Trạch Thiên Ký

Quyển 3 - Chương 507: Gió tuyết cố nhân đến

Miêu Nị

09/12/2016

Nàng trước kia suy nghĩ những việc này, lúc này lại nhớ tới, càng không cách nào đè nén xuống được.

Đương nhiên không phải nhớ hắn, cũng không phải muốn đi gặp hắn.

Nàng nói với chính mình.

Nàng chỉ là có chút tò mò, muốn đi gặp hắn... Đang làm cái gì, muốn biết, hắn ở đây kinh đô là trải qua những chuyện như thế nào.

Ở Chu lăng, khi nàng nói Thu Sơn sư huynh và hôn ước đối với người kia, đã nói qua bản thân quan tâm nhất chính là hài lòng.

Lúc này tâm ý đã định, hiển nhiên không do dự nữa, nàng trở về phòng thay đổi xiêm y, cầm dù, liền đi ra về hướng ngoài viện trong đêm tuyết.

Sương Nhi bưng một mâm thịt bò tơ đã trở về, thất kinh hỏi:

- Tiểu thư, đã trễ thế này ngươi còn muốn đi ra ngoài?

- Đúng đấy.

- Người đi gặp Mạc đại cô nương sao?

- ... Đúng vậy.

...

...

Quốc Giáo học viện ban đêm rất yên tĩnh, nhưng ngõ Bách Hoa ngoài viện thì rất náo nhiệt, ánh đèn của tửu lâu chiếu rọi trên hoa tuyết rơi xuống khắp nơi, hơn nữa hơi nóng tạo ra sương khói trong lầu, hình ảnh nhìn có chút mê ảo. Từ Hữu Dung cầm cây dù lẳng lặng đứng ở cuối hẻm, lễ phục màu trắng, áo choàng màu đỏ, đó là nơi đẹp nhất trong hình ảnh mê ảo này.

Bởi vì nguyên nhân Hoàng Chỉ Tán, không ai có thể cảm giác được sự hiện hữu của nàng, những người đó trong tửu lâu không có phúc được nhìn thấy hình ảnh như vậy, tự nhiên cũng sẽ không sinh ra cái gì e dè, tựa như âm thanh nói chuyện lớn như vậy trong ngày bình thường, hào hứng uống rượu, la lên bằng hữu, đùa giỡn cô nương, tiếng động của đàn sáo thỉnh thoảng bị cắt đứt, hoan ca nói cười lại chưa từng dừng qua.

Nghe trong tửu lâu truyền ra những từ dâm ca tươi đẹp nọ, Từ Hữu Dung hơi hơi nhíu mi.

Đối với tân sinh của Quốc Giáo học viện nàng rất ngạc nhiên, từng có rất nhiều suy đoán, lại không nghĩ rằng ngay tại một bức tường ngăn cách, đó là nơi giấu ô nạp cấu.

- Đều đã là làm người của viện trưởng, như thế nào cũng không quản lý.

Rất không hiểu, nàng bởi vậy đối với người kia sinh ra rất nhiều bất mãn.

Gió đêm nhẹ phẩy, hoa tuyết đột nhiên hỗn loạn, nàng lặng yên không một tiếng động xẹt qua tường viện, những kỵ binh quốc giáo đội tuyết đi tuần căn bản không có bất luận phát hiện gì. Dừng đến trong tường viện, trước mặt đó là một cái hồ, ven hồ có sắp xếp phòng ở, mơ hồ có thể ngửi được hương vị của củi lửa, nàng đoán được hẳn là nhà bếp, lững thững đi tới, xác nhận bên trong không người, đẩy cửa đi vào tùy ý nhìn hai mắt.

- Thức ăn ngược lại thật sự là không tồi.



Nàng nhìn thấy thức ăn trong nhà bếp của Quốc Giáo học viện, có chút vừa lòng gật gật đầu, nhưng không có cảm giác được định vị nhân vật của chính mình ra chút lệch lạc.

Sau khi nàng nhìn thấy những giáp xác tôm Lam Long đó sắp xếp chồng chất ở giữa thức ăn, rốt cục tin lời của Sương Nhi nói.

Nàng lắc lắc đầu, nghĩ thầm rằng thật đúng là đã chuyển tới Trừng Hồ Lâu, vị công tử trẻ tuổi kia của Vấn Thủy Đường Gia cũng thật sự là vị kỳ nhân.

Dọc theo ven hồ, đi đến bờ bên kia, liền thấy được cây đa lớn kia, sau đó nàng đã thấy ngọn đèn bên kia tường thấp và tòa lầu này.

Nàng nhớ tới một vài hình ảnh hắn đề cập qua ở trong miếu tuyết của thảo nguyên mặt trời không lặn, một vài chuyện kể qua, còn những tin đồn nọ có quan hệ với hắn, đoán được nơi đó hẳn là Tàng Thư Lâu, hắn chính là trong tòa lâu kia tìm được ngôi sao số mệnh của chính mình.

Sau cây đa lớn không xa có tiểu lâu, và đèn đuốc nơi khác của Quốc giáo học viện tương đối sáng trưng và náo nhiệt, tiểu lâu này phải có vẻ an tĩnh rất nhiều.

