Quyển 2 - Chương 355: Chết một người (p1)
Miêu Nị
09/12/2016
Ngươi thật sự tên Từ Sinh sao? Ngươi thật là đệ tử của Tuyết Sơn Tông
sao? Ngươi còn chưa biết ta tên Từ Hữu Dung mà? Không ai biết chúng ta
từng sánh vai trong thảo nguyên, cùng trải qua sinh tử. Thân nhân hay sư trưởng của ngươi sẽ bi thương, nhưng ta. . . cả tư cách bi thương cũng
không có, đây mới là chuyện bi thương nhất.
Ngay lúc xe Thanh Diệu Thập Tam Ti rời đi không lâu, ngoài Hán Thu Thành lại xảy ra một chuyện bi thương.
Có người muốn chết.
Năm nay Chu Viên mở ra, bởi vì âm mưu của Ma tộc nên tu giả nhân loại thương vong thê thảm và nghiêm trọng, theo đạo lý mà nói, cái chết là chuyện bình thường.
Nhưng người sắp chết là Ly Sơn Kiếm Tông Lương Tiếu Hiểu.
Chuyện này trở thành không hề tầm thường, còn làm cho người khác bi thương.
Sau đó, sự bi thương nhanh chóng biến thành phẫn nộ.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, giết chết Lương Tiếu Hiểu không phải Ma tộc, mà là Chiết Tụ.
Xe Thanh Diệu Thập Tam Ti rời đi, các nữ đệ tử thì ở lại. Các nàng và các đệ tử của Nam Khê Trai, còn có những giáo sĩ Ly Cung ở trong rừng trị thương cho mọi người.
Mấy năm nay giới tu hành đúng là hoa tươi đua nở, năm nay Đại Triều Thí là đại niên, hơn nữa đạo tinh quang trong Thiên Thư Lăng giúp vài chục thanh niên tuổi trẻ chưa đầy hai mươi vượt qua sinh tử quan, thành công Thông U, tương lai thế giới nhân loại thoạt nhìn vô cùng rạng rỡ, nhưng mà ai có thể ngờ hành trình tới Chu Viên lại xảy ra chuyện lớn như vậy, bất kể là quốc giáo hay triều đình hay tông giáo phía nam đều vô cùng khẩn trương.
Cũng may những người bị thương cũng không quá nặng, đại bộ phận đều là bị thương lúc thoát khỏi Chu Viên, trải qua trị liệu đơn giản là không có trở ngại. Còn có vài chục người bị Ma tộc cường nhân đánh lén được Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh trị liệu qua, vấn đề cũng không lớn.
Trong số này, thương thế của Thất Gian nặng nhất, đạo kiếm âm hiểm trực tiếp đâm xuyên qua bụng nàng, cắt nát kinh mạch, hơn nữa hơn mười ngày đêm bôn ba trốn chết cùng với tác dụng của dược vật, bây giờ vẫn đang hôn mê, không biết khi nào mới tỉnh lại, một Ly Sơn trưởng lão ở bên chăm sóc nàng sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Thất Gian có Ly Sơn sư trưởng tiếp nhận, Chiết Tụ đương nhiên không tiện tới gần, nhưng cũng không có rời xa, hắn đứng ở một gốc cây không xa nhắm mắt lại, so với cảnh tượng ồn ào trong rừng thì có vẻ cô đơn.
Kỳ thật hắn cũng bị thương nặng, nhất là độc Nam Khách hạ trong cơ thể hắn sớm đã lan ra, nhưng hắn không hề yêu cầu Ly Cung Giáo Sĩ trị thương, ngoài vẻ tái nhợt thì không còn gì khác, chưa nói vẻ từ người khác ngoài ngàn dặm, những người từng nghe đồn về hắn cũng sẽ không chủ động tiến lên hỏi han.
Ly Sơn trưởng lão quay đầu nhìn Chiết Tụ, trong ánh mắt có chất vấn có cảnh giác, muốn hỏi gì đó nhưng lại quay đầu đi, tập trung tinh thần lên Thất Gian vẫn đang hôn mê.
Thất Gian làm đệ tử cuối của Ly Sơn Kiếm Tông chưởng môn, thân phận địa vị bất đồng, mới ra khỏi Chu Viên đã có hai vị Ly Cung hồng y giáo chủ cẩn thận thăm khám, xác nhận tính mạng không lo, nhưng thương thế rất nặng, nhất là kinh mạch đứt rời và hôn mê bất tỉnh chưa có cách giải quyết, nhất định phải mau chóng mang về kinh đô hoặc là Ly Sơn
Ly Sơn trưởng lão biết thân thế của Thất Gian thì lại bất an, nếu nàng thật sự bị thương nặng không dậy nổi, ai biết sư thúc sẽ phát điên thế nào, mà điều làm hắn bất an thậm chí có chút mơ hồ sợ hãi chính là vết thương bởi kiếm trên bụng nàng.
Kiếm có kiếm ý, vết thương bởi kiếm sẽ có kiếm ý lưu lại, Ly Sơn tu kiếm, vị trưởng lão này chỉ cần liếc mắt nhìn đã phát giác, thanh kiếm làm trọng thương Thất Gian đến từ đâu.
Điều hắn bất an là bỗng nhiên ở sâu trong rừng truyền đến mấy tiếng kinh hô:
- Người đâu mau tới.
Ly Sơn trưởng lão xoay người thấy hình ảnh đó, vẻ mặt đột biến, cũng bất chấp Thất Gian, chỉ bảo đệ tử ở bên chăm sóc rồi hất văng đám đông vây quanh, phẫn nộ quát:
- Có chuyện gì?.
Một cái cáng được vây quanh, người nằm trên cáng cứu thương là Lương Tiếu Hiểu.
Lương Tiếu Hiểu không biết bị trọng thương thế nào, trên người có hơn mười mũi kiếm xuyên thủng, hai đệ tử Nam Khê Trai hay hắn băng bó, nhưng mà không ngăn được máu tươi tràn ra, hình ảnh cực kỳ khốc liệt.
Sắc mặt hắn trắng như tờ giấy, đôi môi phát xanh, ánh mắt ảm đạm, hơi thở mỏng manh, thiếu niên thiên tài bây giờ cách tử vong chỉ còn một con đường, hai đệ tử Nam Khê Trai ngồi bên không ngừng dùng băng vải thay hắn cầm máu, lại thủy chung không thành thì không khỏi hoảng loạn, một nữ đệ tử khóc ra thành tiếng, nức nở nói:
- Lương sư huynh, huynh không thể xảy ra chuyện được.
Trong rừng tĩnh mịch, đám người rung động không nói gì. Lương Tiếu Hiểu không phải tu giả bình thường mà là Ly Sơn Kiếm Tông nội môn đệ tử, là một trong Thần Quốc Thất Luật, một trong năm cái tên đứng đầu Đại Triều Thí, nhưng mà hiện tại hắn sắp chết.
Đây là sao? Là ai tổn thương hắn?
Một Ly Cung hồng y giáo chủ vội vàng chạy tới, xem tình hình kinh hãi, không chút do dự sử dụng Thánh Quang Thuật, tuyệt không keo kiệt truyền vào thân thể của Lương Tiếu Hiểu.
Không gian an tĩnh, mọi người khẩn trương cùng đợi. Một lát sau, máu trên người Lương Tiếu Hiểu đã ngừng lại, nhưng mà... sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt, ánh mắt vẫn ảm đạm, vị kia hồng y giáo chủ chậm rãi lắc lắc đầu.
Nhìn vẻ mặt vị hồng y giáo chủ, thân thể Ly Sơn trưởng lão hơi lay động hai cái, cưỡng ép chống đỡ, nghe vài người nói mới biết Lương Tiếu Hiểu được Trang Hoán Vũ cõng ra thì dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang.
- Đã có chuyện gì?
Trên người Trang Hoán Vũ cũng có mấy vết thương từ kiếm, chỉ có điều không nặng, sắc mặt cũng rất yếu ớt nhưng không phải do thương thế mà là tâm thần kích động, nghe Ly Sơn trưởng lão quát hỏi, hắn nhìn Lương Tiếu Hiểu trên cáng cứu thương, có chút do dự.
Lương Tiếu Hiểu nằm trên cáng cứu thương, tinh thần so với lúc trước tốt hơn một chút, hơi thở mạnh hơn, song khi ánh mặt trời chiếu xuống có thể nhìn thấy ngoài xiêm y của hắn mơ hồ xuất hiện một vài thứ như mảnh vỡ ngọc lưu ly.
Đó là dấu hiệu tán công, vị thần quốc tam luật sắp chết.
Trong rừng càng thêm tĩnh mịch, bi ý dần dần dày thêm, thiếu nữ Nam Khê Trai lại cất tiếng khóc.
Ly Sơn trưởng lão nhìn Trang Hoán Vũ quát lên:
- Nói.
Cùng với tiếng hét, một đạo kiếm ý hung bạo bao vây Trang Hoán Vũ, dường như chỉ phải Trang Hoán Vũ còn chậm trễ, đạo kiếm ý sẽ gặp trực tiếp chém hắn thành mảnh vỡ.
Trang Hoán Vũ cũng không phải người thường, hắn là học sinh của Thiên Đạo Viện, nhưng mà lúc này Ly Sơn trưởng lão không hề cố kỵ, cũng đó có thể thấy hắn phẫn nộ đến trình độ nào.
Làm lần làm kẻ chủ trì mở ra Chu Viên, Chu Lạc đã đi vào giữa, hắn đương nhiên không thể nhìn Trang Hoán Vũ chết đi như vậy, nhìn Ly Sơn trưởng lão nói:
- Bình tĩnh một chút.
Ngay vào lúc này, một âm thanh suy yếu trên cáng cứu thương vang lên.
- Sư thúc, không liên quan tới Hoán Vũ.
Ly Sơn trưởng lão nhìn Lương Tiếu Hiểu, thanh âm khẽ run nói:
- Là ai làm ngươi bị thương thành như vậy?
Ngay lúc xe Thanh Diệu Thập Tam Ti rời đi không lâu, ngoài Hán Thu Thành lại xảy ra một chuyện bi thương.
Có người muốn chết.
Năm nay Chu Viên mở ra, bởi vì âm mưu của Ma tộc nên tu giả nhân loại thương vong thê thảm và nghiêm trọng, theo đạo lý mà nói, cái chết là chuyện bình thường.
Nhưng người sắp chết là Ly Sơn Kiếm Tông Lương Tiếu Hiểu.
Chuyện này trở thành không hề tầm thường, còn làm cho người khác bi thương.
Sau đó, sự bi thương nhanh chóng biến thành phẫn nộ.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, giết chết Lương Tiếu Hiểu không phải Ma tộc, mà là Chiết Tụ.
Xe Thanh Diệu Thập Tam Ti rời đi, các nữ đệ tử thì ở lại. Các nàng và các đệ tử của Nam Khê Trai, còn có những giáo sĩ Ly Cung ở trong rừng trị thương cho mọi người.
Mấy năm nay giới tu hành đúng là hoa tươi đua nở, năm nay Đại Triều Thí là đại niên, hơn nữa đạo tinh quang trong Thiên Thư Lăng giúp vài chục thanh niên tuổi trẻ chưa đầy hai mươi vượt qua sinh tử quan, thành công Thông U, tương lai thế giới nhân loại thoạt nhìn vô cùng rạng rỡ, nhưng mà ai có thể ngờ hành trình tới Chu Viên lại xảy ra chuyện lớn như vậy, bất kể là quốc giáo hay triều đình hay tông giáo phía nam đều vô cùng khẩn trương.
Cũng may những người bị thương cũng không quá nặng, đại bộ phận đều là bị thương lúc thoát khỏi Chu Viên, trải qua trị liệu đơn giản là không có trở ngại. Còn có vài chục người bị Ma tộc cường nhân đánh lén được Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh trị liệu qua, vấn đề cũng không lớn.
Trong số này, thương thế của Thất Gian nặng nhất, đạo kiếm âm hiểm trực tiếp đâm xuyên qua bụng nàng, cắt nát kinh mạch, hơn nữa hơn mười ngày đêm bôn ba trốn chết cùng với tác dụng của dược vật, bây giờ vẫn đang hôn mê, không biết khi nào mới tỉnh lại, một Ly Sơn trưởng lão ở bên chăm sóc nàng sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Thất Gian có Ly Sơn sư trưởng tiếp nhận, Chiết Tụ đương nhiên không tiện tới gần, nhưng cũng không có rời xa, hắn đứng ở một gốc cây không xa nhắm mắt lại, so với cảnh tượng ồn ào trong rừng thì có vẻ cô đơn.
Kỳ thật hắn cũng bị thương nặng, nhất là độc Nam Khách hạ trong cơ thể hắn sớm đã lan ra, nhưng hắn không hề yêu cầu Ly Cung Giáo Sĩ trị thương, ngoài vẻ tái nhợt thì không còn gì khác, chưa nói vẻ từ người khác ngoài ngàn dặm, những người từng nghe đồn về hắn cũng sẽ không chủ động tiến lên hỏi han.
Ly Sơn trưởng lão quay đầu nhìn Chiết Tụ, trong ánh mắt có chất vấn có cảnh giác, muốn hỏi gì đó nhưng lại quay đầu đi, tập trung tinh thần lên Thất Gian vẫn đang hôn mê.
Thất Gian làm đệ tử cuối của Ly Sơn Kiếm Tông chưởng môn, thân phận địa vị bất đồng, mới ra khỏi Chu Viên đã có hai vị Ly Cung hồng y giáo chủ cẩn thận thăm khám, xác nhận tính mạng không lo, nhưng thương thế rất nặng, nhất là kinh mạch đứt rời và hôn mê bất tỉnh chưa có cách giải quyết, nhất định phải mau chóng mang về kinh đô hoặc là Ly Sơn
Ly Sơn trưởng lão biết thân thế của Thất Gian thì lại bất an, nếu nàng thật sự bị thương nặng không dậy nổi, ai biết sư thúc sẽ phát điên thế nào, mà điều làm hắn bất an thậm chí có chút mơ hồ sợ hãi chính là vết thương bởi kiếm trên bụng nàng.
Kiếm có kiếm ý, vết thương bởi kiếm sẽ có kiếm ý lưu lại, Ly Sơn tu kiếm, vị trưởng lão này chỉ cần liếc mắt nhìn đã phát giác, thanh kiếm làm trọng thương Thất Gian đến từ đâu.
Điều hắn bất an là bỗng nhiên ở sâu trong rừng truyền đến mấy tiếng kinh hô:
- Người đâu mau tới.
Ly Sơn trưởng lão xoay người thấy hình ảnh đó, vẻ mặt đột biến, cũng bất chấp Thất Gian, chỉ bảo đệ tử ở bên chăm sóc rồi hất văng đám đông vây quanh, phẫn nộ quát:
- Có chuyện gì?.
Một cái cáng được vây quanh, người nằm trên cáng cứu thương là Lương Tiếu Hiểu.
Lương Tiếu Hiểu không biết bị trọng thương thế nào, trên người có hơn mười mũi kiếm xuyên thủng, hai đệ tử Nam Khê Trai hay hắn băng bó, nhưng mà không ngăn được máu tươi tràn ra, hình ảnh cực kỳ khốc liệt.
Sắc mặt hắn trắng như tờ giấy, đôi môi phát xanh, ánh mắt ảm đạm, hơi thở mỏng manh, thiếu niên thiên tài bây giờ cách tử vong chỉ còn một con đường, hai đệ tử Nam Khê Trai ngồi bên không ngừng dùng băng vải thay hắn cầm máu, lại thủy chung không thành thì không khỏi hoảng loạn, một nữ đệ tử khóc ra thành tiếng, nức nở nói:
- Lương sư huynh, huynh không thể xảy ra chuyện được.
Trong rừng tĩnh mịch, đám người rung động không nói gì. Lương Tiếu Hiểu không phải tu giả bình thường mà là Ly Sơn Kiếm Tông nội môn đệ tử, là một trong Thần Quốc Thất Luật, một trong năm cái tên đứng đầu Đại Triều Thí, nhưng mà hiện tại hắn sắp chết.
Đây là sao? Là ai tổn thương hắn?
Một Ly Cung hồng y giáo chủ vội vàng chạy tới, xem tình hình kinh hãi, không chút do dự sử dụng Thánh Quang Thuật, tuyệt không keo kiệt truyền vào thân thể của Lương Tiếu Hiểu.
Không gian an tĩnh, mọi người khẩn trương cùng đợi. Một lát sau, máu trên người Lương Tiếu Hiểu đã ngừng lại, nhưng mà... sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt, ánh mắt vẫn ảm đạm, vị kia hồng y giáo chủ chậm rãi lắc lắc đầu.
Nhìn vẻ mặt vị hồng y giáo chủ, thân thể Ly Sơn trưởng lão hơi lay động hai cái, cưỡng ép chống đỡ, nghe vài người nói mới biết Lương Tiếu Hiểu được Trang Hoán Vũ cõng ra thì dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang.
- Đã có chuyện gì?
Trên người Trang Hoán Vũ cũng có mấy vết thương từ kiếm, chỉ có điều không nặng, sắc mặt cũng rất yếu ớt nhưng không phải do thương thế mà là tâm thần kích động, nghe Ly Sơn trưởng lão quát hỏi, hắn nhìn Lương Tiếu Hiểu trên cáng cứu thương, có chút do dự.
Lương Tiếu Hiểu nằm trên cáng cứu thương, tinh thần so với lúc trước tốt hơn một chút, hơi thở mạnh hơn, song khi ánh mặt trời chiếu xuống có thể nhìn thấy ngoài xiêm y của hắn mơ hồ xuất hiện một vài thứ như mảnh vỡ ngọc lưu ly.
Đó là dấu hiệu tán công, vị thần quốc tam luật sắp chết.
Trong rừng càng thêm tĩnh mịch, bi ý dần dần dày thêm, thiếu nữ Nam Khê Trai lại cất tiếng khóc.
Ly Sơn trưởng lão nhìn Trang Hoán Vũ quát lên:
- Nói.
Cùng với tiếng hét, một đạo kiếm ý hung bạo bao vây Trang Hoán Vũ, dường như chỉ phải Trang Hoán Vũ còn chậm trễ, đạo kiếm ý sẽ gặp trực tiếp chém hắn thành mảnh vỡ.
Trang Hoán Vũ cũng không phải người thường, hắn là học sinh của Thiên Đạo Viện, nhưng mà lúc này Ly Sơn trưởng lão không hề cố kỵ, cũng đó có thể thấy hắn phẫn nộ đến trình độ nào.
Làm lần làm kẻ chủ trì mở ra Chu Viên, Chu Lạc đã đi vào giữa, hắn đương nhiên không thể nhìn Trang Hoán Vũ chết đi như vậy, nhìn Ly Sơn trưởng lão nói:
- Bình tĩnh một chút.
Ngay vào lúc này, một âm thanh suy yếu trên cáng cứu thương vang lên.
- Sư thúc, không liên quan tới Hoán Vũ.
Ly Sơn trưởng lão nhìn Lương Tiếu Hiểu, thanh âm khẽ run nói:
- Là ai làm ngươi bị thương thành như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.