Trạch Thiên Ký

Quyển 3 - Chương 508: Chong chóng tre trên giá sách

Miêu Nị

09/12/2016

Từ Hữu Dung trực tiếp đi phòng của Trần Trường Sinh.

Đối với nàng mà nói, đó cũng không phải một chuyện rất khó khăn, không cần phải hiểu rõ đặc quyền gì của viện trưởng, chỉ cần hiểu biết hắn là đủ rồi.

Nàng nhớ rất rõ ràng, thời điểm ở trong Chu viên, cho dù vất vả bận rộn như thế nào đi nữa, ngày đêm bôn ba chạy trốn, căn bản không có thời gian tắm rửa, hắn cũng sẽ tận lực mà rửa sạch mặt và tay.

Tầng lầu này rất sạch sẽ, vô cùng sạch sẽ, sạch sẽ có chút làm người ta phẫn nộ.

Không có mạng nhện, không có mảnh giấy, không có rác rưởi, thậm chí mà ngay cả khe hở trong tấm ván gỗ ở trong góc phòng cũng nhìn không thấy một hạt bụi bặm.

Mặt đất hành lang càng giống như là mỗi ngày đều sẽ dùng nước rửa mười lần, sạch sẽ dường như có thể phản chiếu nhìn thấy cái bóng của người.

Từ Hữu Dung đã nhìn thoáng qua chiếc váy của chính mình mặc, có chút bất an, nghĩ thầm rằng có người thích sạch sẽ có thể cũng có chút biến thái hay không?

Nàng đi tới hướng gian phòng kia, đế giày dừng ở trên hành lang, không có phát ra âm thanh, chỉ để lại rất nhiều tuyết và bùn dính ở ngoài lầu.

Đi đến trước cửa, nàng quay đầu lại nhìn những đường dấu chân rõ ràng kia trên hành lang sạch sẽ, trên mặt lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

Xác nhận trong phòng không ai, nàng trực tiếp đẩy cửa ra đi vào.

Đây là một căn phòng rất đơn giản, chỉ có một giường lớn, một cái bàn, hai hàng giá sách, một cái tủ treo quần áo, ba cái chậu.

Dù sao cũng là nữ tử, chuyện thứ nhất làm sau khi Từ Hữu Dung vào nhà chính là mở tủ quần áo ra.

Trong tủ treo quần áo cũng rất đơn giản, trên cơ bản chính là quần áo màu trắng, nhiều nhất là viện phục của Quốc Giáo học viện, ngoại trừ hương vị lá xà phòng nhàn nhạt, chưa có bất luận mùi hương gì khác.

Đối với cái này, nàng rất hài lòng, nhưng lúc nàng nhìn thấy năm mươi cái khăn lông và khăn tay Mã Đắc phía dưới tủ quần áo được chỉnh tề, vẫn là trầm mặc thời gian rất lâu.

Đóng cửa tủ quần áo, đi đến trước giá sách, nàng tùy ý rút ra vài cuốn sách để xem, phát hiện đều là mấy chí quái diễn nghĩa lưu hành năm nay của kinh đô, vì thế lại đã trầm mặc một lát.

Thuở nhỏ đọc toàn bộ đạo tạng, vì thế hiện tại không muốn lấy rồi?

Đột nhiên, nàng nhìn một vật nhỏ ở trên giá sách, nét mặt hơi giật mình.

Đó là một cái chong chóng tre, rõ ràng đã rất lâu rồi, sớm ố vàng, hơn nữa giống như bị bọt nước qua, bên cạnh đều nhanh chóng mục nát rơi ra... Nàng cảm thấy có chút quen mắt, suy nghĩ thời gian rất lâu mới nhớ lại, đây là lúc còn rất nhỏ, chính mình đặt bên trong thư cho hắn.