Nàng trực tiếp đẩy ra cửa của tiểu lâu, nắm Hoàng Chỉ Tán đi vào.

Sau đó, nàng dừng bước.

Đây là lầu một, nàng đứng ở một cửa trước của một căn phòng, trong khe cửa mơ hồ có vị thuốc đông y tỏa ra khắp nơi.

Cửa sau trong căn phòng có cái giường.

Chiết Tụ nằm ở trên giường.

Tuy rằng vết thương của hắn đã dần dần hồi phục, nhưng phương diện kinh mạch của vết thương còn chưa có hoàn toàn lành lại, cho nên nhiều khi, hắn vẫn là cần nằm yên tĩnh.

Bỗng nhiên, hắn mở mắt.

Hắn chậm rãi đi dạo, nhìn phía phương hướng của cửa phòng, vẻ mặt ngưng trọng nghiêm túc, như gặp phải đại địch.

Vẻ mặt của hắn lúc này thậm chí so với lúc trước ở trong Chu viên đối với hai vợ chồng Ma tướng, càng thêm thận trọng.

Tầm mắt dừng ở nơi cửa phòng, con ngươi của hắn hơi co lại.

Tay phải của hắn chậm rãi di động ở trong đệm chăn, đã cầm Ma Soái kỳ kiếm.

Ngay tại trong nháy mắt đó cầm chuôi kiếm, trên lưng tay của hắn sinh ra rất nhiều lông màu đen, đồng tử mắt hơi co lại nhanh chóng trở nên một mảnh màu đỏ.

Hắn đã chuẩn bị chiến đấu, thậm chí chuẩn bị không chút do dự biến thân cuồng hóa, bởi vì hắn có thể cảm giác được, người kia ngoài cửa phòng rất mạnh.

Nếu như nói cảnh giới, người kia ngoài cửa hẳn là cùng hắn không khác biệt lắm, nhưng lại cho hắn một loại cảm giác rất nguy hiểm.

Đây là chỗ của vấn đề.

Bởi vì huyết mạch thiên phú đặc dị và hoàn cảnh trưởng thành nghiêm khắc, thuở nhỏ cùng giết đâm làm bạn, lấy săn bắt Ma tộc mà sống, có thể nói, thiếu niên Chiết Tụ của Lang tộc là cao thủ thiếu niên am hiểu chiến đấu hoặc là chém giết nhất thế gian, nhận thức trong hắn thậm chí là trong nhận thức của mọi người, trong cảnh giới ngang nhau không có khả năng có người chiến thắng hắn, thời điểm lúc trước hắn còn chưa có Thông U, đã từng nghĩ tới phải chém giết Thông U cảnh của Cẩu Hàn Thực, đó là chứng cứ rõ ràng.



Nhưng mà, hắn lúc này lại cảm thấy, coi như mình không có bị thương, đã hoàn toàn khôi phục lại thực lực đỉnh cao, vẫn không phải đối thủ của người kia ngoài cửa.

Loại cảm giác này rất kỳ quái, hắn xác định không cùng giao thủ qua người nọ ngoài cửa, nhưng dường như từng giao thủ qua cùng đối phương vô số lần, hơn nữa... Hắn không có thắng qua.

Đúng là loại cảm giác nguy hiểm và tâm cảnh kỳ dị này, khiến hắn có chút mẫn cảm, cho nên cảnh giác, thậm chí bất an.

Người kia ngoài cửa phòng đến tột cùng là ai?

...

...

Từ Hữu Dung mang theo Hoàng Chỉ Tán, lẳng lặng nhìn cửa phòng, không nói gì.

Nàng đã đoán được người trong phòng là ai.

Nàng và đối phương chưa từng gặp mặt, nhưng kỳ thật đã gặp mặt rất nhiều.

Nơi bọn họ gặp mặt ở trên Thanh Đằng Lục Viện và tất cả vách đá của cửa học viện.

Nơi đó là Thanh Đằng bảng.

Nơi bọn họ gặp mặt ngay tại chỗ cao nhất của Thanh Đằng bảng.

Đã qua trong ba năm, nàng vẫn là đứng đầu Thanh Đằng bảng, người nọ vẫn là thứ hai của Thanh Đằng bảng.

Nếu đổi thành trước kia, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội giao thủ cùng đối phương, nhưng hiện tại nàng biết rằng đối phương trọng thương chưa lành, hiển nhiên sẽ không gửi đi lời mời.

Một lát sau, nàng xoay người đi lên lầu, không có cố ý ẩn giấu âm thanh bước chân của mình.

...

...

Từ trong âm thanh bước chân của đối phương, Chiết Tụ đã nghe được đối phương không có ác ý.

Nhưng người này cuối cùng là ai? Tại sao lại đêm nhập Quốc Qiáo học viện?

Đột nhiên, hắn nhớ tới một tin tức chấn động kia của kinh đô hôm nay, cùng với ban ngày con bạch hạc kia dừng lại nửa ngày ở ven hồ, trên mặt lập tức toát ra cảm xúc khiếp sợ.

Qua trong giây lát, hắn lại nghĩ tới Trần Trường Sinh lúc này đang làm cái gì, cảm xúc khiếp sợ lập tức chuyển biến thành thông cảm và thương hại

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook