Chương 521: Tiên Đạo Chúc Phúc, Một Người Phi Thăng 2
Trạch Trư
26/08/2023
Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh nói: “Thiên thần bị Chu Tề Vân bắt cóc một lần, ngươi khó mà dùng thủ đoạn tương tự lừa bọn họ tới nhân gian. Đám Thiên thần đó không phải loại không có đầu óc.”
Từ Phúc lắc đầu cười nói: “Nếu muốn để Hứa quân khâm phục, sao ta lại dùng thủ đoạn của Chu Tề Vân được? Ta không bắt cóc Thiên thần, ta sẽ đối đầu chính diện với Thiên kiếp. Năm xưa Hoàng Đế phi thăng trong Ngọc Kinh, ta cũng sẽ làm theo tổ tiên, độ kiếp phi thăng tại đó!”
Hứa Ứng do dự một chút rồi nói: “Sao ngươi không chờ một thời gian? Ta và Chu Thiên tử vừa thảo luận, chuẩn bị giải mã phù văn Thiên đạo, chờ thêm một thời gian không khéo có thể tìm hiểu được Thiên kiếp.”
Từ Phúc nói: “Dựa vào ngươi để phi thăng ư? Ta không muốn.”
Hắn tế động thiên Giáng Cung của na pháp lên, nói: “Hứa quân, dựa vào ngươi để phi thăng thì làm sao thể hiện được chỗ bất phàm của Từ mỗ! Năm xưa chúng ta đồng tâm hiệp lực, đi tới hải ngoại, cái gì ngươi cũng thắng ta.”
Hắn phát động động thiên Giáng Cung này, chỉ thấy tòa động thiên cổ xưa không gì sánh được tỏa sáng rực rỡ, treo trên bầu trời càng ngày càng xa, dần dần tiếp cận tòa Ngọc Kinh hư ảo kia.
“Ngươi cường đại, thông minh, tràn ngập trí tuệ, chẳng khác nào người trời. Nhưng ta thì khác, ta đi theo bên cạnh ngươi, âm hiểm, gian xảo, thay ngươi xử lý những chuyện ngươi không muốn làm. Ngươi truyền thụ công pháp thần cho ta, như thầy như bạn, ta không cách nào báo đáp. Cho nên khi ngươi không nỡ giết chết những người trên thuyền, ta giết thay ngươi; ngươi không nỡ hiến tế bọn họ, ta hiến tế thay ngươi, việc ác thì ta làm cả.”
Từ Phúc cất bước đi thẳng về phía trước, cười nói: “Nhưng bốn ngàn năm qua đi, bây giờ ta còn làm tốt hơn, thế nhân sẽ ghi nhớ ta mà không phải ngươi. Ta dùng thân phận luyện khí sĩ phi thăng, tương lai cho dù ngươi có gây dựng được thành tựu lớn hơn nữa, trong suy nghĩ của thế nhân thì địa vị của Từ Phúc ta vẫn luôn đứng trên ngươi!”
Động thiên Giáng Cung cảm ứng với hắn, từ trong động thiên có một cây cầu bằng tiên quang trải ra, nối liền với Thần Kiều dưới chân bọn họ!
Từ Phúc rảo bước đặt chân lên cây cầu tiên quang này, cười nói: “Ta cường đại, thông minh, trí tuệ, chằng khác nào người trời! Ngươi không thể vượt qua khoảng hư không này, không biết đầu cầu ở đâu, còn ta có thể nối lại Thần Kiều!”
Trong lòng smáy động, nhìn về phía Nguyên Vị Ương, đúng lúc thấy ánh mắt Nguyên Vị Ương nhìn tới.
Hai người tâm linh tương thông, lập tức hiểu được nguyên lý Từ Phúc nối lại Thần Kiều.
Hứa Ứng nói nhỏ: “Võ Đạo Đại Đế đi tới cuối Thần Kiều, mở đánh vào hư không từ đây, mở ra Bỉ Ngạn. Nói cách khác Thần Kiều là cây cầu nối tới Bỉ Ngạn, còn động thiên là đường hầm nối tới Bỉ Ngạn!”
Hứa Ứng gật nhẹ đầu, vừa rồi Nguyên Vị Ương hao phí tinh thần phát động Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng, thành lập liên hệ với Võ Đạo Bỉ Ngạn, mở đường nối giữa Võ Đạo Bỉ Ngạn và hư không trên Thần Kiều, tạo thành một cây cầu.
Thật ra còn một cách đơn giản hơn, đó là mở một tòa động thiên Võ Đạo, nối liền với Võ Đạo Bỉ Ngạn, tạo thành Thần Kiều nối tới Bỉ Ngạn.
Từ Phúc cũng làm như vậy.
Nhưng cách hắn làm là dùng động thiên Giáng Cung của Na Phàm, mượn cảm ứng giữa động thiên Giáng Cung và Giáng Cung, tạo thành một cây cầu nối tới Ngọc Kinh.
Thậm chí Hứa Ứng còn tưởng tượng được, chắc chắn năm xưa bất tử dân tế động thiên của mình ra, tạo thành đoạn Thần Kiều cuối cùng, để các vị đại đế đi lên Thần Kiều, tới Ngọc Kinh, cử hành đại lễ tế trời.
Hứa Ứng điều động đạo tràng Thiên đạo, mang theo Võ Đạo Đại Đế đuổi theo Từ Phúc.
Bây giờ y phải liên tục duy trì đạo tràng Thiên đạo, nếu không kiếp vận của Võ Đạo Đại Đế lại kéo tới. Với trạng thái hiện tại của Võ Đạo Đại Đế, chắc chắn không thể vượt qua Thiên kiếp.
“A Phúc, ngươi từng nói ngươi là một trí giả không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc, giờ ngươi lại quá đắc ý.”
Hứa Ứng nói: “Độ kiếp không phải chuyện đơn giản như vậy, năm xưa Chu Tề Vân mất hai ba trăm năm trộm mộ, vơ vét biết bao tiền tài mới có thể tính tới chuyện độ kiếp. Ngươi cứ làm vậy thì không thể độ kiếp nổi.’
Từ Phúc đi đằng trước, cười nói: “Hứa quân, ta từ hải ngoại trở về, đã chuẩn bị hơn hai ngàn năm. Chỉ ta còn chuẩn bị đầy đủ hơn Chu Tề Vân. Hắn bắt cóc Thiên thần còn có thể vượt qua Thiên kiếp, đương nhiên ta còn thoải mái hơn.”
Hứa Ứng khẽ nhíu mày, Từ Phúc luôn dùng âm mưu quỷ kế, âm thầm thao túng tất cả biến cố và động tĩnh trong Thần châu, từ Nại Hà xâm lấn tới cõi âm xâm lấn, từ thiên địa giải phong tới các đại môn phái tái hiện, lại tới luyện khí sĩ phục hưng.
Thậm chí Côn Lôn tái hiện lần này, tiến tới Côn Lôn tìm kiếm tiên duyên, cũng có liên quan tới âm mưu bí mật của hắn.
Mọi thứ hắn làm đều là để phục hưng luyện khí sĩ.
Hắn chuẩn bị chu đáo tới mức người ta tặc lưỡi than thở.
Thế thì khi độ kiếp phi thăng, chắc chắn hắn cũng chuẩn bị cực kỳ chu đáo, không thể có sai lầm nào.
Đám người dồn dập leo lên Thần Kiều, đi theo sau lưng hai người, lên tới Ngọc Kinh.
Ngọc Kinh là một tòa Thiên cung trong truyền thuyết, trong thân thể lục bí có một bí tàng Ngọc Kinh, nằm cách mi tâm một tấc, ứng với Ngọc Chẩm Thiên Quan.
Nguyên Thần của luyện khí sĩ trải qua Dao Trì tẩy rửa, leo lên Thần Kiều, vượt qua Huyền Quan thứ ba, Ngọc Chẩm Thiên Quan là có thể nhìn thấy Ngọc Kinh trong cơ thể.
Trở thành tiên nhân chính là qquá trình Nguyên Thần luyện khí sĩ đi vào Ngọc Kinh, gọi là Phi Thăng kỳ.
Nhưng giai đoạn này cần phải vượt qua Thiên kiếp thì Nguyên Thần mới có thể vào trong Ngọc Kinh.
Còn trên Côn Lôn sơn, đám người Hứa Ứng chỉ cần đi tới cuối Thần Kiều là có thể tới Côn Lôn Ngọc Kinh trong truyền thuyết.
Ngọc Kinh thành như một tiên cảnh tại nhân gian, như tiểu tiên giới trong giấc mộng.
Tổ tiên Thần Châu phi thăng ở đây, tế lễ tiên dân tại chỗ này, truyền thừa ý chí huyết mạch tại đây.
Hứa Ứng đi vào Ngọc Kinh, hai bên đường là bia đá do đại đế các triều đại lưu lại, ghi lại lịch sử xưa kia, văn tự trên bia đá đều bị xóa bỏ.
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tiên ấn sừng sững bất động, Ngọc Kinh thành nằm dưới tiên ấn, dường như bất cứ lúc nào tiên ấn cũng có thể nện xuống hủy diệt Ngọc Kinh!
Trong lòng y máy động, nói: “Từ Phúc, nguyên nhân Côn Lôn bị hủy có lẽ là Tiên giới không muốn tháy luyện khí sĩ hạ giới nắm giữ lực lượng Bỉ Ngạn, không muốn thấy luyện khí sĩ có thể trường sinh. Ngươi có thể trì hoãn việc độ kiếp lại, đợi Tây Vương Mẫu hồi phục, chúng ta tìm hiểu căn nguyên khiến Côn Lôn bị hủy diệt?”
Từ Phúc lắc đầu: “Ta đã chuẩn bị cực kỳ chu toàn, còn thỏa đáng hơn Chu Tề Vân, không cần đợi Tây Vương Mẫu tỉnh lại.”
Hứa Ứng nhìn tiên ấn sừng sững trên bầu trời, trong òng thoáng bất an.
Đột nhiên phía sau tiên ấn có tiên quang phun trào, rủ xuống hạ giới, dần dần hóa thành cơn mưa trút xuống.
Một luồng kim triện tiên lục từ trên trời giáng xuống, mở rộng giữa tiên vũ, lơ lửng trên bầu trời Ngọc Kinh.
Trên tiên lục có văn tự, viết: “Tiên đạo chúc phúc, một người phi thăng.”
Từ Phúc thấy kim triện tiên lục kia, cười ha hả, giang hai tay nghênh đón tiên vũ, cười nói: “Hứa quân, ngươi đã thấy chưa? Đây là điềm lành. Tiên giới cũng đoán trước được chắc chắn hôm nay ta sẽ độ kiếp phi thăng!”
Từ Phúc lắc đầu cười nói: “Nếu muốn để Hứa quân khâm phục, sao ta lại dùng thủ đoạn của Chu Tề Vân được? Ta không bắt cóc Thiên thần, ta sẽ đối đầu chính diện với Thiên kiếp. Năm xưa Hoàng Đế phi thăng trong Ngọc Kinh, ta cũng sẽ làm theo tổ tiên, độ kiếp phi thăng tại đó!”
Hứa Ứng do dự một chút rồi nói: “Sao ngươi không chờ một thời gian? Ta và Chu Thiên tử vừa thảo luận, chuẩn bị giải mã phù văn Thiên đạo, chờ thêm một thời gian không khéo có thể tìm hiểu được Thiên kiếp.”
Từ Phúc nói: “Dựa vào ngươi để phi thăng ư? Ta không muốn.”
Hắn tế động thiên Giáng Cung của na pháp lên, nói: “Hứa quân, dựa vào ngươi để phi thăng thì làm sao thể hiện được chỗ bất phàm của Từ mỗ! Năm xưa chúng ta đồng tâm hiệp lực, đi tới hải ngoại, cái gì ngươi cũng thắng ta.”
Hắn phát động động thiên Giáng Cung này, chỉ thấy tòa động thiên cổ xưa không gì sánh được tỏa sáng rực rỡ, treo trên bầu trời càng ngày càng xa, dần dần tiếp cận tòa Ngọc Kinh hư ảo kia.
“Ngươi cường đại, thông minh, tràn ngập trí tuệ, chẳng khác nào người trời. Nhưng ta thì khác, ta đi theo bên cạnh ngươi, âm hiểm, gian xảo, thay ngươi xử lý những chuyện ngươi không muốn làm. Ngươi truyền thụ công pháp thần cho ta, như thầy như bạn, ta không cách nào báo đáp. Cho nên khi ngươi không nỡ giết chết những người trên thuyền, ta giết thay ngươi; ngươi không nỡ hiến tế bọn họ, ta hiến tế thay ngươi, việc ác thì ta làm cả.”
Từ Phúc cất bước đi thẳng về phía trước, cười nói: “Nhưng bốn ngàn năm qua đi, bây giờ ta còn làm tốt hơn, thế nhân sẽ ghi nhớ ta mà không phải ngươi. Ta dùng thân phận luyện khí sĩ phi thăng, tương lai cho dù ngươi có gây dựng được thành tựu lớn hơn nữa, trong suy nghĩ của thế nhân thì địa vị của Từ Phúc ta vẫn luôn đứng trên ngươi!”
Động thiên Giáng Cung cảm ứng với hắn, từ trong động thiên có một cây cầu bằng tiên quang trải ra, nối liền với Thần Kiều dưới chân bọn họ!
Từ Phúc rảo bước đặt chân lên cây cầu tiên quang này, cười nói: “Ta cường đại, thông minh, trí tuệ, chằng khác nào người trời! Ngươi không thể vượt qua khoảng hư không này, không biết đầu cầu ở đâu, còn ta có thể nối lại Thần Kiều!”
Trong lòng smáy động, nhìn về phía Nguyên Vị Ương, đúng lúc thấy ánh mắt Nguyên Vị Ương nhìn tới.
Hai người tâm linh tương thông, lập tức hiểu được nguyên lý Từ Phúc nối lại Thần Kiều.
Hứa Ứng nói nhỏ: “Võ Đạo Đại Đế đi tới cuối Thần Kiều, mở đánh vào hư không từ đây, mở ra Bỉ Ngạn. Nói cách khác Thần Kiều là cây cầu nối tới Bỉ Ngạn, còn động thiên là đường hầm nối tới Bỉ Ngạn!”
Hứa Ứng gật nhẹ đầu, vừa rồi Nguyên Vị Ương hao phí tinh thần phát động Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng, thành lập liên hệ với Võ Đạo Bỉ Ngạn, mở đường nối giữa Võ Đạo Bỉ Ngạn và hư không trên Thần Kiều, tạo thành một cây cầu.
Thật ra còn một cách đơn giản hơn, đó là mở một tòa động thiên Võ Đạo, nối liền với Võ Đạo Bỉ Ngạn, tạo thành Thần Kiều nối tới Bỉ Ngạn.
Từ Phúc cũng làm như vậy.
Nhưng cách hắn làm là dùng động thiên Giáng Cung của Na Phàm, mượn cảm ứng giữa động thiên Giáng Cung và Giáng Cung, tạo thành một cây cầu nối tới Ngọc Kinh.
Thậm chí Hứa Ứng còn tưởng tượng được, chắc chắn năm xưa bất tử dân tế động thiên của mình ra, tạo thành đoạn Thần Kiều cuối cùng, để các vị đại đế đi lên Thần Kiều, tới Ngọc Kinh, cử hành đại lễ tế trời.
Hứa Ứng điều động đạo tràng Thiên đạo, mang theo Võ Đạo Đại Đế đuổi theo Từ Phúc.
Bây giờ y phải liên tục duy trì đạo tràng Thiên đạo, nếu không kiếp vận của Võ Đạo Đại Đế lại kéo tới. Với trạng thái hiện tại của Võ Đạo Đại Đế, chắc chắn không thể vượt qua Thiên kiếp.
“A Phúc, ngươi từng nói ngươi là một trí giả không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc, giờ ngươi lại quá đắc ý.”
Hứa Ứng nói: “Độ kiếp không phải chuyện đơn giản như vậy, năm xưa Chu Tề Vân mất hai ba trăm năm trộm mộ, vơ vét biết bao tiền tài mới có thể tính tới chuyện độ kiếp. Ngươi cứ làm vậy thì không thể độ kiếp nổi.’
Từ Phúc đi đằng trước, cười nói: “Hứa quân, ta từ hải ngoại trở về, đã chuẩn bị hơn hai ngàn năm. Chỉ ta còn chuẩn bị đầy đủ hơn Chu Tề Vân. Hắn bắt cóc Thiên thần còn có thể vượt qua Thiên kiếp, đương nhiên ta còn thoải mái hơn.”
Hứa Ứng khẽ nhíu mày, Từ Phúc luôn dùng âm mưu quỷ kế, âm thầm thao túng tất cả biến cố và động tĩnh trong Thần châu, từ Nại Hà xâm lấn tới cõi âm xâm lấn, từ thiên địa giải phong tới các đại môn phái tái hiện, lại tới luyện khí sĩ phục hưng.
Thậm chí Côn Lôn tái hiện lần này, tiến tới Côn Lôn tìm kiếm tiên duyên, cũng có liên quan tới âm mưu bí mật của hắn.
Mọi thứ hắn làm đều là để phục hưng luyện khí sĩ.
Hắn chuẩn bị chu đáo tới mức người ta tặc lưỡi than thở.
Thế thì khi độ kiếp phi thăng, chắc chắn hắn cũng chuẩn bị cực kỳ chu đáo, không thể có sai lầm nào.
Đám người dồn dập leo lên Thần Kiều, đi theo sau lưng hai người, lên tới Ngọc Kinh.
Ngọc Kinh là một tòa Thiên cung trong truyền thuyết, trong thân thể lục bí có một bí tàng Ngọc Kinh, nằm cách mi tâm một tấc, ứng với Ngọc Chẩm Thiên Quan.
Nguyên Thần của luyện khí sĩ trải qua Dao Trì tẩy rửa, leo lên Thần Kiều, vượt qua Huyền Quan thứ ba, Ngọc Chẩm Thiên Quan là có thể nhìn thấy Ngọc Kinh trong cơ thể.
Trở thành tiên nhân chính là qquá trình Nguyên Thần luyện khí sĩ đi vào Ngọc Kinh, gọi là Phi Thăng kỳ.
Nhưng giai đoạn này cần phải vượt qua Thiên kiếp thì Nguyên Thần mới có thể vào trong Ngọc Kinh.
Còn trên Côn Lôn sơn, đám người Hứa Ứng chỉ cần đi tới cuối Thần Kiều là có thể tới Côn Lôn Ngọc Kinh trong truyền thuyết.
Ngọc Kinh thành như một tiên cảnh tại nhân gian, như tiểu tiên giới trong giấc mộng.
Tổ tiên Thần Châu phi thăng ở đây, tế lễ tiên dân tại chỗ này, truyền thừa ý chí huyết mạch tại đây.
Hứa Ứng đi vào Ngọc Kinh, hai bên đường là bia đá do đại đế các triều đại lưu lại, ghi lại lịch sử xưa kia, văn tự trên bia đá đều bị xóa bỏ.
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tiên ấn sừng sững bất động, Ngọc Kinh thành nằm dưới tiên ấn, dường như bất cứ lúc nào tiên ấn cũng có thể nện xuống hủy diệt Ngọc Kinh!
Trong lòng y máy động, nói: “Từ Phúc, nguyên nhân Côn Lôn bị hủy có lẽ là Tiên giới không muốn tháy luyện khí sĩ hạ giới nắm giữ lực lượng Bỉ Ngạn, không muốn thấy luyện khí sĩ có thể trường sinh. Ngươi có thể trì hoãn việc độ kiếp lại, đợi Tây Vương Mẫu hồi phục, chúng ta tìm hiểu căn nguyên khiến Côn Lôn bị hủy diệt?”
Từ Phúc lắc đầu: “Ta đã chuẩn bị cực kỳ chu toàn, còn thỏa đáng hơn Chu Tề Vân, không cần đợi Tây Vương Mẫu tỉnh lại.”
Hứa Ứng nhìn tiên ấn sừng sững trên bầu trời, trong òng thoáng bất an.
Đột nhiên phía sau tiên ấn có tiên quang phun trào, rủ xuống hạ giới, dần dần hóa thành cơn mưa trút xuống.
Một luồng kim triện tiên lục từ trên trời giáng xuống, mở rộng giữa tiên vũ, lơ lửng trên bầu trời Ngọc Kinh.
Trên tiên lục có văn tự, viết: “Tiên đạo chúc phúc, một người phi thăng.”
Từ Phúc thấy kim triện tiên lục kia, cười ha hả, giang hai tay nghênh đón tiên vũ, cười nói: “Hứa quân, ngươi đã thấy chưa? Đây là điềm lành. Tiên giới cũng đoán trước được chắc chắn hôm nay ta sẽ độ kiếp phi thăng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.