Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 439: Ăn nhậu chơi gái đánh cuộc, sinh lão bệnh tử.

Miêu Nị

09/12/2016

Trần Trường Sinh gật đầu tỏ vẻ không có dị nghị, nhìn Đường Tam Thập Lục chẳng biết lúc nào mua được sữa đậu nành và bánh quẩy lắc đầu bất đắc dĩ nói:

- Ăn uống có quan trọng như vậy không?

Đường Tam Thập Lục nói:

- Ăn uống không phải sinh tử mà cao hơn sinh tử.

Cửa Quốc Giáo Học Viện đóng lại, nhưng ý nghĩa hoàn toàn bất đồng, tất cả mọi người đều biết, ngày mai cánh cửa này sẽ lại mở ra

Ngõ Bách Hoa xôn xao, vì thế cả kinh đô cũng theo đó xôn xao.

Tông Tự Sở khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện, đây là trận chư viện diễn võ đầu tiên.

Quốc giáo tân quy vì nhân loại đối kháng Ma tộc nhưng mọi người rất rõ ràng, điều này đại biểu Thiên Hải gia cùng với thế lực mới của quốc giáo bắt đầu thể hiện thái độ với Ly Cung.

Không quá lâu, tin tức này truyền khắp cả kinh đô, rất nhanh có rất nhiều nhân viên tạp vụ mang theo các loại tài liệu đến, không bao lâu, một sân đấu có mái che nắng hình thành. Tiếp theo, hơn mười cỗ xe ngựa đi tới ngõ Bách Hoa, trong xe có rất nhiều người, có hoạ sĩ, có tiên sinh kể chuyện, có thương nhân, còn có khách khanh cao thủ của tứ đại phường.

Đúng vậy, phản ứng nhanh nhất ở kinh đô là tứ đại phường.

Tứ đại phường món kinh doanh gì cũng làm, còn bất chấp mọi thứ, quán rượu, kỹ viện, lương thực, xa xỉ phẩm, hàng dệt, nhưng thứ kiếm được nhiều nhất vĩnh viễn là sòng bạc.

Hàng năm tới Đại Triều Thí là lúc tứ đại phường kiếm nhiều tiền nhất, bọn họ đâu thể nào bỏ qua vụ đặt cược chư viện diễn võ hoành tráng này, mà trên thực tế rất nhiều người cũng hoài nghi, Ly Cung có thể trong thời gian ngắn như vậy, không để ý Giáo Xu Xứ phản đối thông qua đề án của hai vị thánh đường đại chủ giáo, vô cùng có khả năng là ông chủ đứng sau tứ đại phường âm thầm làm thúc đẩy.

Đương nhiên, ngõ Bách Hoa trở nên náo nhiệt vô cùng, người tứ đại phường nhân cũng không dám đi quấy rối sự yên tĩnh của Quốc Giáo Học Viện, người làm ăn chính là người làm ăn.

Chuyện phát sinh kế tiếp có chút bất ngờ.

Một vị quản sự Thiên hương phường không để ý Ly Cung Giáo Sĩ và Vũ Lâm Quân quan sát, thản nhiên đi tới cửa Quốc Giáo Học Viện. Mọi người nhìn mà nghi hoặc khó hiểu, nghĩ thầm vị quản sự này rốt cuộc muốn làm gì? Phải biết rằng Thiên hương phường là yếu nhất trong tứ đại phường, từ trước đến nay đều đội sổ, năm nay Đại Triều Thí thiệt hại nhiều, cuối cùng Trần Trường Sinh không thể tin nổi đứng đầu danh sách càng làm cho thiên hương phường tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, thậm chí còn có đồn đại, Thiên hương phường rất dễ phải thay chủ.

Càng ngoài dự đoán của mọi người, cửa Quốc Giáo Học Viện mở ra, vị quản sự kia cứ thế đi vào.

- Ngươi nói... Thiên hương phường là sản nghiệp của Đường gia sao?

Trần Trường Sinh nhìn Đường Tam Thập Lục, thất kinh hỏi:

- Vì sao ta chưa từng nghe nói?

Đường Tam Thập Lục nói:

- Đó là chuyện sau Đại Triều Thí.

Trần Trường Sinh nói:

- Nghe nói bối cảnh của kinh đô tứ đại phường thâm sâu, có nhà còn là sản nghiệp của Thiên Cơ Các, vì sao ông chủ Thiên hương phường lại đồng ý ra tay.

Ai cũng biết Vấn Thủy Đường Gia chính là gia tộc có tiền nhất thế gian, vấn đề ở chỗ, quan hệ Thiên Hải gia và Đường gia có phần không tốt nên trong những năm này vẫn âm thầm ngăn cản thế lực của Đường gia tiến vào kinh đô. Nếu thiên hương phường thật sự thuộc về Đường gia, mọi cố gắng của Thiên Hải gia đều thành hư vô, cho nên hắn có chút không hiểu, Đường gia đã làm thế nào.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn cười cười, không hề giải thích.

Trần Trường Sinh không hiểu ra sao cả.



Vị quản sự kia nhìn Trần Trường Sinh, vẻ mặt cũng có chút quái dị, nghĩ thầm rằng nếu không phải Vấn Thủy Đường Gia ở Đại Triều Thí đặt cược lớn cho ngài, thiên hương phường cũng đâu bị bức bách qua tay? Nhưng những lời này hắn không dám nói ra, nhìn Đường Tam Thập Lục xin chỉ thị:

- Thiếu gia, ấn theo quy củ, tiền trong phường không thể động, ta chỉ có thể đặt hết tiền tư của ngài.

Đường Tam Thập Lục tính đi tính lại số lượng, nghĩ thầm cho dù thắng cũng không đủ mua Trừng Hồ Lầu, xoay người nói với Trần Trường Sinh và Hiên Viên Phá:

- Các ngươi còn có bao nhiêu tiền, đều đưa cho ta.

Hắn vay tiền đương nhiên không cần giấy vay nợ hay thứ gì khác, về phần vay tiền dùng để làm gì hắn cũng lười giải thích.

Thật đáng tiếc, hai người ở Quốc Giáo Học Viện này, trong phương diện này thật sự làm người ta có chút xem thường.

Hiên Viên Phá lục tung, tìm ra bảy mươi mấy lượng bạc.

Trần Trường Sinh còn thê thảm hơn, lục lọi toàn thân không tìm được một miếng.

Đường Tam Thập Lục đồng tình với Hiên Viên Phá và căm tức Trần Trường Sinh:

- Ngân phiếu ta đưa ngươi đâu? Bảo bối Lạc Lạc Điện Hạ đưa ngươi đâu? Sau Đại Triều Thí, Quốc Giáo Học Viện thu nhiều quà tặng như vậy chạy đâu hết rồi?

Trần Trường Sinh hơi ngượng ngùng, nói:

- Đều... Đều ở trong Chu Viên rồi.

Đường Tam Thập Lục biết trước khi Trần Trường Sinh đi Chu Viên có bao nhiêu tài sản, không nói cả hòm ngân phiếu, bảo bối Lạc Lạc cho hắn đến cả hắn còn có chút hâm mộ, kết quả... Không ngờ vứt hết lại, hắn cảm thấy rất đau lòng:

- Đúng là đồ phá gia mà.

Trần Trường Sinh nghĩ tới thùng sách trong Chu Viên cũng cảm thấy rất tiếc nuối, nghĩ thầm rằng dù sao cũng phải nghĩ cách lấy về mới được. Hai ngày nay, hắn thử mấy lần, chỉ có điều thần thức xuyên qua biển kiếm ý vẫn không thể xuyên qua tòa bia đá màu đen, muốn một lần nữa vào Chu Viên, thoạt nhìn sẽ mất một quá trình khá dài.

Hiên Viên Phá bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, mắt nhìn quản sự đang kiểm kê ngân lượng hỏi Đường Tam Thập Lục:

- Ngươi mượn tiền đi đánh bạc sao?

Đường Tam Thập Lục nói:

- Chứ sao? Chẳng lẽ đi chơi gái?

Hiên Viên Phá lắc đầu nói:

- Tộc của chúng ta nói, nhân loại giả dối, không có thể cùng các ngươi đánh cuộc, không bằng ta giữ lại làm kinh doanh.

Lúc nói, hắn chuẩn bị thu ngân lượng lại.

- Đúng là con gấu ngu ngốc.

Đường Tam Thập Lục tức giận nói:

- Chỉ cần hai ngày một lượng bạc sẽ biến thành mười một lượng bạc, so với kinh doanh gì cũng đáng giá hơn.

Hiên Viên Phá dừng bước, có chút giật mình nói:

- Sẽ bồi thường nhiều như vậy sao?



Yêu tộc không thích đánh bạc với Nhân Tộc không có nghĩa là bọn họ không đánh bạc, thiếu niên yêu tộc thật thà này cũng hiểu được khái niệm tỉ lệ đặt cược.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Tứ đại phường vừa mới tính ra tỉ lệ đặt cược, cao nhất chính là một ăn mười một, thấp nhất cũng là một ăn chín.

Hiên Viên Phá bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng hỏi:

- Nếu như chúng ta thắng sao?

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn như tên ngốc:

- Chu Tự Hoành là Tụ Tinh Cảnh, Trần Trường Sinh là Thông U Cảnh, ngươi cảm thấy tứ đại phường sẽ cho Chu Tự Hoành một ăn mười một sao?

Hiên Viên Phá kinh ngạc, hô:

- Ngươi lấy tiền của ta đặt cho Trần Trường Sinh sao?

Phải biết rằng mười hai lượng bạc ngoại trừ Giáo Xu Xứ trợ cấp, còn dư lại đều là lúc trước hắn ở chợ đêm rửa chén vất vả kiếm được, làm sao có thể bỏ tiền trôi theo dòng nước.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn cười lạnh nói:

- Ngươi phải hiểu, ngươi không đặt hắn, hắn dùng thân phận viện trưởng tố cáo ngươi với Lạc Lạc Điện Hạ thì sao?

Hiên Viên Phá nghe vậy bất đắc dĩ, cảm thấy rất thống khổ.

Gian phòng đầy hoa mai vẫn đang nở rộ, dường như giữa mấy bức tường đơn giản thật sự có bốn mùa xuân hạ thu đông.

Tiếc nuối chính là, tính mạng con người không được tốt đẹp như vậy, một khi trời đông giá rét sẽ không thể trở lại mùa xuân.

Mai Lý Sa bệnh đã rất nặng, mọi việc của Giáo Xu Xứ giao cho cấp dưới xử lý, có một số việc chuyển cho Mao Thu Vũ.

Kỳ thật lão biết rõ, mình không có bệnh, chỉ là đã già rồi.

Nếu như là bệnh thì có thể trị. Chỉ cần lão nguyện ý, chỉ sợ toàn bộ Thanh Diệu Thập Tam Ti sẽ thi triển Thánh Quang Thuật cho lão.

Không ai có thể chữa khỏi cho lão, Thanh Diệu Thập Tam Ti không được, Thánh nữ không được, Giáo Hoàng đại nhân cũng không được.

Tuổi già sắp trở về biển sao, thời điểm này, mỗi người có những biểu hiện khác nhau.

Mai Lý Sa ở quốc giáo nghiên cứu điển tịch, chủ trì giáo vụ, cô tịch suốt mấy trăm năm, ngay vào lúc này, lão thích nhất là náo nhiệt.

Nhất là náo nhiệt có liên quan tới Trần Trường Sinh và Quốc Giáo Học Viện.

Nghe Tân Giáo Sĩ kể lại chuyện buổi sáng, nếp nhăn trên mặt Mai Lý Sa giãn ra, cười nói:

- Thật nào nhiệt.

Lão cười, ngay cả nếp nhăn cũng phai nhạt đi, nhưng Tân Giáo Sĩ lại cảm nhận được ý tịch liêu.

Điều này làm cho hắn cảm thấy rất bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook