Quyển 2 - Chương 354: Lý do bi thương.
Miêu Nị
09/12/2016
Từ Hữu Dung nhìn ra ngoài cửa sổ không nói được một lời, chờ người kia
từ Chu Viên đi ra, rèm cửa xe đã hạ nhưng lại không che được tầm mắt của nàng.
Thời gian tiếp tục vô tình trôi qua, thái dương chậm rãi xuất hiện, ánh mặt trời di động, từ tường thành Hán Thu Thành chuyển qua quan đạo cho đến chiếu sáng cả thế giới, cũng xuyên qua bức màn chiếu vào trong xe, dừng trên gương mặt nàng khiến sắc mặt nàng càng ngày càng tái nhợt.
Rời khỏi Chu Viên, nàng trước tiên nói cho Mai Lý Sa giáo chủ và Chu Lạc biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, bầu trời trong Chu Viên đang sụp đổ, sở dĩ những người này có thể có thời gian rời khỏi là nhờ một thiếu niên ở trong thảo nguyên Chu Lăng dùng ô chống không trung, nhất định phải mau chóng nghĩ biện pháp đi cứu hắn.
Nếu nàng không phải Từ Hữu Dung, Mai Lý Sa và Chu Lạc nhất định sẽ cho nàng điên rồi, nhưng mặc dù nàng là Từ Hữu Dung, Mai Lý Sa và Chu Lạc vẫn tin tưởng nàng, nhưng lại cũng không có cách nào đi cứu thiếu niên đang một mình ở Chu Lăng chống không trung —— chỉ có Thông U Cảnh mới có thể tiến nhập Chu Viên, hơn nữa theo lời nàng nói, muốn cứu thiếu niên kia cần cường nhân cảnh giới cao hơn. Chu Lạc có năng lực này, nhưng Chu Viên đang sụp đổ, phi thường không ổn định, hắn chỉ cần đi vào Chu Viên, tiểu thế giới trong nháy mắt sẽ hủy diệt.
Không ai có thể cứu thiếu niên kia, chỉ có thiếu niên kia tự cứu mình, cho nên Từ Hữu Dung cũng không thể làm gì, chỉ có thể chờ hắn. Lúc này, một sư tỷ của Thanh Diệu Thập Tam Ti vội vàng đi tới bên cửa xe, cách rèm nói với nàng:
- Không có người tên Từ Sinh, hơn nữa ta đã điều tra, Tuyết Sơn Tông năm nay không có ai tới.
Từ Hữu Dung trầm mặc một lát, hỏi:
- Còn bao nhiêu người chưa ra?
- Còn có bốn mươi mấy người.
Vị Thanh Diệu Thập Tam Ti sư tỷ do dự một chút, hạ giọng nói nói:
- Quốc Giáo Học Viện Trần Trường Sinh... Cũng chưa đi ra.
Nói ra những lời này, nàng rất lo lắng cho tình huống của Từ Hữu Dung, nàng nghĩ Từ Hữu Dung quan tâm đến vị hôn phu mới bảo mình đi tìm hiểu việc này, nhưng mà Từ Hữu Dung không có phản ứng gì, điều này làm cho nàng có chút bất ngờ.
Người Từ Hữu Dung đang đợi không phải Trần Trường Sinh —— danh sách người tiến vào Chu Viên không có Tuyết Sơn Tông đệ tử Từ Sinh, nhưng nàng rất rõ ràng, tên Tuyết Sơn Tông đệ tử Từ Sinh kia đang ở Chu Viên dùng vạn kiếm hình thành một ô lớn chống đỡ.
Tiến vào Chu Viên sử dụng dùng tên giả, thậm chí được Ly Cung ngầm đồng ý thay đổi tông phái cũng là chuyện bình thường, nàng nghĩ, nếu Từ Sinh đệ tử thiên tài được Tuyết Sơn Tông ký thác hy vọng phục hưng thì cũng giống như nàng dùng thân phận khác tiến vào Chu Viên, trên danh sách không thể tra ra được.
Trên thực tế, nàng vốn cũng không gửi gắm hi vọng vào danh sách kia, ra khỏi Chu Viên, nàng vẫn trầm mặc ngồi bên cửa xe nhìn vào trong rừng cây, nàng rất tin tưởng mình không bỏ qua một ai, bởi vì ánh mắt nàng còn chưa chớp lấy một lần.
Nàng nhìn thấy rất nhiều sư huynh sư đệ của Trường Sinh Tông, thấy được một vài đồng môn của Nam Khê Trai, thấy được người bị thương được mình cứu chữa, thấy được Thất Gian nằm trên lưng thiếu niên Lang Tộc, nhưng không hề thấy hắn.
Cuối cùng, mấy bóng người dắt díu ra khỏi sương mù, sau đó trong sương mù bạo xuất khí tức khủng bố, khí tức bối rối bất an, dường như bất cứ lúc nào sẽ biến mất, đồng thời trong sương mù như ẩn như hiện Chu Viên hoa đình, đột nhiên vặn vẹo phân giải thành vô số hình ảnh, dường như sắp sửa biến mất.
Nhìn hình ảnh này, Mai Lý Sa càng thêm già nua, Chu Lạc nhẹ nhàng bay lên, khi cầu vồng gãy đôi, một đạo kiếm quang sáng ngời từ trong tay của hắn chém rụng mặt đất, trực tiếp sinh ra lá chắn hùng mạnh ngăn cách thế giới trong sương mù và thế giới chân thật.
Ầm một tiếng nổ truyền khắp mấy trăm dặm quanh Hán Thu Thành.
Mặc dù Chu Lạc thân là Bát Phương Phong Vũ, có thể nói là một trong những người mạnh nhất đại lục, toàn lực chém một kiếm này cũng không hoàn toàn che lấp khí tức cường đại, một cơn lốc cuốn lá cây và bùn đất quay cuồng , gào thét không ngừng, nháy mắt cắn nuốt quan đạo, cho đến khi đụng phải tường Hán Thu Thành mới dừng.
Gió bụi thu lại, thế giới một lần nữa khôi phục ánh sáng, trong rừng cây đầy tiếng rên rỉ và ho khụ khụ. Mọi người nhìn rừng cây, chỉ thấy sương mù đã tan, nhưng mà tòa thành vốn nên nằm sau sương mù... Không ngờ đã biến mất vô tung
Cửa Chu Viên biến mất, Chu Viên cũng đã biến mất, không biết về sau còn ai có thể một lần nữa mở ra Chu Viên. Mặc dù có thể mở ra thì cũng không có ý nghĩa gì, Chu Viên sụp đổ tỏa ra năng lượng, trực tiếp hư hóa một tòa thanh sơn, bản thân Chu Viên làm sao có thể còn tồn tại?
Trong rừng lặng ngắt như tờ, chim chóc bị kinh sợ bay tán loạn bị khí tức của Chu Viên đánh chết, nằm giữa lá rụng và bùn đất.
Phá vỡ an tĩnh chính là tiếng khóc bi thương, rất nhiều sư trưởng tông phái học viện vẻ mặt buồn bã, còn có rất nhiều người trẻ tuổi quỳ rạp xuống bên thi thể đồng môn khóc rống không ngừng. Ly Cung Giáo Sĩ và quan viên tiến hành thống kê, xác nhận nhân loại tiến vào Chu Viên còn hai mươi bảy người chưa đi ra, chỉ có điều không biết những người kia sớm đã chết trong âm mưu của Ma tộc hay chết trong lúc Chu Viên sụp đổ, mà lúc này trong rừng còn có hơn mười cỗ thi thể.
Bụi đất che khuất ánh sáng, cũng che đi tầm mắt, khiến gương mặt Từ Hữu Dung mờ đi vài phần.
Nàng nhắm mắt lại, lông mi thật dài khẽ động.
Nàng không nói gì, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve con chim trĩ bên cạnh, tay run nhè nhẹ.
- Đi thôi.
Nàng hạ giọng nói.
Xe của Thanh Diệu Thập Tam Ti theo quan đạo rời đi.
Trên quan đạo, nàng có thể nhìn thấy cảnh những người bị thương nằm trên cáng rên rỉ.
Điều này làm cho nàng có chút khổ sở.
Ở Chu Viên đêm đó, nàng và Trần Trường Sinh chưa từng gặp nhau nhưng lại không ngừng cứu người, những người bị thương này là do bọn họ cứu ra.
Mà Trần Trường Sinh, lại không thể ra khỏi Chu Viên.
Nàng giờ mới hiểu được một sự thật, tiểu đạo sĩ mấy năm trước viết thư cho nàng... cũng đã chết.
Nàng vốn nghĩ mình sẽ không vì hắn mà khổ sở, nhưng phát hiện, nàng vẫn còn có chút khổ sở.
Nếu như không có phần hôn ước đó, hắn sẽ không tới đến kinh đô, sẽ không tham gia Đại Triều Thí, sẽ không tiến vào Quốc Giáo Học Viện, cũng sẽ không đi vào Chu Viên, đương nhiên cũng sẽ không chết, hắn hiện tại hẳn còn ở Tây Ninh trấn, ở trong miếu làm bạn với ba nghìn đạo tạng.
Nàng vốn đã sớm quên đi, nhưng lúc này không biết vì sao lại nhớ đến, năm đó Trần Trường Sinh từng nói trong thư, hàng ngày phải học thuộc đạo tạng khiến hắn cảm thấy rất vất vả, nhưng... có vất vả vẫn tốt hơn chết, không phải sao?
Bánh xe đi trên quan đạo, phát ra âm thanh lộc cộc như tiếng biệt ly.
Ai rồi cũng phải học cách biệt ly.
Biệt ly luôn làm người ta sầu não khổ sở, nàng là Từ Hữu Dung, nhưng nàng cũng là thiếu nữ mới mười lăm tuổi.
Khiến nàng khổ sở chính là, người nàng đợi kia, đến cuối cùng vẫn không xuất hiện
Thời gian tiếp tục vô tình trôi qua, thái dương chậm rãi xuất hiện, ánh mặt trời di động, từ tường thành Hán Thu Thành chuyển qua quan đạo cho đến chiếu sáng cả thế giới, cũng xuyên qua bức màn chiếu vào trong xe, dừng trên gương mặt nàng khiến sắc mặt nàng càng ngày càng tái nhợt.
Rời khỏi Chu Viên, nàng trước tiên nói cho Mai Lý Sa giáo chủ và Chu Lạc biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, bầu trời trong Chu Viên đang sụp đổ, sở dĩ những người này có thể có thời gian rời khỏi là nhờ một thiếu niên ở trong thảo nguyên Chu Lăng dùng ô chống không trung, nhất định phải mau chóng nghĩ biện pháp đi cứu hắn.
Nếu nàng không phải Từ Hữu Dung, Mai Lý Sa và Chu Lạc nhất định sẽ cho nàng điên rồi, nhưng mặc dù nàng là Từ Hữu Dung, Mai Lý Sa và Chu Lạc vẫn tin tưởng nàng, nhưng lại cũng không có cách nào đi cứu thiếu niên đang một mình ở Chu Lăng chống không trung —— chỉ có Thông U Cảnh mới có thể tiến nhập Chu Viên, hơn nữa theo lời nàng nói, muốn cứu thiếu niên kia cần cường nhân cảnh giới cao hơn. Chu Lạc có năng lực này, nhưng Chu Viên đang sụp đổ, phi thường không ổn định, hắn chỉ cần đi vào Chu Viên, tiểu thế giới trong nháy mắt sẽ hủy diệt.
Không ai có thể cứu thiếu niên kia, chỉ có thiếu niên kia tự cứu mình, cho nên Từ Hữu Dung cũng không thể làm gì, chỉ có thể chờ hắn. Lúc này, một sư tỷ của Thanh Diệu Thập Tam Ti vội vàng đi tới bên cửa xe, cách rèm nói với nàng:
- Không có người tên Từ Sinh, hơn nữa ta đã điều tra, Tuyết Sơn Tông năm nay không có ai tới.
Từ Hữu Dung trầm mặc một lát, hỏi:
- Còn bao nhiêu người chưa ra?
- Còn có bốn mươi mấy người.
Vị Thanh Diệu Thập Tam Ti sư tỷ do dự một chút, hạ giọng nói nói:
- Quốc Giáo Học Viện Trần Trường Sinh... Cũng chưa đi ra.
Nói ra những lời này, nàng rất lo lắng cho tình huống của Từ Hữu Dung, nàng nghĩ Từ Hữu Dung quan tâm đến vị hôn phu mới bảo mình đi tìm hiểu việc này, nhưng mà Từ Hữu Dung không có phản ứng gì, điều này làm cho nàng có chút bất ngờ.
Người Từ Hữu Dung đang đợi không phải Trần Trường Sinh —— danh sách người tiến vào Chu Viên không có Tuyết Sơn Tông đệ tử Từ Sinh, nhưng nàng rất rõ ràng, tên Tuyết Sơn Tông đệ tử Từ Sinh kia đang ở Chu Viên dùng vạn kiếm hình thành một ô lớn chống đỡ.
Tiến vào Chu Viên sử dụng dùng tên giả, thậm chí được Ly Cung ngầm đồng ý thay đổi tông phái cũng là chuyện bình thường, nàng nghĩ, nếu Từ Sinh đệ tử thiên tài được Tuyết Sơn Tông ký thác hy vọng phục hưng thì cũng giống như nàng dùng thân phận khác tiến vào Chu Viên, trên danh sách không thể tra ra được.
Trên thực tế, nàng vốn cũng không gửi gắm hi vọng vào danh sách kia, ra khỏi Chu Viên, nàng vẫn trầm mặc ngồi bên cửa xe nhìn vào trong rừng cây, nàng rất tin tưởng mình không bỏ qua một ai, bởi vì ánh mắt nàng còn chưa chớp lấy một lần.
Nàng nhìn thấy rất nhiều sư huynh sư đệ của Trường Sinh Tông, thấy được một vài đồng môn của Nam Khê Trai, thấy được người bị thương được mình cứu chữa, thấy được Thất Gian nằm trên lưng thiếu niên Lang Tộc, nhưng không hề thấy hắn.
Cuối cùng, mấy bóng người dắt díu ra khỏi sương mù, sau đó trong sương mù bạo xuất khí tức khủng bố, khí tức bối rối bất an, dường như bất cứ lúc nào sẽ biến mất, đồng thời trong sương mù như ẩn như hiện Chu Viên hoa đình, đột nhiên vặn vẹo phân giải thành vô số hình ảnh, dường như sắp sửa biến mất.
Nhìn hình ảnh này, Mai Lý Sa càng thêm già nua, Chu Lạc nhẹ nhàng bay lên, khi cầu vồng gãy đôi, một đạo kiếm quang sáng ngời từ trong tay của hắn chém rụng mặt đất, trực tiếp sinh ra lá chắn hùng mạnh ngăn cách thế giới trong sương mù và thế giới chân thật.
Ầm một tiếng nổ truyền khắp mấy trăm dặm quanh Hán Thu Thành.
Mặc dù Chu Lạc thân là Bát Phương Phong Vũ, có thể nói là một trong những người mạnh nhất đại lục, toàn lực chém một kiếm này cũng không hoàn toàn che lấp khí tức cường đại, một cơn lốc cuốn lá cây và bùn đất quay cuồng , gào thét không ngừng, nháy mắt cắn nuốt quan đạo, cho đến khi đụng phải tường Hán Thu Thành mới dừng.
Gió bụi thu lại, thế giới một lần nữa khôi phục ánh sáng, trong rừng cây đầy tiếng rên rỉ và ho khụ khụ. Mọi người nhìn rừng cây, chỉ thấy sương mù đã tan, nhưng mà tòa thành vốn nên nằm sau sương mù... Không ngờ đã biến mất vô tung
Cửa Chu Viên biến mất, Chu Viên cũng đã biến mất, không biết về sau còn ai có thể một lần nữa mở ra Chu Viên. Mặc dù có thể mở ra thì cũng không có ý nghĩa gì, Chu Viên sụp đổ tỏa ra năng lượng, trực tiếp hư hóa một tòa thanh sơn, bản thân Chu Viên làm sao có thể còn tồn tại?
Trong rừng lặng ngắt như tờ, chim chóc bị kinh sợ bay tán loạn bị khí tức của Chu Viên đánh chết, nằm giữa lá rụng và bùn đất.
Phá vỡ an tĩnh chính là tiếng khóc bi thương, rất nhiều sư trưởng tông phái học viện vẻ mặt buồn bã, còn có rất nhiều người trẻ tuổi quỳ rạp xuống bên thi thể đồng môn khóc rống không ngừng. Ly Cung Giáo Sĩ và quan viên tiến hành thống kê, xác nhận nhân loại tiến vào Chu Viên còn hai mươi bảy người chưa đi ra, chỉ có điều không biết những người kia sớm đã chết trong âm mưu của Ma tộc hay chết trong lúc Chu Viên sụp đổ, mà lúc này trong rừng còn có hơn mười cỗ thi thể.
Bụi đất che khuất ánh sáng, cũng che đi tầm mắt, khiến gương mặt Từ Hữu Dung mờ đi vài phần.
Nàng nhắm mắt lại, lông mi thật dài khẽ động.
Nàng không nói gì, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve con chim trĩ bên cạnh, tay run nhè nhẹ.
- Đi thôi.
Nàng hạ giọng nói.
Xe của Thanh Diệu Thập Tam Ti theo quan đạo rời đi.
Trên quan đạo, nàng có thể nhìn thấy cảnh những người bị thương nằm trên cáng rên rỉ.
Điều này làm cho nàng có chút khổ sở.
Ở Chu Viên đêm đó, nàng và Trần Trường Sinh chưa từng gặp nhau nhưng lại không ngừng cứu người, những người bị thương này là do bọn họ cứu ra.
Mà Trần Trường Sinh, lại không thể ra khỏi Chu Viên.
Nàng giờ mới hiểu được một sự thật, tiểu đạo sĩ mấy năm trước viết thư cho nàng... cũng đã chết.
Nàng vốn nghĩ mình sẽ không vì hắn mà khổ sở, nhưng phát hiện, nàng vẫn còn có chút khổ sở.
Nếu như không có phần hôn ước đó, hắn sẽ không tới đến kinh đô, sẽ không tham gia Đại Triều Thí, sẽ không tiến vào Quốc Giáo Học Viện, cũng sẽ không đi vào Chu Viên, đương nhiên cũng sẽ không chết, hắn hiện tại hẳn còn ở Tây Ninh trấn, ở trong miếu làm bạn với ba nghìn đạo tạng.
Nàng vốn đã sớm quên đi, nhưng lúc này không biết vì sao lại nhớ đến, năm đó Trần Trường Sinh từng nói trong thư, hàng ngày phải học thuộc đạo tạng khiến hắn cảm thấy rất vất vả, nhưng... có vất vả vẫn tốt hơn chết, không phải sao?
Bánh xe đi trên quan đạo, phát ra âm thanh lộc cộc như tiếng biệt ly.
Ai rồi cũng phải học cách biệt ly.
Biệt ly luôn làm người ta sầu não khổ sở, nàng là Từ Hữu Dung, nhưng nàng cũng là thiếu nữ mới mười lăm tuổi.
Khiến nàng khổ sở chính là, người nàng đợi kia, đến cuối cùng vẫn không xuất hiện
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.