Quyển 2 - Chương 366: Ánh mắt của Tô Ly (Trung)
Miêu Nị
09/12/2016
Tiết Hà mặt không biểu tình, tàn ảnh tái hiện, lấy tốc độ khó có thể
tưởng tượng rút thêm ra thanh đao thứ hai từ sau lưng chém xuống.
Động tác của y quả thật quá nhanh, lúc đao thứ hai rơi xuống, Sơn Hải Kiếm vừa tương ngộ với đao thứ nhất. Với cảnh giới thực lực của Trần Trường Sinh, căn bản không thể theo kịp tốc độ nhanh như vậy. Vì người tu hành Thông U Cảnh không thể có tốc độ xuất kiếm nhanh thế này. Nhưng xuất kiếm của hắn vốn không giống những người khác, hắn xuất kiếm không cần rung cổ tay, không cần có bất kỳ động tác gì. Thậm chí cả ngón tay cũng không cần động. Chỉ cần thần niệm khẽ động, liền có một thanh kiếm tuốt ra khỏi võ xuất hiện ngang không, chặn trước đao trong tay của Tiết Hà.
Kiếm thứ hai là Thánh Nữ Kiếm của Nam Khê Trai.
Con ngươi Tiết Hà hơi co lại, rõ ràng bị hai thanh kiếm không biết từ đâu xuất hiện làm chấn động tâm thần. Nhưng động tác trên tay y không hề chậm lại, trong nắng sớm tàn ảnh lại hiện ra, lại lộ ra thanh đao thứ ba.
Ngay lúc thanh đao thứ đồng thời rơi xuống, Trần Trường Sinh triệu hoán ra thanh kiếm thứ ba.
Chỉ có cường kiếm chân chính bảo tồn kiếm tương đối hoàn hảo, mới có thể ngăn chặn được cường đao của tướng thần Tiết Hà. Cho nên thanh kiếm thứ ba là kỳ kiếm của ma soái.
Tất cả cái này xảy ra quá nhanh, chỉ trong thời gian nháy mắt.
Nắng sớm lóe lên, tàn ánh lại xuất hiện. Tiết Hà giống như biến thành sáu người, rút ra sáu thanh đao, chém tới đầu của Trần Trường Sinh. Trần Trường Sinh giống như lặng yên bất động trước y, lại có sáu thanh kiếm sinh ra ngang trời, ngăn chặn trước mặt.
Tiếng khua chạm liên tục không dứt, cho đến lúc này mới vang lên. Giống như chuỗi pháo hoa nở rộ giữa vùng quê xanh biếc.
Đao của Tiết Hà quá nhanh, nếu Trần Trường Sinh chỉ dựa vào bản lĩnh của mình, thật sự không thể đỡ được. Chỉ là Tiết Hà cũng có chút không ngờ thiếu niên này lại có thủ đoạn cổ quái như vậy. Số kiếm đó là kiếm gì? Cái này không hề kết thúc, sáu tàn ảnh của Tiết Hà đồng thời thu lại trở thành bản thể. Chỉ thấy y lướt nghiêng chém một đao về về Tô Ly, lại chém tới giữa cổ Trần Trường Sinh.
Đây là đao đầu tiên của y, cũng là đao cuối cùng, là một đao thật sự.
Lúc đao này rơi xuống, bảy thanh đao lại biến thành một thế giới hoàn mỹ. Đao của y lại lần nữa hồi phục viên mãn, lỗ hỏng trước đây đều biến mất không thấy.
Lúc đao rơi xuống, ánh mắt của Tiết Hà rất lạnh lùng, giống như đang hỏi Trần Trường Sinh ngươi còn kiếm không? Bảy thanh đao mang đến thế đao kinh khủng nghiền ép Trần Trường Sinh đến nghẹn thở, cả suy nghĩ dường như cũng trở nên chậm chạm, bằng không có lẽ hắn sẽ nghĩ tới câu: Ta còn hơn một vạn thanh kiếm cũng phải nói cho ngươi biết sao? Chỉ là lúc này cho dù hắn vạn kiếm cùng xuất cũng không có ý nghĩa gì, vì đao của Tiết Hà lại sắp giáng xuống. Đoạn kiếm của hắn không thể đột phá, không thể đâm vào cơ thể của đối phương. Khác biệt giữa cảnh giới chính là khó có thể bù đắp như vậy.
Cũng may Tô Ly ở phía sau hắn, nhìn Tiết Hà, ánh mắt bình tĩnh giống như kiếm tắm qua nước thu
- Thiên phủ. Ánh mắt của lão rơi vào dưới sườn của Tiết Hà, nói.
Đoạn kiếm của Trần Trường Sinh liền lướt theo.
Tiết Hà thần tình hơi rét, y dùng là Trọng Cấu Đao Vực thủ đoạn cao diệu . Ai ngờ, Tô Ly chỉ liếc nhìn liền nhìn thấu yếu điểm duy nhất.
Nhưng y cũng không lo lắng, vì Tô Ly đã trọng thương, chỉ có thể lên tiếng, không thể xuất kiếm. Là cường giả Tụ Tinh cảnh, cộng thêm khôi giáp của y, không phải thiếu niên Thông U Cảnh có thể đánh bại. Cho nên y chưa kịp suy nghĩ, thì đã quyết định nhanh chóng kết thúc trận chiến này, không để ý tới kiếm của Trần Trường Sinh. Nếu xong chuyện phân tích trận chiến lấy yếu thắng mạnh này, ngoại trừ ánh mắt của Tô Ly và thực lực cùng với tâm thái trầm ổn vượt xa tuổi tác của Trần Trường Sinh, nguyên nhân quan trọng nhất chính là ở thời khắc quan trọng Tiết Hà phạm một sai lầm chí mạng.
Y không ngờ thanh đoạn kiếm trong tay Trần Trường Sinh thoạt nhìn bình thường, trên thực tế là một trong những thanh kiếm sắc bén nhất thế gian. Nhất là sau khi trải qua lễ tẩy rữa mưa gió trong Chu Viên, thanh đoạn kiếm này có kiếm ký của Long Ngâm Kiếm, có kiếm hồn của mình. Kế tục duy chí của Trần Huyền Bá tráng liệt vô song vô số năm trước, có thể phát ra uy lực của cảnh giới siêu việt.
“Xùy xùy” một tiếng, đoạn kiếm trong tay Trần Trường Sinh đâm xuyên khôi giáp sáng ánh trên người Tiết Hà, phá vỡ thân hình cứng chắc như kim thạch sau khi y tẩy tủy. Giống như một trận cuồng phong liên tục tiến về trước, gần như muốn phá hủy tất cả sự vật trước lưỡi kiếm.
Một tiếng thét pha lẫn kinh hãi và đau đớn vang lên.
Tiết Hà hoàn toàn không ngờ nhất thời bất cẩn, lại để thiếu niên Thông U Cảnh này đắc thủ, dồn mình tới chỗ nguy hiểm như vậy, chân nguyên trong cơ thể bạo phát ra.
Kiếm phong của Trần Trường Sinh khó có thể tiếp tục tiến lên. Tiết Hà sử dụng tất cả tu vi cả đời tu hành, nhanh chóng mượn chân nguyên ngăn chặn thanh kiếm này, đao trong tay liên tục chém tới cổ của Trần Trường Sinh. Đừng nói kiếm của Trần Trường Sinh khó có thể vào sâu, cho dù có thể, cũng nhiều lắm làm trọng thương Tiết Hà. Nhưng đao này lại nhất định sẽ chém rơi đầu của hắn.
Cứ như vậy.
Trần Trường Sinh biết mình thua rồi.
Hắn không ngờ, cường giả Tụ Tinh Cảnh trước giây phút sinh tử lại có thể bạo phát ra sức chiến đấu đáng sợ như vậy. Không ngờ có thể biến chân nguyên thành vật thể tồn tại giống như thực chất.
Ở tuổi của hắn có thể tu hành tới Thông U Thượng Cảnh cũng xem là thiên tài tuyệt thế, nhưng ở trước mặt cường giả Tụ Tinh Cảnh, vẫn tỏ ra có chút không chịu nổi một đòn. Cho dù có chỉ điểm của Tô Ly, cho dù hắn đã phát huy năng lực hết mức, mà vẫn bại bởi Tiết Hà, kỳ thật là chuyện rất đương nhiên. Chỉ là tại sao còn có chút không cam tâm chứ? Không cam tâm chết đi, hay chính là nói không cam tâm lập tức chết ngay. Nhưng thật không có cách làm đả thương được Tiết Hà? Trần Trường Sinh không phải nghĩ như vậy, hắn biết mình có thể đả thương được Tiết Hà, cho nên hắn liên tục xuất kiếm, không quan tâm mình có thể chết ngay tức khắc.
Trong cuộc chiến của người tu hành, rất hiếm khi xảy ra cảnh tượng ở thời khắc cuối cùng thay đổi thế kiếm, vì nó trái ngược với tu hành thường thấy và đạo lý tự nhiên. Trừ phi trước khi xuất kiếm, sự thay đổi này đã ẩn giấu trong kiếm chiêu trước đó. Kiếm chiêu như vậy, vô cùng hiếm thấy. Mấy năm gần đây, loại kiếm chiêu nổi danh nhất gọi là Liệu Thiên Kiếm.
Liệu Thiên Kiếm là mật kiếm của Ly Sơn kiếm pháp, là Tô Ly nghĩ ra, vô cùng vi diệu, thậm chí còn hơn cả Kim Ô Bí Kiếm.
Trần Trường Sinh dùng là Liệu Thiên Kiếm. Hắn biết kiếm pháp này, từng sử dụng qua trên Đại Triều Thí. Chỉ là lúc đó hắn lấy quyền làm kiếm, còn bây giờ mới là hắn chân chính lần đầu tiên dùng chiêu kiếm này.
Kiếm của Trần Trường Sinh dùng một loại phương thức khó có thể lý giải vung ra, vẽ lên trên khôi giáo sáng chói của Tiết Hà một đường cong giống như thiên nhiên tạo thành. Khôi giáp cứng chắc không ngừng vỡ vụn tung tóe.
Vùng quê giống như bị lôi điện thiêu cháy, ngọn lửa bùng lên phun vào không trung.
Một âm thanh rõ vang lên rất rõ.
Một đường máu tươi phun ra, cánh tay trái của Tiết Hà bị cắt đứt, bay lên không trung.
Gần như cùng lúc, đao của Tiết Hà rơi lên cổ Trần Trường Sinh.
Một tiếng nổ như sấm vang lên dữ dội, ngọn lửa trên thảo nguyên đều tắt hết.
Đầu gối của Trần Trường Sinh nặng nề rơi xuống đất trước xe, một mảng lớn đất bị chấn động, khói bụi mịt mù
Sơn Hải Kiếm và sáu thanh tàn kiếm lúc này mới rớt xuống từ không trung, cùng cộng vang rơi bên cạnh hắn.
Động tác của y quả thật quá nhanh, lúc đao thứ hai rơi xuống, Sơn Hải Kiếm vừa tương ngộ với đao thứ nhất. Với cảnh giới thực lực của Trần Trường Sinh, căn bản không thể theo kịp tốc độ nhanh như vậy. Vì người tu hành Thông U Cảnh không thể có tốc độ xuất kiếm nhanh thế này. Nhưng xuất kiếm của hắn vốn không giống những người khác, hắn xuất kiếm không cần rung cổ tay, không cần có bất kỳ động tác gì. Thậm chí cả ngón tay cũng không cần động. Chỉ cần thần niệm khẽ động, liền có một thanh kiếm tuốt ra khỏi võ xuất hiện ngang không, chặn trước đao trong tay của Tiết Hà.
Kiếm thứ hai là Thánh Nữ Kiếm của Nam Khê Trai.
Con ngươi Tiết Hà hơi co lại, rõ ràng bị hai thanh kiếm không biết từ đâu xuất hiện làm chấn động tâm thần. Nhưng động tác trên tay y không hề chậm lại, trong nắng sớm tàn ảnh lại hiện ra, lại lộ ra thanh đao thứ ba.
Ngay lúc thanh đao thứ đồng thời rơi xuống, Trần Trường Sinh triệu hoán ra thanh kiếm thứ ba.
Chỉ có cường kiếm chân chính bảo tồn kiếm tương đối hoàn hảo, mới có thể ngăn chặn được cường đao của tướng thần Tiết Hà. Cho nên thanh kiếm thứ ba là kỳ kiếm của ma soái.
Tất cả cái này xảy ra quá nhanh, chỉ trong thời gian nháy mắt.
Nắng sớm lóe lên, tàn ánh lại xuất hiện. Tiết Hà giống như biến thành sáu người, rút ra sáu thanh đao, chém tới đầu của Trần Trường Sinh. Trần Trường Sinh giống như lặng yên bất động trước y, lại có sáu thanh kiếm sinh ra ngang trời, ngăn chặn trước mặt.
Tiếng khua chạm liên tục không dứt, cho đến lúc này mới vang lên. Giống như chuỗi pháo hoa nở rộ giữa vùng quê xanh biếc.
Đao của Tiết Hà quá nhanh, nếu Trần Trường Sinh chỉ dựa vào bản lĩnh của mình, thật sự không thể đỡ được. Chỉ là Tiết Hà cũng có chút không ngờ thiếu niên này lại có thủ đoạn cổ quái như vậy. Số kiếm đó là kiếm gì? Cái này không hề kết thúc, sáu tàn ảnh của Tiết Hà đồng thời thu lại trở thành bản thể. Chỉ thấy y lướt nghiêng chém một đao về về Tô Ly, lại chém tới giữa cổ Trần Trường Sinh.
Đây là đao đầu tiên của y, cũng là đao cuối cùng, là một đao thật sự.
Lúc đao này rơi xuống, bảy thanh đao lại biến thành một thế giới hoàn mỹ. Đao của y lại lần nữa hồi phục viên mãn, lỗ hỏng trước đây đều biến mất không thấy.
Lúc đao rơi xuống, ánh mắt của Tiết Hà rất lạnh lùng, giống như đang hỏi Trần Trường Sinh ngươi còn kiếm không? Bảy thanh đao mang đến thế đao kinh khủng nghiền ép Trần Trường Sinh đến nghẹn thở, cả suy nghĩ dường như cũng trở nên chậm chạm, bằng không có lẽ hắn sẽ nghĩ tới câu: Ta còn hơn một vạn thanh kiếm cũng phải nói cho ngươi biết sao? Chỉ là lúc này cho dù hắn vạn kiếm cùng xuất cũng không có ý nghĩa gì, vì đao của Tiết Hà lại sắp giáng xuống. Đoạn kiếm của hắn không thể đột phá, không thể đâm vào cơ thể của đối phương. Khác biệt giữa cảnh giới chính là khó có thể bù đắp như vậy.
Cũng may Tô Ly ở phía sau hắn, nhìn Tiết Hà, ánh mắt bình tĩnh giống như kiếm tắm qua nước thu
- Thiên phủ. Ánh mắt của lão rơi vào dưới sườn của Tiết Hà, nói.
Đoạn kiếm của Trần Trường Sinh liền lướt theo.
Tiết Hà thần tình hơi rét, y dùng là Trọng Cấu Đao Vực thủ đoạn cao diệu . Ai ngờ, Tô Ly chỉ liếc nhìn liền nhìn thấu yếu điểm duy nhất.
Nhưng y cũng không lo lắng, vì Tô Ly đã trọng thương, chỉ có thể lên tiếng, không thể xuất kiếm. Là cường giả Tụ Tinh cảnh, cộng thêm khôi giáp của y, không phải thiếu niên Thông U Cảnh có thể đánh bại. Cho nên y chưa kịp suy nghĩ, thì đã quyết định nhanh chóng kết thúc trận chiến này, không để ý tới kiếm của Trần Trường Sinh. Nếu xong chuyện phân tích trận chiến lấy yếu thắng mạnh này, ngoại trừ ánh mắt của Tô Ly và thực lực cùng với tâm thái trầm ổn vượt xa tuổi tác của Trần Trường Sinh, nguyên nhân quan trọng nhất chính là ở thời khắc quan trọng Tiết Hà phạm một sai lầm chí mạng.
Y không ngờ thanh đoạn kiếm trong tay Trần Trường Sinh thoạt nhìn bình thường, trên thực tế là một trong những thanh kiếm sắc bén nhất thế gian. Nhất là sau khi trải qua lễ tẩy rữa mưa gió trong Chu Viên, thanh đoạn kiếm này có kiếm ký của Long Ngâm Kiếm, có kiếm hồn của mình. Kế tục duy chí của Trần Huyền Bá tráng liệt vô song vô số năm trước, có thể phát ra uy lực của cảnh giới siêu việt.
“Xùy xùy” một tiếng, đoạn kiếm trong tay Trần Trường Sinh đâm xuyên khôi giáp sáng ánh trên người Tiết Hà, phá vỡ thân hình cứng chắc như kim thạch sau khi y tẩy tủy. Giống như một trận cuồng phong liên tục tiến về trước, gần như muốn phá hủy tất cả sự vật trước lưỡi kiếm.
Một tiếng thét pha lẫn kinh hãi và đau đớn vang lên.
Tiết Hà hoàn toàn không ngờ nhất thời bất cẩn, lại để thiếu niên Thông U Cảnh này đắc thủ, dồn mình tới chỗ nguy hiểm như vậy, chân nguyên trong cơ thể bạo phát ra.
Kiếm phong của Trần Trường Sinh khó có thể tiếp tục tiến lên. Tiết Hà sử dụng tất cả tu vi cả đời tu hành, nhanh chóng mượn chân nguyên ngăn chặn thanh kiếm này, đao trong tay liên tục chém tới cổ của Trần Trường Sinh. Đừng nói kiếm của Trần Trường Sinh khó có thể vào sâu, cho dù có thể, cũng nhiều lắm làm trọng thương Tiết Hà. Nhưng đao này lại nhất định sẽ chém rơi đầu của hắn.
Cứ như vậy.
Trần Trường Sinh biết mình thua rồi.
Hắn không ngờ, cường giả Tụ Tinh Cảnh trước giây phút sinh tử lại có thể bạo phát ra sức chiến đấu đáng sợ như vậy. Không ngờ có thể biến chân nguyên thành vật thể tồn tại giống như thực chất.
Ở tuổi của hắn có thể tu hành tới Thông U Thượng Cảnh cũng xem là thiên tài tuyệt thế, nhưng ở trước mặt cường giả Tụ Tinh Cảnh, vẫn tỏ ra có chút không chịu nổi một đòn. Cho dù có chỉ điểm của Tô Ly, cho dù hắn đã phát huy năng lực hết mức, mà vẫn bại bởi Tiết Hà, kỳ thật là chuyện rất đương nhiên. Chỉ là tại sao còn có chút không cam tâm chứ? Không cam tâm chết đi, hay chính là nói không cam tâm lập tức chết ngay. Nhưng thật không có cách làm đả thương được Tiết Hà? Trần Trường Sinh không phải nghĩ như vậy, hắn biết mình có thể đả thương được Tiết Hà, cho nên hắn liên tục xuất kiếm, không quan tâm mình có thể chết ngay tức khắc.
Trong cuộc chiến của người tu hành, rất hiếm khi xảy ra cảnh tượng ở thời khắc cuối cùng thay đổi thế kiếm, vì nó trái ngược với tu hành thường thấy và đạo lý tự nhiên. Trừ phi trước khi xuất kiếm, sự thay đổi này đã ẩn giấu trong kiếm chiêu trước đó. Kiếm chiêu như vậy, vô cùng hiếm thấy. Mấy năm gần đây, loại kiếm chiêu nổi danh nhất gọi là Liệu Thiên Kiếm.
Liệu Thiên Kiếm là mật kiếm của Ly Sơn kiếm pháp, là Tô Ly nghĩ ra, vô cùng vi diệu, thậm chí còn hơn cả Kim Ô Bí Kiếm.
Trần Trường Sinh dùng là Liệu Thiên Kiếm. Hắn biết kiếm pháp này, từng sử dụng qua trên Đại Triều Thí. Chỉ là lúc đó hắn lấy quyền làm kiếm, còn bây giờ mới là hắn chân chính lần đầu tiên dùng chiêu kiếm này.
Kiếm của Trần Trường Sinh dùng một loại phương thức khó có thể lý giải vung ra, vẽ lên trên khôi giáo sáng chói của Tiết Hà một đường cong giống như thiên nhiên tạo thành. Khôi giáp cứng chắc không ngừng vỡ vụn tung tóe.
Vùng quê giống như bị lôi điện thiêu cháy, ngọn lửa bùng lên phun vào không trung.
Một âm thanh rõ vang lên rất rõ.
Một đường máu tươi phun ra, cánh tay trái của Tiết Hà bị cắt đứt, bay lên không trung.
Gần như cùng lúc, đao của Tiết Hà rơi lên cổ Trần Trường Sinh.
Một tiếng nổ như sấm vang lên dữ dội, ngọn lửa trên thảo nguyên đều tắt hết.
Đầu gối của Trần Trường Sinh nặng nề rơi xuống đất trước xe, một mảng lớn đất bị chấn động, khói bụi mịt mù
Sơn Hải Kiếm và sáu thanh tàn kiếm lúc này mới rớt xuống từ không trung, cùng cộng vang rơi bên cạnh hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.