Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 367: Ánh mắt của Tô Ly (Hạ)

Miêu Nị

09/12/2016

Một vùng yên tĩnh.

Cánh tay trái của Tiết Hà đã đứt, một mảng máu tươi từ ngực bụng đến đầu vai.

Sắc mặt của hắn tái nhợt, tay phải chấp đao, đặt tại cần cổ của Trần Trường Sinh.

Đầu của Trần Trường Sinh chưa bị chặt rơi.

Thế đao của Tiết Hà đã hết, không thể tiếp tục hướng về phía trước.

Ở mũi đao và cần cổ của Trần Trường Sinh, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một cây dù cũ.

Một âm thanh có chút mệt mỏi đã vang lên:

- Ngươi đã thất bại.

Cây dù cũ cũ được Tô Ly cầm ở trong tay, những lời này xuất từ miệng của hắn.

Tiết Hà thu hồi đao trong tay, thong thả và nặng nề lui về phía sau hai bước, nhìn phía Tô Ly, sắc mặt tái nhợt, hơi ngơ ngẩn hỏi:

- Đây... Chính là Hoàng Chỉ Tán à?

Sau đó hắn nhìn phía trước xe Trần Trường Sinh, đang nhìn thiếu niên cả người bụi đất này, xác nhận đầu của hắn còn ở trên cổ, thần sắc ngơ ngẩn trên mặt càng đậm, lẩm bẩm nói:

- Làm thế nào rắn chắc như vậy?

Lúc trước hắn liều mạng phá Đao Vực cũng muốn chém rụng một đao kia, đã gắn kết với tu vi cả đời của hắn, một kích toàn lực của cao thủ Tụ Tinh Cảnh, mặc dù Tô Ly vượt qua dự kiến của mọi người còn có sức lực đánh một trận, mặc dù cây Hoàng Chỉ Tán kia có thể ngăn cản hết thảy sắc bén của thế gian, nhưng không thể ngăn cản sức mạnh truyền lại, theo đạo lý mà nói, cổ của Trần Trường Sinh bất kể như thế nào cũng có thể đứt rời, nhưng mà hiện tại xem ra, đúng là không có bị tổn thương gì.

Tiết Hà rất không hiểu rõ, thân thể của thiếu niên này cuối cùng là làm bằng vật liệu gì, nhưng so với tẩy tủy hoàn mỹ còn phải khoa trương vô số lần.

Đột nhiên, buồng xe sụp đổ, biến thành vô số mảnh vụn, khoảng đất dưới xe, cũng đều rơi xuống nửa thước.

Tô Ly ngã xuống trên mặt đất, sặc sụa liên tục do bị tro bụi, càng không ngừng vẫy tay.

Trần Trường Sinh khó khăn đứng dậy, vượt qua kiếm chắn trước người của hắn, chuẩn bị ứng đối làm khó dễ kế tiếp của Tiết Hà. Hắn lúc này rất đau khổ, đầu óc chấn động dường như bất cứ lúc nào có khả năng vỡ tan, một vùng mơ hồ trước mắt thế giới, bất cứ lúc nào có khả năng té xỉu. Cũng may ánh mắt của Tô Ly rất chuẩn, cho nên có thể nhìn thấu đao pháp của hắn, có thể dễ dàng vạch sơ hở duy nhất trong Đao Vực của hắn, hắn nói Tiết Hà đã thất bại, Tiết Hà kia liền thật sự thất bại.

Đoản kiếm của Trần Trường Sinh, khi cắt ra một vết thương khắc sâu trên áo giáp của hắn, tuy rằng không thể phá vỡ chân nguyên phòng ngự đâm rách trái tim của hắn, nhưng thế kiếm của Liệu Thiên Nhất Kiếm, đã đều đánh rách tả tơi kinh mạch nửa thân trái của hắn, trong thời gian ngắn, Tiết Hà không có năng lực chiến đấu nữa, nếu hắn có thể còn sống để rời khỏi, cũng không biết còn cần bao lâu thời gian mới có thể phục hồi như lúc ban đầu.

Tiết Hà băng bó chỗ cụt tay không ngừng đổ máu, đang nhìn Trần Trường Sinh, cảm xúc rất phức tạp, hắn làm thế nào đều không thể tưởng được, chính mình lại có thể biết bại dưới kiếm của thiếu niên này.

Đột nhiên, hắn nghĩ đến một loại khả năng, vẻ mặt khẽ thay đổi hỏi:

- Ngươi là... Trần Trường Sinh?

Trần Trường Sinh mới vừa đi một lượt ở bên bờ sinh tử, tinh thần còn có chút hoảng hốt, uy lực một đao kia của Tiết Hà còn tràn ra trong đầu óc của hắn, căn bản không nghe rõ ràng hắn đang nói cái gì.

Tiết Hà cho là hắn đã chấp nhận, không khỏi giật mình, muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại cũng không nói gì, ngược lại nhìn phía Tô Ly, nói:

- Không nghĩ tới Tô tiên sinh hoá ra còn có thể xuất kiếm, việc này ta thật sự phải tự rước lấy nhục.

Tô Ly hơi hơi nhướn mày, có chút không vừa ý nói:

- Đây là một cây dù, không phải kiếm, nếu ta xuất kiếm, ngươi còn có thể đứng sao, vậy giờ đến phiên ta cảm thấy làm nhục.

Tiết Hà trầm mặc một lát, phát hiện những lời này nhưng lại là không thể nghi ngờ, sau khi trầm mặc một lát, thành khẩn thỉnh giáo nói:

- Tiên sinh, chẳng lẽ đao của ta thật sự kém hơn so với Vương Phá?

Đại lục ba mươi tám thần tướng, có rất ít người dùng đao, không ai giống Tiết Hà dùng đao tốt như vậy, nhưng trên vùng đại lục này, còn có một cao thủ dùng đao, hơn nữa được cho là sau Chu Độc Phu, đao mạnh nhất của một người, người kia chính là Thiên Lương Vương Phá, khi mọi người nhắc tới Tiết Hà, đều đã khen ngợi hắn đao pháp như thần, nhưng tất nhiên sẽ thêm một câu, chỉ là không bằng Vương Phá.

Tiết Hà hôm nay là tới giết Tô Ly, nhưng thời khắc sinh mạng sắp chấm dứt, chuyện hắn không bỏ xuống được nhất, không phải sinh tử của Tô Ly, cũng không phải là sinh tử của mình, mà là chuyện này.

Hắn muốn nghe Tô Ly nói như thế nào, như thế mới có thể đi an tâm, hoặc là thuyết phục khí.



- Ngươi đương nhiên không bằng Vương Phá, bất kể đao hay là người.

Tô Ly không có cho vị thần tướng sắp chết này bất cứ an ủi và dịu dàng gì, rất trực tiếp nói thẳng.

Tiết Hà không có tức giận, còn thật sự thỉnh giáo nói:

- Đây là đạo lý gì?

Tô Ly nói:

- Vương Phá chỉ dùng một cây đao, ngươi dùng bảy cây, cho nên ngươi không bằng hắn.

Tiết Hà có chút hiểu được, biết mình nếu như có thể hiểu thấu đáo những lời này, tất nhiên sẽ rất có bổ ích ở trên đạo đao, đang sinh ý mừng, chợt nhớ tới, bản thân sắp chết rồi, không khỏi mỉm cười tự chế giễu.

Trần Trường Sinh bị một đao kia trảm tâm hồn có chút đi đâu mất, lúc này rốt cục chậm rãi tỉnh táo lại.

Tô Ly không nói gì, Tiết Hà cũng không nói gì, ở giữa một vùng yên tĩnh.

Hắn nhìn Tiết Hà, lại nhìn Tô Ly, có chút ngơ ngẩn hỏi:

- Kế tiếp... Làm sao bây giờ?

Tô Ly giống như xem thường nhìn hắn, nói:

- Làm sao bây giờ? Đương nhiên là vội vàng giết hắn, sau đó tiếp tục chạy đi.

Tiết Hà nhìn Trần Trường Sinh, cũng cảm thấy rất không hiểu thấu, nghĩ thầm rằng ngươi thiếu niên này đang chờ cái gì?

- À? Tiền bối ngài muốn ta giết hắn?

Trần Trường Sinh mới chính là cái người cảm thấy không hiểu thấu nhất.

Tô Ly trừng tròng mắt nói:

- Chẳng lẽ ngươi còn chuẩn bị muốn ta động thủ?

Tiết Hà giận dữ nói:

- Chẳng lẽ ngươi muốn tự chính mình động thủ?

Trần Trường Sinh giật mình, nói:

- Ai cũng không động thủ không được sao? Nhất định phải giết sao?

Đang lúc yên tĩnh trở lại lần nữa, trong vùng quê màu xanh thổi gió tươi mát.

Sau khi thời gian dài trầm mặc, Tô Ly cảm thán nói:

- Ta là càng ngày càng không hiểu người tuổi trẻ bây giờ rồi.

Tiết Hà gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Trần Trường Sinh nhìn Tiết Hà nói:

- Thần tướng đại nhân, có thể xem chuyện hôm nay không có phát sinh được hay không... Ừ, ý của ta là nói, có thể không phải nhớ kẻ thù hay không.

Tiết Hà đột nhiên cảm giác được thiếu niên này nhìn rất thuận mắt, khó trách huynh trưởng trong thư nói thiếu niên này nhìn rất thuận mắt, càng nhìn càng thuận mắt, nói:

- Ngươi tha ta một mạng, ta nhớ ân tình của ngươi.

Trần Trường Sinh nhìn phía Tô Ly, dùng ánh mắt tỏ vẻ hỏi.

Tô Ly rất phiền, nói:

- Nếu không động thủ, còn lo lắng cái gì? Đi thôi.



Trần Trường Sinh đặt phân tán sáu thanh tàn kiếm thu hồi trong vỏ kia trên mặt đất, sau đó vươn tay vào miệng, thổi hai tiếng huýt sáo.

Kỹ thuật của hắn không được, tiếng huýt sáo thổi ra có chút tối câm, cũng không nghe hay, cũng không thể truyền xa, cũng may hai con hươu kia không có chạy xa, nghe âm thanh đã tìm đến.

Trần Trường Sinh đỡ Tô Ly đến trên lưng một con hươu, sau đó cưỡi trên lưng của một con hươu khác, nắm hai cọng dây thừng, đi đến hướng về đất Cao Lương xa xa.

Nhìn hai người hai hươu dần dần biến mất trong vùng quê màu xanh, Tiết Hà trầm mặc không nói gì, không biết suy nghĩ cái gì.

Tô Ly ngồi trên con hươu, nhìn Trần Trường Sinh nói:

- Ta thật sự đã phục ngươi rồi.

Trần Trường Sinh hơi ngượng ngùng cười cười, nói:

- Tiền bối, ngài đã quá khách khí.

Tô Ly cố nén lửa giận, nói:

- Khách khí tổ tông mười tám đại nhà ngươi, ta là nói cái này sao?

Trần Trường Sinh không giải thích:

- Vậy ngài phục ta cái gì?

Tô Ly nói:

- Người tuổi trẻ bây giờ cũng giống như ngươi ngu xuẩn như vậy sao?

Trần Trường Sinh nói:

- Ngài là nói... Ta không có giết hắn? Ta nghĩ, nếu như là Cẩu Hàn Thực, vừa rồi cũng sẽ không động thủ đi.

Tô Ly cười lạnh nói nói:

- Lòng dạ đàn bà, khó thành châu báu nếu tương lai của nhân loại chính là các ngươi như vậy, đó còn có tiền đồ gì, sớm hay muộn bị Ma tộc diệt thôi.

Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Tiền bối không phải bởi vì ta là người như vậy, mới nguyện ý dạy ta, muốn cho ta trở thành đời sau của Giáo Hoàng sao?

Tô Ly đã trầm mặc một lát, nói:

- Dường như. . . Có chút đạo lý. Nhưng ngươi chẳng lẽ không có nghĩ qua, Tiết Hà sẽ để lộ ra hành tung chúng ta sao? Hơn nữa tương lai sẽ tiến hành trả thù đối với ngươi?

Trần Trường Sinh nói:

- Không có cẩn thận nghĩ tới... Tiền bối nếu như có thể còn sống trở lại Ly Sơn, ai còn dám đến báo thù ta đâu này?

Tô Ly nói:

- Tên sát thủ kia ẩn núp ở trong đất Cao Lương, có khả năng sẽ giết chết Tiết Hà, sau đó nói là ngươi giết, điều này ngươi có nghĩ tới không?

Trần Trường Sinh xoay người nhìn phía hắn, giật mình nói:

- Điều này... Thật sự vẫn chưa có nghĩ tới.

Tô Ly nhìn ánh mắt sáng ngời trong suốt của hắn, đột nhiên không muốn tiếp tục nói nữa, cảm khái nói:

- Ta làm sao sẽ trông cậy vào kẻ như ngươi có thể trở thành Giáo Hoàng.

Trần Trường Sinh chẳng biết tại sao cảm thấy có chút có lỗi, an ủi nói:

- Ánh mắt của tiền bối chắc có lẽ không sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook