Quyển 2 - Chương 440: Ngắm hoa mai nhiều năm như vậy.
Miêu Nị
09/12/2016
Tân Giáo Sĩ đột nhiên cảm giác được hoa mai trong phòng đang tản ra hàn
ý, tuy rằng đa số hoa mai thích lạnh. Vì đuổi đi hàn ý, hắn có chút khó
khăn gượng cười, tiếp tục kể chuyện Quốc Giáo Học Viện, hơn nữa còn miêu tả Trần Trường Sinh đại biểu Quốc Giáo Học Viện nhận khiêu chiến, tứ
đại phường có tốc độ phản ứng nhanh thế nào, ngõ Bách Hoa đã có mấy ô
bàn để đặt cược ngân lượng.
- Giống như lúc tổ chức Đại Triều Thí vậy.
Mai Lý Sa khẽ cười nói.
Tân Giáo Sĩ nghe không hiểu. Trận chiến giữa Chu Tự Hoành và Trần Trường Sinh thu hút rất nhiều người, nhưng đâu thể đánh đồng với Đại Triều Thí được? Ngay sau đó, hắn rốt cục nghĩ tới mấy chuyện. Thời điểm Đại Triều Thí, hắn dốc của cải đặt cho Trần Trường Sinh —— bởi vì giáo chủ đại nhân xem trọng Trần Trường Sinh.
- Ta hiểu.
Hắn cười với giáo chủ đại nhân nói:
- Lát nữa sẽ bảo người qua đó.
Toàn bộ Ly Cung đều biết, từ khi Quốc Giáo Học Viện bước trên con đường phục hưng, Tân Giáo Sĩ đã trở thành thân tín của Mai Lý Sa Đại Chủ Giáo, thái độ của hắn chính là thái độ của giáo chủ đại nhân, Đại Triều Thí năm nay Tân Giáo Sĩ đặt cho Trần Trường Sinh, kết quả là nhóm Giáo Xu Xứ dù không thích Trần Trường Sinh cũng đã thu về được rất nhiều tiền.
Đó là một số bạc lớn.
Thiên hương phường cuối cùng thua thảm, trừ Vấn Thủy Đường Gia bình tĩnh mà cứng rắn, mạnh mẽ tiến công, đó là vì nhóm Ly Cung Giáo Sĩ tới đòi sạch sẽ.
Nghe Tân Giáo Sĩ nói..., Mai Lý Sa mỉm cười, sau đó bắt đầu ho khan. Trong phòng toàn những âm thanh khụ khụ. Rất lâu sau mới dừng lại, hắn có chút mệt mỏi thở hổn hển, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ tiếc nuối nói:
- Ta vốn muốn xem Trần Trường Sinh hiện tại đã đến bước nào, đáng tiếc lại không thể thấy.
Với Trần Trường Sinh mà nói, ngày mai là sau Đại Triều Thí, hắn lần đầu tiên bộc lộ thực lực trước mắt người đời. Hắn ở trong Thiên Thư Lăng xem bia, ở Chu Viên chống trời, cõng Tô Ly thoát đi Ma Vực xuôi nam... Những ngày này, hắn học tập, lĩnh ngộ sẽ phơi bày vào ngày mai.
Hắn sẽ gửi tới những người quan tâm mình thành quả và báo cáo.
Ngày mai, với hắn mà nói sẽ là một ngày mới.
Nhưng, với Mai Lý Sa mà nói, không có ngày mai nữa.
Tân Giáo Sĩ đột nhiên cảm giác được chân mềm đi, cực kỳ khó khăn đi nhìn giáo chủ đại nhân, khẩn trương không nói nên lời. Cả tòa Giáo Xu Xứ, rất nhanh đều đắm chìm trong không khí khẩn trương, một tin tức truyền khắp kinh đô.
Quảng trường Giáo Xu Xứ đã sớm không còn huyết tích mùa thu năm đó, chỉ còn lá phong xếp chồng lên nhau đỏ tươi như máu, cứ như mùa thu xơ xác tiêu điều đã tới.
