Quyển 2 - Chương 414: Cha và con (p3)
Miêu Nị
09/12/2016
Thu Sơn lão gia khẽ chau mày một cái rồi nói:
- Nương Nương nhân từ, ngài sẽ không ép ta phải giết chết con mình đâu… Đúng vậy, đó là con trai của ta, ta không thể lợi hại như Nương Nương được.
Thu Sơn lão gia không muốn nghĩ tới chuyện này nữa bèn khảng khái nói:
- Sau sự việc ở Chu Viên, con trai ta đã thay đổi rồi, không ngờ nó có thể ra tay tuyệt tình đến như vậy.
Nó dám dùng tính mạng của mình để uy hiếp cha của nó. Bất luận như thế nào thì hành động đó quả thật tuyệt tình.
Cũng giống như Thu Sơn lão gia là người ngay lúc đầu dùng hai chữ phụ tử để ép Thu sơn Quân vậy, quả thật hai người họ đều rất tuyệt tình.
Chỉ có điều đứa con còn tuyệt tình hơn cả người cha.
- Nó còn tuyệt tình hơn cả ta. Nên ta không thể ép nó phải nghe theo mình, thì đương nhiên chỉ còn cách phải giúp cho nó thôi.
- Chỉ là không biết Thu Sơn Quân tới lúc nào mới suy nghĩ sáng suốt hơn một chút đây.
- Chẳng cần nghĩ cho ra làm gì, cứ tuyệt tình như vậy cũng được. Đó chính là khí chất của người làm nên đại sự. Tuy rằng thông qua sự việc này đã lột trần một sự thật khiến cho ta không cảm thấy vui vẻ gì.
- Sự thật gì?
- Ta yêu nó nhiều hơn nó yêu ta.
Nói dứt lời, Thu Sơn lão gia yên lặng một lúc rồi sau đó mỉm cười lắc đầu nói:
- … Nhưng giữa cha và con há chẳng phải luôn là như vậy hay sao?
- Kỳ thực có lúc ta cũng không hiểu rõ vì sao mình lại có thể sinh ra được một đứa con ưu tú như Thu Sơn Quân.
Thu Sơn lão gia nhìn về phía Ly Sơn vẫn còn đang hiện ra phía trước tầm mắt mình và nói:
- Cũng giống như cả đại lục này đều không hiểu nổi vì sao một phế vật như Từ Thế Tích lại có thể sinh ra Từ Hữu Dung.
Nói dứt lời, ông ta ngừng một lúc rồi nhấn mạnh ngữ khí nói tiếp:
- Đương nhiên Từ Thế Tích không thể so được với ta.
Cung Phụng của Thu Sơn gia tộc hiểu rõ ý chủ nhân của mình muốn nói gì bèn mỉm cười và gật đầu nói:
- Y kém xa lão gia mà.
Đôi mày Thu Sơn lão gia nhướn lên thể hiện sự vui sướng, ở ông ta lúc này không còn nhận thấy được vẻ hào kiệt xông chiến chém giết ban nãy ở trên đỉnh núi nữa mà chỉ đơn giản là một người cha đơn thuần hiền lành chất phác mà thôi. Thu Sơn lão gia nói:
- Kể từ khi huyết mạch của Thu Sơn Quân được thức tỉnh, ta đã không ngừng ỗ lực tu hành đọc sách chỉ muốn có thể theo kịp bước chân của nó, không làm liên lụy đến danh tiếng của nó. Xem ra đến nay ta cũng coi như miễn cưỡng làm được rồi.
Vị Cung Phụng đó cười một cách chân thành, thậm chí còn có thể cảm nhận được sự kính phục thực sự ở trong đó nữa. Thu Sơn lão gia vốn là một cậu ấm nức tiếng nhất vùng Thiên Nam, nên cũng giống như những gì mà Thu Sơn Quân từ nhỏ đã luôn cảm thấy khó hiểu vậy. Nhiều năm trước đây khi lão tổ của Thu Sơn gia tộc quyết định giao lại quyền chủ gia tộc cho Thu Sơn lão gia thì gã cũng cảm thấy khó hiểu lắm. Lúc đó bản thân gã đã là một cường giả Thiên Nam, tu luyện đạt đến cảnh giới Tụ Tinh Cảnh, hơn nữa xét về thứ tự thân phận thì gã còn là sư thúc của ông ta. Xét về mọi mặt thì cũng nên kế thừa lại cho gã chứ không phải là Thu Sơn lão gia mới đúng. Sau này khi Thu Sơn Quân ra đời, chân long huyết mạch được thức tỉnh thì gã lại cho rằng năm xưa lão tổ tiên vì sự việc này nên mới có quyết định như vậy. Gã không còn căm phẫn nữa nhưng vẫn coi thường Thu Sơn lão gia, cảm thấy ông ta chỉ là một phế nhân dựa vào con mình mà thôi. Nhưng tới lúc này thì gã từ sớm đã không còn suy nghĩ đó nữa. Vì không ai ngờ được rằng kể từ khi huyết mạch của Thu Sơn Quân được thức tình, Thu Sơn lão gia đột nhiên như trở thành một người khác, kể từ lúc đó ông ta không còn lông bông ham chơi ở bên ngoài nữa mà đã bắt đầu chăm chỉ đọc sách tu luyện.
Lúc đó Thu Sơn lão gia đã bước vào tuổi trung niên rồi.
Một người đàn ông trung niên đã hoang phí thời gian của một nửa đời người, nay bỗng nhiên bắt đầu phấn đấu cố gắng, điều này cần một nghị lực và quyết tâm lớn vô cùng, phải có một sự hy sinh to lớn. Nhưng ông ta đã làm được rồi. Trong hơn chục năm đó, Thu Sơn Quân từ khi tập nói cho tới lúc vang danh Ly Sơn thì đồng thời Thu Sơn lão gia cũng đã tu luyện từ Thông U cảnh giới đạt đến Tụ Tinh thượng cảnh. Tuy nhìn bề ngoài có vẻ như sự so sánh đó không đều nhưng trên thực tế thì độ khó của Thu Sơn lão gia lớn hơn rất nhiều.
Lý do gì khiến cho Thu Sơn lão gia có thể làm được những chuyện không thể tin nổi như vậy? Cũng giống như những gì ông ta đã nói. Thu Sơn lão gia không có được huyết mạch thiên phú như Thu Sơn Quân, cũng không thể theo kịp bước chân của con trai mình, nhưng ông ta hy vọng có thể cố gắng trở nên cường mạnh hơn một chút, để ít nhất cũng không đến nỗi ảnh hưởng đến bước tiến của con trai mình.
- Hy vọng Thu Sơn Quân có thể nhanh chóng cảm ngộ được nỗi lòng của ngài.
Vị Cung Phụng đó nhìn Thu Sơn lão gia đang hướng ra phía cửa sổ đau đau nhìn mà nói một cách thành khẩn.
Thu Sơn lão gia điềm tĩnh đáp lại:
- Cho dù nó vĩnh viễn không biết đi chăng nữa thì cũng đã sao?
Vị Cung Phụng đó đáp lời:
- Nhưng sự việc ngày hôm nay ít nhiều sẽ cũng để lại những ảnh hưởng nhất định.
Thu Sơn lão gia nhìn ngọn núi Thiên Nam nổi tiếng đang hiện ra bên phía ngoài cửa sổ, trầm ngâm một hồi lâu rồi nói:
- Đúng vậy, hôm nay trên Ly Sơn đã xảy ra biết bao nhiêu vấn đề, vì ta không thể ngờ được rằng Thu Sơn Quân lại là đứa trẻ như vậy.
Vị Cung Phụng đó cũng trầm ngâm một hồi thật lâu rồi nói:
- Lão gia, trước kia ngài nghĩ như thế nào về Thu Sơn Quân?
Đây quả thật là điều mà gã, thậm chí là toàn bộ những người thân tín của Thu Sơn lão gia đều hiếu kỳ muốn biết. Vì trong những năm vừa qua, Thu Sơn lão gia đã âm thầm làm rất nhiều việc cho con trai mình, và hơn nữa những chuyện đó Thu Sơn Quân lại không hề biết một chút nào.
- Ta vốn cho rằng nó là con trai ta thì nên là một người tương đối giống ta một chút. Hay nói theo cách khác thì ta vốn cho rằng trên thế gian này không ai có thể hoàn mỹ như con trai của ta, vậy thì sự hoàn mỹ đó của nó nhất định là giả.
Trên gương mặt của Thu Sơn lão gia xuất hiện một nụ cười khó hiểu, ông ta nói:
- Vậy nên ta cho rằng… Thu Sơn Quân là một ngụy quân tử. Vì thế nên ta âm thầm làm rất nhiều truyện, nếu nói là không chuyện ác gì không làm thì cũng chẳng có gì là quá đáng. Tất cả chỉ là vì muốn gây dựng cho nó một nền móng vững chắc, cho xứng với danh tiếng nó có được trên thế gian này. Chỉ mong chờ một ngày nào đó, Thu Sơn Quân có thể đứng trước vạn người thể hiện rõ dã tâm thực sự của nó.
- Cũng giống như lần lên Kinh cầu thân trước đây sao?
- Đúng vậy, ta vốn cho rằng nếu như nó muốn cưới Từ Hữu Dung nhưng lại không muốn gánh lấy cái danh ép duyên nên mới cố ý chọn đúng thời điểm để đi giành chìa khóa Chu Viên với Ma tộc. Ta là cha nó, ta đương nhiên cần phải giúp cho Thu Sơn Quân làm thỏa đáng chuyện này rồi.
- Nương Nương nhân từ, ngài sẽ không ép ta phải giết chết con mình đâu… Đúng vậy, đó là con trai của ta, ta không thể lợi hại như Nương Nương được.
Thu Sơn lão gia không muốn nghĩ tới chuyện này nữa bèn khảng khái nói:
- Sau sự việc ở Chu Viên, con trai ta đã thay đổi rồi, không ngờ nó có thể ra tay tuyệt tình đến như vậy.
Nó dám dùng tính mạng của mình để uy hiếp cha của nó. Bất luận như thế nào thì hành động đó quả thật tuyệt tình.
Cũng giống như Thu Sơn lão gia là người ngay lúc đầu dùng hai chữ phụ tử để ép Thu sơn Quân vậy, quả thật hai người họ đều rất tuyệt tình.
Chỉ có điều đứa con còn tuyệt tình hơn cả người cha.
- Nó còn tuyệt tình hơn cả ta. Nên ta không thể ép nó phải nghe theo mình, thì đương nhiên chỉ còn cách phải giúp cho nó thôi.
- Chỉ là không biết Thu Sơn Quân tới lúc nào mới suy nghĩ sáng suốt hơn một chút đây.
- Chẳng cần nghĩ cho ra làm gì, cứ tuyệt tình như vậy cũng được. Đó chính là khí chất của người làm nên đại sự. Tuy rằng thông qua sự việc này đã lột trần một sự thật khiến cho ta không cảm thấy vui vẻ gì.
- Sự thật gì?
- Ta yêu nó nhiều hơn nó yêu ta.
Nói dứt lời, Thu Sơn lão gia yên lặng một lúc rồi sau đó mỉm cười lắc đầu nói:
- … Nhưng giữa cha và con há chẳng phải luôn là như vậy hay sao?
- Kỳ thực có lúc ta cũng không hiểu rõ vì sao mình lại có thể sinh ra được một đứa con ưu tú như Thu Sơn Quân.
Thu Sơn lão gia nhìn về phía Ly Sơn vẫn còn đang hiện ra phía trước tầm mắt mình và nói:
- Cũng giống như cả đại lục này đều không hiểu nổi vì sao một phế vật như Từ Thế Tích lại có thể sinh ra Từ Hữu Dung.
Nói dứt lời, ông ta ngừng một lúc rồi nhấn mạnh ngữ khí nói tiếp:
- Đương nhiên Từ Thế Tích không thể so được với ta.
Cung Phụng của Thu Sơn gia tộc hiểu rõ ý chủ nhân của mình muốn nói gì bèn mỉm cười và gật đầu nói:
- Y kém xa lão gia mà.
Đôi mày Thu Sơn lão gia nhướn lên thể hiện sự vui sướng, ở ông ta lúc này không còn nhận thấy được vẻ hào kiệt xông chiến chém giết ban nãy ở trên đỉnh núi nữa mà chỉ đơn giản là một người cha đơn thuần hiền lành chất phác mà thôi. Thu Sơn lão gia nói:
- Kể từ khi huyết mạch của Thu Sơn Quân được thức tỉnh, ta đã không ngừng ỗ lực tu hành đọc sách chỉ muốn có thể theo kịp bước chân của nó, không làm liên lụy đến danh tiếng của nó. Xem ra đến nay ta cũng coi như miễn cưỡng làm được rồi.
Vị Cung Phụng đó cười một cách chân thành, thậm chí còn có thể cảm nhận được sự kính phục thực sự ở trong đó nữa. Thu Sơn lão gia vốn là một cậu ấm nức tiếng nhất vùng Thiên Nam, nên cũng giống như những gì mà Thu Sơn Quân từ nhỏ đã luôn cảm thấy khó hiểu vậy. Nhiều năm trước đây khi lão tổ của Thu Sơn gia tộc quyết định giao lại quyền chủ gia tộc cho Thu Sơn lão gia thì gã cũng cảm thấy khó hiểu lắm. Lúc đó bản thân gã đã là một cường giả Thiên Nam, tu luyện đạt đến cảnh giới Tụ Tinh Cảnh, hơn nữa xét về thứ tự thân phận thì gã còn là sư thúc của ông ta. Xét về mọi mặt thì cũng nên kế thừa lại cho gã chứ không phải là Thu Sơn lão gia mới đúng. Sau này khi Thu Sơn Quân ra đời, chân long huyết mạch được thức tỉnh thì gã lại cho rằng năm xưa lão tổ tiên vì sự việc này nên mới có quyết định như vậy. Gã không còn căm phẫn nữa nhưng vẫn coi thường Thu Sơn lão gia, cảm thấy ông ta chỉ là một phế nhân dựa vào con mình mà thôi. Nhưng tới lúc này thì gã từ sớm đã không còn suy nghĩ đó nữa. Vì không ai ngờ được rằng kể từ khi huyết mạch của Thu Sơn Quân được thức tình, Thu Sơn lão gia đột nhiên như trở thành một người khác, kể từ lúc đó ông ta không còn lông bông ham chơi ở bên ngoài nữa mà đã bắt đầu chăm chỉ đọc sách tu luyện.
Lúc đó Thu Sơn lão gia đã bước vào tuổi trung niên rồi.
Một người đàn ông trung niên đã hoang phí thời gian của một nửa đời người, nay bỗng nhiên bắt đầu phấn đấu cố gắng, điều này cần một nghị lực và quyết tâm lớn vô cùng, phải có một sự hy sinh to lớn. Nhưng ông ta đã làm được rồi. Trong hơn chục năm đó, Thu Sơn Quân từ khi tập nói cho tới lúc vang danh Ly Sơn thì đồng thời Thu Sơn lão gia cũng đã tu luyện từ Thông U cảnh giới đạt đến Tụ Tinh thượng cảnh. Tuy nhìn bề ngoài có vẻ như sự so sánh đó không đều nhưng trên thực tế thì độ khó của Thu Sơn lão gia lớn hơn rất nhiều.
Lý do gì khiến cho Thu Sơn lão gia có thể làm được những chuyện không thể tin nổi như vậy? Cũng giống như những gì ông ta đã nói. Thu Sơn lão gia không có được huyết mạch thiên phú như Thu Sơn Quân, cũng không thể theo kịp bước chân của con trai mình, nhưng ông ta hy vọng có thể cố gắng trở nên cường mạnh hơn một chút, để ít nhất cũng không đến nỗi ảnh hưởng đến bước tiến của con trai mình.
- Hy vọng Thu Sơn Quân có thể nhanh chóng cảm ngộ được nỗi lòng của ngài.
Vị Cung Phụng đó nhìn Thu Sơn lão gia đang hướng ra phía cửa sổ đau đau nhìn mà nói một cách thành khẩn.
Thu Sơn lão gia điềm tĩnh đáp lại:
- Cho dù nó vĩnh viễn không biết đi chăng nữa thì cũng đã sao?
Vị Cung Phụng đó đáp lời:
- Nhưng sự việc ngày hôm nay ít nhiều sẽ cũng để lại những ảnh hưởng nhất định.
Thu Sơn lão gia nhìn ngọn núi Thiên Nam nổi tiếng đang hiện ra bên phía ngoài cửa sổ, trầm ngâm một hồi lâu rồi nói:
- Đúng vậy, hôm nay trên Ly Sơn đã xảy ra biết bao nhiêu vấn đề, vì ta không thể ngờ được rằng Thu Sơn Quân lại là đứa trẻ như vậy.
Vị Cung Phụng đó cũng trầm ngâm một hồi thật lâu rồi nói:
- Lão gia, trước kia ngài nghĩ như thế nào về Thu Sơn Quân?
Đây quả thật là điều mà gã, thậm chí là toàn bộ những người thân tín của Thu Sơn lão gia đều hiếu kỳ muốn biết. Vì trong những năm vừa qua, Thu Sơn lão gia đã âm thầm làm rất nhiều việc cho con trai mình, và hơn nữa những chuyện đó Thu Sơn Quân lại không hề biết một chút nào.
- Ta vốn cho rằng nó là con trai ta thì nên là một người tương đối giống ta một chút. Hay nói theo cách khác thì ta vốn cho rằng trên thế gian này không ai có thể hoàn mỹ như con trai của ta, vậy thì sự hoàn mỹ đó của nó nhất định là giả.
Trên gương mặt của Thu Sơn lão gia xuất hiện một nụ cười khó hiểu, ông ta nói:
- Vậy nên ta cho rằng… Thu Sơn Quân là một ngụy quân tử. Vì thế nên ta âm thầm làm rất nhiều truyện, nếu nói là không chuyện ác gì không làm thì cũng chẳng có gì là quá đáng. Tất cả chỉ là vì muốn gây dựng cho nó một nền móng vững chắc, cho xứng với danh tiếng nó có được trên thế gian này. Chỉ mong chờ một ngày nào đó, Thu Sơn Quân có thể đứng trước vạn người thể hiện rõ dã tâm thực sự của nó.
- Cũng giống như lần lên Kinh cầu thân trước đây sao?
- Đúng vậy, ta vốn cho rằng nếu như nó muốn cưới Từ Hữu Dung nhưng lại không muốn gánh lấy cái danh ép duyên nên mới cố ý chọn đúng thời điểm để đi giành chìa khóa Chu Viên với Ma tộc. Ta là cha nó, ta đương nhiên cần phải giúp cho Thu Sơn Quân làm thỏa đáng chuyện này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.