Quyển 1 - Chương 221: Chúng diệu chi môn
Miêu Nị
26/04/2016
Trong mắt mọi người, bóng dáng Trần Trường Sinh lúc này không khỏi có vẻ có chút cô đơn, tuy rằng chính hắn cũng không có loại cảm giác này.
Mọi người nhìn Trần Trường Sinh nghĩ Thiên Thư Lăng quả nhiên là công bằng, không ai có thể may mắn vĩnh viễn.
Có người cảm thấy còn chưa đủ, còn muốn xát muối vào vết thương của Trần Trường Sinh, mấy tên Hòe Viện nhìn Trần Trường Sinh, cười lạnh nói:
- Sư huynh trước khi đi nói câu kia quá thản nhiên, nhưng trong mắt của ta lại là quá mức khiêm tốn, tuy chỉ là đi trước một bước, nhưng một bước này đâu phải chỉ có ngàn dặm?
Những lời này là đang giễu cợt Trần Trường Sinh, nhưng cũng dẫn tới Cẩu Hàn Thực, Quan Phi Bạch nhướn mày, đang muốn phát tác, không ngờ còn không nhanh bằng Đường Tam Thập Lục. Hắn nhìn tên Hòe Viện thư sinh đùa cợt nói:
- Không thể đi trước một bước? Hắn chuẩn bị đi đâu? Đi đầu thai sao? Gì mà gấp gáp như vậy.
Tên Hòe Viện thư sinh giận dữ, sắc mặt của Kỷ Tấn cũng âm trầm, ngón tay cứng lại, suýt nữa kéo đứt một cọng râu.
Niên Quang tiên sinh và mấy bia tùy tùng đi tới, nhìn Đường Tam Thập Lục trầm giọng quát:
- Chớ có vô lễ như thế, ai cũng không bảo vệ được ngươi.
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn cười lạnh nói:
- Đêm qua đã nói rồi, đánh lại không thể đánh, ngươi có thể làm gì?
Niên Quang tiên sinh nghiêm mặt nói:
- Ta là bia tùy tùng, có trách nhiệm duy trì trật tự, nếu ngươi còn càn quấy, ta sẽ truyền thư học viện, đệ trình quốc giáo đem ngươi trục xuất khỏi Thiên Thư Lăng.
Đường Tam Thập Lục nhìn Niên Quang tiên sinh như nhìn kẻ ngu, chỉ vào Trần Trường Sinh bên cạnh nói:
- Thực là một đám lão già hồ đồ, ngươi có biết hắn là ai không? Trên Hoàng cung, trước vạn dân, Giáo Hoàng đại nhân cầm tay hắn bước đi, kinh đô có vô số người hoài nghi hắn là con riêng của giáo chủ đại nhân? Ly Cung nghe lời ngươi, ta cắt đầu đưa ngươi luôn.
Niên Quang tiên sinh nghe vậy giận dữ, quát:
- Ly Cung bao che khuyết điểm như thế, ta nhất định phải để học viện đến hỏi đạo lý.
Đường Tam Thập Lục cũng giận, quát lớn:
- Học viện các ngươi? Ngươi nên đi hỏi giáo chủ một chút, một phần ba tiền Tông Tự Sở hàng năm là ai cho, ngươi có thể ở Thiên Thư Lăng ngồi ăn rồi chờ chết nhiều năm như vậy, toàn bộ đều dựa vào gia gia của ta cung cấp nuôi dưỡng, ngươi không thuận theo quốc giáo chỉ bảo che chở Trần Trường Sinh, không thuận theo lợi ích của Tông Tự Sở che chở ta, lại muốn thay người phía nam ngẩng đầu, còn làm ta sợ hãi, đây là cái đạo lý gì.
Niên Quang tức giận cả người phát run, chỉ vào Đường Tam Thập Lục muốn giáo huấn khiển trách vài câu, cuối cùng chỉ biết phất tay áo, như vậy rời đi.
Xung quanh an tĩnh, bất kể người mới nhập lăng năm nay hay người cũ đều kinh ngạc nhìn Đường Tam Thập Lục, nghĩ thầm đây rốt cuộc là ai.
Bởi vì Chung Hội dẫn đầu giải bia, tâm tình của Đường Tam Thập Lục cực kỳ không tốt, nhìn mọi người quát:
- Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua người có tiền như vậy à.
- Vấn Thủy Đường Gia... Thật sự có tiền như vậy sao?
Ba người Quan Phi Bạch đối diện không nói gì, bọn họ xuất thân cơ hàn, ở Ly Sơn Kiếm Tông tu hành cực kỳ kham khổ, mặc dù Thất Gian là đệ tử út được sủng ái, thuở nhỏ được chưởng môn nuôi lớn cũng chưa từng ăn ngon mặc đẹp, thật sự là rất khó tưởng tượng thế gian có người như thế. Về phương diện tiền vàng, Ly Sơn thiếu niên không có kiến thức.
- Lại nói, Đường Đường có tiền như vậy, hơn nữa dáng vẻ bệ vệ từ trước đến nay rất kiêu ngạo, vì sao cũng không làm cho người ta chán ghét?
Thất Gian có chút khó hiểu hỏi.
Quan Phi Bạch nhớ tới lúc ở Ly Cung, các thiếu nữ Thanh Diệu Thập Tam Ti và Thánh Nữ Phong nhìn Đường Tam Thập Lục cuồng nhiệt như vậy, hoặc vẫn là đạo lý đó, chẳng qua là có mặt tiểu sư đệ không tiện nói.
Lúc này, một tên thiếu niên hướng bọn họ đi tới, ba người Quan Phi Bạch ba người thi lễ, trên mặt lộ ra tươi cười, rõ ràng có quen biết, nhất là Lương Bán Hồ, ngày bình thường chất phác nặng nề còn chủ động tiến ra đón, còn vỗ vỗ vai của thiếu niên kia, có vẻ rất là thân thiết.
Cẩu Hàn Thực hướng Trần Trường Sinh giới thiệu:
- Đây là Tam sư đệ, Lương Tiếu Hiểu.
Trần Trường Sinh thế mới biết vị thiếu niên này là đệ tam luật trong Thần Quốc Thất Luật tên Lương Tiếu Hiểu. Lương Tiếu Hiểu ở Thanh Vân Bảng vẫn xếp hạng thứ ba, cho đến năm nay lâm thời đổi bảng mới bị Lạc Lạc chen xuống thứ tư, mà Trần Trường Sinh biết họ tên của Lương Tiếu Hiểu là vì đây là người đứng đầu Đại Triều Thí năm trước. Nghĩ đến lúc trước người này đứng trong đám người, căn bản không có ai chú ý tới Lương Tiếu Hiểu, hắn càng thấy Kỷ Tấn và Chung Hội đêm qua nói có đạo lý, ở Thiên Thư Lăng quần anh tập hợp, đứng đầu Đại Triều Thí quả thật không có gì đặc thù.
Lương Tiếu Hiểu và Trần Trường Sinh chào nhau, vẻ mặt lãnh đạm, dường như không thích nói chuyện.
Sau đó Lương Tiếu Hiểu nói với Cẩu Hàn Thực:
- Sư huynh, hai ngày trước ta ở trước đông đình bia nhập định, cho nên chưa kịp tới tìm các ngươi.
Cẩu Hàn Thực nói:
- Đương nhiên là xem bia tu hành trọng yếu, nếu đi vào Thiên Thư Lăng, lúc nào cũng có thể gặp.
Trần Trường Sinh nhớ tới, hôm qua Cẩu Hàn Thực nói sẽ giới thiệu người nào đó cho mình làm quen, bây giờ nghĩ lại, hẳn là gã thiếu niên này.
Thất Gian nghe ba chữ đông đình bia giật mình nói:
- Đông đình bia là bia thứ sáu rồi, Tam sư huynh thực giỏi.
Lương Tiếu Hiểu khẽ gật đầu, tuy rằng họ tên của hắn có một chữ tiếu (cười) nhưng trên mặt chẳng có nửa điểm tươi cười, dường như còn lạnh lùng hơn Quan Phi Bạch mấy phần.
Cẩu Hàn Thực nhìn hắn mỉm cười nói:
- Đã tới đông đình bia, nói vậy phá cảnh không phải chuyện gần đây.
Lương Tiếu Hiểu hướng Cẩu Hàn Thực kính cẩn nói:
- Nửa năm trước Thông U, sau đó lại không tiến bộ nên rất hổ thẹn, cho nên không có truyền thư về.
Lương Bán Hồ ở bên thật thà chất phác cười nói:
- Có thể, có thể.
Cẩu Hàn Thực nói với Trần Trường Sinh:
- Tam sư đệ và Ngũ sư đệ là huynh đệ.
Ánh mắt của Đường Tam Thập Lục nhìn Lương Tiếu Hiểu và Lương Bán Hồ mấy lần, khó hiểu hỏi:
- Lão ngũ sao nhìn còn già hơn lão tam thế?
Lương Tiếu Hiểu nghe vậy quay đầu lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Đường Tam Thập Lục trừng mắt nhìn lại.
Thất Gian nói:
- Tam sư huynh, hắn chính là người như vậy, đừng để ý đến hắn.
Lương Tiếu Hiểu thật sự không để ý Đường Tam Thập Lục, xoay người sang chỗ khác.
Chiết Tụ nhìn Thất Gian một cái, ánh mắt có chút kỳ quái.
Thất Gian cảm ứng được ánh mắt của hắn, như bị con bọ cạp chiếu tướng, khẩn trương trốn sau Lương Bán Hồ.
Cẩu Hàn Thực giải thích hai câu, Trần Trường Sinh mới biết hoá ra ngũ luật Lương Bán Hồ là huynh trưởng, người xếp hạng rất cao là Lương Tiếu Hiểu ngược lại là em trai út. Sau đó hắn nhớ tới Lương Tiếu Hiểu nói nửa năm trước phá cảnh, giờ mới hiểu được hoá ra người này đã trải qua Thông U, nếu hắn ra khỏi Thiên Thư Lăng sẽ rời Thanh Vân Bảng, tiến vào Điểm Kim Bảng hả?
- Phiền toái chuyển cáo Lạc Lạc Điện Hạ, Thanh Vân Bảng thứ tư, ta sẽ không làm đâu.
Lương Tiếu Hiểu nhìn Trần Trường Sinh vẻ mặt hờ hững nói.
Sau đó không đợi Trần Trường Sinh phản ứng, cũng không đợi Đường Tam Thập Lục mở miệng, Lương Tiếu Hiểu xoay người nhìn Cẩu Hàn Thực nói:
- Sư huynh, tuy rằng chúng ta và Hòe Viện đều đến từ phía nam, nhưng Ly Sơn cuối cùng vẫn là Ly Sơn, sao có thể đứng sau người?
Cẩu Hàn Thực nói:
- Ta tự có chừng mực, ngươi cứ tĩnh tâm xem bia đi, chỉ còn một tháng thời gian phải ra khỏi lăng, phải quý trọng thời gian.
Lương Tiếu Hiểu không nhiều lời nữa.
Chính như Lương Tiếu Hiểu nói, tuy rằng bảng xếp hạng ở bia đá Thiên Thư Lăng đã bị Thánh Hậu nương nương phái Chu Thông hủy diệt, nhưng tranh cường háo thắng hay vinh quang không hề bị người quên đi.
Tốc độ xem bia ngộ đạo với số lượng bia được giải đọc vẫn được ghi trong bảng danh sách vô hình của mỗi người.
Năm nay không có xuất hiện thiên tài ngày đầu cởi bỏ Chiếu Tình Bia, cũng không ai có thể ngay ngày hôm sau giải bia thành công, nhưng Chung Hội ở ngày thứ ba thành công giải bia đã xem như khá tốt, lúc này đoàn người ở Thiên Thư Lăng đã biết thân phận của Trần Trường Sinh và thân phận của Cẩu Hàn Thực, biết bọn họ là hạng 1 và 2 Đại Triều Thí năm nay, hơn nữa lời đồn bên ngoài đã sớm truyền vào, hai người đọc một lượt đạo tạng thanh danh cực vang, đương nhiên cực kỳ hấp dẫn chú ý, hai người tới bây giờ vẫn chưa đọc hiểu tòa Thiên Thư Bia thứ nhất, khó tránh khỏi nghị luận.
- Sau Vương Chi Sách, dám xưng đọc một lượt đạo tạng chính là hai người này rồi, không ngờ hôm nay lại bị một gã Hòe Viện thư sinh đè ép.
- Nghe đồn đều không thật, cái gì đọc một lượt đạo tạng, tuổi nhỏ Thông U, lúc này xem ra là nói quá sự thật rồi.
Đám đông đã tản ra tìm hiểu bia, Lương Tiếu Hiểu cũng đã rời đi, người ở phía trước Chiếu Tình Bia dần dần giải tán, núi rừng yên tĩnh. Trần Trường Sinh đi đến trước nhà tạm, nhìn tấm bia đá màu đen, trầm mặc thời gian rất lâu, đột nhiên hỏi:
- Lương Tiếu Hiểu làm thế nào biến mất không thấy đây? Chẳng lẽ phía sau của Thiên Thư Bia là một tiểu thế giới?
Đám người Đường Tam Thập Lục thấy Trần Trường Sinh xem bia không nói, cho là hắn suy nghĩ chuyện trọng yếu gì, làm sao nghĩ Trần Trường Sinh đang tự hỏi vấn đề này, không khỏi không biết nói gì.
Cẩu Hàn Thực nói:
- Nghe nói Thiên Thư Bia là mảnh vỡ tiểu thế giới, hiện giờ tán lạc tại thế giới chân thật, không gian dĩ nhiên mai một, các mảnh vỡ có thể thông nhau, cũng có thể lý giải, một tòa bia là một cánh cửa, nhưng cánh cửa này không thể đi thông địa phương khác, chỉ có thể đi thông cánh cửa khác, chính là Thiên Thư Bia khác, hơn nữa trình tự giữa bia và bia vĩnh hằng bất biến.
Trần Trường Sinh nói:
- Thì ra là thế, khó trách đều nói Thiên Thư Lăng chỉ có một con đường, nhưng, phán đoán Thiên Thư Bia như thế nào phải xem chìa khóa trong tay đúng không?
Đạo tạng không có ghi lại làm thế nào đi từ Thiên Thư Bia đến Thiên Thư Bia, trong bản ghi chép của các tiền bối cũng chưa nói qua chi tiết này, bởi vì trong mắt người tu đạo những thứ này đều là kiến thức phổ thông, căn bản không có tất yếu.
Trần Trường Sinh từng đọc trong ba nghìn đạo tạng có vô số tri thức, nhưng về thế giới và kiến thức tu đạo phổ thông lại có chút khiếm khuyết, bởi vì hắn là tự học thành tài.
Cẩu Hàn Thực nói:
- Thiên thư không thể giải, Thiên Thư Bia có rất nhiều chỗ thần kỳ hoặc là khó có thể lý giải, như thế nào phán đoán đúng văn bia phải do người tu đạo tự mình phán đoán, người xem bia người hoặc là những người đứng xem đều không được, chỉ có thể do Thiên Thư Bia tự mình phán đoán.
- Tự mình phán đoán?
Trần Trường Sinh khó hiểu, lặp lại một lần.
Cẩu Hàn Thực nói:
- Người xem bia và Thiên Thư Bia tiếp xúc, nếu Thiên Thư Bia cảm thấy ngươi đã hiểu, ngươi chính là đã hiểu.
Trần Trường Sinh nhớ tới câu miêu tả về thiên đạo trong đạo tạng: Huyền diệu khó giải thích, chúng diệu chi môn.
Thiên Thư Bia nếu như là cửa, phía sau cửa sẽ là một thế giới thế nào?
Thấy hắn ở trước bia suy nghĩ, đám người Đường Tam Thập Lục không nói gì nữa.
Chung Hội giải khai tấm Thiên Thư Bia thứ nhất, hắn cảm thấy hứng thú, nhưng chẳng lẽ hắn không nóng nảy sao?
- A
Trần Trường Sinh chợt nhớ tới một việc, nói:
- Ta phải mau quay về.
Đường Tam Thập Lục thất kinh hỏi:
- Chuyện gì thế?
Trần Trường Sinh có chút vội vàng, nói:
- Ngươi vội vàng kéo ta đi, ta đã quên là còn đang đun nước, nếu chẳng may đun cháy thì làm sao bây giờ?
Nhìn Trần Trường Sinh vội vàng, Đường Tam Thập Lục có chút khó hiểu, Chiết Tụ cũng giống như thế, vẻ mặt nghi hoặc, im lặng nghĩ hay là Trần Trường Sinh muốn trốn tránh gì đó? Chỉ là qua một năm ở Quốc Giáo Học Viện trải mưa gió, Trần Trường Sinh đâu giống người như vậy.
Cẩu Hàn Thực thu hồi ánh mắt, không nghĩ tới Trần Trường Sinh nữa mà nói với Thất Gian và ba vị sư đệ:
- Đêm qua chỉ cho các ngươi xem một đoạn bút ký của Tuân Mai tiền bối, bởi vì không muốn các ngươi phân thần. Xem qua bút ký, các ngươi nên biết, có thể giải đọc Thiên Thư Bia từ rất nhiều góc độ, như vậy các ngươi nghĩ như thế nào
Quan Phi Bạch suy nghĩ một chút nói:
- Trong bút ký của Tuân Mai tiền bối vẻn vẹn để lại hơn mười cách giải Chiếu Tình Bia, cẩn thận cân nhắc, kỳ thật đều rất có đạo lý, chỉ là Ly Sơn Kiếm Tông ở Thiên Nam, ta có thói quen dùng bia động thần thức, cho ta chút thời gian, hẳn là có thể giải đọc xong chỗ bia này.
Thất Gian và Lương Bán Hồ cũng nói tương tự, Cẩu Hàn Thực lại nói:
- Nếu các ngươi có thể quên đi những suy nghĩ của Tuân Mai tiền bối hay là mọi kinh nghiệm, là có thể giải bia.
Nói xong câu đó, hắn rất tự nhiên nhớ tới lời đêm qua Trần Trường Sinh nói, theo Cẩu Hàn Thực, Trần Trường Sinh rõ ràng đạo lý trong đó mới chọn trong biến hóa tìm chân nghĩa, chỉ có điều cách này không khỏi quá mới mẻ, muốn mở con đường mới thật sự không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Đám người Quan Phi Bạch nghe hắn nói mà có chút giật mình, tĩnh ý mới mơ hồ hiểu ý sư huynh, đi đến bia nhà tạm, đều tự tìm chỗ ngồi xuống, nhìn bia đá dưới mái hiên tối tăm, bắt đầu lặng im không nói, dần quên đi câu chữ trong bút ký của Tuân Mai, sau đó dần dần đuổi ra khỏi óc. Chiết Tụ và Đường Tam Thập Lục nhìn nhau, mấy người mới tiến vào Thiên Thư Lăng năm nay cũng đang khoanh chân ngồi xem bia, chỉ có Cẩu Hàn Thực đứng ở đàng xa, nhìn núi bình tĩnh không nói gì, cũng không biết suy nghĩ gì.
Thời gian thong thả trôi qua, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, đèn dầu treo trên cây chẳng biết lúc nào bị người lấy đi một lần nữa trở lại, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Thất Gian bỗng nhiên mở to mắt, nhặt một chiếc lá, sau đó đứng dậy, do dự một chút đi tới hướng bia.
Những người ở trong nhà cỏ của Tuân Mai là đối tượng được chú ý, bằng không cũng sẽ không có danh hiệu thất tử nhà tranh, lúc trước có không biết bao nhiêu đôi mắt nhìn vào bọn họ, thấy Thất Gian có ý muốn giải bia, mọi người không khỏi xôn xao.
Chung Hội là người đầu tiên giải bia, tất cả mọi người rất muốn biết, ai sẽ là người thứ hai giải bia.
ta sẽ không làm đâu.
Lương Tiếu Hiểu nhìn Trần Trường Sinh vẻ mặt hờ hững nói.
Mọi người nhìn Trần Trường Sinh nghĩ Thiên Thư Lăng quả nhiên là công bằng, không ai có thể may mắn vĩnh viễn.
Có người cảm thấy còn chưa đủ, còn muốn xát muối vào vết thương của Trần Trường Sinh, mấy tên Hòe Viện nhìn Trần Trường Sinh, cười lạnh nói:
- Sư huynh trước khi đi nói câu kia quá thản nhiên, nhưng trong mắt của ta lại là quá mức khiêm tốn, tuy chỉ là đi trước một bước, nhưng một bước này đâu phải chỉ có ngàn dặm?
Những lời này là đang giễu cợt Trần Trường Sinh, nhưng cũng dẫn tới Cẩu Hàn Thực, Quan Phi Bạch nhướn mày, đang muốn phát tác, không ngờ còn không nhanh bằng Đường Tam Thập Lục. Hắn nhìn tên Hòe Viện thư sinh đùa cợt nói:
- Không thể đi trước một bước? Hắn chuẩn bị đi đâu? Đi đầu thai sao? Gì mà gấp gáp như vậy.
Tên Hòe Viện thư sinh giận dữ, sắc mặt của Kỷ Tấn cũng âm trầm, ngón tay cứng lại, suýt nữa kéo đứt một cọng râu.
Niên Quang tiên sinh và mấy bia tùy tùng đi tới, nhìn Đường Tam Thập Lục trầm giọng quát:
- Chớ có vô lễ như thế, ai cũng không bảo vệ được ngươi.
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn cười lạnh nói:
- Đêm qua đã nói rồi, đánh lại không thể đánh, ngươi có thể làm gì?
Niên Quang tiên sinh nghiêm mặt nói:
- Ta là bia tùy tùng, có trách nhiệm duy trì trật tự, nếu ngươi còn càn quấy, ta sẽ truyền thư học viện, đệ trình quốc giáo đem ngươi trục xuất khỏi Thiên Thư Lăng.
Đường Tam Thập Lục nhìn Niên Quang tiên sinh như nhìn kẻ ngu, chỉ vào Trần Trường Sinh bên cạnh nói:
- Thực là một đám lão già hồ đồ, ngươi có biết hắn là ai không? Trên Hoàng cung, trước vạn dân, Giáo Hoàng đại nhân cầm tay hắn bước đi, kinh đô có vô số người hoài nghi hắn là con riêng của giáo chủ đại nhân? Ly Cung nghe lời ngươi, ta cắt đầu đưa ngươi luôn.
Niên Quang tiên sinh nghe vậy giận dữ, quát:
- Ly Cung bao che khuyết điểm như thế, ta nhất định phải để học viện đến hỏi đạo lý.
Đường Tam Thập Lục cũng giận, quát lớn:
- Học viện các ngươi? Ngươi nên đi hỏi giáo chủ một chút, một phần ba tiền Tông Tự Sở hàng năm là ai cho, ngươi có thể ở Thiên Thư Lăng ngồi ăn rồi chờ chết nhiều năm như vậy, toàn bộ đều dựa vào gia gia của ta cung cấp nuôi dưỡng, ngươi không thuận theo quốc giáo chỉ bảo che chở Trần Trường Sinh, không thuận theo lợi ích của Tông Tự Sở che chở ta, lại muốn thay người phía nam ngẩng đầu, còn làm ta sợ hãi, đây là cái đạo lý gì.
Niên Quang tức giận cả người phát run, chỉ vào Đường Tam Thập Lục muốn giáo huấn khiển trách vài câu, cuối cùng chỉ biết phất tay áo, như vậy rời đi.
Xung quanh an tĩnh, bất kể người mới nhập lăng năm nay hay người cũ đều kinh ngạc nhìn Đường Tam Thập Lục, nghĩ thầm đây rốt cuộc là ai.
Bởi vì Chung Hội dẫn đầu giải bia, tâm tình của Đường Tam Thập Lục cực kỳ không tốt, nhìn mọi người quát:
- Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua người có tiền như vậy à.
- Vấn Thủy Đường Gia... Thật sự có tiền như vậy sao?
Ba người Quan Phi Bạch đối diện không nói gì, bọn họ xuất thân cơ hàn, ở Ly Sơn Kiếm Tông tu hành cực kỳ kham khổ, mặc dù Thất Gian là đệ tử út được sủng ái, thuở nhỏ được chưởng môn nuôi lớn cũng chưa từng ăn ngon mặc đẹp, thật sự là rất khó tưởng tượng thế gian có người như thế. Về phương diện tiền vàng, Ly Sơn thiếu niên không có kiến thức.
- Lại nói, Đường Đường có tiền như vậy, hơn nữa dáng vẻ bệ vệ từ trước đến nay rất kiêu ngạo, vì sao cũng không làm cho người ta chán ghét?
Thất Gian có chút khó hiểu hỏi.
Quan Phi Bạch nhớ tới lúc ở Ly Cung, các thiếu nữ Thanh Diệu Thập Tam Ti và Thánh Nữ Phong nhìn Đường Tam Thập Lục cuồng nhiệt như vậy, hoặc vẫn là đạo lý đó, chẳng qua là có mặt tiểu sư đệ không tiện nói.
Lúc này, một tên thiếu niên hướng bọn họ đi tới, ba người Quan Phi Bạch ba người thi lễ, trên mặt lộ ra tươi cười, rõ ràng có quen biết, nhất là Lương Bán Hồ, ngày bình thường chất phác nặng nề còn chủ động tiến ra đón, còn vỗ vỗ vai của thiếu niên kia, có vẻ rất là thân thiết.
Cẩu Hàn Thực hướng Trần Trường Sinh giới thiệu:
- Đây là Tam sư đệ, Lương Tiếu Hiểu.
Trần Trường Sinh thế mới biết vị thiếu niên này là đệ tam luật trong Thần Quốc Thất Luật tên Lương Tiếu Hiểu. Lương Tiếu Hiểu ở Thanh Vân Bảng vẫn xếp hạng thứ ba, cho đến năm nay lâm thời đổi bảng mới bị Lạc Lạc chen xuống thứ tư, mà Trần Trường Sinh biết họ tên của Lương Tiếu Hiểu là vì đây là người đứng đầu Đại Triều Thí năm trước. Nghĩ đến lúc trước người này đứng trong đám người, căn bản không có ai chú ý tới Lương Tiếu Hiểu, hắn càng thấy Kỷ Tấn và Chung Hội đêm qua nói có đạo lý, ở Thiên Thư Lăng quần anh tập hợp, đứng đầu Đại Triều Thí quả thật không có gì đặc thù.
Lương Tiếu Hiểu và Trần Trường Sinh chào nhau, vẻ mặt lãnh đạm, dường như không thích nói chuyện.
Sau đó Lương Tiếu Hiểu nói với Cẩu Hàn Thực:
- Sư huynh, hai ngày trước ta ở trước đông đình bia nhập định, cho nên chưa kịp tới tìm các ngươi.
Cẩu Hàn Thực nói:
- Đương nhiên là xem bia tu hành trọng yếu, nếu đi vào Thiên Thư Lăng, lúc nào cũng có thể gặp.
Trần Trường Sinh nhớ tới, hôm qua Cẩu Hàn Thực nói sẽ giới thiệu người nào đó cho mình làm quen, bây giờ nghĩ lại, hẳn là gã thiếu niên này.
Thất Gian nghe ba chữ đông đình bia giật mình nói:
- Đông đình bia là bia thứ sáu rồi, Tam sư huynh thực giỏi.
Lương Tiếu Hiểu khẽ gật đầu, tuy rằng họ tên của hắn có một chữ tiếu (cười) nhưng trên mặt chẳng có nửa điểm tươi cười, dường như còn lạnh lùng hơn Quan Phi Bạch mấy phần.
Cẩu Hàn Thực nhìn hắn mỉm cười nói:
- Đã tới đông đình bia, nói vậy phá cảnh không phải chuyện gần đây.
Lương Tiếu Hiểu hướng Cẩu Hàn Thực kính cẩn nói:
- Nửa năm trước Thông U, sau đó lại không tiến bộ nên rất hổ thẹn, cho nên không có truyền thư về.
Lương Bán Hồ ở bên thật thà chất phác cười nói:
- Có thể, có thể.
Cẩu Hàn Thực nói với Trần Trường Sinh:
- Tam sư đệ và Ngũ sư đệ là huynh đệ.
Ánh mắt của Đường Tam Thập Lục nhìn Lương Tiếu Hiểu và Lương Bán Hồ mấy lần, khó hiểu hỏi:
- Lão ngũ sao nhìn còn già hơn lão tam thế?
Lương Tiếu Hiểu nghe vậy quay đầu lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Đường Tam Thập Lục trừng mắt nhìn lại.
Thất Gian nói:
- Tam sư huynh, hắn chính là người như vậy, đừng để ý đến hắn.
Lương Tiếu Hiểu thật sự không để ý Đường Tam Thập Lục, xoay người sang chỗ khác.
Chiết Tụ nhìn Thất Gian một cái, ánh mắt có chút kỳ quái.
Thất Gian cảm ứng được ánh mắt của hắn, như bị con bọ cạp chiếu tướng, khẩn trương trốn sau Lương Bán Hồ.
Cẩu Hàn Thực giải thích hai câu, Trần Trường Sinh mới biết hoá ra ngũ luật Lương Bán Hồ là huynh trưởng, người xếp hạng rất cao là Lương Tiếu Hiểu ngược lại là em trai út. Sau đó hắn nhớ tới Lương Tiếu Hiểu nói nửa năm trước phá cảnh, giờ mới hiểu được hoá ra người này đã trải qua Thông U, nếu hắn ra khỏi Thiên Thư Lăng sẽ rời Thanh Vân Bảng, tiến vào Điểm Kim Bảng hả?
- Phiền toái chuyển cáo Lạc Lạc Điện Hạ, Thanh Vân Bảng thứ tư, ta sẽ không làm đâu.
Lương Tiếu Hiểu nhìn Trần Trường Sinh vẻ mặt hờ hững nói.
Sau đó không đợi Trần Trường Sinh phản ứng, cũng không đợi Đường Tam Thập Lục mở miệng, Lương Tiếu Hiểu xoay người nhìn Cẩu Hàn Thực nói:
- Sư huynh, tuy rằng chúng ta và Hòe Viện đều đến từ phía nam, nhưng Ly Sơn cuối cùng vẫn là Ly Sơn, sao có thể đứng sau người?
Cẩu Hàn Thực nói:
- Ta tự có chừng mực, ngươi cứ tĩnh tâm xem bia đi, chỉ còn một tháng thời gian phải ra khỏi lăng, phải quý trọng thời gian.
Lương Tiếu Hiểu không nhiều lời nữa.
Chính như Lương Tiếu Hiểu nói, tuy rằng bảng xếp hạng ở bia đá Thiên Thư Lăng đã bị Thánh Hậu nương nương phái Chu Thông hủy diệt, nhưng tranh cường háo thắng hay vinh quang không hề bị người quên đi.
Tốc độ xem bia ngộ đạo với số lượng bia được giải đọc vẫn được ghi trong bảng danh sách vô hình của mỗi người.
Năm nay không có xuất hiện thiên tài ngày đầu cởi bỏ Chiếu Tình Bia, cũng không ai có thể ngay ngày hôm sau giải bia thành công, nhưng Chung Hội ở ngày thứ ba thành công giải bia đã xem như khá tốt, lúc này đoàn người ở Thiên Thư Lăng đã biết thân phận của Trần Trường Sinh và thân phận của Cẩu Hàn Thực, biết bọn họ là hạng 1 và 2 Đại Triều Thí năm nay, hơn nữa lời đồn bên ngoài đã sớm truyền vào, hai người đọc một lượt đạo tạng thanh danh cực vang, đương nhiên cực kỳ hấp dẫn chú ý, hai người tới bây giờ vẫn chưa đọc hiểu tòa Thiên Thư Bia thứ nhất, khó tránh khỏi nghị luận.
- Sau Vương Chi Sách, dám xưng đọc một lượt đạo tạng chính là hai người này rồi, không ngờ hôm nay lại bị một gã Hòe Viện thư sinh đè ép.
- Nghe đồn đều không thật, cái gì đọc một lượt đạo tạng, tuổi nhỏ Thông U, lúc này xem ra là nói quá sự thật rồi.
Đám đông đã tản ra tìm hiểu bia, Lương Tiếu Hiểu cũng đã rời đi, người ở phía trước Chiếu Tình Bia dần dần giải tán, núi rừng yên tĩnh. Trần Trường Sinh đi đến trước nhà tạm, nhìn tấm bia đá màu đen, trầm mặc thời gian rất lâu, đột nhiên hỏi:
- Lương Tiếu Hiểu làm thế nào biến mất không thấy đây? Chẳng lẽ phía sau của Thiên Thư Bia là một tiểu thế giới?
Đám người Đường Tam Thập Lục thấy Trần Trường Sinh xem bia không nói, cho là hắn suy nghĩ chuyện trọng yếu gì, làm sao nghĩ Trần Trường Sinh đang tự hỏi vấn đề này, không khỏi không biết nói gì.
Cẩu Hàn Thực nói:
- Nghe nói Thiên Thư Bia là mảnh vỡ tiểu thế giới, hiện giờ tán lạc tại thế giới chân thật, không gian dĩ nhiên mai một, các mảnh vỡ có thể thông nhau, cũng có thể lý giải, một tòa bia là một cánh cửa, nhưng cánh cửa này không thể đi thông địa phương khác, chỉ có thể đi thông cánh cửa khác, chính là Thiên Thư Bia khác, hơn nữa trình tự giữa bia và bia vĩnh hằng bất biến.
Trần Trường Sinh nói:
- Thì ra là thế, khó trách đều nói Thiên Thư Lăng chỉ có một con đường, nhưng, phán đoán Thiên Thư Bia như thế nào phải xem chìa khóa trong tay đúng không?
Đạo tạng không có ghi lại làm thế nào đi từ Thiên Thư Bia đến Thiên Thư Bia, trong bản ghi chép của các tiền bối cũng chưa nói qua chi tiết này, bởi vì trong mắt người tu đạo những thứ này đều là kiến thức phổ thông, căn bản không có tất yếu.
Trần Trường Sinh từng đọc trong ba nghìn đạo tạng có vô số tri thức, nhưng về thế giới và kiến thức tu đạo phổ thông lại có chút khiếm khuyết, bởi vì hắn là tự học thành tài.
Cẩu Hàn Thực nói:
- Thiên thư không thể giải, Thiên Thư Bia có rất nhiều chỗ thần kỳ hoặc là khó có thể lý giải, như thế nào phán đoán đúng văn bia phải do người tu đạo tự mình phán đoán, người xem bia người hoặc là những người đứng xem đều không được, chỉ có thể do Thiên Thư Bia tự mình phán đoán.
- Tự mình phán đoán?
Trần Trường Sinh khó hiểu, lặp lại một lần.
Cẩu Hàn Thực nói:
- Người xem bia và Thiên Thư Bia tiếp xúc, nếu Thiên Thư Bia cảm thấy ngươi đã hiểu, ngươi chính là đã hiểu.
Trần Trường Sinh nhớ tới câu miêu tả về thiên đạo trong đạo tạng: Huyền diệu khó giải thích, chúng diệu chi môn.
Thiên Thư Bia nếu như là cửa, phía sau cửa sẽ là một thế giới thế nào?
Thấy hắn ở trước bia suy nghĩ, đám người Đường Tam Thập Lục không nói gì nữa.
Chung Hội giải khai tấm Thiên Thư Bia thứ nhất, hắn cảm thấy hứng thú, nhưng chẳng lẽ hắn không nóng nảy sao?
- A
Trần Trường Sinh chợt nhớ tới một việc, nói:
- Ta phải mau quay về.
Đường Tam Thập Lục thất kinh hỏi:
- Chuyện gì thế?
Trần Trường Sinh có chút vội vàng, nói:
- Ngươi vội vàng kéo ta đi, ta đã quên là còn đang đun nước, nếu chẳng may đun cháy thì làm sao bây giờ?
Nhìn Trần Trường Sinh vội vàng, Đường Tam Thập Lục có chút khó hiểu, Chiết Tụ cũng giống như thế, vẻ mặt nghi hoặc, im lặng nghĩ hay là Trần Trường Sinh muốn trốn tránh gì đó? Chỉ là qua một năm ở Quốc Giáo Học Viện trải mưa gió, Trần Trường Sinh đâu giống người như vậy.
Cẩu Hàn Thực thu hồi ánh mắt, không nghĩ tới Trần Trường Sinh nữa mà nói với Thất Gian và ba vị sư đệ:
- Đêm qua chỉ cho các ngươi xem một đoạn bút ký của Tuân Mai tiền bối, bởi vì không muốn các ngươi phân thần. Xem qua bút ký, các ngươi nên biết, có thể giải đọc Thiên Thư Bia từ rất nhiều góc độ, như vậy các ngươi nghĩ như thế nào
Quan Phi Bạch suy nghĩ một chút nói:
- Trong bút ký của Tuân Mai tiền bối vẻn vẹn để lại hơn mười cách giải Chiếu Tình Bia, cẩn thận cân nhắc, kỳ thật đều rất có đạo lý, chỉ là Ly Sơn Kiếm Tông ở Thiên Nam, ta có thói quen dùng bia động thần thức, cho ta chút thời gian, hẳn là có thể giải đọc xong chỗ bia này.
Thất Gian và Lương Bán Hồ cũng nói tương tự, Cẩu Hàn Thực lại nói:
- Nếu các ngươi có thể quên đi những suy nghĩ của Tuân Mai tiền bối hay là mọi kinh nghiệm, là có thể giải bia.
Nói xong câu đó, hắn rất tự nhiên nhớ tới lời đêm qua Trần Trường Sinh nói, theo Cẩu Hàn Thực, Trần Trường Sinh rõ ràng đạo lý trong đó mới chọn trong biến hóa tìm chân nghĩa, chỉ có điều cách này không khỏi quá mới mẻ, muốn mở con đường mới thật sự không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Đám người Quan Phi Bạch nghe hắn nói mà có chút giật mình, tĩnh ý mới mơ hồ hiểu ý sư huynh, đi đến bia nhà tạm, đều tự tìm chỗ ngồi xuống, nhìn bia đá dưới mái hiên tối tăm, bắt đầu lặng im không nói, dần quên đi câu chữ trong bút ký của Tuân Mai, sau đó dần dần đuổi ra khỏi óc. Chiết Tụ và Đường Tam Thập Lục nhìn nhau, mấy người mới tiến vào Thiên Thư Lăng năm nay cũng đang khoanh chân ngồi xem bia, chỉ có Cẩu Hàn Thực đứng ở đàng xa, nhìn núi bình tĩnh không nói gì, cũng không biết suy nghĩ gì.
Thời gian thong thả trôi qua, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, đèn dầu treo trên cây chẳng biết lúc nào bị người lấy đi một lần nữa trở lại, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Thất Gian bỗng nhiên mở to mắt, nhặt một chiếc lá, sau đó đứng dậy, do dự một chút đi tới hướng bia.
Những người ở trong nhà cỏ của Tuân Mai là đối tượng được chú ý, bằng không cũng sẽ không có danh hiệu thất tử nhà tranh, lúc trước có không biết bao nhiêu đôi mắt nhìn vào bọn họ, thấy Thất Gian có ý muốn giải bia, mọi người không khỏi xôn xao.
Chung Hội là người đầu tiên giải bia, tất cả mọi người rất muốn biết, ai sẽ là người thứ hai giải bia.
ta sẽ không làm đâu.
Lương Tiếu Hiểu nhìn Trần Trường Sinh vẻ mặt hờ hững nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.