Nhớ tới những chuyện kia của thời thơ ấu, nàng có chút hơi ngơ ngẩn, nhìn cái chong chóng tre này qua nhiều năm như vậy, còn được hắn giữ gìn đấy... Được rồi, không tính giữ gìn quá tốt, nhưng cuối cùng coi như giữ gìn đấy, hóa ra là người nhớ ân tình cũ sao? Nàng có chút hài lòng, nhưng tiếp theo chẳng biết tại sao, lại có chút tức giận, sau đó nàng tỉnh ngộ lại, nguyên nhân của tức giận cũng là mình, như vậy đến tột cùng nên tức giận hay là vui vẻ đây? Nàng đang nghĩ vấn đề này, lại không biết trên mặt của mình vẫn luôn nở nụ cười.

Đem chong chóng tre thật cẩn thận đặt lại trên giá sách, nàng đi đến trước giường, đương nhiên không có ngồi xuống, chỉ là nhìn hai mắt.

Đệm chăn gắp cực kì chỉnh tề, vô cùng sạch sẽ, bất kể khăn trải giường hay là trên áo gối đều nhìn không thấy bất chỗ nào không sạch sẽ, mà ngay cả tóc đều không có một sợi, không đúng... Đó là cái gì?

Trong bóng mờ ở áo gối có một sợi tóc rất khó phát hiện.

Từ Hữu Dung đã trầm mặc.

Sợi tóc kia rất dài rất nhỏ, rõ ràng cho thấy là của nữ nhân.

Đột nhiên, nàng cảm thấy có chút rùng mình.

Một lát sau, nàng mới phát hiện cửa sổ cửa gian phòng là mở ra đấy.

Tối nay có tuyết, hoa tuyết từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng bay vào, làm ướt một góc của bàn học.

Nàng có chút khó hiểu, giống Trần Trường Sinh người này bình tĩnh trầm ổn hơn nữa có thích sạch sẽ, làm sao thời điểm phải rời phòng sẽ không đóng cửa sổ lại?

Cho dù gió tuyết không sao cả, nhưng nếu như tro bụi và lá rụng đi vào làm sao bây giờ?

Cánh cửa sổ này chưa đóng, chẳng lẽ là để lại cho người ta?

Từ Hữu Dung bỗng nhiên đã tỉnh hồn lại.

Loại ngờ vực vô căn cứ này, loại suy tính vô chừng mực này, vô ích bên trong chiến đấu và tu hành, nhưng là dùng trên khám phá sợi tóc, chính mình khi nào biến thành một người như vậy rồi.

Nàng lắc lắc đầu, xoay người đi đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra, chuẩn bị lấy ra khăn mặt, lau sạch tuyết rơi ở trên bàn sách này.

Nhưng mà chuyện đã xảy ra ngay sau đó, khiến nàng hiểu, những ngờ vực vô căn cứ và xấu hổ này, cũng không phải mình trở nên không chịu nổi, mà là tên kia thật sự vốn là rất không có thể.

Hạt tuyết khẽ múa, mùi hương thoang thoảng kéo tới, một nữ tử lướt qua cửa sổ, đã dừng ở trong phòng.

Đồng thời dừng ở trong tai Từ Hữu Dung, còn có một câu.

- Không trách tỷ tỷ không nói cùng ngươi, ngươi vị hôn thê kia oán khí rất nặng đối với ngươi, ngươi có thể phải cẩn thận chút, tính cách nóng nảy kia của nàng phát động, chậc chậc, lại nói tiếp, ngươi có thể nhất thiết không thể nói với nàng, ta thường xuyên lấy chuyện này đến ngủ trong này của ngươi, bằng không...

Đột nhiên, âm thanh hàm ý tràn đầy trêu đùa kia đột nhiên im bặt.

Bởi vì tên nữ tử kia chợt phát hiện người sau cửa tủ không phải Trần Trường Sinh.

Từ Hữu Dung đóng cửa cửa tủ, nhìn phía tên nữ tử kia, cảm thấy sư phụ nói rất đúng, chuyện trong cuộc sống không kìm nổi nhất đúng là nói. Ngươi nói cái gì, chuyện thường thường sẽ phát triển trở thành bộ dáng ngươi nói.

Ví dụ như trước khi rời khỏi phủ Thần tướng, Sương Nhi hỏi nàng đi làm gì, nàng không có nói thật, nàng nói là gặp Mạc Vũ. Vì thế, nàng lúc này... Đã nhìn thấy Mạc Vũ.

Chẳng qua không phải trong hoàng cung, cũng không phải chỗ Kết Viên của Mạc Vũ, mà là trong gian phòng lầu ba của Quốc Giáo học viện.



...

...

Mạc Vũ hơi mở rộng miệng, sau một lúc lâu đều nói không ra lời. Sau đó, nàng có chút cười cười mất tự nhiên, âm thanh hơi nhỏ hỏi:

- Có thể làm như không có thấy qua ta được không?

Từ Hữu Dung lẳng lặng nhìn nàng, nói:

- Ta đã thấy ngươi rồi.

Mạc Vũ dùng phải tay vịn trán, tay trái chĩa về phía nàng nói:

- Ngươi trước không cần vội vã hỏi, cho chính mình lý giải trước tình hình trước mặt một chút.

Từ Hữu Dung bình tĩnh nói:

- Ngươi từ từ suy nghĩ trước.

Mạc Vũ lúc này quả thật có chút im lặng, đầu óc có chút rối loạn. Nàng vốn định thừa dịp Từ Hữu Dung hồi kinh để đùa giỡn Trần Trường Sinh một phen, đồng thời cũng là sự thật muốn cảnh cáo hắn một chút, ai từng nghĩ đến, lại có thể biết đụng phải chính chủ ở trong phòng của Trần Trường Sinh, hơn nữa còn bị nàng nghe được câu nói kia.

- Đầu tiên, chúng ta nên đạt được một nhận thức chung, đó chính là ngươi phải bình tĩnh nghe ta giải thích.

Mạc Vũ thả tay xuống, nhìn nàng nghiêm túc nói:

- Câu kia tính cách nóng nảy xem như ta nói xấu sau lưng ngươi, nhưng chuyện ngủ này ngươi có thể nhất định không cần lí giải sai lầm.

Từ Hữu Dung mỉm cười nói:

- Tiếp tục.

Mạc Vũ thấy vẻ mặt của Từ Hữu Dung liền biết nàng là giận thật rồi, ở trong lòng buông tiếng thở dài, vô lực nói:

- Ngủ chỉ là ngủ, không phải ngươi nghĩ loại ngủ nọ chứ.

- Oh, đó là loại ngủ nào?

Nụ cười của Từ Hữu Dung càng thêm dịu dàng.

Mạc Vũ có chút bất đắc dĩ nói:

- Dù sao ngươi có thể ngàn vạn lần không nên hiểu lầm.

Từ Hữu Dung toàn thể đánh giá nàng một phen, chỉ thấy nàng mặc một bộ váy ngủ màu đỏ, hai chân trần, tóc đen sõa vai, hơi có ý ẩm ướt, còn có mấy hạt hoa tuyết, dường như vừa mới tắm rửa qua?

- Ừ, mời ngươi nói cho ta biết, như thế nào mới có thể không hiểu lầm.

Mạc Vũ theo tầm mắt của nàng nhìn phía trên người mình, trong lòng hồi hộp một tiếng. Lần trước sau khi Trần Trường Sinh đề cập qua một lần, nàng thật sự mỗi lần tắm rửa xong mới sẽ đi qua, dần dần thay đổi thành thói quen, tối nay cũng rất tự nhiên như vậy lại đây... Như vậy, đây thật sự là nhảy vào trong biển sao cũng giặt rửa không sạch.

Bởi vì cái gọi là sau khi vò đã mẻ lại sứt thường thường có thể đủ lớn tiếng doạ người, Mạc Vũ lúc này cũng là như thế, mắt thấy giải thích không sạch, ngược lại đúng lý hợp tình rất nhiều, nhìn Từ Hữu Dung nói:

- Câu chuyện này rất dài, ta nghĩ ngươi cũng không có hứng thú nghe, ngươi thì sao? Ta ngược lại rất muốn nghe xem câu chuyện của ngươi, ngày đầu tiên hồi kinh không ở trong nhà lại tới nơi này làm gì?

Từ Hữu Dung đi đến phía trước cửa sổ, không nói gì, cũng không có nhìn nàng, ánh sáng ngoài tường viện dừng ở trên tuyết, lại phản chiếu đến trên mặt của nàng.

Mạc Vũ nhìn nàng xinh đẹp ngay cả mình cũng có chút ghen tị, ánh mắt đung đưa khẽ nhúc nhích tiếp tục hỏi:

- Thánh nữ động lòng phàm rồi sao?

Từ Hữu Dung nhìn nàng một cái, hỏi:

- Lúc ấy ngươi nói chuyện của hắn cùng với tiểu Hắc Long trong thư... Là thật hay là giả?

- Cực kỳ chính xác, hắn khi đó cùng nàng chính là ôm cùng một chỗ đấy.

Mạc Vũ thấy có thể dời đi tầm mắt, đâu có bỏ qua cơ hội này, hận không thể dùng danh nghĩa của Thánh hậu nương nương thề, chỉ là nàng bỗng nhiên nghĩ chuyện lúc trước, có chút không xác định nói:

- Nhưng giống như ngươi vừa mới mới nhìn thấy ta tiến vào, giống như nghe được câu nói kia ta nói, mắt thấy chưa chắc là thật.

Từ Hữu Dung không nói gì, như thoáng chút suy nghĩ.

Mạc Vũ nghĩ tới mấy thứ gì đó, không thể tin hỏi:

- Ngươi hỏi cái này làm cái gì? Ngươi sẽ không thật sự là có ý đối với hắn? Khó trách ngươi ngày đầu tiên hồi kinh liền đến gặp hắn!

- Ta cùng với hắn có hôn ước trong người, sau khi hồi kinh đến gặp hắn là chuyện rất tự nhiên.

Từ Hữu Dung rất bình tĩnh, duy chỉ có hai tay ở sau lưng nắm chặt, cho thấy nàng kỳ thật có chút căng thẳng.

Mạc Vũ không nghĩ tới nàng thật không ngờ bình tĩnh thừa nhận, hơi kinh sợ nói:

- Lúc trước trong thư ngươi không phải là nói như vậy, vì đã phá vỡ hôn ước của các ngươi, ta có thể là bỏ ra cái giá phải trả không ít. Ngươi phải rõ ràng, Trần Trường Sinh hiện tại có thể không phải người bình thường, ta đắc tội chính là viện trưởng của Quốc Giáo học viện, Giáo hoàng tương lai, nếu ngươi hiện tại nói cho ta biết ngươi thực sự định cùng với hắn, ta có thể không để yên cho ngươi!



Từ Hữu Dung nhìn tóc đen và váy ngủ hơi ẩm của nàng, bình tĩnh nói:

- Giá phải trả quả thật không nhỏ, nhưng hắn chắc có lẽ không cảm thấy đây là mạo phạm hoặc là đắc tội?

Mạc Vũ không thể cãi lại, xấu hổ và giận dữ nói:

- Người khác không biết, ta và ngươi đều rõ ràng, Giáo hoàng đã giải trừ hôn ước giữa bọn ngươi, cho dù ta cùng hắn như thế nào, ngươi lại lấy thân phận gì quản.

Từ Hữu Dung nhẹ giọng nói ra:

- Không cần ngươi quan tâm.

Mạc Vũ đã trầm mặc một lát, hỏi:

- Ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào đấy.

Từ Hữu Dung hơi hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói ra:

- Vẫn là không cần ngươi quan tâm.

Chỉ có người nàng quen thuộc nhất, mới biết được nàng lúc này nhìn như bề ngoài bình tĩnh, kỳ thật rất mềm yếu.

Mạc Vũ nhìn nàng thở dài:

- Ngươi liền kìm nén chết chính mình đi.

Từ Hữu Dung bình tĩnh nói:

- Hắn đi đâu vậy?

Mạc Vũ nhíu mày nói:

- Ta làm sao biết, ngươi đừng thật sự hiểu lầm à.

Ngay vào lúc này, âm thanh đàn sáo bên ngoài tường viện bỗng nhiên trở nên lớn lên, Mạc Vũ nhìn lại hướng chỗ kia, đó là bông tuyết theo gió đêm bay xuống thật mạnh cũng che không được nhãn lực của nàng, chỉ thấy đèn đuốc trong tửu lâu kia sáng trưng, vũ cơ đang nhảy múa ở giữa gian phòng.

- Ngươi không nên tức giận, hắn giống như ở bên.

Nàng đã nhìn Từ Hữu Dung liếc mắt một cái, nói.

Từ Hữu Dung nhìn lại hướng chỗ kia, quả nhiên trên tầng trên nhất ở trong quán rượu, người kia đang uống rượu, bên cạnh còn có ba bốn thanh niên nam tử, lại có rất nhiều nữ tử đi tới đi lui, giống như con bướm trong hoa.

Thật đúng là hành vi phóng đãng.

Nàng lẳng lặng nhìn tửu lâu, lẳng lặng suy nghĩ, ngay vào lúc này, nàng nhìn thấy những vũ cơ kia đang nhảy múa ở giữa gian phòng bỗng nhiên dường như không có đứng vững, ngã vào trong lòng của người kia...

Không biết vì sao, nàng phát hiện mình có chút khó có thể duy trì sự yên lặng của tâm đạo, trong ngực hơi hơi chập chùng.

...

...

- Từ Hữu Dung trở về thì trở về rồi, ngươi sợ cái gì, ngươi lại buồn mấy thứ gì đó? Không cần có chướng ngại tâm lý, nên đánh thì đánh.

Trong tửu lâu, Đường Tam Thập Lục mang theo bầu rượu, ôm vị thiếu nữ ca cơ, nhìn Trần Trường Sinh nói:

- Nam nữ vốn là bình đẳng, ngươi chỉ cần không ôm nữ nhân không thể đánh loại quan điểm thế tục vô vị này, trận này có được đánh.

Lúc hắn nói chuyện, thiếu nữ ca cơ kia ở trong lòng ngực của hắn ngẩng mặt lên nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy quý mến và hạnh phúc.

Vị ca cơ còn lại kia bên người của Trần Trường Sinh là vẻ mặt có chút u oán, không chỉ là bởi vì quy củ quá mức của Trần Trường Sinh, từ đầu đến cuối ngay cả ngón tay cũng không có chạm một chút, cũng bởi vì toàn bộ đại lục đều rõ ràng, vị hôn thê của thiếu niên viện trưởng Quốc Giáo học viện là ai, nàng chỉ là nữ tử qua đường, cũng không muốn được đắc tội phủ Đông Ngự thần tướng và vị phượng hoàng cao cao tại thượng kia.

- Ta định thua, ngươi cảm thấy được không?

Trần Trường Sinh bỗng nhiên nói.

Lời vừa nói ra, cả sảnh đường đều yên tĩnh.

- Đương nhiên không được.

Đường Tam Thập Lục nhìn ánh mắt của hắn nói:

- Ngươi thua người này, Quốc Giáo học viện không được thua người này. Giáo hoàng bệ hạ sau này ở trước mặt của nương nương nói thế nào? Ngươi không được quên, đây không phải chuyện của bản thân một mình ngươi, mà là chuyện của cả quốc giáo.

Những việc này toàn bộ đại lục đều biết, cho nên không cần tránh những vũ nương ca cơ này, nhưng ở giữa không khí vẫn là khó tránh khỏi trở nên áp lực.

Đường Tam Thập Lục muốn cho Trần Trường Sinh nhiều cảm xúc, mỉm cười cười nói:

- Hơn nữa ngươi không nghĩ chấn chấn phu cương? Không thấy nhóm tiểu cô nương lúc trước nghe ngươi muốn nhận thua giật mình thành như thế nào à.

Tô Mặc Ngu ở bên lắc đầu, nói:

- Lời ấy không ổn, bất kể Giáo hoàng bệ hạ là đã giải trừ hôn ước của hai người bọn họ hay chưa, nhưng nếu Trần Trường Sinh xác định không muốn tiếp tục hôn sự này, như vậy không thể dùng ba chữ chấn phu cương, liên quan danh dự của Thánh nữ, không ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook