Chương 520: Tiên Đạo Chúc Phúc, Một Người Phi Thăng 1
Trạch Trư
26/08/2023
Ánh mắt hắn nóng rực lên.
Hứa Ứng khống chế hai mươi tư viên Hạo Nguyệt châu, nâng người kia lên, chậm rãi bay tới Thần Kiều.
Nguyên Vị Ương thấy vậy giải trừ cảm ứng Chư Thiên, mệt mỏi tới mức kiệt sức, lảo đảo đứng dậy nhìn về phía đạo tràng Thiên đạo.
Chỉ thấy một nam nhân áo vải vóc dáng khôi ngô khoanh chân ngồi giữa không trung, tinh thần cường đại của hắn chiếu lên tường rào của đạo tràng Thiên đạo, hiện ra đu rloại tuyệt học võ đạo phức tạp, như ngàn vạn thân hình đang phỏng đoán tu luyện võ đạo!
“Hắn suýt bị Thiên kiếp đánh chết mà còn mạnh như vậy?” Kiều Tử Trọng kinh ngạc nói.
Hắn biết độ kiếp thất bại mà không chết khó khăn ra sao.
Hắn đã là lão quái vật sống hơn hai ngàn năm nhưng vẫn không tự tin mình có thể độ kiếp mà không chết, thậm chí hoàn toàn không có lòng tin!
Nhưng nam nhân áo vải vô danh này lại làm được, khiến người ta khó mà tin nổi!
Đột nhiên trong lòng hắn có cảm giác, nhìn về phía phế tích cung điện Hoàng Đế. Chỉ thấy Từ Phúc từ trong phế tích đi tới, bay lên hư không, xuyên qua tầng tầng phong ấn.
Phong ấn của tiên ấn đánh lên người hắn mà như xuyên qua hư vô, không thể trúng vào thân thể.
Từ Phúc bay thẳng lên Thần Kiều, kinh ngạc nhìn nam nhân áo vải trong đạo tràng Thiên đạo.
Hứa Ứng đi vào đạo tràng Thiên đạo, đột nhiên nói: “A Phúc, nếu Bỉ Ngạn là do người mở, thế thì na pháp có phải cạm bẫy hay không? Trước mặt ngươi là người đã mở Bỉ Ngạn!”
Trên Thần Kiều, chưởng môn tông chủ các môn phái dồn dập nhìn về phía Từ Phúc, lộ vẻ kính sợ, ngoài sư tổ bản môn ra bọn họ rất ít khi tôn kính người khác, chứ đừng nói tới e ngại.
Nhưng Từ Phúc đáng để bọn họ kính sợ.
Hắn vạch trần chân tướng na pháp ăn thịt người, vạch trần chân diện mục của na tổ, vạch trần chân tướng na pháp phi thăng.
Hắn còn là một vị luyện khí sĩ tuyệt thế đã đánh bại lục đại na tổ, luyện chết một vị na tổ trong số đó, đồng thời khiến đám khách câu cá kẻ cắt rau hẹ không thể không rút lui.
Hắn phơi bày cho thế nhân thấy luyện khí sĩ cực hạn không hề kém hơn na khí kiêm tu, thậm chí còn mạnh hơn!
Hắn kết thúc lịch sử na pháp ăn thịt người, lấy lại lòng tin cho luyện khí sĩ!
Hiển nhiên, bây giờ hắn đã là lãnh tụ của luyện khí sĩ!
Hắn đi lên Thần Kiều, tông chủ các phái dồn dập cúi người, tỏ ý tôn kính.
Từ Phúc đi tới bên ngoài đạo tràng Thiên đạo, nhìn về phía nam nhân lơ lửng trong đạo tràng, mắt rậm mày to, người mặc áo vải, không giống luyện khí sĩ, ngược lại giống một nông dân quen làm việc đồng áng.
Người như vậy độ kiếp mà vẫn giữ được tính mạng, quả thật vượt ngoài dự liệu của hắn.
“Hứa quân, Bỉ Ngạn do người mở thì cũng có khả năng có cạm bẫy.”
Từ Phúc thản nhiên nói: “Tương lai vị đạo hữu mắt rậm mày to này không cách nào vượt qua Thiên kiếp sẽ nghĩ như sáu vị na tổ, tìm cách ăn thịt người. Hắn cũng bố trí đạo tràng, truyền pháp nhận đồ đệ, cứ cách 1 thời gian là thu hoạch một lần.’
Hứa Ứng lấy ra một ít Dao Trì tiên thủy, đưa cho Võ Đạo Đại Đế uống, suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Nhưng cũng có một điều, lịch sử của bất tử dân vượt xa sáu vị na tổ. Bất tử dân chính là người tu luyện na pháp, bọn họ không bị thu gặt.”
Võ Đạo Đại Đế ăn Dao Trì tiên thủy nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Hứa Ứng kiểm tra cẩn thận, hắn trải qua Thiên kiếp, bị thương cực nặng. Cả Nguyên Thần và pháp tắc đại đạo trong thân thể đều bị đánh gãy, tinh thần võ đạo suýt nữa bị Thiên lôi phá hủy.
Hắn có thể sống được tới giờ cũng chẳng dễ dàng gì.
Nhưng sau khi uống Dao Trì tiên thủy, đạo thương trên người hắn bắt đầu khép lại.
Dao Trì tiên thủy có lực lượng thần bí cường đại, ngay cả đạo thương do Thiên kiếp cũng có thể chữa trị, khiến Hứa Ứng tấm tắc lấy làm lạ, thầm nghĩ: “Chẳng trách Đông Nhạc tiên sinh nhờ ta lấy một bình Dao Trì tiên thủy.”
Hắn ra khỏi đạo tràng Thiên đạo, nói: “Ta nghĩ là, lúc đầu na pháp được sáng tạo ra cũng vì mục đích trường sinh, để cho luyện khí phát triển. Nhưng Côn Lôn gặp biến cố, có người diệt trừ bất tử dân trên Côn Lôn, phá hủy mọi thứ của nơi này! Sáu tên na tổ nhân cơ hội đánh cắp sáu tòa Bỉ Ngạn, đi thu gặt người khác! A Phúc, ngươi nhìn xem, bây giờ Côn Lôn đầy những phế tích, mọi thứ ở đây đều là có người cố ý xóa bỏ!”
Mọi người nghe y gọi Từ Phúc là A Phúc, dồn dập hò hét, trách y đại bất kính.
Từ Phúc quay đầu nhìn lại, đám người lập tức im lặng, không dám nói câu gì.
Từ Phúc ngẩng đầu nhìn tiên ấn trên bầu trời.
Tiên ấn khổng lồ như ngọn núi treo cao, sừng sững giữa lưỡng giới, vĩnh viễn bất động, khiến người ta có cảm giác ngột ngạt không gì sánh được.
Đại ấn này che khuất nửa bầu trời, chỉ có thể nhìn qua góc của nó thấy được Tiên giới!
Từ Phúc thu ánh mắt, thản nhiên nói: “Nếu bất tử dân cũng là người bị thu gặt thì sao? Nếu có người cố ý truyền thụ na pháp cho bất tử dân, thật ra hy vọng bọn họ thu thập tiên dược Bỉ Ngạn, mục đích là ăn thịt bọn họ đạt tới trường sinh thì sao?”
Hắn thản nhiên nói: “Hứa quân, cho dù ngươi nói hoa mỹ thế nào đi nữa, ngươi cũng không thể chứng minh được chuyện bất tử dân không bị thu gặt. Còn chuyện na pháp thu gặt thế nhân lại rõ như ban ngày. Trong vài vạn năm qua, na pháp đã hại chết vô số người, nhất định phải bị xóa bỏ, khôi phục luyện khí chính thống!”
Hứa Ứng bước lên trước nói: “Nếu na pháp có thể luyện hóa hoàn mỹ tiên dược trong cơ thể, nếu động thiên không bị người ta chém đứt, chẳng phải chứng minh na pháp không phải cạm bẫy?”
Từ Phúc liếc mắt nhìn y một cái: “Phượng Dao cô nương là bất tử dân, công pháp của cô ấy cũng là công pháp của bất tử dân, động thiên Nguyên Thần của cô ấy bị Na Lý tùy tiện chém xuống. Bất tử dân ở Côn Lôn cũng là rau hẹ mà thôi. Hứa quân!”
Hắn giơ tay, ngưng kích động tranh luận với Hứa Ứng, nói: “Lần này ta tới đây không phải để tranh luận với ngươi na pháp có phải cạm bẫy hay không. Thế nhân đã biết chân tướng, chúng ta tranh luận với nhau có thắng hay bị cũng không liên quan tới đại cục. Na pháp, tuyệt đối không thể lưu lại.’
Hắn nở nụ cười nói: “Hứa quân, còn nhớ ta từng nói với ngươi ta muốn làm ba chuyện không? Chuyện thứ nhất hồi sinh Tổ Long, ta đã làm được. Chuyện thứ hai, khôi phục luyện khí sĩ, ta cũng đã làm được. Bây giờ, ta sẽ làm chuyện thứ ba.’
Trong lòng Hứa Ứng dâng lên cảm giác không ổn.
Từ Phúc nhìn về phía Ngọc Kinh cách đó một quãng cầu, trong mắt khó giấu nổi vẻ hưng phấn: “Chuyện thứ ba ta muốn làm chính là độ kiếp phi thăng!”
Yết hầu Hứa Ứng khô khốc, nhớ tới một người khac.
Người đó cũng nói với y, hắn muốn làm ba chuyện, chuyện thứ ba cũng là độ kiếp phi thăng.
Người đó trí tuệ tuyệt đỉnh, bắt chóc ba trăm sáu mươi Chu Thiên Chính Thần của thế giới Thiên Đạo, vượt qua Thiên kiếp thành công, khiến thế nhân chấn động.
Nhưng hắn không thể phi thăng.
Sau khi độ kiếp, hắn đang suy yếu thì bị chủ nhân Nê Hoàn cung ăn thịt, chỉ còn lại một tấm da người.
“Ngươi không qua nổi Thiên kiếp.”
Hứa Ứng khống chế hai mươi tư viên Hạo Nguyệt châu, nâng người kia lên, chậm rãi bay tới Thần Kiều.
Nguyên Vị Ương thấy vậy giải trừ cảm ứng Chư Thiên, mệt mỏi tới mức kiệt sức, lảo đảo đứng dậy nhìn về phía đạo tràng Thiên đạo.
Chỉ thấy một nam nhân áo vải vóc dáng khôi ngô khoanh chân ngồi giữa không trung, tinh thần cường đại của hắn chiếu lên tường rào của đạo tràng Thiên đạo, hiện ra đu rloại tuyệt học võ đạo phức tạp, như ngàn vạn thân hình đang phỏng đoán tu luyện võ đạo!
“Hắn suýt bị Thiên kiếp đánh chết mà còn mạnh như vậy?” Kiều Tử Trọng kinh ngạc nói.
Hắn biết độ kiếp thất bại mà không chết khó khăn ra sao.
Hắn đã là lão quái vật sống hơn hai ngàn năm nhưng vẫn không tự tin mình có thể độ kiếp mà không chết, thậm chí hoàn toàn không có lòng tin!
Nhưng nam nhân áo vải vô danh này lại làm được, khiến người ta khó mà tin nổi!
Đột nhiên trong lòng hắn có cảm giác, nhìn về phía phế tích cung điện Hoàng Đế. Chỉ thấy Từ Phúc từ trong phế tích đi tới, bay lên hư không, xuyên qua tầng tầng phong ấn.
Phong ấn của tiên ấn đánh lên người hắn mà như xuyên qua hư vô, không thể trúng vào thân thể.
Từ Phúc bay thẳng lên Thần Kiều, kinh ngạc nhìn nam nhân áo vải trong đạo tràng Thiên đạo.
Hứa Ứng đi vào đạo tràng Thiên đạo, đột nhiên nói: “A Phúc, nếu Bỉ Ngạn là do người mở, thế thì na pháp có phải cạm bẫy hay không? Trước mặt ngươi là người đã mở Bỉ Ngạn!”
Trên Thần Kiều, chưởng môn tông chủ các môn phái dồn dập nhìn về phía Từ Phúc, lộ vẻ kính sợ, ngoài sư tổ bản môn ra bọn họ rất ít khi tôn kính người khác, chứ đừng nói tới e ngại.
Nhưng Từ Phúc đáng để bọn họ kính sợ.
Hắn vạch trần chân tướng na pháp ăn thịt người, vạch trần chân diện mục của na tổ, vạch trần chân tướng na pháp phi thăng.
Hắn còn là một vị luyện khí sĩ tuyệt thế đã đánh bại lục đại na tổ, luyện chết một vị na tổ trong số đó, đồng thời khiến đám khách câu cá kẻ cắt rau hẹ không thể không rút lui.
Hắn phơi bày cho thế nhân thấy luyện khí sĩ cực hạn không hề kém hơn na khí kiêm tu, thậm chí còn mạnh hơn!
Hắn kết thúc lịch sử na pháp ăn thịt người, lấy lại lòng tin cho luyện khí sĩ!
Hiển nhiên, bây giờ hắn đã là lãnh tụ của luyện khí sĩ!
Hắn đi lên Thần Kiều, tông chủ các phái dồn dập cúi người, tỏ ý tôn kính.
Từ Phúc đi tới bên ngoài đạo tràng Thiên đạo, nhìn về phía nam nhân lơ lửng trong đạo tràng, mắt rậm mày to, người mặc áo vải, không giống luyện khí sĩ, ngược lại giống một nông dân quen làm việc đồng áng.
Người như vậy độ kiếp mà vẫn giữ được tính mạng, quả thật vượt ngoài dự liệu của hắn.
“Hứa quân, Bỉ Ngạn do người mở thì cũng có khả năng có cạm bẫy.”
Từ Phúc thản nhiên nói: “Tương lai vị đạo hữu mắt rậm mày to này không cách nào vượt qua Thiên kiếp sẽ nghĩ như sáu vị na tổ, tìm cách ăn thịt người. Hắn cũng bố trí đạo tràng, truyền pháp nhận đồ đệ, cứ cách 1 thời gian là thu hoạch một lần.’
Hứa Ứng lấy ra một ít Dao Trì tiên thủy, đưa cho Võ Đạo Đại Đế uống, suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Nhưng cũng có một điều, lịch sử của bất tử dân vượt xa sáu vị na tổ. Bất tử dân chính là người tu luyện na pháp, bọn họ không bị thu gặt.”
Võ Đạo Đại Đế ăn Dao Trì tiên thủy nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Hứa Ứng kiểm tra cẩn thận, hắn trải qua Thiên kiếp, bị thương cực nặng. Cả Nguyên Thần và pháp tắc đại đạo trong thân thể đều bị đánh gãy, tinh thần võ đạo suýt nữa bị Thiên lôi phá hủy.
Hắn có thể sống được tới giờ cũng chẳng dễ dàng gì.
Nhưng sau khi uống Dao Trì tiên thủy, đạo thương trên người hắn bắt đầu khép lại.
Dao Trì tiên thủy có lực lượng thần bí cường đại, ngay cả đạo thương do Thiên kiếp cũng có thể chữa trị, khiến Hứa Ứng tấm tắc lấy làm lạ, thầm nghĩ: “Chẳng trách Đông Nhạc tiên sinh nhờ ta lấy một bình Dao Trì tiên thủy.”
Hắn ra khỏi đạo tràng Thiên đạo, nói: “Ta nghĩ là, lúc đầu na pháp được sáng tạo ra cũng vì mục đích trường sinh, để cho luyện khí phát triển. Nhưng Côn Lôn gặp biến cố, có người diệt trừ bất tử dân trên Côn Lôn, phá hủy mọi thứ của nơi này! Sáu tên na tổ nhân cơ hội đánh cắp sáu tòa Bỉ Ngạn, đi thu gặt người khác! A Phúc, ngươi nhìn xem, bây giờ Côn Lôn đầy những phế tích, mọi thứ ở đây đều là có người cố ý xóa bỏ!”
Mọi người nghe y gọi Từ Phúc là A Phúc, dồn dập hò hét, trách y đại bất kính.
Từ Phúc quay đầu nhìn lại, đám người lập tức im lặng, không dám nói câu gì.
Từ Phúc ngẩng đầu nhìn tiên ấn trên bầu trời.
Tiên ấn khổng lồ như ngọn núi treo cao, sừng sững giữa lưỡng giới, vĩnh viễn bất động, khiến người ta có cảm giác ngột ngạt không gì sánh được.
Đại ấn này che khuất nửa bầu trời, chỉ có thể nhìn qua góc của nó thấy được Tiên giới!
Từ Phúc thu ánh mắt, thản nhiên nói: “Nếu bất tử dân cũng là người bị thu gặt thì sao? Nếu có người cố ý truyền thụ na pháp cho bất tử dân, thật ra hy vọng bọn họ thu thập tiên dược Bỉ Ngạn, mục đích là ăn thịt bọn họ đạt tới trường sinh thì sao?”
Hắn thản nhiên nói: “Hứa quân, cho dù ngươi nói hoa mỹ thế nào đi nữa, ngươi cũng không thể chứng minh được chuyện bất tử dân không bị thu gặt. Còn chuyện na pháp thu gặt thế nhân lại rõ như ban ngày. Trong vài vạn năm qua, na pháp đã hại chết vô số người, nhất định phải bị xóa bỏ, khôi phục luyện khí chính thống!”
Hứa Ứng bước lên trước nói: “Nếu na pháp có thể luyện hóa hoàn mỹ tiên dược trong cơ thể, nếu động thiên không bị người ta chém đứt, chẳng phải chứng minh na pháp không phải cạm bẫy?”
Từ Phúc liếc mắt nhìn y một cái: “Phượng Dao cô nương là bất tử dân, công pháp của cô ấy cũng là công pháp của bất tử dân, động thiên Nguyên Thần của cô ấy bị Na Lý tùy tiện chém xuống. Bất tử dân ở Côn Lôn cũng là rau hẹ mà thôi. Hứa quân!”
Hắn giơ tay, ngưng kích động tranh luận với Hứa Ứng, nói: “Lần này ta tới đây không phải để tranh luận với ngươi na pháp có phải cạm bẫy hay không. Thế nhân đã biết chân tướng, chúng ta tranh luận với nhau có thắng hay bị cũng không liên quan tới đại cục. Na pháp, tuyệt đối không thể lưu lại.’
Hắn nở nụ cười nói: “Hứa quân, còn nhớ ta từng nói với ngươi ta muốn làm ba chuyện không? Chuyện thứ nhất hồi sinh Tổ Long, ta đã làm được. Chuyện thứ hai, khôi phục luyện khí sĩ, ta cũng đã làm được. Bây giờ, ta sẽ làm chuyện thứ ba.’
Trong lòng Hứa Ứng dâng lên cảm giác không ổn.
Từ Phúc nhìn về phía Ngọc Kinh cách đó một quãng cầu, trong mắt khó giấu nổi vẻ hưng phấn: “Chuyện thứ ba ta muốn làm chính là độ kiếp phi thăng!”
Yết hầu Hứa Ứng khô khốc, nhớ tới một người khac.
Người đó cũng nói với y, hắn muốn làm ba chuyện, chuyện thứ ba cũng là độ kiếp phi thăng.
Người đó trí tuệ tuyệt đỉnh, bắt chóc ba trăm sáu mươi Chu Thiên Chính Thần của thế giới Thiên Đạo, vượt qua Thiên kiếp thành công, khiến thế nhân chấn động.
Nhưng hắn không thể phi thăng.
Sau khi độ kiếp, hắn đang suy yếu thì bị chủ nhân Nê Hoàn cung ăn thịt, chỉ còn lại một tấm da người.
“Ngươi không qua nổi Thiên kiếp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.