Quyển 2 - Chương 412: Cha và con
Miêu Nị
09/12/2016
Hàng chục đệ tử Ly Sơn cũng hiểu rồi, bọn họ đi đến phía trước bậc thềm
đá chuẩn bị chờ đợi trận đấu cuối cùng sắp diễn ra mà không cần bận tâm
đến xem trước đó đã từng bị thương hay chưa; không màng đến việc bả vai
của mình đang rỉ máu, tất cả bọn họ đều nắm chặt lấy thanh kiếm trong
tay. Đám người bên phía Tiểu Tùng Cung cũng đã hiểu rồi, những đệ tử
đứng đằng sau bọn chúng cũng đều hiểu ra rồi. Bọn chúng người thì cúi
đầu hổ thẹn; người thì khẽ chửi thề; người thì lặng lẽ đi ra bên rìa
chiến trường; người thì từ từ hạ thanh kiếm trong tay mình xuống.
Chính vào lúc đó, một âm thanh khẽ vang lên trên đỉnh núi.
- Năm con bốn tuổi, con từng gặp một con giao long trong núi Nam Linh. Tất cả đám tùy tùng đi theo đều đã chết hết, chỉ có duy nhất mình con là sống sót. Con không tự một mình ra đòn công kích con giao long đó mà để mặc cho nó tha con về trong động phủ để sau này ăn thịt. Mãi cho đến ngày hôm nay, tất cả mọi người bao gồm cả cha, không có bất cư một ai biết được ngày hôm đó vì sao con có thể sống sót được. Nhưng có một điều mà tin chắc rằng, lúc đó con tuyệt đối không dựa vào ý chí và dũng khí mà chính là nhờ vào trí tuệ của mình để tìm đường thoát chết.
Người đang nói chính là Thu Sơn lão gia. Ông nhìn Thu Sơn Quân và nói một cách vô cảm:
- Thật không ngờ rằng nay con đã bị sư phụ của mình và Tô Ly dẫn dắt trở thành một kẻ chỉ biết tin lời đám thất phu. Con thật khiến cho ta cảm thấy rất thất vọng, thậm chí là có phần hối hận vì năm xưa đã đưa con tới Ly Sơn.
Thu Sơn Quân không nói câu nào mà chỉ lặng lẽ nhìn cha của mình.
Thu Sơn lão gia lắc đầu nói:
- Con có thể tỉnh lại bất luận là đối với con hay đối với Ly Sơn Kiếm Tông vốn là một chuyện tốt đẹp và may mắn vô cùng. Vì hiện tại chỉ có duy nhất mình con mới có thể giúp cho Ly Sơn tránh được nạn giệt vong, nhưng kết quả thì con đã làm những gì đây? Nếu như con nghĩ về ân tình sư đồ thì ta có thể nói rõ ràng cho con biết rằng, cho dù là Trường Sinh Tông hay Thu Sơn gia tộc và thậm chí là cả Thánh Hậu Nương Nương đều không muốn giết chết sư phụ của con. Chúng ta chỉ cho rằng vì sự việc của Thất Gian và Tô Ly nên sư phụ của con không thích hợp để nắm giữ quyền chủ trì đại cục của Ly Sơn Kiếm Tông nữa, nhưng ông ta vẫn sẽ có một vị trí trong Hội Trưởng lão Trường Sinh Tông. Ly Sơn chỉ cần nhận biết rõ tội ác của Tô Ly thì sẽ có thể đón chào được một tương lai tốt đẹp hơn, như vậy thì có gì là không đúng?
Giọng nói của Thu Sơn lão gia dần dần trở nên lạnh lẽo và nghiêm nghị:
- Ta là cha của con, điều này tất cả mọi người trên đại lục này đều biết. Tất cả những gì ta làm đều là vì muốn tốt cho con thôi, lẽ nào con không hiểu hay sao? Cho dù con có là thiên tài giỏi giang đến cỡ nào đi chăng nữa, con mới chưa đến hai mươi tuổi đã tu luyện Tụ Tinh Cảnh thành công đi chăng nữa thì chuyện ngày hôm nay liên quan đến quá nhiều việc phực tạp. Những chuyện này liệu con có đủ khả năng để giải quyết hay không?
Thu Sơn Quân lặng lẽ nhìn Thu Sơn lão gia và đột nhiên nói:
- Cha, rút cuộc thì cha muốn vì con làm những chuyện gì?
Thu Sơn lão gia nói:
- Chúng ta muốn cố gắng loại bỏ hết những mối dây dưa với Tô Ly và bóng ma của lão.
Thu Sơn Quân hỏi:
- Vì sao mọi người nhất định phải làm như vậy chứ?
Thu Sơn lão gia vô cảm nói:
- Chỉ có làm như vậy mới có thể đảm bảo được rằng Ly Sơn khi truyền tới tay con mới là nguyên ven trong sạch nhất.
Thu Sơn Quân trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Cha, cha biết con không phải là người như vậy rồi mà.
Thu Sơn lão gia nói:
- Đúng vật, nếu như con không muốn thì đừng nói Ly Sơn này, ngay cả thiên hạ trong tay con cũng sẽ không cần. Nhưng con cần phải hiểu rõ một điều rằng Tô Ly... chắc chắn sẽ bị chết ở Tầm Dương thành. Nếu như con muốn Ly Sơn Kiếm Tông vẫn có thể vững mạnh như trước đây thì con cần phải thể hiện dũng khí thực sự của mình, có cái nhìn chính diện vào hiện thực.
Thu Sơn Quân bình tĩnh nói:
- Vậy con nên giao nộp tiểu sư đệ, mời Chưởng môn thoái vị, tự mình kế vị. Làm như vậy có thể tránh được một trận nội loạn của Ly Sơn, có thể bảo toàn được thực lực để mưu đồ tương lại và vạn thế muôn đời, có phải vậy không?
Thu Sơn lão gia trầm giọng đáp lại:
- Lẽ nào làm như vậy không đúng hay sao?
- Nếu như cần bỏ mặc sự thật thì mới được coi là đối diện với hiện thực thì hiện thực đó con thà không đối diện thì hơn. Vì những ngày tháng sau này, chẳng có một ai bỏ qua không quan tâm đến mỗi một quyết định của mình, từ đó nhất định sẽ cảm thấy hối hận.
Thu Sơn Quân nhìn cha của mình và bốn vị Trưởng lão rồi nói tiếp:
- Các vị đã già rồi nên có thể sống thực tế hơn một chút, nhưng con vẫn còn trẻ tuổi. Nếu như chúng con còn có thể sống sót thì sau này trong những ngày tháng dài dằng dặc đó ắt hẳn sẽ có những đau khổ và hối hận về những quyết định không đúng trong quá khứ. Vì thế con sẽ không làm theo những gì mà các vị muốn.
Các vị đã già rồi, chúng con vẫn còn trẻ.
Tâm ý không thể giao lưu với nhau thì hành sự đương nhiên cũng sẽ không giống nhau.
Nghe những câu nói bình thản và kiên định của đại sư huynh, rất nhiều đệ tử Ly Sơn đột nhiên cảm thấy dường như thành tuyền hạ giáng xuống, mắt hơi ướt một chút, kiếm tâm thì đã được tấy một cùng trong sáng.
Thu Sơn lão gia nhìn con trai của mình, trong lòng biết bao những cảm xúc lẫn lộn, phức tạp đến không tưởng tượng được. Ông cảm thấy kiêu ngạo tự hào nhưng lại có phần bi thương; cảm thấy hài lòng nhưng lại có phần phẫn nộ. Vì trận chiến Ly Sơn Chi Loạn ngày hôm nay, Thu Sơn lão gia và rất nhiều cường giả Thiên Nam đã mất bao nhiêu thời gian để bố trận, sao bọn họ có thể để chỉ vì một tên thiếu niên mà khiến cho mọi chuyện thất bại cơ chứ. Thu Sơn Quân là đứa con giỏi giang nhất của Thu Sơn lão gia, cũng là tương lai của Thu Sơn gia tộc. Nhưng chuyện này không phải chỉ có liên quan đến một mình Thu Sơn Quân, đây là chuyện đại sự nghìn năm của Thu Sơn gia tộc.
Cuối cùng Thu Sơn lão gia cũng đưa ra quyết định.
Ông nhìn Thu Sơn Quân và nói một cách vô cảm:
- Thiên địa.
Đó là hai từ rất thông thường nhưng cùng với đó thì tất cả các đỉnh núi đều trở nên tĩnh lặng, những kiếm quang dường như cũng ảm đạm hơn vài phần.
Vì tất cả mọi người đều đã đoán được ra hai chữ Thiên địa mà Thu Sơn lão gia nói vào lúc này, xuất phát từ điển tích nào.
Đó là một phần đầu trong một đoạn kinh văn nổi tiếng có trong đạo điển của Quốc Giáo.
Thiên địa, sau đó là Phụ tử.
Đó là những đạo lý của tự nhiên, cũng là luân thường nhân gian.
Không ai có thể chống lại được.
Tất cả mọi người đều nhìn Thu Sơn Quân, chờ đợi câu trả lời của gã.
Hoặc là nói ra hai từ phụ tử, hoặc là trầm ngâm không nói gì.
Trầm ngâm không nói gì thì Thu Sơn Quân sẽ trở thành nghịch tử đại nghịch bất đạo.
Bạch Thái đỏ bừng mặt, gã biết lúc này đại sư huynh của mình chắc chắn phải đau khổ đến nhường nào.
Tiểu Tùng Cung nhìn Thu Sơn Quân thản nhiên nói:
- Lẽ nào ngươi lại chĩa mũi kiếm về phía cha mình hay sao?
Từ trong ánh mắt của tên Trưởng lão Trường Sinh Tông đó ánh lên hàm ý thương hại châm biếm. Đúng vậy, cho dù Thu Sơn Quân có mưu lược tinh thông, sát phạt quả quyết, trong tay còn nắm giữ Vạn Kiếm Đại Trận đi chăng nữa; cho dù gã có dám tiến hành Ngọc Thạch Chi Đốt đi chăng nữa thì lẽ nào gã lại dám giết cha của mình hay sao?
Thu Sơn Quân lặng thinh, nhìn về phía những dãy núi đằng xa.
Một lúc thật lâu sau, gã quay đầu lại nhìn cha mình rồi hành lễ một cách nghiêm trang.
Sau đó Thu Sơn Quân nói hai từ:
- Phụ tử.
Một cơn gió thoáng thổi qua những đỉnh núi tựa như một tiếng thở dài bất lực.
Xé áo đoạn nghĩa, xóa vết tuyệt giao, nhưng cho dù ngươi có cắt bỏ toàn bộ da thịt trên người xuống thì cũng không thể nào xóa bỏ đi một mối quan hệ gắn bó nhất trên thế gian này, đó chính là huyết mạch.
Thu Sơn Quân khá hoàn mỹ, túc trí đa mưu, anh hùng dũng cảm, đại nhân đại nghĩa, vậy nên sao gã có thể làm ra những chuyện bất hiếu vô đạo; sao có thể công kích cha của mình được?
Thu Sơn lão gia nhìn Thu Sơn Quân mà nói với một cảm xúc phức tạp trong lòng:
- Người trong thế gian này đều nói rằng con là một chân long huyết mạch hiếm có nghìn năm mới gặp, nhưng có ai nhớ rằng dòng máu đang chảy trong người con là huyết mạch của Thu Sơn gia tộc? Vẫn may là con không quên điều đó.
Thu Sơn Quân không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn ông ta, không biết vì sao ánh mắt đó của gã lại khiến cho người ta cảm thấy có chút sợ hãi.
Thu Sơn lão gia chẳng hiểu vì lẽ gì mà bỗng có một cảm giác không lành vô cùng, ông ta không muốn để cho mọi chuyện lại có sự thay đổi khác nữa, nên bèn nhanh chóng nói:
- Nếu con đã không muốn trở thành kẻ đại nghịch bất đạo thì còn không mau xóa bỏ thế trận Vạn Kiếm Đại Trận.
Thu Sơn Quân trầm ngâm một lúc rồi mới đáp lại:
- Cha, có thể là cha đã hiểu lầm ý của con rồi.
Mọi người đều cả thấy có chút kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ Thu Sơn lão gia nói hai chữ Thiên Địa, gã đối lại hai chữ Phụ Tử, có nghĩa là bản thân đã hiểu rằng mình không thể chống lại hai chữ luân thường đó rồi, lẽ nào Thu Sơn Quân còn có ý định khác?
Thu Sơn Quân nhìn Thu Sơn lão gia và nói:
- Phu từ tử hiếu, con buộc phải hiếu thuận tôn trọng cha, nhưng lẽ nào cha lại không bảo vệ con hay sao?
Sắc mặt của Thu Sơn lão gia trở nên khó coi, ông ta quát lên:
- Những lời nhảm nhí này ở đâu ra vậy.
Tất cả mọi người đều biết tuy Thu Sơn Quân sống trên Ly Sơn nhiều năm để học kiếm, nhưng Thu Sơn lão gia coi gã như trân châu bảo ngọc. Bất luận gã có yêu cầu gì, Thu Sơn lão gia đều hoàn toàn làm theo. Chính vì thế nên Thu Sơn gia tộc những năm qua đã chăm sóc cho đám đệ tử Ly Sơn rất nhiều. Nếu để nói về hai chữ bảo vệ thì Thu Sơn lão gia tuyệt đối là một người cha hoàn hảo.
Thu Sơn Quân nhìn cha mình rồi tiếp tục nói:
- Đúng vậy, những năm qua cha đã vì con mà làm biết bao việc, đã sắp xếp rất nhiều những đường đi nước bước. Bất luận là năm xưa đưa con tới Ly Sơn hay để cho con được gặp tổ sư thúc ở trong sơn động. Nếu tất cả đó đều là do cha sắp xếp thì trong tương lai Ly Sơn này chắc chắn sẽ phải thuộc về con, Trường Sinh Tông cũng có thể sẽ là của con, vậy thì còn sẽ là một Thánh nhân trẻ tuổi nhất. Nếu như con có thể kết hôn được với Từ sư muội thì chúng con sẽ trở thành một cặp vợ chồng Bạch Đế mới. Và sau khi Nam Bắc hợp lưu thì loài người ở đó sẽ trở thành những cư dân của chúng con. Chỉ vì những điều này mà cha đã nhân cơ hội lúc đó con vẫn còn đang tranh cướp lấy chìa khóa của Chu Viên thì bèn đi thuyết phục các vị tiền bối Thiên Nam tới Từ phủ bàn chuyện thành hôn. Hơn nữa cha biết rất rõ rằng Từ sư muội vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để được gả cho con, càng quá đáng hơn nữa là không biết cha đã dùng biện pháp gì để có thể thuyết phục cả Thánh Nữ, để cho bọn họ trong thời điểm đó điều chuyển Từ sư muội về Nam Khê Trai. Đúng vậy, cha đã làm rất nhiều chuyện vì con, sao có thể gọi là không yêu con được cơ chứ?
Nghe xong những lời này, tất cả mọi người đều yên lặng không phát ra bất cứ một tiếng động nào.
Những câu nói đó của Thu Sơn Quân rất mạnh mẽ, rất thẳng thắn, rất rõ ràng nhưng nội dung mà gã đề cập đến thì hoàn toàn trái ngược với sự việc hiện tại đang diễn ra.
Sắc mặt của Thu Sơn lão gia càng trở nên khó coi hơn:
- Rút cuộc là con muốn nói cái gì?
Thu Sơn Quân đáp lại:
- Con muốn nói rằng cha càng yêu con, hy sinh càng nhiều vì con thì ngày hôm nay cha và mọi người càng không thể có được bất cứ thành công nào. Ngược lại, con cần phải cảm ơn cha ngày hôm nay đã tới Ly Sơn để giúp con bình định trận phản loạn này. Vì sắp tới đây có lẽ sẽ là cha nên nghe theo những gì con sắp xếp.
Thu Sơn lão gia tức giận run người, ông thét lên:
- Nghịch tử, lẽ nào người muốn chĩa kiếm về phía ta hay sao?
- Con không dám.
Thu Sơn Quân bình tĩnh đáp lại rồi sau đó rút thanh Nghịch Lân Kiếm ra.
Một luồng kiếm quang rực sáng, chiếu rọi cả đỉnh núi, dường như có chân long đang ló đầu ra từ đám mây, hắt tới một vùng sáng rạng.
Thu Sơn lão gia đột nhiên như đoán được ra điều gì đó, thần sắc đột nhiên thay đổi, run rẩy hét lên:
- Nhanh chặn lấy nó, không được để cho nó thu kiếm lại.
Nghe thấy tiếng hét đó xong, Cung Phụng của Thu Sơn lão gia thần sắc trở nên căng thẳng, toàn thân phát ra một luồng khí dâng cao đến độ khiến cho người ta cảm thấy khủng hoảng.
Mãi cho tới lúc này, tất cả mọi người cuối cùng cũng mới xác nhận được rằng Cung Phụng quả nhiên có một sức mạnh phi thường. Chỉ cần có thời gian thì chưa biết chừng y có thể phá vỡ được thế trận tàn dư của Vạn Kiếm Đại Trận.
Đám đệ tử Ly Sơn và Bạch Thái không hiểu được đại sư huynh của mình tiếp theo sẽ làm gì, bọn chúng sau khi nghe thấy câu nói đó của Thu Sơn lão gia thì bèn tay nắm chặt kiếm mà bước lên phía trước một cách vô thức, dàn hàng ngang trước cửa động phủ.
Khắp nơi sáng loáng những kiếm quang, đám đệ tử Ly Sơn dàn kiếm trận, vây lấy Thu Sơn Quân đứng ra phía đằng sau bọn chúng.
Vị Cung Phụng đó của Thu Sơn lão gia không kịp thời ngăn được Thu Sơn Quân.
Không phải vì kiếm trận mà đám đệ tử đó vội vàng bày bố, cũng không phải vì Vạn Kiếm Đại Trận vẫn còn đang không ngừng chuyển động phía trước phủ động, mà chỉ bởi vì Thu Sơn Quân quá nhanh.
Trước khi Thu Sơn Quân xuất kiếm, dường như gã không hề suy nghĩ đắn đo một chút nào, không hề có bất cứ một tiếng vang kiếm tâm nào, chỉ tựa như một đứa trẻ con nghịch ngợm, suýt chút nữa thì ngã xuống giếng theo bản năng giương tay ra để túm lấy những gì chúng có thể bấu víu vào được.
Chính vào lúc đó, một âm thanh khẽ vang lên trên đỉnh núi.
- Năm con bốn tuổi, con từng gặp một con giao long trong núi Nam Linh. Tất cả đám tùy tùng đi theo đều đã chết hết, chỉ có duy nhất mình con là sống sót. Con không tự một mình ra đòn công kích con giao long đó mà để mặc cho nó tha con về trong động phủ để sau này ăn thịt. Mãi cho đến ngày hôm nay, tất cả mọi người bao gồm cả cha, không có bất cư một ai biết được ngày hôm đó vì sao con có thể sống sót được. Nhưng có một điều mà tin chắc rằng, lúc đó con tuyệt đối không dựa vào ý chí và dũng khí mà chính là nhờ vào trí tuệ của mình để tìm đường thoát chết.
Người đang nói chính là Thu Sơn lão gia. Ông nhìn Thu Sơn Quân và nói một cách vô cảm:
- Thật không ngờ rằng nay con đã bị sư phụ của mình và Tô Ly dẫn dắt trở thành một kẻ chỉ biết tin lời đám thất phu. Con thật khiến cho ta cảm thấy rất thất vọng, thậm chí là có phần hối hận vì năm xưa đã đưa con tới Ly Sơn.
Thu Sơn Quân không nói câu nào mà chỉ lặng lẽ nhìn cha của mình.
Thu Sơn lão gia lắc đầu nói:
- Con có thể tỉnh lại bất luận là đối với con hay đối với Ly Sơn Kiếm Tông vốn là một chuyện tốt đẹp và may mắn vô cùng. Vì hiện tại chỉ có duy nhất mình con mới có thể giúp cho Ly Sơn tránh được nạn giệt vong, nhưng kết quả thì con đã làm những gì đây? Nếu như con nghĩ về ân tình sư đồ thì ta có thể nói rõ ràng cho con biết rằng, cho dù là Trường Sinh Tông hay Thu Sơn gia tộc và thậm chí là cả Thánh Hậu Nương Nương đều không muốn giết chết sư phụ của con. Chúng ta chỉ cho rằng vì sự việc của Thất Gian và Tô Ly nên sư phụ của con không thích hợp để nắm giữ quyền chủ trì đại cục của Ly Sơn Kiếm Tông nữa, nhưng ông ta vẫn sẽ có một vị trí trong Hội Trưởng lão Trường Sinh Tông. Ly Sơn chỉ cần nhận biết rõ tội ác của Tô Ly thì sẽ có thể đón chào được một tương lai tốt đẹp hơn, như vậy thì có gì là không đúng?
Giọng nói của Thu Sơn lão gia dần dần trở nên lạnh lẽo và nghiêm nghị:
- Ta là cha của con, điều này tất cả mọi người trên đại lục này đều biết. Tất cả những gì ta làm đều là vì muốn tốt cho con thôi, lẽ nào con không hiểu hay sao? Cho dù con có là thiên tài giỏi giang đến cỡ nào đi chăng nữa, con mới chưa đến hai mươi tuổi đã tu luyện Tụ Tinh Cảnh thành công đi chăng nữa thì chuyện ngày hôm nay liên quan đến quá nhiều việc phực tạp. Những chuyện này liệu con có đủ khả năng để giải quyết hay không?
Thu Sơn Quân lặng lẽ nhìn Thu Sơn lão gia và đột nhiên nói:
- Cha, rút cuộc thì cha muốn vì con làm những chuyện gì?
Thu Sơn lão gia nói:
- Chúng ta muốn cố gắng loại bỏ hết những mối dây dưa với Tô Ly và bóng ma của lão.
Thu Sơn Quân hỏi:
- Vì sao mọi người nhất định phải làm như vậy chứ?
Thu Sơn lão gia vô cảm nói:
- Chỉ có làm như vậy mới có thể đảm bảo được rằng Ly Sơn khi truyền tới tay con mới là nguyên ven trong sạch nhất.
Thu Sơn Quân trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Cha, cha biết con không phải là người như vậy rồi mà.
Thu Sơn lão gia nói:
- Đúng vật, nếu như con không muốn thì đừng nói Ly Sơn này, ngay cả thiên hạ trong tay con cũng sẽ không cần. Nhưng con cần phải hiểu rõ một điều rằng Tô Ly... chắc chắn sẽ bị chết ở Tầm Dương thành. Nếu như con muốn Ly Sơn Kiếm Tông vẫn có thể vững mạnh như trước đây thì con cần phải thể hiện dũng khí thực sự của mình, có cái nhìn chính diện vào hiện thực.
Thu Sơn Quân bình tĩnh nói:
- Vậy con nên giao nộp tiểu sư đệ, mời Chưởng môn thoái vị, tự mình kế vị. Làm như vậy có thể tránh được một trận nội loạn của Ly Sơn, có thể bảo toàn được thực lực để mưu đồ tương lại và vạn thế muôn đời, có phải vậy không?
Thu Sơn lão gia trầm giọng đáp lại:
- Lẽ nào làm như vậy không đúng hay sao?
- Nếu như cần bỏ mặc sự thật thì mới được coi là đối diện với hiện thực thì hiện thực đó con thà không đối diện thì hơn. Vì những ngày tháng sau này, chẳng có một ai bỏ qua không quan tâm đến mỗi một quyết định của mình, từ đó nhất định sẽ cảm thấy hối hận.
Thu Sơn Quân nhìn cha của mình và bốn vị Trưởng lão rồi nói tiếp:
- Các vị đã già rồi nên có thể sống thực tế hơn một chút, nhưng con vẫn còn trẻ tuổi. Nếu như chúng con còn có thể sống sót thì sau này trong những ngày tháng dài dằng dặc đó ắt hẳn sẽ có những đau khổ và hối hận về những quyết định không đúng trong quá khứ. Vì thế con sẽ không làm theo những gì mà các vị muốn.
Các vị đã già rồi, chúng con vẫn còn trẻ.
Tâm ý không thể giao lưu với nhau thì hành sự đương nhiên cũng sẽ không giống nhau.
Nghe những câu nói bình thản và kiên định của đại sư huynh, rất nhiều đệ tử Ly Sơn đột nhiên cảm thấy dường như thành tuyền hạ giáng xuống, mắt hơi ướt một chút, kiếm tâm thì đã được tấy một cùng trong sáng.
Thu Sơn lão gia nhìn con trai của mình, trong lòng biết bao những cảm xúc lẫn lộn, phức tạp đến không tưởng tượng được. Ông cảm thấy kiêu ngạo tự hào nhưng lại có phần bi thương; cảm thấy hài lòng nhưng lại có phần phẫn nộ. Vì trận chiến Ly Sơn Chi Loạn ngày hôm nay, Thu Sơn lão gia và rất nhiều cường giả Thiên Nam đã mất bao nhiêu thời gian để bố trận, sao bọn họ có thể để chỉ vì một tên thiếu niên mà khiến cho mọi chuyện thất bại cơ chứ. Thu Sơn Quân là đứa con giỏi giang nhất của Thu Sơn lão gia, cũng là tương lai của Thu Sơn gia tộc. Nhưng chuyện này không phải chỉ có liên quan đến một mình Thu Sơn Quân, đây là chuyện đại sự nghìn năm của Thu Sơn gia tộc.
Cuối cùng Thu Sơn lão gia cũng đưa ra quyết định.
Ông nhìn Thu Sơn Quân và nói một cách vô cảm:
- Thiên địa.
Đó là hai từ rất thông thường nhưng cùng với đó thì tất cả các đỉnh núi đều trở nên tĩnh lặng, những kiếm quang dường như cũng ảm đạm hơn vài phần.
Vì tất cả mọi người đều đã đoán được ra hai chữ Thiên địa mà Thu Sơn lão gia nói vào lúc này, xuất phát từ điển tích nào.
Đó là một phần đầu trong một đoạn kinh văn nổi tiếng có trong đạo điển của Quốc Giáo.
Thiên địa, sau đó là Phụ tử.
Đó là những đạo lý của tự nhiên, cũng là luân thường nhân gian.
Không ai có thể chống lại được.
Tất cả mọi người đều nhìn Thu Sơn Quân, chờ đợi câu trả lời của gã.
Hoặc là nói ra hai từ phụ tử, hoặc là trầm ngâm không nói gì.
Trầm ngâm không nói gì thì Thu Sơn Quân sẽ trở thành nghịch tử đại nghịch bất đạo.
Bạch Thái đỏ bừng mặt, gã biết lúc này đại sư huynh của mình chắc chắn phải đau khổ đến nhường nào.
Tiểu Tùng Cung nhìn Thu Sơn Quân thản nhiên nói:
- Lẽ nào ngươi lại chĩa mũi kiếm về phía cha mình hay sao?
Từ trong ánh mắt của tên Trưởng lão Trường Sinh Tông đó ánh lên hàm ý thương hại châm biếm. Đúng vậy, cho dù Thu Sơn Quân có mưu lược tinh thông, sát phạt quả quyết, trong tay còn nắm giữ Vạn Kiếm Đại Trận đi chăng nữa; cho dù gã có dám tiến hành Ngọc Thạch Chi Đốt đi chăng nữa thì lẽ nào gã lại dám giết cha của mình hay sao?
Thu Sơn Quân lặng thinh, nhìn về phía những dãy núi đằng xa.
Một lúc thật lâu sau, gã quay đầu lại nhìn cha mình rồi hành lễ một cách nghiêm trang.
Sau đó Thu Sơn Quân nói hai từ:
- Phụ tử.
Một cơn gió thoáng thổi qua những đỉnh núi tựa như một tiếng thở dài bất lực.
Xé áo đoạn nghĩa, xóa vết tuyệt giao, nhưng cho dù ngươi có cắt bỏ toàn bộ da thịt trên người xuống thì cũng không thể nào xóa bỏ đi một mối quan hệ gắn bó nhất trên thế gian này, đó chính là huyết mạch.
Thu Sơn Quân khá hoàn mỹ, túc trí đa mưu, anh hùng dũng cảm, đại nhân đại nghĩa, vậy nên sao gã có thể làm ra những chuyện bất hiếu vô đạo; sao có thể công kích cha của mình được?
Thu Sơn lão gia nhìn Thu Sơn Quân mà nói với một cảm xúc phức tạp trong lòng:
- Người trong thế gian này đều nói rằng con là một chân long huyết mạch hiếm có nghìn năm mới gặp, nhưng có ai nhớ rằng dòng máu đang chảy trong người con là huyết mạch của Thu Sơn gia tộc? Vẫn may là con không quên điều đó.
Thu Sơn Quân không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn ông ta, không biết vì sao ánh mắt đó của gã lại khiến cho người ta cảm thấy có chút sợ hãi.
Thu Sơn lão gia chẳng hiểu vì lẽ gì mà bỗng có một cảm giác không lành vô cùng, ông ta không muốn để cho mọi chuyện lại có sự thay đổi khác nữa, nên bèn nhanh chóng nói:
- Nếu con đã không muốn trở thành kẻ đại nghịch bất đạo thì còn không mau xóa bỏ thế trận Vạn Kiếm Đại Trận.
Thu Sơn Quân trầm ngâm một lúc rồi mới đáp lại:
- Cha, có thể là cha đã hiểu lầm ý của con rồi.
Mọi người đều cả thấy có chút kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ Thu Sơn lão gia nói hai chữ Thiên Địa, gã đối lại hai chữ Phụ Tử, có nghĩa là bản thân đã hiểu rằng mình không thể chống lại hai chữ luân thường đó rồi, lẽ nào Thu Sơn Quân còn có ý định khác?
Thu Sơn Quân nhìn Thu Sơn lão gia và nói:
- Phu từ tử hiếu, con buộc phải hiếu thuận tôn trọng cha, nhưng lẽ nào cha lại không bảo vệ con hay sao?
Sắc mặt của Thu Sơn lão gia trở nên khó coi, ông ta quát lên:
- Những lời nhảm nhí này ở đâu ra vậy.
Tất cả mọi người đều biết tuy Thu Sơn Quân sống trên Ly Sơn nhiều năm để học kiếm, nhưng Thu Sơn lão gia coi gã như trân châu bảo ngọc. Bất luận gã có yêu cầu gì, Thu Sơn lão gia đều hoàn toàn làm theo. Chính vì thế nên Thu Sơn gia tộc những năm qua đã chăm sóc cho đám đệ tử Ly Sơn rất nhiều. Nếu để nói về hai chữ bảo vệ thì Thu Sơn lão gia tuyệt đối là một người cha hoàn hảo.
Thu Sơn Quân nhìn cha mình rồi tiếp tục nói:
- Đúng vậy, những năm qua cha đã vì con mà làm biết bao việc, đã sắp xếp rất nhiều những đường đi nước bước. Bất luận là năm xưa đưa con tới Ly Sơn hay để cho con được gặp tổ sư thúc ở trong sơn động. Nếu tất cả đó đều là do cha sắp xếp thì trong tương lai Ly Sơn này chắc chắn sẽ phải thuộc về con, Trường Sinh Tông cũng có thể sẽ là của con, vậy thì còn sẽ là một Thánh nhân trẻ tuổi nhất. Nếu như con có thể kết hôn được với Từ sư muội thì chúng con sẽ trở thành một cặp vợ chồng Bạch Đế mới. Và sau khi Nam Bắc hợp lưu thì loài người ở đó sẽ trở thành những cư dân của chúng con. Chỉ vì những điều này mà cha đã nhân cơ hội lúc đó con vẫn còn đang tranh cướp lấy chìa khóa của Chu Viên thì bèn đi thuyết phục các vị tiền bối Thiên Nam tới Từ phủ bàn chuyện thành hôn. Hơn nữa cha biết rất rõ rằng Từ sư muội vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để được gả cho con, càng quá đáng hơn nữa là không biết cha đã dùng biện pháp gì để có thể thuyết phục cả Thánh Nữ, để cho bọn họ trong thời điểm đó điều chuyển Từ sư muội về Nam Khê Trai. Đúng vậy, cha đã làm rất nhiều chuyện vì con, sao có thể gọi là không yêu con được cơ chứ?
Nghe xong những lời này, tất cả mọi người đều yên lặng không phát ra bất cứ một tiếng động nào.
Những câu nói đó của Thu Sơn Quân rất mạnh mẽ, rất thẳng thắn, rất rõ ràng nhưng nội dung mà gã đề cập đến thì hoàn toàn trái ngược với sự việc hiện tại đang diễn ra.
Sắc mặt của Thu Sơn lão gia càng trở nên khó coi hơn:
- Rút cuộc là con muốn nói cái gì?
Thu Sơn Quân đáp lại:
- Con muốn nói rằng cha càng yêu con, hy sinh càng nhiều vì con thì ngày hôm nay cha và mọi người càng không thể có được bất cứ thành công nào. Ngược lại, con cần phải cảm ơn cha ngày hôm nay đã tới Ly Sơn để giúp con bình định trận phản loạn này. Vì sắp tới đây có lẽ sẽ là cha nên nghe theo những gì con sắp xếp.
Thu Sơn lão gia tức giận run người, ông thét lên:
- Nghịch tử, lẽ nào người muốn chĩa kiếm về phía ta hay sao?
- Con không dám.
Thu Sơn Quân bình tĩnh đáp lại rồi sau đó rút thanh Nghịch Lân Kiếm ra.
Một luồng kiếm quang rực sáng, chiếu rọi cả đỉnh núi, dường như có chân long đang ló đầu ra từ đám mây, hắt tới một vùng sáng rạng.
Thu Sơn lão gia đột nhiên như đoán được ra điều gì đó, thần sắc đột nhiên thay đổi, run rẩy hét lên:
- Nhanh chặn lấy nó, không được để cho nó thu kiếm lại.
Nghe thấy tiếng hét đó xong, Cung Phụng của Thu Sơn lão gia thần sắc trở nên căng thẳng, toàn thân phát ra một luồng khí dâng cao đến độ khiến cho người ta cảm thấy khủng hoảng.
Mãi cho tới lúc này, tất cả mọi người cuối cùng cũng mới xác nhận được rằng Cung Phụng quả nhiên có một sức mạnh phi thường. Chỉ cần có thời gian thì chưa biết chừng y có thể phá vỡ được thế trận tàn dư của Vạn Kiếm Đại Trận.
Đám đệ tử Ly Sơn và Bạch Thái không hiểu được đại sư huynh của mình tiếp theo sẽ làm gì, bọn chúng sau khi nghe thấy câu nói đó của Thu Sơn lão gia thì bèn tay nắm chặt kiếm mà bước lên phía trước một cách vô thức, dàn hàng ngang trước cửa động phủ.
Khắp nơi sáng loáng những kiếm quang, đám đệ tử Ly Sơn dàn kiếm trận, vây lấy Thu Sơn Quân đứng ra phía đằng sau bọn chúng.
Vị Cung Phụng đó của Thu Sơn lão gia không kịp thời ngăn được Thu Sơn Quân.
Không phải vì kiếm trận mà đám đệ tử đó vội vàng bày bố, cũng không phải vì Vạn Kiếm Đại Trận vẫn còn đang không ngừng chuyển động phía trước phủ động, mà chỉ bởi vì Thu Sơn Quân quá nhanh.
Trước khi Thu Sơn Quân xuất kiếm, dường như gã không hề suy nghĩ đắn đo một chút nào, không hề có bất cứ một tiếng vang kiếm tâm nào, chỉ tựa như một đứa trẻ con nghịch ngợm, suýt chút nữa thì ngã xuống giếng theo bản năng giương tay ra để túm lấy những gì chúng có thể bấu víu vào được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.