Chương 522: Từ Phúc Độ Kiếp, Ký Ức Nổi Lên 1
Trạch Trư
26/08/2023
Trong Ngọc Kinh thành, đám người nhìn lên, quan sát văn tự trong kim triện tiên lục, ai nấy kích động không thôi.
Tiên đạo chúc phúc, một người phi thăng!
Chẳng lẽ đúng như Từ Phúc nói, đây chính là tiên duyên?
Chẳng lẽ Tiên giới chúc phúc xuống, cho phép một người phi thăng?
“Chẳng lẽ tiên duyên mà sư tổ Nhật Nguyệt thần tông ta nói tới là cái này?” Thiếu nữ áo tím đi tới, lẩm bẩm nói.
Trương cung chủ của Thượng Thanh cung ngửa mặt nhìn lên trời, kích động tới mức khó kiềm chế nổi: “A ba a ba!”
Chưởng môn các môn phái như bọn họ hầu như đều phụng lệnh sư tổ bản môn ở Tiên giới, đi tới Côn Lôn sơn tìm kiếm tiên duyên. Các sư tổ không nói rõ tiên duyên cụ thể là gì, nói bọn họ đến đây.
Bọn họ còn tưởng là tiên đan mà sáu vị na tổ ban thưởng, nhưng bây giờ nhìn lại, rõ ràng là không phải.
Tiên duyên thật sự, rất có thể là một cơ duyên phi thăng!
Nguyên Vị Ương nói nhỏ: “A Ứng, có gì đó rất kỳ quái. Chúng ta tới đây là có một tấm tiên lục từ trên trời rơi xuống, nói có một người có thể thành tiên. Làm sao tiên nhân biết ai có thể thành tiên?”
Hứa Ứng khẽ gật đầu rồi nói: “Đúng là kỳ quái, trong chúng ta chỉ có ba người có thực lực thành tiên. Từ Phúc là một, Võ Đạo Đại Đế trong đạo tràng Thiên đạo là một. Còn một người nữa nhưng hắn khá kín tiếng, chắc không độ kiếp phi thăng. Chẳng lẽ tiên lục chỉ một trong số họ?’
Nguyên Vị Ương nhìn về phía Võ Đạo Đại Đế nói: “Vị đạo huynh này chưa tỉnh lại, đương nhiên không cách nào độ kiếp thành tiên.’
Hứa Ứng liếc mắt nhìn Kiều Tử Trọng của Nga Mi một cái, Nguyên Vị Ương nhìn sang phía Kiều Tử Trọng, trong lòng nghiêm nghị, hạ thấp giọng nói: “Người này mạnh thật.”
“Hắn sẽ không ra tay.”
Hứa Ứng nhấp nháy mắt, nhìn về phía đám người, trong đám người ngoài Kiều Tử Trọng ra phần lớn mọi người chỉ là Khấu Quan kỳ thứ hai, chưa luyện thành Nguyên Thần, không ai là luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ.
“Tổ Long không có ở đây, nơi này cũng không có luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ khác, nếu vậy câu một người thành tiên trong tiên lục đúng là chỉ Từ Phúc.” Y thầm nhủ trong lòng.
Triệu môn chủ của Lưỡng Nghi môn khó nén nổi kích động, hạ giọng nói: “Đã bốn vạn tám ngàn năm rồi không có ai phi thăng.”
Hứa Ứng nghe vậy trong lòng máy động.
Bốn vạn tám ngàn năm qua, tất cả luyện khí sĩ mong muốn phi thăng đều phải táng thân dưới Thiên kiếp, có lẽ ngoại lệ duy nhất là vị Võ Đạo Đại Đế sau lưng Hứa Ứng.
Bây giờ, rốt cuộc cũng có người phá vỡ nan đề phi thăng hay sao?
Y thấy nhiều âm mưu, cho nên không tin tưởng chuyện tiên duyên từ trên trời rơi xuống cho lắm.
“Đáng tiếc, chúng ta không phải luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ.” Lâm các chủ Bồng Lai các sắc mặt rầu rĩ nói.
Hàn giáo chủ của Thiên Đạo giáo cũng phiền muộn nói: “Nếu chúng ta thức tỉnh sớm hơn khoảng trăm năm, chúng ta cũng có thể tranh đoạt tiên duyên này. Đáng tiếc...”
Đám người Tiêu tông chủ Ngũ Diễn tông dồn dập lắc đầu, thầm than đáng tiếc.
Ngoan Thất cười nói: “Tu vi của các ngươi không đủ, còn tiếc cái gì? Chẳng thà nhân cơ hội này hứng thêm nước mưa, nắm lấy cơ may lần này.”
Y hiện ra chân thân Ngoan Xà, hóa thành quái vật khổng lồ ba trăm trượng, há to cái miệng như áo máu, hấp thu tiên vũ.
Những người khác thấy vậy cũng dồn dập phát động công pháp, dẫn dắt tiên vũ, không bỏ qua cơ hội hiếm có này.
Nhưng bọn họ lập tức phát hiện, nếu tiên vũ rơi vào người bọn họ sẽ thấm tận tim gan, tẩm bổ thân thể Nguyên Thần. Còn nếu chủ động cướp đoạt, ngược lại chẳng có tác dụng gì.
Bọn họ đành dừng lại, chỉ có Ngoan Thất còn há to miệng, ra sức hứng nước mưa. Bên cạnh con xà yêu này còn một quả chuông lớn, miệng chuông chổng lên trời,hóa thành kích cỡ như núi, cũng ra sức hứng tiên vũ.
Sau đầu của Trương cung chủ Thượng Thanh cung đột nhiên xuất hiện từng chiếc lá cây khổng lồ màu tím, cũng ra sức hứng thật nhiều tiên vũ.
Tiên vũ rơi vào người bọn họ, hầu như tất cả đều cảm ngộ được diệu lý mà mình không cảm ngộ đến trong lúc tu hành, có người là ý tưởng lóe lên rồi biến mất, có người lĩnh ngộ được thần thông mà trước đây mình chưa rõ, có người hiểu được kinh văn trước đây nghĩ mãi không ra, có người cảm nhận được đạo âm mà khi xưa mình thấy khó hiểu.
Những thứ trước đây vây khốn bọn họ, giờ phút này đều được giải quyết dễ dàng.
Loại tiên vũ này mang theo ảo diệu vô tận, cho dù rơi xuống đất hóa thành tiên khí cũng có thể tăng cường tu vi của bọn họ.
Trên người bọn họ đều có hào quang lóe lên, cứ như tiên nhân.
Trong đạo tràng Thiên đạo, tiên vũ rơi xuống người Võ Đạo Đại Đế, nam nhân áo vải này khẽ động đậy, dường như sắp tỉnh lại.
Hứa Ứng không nghĩ nhiều, tắm táp trong tiên vũ, đủ loại ảo diệu ùn ùn kéo tới, thời khắc này lĩnh ngộ của y đối với Thiên đạo càng sâu sắc, lý giải về Kim Đan Đại Đạo trong Kim Quỹ Thái Thượng tiên thư cũng đạt tới trình độ xưa nay chưa từng có!
Thậm chí Kiếm Đạo Quy Chân quyết trong đầu y cũng có đột phá, lĩnh ngộ được càng nhiều chân lý kiếm đạo!
Thậm chí trước mắt y hiện lên phù văn tiên đạo phong ấn mình, hai chữ “Tù” và “Ngữ” không ngừng phân tích trước mắt y, lý giải được càng nhiều ảo diệu.
Những ảo diệu đó, thậm chí Từ Phúc và bản thân trong kiếp trước cũng chưa từng tìm hiểu được!
Trong thời đại Thương, có một kiếp của Hứa Ứng cực kỳ cường đại, kết bạn với Kim Bất Di, lưu lại pháp môn phá giải chữ “Tù” giấu trong trí nhớ của Kim Bất Di.
Hứa Ứng tìm được phương pháp này, cưỡng ép phá giải phong ấn chữ Tù, mở phong ấn cho thân thể ngàn kiếp trước.
Nhưng theo phong ấn được mở càng ngày càng cổ xưa, càng lúc càng khó phá giải.
Bây được tiên vũ tẩm bổ, không ngờ y lại lĩnh ngộ được không ít pháp môn phá giải!
Y đã mở được thân thể ngàn kiếp, tới rất gần với thân thể Hứa Ứng vô cùng cường đại trong thời Đại Thương!
Ngoài chuyện này ra là pháp môn phá giải chữ Ngữ mà Từ Phúc lĩnh ngộ được. Hứa Ứng mở dần dần phong ấn, mở ký ức từng kiếp, mãi tới bốn trăm kiếp trước.
Kiếp thứ bốn trăm có một phong ấn quy mô khá lớn, vì đây là kiếp mà Hứa Ứng tương đối cường đại, tuy chưa kịp tu luyện tới cảnh giới cực cao nhưng thần thông kinh người.
Kiếp đó ngay trước khi Tổ Long tế trời ở Thái Sơn.
Hứa Ứng vẫn chưa thể mở hoàn toàn phong ấn ký ức kiếp này.
Lúc này được tiên vũ tẩm bổ, Hứa Ứng lĩnh ngộ được càng nhiều pháp môn phá giải chữ Ngữ, dần dà, ký ức trong kiếp đó cũng từ từ thức tỉnh, cứ như một bức tranh chậm rãi trải ra.
Trong kiếp này ký ức của Hứa Ứng bắt đầu từ một nơi tên là Cửu Nguyên quận, ở tây bắc Thần Châu.
Y chăn dê ở đó, là con trai của người chăn gia súc.
Có một ngày, vài vị phương sĩ Đại Tần tới tìm y, dùng tiền mua y đi, áp giải tới Hàm Dương, dâng lên cho Tổ Long.
Tổ Long thống nhất Thần Châu, hoàn thành bá nghiệp, lúc này lại quay sang lo lắng tuổi thọ mình tới điểm cuối, giang sơn bất ổn, vì vậy đi tìm thuật trường sinh.
Khi Tổ Long thấy Hứa Ứng, tuy là cố nhân nhưng nhiều lần đã có suy nghĩ ăn thịt y.
Tiên đạo chúc phúc, một người phi thăng!
Chẳng lẽ đúng như Từ Phúc nói, đây chính là tiên duyên?
Chẳng lẽ Tiên giới chúc phúc xuống, cho phép một người phi thăng?
“Chẳng lẽ tiên duyên mà sư tổ Nhật Nguyệt thần tông ta nói tới là cái này?” Thiếu nữ áo tím đi tới, lẩm bẩm nói.
Trương cung chủ của Thượng Thanh cung ngửa mặt nhìn lên trời, kích động tới mức khó kiềm chế nổi: “A ba a ba!”
Chưởng môn các môn phái như bọn họ hầu như đều phụng lệnh sư tổ bản môn ở Tiên giới, đi tới Côn Lôn sơn tìm kiếm tiên duyên. Các sư tổ không nói rõ tiên duyên cụ thể là gì, nói bọn họ đến đây.
Bọn họ còn tưởng là tiên đan mà sáu vị na tổ ban thưởng, nhưng bây giờ nhìn lại, rõ ràng là không phải.
Tiên duyên thật sự, rất có thể là một cơ duyên phi thăng!
Nguyên Vị Ương nói nhỏ: “A Ứng, có gì đó rất kỳ quái. Chúng ta tới đây là có một tấm tiên lục từ trên trời rơi xuống, nói có một người có thể thành tiên. Làm sao tiên nhân biết ai có thể thành tiên?”
Hứa Ứng khẽ gật đầu rồi nói: “Đúng là kỳ quái, trong chúng ta chỉ có ba người có thực lực thành tiên. Từ Phúc là một, Võ Đạo Đại Đế trong đạo tràng Thiên đạo là một. Còn một người nữa nhưng hắn khá kín tiếng, chắc không độ kiếp phi thăng. Chẳng lẽ tiên lục chỉ một trong số họ?’
Nguyên Vị Ương nhìn về phía Võ Đạo Đại Đế nói: “Vị đạo huynh này chưa tỉnh lại, đương nhiên không cách nào độ kiếp thành tiên.’
Hứa Ứng liếc mắt nhìn Kiều Tử Trọng của Nga Mi một cái, Nguyên Vị Ương nhìn sang phía Kiều Tử Trọng, trong lòng nghiêm nghị, hạ thấp giọng nói: “Người này mạnh thật.”
“Hắn sẽ không ra tay.”
Hứa Ứng nhấp nháy mắt, nhìn về phía đám người, trong đám người ngoài Kiều Tử Trọng ra phần lớn mọi người chỉ là Khấu Quan kỳ thứ hai, chưa luyện thành Nguyên Thần, không ai là luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ.
“Tổ Long không có ở đây, nơi này cũng không có luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ khác, nếu vậy câu một người thành tiên trong tiên lục đúng là chỉ Từ Phúc.” Y thầm nhủ trong lòng.
Triệu môn chủ của Lưỡng Nghi môn khó nén nổi kích động, hạ giọng nói: “Đã bốn vạn tám ngàn năm rồi không có ai phi thăng.”
Hứa Ứng nghe vậy trong lòng máy động.
Bốn vạn tám ngàn năm qua, tất cả luyện khí sĩ mong muốn phi thăng đều phải táng thân dưới Thiên kiếp, có lẽ ngoại lệ duy nhất là vị Võ Đạo Đại Đế sau lưng Hứa Ứng.
Bây giờ, rốt cuộc cũng có người phá vỡ nan đề phi thăng hay sao?
Y thấy nhiều âm mưu, cho nên không tin tưởng chuyện tiên duyên từ trên trời rơi xuống cho lắm.
“Đáng tiếc, chúng ta không phải luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ.” Lâm các chủ Bồng Lai các sắc mặt rầu rĩ nói.
Hàn giáo chủ của Thiên Đạo giáo cũng phiền muộn nói: “Nếu chúng ta thức tỉnh sớm hơn khoảng trăm năm, chúng ta cũng có thể tranh đoạt tiên duyên này. Đáng tiếc...”
Đám người Tiêu tông chủ Ngũ Diễn tông dồn dập lắc đầu, thầm than đáng tiếc.
Ngoan Thất cười nói: “Tu vi của các ngươi không đủ, còn tiếc cái gì? Chẳng thà nhân cơ hội này hứng thêm nước mưa, nắm lấy cơ may lần này.”
Y hiện ra chân thân Ngoan Xà, hóa thành quái vật khổng lồ ba trăm trượng, há to cái miệng như áo máu, hấp thu tiên vũ.
Những người khác thấy vậy cũng dồn dập phát động công pháp, dẫn dắt tiên vũ, không bỏ qua cơ hội hiếm có này.
Nhưng bọn họ lập tức phát hiện, nếu tiên vũ rơi vào người bọn họ sẽ thấm tận tim gan, tẩm bổ thân thể Nguyên Thần. Còn nếu chủ động cướp đoạt, ngược lại chẳng có tác dụng gì.
Bọn họ đành dừng lại, chỉ có Ngoan Thất còn há to miệng, ra sức hứng nước mưa. Bên cạnh con xà yêu này còn một quả chuông lớn, miệng chuông chổng lên trời,hóa thành kích cỡ như núi, cũng ra sức hứng tiên vũ.
Sau đầu của Trương cung chủ Thượng Thanh cung đột nhiên xuất hiện từng chiếc lá cây khổng lồ màu tím, cũng ra sức hứng thật nhiều tiên vũ.
Tiên vũ rơi vào người bọn họ, hầu như tất cả đều cảm ngộ được diệu lý mà mình không cảm ngộ đến trong lúc tu hành, có người là ý tưởng lóe lên rồi biến mất, có người lĩnh ngộ được thần thông mà trước đây mình chưa rõ, có người hiểu được kinh văn trước đây nghĩ mãi không ra, có người cảm nhận được đạo âm mà khi xưa mình thấy khó hiểu.
Những thứ trước đây vây khốn bọn họ, giờ phút này đều được giải quyết dễ dàng.
Loại tiên vũ này mang theo ảo diệu vô tận, cho dù rơi xuống đất hóa thành tiên khí cũng có thể tăng cường tu vi của bọn họ.
Trên người bọn họ đều có hào quang lóe lên, cứ như tiên nhân.
Trong đạo tràng Thiên đạo, tiên vũ rơi xuống người Võ Đạo Đại Đế, nam nhân áo vải này khẽ động đậy, dường như sắp tỉnh lại.
Hứa Ứng không nghĩ nhiều, tắm táp trong tiên vũ, đủ loại ảo diệu ùn ùn kéo tới, thời khắc này lĩnh ngộ của y đối với Thiên đạo càng sâu sắc, lý giải về Kim Đan Đại Đạo trong Kim Quỹ Thái Thượng tiên thư cũng đạt tới trình độ xưa nay chưa từng có!
Thậm chí Kiếm Đạo Quy Chân quyết trong đầu y cũng có đột phá, lĩnh ngộ được càng nhiều chân lý kiếm đạo!
Thậm chí trước mắt y hiện lên phù văn tiên đạo phong ấn mình, hai chữ “Tù” và “Ngữ” không ngừng phân tích trước mắt y, lý giải được càng nhiều ảo diệu.
Những ảo diệu đó, thậm chí Từ Phúc và bản thân trong kiếp trước cũng chưa từng tìm hiểu được!
Trong thời đại Thương, có một kiếp của Hứa Ứng cực kỳ cường đại, kết bạn với Kim Bất Di, lưu lại pháp môn phá giải chữ “Tù” giấu trong trí nhớ của Kim Bất Di.
Hứa Ứng tìm được phương pháp này, cưỡng ép phá giải phong ấn chữ Tù, mở phong ấn cho thân thể ngàn kiếp trước.
Nhưng theo phong ấn được mở càng ngày càng cổ xưa, càng lúc càng khó phá giải.
Bây được tiên vũ tẩm bổ, không ngờ y lại lĩnh ngộ được không ít pháp môn phá giải!
Y đã mở được thân thể ngàn kiếp, tới rất gần với thân thể Hứa Ứng vô cùng cường đại trong thời Đại Thương!
Ngoài chuyện này ra là pháp môn phá giải chữ Ngữ mà Từ Phúc lĩnh ngộ được. Hứa Ứng mở dần dần phong ấn, mở ký ức từng kiếp, mãi tới bốn trăm kiếp trước.
Kiếp thứ bốn trăm có một phong ấn quy mô khá lớn, vì đây là kiếp mà Hứa Ứng tương đối cường đại, tuy chưa kịp tu luyện tới cảnh giới cực cao nhưng thần thông kinh người.
Kiếp đó ngay trước khi Tổ Long tế trời ở Thái Sơn.
Hứa Ứng vẫn chưa thể mở hoàn toàn phong ấn ký ức kiếp này.
Lúc này được tiên vũ tẩm bổ, Hứa Ứng lĩnh ngộ được càng nhiều pháp môn phá giải chữ Ngữ, dần dà, ký ức trong kiếp đó cũng từ từ thức tỉnh, cứ như một bức tranh chậm rãi trải ra.
Trong kiếp này ký ức của Hứa Ứng bắt đầu từ một nơi tên là Cửu Nguyên quận, ở tây bắc Thần Châu.
Y chăn dê ở đó, là con trai của người chăn gia súc.
Có một ngày, vài vị phương sĩ Đại Tần tới tìm y, dùng tiền mua y đi, áp giải tới Hàm Dương, dâng lên cho Tổ Long.
Tổ Long thống nhất Thần Châu, hoàn thành bá nghiệp, lúc này lại quay sang lo lắng tuổi thọ mình tới điểm cuối, giang sơn bất ổn, vì vậy đi tìm thuật trường sinh.
Khi Tổ Long thấy Hứa Ứng, tuy là cố nhân nhưng nhiều lần đã có suy nghĩ ăn thịt y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.