đại Đế lưu lại trong sơn cốc, nói: “Nhạn huynh, các ngươi đi trước đi, ta cần tìm hiểu cho ra ảo diệu ở nơi này. Ta cảm thấy võ đạo của mình sẽ có đột phá không nhỏ.”
Nhạn Không Thành lập tức gọi Kiều Tử Trọng tới nói: “Chỉ e tiên dược tiên cung trong tay na tổ cũng không nhiều, nếu ngươi đi chậm, không khéo còn chẳng được uống nước rửa nồi! Tử Kiều, chúng ta đi thôi!”
Kiều Tử Trọng nhanh chân đuổi theo hắn, Hứa Ứng lớn tiếng hô với theo: “Sau này Hạo Nguyệt châu bị tổn hại còn phải nhờ Tử Kiều sửa chữa giúp ta.”
Kiều Tử Trọng sắc mặt âm trầm, không nói năng gì.
Nhạn Không Thành đi ra khỏi sơn cốc, tiến thẳng tới Ngọc Hư phong, cười nói: “Sư tổ, ta thấy tình cảm giữa ngài và Hứa huynh rất tốt, lúc nào cũng muốn rút ngắn quan hệ với ngài.”
Kiều Tử Trọng mặt không biểu cảm, lòng thì rỉ máu.
Hứa Ứng vứt bỏ tạp niệm tiếp tục cảm ngộ, đột nhiên y tung người nhảy lên, lại diễn luyện Chiến Thần Bát Pháp, dọc theo quỹ tích quyền pháp của Võ Đạo Đại Đế, ra chiêu với những Thiên thần kia, định tái hiện lại cảnh Võ Đạo Đại Đế giết chết chư thần lúc trước.
Ngoan Thất và tiên thảo màu tím thầm nôn nóng, Ngoan Thất không nhịn nổi nhìn về phía Ngọc Hư phong, thầm nghĩ: “Cho dù không lấy được tiên dược trong tiên cung, tới ngửi mùi thôi cũng được.”
Tiên thảo màu tím khống chế một nửa đầu óc Ngoan Thất, mê hoặc hắn , Ngoan Thất mắt trắng bệch nói: “A ba, a ba a ba (A Ứng không đi, ta cũng không đi, xảy ra chuyện thì không có A Ứng gánh cho).”
Tiên thảo màu tím chỉ quả chuông, Ngoan Thất nói: “A ba a ba (Tiên dược không tác dụng gì với chuông ngốc, nó không đi đâu).”
Nhưng Ngoan Thất vẫn thấy ngứa ngáy khó chịu, tự tới thuyết phục quả chuông nói: “Trong bụng ta cất giữ rất nhiều dị bảo, đợi khi ngài chuông tới chỗ Thiền Thiền lão tổ có thể dùng lên người ngài chuông. A Ứng không biết trong bụng ta có bao nhiêu pháp bảo, đến lúc đó dùng bao nhiêu lên người ngài chuông vẫn là do ta nói.”
Quả chuông xu nịnh nói: “Thất gia có tính toán chi?”
Ngoan Thất nhìn về phía Ngọc Hư phong, quả chuông trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Ta có thể hộ tống các ngươi tới đó, nhưng sẽ không ra tay tranh đoạt tiên dược.”
Ngoan Thất cười nói: ”Có câu nói này của ngài chuông là được. Thảo gia, lên nào.”
Một rắn một chuông một cỏ lẳng lặng trốn khỏi đạo tràng Thiên đạo, hào hứng đi về phía Ngọc Hư phong.
Hứa Ứng ở lại sơn cốc, tôi luyện quên mình, không ngừng tu luyện Chiến Thần Bát Pháp, thử tiến vào trạng thái của Võ Đạo Đại Đế khi chém giết vòng vây của Thiên thần.
Tu vi võ đạo của y tiến bộ càng ngày càng nhanh chóng, tinh thần võ đạo càng ngày càng hưng thịnh, uy lực của Chiến Thần Bát Pháp cũng càng ngày càng mạnh mẽ.
Kim Đan của y vô giới, chiếu rọi tinh thần của y, trong Kim Đan như có một thân hình cao lớn đang thi triển các loại diệu pháp, giao chiến với Thiên thần.
Đột nhiên chiêu thức của thân hình cao lớn trong Kim Đan Hứa Ứng không còn giới hạn ở Chiến Thần Bát Pháp, quyền cược của hắn đều mang theo đạo vận huyền ảo, hòa hợp với thiên địa đại đạo, thi triển tuyệt học càng tuyệt diệu!
Trong đầu Hứa Ứng, ba loại ấn pháp dần dần rõ rệt!
Ba loại ấn pháp tiếp theo trong Chiến Thần Bát Pháp đã được y thi triển, đệ cửu pháp - Phá Thiên ấn pháp, là ấn pháp phá Thiên đạo, điều động lực lượng thiên địa, giao chiến với Thiên đạo, đánh nát Thiên đạo.
Đệ thập pháp - Bỉ Ngạn ấn pháp, là giải thích đạo của Võ Đạo Đại Đế, giải thích Bỉ Ngạn trong lòng hắn, chiêu này mà đánh ra dùng võ hóa đạo, tái tạo Bỉ Ngạn trong võ đạo.
Đệ thập nhất pháp, Phi Thăng ấn pháp là muốn phi thăng tại Bỉ Ngạn, đạp thẳng lên Tiên giới!
Hứa Ứng thi triển Phá Thiên pháp, Bỉ Ngạn pháp và Phi Thăng pháp. Khi thi triẻn Phi Thăng pháp lập tức cảm thấy tu vi khí huyết thậm chí thân thể hồn phách đều có cảm giác phi thăng lên trời, như phải bay qua vùng thiên địa này, đặt chân tới một thời không khác!
“Chẳng lẽ Võ Đạo Đại Đế phi thăng thật rồi?” Hứa Ứng thầm giật mình, tỉnh lại từ trạng hái ngộ đạo.
Y ổn định khí huyết xao động, trấn áp cảm giác phi thăng lên trời, chỉ trong cảm thấy mấy ngày ngắn ngủi này mà tu vi võ đạo của y đã từ Tiên Thiên tầng mười vạn tiến tới Tiên Thiên tầng hai mươi vạn, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
"Thất gia, ngài chuông, Thảo gia!"
Y gọi vài tiếng, không ai trả lời, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên Ngọc Hư phong, Ngọc Hư cung vẫn tỏa sáng như cũ, rực rỡ không gì sánh được.
Hứa Ứng khẽ nhíu mày, đột nhiên hiểu ra, chỉ e bọn Ngoan Thất đã tới Ngọc Hư phong góp vui.
“Với thực lực của ngài chuông, cũng đủ để tự vệ.”
Hứa Ứng do dự một thoáng, không tới Ngọc Hư phong mà rời khỏi sơn cốc đi về phía Ngọc Châu phong.
“Không biết thiếu nữ bất tử dân kia có chờ ta trên ruộng lúa nữa không?”
Hứa Ứng đi qua Ngọc Hư phong, nhìn xa xa đã thấy trên Ngọc Hư phong thần thông giăng khắp nơi, còn có đủ loại pháp bảo thi thoảng bộc phát ra uy lực kinh thiên động địa, cực kỳ náo nhiệt.
Còn tòa Ngọc Hư cung trong chín tầng tiên quang kia lại càng thần thánh.
Đột nhiên một tiếng hét dài vang lên, Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người kêu thảm từ trên trời giáng xuống, cạch một tiếng ngã trước sườn núi, cực kỳ thê thảm..
Nhưng ngay khoảnh khắc sau lại có từng thanh thiết kiếm từ bên trên bay tới rung động vù vù, đâm vào thân thể người kia. Mỗi thanh thiết kiếm đâm vào thân thể người đó đều có kiếm khí hình tròn nổ ra bên ngoài, thủ đoạn tàn nhẫn khiến Hứa Ứng cũng không rét mà run.
“Hình như kiếm khí này là tác phẩm của Thời Vũ Tình.’
Hứa Ứng nhìn lên, thầm nghĩ: “Không ngờ cô ấy lại hung ác như thế, nhưng rõ ràng lúc ở trước mặt ta, cô ấy rất dịu dàng mà.”
Tiên thảo màu tím cũng tưởng tượng cảnh mình cắm rễ trong tiên dược lục tổ, phi thăng lên trời làm tiên đầu cỏ.
Về phần Ngoan Thất đã mơ mộng tới tận phương trời nào rồi, không thể tự thoát ra được.
Tuy Kiều Tử Trọng cũng rất nghi ngờ lai lịch của của sáu vị na tổ nhưng nghe tới chuyện trong tiên điện của lục đại tiên cung luyện chế ra tiên dược,hắn cũng không kiềm chế nổi lòng tham, trong lòng do dự: “Thế thì, tới xem thử.”
Hắn dùng na pháp giả trồng rau hẹ, luyện chế đại dược hình người, mục đích là để bù đắp nhược điểm của bản thân không thể mở thân thể lục bí câu lấy tiên dược lục bí.
Nhưng tiên dược lục bí chỉ là hương thơm tỏa ra từ tiên điện trong lục đại tiên cung; nói cách khác chưa một ai được nếm tiên dược lục bí thật sự.
Cho dù là hương thơm mà tiên dược lục bí thật sự tỏa ra cũng đủ khiến người ta trường sinh, nuôi sống không biết bao nhiêu na sư na tiên và kẻ câu cá, người trồng rau hẹ!
Nếu thật sự ăn tiên dược lục bí, không khéo phi thăng cũng là chuyện bình thường!
Nếu trong tay sáu vị na tổ có tiên dược lục bí thật sự, đối với mọi người mà nói, đây sẽ là cám dỗ lớn tới mức không gì sánh được.
Hứa Ứng chần chừ trong chốc lát, nhìn dấu vết chiến đấu mà Võ Đạo Đại Đế lưu lại trong sơn cốc, nói: “Nhạn huynh, các ngươi đi trước đi, ta cần tìm hiểu cho ra ảo diệu ở nơi này. Ta cảm thấy võ đạo của mình sẽ có đột phá không nhỏ.”
Nhạn Không Thành lập tức gọi Kiều Tử Trọng tới nói: “Chỉ e tiên dược tiên cung trong tay na tổ cũng không nhiều, nếu ngươi đi chậm, không khéo còn chẳng được uống nước rửa nồi! Tử Kiều, chúng ta đi thôi!”
Kiều Tử Trọng nhanh chân đuổi theo hắn, Hứa Ứng lớn tiếng hô với theo: “Sau này Hạo Nguyệt châu bị tổn hại còn phải nhờ Tử Kiều sửa chữa giúp ta.”
Kiều Tử Trọng sắc mặt âm trầm, không nói năng gì.
Nhạn Không Thành đi ra khỏi sơn cốc, tiến thẳng tới Ngọc Hư phong, cười nói: “Sư tổ, ta thấy tình cảm giữa ngài và Hứa huynh rất tốt, lúc nào cũng muốn rút ngắn quan hệ với ngài.”
Kiều Tử Trọng mặt không biểu cảm, lòng thì rỉ máu.
Hứa Ứng vứt bỏ tạp niệm tiếp tục cảm ngộ, đột nhiên y tung người nhảy lên, lại diễn luyện Chiến Thần Bát Pháp, dọc theo quỹ tích quyền pháp của Võ Đạo Đại Đế, ra chiêu với những Thiên thần kia, định tái hiện lại cảnh Võ Đạo Đại Đế giết chết chư thần lúc trước.
Ngoan Thất và tiên thảo màu tím thầm nôn nóng, Ngoan Thất không nhịn nổi nhìn về phía Ngọc Hư phong, thầm nghĩ: “Cho dù không lấy được tiên dược trong tiên cung, tới ngửi mùi thôi cũng được.”
Tiên thảo màu tím khống chế một nửa đầu óc Ngoan Thất, mê hoặc hắn , Ngoan Thất mắt trắng bệch nói: “A ba, a ba a ba (A Ứng không đi, ta cũng không đi, xảy ra chuyện thì không có A Ứng gánh cho).”
Tiên thảo màu tím chỉ quả chuông, Ngoan Thất nói: “A ba a ba (Tiên dược không tác dụng gì với chuông ngốc, nó không đi đâu).”
Nhưng Ngoan Thất vẫn thấy ngứa ngáy khó chịu, tự tới thuyết phục quả chuông nói: “Trong bụng ta cất giữ rất nhiều dị bảo, đợi khi ngài chuông tới chỗ Thiền Thiền lão tổ có thể dùng lên người ngài chuông. A Ứng không biết trong bụng ta có bao nhiêu pháp bảo, đến lúc đó dùng bao nhiêu lên người ngài chuông vẫn là do ta nói.”
Quả chuông xu nịnh nói: “Thất gia có tính toán chi?”
Ngoan Thất nhìn về phía Ngọc Hư phong, quả chuông trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Ta có thể hộ tống các ngươi tới đó, nhưng sẽ không ra tay tranh đoạt tiên dược.”
Ngoan Thất cười nói: ”Có câu nói này của ngài chuông là được. Thảo gia, lên nào.”
Một rắn một chuông một cỏ lẳng lặng trốn khỏi đạo tràng Thiên đạo, hào hứng đi về phía Ngọc Hư phong.
Hứa Ứng ở lại sơn cốc, tôi luyện quên mình, không ngừng tu luyện Chiến Thần Bát Pháp, thử tiến vào trạng thái của Võ Đạo Đại Đế khi chém giết vòng vây của Thiên thần.
Tu vi võ đạo của y tiến bộ càng ngày càng nhanh chóng, tinh thần võ đạo càng ngày càng hưng thịnh, uy lực của Chiến Thần Bát Pháp cũng càng ngày càng mạnh mẽ.
Kim Đan của y vô giới, chiếu rọi tinh thần của y, trong Kim Đan như có một thân hình cao lớn đang thi triển các loại diệu pháp, giao chiến với Thiên thần.
Đột nhiên chiêu thức của thân hình cao lớn trong Kim Đan Hứa Ứng không còn giới hạn ở Chiến Thần Bát Pháp, quyền cược của hắn đều mang theo đạo vận huyền ảo, hòa hợp với thiên địa đại đạo, thi triển tuyệt học càng tuyệt diệu!
Trong đầu Hứa Ứng, ba loại ấn pháp dần dần rõ rệt!
Ba loại ấn pháp tiếp theo trong Chiến Thần Bát Pháp đã được y thi triển, đệ cửu pháp - Phá Thiên ấn pháp, là ấn pháp phá Thiên đạo, điều động lực lượng thiên địa, giao chiến với Thiên đạo, đánh nát Thiên đạo.
Đệ thập pháp - Bỉ Ngạn ấn pháp, là giải thích đạo của Võ Đạo Đại Đế, giải thích Bỉ Ngạn trong lòng hắn, chiêu này mà đánh ra dùng võ hóa đạo, tái tạo Bỉ Ngạn trong võ đạo.
Đệ thập nhất pháp, Phi Thăng ấn pháp là muốn phi thăng tại Bỉ Ngạn, đạp thẳng lên Tiên giới!
Hứa Ứng thi triển Phá Thiên pháp, Bỉ Ngạn pháp và Phi Thăng pháp. Khi thi triẻn Phi Thăng pháp lập tức cảm thấy tu vi khí huyết thậm chí thân thể hồn phách đều có cảm giác phi thăng lên trời, như phải bay qua vùng thiên địa này, đặt chân tới một thời không khác!
“Chẳng lẽ Võ Đạo Đại Đế phi thăng thật rồi?” Hứa Ứng thầm giật mình, tỉnh lại từ trạng hái ngộ đạo.
Y ổn định khí huyết xao động, trấn áp cảm giác phi thăng lên trời, chỉ trong cảm thấy mấy ngày ngắn ngủi này mà tu vi võ đạo của y đã từ Tiên Thiên tầng mười vạn tiến tới Tiên Thiên tầng hai mươi vạn, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
"Thất gia, ngài chuông, Thảo gia!"
Y gọi vài tiếng, không ai trả lời, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên Ngọc Hư phong, Ngọc Hư cung vẫn tỏa sáng như cũ, rực rỡ không gì sánh được.
Hứa Ứng khẽ nhíu mày, đột nhiên hiểu ra, chỉ e bọn Ngoan Thất đã tới Ngọc Hư phong góp vui.
“Với thực lực của ngài chuông, cũng đủ để tự vệ.”
Hứa Ứng do dự một thoáng, không tới Ngọc Hư phong mà rời khỏi sơn cốc đi về phía Ngọc Châu phong.
“Không biết thiếu nữ bất tử dân kia có chờ ta trên ruộng lúa nữa không?”
Hứa Ứng đi qua Ngọc Hư phong, nhìn xa xa đã thấy trên Ngọc Hư phong thần thông giăng khắp nơi, còn có đủ loại pháp bảo thi thoảng bộc phát ra uy lực kinh thiên động địa, cực kỳ náo nhiệt.
Còn tòa Ngọc Hư cung trong chín tầng tiên quang kia lại càng thần thánh.
Đột nhiên một tiếng hét dài vang lên, Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người kêu thảm từ trên trời giáng xuống, cạch một tiếng ngã trước sườn núi, cực kỳ thê thảm..
Nhưng ngay khoảnh khắc sau lại có từng thanh thiết kiếm từ bên trên bay tới rung động vù vù, đâm vào thân thể người kia. Mỗi thanh thiết kiếm đâm vào thân thể người đó đều có kiếm khí hình tròn nổ ra bên ngoài, thủ đoạn tàn nhẫn khiến Hứa Ứng cũng không rét mà run.
“Hình như kiếm khí này là tác phẩm của Thời Vũ Tình.’
Hứa Ứng nhìn lên, thầm nghĩ: “Không ngờ cô ấy lại hung ác như thế, nhưng rõ ràng lúc ở trước mặt ta, cô ấy rất dịu dàng mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.