Bất kể lý giải theo cách nào cũng là điềm xấu làm người ta sầu não.
Mùa thu đã tới rồi, mùa đông tĩnh mịch còn xa sao?
Hoàng hôn giáng lâm, bóng đêm chẳng phải là đang ở trước mắt?
Bóng đêm hạ xuống, đèn rực rỡ mới lên, Trần Trường Sinh chạy tới Giáo Xu Xứ, không có thời gian để ý tới tới chúng giáo sĩ thỉnh an, đi thẳng vào căn phòng sâu nhất.
Trong phòng vẫn tràn đầy hoa mai, chỉ có điều rất nhiều hoa mai đã điêu tàn.
- Ta muốn chết.
Mai Lý Sa nhìn hắn nói, thanh âm rất ôn hòa, dường như sợ dọa sợ tiểu hài tử.
Trần Trường Sinh tự hỏi quá vô số lần sinh tử, từng rất nhiều lần cho là mình đã có thể nhìn thấu sinh tử, tỷ như ở trước mặt Hắc Long, tỷ như ở trong Chu Viên. Hắn thậm chí cho là mình đã lĩnh ngộ được bản chất sinh mạng, nói thí dụ như một người sợ chết thường thường không sợ chết nhất, mà nhân sinh nhiều khi chỉ có không sợ chết mới không chết, chỉ có liều mạng mới có thể tiếp tục sống sót.
Nhưng lúc này nhìn giáo chủ đại nhân, hắn chợt phát hiện mình vẫn không hiểu được, bởi vì hắn chưa từng nghĩ tới, nếu như không có kẻ thù, hoặc là nói nếu kẻ địch của ngươi chính là thời gian, như vậy ngươi chiến đấu thế nào? Lúc cái chết đến, ngươi làm sao có thể giữ vững bình tĩnh? Hắn không biết, cho nên lúc này hắn không biết nên nói cái gì.
Mai Lý Sa nhìn hắn cười cười, không tiếp tục đề tài này, hỏi:
- Ngày mai ngươi nắm chắc mấy phần?
Có thể do sắp chết, thời gian quá ít nên giáo chủ đại nhân nói chuyện rất trực tiếp.
Trần Trường Sinh cũng rất trực tiếp, không chút do dự, nói:
- Mười thành.
Mai Lý Sa cho là hắn muốn mình an tâm, cười cười, nói:
- Ta tin tưởng ngươi kỳ thật nghĩ tới rất nhiều lần, ta vì sao đối với ngươi tốt như vậy.
Trần Trường Sinh trầm mặc, hắn đương nhiên nghĩ tới rất nhiều lần, nhưng không đưa ra được kết luận.
- Ta có một số việc gạt ngươi, thậm chí là đang cố ý lừa ngươi, nhưng ngươi phải tin tưởng ta, tin tưởng Giáo Hoàng đại nhân, tin tưởng sư phụ của ngươi.
Mai Lý Sa nói:
- Có lẽ rất nhiều chân tướng sự tình không giống vẻ ngoài, nhưng đây chẳng qua là đi những con đường khác nhau còn mục đích chưa từng thay đổi, chúng ta an bài cho ngươi, ở mỗi đoạn thời gian trong tương lai ngươi sẽ cảm thấy bất mãn thậm chí phẫn nộ, nhưng ngươi vẫn muốn xem kết quả rốt cục là gì, ta tin tưởng bất kể như thế nào cũng sẽ không làm hại ngươi.
Trần Trường Sinh không phải rất hiểu ý đoạn văn này, nhưng hắn hiểu được ý của giáo chủ đại nhân —— đó là hai ý khác nhau —— chỉ cần kết quả là tốt, như vậy quá trình và thủ đoạn không quan trọng. Mai Lý Sa muốn nói như vậy. Nhưng rốt cuộc là luận tâm hay luận gì đây? Trần Trường Sinh nhìn gương mặt già nua của Mai Lý Sa mà không nghĩ suy nghĩ tiếp vấn đề này, hắn cho rằng với một lão nhân sắp rời khỏi thế giới này, còn tiếp tục đặt câu hỏi là chuyện phi thường tàn nhẫn, hơn nữa hắn cảm giác được vị lão nhân này là thật lòng muốn tốt cho mình.
Trong mắt thế nhân, bất kể Thanh Đằng Yến hay Đại Triều Thí, Trần Trường Sinh có thể đạt được thắng lợi cuối cùng, danh chấn kinh đô thì người hắn cần cảm tạ nhất chính là Mai Lý Sa Đại Chủ Giáo. Trước lúc Giáo Hoàng đại nhân tự tay đội cức quan cho Trần Trường Sinh, Mai Lý Sa là người duy nhất trên thế gian ủng hộ hắn, là ngọn núi lớn cho Quốc Giáo Học Viện dựa vào, hắn cùng với Trần Trường Sinh đương nhiên gần gũi. Chỉ có Trần Trường Sinh rõ ràng, kỳ thật hắn và Mai Lý Sa Đại Chủ Giáo chỉ gặp qua vài lần, từ Tây Ninh đi vào kinh đô, hết thảy đều phát sinh quá nhanh, thời gian trôi quá nhanh, ngay lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, hắn và Quốc Giáo Học Viện có thể đi tới hôm nay còn tiện hơn cả chết.
Ở chung không nhiều, kém tới trăm tuổi, đương nhiên không thể nói là hiểu nhau, nhưng hắn có thể cảm nhận được Mai Lý Sa Đại Chủ Giáo thật tâm đối tốt với hắn hảo, hơn nữa vô cùng... thương tiếc, dường như hắn biết bí mật lớn nhất trong tính mạng hắn, cho nên ánh mắt nhìn hắn luôn mang theo ý xin lỗi. Trần Trường Sinh không biết có thể giúp được gì, có chút bất lực, rất có lỗi, thế cho nên ánh mắt ẩm ướt lên.
Mai Lý Sa để Trần Trường Sinh rời đi, bảo Tân Giáo Sĩ vào nhà lấy một quyển sách trên giá xuống.
Đoạn thời gian cuối cùng của sinh mạng này, lão đọc sách, đó là một quyển đạo điển bìa đã cũ.
Lão đọc rất lâu, sau đó khép sách lại, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ thì thào nói:
- Thương viện trưởng thật là một người rất giỏi.
Tân Giáo Sĩ không rõ vì sao vào lúc này, giáo chủ đại nhân lại nhớ tới vị viện trưởng kia của Quốc Giáo Học Viện, tuy rằng hắn vừa mới gặp Trần Trường Sinh là đồ đệ của người nọ.
- Thú vị.
Mai Lý Sa miết ngón tay khô gầy trên quyển đạo điển nói:
- Ta rất muốn biết, tương lai đạo tạng sẽ ghi lại cuộc đời Giáo Hoàng kế tiếp như thế nào đây.
Tân Giáo Sĩ không hiểu, không nghĩ giáo chủ đại nhân giờ còn lo nghĩ quốc giáo đại sự sau này, hỏi:
- Ngài xem trận chiến ngày mai rốt cuộc ai sẽ thắng?
Đại Triều Thí, thắng lợi của Trần Trường Sinh có thể nói là kỳ tích.
Hắn tại chỗ phá cảnh Thông U, lại dùng Ly Sơn Pháp Kiếm thức cuối cùng buộc Cẩu Hàn Thực bỏ chiến, lúc này mới đứng đầu danh sách.
Ngày mai đối thủ của hắn là Tụ Tinh Cảnh Chu Tự Hoành, hắn không thể tại chỗ phá cảnh tụ tinh như Đại Triều Thí. Kỳ tích, ý nghĩa là cực hiếm thấy. Nếu trong nửa năm ngắn ngủn mà lặp lại hai lần sẽ không gọi là kỳ tích mà gọi là là không có khả năng. Tân Giáo Sĩ thấy thế nào cũng không thấy được Trần Trường Sinh có khả năng chiến thắng Chu Tự Hoành, hắn muốn biết, giáo chủ đại nhân thật cho rằng Trần Trường Sinh sẽ thắng hay vào thời điểm cuối của sinh mệnh gia tăng thêm tin tưởng, cuối cùng kéo hắn đi hộ giá thêm một đoạn.
Đóa hoa dần dần điêu tàn, cành mai vẫn kiên cường, dù nhiệt độ đột nhiên hạ thấp, lạnh khủng khiếp thì cũng không có dáng vẻ sẽ bị bẻ gãy.
Mai Lý Sa nhìn bồn hoa mai, mỉm cười nói:
- Ta vẫn xem trọng Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh ngồi trong đại điện, Lạc Lạc ngồi bên cạnh hắn, không nói gì mà cầm tay hắn. Nhóm giáo sĩ đứng đàng xa, không có ai tới quấy rầy bọn họ, người như Chu Tự Hoành có đôi khi sẽ quên thiếu niên này là viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện, nhưng những người ở nơi này không quên, hơn nữa không khí bây giờ có chút áp lực.
Không biết qua bao lâu, Trần Trường Sinh ngẩng đầu lên, phát hiện trong điện an tĩnh dị thường, nhóm giáo sĩ nhóm không biết đi đâu rồi.
Một vị lão nhân mặc ma bào lẳng lặng đứng trước bức bích hoạ, đúng là Giáo Hoàng Bệ Hạ.
Bức bích hoạ rất lớn, lại chỉ vẽ lấy một gốc mai.
Hoa mai tỏa hương trong lạnh giá, bất kể quốc giáo hay Nam Khê Trai, Ly Sơn Kiếm Tông giáo dục đời sau đều tuân theo cách nhìn này.
Trần Trường Sinh đứng dậy kính cẩn thi lễ, sau đó hỏi một vấn đề phức tạp.
Hoặc là do tối nay khá đặc thù, hoặc là do lúc trước Mai Lý Sa nói chuyện rất trực tiếp nên hắn hỏi vô cùng trực tiếp.
- Sao ngài lại bỗng nhiên thay đổi cách nhìn?
Cách nhìn, đương nhiên ám chỉ cách nhìn của Giáo Hoàng đại nhân với Thánh Hậu nương nương, với hoàng tộc, với thế giới này.
Trần Trường Sinh nhìn vào trong đại điện nói:
- Tất nhiên không thể do ta, ta nghĩ cũng không phải do người đó.
- Giống như lúc tổ chức Đại Triều Thí vậy.
Mai Lý Sa khẽ cười nói.
Tân Giáo Sĩ nghe không hiểu. Trận chiến giữa Chu Tự Hoành và Trần Trường Sinh thu hút rất nhiều người, nhưng đâu thể đánh đồng với Đại Triều Thí được? Ngay sau đó, hắn rốt cục nghĩ tới mấy chuyện. Thời điểm Đại Triều Thí, hắn dốc của cải đặt cho Trần Trường Sinh —— bởi vì giáo chủ đại nhân xem trọng Trần Trường Sinh.
- Ta hiểu.
Hắn cười với giáo chủ đại nhân nói:
- Lát nữa sẽ bảo người qua đó.
Toàn bộ Ly Cung đều biết, từ khi Quốc Giáo Học Viện bước trên con đường phục hưng, Tân Giáo Sĩ đã trở thành thân tín của Mai Lý Sa Đại Chủ Giáo, thái độ của hắn chính là thái độ của giáo chủ đại nhân, Đại Triều Thí năm nay Tân Giáo Sĩ đặt cho Trần Trường Sinh, kết quả là nhóm Giáo Xu Xứ dù không thích Trần Trường Sinh cũng đã thu về được rất nhiều tiền.
Đó là một số bạc lớn.
Thiên hương phường cuối cùng thua thảm, trừ Vấn Thủy Đường Gia bình tĩnh mà cứng rắn, mạnh mẽ tiến công, đó là vì nhóm Ly Cung Giáo Sĩ tới đòi sạch sẽ.
Nghe Tân Giáo Sĩ nói..., Mai Lý Sa mỉm cười, sau đó bắt đầu ho khan. Trong phòng toàn những âm thanh khụ khụ. Rất lâu sau mới dừng lại, hắn có chút mệt mỏi thở hổn hển, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ tiếc nuối nói:
- Ta vốn muốn xem Trần Trường Sinh hiện tại đã đến bước nào, đáng tiếc lại không thể thấy.
Với Trần Trường Sinh mà nói, ngày mai là sau Đại Triều Thí, hắn lần đầu tiên bộc lộ thực lực trước mắt người đời. Hắn ở trong Thiên Thư Lăng xem bia, ở Chu Viên chống trời, cõng Tô Ly thoát đi Ma Vực xuôi nam... Những ngày này, hắn học tập, lĩnh ngộ sẽ phơi bày vào ngày mai.
Hắn sẽ gửi tới những người quan tâm mình thành quả và báo cáo.
Ngày mai, với hắn mà nói sẽ là một ngày mới.
Nhưng, với Mai Lý Sa mà nói, không có ngày mai nữa.
Tân Giáo Sĩ đột nhiên cảm giác được chân mềm đi, cực kỳ khó khăn đi nhìn giáo chủ đại nhân, khẩn trương không nói nên lời. Cả tòa Giáo Xu Xứ, rất nhanh đều đắm chìm trong không khí khẩn trương, một tin tức truyền khắp kinh đô.
Quảng trường Giáo Xu Xứ đã sớm không còn huyết tích mùa thu năm đó, chỉ còn lá phong xếp chồng lên nhau đỏ tươi như máu, cứ như mùa thu xơ xác tiêu điều đã tới.
Bất kể lý giải theo cách nào cũng là điềm xấu làm người ta sầu não.
Mùa thu đã tới rồi, mùa đông tĩnh mịch còn xa sao?
Hoàng hôn giáng lâm, bóng đêm chẳng phải là đang ở trước mắt?
Bóng đêm hạ xuống, đèn rực rỡ mới lên, Trần Trường Sinh chạy tới Giáo Xu Xứ, không có thời gian để ý tới tới chúng giáo sĩ thỉnh an, đi thẳng vào căn phòng sâu nhất.
Trong phòng vẫn tràn đầy hoa mai, chỉ có điều rất nhiều hoa mai đã điêu tàn.
- Ta muốn chết.
Mai Lý Sa nhìn hắn nói, thanh âm rất ôn hòa, dường như sợ dọa sợ tiểu hài tử.
Trần Trường Sinh tự hỏi quá vô số lần sinh tử, từng rất nhiều lần cho là mình đã có thể nhìn thấu sinh tử, tỷ như ở trước mặt Hắc Long, tỷ như ở trong Chu Viên. Hắn thậm chí cho là mình đã lĩnh ngộ được bản chất sinh mạng, nói thí dụ như một người sợ chết thường thường không sợ chết nhất, mà nhân sinh nhiều khi chỉ có không sợ chết mới không chết, chỉ có liều mạng mới có thể tiếp tục sống sót.
Nhưng lúc này nhìn giáo chủ đại nhân, hắn chợt phát hiện mình vẫn không hiểu được, bởi vì hắn chưa từng nghĩ tới, nếu như không có kẻ thù, hoặc là nói nếu kẻ địch của ngươi chính là thời gian, như vậy ngươi chiến đấu thế nào? Lúc cái chết đến, ngươi làm sao có thể giữ vững bình tĩnh? Hắn không biết, cho nên lúc này hắn không biết nên nói cái gì.
Mai Lý Sa nhìn hắn cười cười, không tiếp tục đề tài này, hỏi:
- Ngày mai ngươi nắm chắc mấy phần?
Có thể do sắp chết, thời gian quá ít nên giáo chủ đại nhân nói chuyện rất trực tiếp.
Trần Trường Sinh cũng rất trực tiếp, không chút do dự, nói:
- Mười thành.
Mai Lý Sa cho là hắn muốn mình an tâm, cười cười, nói:
- Ta tin tưởng ngươi kỳ thật nghĩ tới rất nhiều lần, ta vì sao đối với ngươi tốt như vậy.
Trần Trường Sinh trầm mặc, hắn đương nhiên nghĩ tới rất nhiều lần, nhưng không đưa ra được kết luận.
- Ta có một số việc gạt ngươi, thậm chí là đang cố ý lừa ngươi, nhưng ngươi phải tin tưởng ta, tin tưởng Giáo Hoàng đại nhân, tin tưởng sư phụ của ngươi.
Mai Lý Sa nói:
- Có lẽ rất nhiều chân tướng sự tình không giống vẻ ngoài, nhưng đây chẳng qua là đi những con đường khác nhau còn mục đích chưa từng thay đổi, chúng ta an bài cho ngươi, ở mỗi đoạn thời gian trong tương lai ngươi sẽ cảm thấy bất mãn thậm chí phẫn nộ, nhưng ngươi vẫn muốn xem kết quả rốt cục là gì, ta tin tưởng bất kể như thế nào cũng sẽ không làm hại ngươi.
Trần Trường Sinh không phải rất hiểu ý đoạn văn này, nhưng hắn hiểu được ý của giáo chủ đại nhân —— đó là hai ý khác nhau —— chỉ cần kết quả là tốt, như vậy quá trình và thủ đoạn không quan trọng. Mai Lý Sa muốn nói như vậy. Nhưng rốt cuộc là luận tâm hay luận gì đây? Trần Trường Sinh nhìn gương mặt già nua của Mai Lý Sa mà không nghĩ suy nghĩ tiếp vấn đề này, hắn cho rằng với một lão nhân sắp rời khỏi thế giới này, còn tiếp tục đặt câu hỏi là chuyện phi thường tàn nhẫn, hơn nữa hắn cảm giác được vị lão nhân này là thật lòng muốn tốt cho mình.
Trong mắt thế nhân, bất kể Thanh Đằng Yến hay Đại Triều Thí, Trần Trường Sinh có thể đạt được thắng lợi cuối cùng, danh chấn kinh đô thì người hắn cần cảm tạ nhất chính là Mai Lý Sa Đại Chủ Giáo. Trước lúc Giáo Hoàng đại nhân tự tay đội cức quan cho Trần Trường Sinh, Mai Lý Sa là người duy nhất trên thế gian ủng hộ hắn, là ngọn núi lớn cho Quốc Giáo Học Viện dựa vào, hắn cùng với Trần Trường Sinh đương nhiên gần gũi. Chỉ có Trần Trường Sinh rõ ràng, kỳ thật hắn và Mai Lý Sa Đại Chủ Giáo chỉ gặp qua vài lần, từ Tây Ninh đi vào kinh đô, hết thảy đều phát sinh quá nhanh, thời gian trôi quá nhanh, ngay lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, hắn và Quốc Giáo Học Viện có thể đi tới hôm nay còn tiện hơn cả chết.
Ở chung không nhiều, kém tới trăm tuổi, đương nhiên không thể nói là hiểu nhau, nhưng hắn có thể cảm nhận được Mai Lý Sa Đại Chủ Giáo thật tâm đối tốt với hắn hảo, hơn nữa vô cùng... thương tiếc, dường như hắn biết bí mật lớn nhất trong tính mạng hắn, cho nên ánh mắt nhìn hắn luôn mang theo ý xin lỗi. Trần Trường Sinh không biết có thể giúp được gì, có chút bất lực, rất có lỗi, thế cho nên ánh mắt ẩm ướt lên.
Mai Lý Sa để Trần Trường Sinh rời đi, bảo Tân Giáo Sĩ vào nhà lấy một quyển sách trên giá xuống.
Đoạn thời gian cuối cùng của sinh mạng này, lão đọc sách, đó là một quyển đạo điển bìa đã cũ.
Lão đọc rất lâu, sau đó khép sách lại, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ thì thào nói:
- Thương viện trưởng thật là một người rất giỏi.
Tân Giáo Sĩ không rõ vì sao vào lúc này, giáo chủ đại nhân lại nhớ tới vị viện trưởng kia của Quốc Giáo Học Viện, tuy rằng hắn vừa mới gặp Trần Trường Sinh là đồ đệ của người nọ.
- Thú vị.
Mai Lý Sa miết ngón tay khô gầy trên quyển đạo điển nói:
- Ta rất muốn biết, tương lai đạo tạng sẽ ghi lại cuộc đời Giáo Hoàng kế tiếp như thế nào đây.
Tân Giáo Sĩ không hiểu, không nghĩ giáo chủ đại nhân giờ còn lo nghĩ quốc giáo đại sự sau này, hỏi:
- Ngài xem trận chiến ngày mai rốt cuộc ai sẽ thắng?
Đại Triều Thí, thắng lợi của Trần Trường Sinh có thể nói là kỳ tích.
Hắn tại chỗ phá cảnh Thông U, lại dùng Ly Sơn Pháp Kiếm thức cuối cùng buộc Cẩu Hàn Thực bỏ chiến, lúc này mới đứng đầu danh sách.
Ngày mai đối thủ của hắn là Tụ Tinh Cảnh Chu Tự Hoành, hắn không thể tại chỗ phá cảnh tụ tinh như Đại Triều Thí. Kỳ tích, ý nghĩa là cực hiếm thấy. Nếu trong nửa năm ngắn ngủn mà lặp lại hai lần sẽ không gọi là kỳ tích mà gọi là là không có khả năng. Tân Giáo Sĩ thấy thế nào cũng không thấy được Trần Trường Sinh có khả năng chiến thắng Chu Tự Hoành, hắn muốn biết, giáo chủ đại nhân thật cho rằng Trần Trường Sinh sẽ thắng hay vào thời điểm cuối của sinh mệnh gia tăng thêm tin tưởng, cuối cùng kéo hắn đi hộ giá thêm một đoạn.
Đóa hoa dần dần điêu tàn, cành mai vẫn kiên cường, dù nhiệt độ đột nhiên hạ thấp, lạnh khủng khiếp thì cũng không có dáng vẻ sẽ bị bẻ gãy.
Mai Lý Sa nhìn bồn hoa mai, mỉm cười nói:
- Ta vẫn xem trọng Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh ngồi trong đại điện, Lạc Lạc ngồi bên cạnh hắn, không nói gì mà cầm tay hắn. Nhóm giáo sĩ đứng đàng xa, không có ai tới quấy rầy bọn họ, người như Chu Tự Hoành có đôi khi sẽ quên thiếu niên này là viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện, nhưng những người ở nơi này không quên, hơn nữa không khí bây giờ có chút áp lực.
Không biết qua bao lâu, Trần Trường Sinh ngẩng đầu lên, phát hiện trong điện an tĩnh dị thường, nhóm giáo sĩ nhóm không biết đi đâu rồi.
Một vị lão nhân mặc ma bào lẳng lặng đứng trước bức bích hoạ, đúng là Giáo Hoàng Bệ Hạ.
Bức bích hoạ rất lớn, lại chỉ vẽ lấy một gốc mai.
Hoa mai tỏa hương trong lạnh giá, bất kể quốc giáo hay Nam Khê Trai, Ly Sơn Kiếm Tông giáo dục đời sau đều tuân theo cách nhìn này.
Trần Trường Sinh đứng dậy kính cẩn thi lễ, sau đó hỏi một vấn đề phức tạp.
Hoặc là do tối nay khá đặc thù, hoặc là do lúc trước Mai Lý Sa nói chuyện rất trực tiếp nên hắn hỏi vô cùng trực tiếp.
- Sao ngài lại bỗng nhiên thay đổi cách nhìn?
Cách nhìn, đương nhiên ám chỉ cách nhìn của Giáo Hoàng đại nhân với Thánh Hậu nương nương, với hoàng tộc, với thế giới này.
Trần Trường Sinh nhìn vào trong đại điện nói:
- Tất nhiên không thể do ta, ta nghĩ cũng không phải do người đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.