Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 517: Tôn Kính Như Thần 2

Trạch Trư

26/08/2023

Con rắn lớn phiên dịch: “Lâm các chủ nói, gượng ép, rõ ràng là nói bậy.”

Thiếu niên áo vàng sắc mặt trầm xuống, thản nhiên nói: “Bồng Lai các lịch sử lâu đời, nghe đồn là tiên sơn trên Tiên giới rơi xuống thế giới. Nhưng xét tới nội tình thì Thượng Thanh cũng ta cũng chẳng hề kém cỏi. Lâm các chủ chế nhạo ghi chép của tổ tông Thượng Thanh cung ta là gượng ép, tại hạ Trương Phú Quý, thẹn vì đang là cung chủ Thượng Thanh cũng, nhưng cũng muốn lĩnh giáo tuyệt học của Bồng Lai các.”

Con rắn lớn lộ vẻ khó xử, ngẩng đầu nhìn quả chuông trên đỉnh đầu Lâm các chủ.

Quả chuông phát ra tiếng người, nói: “Lòng thành sao khuyên nổi kẻ muốn chết. Trương cung chủ tự đìm đường chết, chúng ta làm thế nào được. Niệm kinh tiễn hắn một quãng đi.’

Con rắn lớn xưng phải, tụng niệm: “Chúc cung chủ sớm ngày vãng sinh cực lạc.”

Thiếu niên áo vàng tức giận, hắn là nhân tài được Thượng Thanh cung lựa chọn tỉ mỉ, vận dụng các loại đạo pháp thần thông của Thượng Thanh cung linh hoạt tự nhiên, lại bị một quả chuông và một con rắn khinh thường.

Có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục!

Hắn đang định động thủ thì thấy có người bắt đầu bay qua phía kia, chuẩn bị hạ xuống Thần Kiều.

Thần Kiều đã đứt, cách bọn họ chỉ có trăm trượng. Khoảng cách trăm trượng này thì những luyện khí sĩ như bọn họ nhảy cái là qua, nhưng vị cường giả trẻ tuổi bay sang lại hết sức cẩn thận, đặt chân trên bầu trời, dưới chân sinh ra mây mù, chậm rãi nâng hắn đi tới.

Đột nhiên mây mù chấn động, thần thông của cường giả trẻ tuổi kia tan rã.

Mọi người thấy cảnh này, trái tim giật thót lên tận cổ họng, đột nhiên mi tâm cường giả trẻ tuổi có phù văn kim triện tiên lục bay ra, tiên uy xao động, bộc phát từ tiên lục.

Tiên uy cuồn cuộn như chân tiên giáng lâm, phá tan mọi trở ngại.!

Giữa người trẻ tuổi kia và Thần Kiều lập tức xuất hiện vô số đạo văn tiên gia, từng văn tự hiện lên trong hư không, tràn ngập sát cơ!

Không ngờ nơi này lại có phong ấn tiên gia, khóa kín hư không, khiến cho không ai có thể tiếp cận Thần Kiều này!

Người trẻ tuổi kia nhanh chóng quyết định, nhân lúc phù văn trên kim triện tiên lục bộc phát uy lực, lao thẳng về phía Thần Kiều!

Uy lực của kim triện tiên lục va chạm với đạo văn tiên gia, mị mài mòn dần, đợi tới lúc người trẻ tuổi kia lao tới trước Thần Kiều, chỉ còn một bước là đặt chân được lên cầu, đột nhiên kim triện tiên lục hao sạch uy lực, tan thành tro bụi.



Người trẻ tuổi kia cất bước lao lên Thần Kiều, vẫn chưa hết sợ hãi, quay đầu lại nói: “Chỉ cần có tiên lục là có thể lên được! Không có tiên lục hộ thể thì đừng tự tìm đường chết!”

Hắn mới nói xong câu này,đột nhiên người ngợm cứng đờ, thân thể chia năm xẻ bảy, hóa thành một đống thịt rơi xuống!

Bên đầu kia, đám người ngơ ngasc nhìn cảnh tượng này, kinh hãi không thôi.

“Chân Tiên quan, bị diệt môn rồi.” Có người thở dài nói.

Mọi người thầm căng thẳng, người trẻ tuổi kia là quan chủ đương thời của Chân Tiên quan, sau khi thiên địa giải phong, ngoài hắn ra thì Chân Tiên quan chỉ có vài đệ tử mới nhận. Hắn là trụ cột duy nhất, giờ chết ở đây, các đệ tử còn lại chẳng thể phát huy tác dụng.

Chân Tiên quan bị diệt môn là chuyện tất nhiên.

Thiếu nữ áo tím nói: “Kim triện tiên lục của hắn từng dùng một lần rồi, uy lực của tiên lục bị hao tổn nên không cách nào hộ tống hắn bước lên Thần Kiều. Chỉ có tiên lục chưa từng sử dụng mới có thể leo lên Thần Kiều.”

Ánh mắt cô đảo một vòng, cười nói: “Xem ra sư tổ ban cho chúng ta kim triện tiên lục là để ứng phó với tình huống trước mắt. Nhưng hình như rất nhiều đạo hữu đã dùng tiên lục rồi nhỉ!”

Cô phi thân lên, phóng tới Thần Kiều, quả nhiên thấy một kim triện tiên lục bay khỏi khu vực Hi Di của cô, tiên uy bao bọc bảo vệ cô.

Thiếu nữ áo tím lao lên Thần Kiều, tiên lục cũng cạn sạch uy lực, hóa thành tro bụi tan đi.

Những người khác dồn dập làm theo, nhưng đa số mọi người lưu lại ở đầu bên kia, không thể làm gì.

Tuy trên người bọn họ cũng có kim triện tiên lục, nhưng đã dùng một lần trong lúc chém giết tranh đoạt bảo vật lúc trước, có người còn không chỉ một lần. Dùng tiên lục không trọn vẹn bay qua chỉ là tự tìm đường chết.

Khiến nga ta kinh ngạc là Lâm các chủ Bồng Lai các, con rắn lớn và quả chuông cũng đi qua bình an, hạ xuống Thần Kiều.

Cung chủ Thượng Thanh cung Trương Phú Quý trong lòng nghiêm nghị: “Hiển nhiên con rắn và quả chuông có bản lĩnh cao minh, giúp hắn vượt qua rất nhiều nguy hiểm. Hắn chưa từng dùng tiên lục, người này không kém gì ta! Nhưng mối thù sỉ nhục Thượng Thanh cung, không thể không báo!”

“Lâm các chủ dừng bước!” Hắn đột nhiên lên tiếng.

Lâm Thiên Hoa dừng lại, gãi cọng cỏ trên đầu, nghi hoặc nhìn hắn: “A ba?”

“Sỉ nhục Thượng Thanh cung ta mà còn định đi?” Thiếu niên áo vàng Trương Phú Quý nói: “Hôm nay ta và các hạ phải phân thắng bại!”



Lâm Thiên Hoa lại giơ tay lên gãi cọng cỏ trên đầu, nhìn con rắn và quả chuông. Con rắn và quả chuông tự lùi lại, thể hiện là mình sẽ không nhúng tay.

Trương Phú Quý nói: “Sao nào? Sợ rồi à? Thế thì phải nói lời...”

Hắn còn chưa kịp nói nốt nửa câu sau thì tròng mắt suýt lồi ra ngoài, chỉ thấy cọng cỏ màu tím trên đầu Lâm các chủ đột nhiên phóng ra vô số rễ cây từ tai mắt mũi miệng, cành lá sợi rễ múa lượn, ngang nhiên đánh về phía hắn!

Bên đầu kia Thần Kiều, đám người không thể qua cầu kinh hãi nhìn cảnh tượng này, sợi rễ cỏ tím hung hăng đâm vào đũng quần Trương cung chủ Thượng Thanh cung, Trương cung chủ mặt mày méo mó, còn đang giãy dụa, một khắc sau đã bị cỏ tím ký sinh, cắm rễ trong khu vực Hi Di của Trương cung chủ.

Đám người rùng mình: “Xem ra qua cầu cũng không phải chuyện tốt lành gì, bên kia cầu còn nguy hiểm hơn.”

Trương cung chủ Thượng Thanh cung thần thái đờ đẫn, miệng kêu a ba a ba quái dị, đi thẳng về phía trước. Con rắn và quả chuông tôn kính như thần linh, nhắm mắt theo đuôi sau lưng Trương cung chủ.

Lâm các chủ Bồng Lai các tỉnh táo lại, gãi đầu một cái, nghi hoặc quan sát bốn phía: “Chuyện gì vừa xảy ra? Chẳng phải ta vừa mới lên núi à?”

Hắn cố gắng nhớ lại, hình như mình phát hiện một gốc tiên dược, đang định hái thuốc thì đột nhiên vô số rễ cây chui vào tai mắt mũi miệng của mình, sau đó thì không nhớ được gì cả.

“Sao ta lại ở đây?” Hắn hoang mang.

Chỉ có hơn hai mươi người đi lên Thần Kiều, đều là cường giả đỉnh phong trong các phái, là con cưng của trời, rồng phượng trong chốn người, dọc đường gặp bất cứ nguy hiểm nào cũng dựa vào tu vi thực lực của bản hân giải quyết, chưa từng vận dụng tiên lục.

Bọn họ cực kỳ tự tin, đi dọc Thần Kiều, trong lòng kích động không thôi.

Tiên duyên thật sự ngay ở phía trước.

Lúc này, bọn họ đã thấy điểm của Thần Kiều, Ngọc Kinh hùng vĩ như đạo tượng hư ảo không chân thực, tắm trong tiên quang tiên khí, đầu cầu có một thiếu niên sừng sững, quay mặt về phía Ngọc Kinh, áo trắng phất phơ.

Bên chân thiếu niên là một thiếu nữ tóc dài tới eo, thần thức cường đại xuyên qua tầng tầng hư không, thành lập cảm ứng với thời không chưa biết.

Thiếu niên đang hộ pháp cho cô.

“Vị Ương công tử dùng na pháp đánh khắp Thần Đô là nữ!” Thiếu nữ áo tím kinh ngạc nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Nhật Phi Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook