Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 415: Những thánh nhân tầm thường.

Miêu Nị

09/12/2016

Thu Sơn lão gia nói:

- Lại như lần này cũng vậy, ta vốn cho rằng Thu Sơn Quân giả bộ bị thương để đặt mình bên ngoài sự việc, đồng thời tạo cơ hội cho Thu Sơn gia tộc phát binh biến, mưu đồ có thể gọi là hoàn mỹ như vậy, ai có ngờ đâu lại là ta đã suy tính sai lầm.

- Ta cho rằng con trai ta là một ngụy quân tử, nhưng không thể ngờ rằng nó lại thực sự là một anh hùng.

Thu Sơn lão gia nhìn ngọn Ly Sơn bên ngoài khung cửa mà mỉm cười nói:

- Nhưng có người cha nào lại không hy vọng con mình thực sự là một anh hùng cơ chứ? Chỉ có điều anh hùng đoản mệnh, vậy thì người làm cha là ta đây chỉ đành tiếp tục làm những điều xấu xa để diễn tiếp vai diễn ngụy quân tử mà thôi; để đảm bảo cho vị anh hùng là con trai của ta có thể tiếp tục sống sót. Một ngày nào đó, khi mà cả thế giới này sẽ biết đến những việc ác của ta, cần nó phải vì nghĩa giệt thân thì ta sẽ chết trong tay của con trai mình… Ngươi thấy đó, một câu chuyện hoàn hảo biết chừng nào.

Nghe xong những lời đó, trong lòng Vị Cung Phụng này giấy lên những cảm xúc cảm khái vô cùng, trong lòng thầm nghĩ lão gia quả đúng là người cha vĩ đại nhất trên thế gian này. Tình yêu của ông ta giành cho Thu Sơn Quân rất mực vô tư nhưng cũng lại ích kỷ. Nó dạt dào đến nỗi khiến cho người ta phải cảm thấy có chút sợ hãi. Tất cả những kẻ cản đường con trai ông ta tiến lên nhưng tinh hà rực rỡ nhất đều sẽ bị đích thân lão gia trừ khử. Và tất cả mọi người đều biết rằng hiện giờ trong cả đại lục này chỉ có duy nhất một người miễn cưỡng có đủ tư cách đối đầu được với Thu Sơn Quân, đó chính là Trần Trường Sinh.

Vị Cung Phụng này đã bắt đầu cảm thấy cảm thông cho tương lại bi thảm mà Trần Trường Sinh chuẩn bị gặp phải rồi.

Đương nhiên tiền đề là vị Viện trưởng trẻ tuổi của Quốc Giáo Học Viện đó có thể sống sót mà rời khỏi Tầm Dương thành.

- Sóng gió tám phương trỗi dậy, Tô Ly cầm chắc cái chết, nhưng Trần Trường Sinh đương nhiên sẽ sống sót.

Thu Sơn lão gia điềm tĩnh nói:

- Tên thiếu niên đó có bệ đỡ quá chắc chắn, lai lịch có chút thần bí, ngay đến cả Thánh Nữ Phong cũng không điều tra được cho rõ ràng. Thánh Hậu Nương Nương chưa có ý kiến gì, Chu Thông chưa ra tay thì ta đường nhiên sẽ không động thủ trước.

Ly Sơn là một nơi xuất nhân kiệt, Lương Tiếu Hiểu dùng tính mạng của mình để giết người, đại sư huynh của y, Thu Sơn Quân thì dùng tính mạng của mình để cứu người. Những nhân vật như vậy thường không dễ gì mà chết đi.

Trần Trường Sinh cũng như vậy thôi, vì hắn luôn cứu người. Cơn mưa trong Tầm Dương thành lạnh lẽo như vậy nhưng không biết có phải vì lý do này hay không mà sắc mặt của hắn trở nên tái bệch, chiếc áo ướt sung nước mưa bị chọc nát bởi những vết kiếm, nhưng lại không nhìn thấy vệt máu, vì nó đã bị nước mưa tẩy tan đi mất.

Lưu Thanh có một gương mặt phổ thông không có điểm gì đặc biệt; thanh kiếm trong tay cũng chỉ là một thanh kiếm tầm thường không có gì nổi bật. Kiếm thức mà Lưu Thanh sử dụng trông dáng vẻ hết sức tầm thường nhưng hàm chứa trong đó tu vi của Tụ Tinh thượng cảnh mạnh mẽ một cách khó có thể tưởng tượng được ra.

Tên thích khách mạnh thứ ba trong thiên hạ này, mỗi một nhát kiếm của y dường như đều lạnh lẽo tựa băng tuyết.



Trần Trường Sinh từng tắm máu rồng nhưng cũng không thể chống đỡ lại được nhát kiếm lạnh thấu xương đó.

Trong một khoảng thời gian thật ngắn, Trần Trường Sinh sử dụng Da Thức Bộ để thể hiện kiếm pháp cuối cùng của Ly Sơn Pháp Kiếm, liên tục chống đỡ lại sáu nhát kiếm của Lư Thanh, đồng thời trên người hắn cũng để lại sáu vết máu.

Kiếm đâm không sâu nhưng rất đau, cũng may là máu chảy ra chẳng có mùi vị gì, nhạt nhẽo tựa như trận chiến đấu này vậy.

Thân pháp của Lưu Thanh có kỳ dị quỷ quái như thế nào đi chăng nữa thì kiếm của y cũng không thể đâm trúng được Tô Ly mà chỉ có thể đâm vào người của Trần Trường Sinh.

Vì những nhát kiếm của Trần Trường Sinh rất quyết liệu, rất tuyệt tình nên tốc độ của nó rất nhanh.

Tựa như nhát kiếm mà Thu Sơn Quân dùng để đâm vào ngực của chính mình khi ở trên đỉnh Ly Sơn vậy.

Trần Trường Sinh nhìn Lưu Thanh, mặt hắn trắng bệch, thần sắc chăm chú, rành rọt nói từng câu từng chữ:

- Ta sẽ không để cho ngươi tới đây đâu.

Chẳng thẹn là thiên hạ đệ tam thích khách, thân pháp của Lưu Thanh lanh lẹ dị thường. Cùng lúc Trần Trường Sinh đang nói thì y đã bèn hóa một làn khói nhạt tan biến trong làn mưa. Rồi khi một lần nữa xuất hiện thì Lưu Thanh đã đứng sát kề bên con ngựa lông vàng đang lặng lẹ cúi đầu đứng trong mưa đó, nhưng... mũi kiếm của y lại một lần nữa lao tới đâm Trần Trường Sinh.

Tô Ly dạy Trần Trường Sinh ba đòn kiếm, lúc này hắn đồng thời sử dụng cả ba đòn kiếm đó, càng lúc càng trở nên thành thục hơn. Ý chí sống cùng sống, chết càng lúc trở nên mạnh mẽ hơn, thậm chí nó bắt đầu đạt tới cảnh giới có thể tùy ý hành động theo ý của mình. Không bất cứ ai biết được số lượng nguyên khí của Trần Trường Sinh có thể giúp cho hắn chống đỡ được mấy lần tung ra kiếm thức cuối cùng của Ly Sơn Pháp Kiếm nữa, nhưng dù gì đi chăng nữa thì hắn cũng đã cầm cự được tới thời điểm hiện tại.

Máu tươi bắn phun ra từ chỗ cạnh sườn của Trần Trường Sinh và nhanh chóng bị nước mưa xối trôi đi. Gương mặt hắn tái bệch, thần sắc có chút ngây dại, tựa như Trần Trường Sinh không còn có cảm giác đau nữa vậy. Nhưng kỳ thực thì thần thức của hắn vẫn đang xoay chuyển, Trần Trường Sinh vẫn đang tính toán hành động tiếp theo mà tên thích khách độc ác này có thể sẽ thực hiện là gì. Đồng thời hắn cũng cần phải quan sát trận đấu đang diễn ra giữa Vương Phá và Chu Lạc.

Đây là yêu cầu của Huệ Kiếm, luôn phải tính đến hoàn cảnh thiên thời địa thế. Trần Trường Sinh nhìn cặp mày chẳng có gì là khác thường của tên thích khách đó. Hắn luôn có cảm giác rằng sự suy đoán của mình đã có lỗi sai ở đâu đó. Trần Trường Sinh không hiểu nổi vì sao máu của mình lại đột nhiên trở nên không có mùi vị gì, lại càng không hiểu vì sao nhát kiếm của đối phương lại trở nên không còn đáng sợ như vậy nữa.

Thân thể được tắm qua máu rồng cường mạnh hơn cả việc tẩy cốt một cách hoàn hảo. Nhát kiếm của Lưu Thanh có thể dễ dàng sát thương được tới hắn thì cũng coi như đã cường mạnh lắm rồi. Nhưng theo như những gì mà Trần Trường Sinh tính toán thì đòn kiếm của Lưu Thanh vốn dĩ nên đáng sợ hơn một chút nữa. Hắn đã chịu bảy nhát kiếm rồi mà vẫn còn có thể đứng vững được như vậy không ngã, thử hỏi là vì sao cơ chứ?

Bảy nhát kiếm đó chỉ diễn ra trong một tích tắc mà thôi, ngay đến cả nước mưa cũng chỉ kịp làm ướt bờ tường đổ nát nham nhở. Bất luận là những người đứng bên ngoài quan chiến hay những kể đang ẩn mình ở những nơi khác bên trong Tầm Dương Thành, tất cả bọn họ đều không kịp có bất kỳ một phản ứng gì. Cơn mưa lớn gột sạch đường phố Tầm Dương thành, trong bóng đêm tăm tối chỉ còn nhìn thấy bóng dáng của năm con người và một con ngựa mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook