Chương 480: Võ Đạo Phi Thăng Pháp 1
Trạch Trư
26/08/2023
Y im lặng một hồi rồi nói: “Sẽ nghênh đón vị võ tiên phi thăng đầu tiên, vị Võ Đạo Đại Đế đầu tiên!”
Sau lưng hắn, Kiều Tử Trọng nhìn về phía sơn cốc này, từng vị Thiên thần sừng sững không đổ, dùng cái chết của mình làm lễ vật dâng tặng, tôn lên sự cường đại của vị thần thoại võ đạo này.”
“Có lẽ, hắn muốn khai sáng ra Võ Đạo Bỉ Ngạn chân chính, gieo xuống tiên dược.” Kiều Tử Trọng khó kiềm nổi kích động, lẩm bẩm nói.
Hứa Ứng nghe vậy đột nhiên nhìn về phía hắn, ánh mắt trở nên sắc bén.
Kiều Tử Trọng thầm giật mình, vội vàng thu liễm, khiến bản thân bình thường không gì sánh được, ánh mắt bất cứ ai nhìn vào người hắn cũng trượt đi như nhìn một tảng đá.
Hắn đột nhiên tỉnh ngộ: “Sao ta phải sợ hắn? Hắn trộm pháp bảo của ta, ta lại phải sợ hắn à?”
Hứa Ứng cười nói: “Nhạn huynh, ta mượn vị đệ tử của ngươi một lát, thỉnh giáo hắn làm sao tế luyện Hạo Nguyệt châu.”
Nhạn Không Thành bị dấu vết mà Võ Đạo Đại Đế lưu lại thu hút, muốn lĩnh ngộ tinh khí tinh thần võ đạo ẩn chứa trong đó, nên để mặc y dẫn Kiều Tử Trọng đi.
Hứa Ứng dẫn Kiều Tử Trọng tới một góc vắng, nhìn Kiều Tử Trọng một cái nói: “Tử Kiều biết làm sao tế luyện Hạo Nguyệt châu?”
Kiều Tử Trọng giận tím mặt, thằng nhãi này lại đi hỏi hắn cách tế luyện Hạo Nguyệt châu!
Đào mộ phần của mình, cầm pháp bảo của mình, còn nhờ mình dạy y làm sao tế luyện!
Ai mà nhịn nổi...
“Nhịn!”
Kiều Tử Trọng ngẩng đầu nhìn Hạo Nguyệt châu lơ lửng trên không trung. Không biết từ lúc nào Hứa Ứng đã tế cả hai mươi tư viên Hạo Nguyệt châu lên, giờ phút này trở mặt với Hứa Ứng, cho dù có thắng thì nguyên khí của mình cũng hao tổn nặng nề.
Ở đây có rất nhiều kẻ câu cá, không nên mạo hiểm.
Cơ hội tốt nhất chính là chờ khoảnh khắc Hứa Ứng thu hồi Hạo Nguyệt châu, cho một đòn trí mạng.
Trán hắn nổi gân xanh nói: “Phương pháp vận dụng Hạo Nguyệt châu không phải là theo pháp bảo Thiên đạo. Nhìn bên ngoài thì bảo vật này được tế ra, hình thành đạo tràng Thiên đạo, phát huy uy lực Thiên đạo, nhưng uy lực chân chính của pháp bảo này lại không được thể hiện. Hiện tại Hạo Nguyệt châu chỉ phát huy uy lực của thiên địa.”
Hứa Ứng thỉnh giáo nói: “Thế thì, phải làm thế nào mới có thể phát huy uy lực của bản thân pháp bảo?”
Kiều Tử Trọng âm thầm siết chặt nắm tay, lại chậm rãi giãn ra, nói: “Một viên Hạo Nguyệt châu chính là một tiểu thế giới, trong tiểu thế giới có thiên địa sơn hà, vạn vật vạn loại, ngươi coi chúng như đạo tượng, cảm ngộ đạo tượng trong hạt châu là có thể nắm giữ loại lực lượng này. Nếu có thể phối hợp với công pháp của sư tổ Nga Mi Thanh Sương, Hạo Nguyệt Sơn Hà công, kết hợp với Nhị Thập Tứ Chư Thiên tiên trận, là có thể phát huy được chiến lực tiên nhân!”
Hứa Ứng như đang suy tư, khen: “Từ Kiều hiểu biết nhiều thật. Thế có thể truyền Hạo Nguyệt Sơn Hà công và Nhị Thập Tứ Chu Thiên tiên trận cho ta không?’
Kiều Tử Trọng mặt không biểu cảm, cười ha hả nói: “Chuyện này thì ta không quyết định được, phải được chưởng giáo gật đầu.”
Hứa Ứng thản nhiên nói: “Thanh Sương sư tổ cũng không quyết định được ư?”
Kiều Tử Trọng trán nổi gân xanh, suýt nữa lao tới giết người. Cũng may hắn trầm ổn kinh người, không ngờ vẫn nhẫn nại được, nhưng bầu không khí xung quanh trở nên ngột ngạt không gì sánh được.
Kiều Tử Trọng siết chặt nắm đấm, cười ha hả nói: “Hứa Ứng, ngươi biết à?’
Hứa Ứng chắp tay sau lưng, hóa thân Thiên đạo phía sau trở nên càng cường đại, loáng thoáng có tư thế kết nối với hóa thân Thiên thần trong thung lũng, có vẻ định mượn lực đại đạo Thiên thần.
“Đương nhiên ta nhận ra ngươi, khi ngươi giao thủ với Từ Phúc, ta đứng từ xa thấy ngươi. Nhưng ngươi quá bình thường, ta không dám xác nhận.”
Hứa Ứng sắc mặt lạnh nhạt nói: “Nhưng ngươi nói mục đích của Võ Đạo Đại Đế là xây dựng Võ Đạo Bỉ Ngạn, ta đã biết, ngươi tuyệt đối không phải đệ tử Nga Mi bình thường. Ngươi thân là sư tổ Nga Mi lại giả làm tiểu bối, lẻn vào Nga Mi, chắc định thu hoạch Nhạn Không Thành?”
Sát khí của y càng ngày càng dữ dội, lạnh lùng nói: “Nhạn Không Thành là bằng hữu hiếm hoi của ta. Nếu ngươi có ý đồ đó, hôm nay, trong sơn cốc này, giữa ngươi và ta chỉ có một kẻ ra được bên ngoài!”
Kiều Tử Trọng nhìn y, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi có biết thực lực của ta mạnh đến đâu không?’
Hứa Ứng cười lạnh nói: “Ngươi biết ta mạnh đến đây không? Trong đạo tràng Thiên đạo của ta, ngươi có cường đại tới đâu cũng phải hộc máu năm bước!”
Kiều Tử Trọng im lặng một hồi nói: “Ta ở lại Nga Mi vốn không có ác ý, chỉ muốn Nga Mi càng thịnh vượng mà thôi.”
Hứa Ứng nhìn thẳng vào mắt hắn, Kiều Tử Trọng thản nhiên nhìn lại. Một lát sau, Hứa Ứng gật đầu nói: “Ta tạm thời tin tưởng ngươi, đừng để ta nắm được nhược điểm của ngươi, nếu không ngươi tự biết hậu quả.” Nói xong quay người rời đi.
Kiều Tử Trọng đưa mắt nhìn y đi xa, chỉ thấy thiếu niên kia hai chân run rẩy, hiển nhiên cực kỳ sợ hãi, không khỏi giật mình, lập tức tỉnh ngộ: “Lại bị thằng nhãi này lừa gạt rồi! Ta... nhịn!”
“Nhưng hắn thật sự coi Nhạn chưởng giáo là bằng hữu.’
Kiều Tử Trọng nhìn theo bóng lưng Hứa Ứng, thầm vui thay cho Nhạn Không Thành, tự nhủ: “Hắn mạo hiểm cả tính mạng để uy hiếp ta, tình cảm đó rất đáng quý trọng. Dù sao ta cũng không thể lộ diện, Nga Mi muốn đứng vững thì Nhạn chưởng giáo cần có nhiều bằng hữu như Hứa Ứng.’
Hắn do dự một lát, lại nhớ tới những pháp bảo mà mình cất giữ, trong lòng lại bừng bừng lửa giận: “Nhưng tên Hứa Ứng này làm việc quá thất đức!”
Sau khi đi khỏi chỗ Kiều Tử Trọng, Hứa Ứng nghĩ lại còn sợ.
Hiển nhiên Kiều Tử Trọng cũng là kẻ câu cá như Lý Tiêu Khách, hơn nữa còn là chủ nhân của hai mươi tư viên Hạo Nguyệt châu, lăng mộ mà mình khoắng sạch trong Nga Mi, chính là mộ của hắn!
Đối diện với một kẻ đáng sợ như vậy mà mình phải giả vờ trấn định, còn phải hung hăng uy hiếp, nói không sợ thì chỉ là giả.
Bây giờ trái tim y vẫn đập như trống bỏi, thùng thùng không thôi, môi lưỡi cạn khô, miệng đắng ngắt, không dám quay đầu lại.
Hai chân cũng đang run rẩy.
“Nếu Kiều Tử Trọng ra tay với ta, cho dù có đạo tràng Thiên đạo, e rằng ta cũng chẳng chống được mấy chiêu. Cách duy nhất là gọi Lục Ngô tới. Nhưng thực lực của kẻ câu cá chưa chắc đã kém Lục Ngô.” Y thầm nghĩ.
Nhạn Không Thành thấy y và Kiều Tử Trọng trò chuyện với nhau vui vẻ, trong lòng cũng thầm vui mừng: “Chắc chắn Thanh Sương sư tổ đã để ý tới tư chất và tài hoa của Hứa huynh, muốn nhận hắn làm đệ tử nên mới dốc lòng truyền thụ cho hắn cách thi triển Hạo Nguyệt châu. Ta không vạch trần chuyện này, đợi tình cảm giữa họ sâu đậm hơn mới thuận nước đẩy thuyền vạch trần thân phận Thanh Sương sư tổ, như vậy là Hứa huynh có thể thuận lợi gia nhập môn hạ phái Nga Mi ta.”
Hắn thầm tự đắc: “Các vị sư tổ trên trời có môn đồ như vậy, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
Sau khi học được Chiến Thần Bát Pháp, Hứa Ứng không thấy tuyệt học võ đạo nào xuất sắc hơn, còn cường giả tuyệt thế sáng tạo ra Võ Đạo Bỉ Ngạn đã lưu lại những thứ ngoài Chiến Thần Bát Pháp trong sơn cốc này.
Vừa rồi Hứa Ứng thi triển Chiến Thần Bát Pháp trong cơn cốc, phát hiện hắn dựa trên cơ sở Chiến Thần Bát Pháp, lại sáng tạo ra chiêu pháp mới.
Sau lưng hắn, Kiều Tử Trọng nhìn về phía sơn cốc này, từng vị Thiên thần sừng sững không đổ, dùng cái chết của mình làm lễ vật dâng tặng, tôn lên sự cường đại của vị thần thoại võ đạo này.”
“Có lẽ, hắn muốn khai sáng ra Võ Đạo Bỉ Ngạn chân chính, gieo xuống tiên dược.” Kiều Tử Trọng khó kiềm nổi kích động, lẩm bẩm nói.
Hứa Ứng nghe vậy đột nhiên nhìn về phía hắn, ánh mắt trở nên sắc bén.
Kiều Tử Trọng thầm giật mình, vội vàng thu liễm, khiến bản thân bình thường không gì sánh được, ánh mắt bất cứ ai nhìn vào người hắn cũng trượt đi như nhìn một tảng đá.
Hắn đột nhiên tỉnh ngộ: “Sao ta phải sợ hắn? Hắn trộm pháp bảo của ta, ta lại phải sợ hắn à?”
Hứa Ứng cười nói: “Nhạn huynh, ta mượn vị đệ tử của ngươi một lát, thỉnh giáo hắn làm sao tế luyện Hạo Nguyệt châu.”
Nhạn Không Thành bị dấu vết mà Võ Đạo Đại Đế lưu lại thu hút, muốn lĩnh ngộ tinh khí tinh thần võ đạo ẩn chứa trong đó, nên để mặc y dẫn Kiều Tử Trọng đi.
Hứa Ứng dẫn Kiều Tử Trọng tới một góc vắng, nhìn Kiều Tử Trọng một cái nói: “Tử Kiều biết làm sao tế luyện Hạo Nguyệt châu?”
Kiều Tử Trọng giận tím mặt, thằng nhãi này lại đi hỏi hắn cách tế luyện Hạo Nguyệt châu!
Đào mộ phần của mình, cầm pháp bảo của mình, còn nhờ mình dạy y làm sao tế luyện!
Ai mà nhịn nổi...
“Nhịn!”
Kiều Tử Trọng ngẩng đầu nhìn Hạo Nguyệt châu lơ lửng trên không trung. Không biết từ lúc nào Hứa Ứng đã tế cả hai mươi tư viên Hạo Nguyệt châu lên, giờ phút này trở mặt với Hứa Ứng, cho dù có thắng thì nguyên khí của mình cũng hao tổn nặng nề.
Ở đây có rất nhiều kẻ câu cá, không nên mạo hiểm.
Cơ hội tốt nhất chính là chờ khoảnh khắc Hứa Ứng thu hồi Hạo Nguyệt châu, cho một đòn trí mạng.
Trán hắn nổi gân xanh nói: “Phương pháp vận dụng Hạo Nguyệt châu không phải là theo pháp bảo Thiên đạo. Nhìn bên ngoài thì bảo vật này được tế ra, hình thành đạo tràng Thiên đạo, phát huy uy lực Thiên đạo, nhưng uy lực chân chính của pháp bảo này lại không được thể hiện. Hiện tại Hạo Nguyệt châu chỉ phát huy uy lực của thiên địa.”
Hứa Ứng thỉnh giáo nói: “Thế thì, phải làm thế nào mới có thể phát huy uy lực của bản thân pháp bảo?”
Kiều Tử Trọng âm thầm siết chặt nắm tay, lại chậm rãi giãn ra, nói: “Một viên Hạo Nguyệt châu chính là một tiểu thế giới, trong tiểu thế giới có thiên địa sơn hà, vạn vật vạn loại, ngươi coi chúng như đạo tượng, cảm ngộ đạo tượng trong hạt châu là có thể nắm giữ loại lực lượng này. Nếu có thể phối hợp với công pháp của sư tổ Nga Mi Thanh Sương, Hạo Nguyệt Sơn Hà công, kết hợp với Nhị Thập Tứ Chư Thiên tiên trận, là có thể phát huy được chiến lực tiên nhân!”
Hứa Ứng như đang suy tư, khen: “Từ Kiều hiểu biết nhiều thật. Thế có thể truyền Hạo Nguyệt Sơn Hà công và Nhị Thập Tứ Chu Thiên tiên trận cho ta không?’
Kiều Tử Trọng mặt không biểu cảm, cười ha hả nói: “Chuyện này thì ta không quyết định được, phải được chưởng giáo gật đầu.”
Hứa Ứng thản nhiên nói: “Thanh Sương sư tổ cũng không quyết định được ư?”
Kiều Tử Trọng trán nổi gân xanh, suýt nữa lao tới giết người. Cũng may hắn trầm ổn kinh người, không ngờ vẫn nhẫn nại được, nhưng bầu không khí xung quanh trở nên ngột ngạt không gì sánh được.
Kiều Tử Trọng siết chặt nắm đấm, cười ha hả nói: “Hứa Ứng, ngươi biết à?’
Hứa Ứng chắp tay sau lưng, hóa thân Thiên đạo phía sau trở nên càng cường đại, loáng thoáng có tư thế kết nối với hóa thân Thiên thần trong thung lũng, có vẻ định mượn lực đại đạo Thiên thần.
“Đương nhiên ta nhận ra ngươi, khi ngươi giao thủ với Từ Phúc, ta đứng từ xa thấy ngươi. Nhưng ngươi quá bình thường, ta không dám xác nhận.”
Hứa Ứng sắc mặt lạnh nhạt nói: “Nhưng ngươi nói mục đích của Võ Đạo Đại Đế là xây dựng Võ Đạo Bỉ Ngạn, ta đã biết, ngươi tuyệt đối không phải đệ tử Nga Mi bình thường. Ngươi thân là sư tổ Nga Mi lại giả làm tiểu bối, lẻn vào Nga Mi, chắc định thu hoạch Nhạn Không Thành?”
Sát khí của y càng ngày càng dữ dội, lạnh lùng nói: “Nhạn Không Thành là bằng hữu hiếm hoi của ta. Nếu ngươi có ý đồ đó, hôm nay, trong sơn cốc này, giữa ngươi và ta chỉ có một kẻ ra được bên ngoài!”
Kiều Tử Trọng nhìn y, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi có biết thực lực của ta mạnh đến đâu không?’
Hứa Ứng cười lạnh nói: “Ngươi biết ta mạnh đến đây không? Trong đạo tràng Thiên đạo của ta, ngươi có cường đại tới đâu cũng phải hộc máu năm bước!”
Kiều Tử Trọng im lặng một hồi nói: “Ta ở lại Nga Mi vốn không có ác ý, chỉ muốn Nga Mi càng thịnh vượng mà thôi.”
Hứa Ứng nhìn thẳng vào mắt hắn, Kiều Tử Trọng thản nhiên nhìn lại. Một lát sau, Hứa Ứng gật đầu nói: “Ta tạm thời tin tưởng ngươi, đừng để ta nắm được nhược điểm của ngươi, nếu không ngươi tự biết hậu quả.” Nói xong quay người rời đi.
Kiều Tử Trọng đưa mắt nhìn y đi xa, chỉ thấy thiếu niên kia hai chân run rẩy, hiển nhiên cực kỳ sợ hãi, không khỏi giật mình, lập tức tỉnh ngộ: “Lại bị thằng nhãi này lừa gạt rồi! Ta... nhịn!”
“Nhưng hắn thật sự coi Nhạn chưởng giáo là bằng hữu.’
Kiều Tử Trọng nhìn theo bóng lưng Hứa Ứng, thầm vui thay cho Nhạn Không Thành, tự nhủ: “Hắn mạo hiểm cả tính mạng để uy hiếp ta, tình cảm đó rất đáng quý trọng. Dù sao ta cũng không thể lộ diện, Nga Mi muốn đứng vững thì Nhạn chưởng giáo cần có nhiều bằng hữu như Hứa Ứng.’
Hắn do dự một lát, lại nhớ tới những pháp bảo mà mình cất giữ, trong lòng lại bừng bừng lửa giận: “Nhưng tên Hứa Ứng này làm việc quá thất đức!”
Sau khi đi khỏi chỗ Kiều Tử Trọng, Hứa Ứng nghĩ lại còn sợ.
Hiển nhiên Kiều Tử Trọng cũng là kẻ câu cá như Lý Tiêu Khách, hơn nữa còn là chủ nhân của hai mươi tư viên Hạo Nguyệt châu, lăng mộ mà mình khoắng sạch trong Nga Mi, chính là mộ của hắn!
Đối diện với một kẻ đáng sợ như vậy mà mình phải giả vờ trấn định, còn phải hung hăng uy hiếp, nói không sợ thì chỉ là giả.
Bây giờ trái tim y vẫn đập như trống bỏi, thùng thùng không thôi, môi lưỡi cạn khô, miệng đắng ngắt, không dám quay đầu lại.
Hai chân cũng đang run rẩy.
“Nếu Kiều Tử Trọng ra tay với ta, cho dù có đạo tràng Thiên đạo, e rằng ta cũng chẳng chống được mấy chiêu. Cách duy nhất là gọi Lục Ngô tới. Nhưng thực lực của kẻ câu cá chưa chắc đã kém Lục Ngô.” Y thầm nghĩ.
Nhạn Không Thành thấy y và Kiều Tử Trọng trò chuyện với nhau vui vẻ, trong lòng cũng thầm vui mừng: “Chắc chắn Thanh Sương sư tổ đã để ý tới tư chất và tài hoa của Hứa huynh, muốn nhận hắn làm đệ tử nên mới dốc lòng truyền thụ cho hắn cách thi triển Hạo Nguyệt châu. Ta không vạch trần chuyện này, đợi tình cảm giữa họ sâu đậm hơn mới thuận nước đẩy thuyền vạch trần thân phận Thanh Sương sư tổ, như vậy là Hứa huynh có thể thuận lợi gia nhập môn hạ phái Nga Mi ta.”
Hắn thầm tự đắc: “Các vị sư tổ trên trời có môn đồ như vậy, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
Sau khi học được Chiến Thần Bát Pháp, Hứa Ứng không thấy tuyệt học võ đạo nào xuất sắc hơn, còn cường giả tuyệt thế sáng tạo ra Võ Đạo Bỉ Ngạn đã lưu lại những thứ ngoài Chiến Thần Bát Pháp trong sơn cốc này.
Vừa rồi Hứa Ứng thi triển Chiến Thần Bát Pháp trong cơn cốc, phát hiện hắn dựa trên cơ sở Chiến Thần Bát Pháp, lại sáng tạo ra chiêu pháp mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.