Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 411: Đệ tử Ly Sơn ở đâu?

Miêu Nị

09/12/2016

Vừa nói dứt lời, tất cả mọi người đều yên lặng.

Thu Sơn Quân nhìn đám đông rồi nói:

- Tổ sư thúc là nhân vật tầm cỡ như thế nào chứ, chưa cần nói đến việc ngài ấy và công chúa Ma tộc từng có quan hệ tình cảm, cứ cho là ngài ấy cưới nàng về làm vợ thì đã sao?

Tiểu Tùng Cung tức giận lắm, trong lòng thầm nghĩ những lời mà gã vừa nói quả thật hoang đường đến cỡ nào đây. Ngay cả đến đám đệ tử Ly Sơn cũng cảm thấy những gì mà đại sư huynh vừa mới nói quả thật không có chút đạo lý nào.

Thu Sơn Quân đương nhiên cảm nhận thấy được bầu không khí phía trước động phủ, gã nói:

- Nếu Tổ sư thúc cưới công chúa Ma tộc thì sẽ làm tổn hại đến lợi ích của loài người hay sao? Nếu như không có đến một chút ảnh hưởng nào thì ngài ấy làm như vậy có tội lỗi gì đây? Theo ta thì ngược lại loài người chúng ta mới là những người có lợi nhất.

Có người bất đồng phẫn nộ, hét lớn:

- Người và Ma không đội trời trung, sao có thể kết hôn được?

Tiều Tùng Cung thì mặt đỏ phừng phừng nói:

- Quả thật hoang đường đến tột đỉnh!

- Hai chữ hoang đường này dùng để chỉ những chuyện mà người thường không dám làm, những quyết định mà người khác không dám thực hiện.

Thu Sơn Quân nhìn Tiểu Tùng Cung một cách vô cảm rồi nói tiếp:

- Ly Sơn Kiếm Tông chúng ta từ đời Sư tổ khai phái cho đến Tổ sư thúc đến nay luôn làm những chuyện mà người trong thế gian này không dám làm, lập nên những chiến công mà người trong thế gian này không thực hiện được. Nếu như nói đó là hoang đường thì quả là hoang đường một cách tuyệt diệu đó.

Sau đó Thu Sơn Quân quay đầu nhìn về phía đám đệ tử Ly Sơn đang đứng ở trên đỉnh núi, gã nghiêm giọng thét lên:

- Tổ sư thúc dám giét chết Hoàng đế Ma tộc, dám cưới Công chúa Ma tộc, đó chính là tinh thần khí phách lẫy lừng cảu Ly Sơn chúng ta. Các ngươi thân là đệ tử của Ly Sơn, không những không thấy hãnh diện mà ngược lại còn cảm thấy nhụt chí, đường kiếm thể hiện ra không ổn định. Các ngươi thử nhìn lại xem bản thân mình có xứng đáng với phong thái của Ly Sơn chúng ta không, quả thật khiến cho ta thất vọng vô cùng.

Từng câu từng chữ của Thu Sơn Quân đanh thép như kiếm, uy lực tựa bạo phong. Gã mượn thế truyền âm trận pháp của Vạn Kiếm Đại Trận để truyền âm thanh đến từng ngóc ngách của đỉnh núi, truyền vào tới tận bên trong lòng của đám đệ tử Ly Sơn. Những câu nói của gã tựa âm vang tựa tiếng chuông, khiến cho tất cả mọi người đều phải bừng tỉnh.

Người trong thế gian đều biết rằng, Kiếm xuất Ly Sơn; kiếm giả vô cùng ưu tú và quyết đoán. Khí phách của Ly Sơn, phong thái của Ly Sơn được gói gọn trong hai từ ưu tú. Đứng trước mũi kiếm thì họ không biết đến quy tắc; không biết đến đạo lý; không bận tâm đến cái gọi là chuyện hoang đường nữa. Ly Sơn chỉ quan tâm đến kiếm ý chính đạo, tuyệt đối không chịu sự gò bó theo những cái khung mục nát.

Bạch Thái kích động vô cùng, trong lòng thầm nghĩ, đại sư huynh quả nhiên là có phong thái của một đại sư huynh. Một thoáng thôi đã bất ngờ khiến cho cả Ly Sơn này phải bừng tỉnh. Có vô số đệ tử Ly Sơn lúc trước còn do dự, thậm chí còn muốn đầu hàng, lúc này tất cả bọn họ đều cảm thấy vô cùng hổ thẹn, thậm chí mồ hôi vã ra như tắm.

Thu Sơn lão gia nhìn đứa con trai của mình chỉ cần dùng vài ba câu nói thôi đã khiến cho cả Ly Sơn này phải yên lặng trở lại, ông nhìn cảnh tượng những tia sáng của kiếm quang lướt qua gương mặt trắng bệch của mình mà trong lòng cảm thấy thật nhiều cảm xúc, thần thái dần trở nên lạnh lùng, rồi sau đó ông quay ra nhìn những quà biết đặt bên cạnh mình một cái. Thu Sơn gia chủ không hiểu Thu Sơn Quân định làm gì nữa, vì sao lại làm như vậy, nhưng ông ta vẫn phải chuẩn bị một số công việc. Đám người Tiểu Tùng Cung trở nên trầm lặng hơn, không thể không bắt đầu chuẩn bị công việc đàm phán tiếp theo. Thế nhưng tiến độ phát triển của sự việc lại vượt ra ngoài tưởng tượng của tất cả mọi người. Vì Thu Sơn Quân hoàn toàn không có ý định sẽ thương thảo với bọn họ.

Thu Sơn Quân giơ tay trái lên, khẽ khàng chấm nhẹ vào hơn chúc kiếm quang bên phía ngoài động phủ. Chỉ nghe thấy khẽ vang lên một tiếng ầm, một luồng kiếm ý phát ra từ ngón tay của gã, đâm trúng vào một thanh tiểu kiếm trông dáng vẻ có phần cũ kỹ. Thanh tiểu kiếm đó đột nhiên rời khỏi ta vầng ánh sáng của thanh kiếm, bay về phía bầu trời xanh thẳm trên đỉnh núi Ly Sơn.



Lúc này tất cả mọi người đều đã biết từ trước rằng Chưởng môn Ly Sơn từ lâu đã bí mật truyền Vạn Kiếm Đại Trận cho Thu Sơn Quân. Ngoài ra, việc đám người Tiểu Tùng Cung trước kia đã chỉ trích Chưởng môn muốn truyền lại vị trí Chưởng môn đó Thất Gian chứ không phải Thu Sơn Quân, nay đã trở thành một chuyện cười. Nhưng bọn chúng đều không ngờ được rằng Thu Sơn Quân lại có thể khống chế được thanh tiểu kiếm cổ đó.

- Chưởng Môn Lệnh Kiếm.

Tiểu Tùng Cung đột nhiên thay đổi sắc mặt, hét lên một tiếng, thanh kiếm giắt bên thắt lưng của y được rút ra để ngăn cản không cho thanh tiểu kiếm kia bay khỏi đỉnh núi.

Nhưng Thu Sơn Quân đã sớm có sự chuẩn bị, tay áo khẽ phất lên một cái, hàng chục đạo kiếm rời khỏi động phủ, lao thẳng đến chỗ Tiểu Tùng Cung. Hơn chục đạo kiếm đó chính là một bộ phận trong Vạn Kiếm Đại Trận có sức mạnh lớn nhất, chỉ e là khó mà có thể tưởng tượng được uy lực của nó. Tiểu Tùng Cung khiếp sợ vô cùng, nào đâu còn tâm trí mà lo đi chặn lại thanh tiểu kiếm đó nữa. Y vội vàng thu lại thành kiếm của mình và hấp tấp bước lên phía trước.

Choang choang choang choang choang.

Một tràng âm thanh va chạm liên tiếp của những thanh kiếm vang dội lên.

Hàng chục kiếm quang quay trở lại trước động phủ.

Tay áo của Tiểu Tùng Cung xuất hiện một vài vết kiếm chém, máu tươi từ từ ứa ra, sắc mặt của y khó coi vô cùng. Cho dù Tiểu Tùng Cung có là Trưởng lão có tư chất uyên thâm nhất Ly Sơn đi chăng nữa, có cảnh giới tu vi đã sớm đạt đến Tụ Tinh thượng cảnh đi chẳng nữa, cho dù trước kia ở trong Cung điện của Kinh đô, y chỉ có thua kém một chút Kim Ngọc Luật đi chăng nữa thì Tiểu Tung Cung cũng không phải là đối thủ đấu với Vạn Kiếm Đại Trận của Ly Sơn. Nếu như không phải đại bộ phận uy lực của Vạn Kiếm Đại Trận đã được sử dụng cho kiếm trận trong lòng núi để chuẩn bị đưa sức mạnh tinh nhuệ của Ly Sơn Kiếm Tông lên phương Bắc cứu viện cho Tô Ly nên hiện chỉ còn lại có hơn chục kiếm quang thì chỉ e lúc này Tiểu Tùng Cung đã mất mạng rồi.

Thanh tiểu kiếm đó đã bay lên tận trời cao. Một số đệ tử Ly Sơn có nhãn lực tốt một chút có thể nhìn thấy rõ vào phút chót, thanh tiểu kiếm đó phân thành ba đạo kiếm, bay về ba nơi.

Tên Trưởng lão họ Hồng của Giới Luật Đương phẫn nộ gào lên:

- Thu Sơn, ngươi dám xuất kiếm đối đầu với Trưởng lão, quả thực đại nghịch bất đạo.

Thu Sơn Quân nhìn chằm chằm vào lão ta và hét lên đáp trả:

- Hồng Chi Châu, ngươi dám dẫn theo người ngoài xông vào chủ sơn đỉnh, ý đổ mưu chức Chưởng môn, quả thực đại nghịch bất đạo.

Từng câu từng chữ của gã vẫn sắc nhọn như kiếm, cương trực thẳng thắn. Tuy cảnh giới của Thu Sơn Quân kém xa đám Trưởng lão Ly Sơn này, nhưng bất luận là uy lực giọng nói hay đối chiến, gã đều tỏ ra mình không hề thua kém một chút nào, khí thế lại càng vượt trội hơn.

Tên Trưởng lão của Giới Luật Đường cứng họng, không biết nên ứng phó ra sao nữa.

Thu Sơn Quân bước lên trước một bước rồi rành rọt quát lớn:

- Đám ba người Tiểu Tùng Cung tự ý xông vào chủ sơn đỉnh, mưu đoạt quyền Chưởng môn, câu kết với người ngoài làm phản. Ta phụng mệnh chưởng môn, tiến hành Vạn Kiếm Đại Trận. Ta tạm thời giữ trọng trách Chưởng môn, căn cứ theo môn quy quyết định đuổi ba người bọn chúng ta khỏi Ly Sơn, đồng thời truyền thư báo tới Thánh Nữ Phong, Trường Sinh Tông, Ly Cung để bố cáo chuyện xảy ra ngày hôm nay cho toàn thiên hạ được rõ.

Nghe xong những lời đó, tất cả mọi người đều kinh ngạc không thốt nên lời. Đâu có ai có thể tưởng tượng được rằng Thu Sơn Quân hành sự lại quyết đoán lạnh lùng đến như vậy, không hề để cho đối phương có bất cứ một cơ hội đàm phán nào. Gã gửi Chưởng Môn Lệnh Kiếm thông báo trục xuất ba vị Trưởng lão Ly Sơn ra khỏi Ly Sơn đến ba vị Đại Thánh. Chuyện đến nước này đã không còn khả năng để thay đổi được nữa, cũng đồng nghĩa Thu Sơn Quân đã cắt đứt tất cả cơ hội thỏa hiệp.

Sắc mặt của Thu Sơn lão gia trở nên khó coi dị thường, mãi cho tới lúc này ông vẫn không hiểu con trai của mình đang chuẩn bị làm gì. Thu Sơn Quân hai lần nhắc đến hai chữ người ngoài, điều này cũng đủ để thể hiện rằng bất luận là Tổ đình Trường Sinh Tông trên danh nghĩa hay Thu Sơn Gia, đã ở bên ngoài phạm vi Ly Sơn thì đều có thể là kẻ địch.

Thu Sơn Quân nhìn quanh một vòng rồi hỏi:



- Đệ tử Ly Sơn đâu? Mau cùng ta đuổi đám nghịch đồ này ra khỏi Ly Sơn.

Vẫn là xuất kiếm, một đường kiếm thông thấu tột cùng, Thu Sơn Quân không cần đám đồng môn suy nghĩ gì nữa. Chỉ cần bọn họ đưa ra quyết định, hơn nữa đó lại vừa vặn thích hợp với kiếm tâm của tất cả đám đệ tử Ly Sơn, đám đồng môn kia lẽ nào không phản ứng gì sao? Ngay cả hăn trăm đệ tự đi theo bọn ba người Tiểu Tùng Cung đều thể hiện một thái độ do dự, thậm chí là hổ thẹn.

Đệ tử Ly Sơn ở đâu? Những tiếng kiếm vang lên giữa khoảng không của các đỉnh núi, giữa những dải đỉnh núi dường như thay cho câu trả lời.

Vô số thanh kiếm rời khỏi bao đeo, kiếm thế ngùn ngụt, xông thẳng lên trời cao.

Nhìn những kiếm quang từ các đỉnh núi của Ly Sơn đang lao thẳng lên trời cao, Tiểu Tùng Cung tái mắt, hai tên Trưởng lão Giới Luật Đường thì nghiêm mặt lại; sắc mặt của vị Khương Trưởng lão phái Trường Sinh Tông trở nên khó coi vô cùng. Chỉ có duy nhất Thu Sơn lão gia nãy giờ cứ nhìn chằm chằm Thu Sơn Quân không nói câu nào.

Thu Sơn Quân không nhìn cha mình đến một cái, gã nói với đám người Tiểu Tùng Cung:

- Các ngươi còn không mau giương tay chịu trói, lẽ nào lại muốn chịu đựng cực hình vạn kiếm xuyên tâm hay sao.

Sau đó gã quay ra nhìn và nghiêm giọng nói với đám đệ tử Ly Sơn đi theo bọn người Tiểu Tùng Cung:

- Còn về các ngươi, chuyện cũ sẽ cho qua sao... đó là điều không thể. Nhưng vì hôm nay kết cục mới chỉ có người đổ máu chứ chưa có một ai thiệt mạng nên nếu như lúc này các ngươi hạ kiếm xuống thì ta sẽ căn cứ theo mức phạt thấp nhất của quy môn mà xử tội, có thể không đuổi các ngươi ra khỏi Ly Sơn.

Đám đệ tử đó ngay từ đầu khi đi cùng sư phụ xông vào chủ sơn đỉnh thì vốn đã thấy bất an. Khi Thu Sơn Quân xuất hiện đồng thời đứng về phía Chưởng môn thì bọn chúng đều thể hiện rõ thái độ do dự. Lúc này sau khi nghe xong câu nói đó thì bèn dằn vặt trong lòng một cách dữ dội.

Tiểu Tùng Cung tức giận quá mà cười điên dại. Thanh trường kiếm nắm trong tay, y nhìn Thu Sơn Quân mà nói:

- Thật hoang đường hết mức! Cho dù tất cả mọi người đều nhận định rằng sau này Ly Sơn Kiếm Tông bắt buộc sẽ do ngươi tiếp quản, thì hiện nay ngươi mới chỉ có hai mươi tuổi đầu, thân là đệ tử đời thứ ba của bổn phái, vậy mà nhà ngươi lại dám bất kính với những vị Trưởng lão là chúng ta đây, ngươi dám đuổi chúng ta ra khỏi môn phái. Ly Sơn Kiếm Tông chúng ta những năm qua để cho Tô Ly chủ trì đại cục quả thật đã làm bại hoại danh môn, đưa Ly Sơn vào tà đạo rồi.

Thu Sơn Quân nhìn y nói một cách chân thành:

- Tà nhân không đi đường chính nghĩa, thì trước mặt chính nhân nào đâu có tà lộ?

Tiểu Tùng Cung càng phẫn nộ hơn nữa, y thét lên:

- Lúc trước sư phụ của người dùng kiếm trận phong tỏa lại thông đạo giữa các đỉnh núi với chủ sơn đỉnh là vì không muốn để cho đám đệ tử phải chết dưới kiếm của chúng ta. Nay nếu như ngươi dám sử dụng Vạn Kiếm Đại Trận để đối phó với chúng ta, thì trong các đỉnh núi của Ly Sơn này sẽ có biết bao nhiêu người chết lẽ nà ngươi có biết không? Lẽ nào ngươi muốn Ly Sơn Kiếm Tông chỉ vì nội loạn mà hủy hoại trong một giây hay sao?

Nghe thấy vậy, kiếm quang giữa các đỉnh núi khẽ ngưng lại. Đám đệ tử Ly Sơn bọn Bạch Thái đều nhìn về phía Thu Sơn Quân, ánh mắt chan chứa sự bất an. Vì bọn họ đều hiểu rõ rằng Tiểu Tùng Cung nói không sai. Sức mạnh tinh nhuệ kiếm đường mạnh nhất của Ly Sơn Kiếm Tông lúc này đều bị khóa trên kiếm trận trong lòng núi. Tuy có tất nhiều đệ tử Ly Sơn ủng hộ cho Thu Sơn Quân và Chưởng môn, nhưng nếu xét về chiến lực thì bọn họ vẫn thua xa đám ba tên Tiểu Tùng Cung, những Trưởng lão thế hệ thứ hai có cảnh giới thâm hậu. Chứ càng không nói đến việc hôm nay theo bọn chúng lên đỉnh núi này con có vị Trưởng lão Trường Sinh Tông và hơn hết là còn có sự hiện diện của Thu Sơn lão gia và vị Cung Phụng của Thu Sơn phủ, có cảnh giới thâm uyên không lường được đó.

Điều đáng nói đến là đại bộ phận sức mạnh của Vạn Kiếm Đại Trận đều được sử dụng để sắp xếp truyền tải kiếm trận. Cho dù Thu Sơn Quân và đám đệ tử Ly Sơn đều đồng lòng muốn quyết tử bảo vệ Ly Sơn thì cũng chưa chắc chắn có thể đánh lui được quân địch cường mạnh đến như vậy. Nếu hai bên quả thực muốn quyết đấu sống mái một phen thì chỉ e cho dù Thu Sơn Quân có đủ khả năng phát huy hết những uy lực còn lại của Vạn Kiếm Đại Trận thì cũng sẽ khiến cho Ly Sơn này máu chảy thành sông, những đệ tử trung thành với Ly Sơn sẽ bị thiệt mạng không biết bao nhiêu người, làm như vậy thực có đáng hay không?

Thu Sơn Quân nhìn vầng mây và kiếm quang ở giữa các đỉnh núi, khẽ nhướn mày một cái. Tất cả mọi người đều hiểu rằng gã đã chuẩn bị sẵn sàng để xuất kiếm. Ngay tiếp sau đó Thu Sơn Quân sẽ xuất kiếm, hiện tại gã đã trục xuất hai tên Trưởng lão của Giới Luật Đường rời khỏi Ly Sơn, vì thế nên hiện tại Ly Sơn Pháp Kiếm đang ở trong lồng ngực của gã. Có Ly Sơn Pháp Kiếm ở đây, không có gì là đáng hay không đáng, chỉ có nên hay không nên.

Bạch Thái đã hiểu rồi, gã không nhiều lời thêm nữa, cầm kiếm đi ra đứng phía sau đại sư huynh, nhìn kẻ địch cường mạnh hơn mình nhiều lần một cách bình thản và kiên định.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook