Quyển 1 - Chương 219: Chuyện cũ biết bao nhiêu (p2).
Miêu Nị
26/04/2016
Vị sư tỷ Thánh Nữ Phong mắt phát sáng lên.
Đường Tam Thập Lục tới nơi, nhìn Kỷ Tấn sắc mặt âm trầm nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta nói không có đạo lý? Vậy ngươi có muốn đi Đại Minh cung hỏi Thánh Hậu nương nương nghĩ thế nào không?
Niên Quang tiên sinh nhíu mày, có chút không vui trách mắng:
- Đủ rồi.
Vị bia tùy tùng đức cao vọng trọng, lúc trước nói một câu đủ rồi, Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh liền không nói gì nữa, nhưng Đường Tam Thập Lục cũng không phải người như thế, ngược lại hai hàng lông mày nhướn cao hơn:
- Ngài đừng có ba phải, cũng đừng có bày ra bối phận với ta, nơi này là Thiên Thư Lăng, không thể đánh ngươi, ta đây sao phải sợ?
Niên Quang nghe vậy cứng người.
Đường Tam Thập Lục lại nhìn Kỷ Tấn, nói:
- Đồng dạng, ngươi không thể đánh ta, càng không thể giết ta, ta cười nhạo ngươi hai câu, ngươi có thể làm gì ta? Muốn tới mắng nhau sao? Ta cũng không phải loại hũ nút như Trần Trường Sinh, cũng không phải loại ngụy quân tử chú ý phong độ như Cẩu Hàn Thực, nói đến mắng chửi người ngươi thật không phải là đối thủ của ta. Nếu ngươi không cam lòng, chờ ngày mai ta xem bia ngộ đạo, ngươi có thể bảo đồ tử đồ tôn ở bên cạnh ta khua chiêng gõ trống, xem có ảnh hưởng được đến ta không, mà có lẽ ta cũng phải chuẩn bị thêm mấy cái đồ trợ thính để nghe cho thoái mái.
Đoạn văn này rất thô, lý lẽ cũng rất thô, tựa như giống như hòn đá rắn chắc, không có biện pháp phản đối, Thiên Thư Lăng chính là nơi đặc thù như vậy, nếu ngươi không quản bối phận, không sợ hãi bất cứ kẻ nào, vậy ở trong này ngươi không cần sợ hãi bất cứ kẻ nào, bởi vì ở trước Thiên Thư Bia, tất cả mọi người là bình đẳng.
Kỷ Tấn tức giận run giọng nói:
- Tốt lắm tốt lắm, ngươi là nhà ai đệ tử, dám...
- Muốn nghe lai lịch của ta, sau đó để người ta chờ ngoài Thiên Thư Lăng thu thập ta sao?
Đường Tam Thập Lục vẻ mặt không cần quan tâm nói:
- Ta là độc tôn Vấn Thủy Đường Gia, Hòe Viện nếu nguyện ý đắc tội lão thái gia nhà ta, vậy xin mời.
Không ai nguyện ý đắc tội Vấn Thủy Đường Gia, ngay cả Thánh Hậu nương nương với cô cảnh lão nhân kia cũng phải dụ dỗ là chính, nhiều nhất chỉ mắng hắn vài câu thông thái rởm, ngu ngốc mất linh, bởi vì Đường gia có nội tình thiên thu, Đường gia có cơ quan thuật khiến người ta sợ hãi, mấu chốt nhất chính là, Đường gia có tiền, có rất nhiều tiền.
Kỷ Tấn biết thân phận của Đường Tam Thập Lục, sắc mặt xanh mét, ống tay áo run lên, nhưng thực không biện pháp gì.
Đương nhiên, Kỷ Tấn cũng có thể không để ý quy củ trong Thiên Thư Lăng mà trực tiếp ra tay giáo huấn Đường Tam Thập Lục, nhưng như vậy Kỷ Tấn cũng không thể tiếp tục ở lại Thiên Thư Lăng, vì thân phận bia tùy tùng còn bị trừng phạt nghiêm khắc.
Từ sau khi tiến vào Quốc Giáo Học Viện, Đường Tam Thập Lục thường xuyên biểu hiện rất lỗ mãng, miệng đầy lời thô tục, kỳ thật kia chẳng qua là thiếu niên thích phản nghịch, coi như bổ khuyết vào Trần Trường Sinh trầm lặng quá mức, con cháu quý tộc giống hắn đâu khuyết thiếu trí tuệ, bốn chữ thấy tốt thì lấy hắn tu luyện còn tốt hơn ai khác. Hắn đi vào bia nhà tạm trước, giơ tay kéo Trần Trường Sinh đi xuống Thiên Thư Lăng, vừa đi vừa thì thầm:
- Coi ngươi có chút tiền đồ liền cãi nhau đều ầm ĩ tuy nhiên thực làm cho Quốc Giáo Học Viện chúng ta mất mặt.
Cẩu Hàn Thực cười khổ lắc đầu, hướng Niên Quang tiên sinh thi lễ cáo từ rồi theo hai thiếu niên xuống chân núi.
Đám người xung quanh ngơ ngác nhìn nhau, đèn dầu càng lúc càng mờ, cứ như nơi này trước đó chưa từng phát sinh chuyện gì.
Từ đường núi đi ra thiên thư lâm, nhảy qua kênh nước gần chính đạo thì vào kết vườn, trong bóng đêm rừng cây có vẻ âm trầm, cũng may tối nay tinh quang cực thịnh, hòa tan bớt cảm giác này, Trần Trường Sinh nhìn đai lưng lấp lánh cả Đường Tam Thập Lục hỏi:
- Sao tối nay ăn mặc đẹp đẽ thế?
- Bảo khí ở Vấn Thủy là dùng để mắng người, về sau đừng có dùng từ đó để hình dung ta.
Đường Tam Thập Lục nghiêm túc nói, sau đó giải thích:
- Nửa đêm tỉnh lại phát hiện hai người các ngươi không ở đó cho nên đi ra ngoài tìm các ngươi, đi có hơi vội, tìm đại một cái đai lưng, đâu có kịp xem nó là gì.
Trần Trường Sinh nói:
- May mắn ngươi không cầm nhầm áo lông đi ra, bằng không sẽ bị người ta ngộ nhận là một con gấu.
Đường Tam Thập Lục chậc chậc hai tiếng, nói:
- Hoá ra ngươi biết châm chọc khiêu khích, lúc trước sao cứ như chim cút thế? Hay là chỉ biết ra chiêu với người mình?
Trần Trường Sinh lắc lắc đầu, thật sự không có cách đối tiếp, nghĩ chuyện xảy ra từ sáng tới đêm nay, khó hiểu hỏi:
- Vì sao Kỷ Tấn tiền bối làm như thế?
- Trước kia mọi người cho rằng giáo chủ đại nhân và lão nhân muốn mượn tay ngươi một lần nữa phục hưng Quốc Giáo Học Viện, Sau Đại Triều Thí mới biết hoá ra Giáo Hoàng đại nhân cũng rất coi trọng ngươi. Những người trung với Thánh Hậu nương nương bắt đầu khẩn trương, giáo phái phía nam từ trước đến nay không phục Ly Cung, bị bọn họ nói đến chèn ép ngươi là chuyện rất bình thường.
Lúc Đường Tam Thập Lục nói đến giáo phái phía nam liền nhìn Cẩu Hàn Thực một cái.
Cẩu Hàn Thực cười cười, không nói gì thêm.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Hoặc là có nguyên nhân gì khác, vì cảm xúc của Kỷ Tấn tiền bối rõ ràng không đúng.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Ta đây cũng không biết.
- Không phải tất cả bia tùy tùng đều có thể tĩnh tâm như thủy (tâm cảnh bình tĩnh, không có tạp niệm), cho dù ban đầu nhập Thiên Thư Lăng có thể làm được, nhưng theo thời gian trôi qua, tu hành trì trệ không tiến, có bia tùy tùng khó tránh khỏi sinh ra hối hận, nhưng mà năm đó đã phát ra huyết thề và quy củ của Thiên Thư Lăng nên không dám rời khỏi, về mặt tâm lý quả thật rất dễ xảy ra vấn đề.
Cẩu Hàn Thực ở bên nói:
- Hơn nữa trong mắt của ta, Kỷ Tấn cho rằng Tuân Mai tiền bối vô cùng có khả năng trở thành bia tùy tùng, không ngờ đêm qua lại làm ra cử chỉ lừng lẫy kia, hồn về biển sao, coi như là rời khỏi Thiên Thư Lăng, tuy rằng không liên quan tới chúng ta nhưng hắn lại đổ nguyên nhân lên chúng ta, khó tránh khỏi trút oán khí lên chúng ta.
Trần Trường Sinh vốn muốn hỏi, Kỷ Tấn không muốn tiếp tục ở lại Thiên Thư Lăng làm bia tùy tùng, như vậy Tuân Mai tiền bối rời khỏi Thiên Thư Lăng không thể trở thành bia tùy tùng, hắn nên vui mới đúng, tại sao lại sinh ra ý tứ oán hận? Nhưng lại đột nhiên hiểu ra, vẫn là vấn đề nhân tính làm người ta cảm thán thì không kìm nổi lắc lắc đầu.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Vẫn có cách nói, bia tùy tùng trong Thiên Thư Lăng có chút biến thái, không được người thích, tuy nhiên nhớ tới quy củ cũng rất biến thái.
Trần Trường Sinh nói:
- Quả thật có chút vô nhân đạo, thực không rõ bọn họ nghĩ như thế nào?
Cẩu Hàn Thực nói:
- Thiên Thư Bia với người tu đạo hấp dẫn quá lớn, hơn nữa bia tùy tùng ở Thiên Thư Lăng có địa vị đặc thù, hàng năm đệ tử mới tân tiến lăng có thể nhờ bọn họ chiếu cố. Vị Niên Quang tiên sinh rất rõ ràng cũng là bị đại nhân vật trong quốc giáo nhờ vả xuất trướng ra mặt cho ngươi.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Hẳn là như thế, nhưng ta không tin Niên Quang.
Trần Trường Sinh nghĩ lúc trước hắn quả thật không tôn trọng vị tiền bối đức cao vọng trọng kia, khó hiểu hỏi:
- Vì sao?
Đường Tam Thập Lục nói:
- Niên Quang tiên sinh xuất thân Tông Tự Sở, thiên tài năm đó bị Quốc Giáo Học Viện chèn ép vô cùng là thảm thiết, hắn giận dữ mới lập huyết thề trở thành bia tùy tùng, mà ngươi là hy vọng phục hưng Quốc Giáo Học Viện, hắn làm sao có thể thật lòng quan tâm?
Với Trần Trường Sinh mà nói, Quốc Giáo Học Viện là nơi suy bại cũ nát, là nơi lạnh lùng hoang tàn, căn bản không thể tưởng tượng được hình ảnh trong lịch sử.
- Quốc Giáo Học Viện năm đó rất kiêu ngạo thật là thật sao?
Đường Tam Thập Lục nhìn Cẩu Hàn Thực nói:
- So với Ly Sơn Kiếm Tông bây giờ còn kiêu ngạo hơn.
Cẩu Hàn Thực không nói gì, hắn không cho rằng Ly Sơn Kiếm Tông kiêu ngạo, nhưng ý tứ biểu hiện là cam chịu.
Đường Tam Thập Lục trầm mặc một lát, còn nói thêm:
- Tuy nhiên những thiên tài từng vô cùng kiêu ngạo kia, đều đã chết sạch.
Nghe lời này, Trần Trường Sinh vẻ mặt hơi ngơ ngẩn, một lát sau nghĩ tới một chuyện, nhìn Cẩu Hàn Thực hỏi:
- Trong Thiên Thư Lăng có bia tùy tùng xuất thân Ly Sơn không?
- Trước kia từng có.
Cẩu Hàn Thực nói:
- Sau đó sư thúc tổ xông Thiên Thư Lăng một lần, chửi rủa hai vị tiền bối một phen rồi mang về Ly Sơn.
Trần Trường Sinh giật mình, nghĩ thầm rằng lại có người dám không nhìn quy củ của Thiên Thư Lăng, hắn nói sư thúc tổ đó là tiểu sư thúc Ly Sơn sao?
Đường Tam Thập Lục vẻ mặt không thay đổi, rõ ràng đã nghe qua đoạn chuyện cũ này.
Trần Trường Sinh tò mò hỏi:
- Vậy hai vị tiền bối hiện tại ở đâu? Có bị trừng phạt gì không?
Cẩu Hàn Thực nói:
- Hai vị tiền bối đều là trưởng lão của Giới Luật đường.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Nghe thấy chưa, kiếm ai nhanh nhất, người đó là quy củ.
Trần Trường Sinh càng cảm thấy hứng thú là vị tiểu sư thúc Ly Sơn ở Thiên Thư Lăng mắng hai gã đồng môn thế nào.
Cẩu Hàn Thực nói:
- Sư thúc tổ nói, không thể đem sinh mạng hữu hạn lãng phí vào mấy chuyện hư hỏng.
Trần Trường Sinh quái dị nói:
- Chuyện hư hỏng?
Cẩu Hàn Thực nói:
- Đúng, sư thúc tổ vẫn cho rằng tu đạo là một chuyện hư hỏng.
Trần Trường Sinh trầm mặc không nói.
Nghĩ tới Ly Sơn tiểu sư thúc huyền thoại, Trần Trường Sinh đột nhiên cảm giác được đôi vai thêm nặng nề, sao trời như bị bóng ma bao bọc.
Đường Tam Thập Lục tới nơi, nhìn Kỷ Tấn sắc mặt âm trầm nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta nói không có đạo lý? Vậy ngươi có muốn đi Đại Minh cung hỏi Thánh Hậu nương nương nghĩ thế nào không?
Niên Quang tiên sinh nhíu mày, có chút không vui trách mắng:
- Đủ rồi.
Vị bia tùy tùng đức cao vọng trọng, lúc trước nói một câu đủ rồi, Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh liền không nói gì nữa, nhưng Đường Tam Thập Lục cũng không phải người như thế, ngược lại hai hàng lông mày nhướn cao hơn:
- Ngài đừng có ba phải, cũng đừng có bày ra bối phận với ta, nơi này là Thiên Thư Lăng, không thể đánh ngươi, ta đây sao phải sợ?
Niên Quang nghe vậy cứng người.
Đường Tam Thập Lục lại nhìn Kỷ Tấn, nói:
- Đồng dạng, ngươi không thể đánh ta, càng không thể giết ta, ta cười nhạo ngươi hai câu, ngươi có thể làm gì ta? Muốn tới mắng nhau sao? Ta cũng không phải loại hũ nút như Trần Trường Sinh, cũng không phải loại ngụy quân tử chú ý phong độ như Cẩu Hàn Thực, nói đến mắng chửi người ngươi thật không phải là đối thủ của ta. Nếu ngươi không cam lòng, chờ ngày mai ta xem bia ngộ đạo, ngươi có thể bảo đồ tử đồ tôn ở bên cạnh ta khua chiêng gõ trống, xem có ảnh hưởng được đến ta không, mà có lẽ ta cũng phải chuẩn bị thêm mấy cái đồ trợ thính để nghe cho thoái mái.
Đoạn văn này rất thô, lý lẽ cũng rất thô, tựa như giống như hòn đá rắn chắc, không có biện pháp phản đối, Thiên Thư Lăng chính là nơi đặc thù như vậy, nếu ngươi không quản bối phận, không sợ hãi bất cứ kẻ nào, vậy ở trong này ngươi không cần sợ hãi bất cứ kẻ nào, bởi vì ở trước Thiên Thư Bia, tất cả mọi người là bình đẳng.
Kỷ Tấn tức giận run giọng nói:
- Tốt lắm tốt lắm, ngươi là nhà ai đệ tử, dám...
- Muốn nghe lai lịch của ta, sau đó để người ta chờ ngoài Thiên Thư Lăng thu thập ta sao?
Đường Tam Thập Lục vẻ mặt không cần quan tâm nói:
- Ta là độc tôn Vấn Thủy Đường Gia, Hòe Viện nếu nguyện ý đắc tội lão thái gia nhà ta, vậy xin mời.
Không ai nguyện ý đắc tội Vấn Thủy Đường Gia, ngay cả Thánh Hậu nương nương với cô cảnh lão nhân kia cũng phải dụ dỗ là chính, nhiều nhất chỉ mắng hắn vài câu thông thái rởm, ngu ngốc mất linh, bởi vì Đường gia có nội tình thiên thu, Đường gia có cơ quan thuật khiến người ta sợ hãi, mấu chốt nhất chính là, Đường gia có tiền, có rất nhiều tiền.
Kỷ Tấn biết thân phận của Đường Tam Thập Lục, sắc mặt xanh mét, ống tay áo run lên, nhưng thực không biện pháp gì.
Đương nhiên, Kỷ Tấn cũng có thể không để ý quy củ trong Thiên Thư Lăng mà trực tiếp ra tay giáo huấn Đường Tam Thập Lục, nhưng như vậy Kỷ Tấn cũng không thể tiếp tục ở lại Thiên Thư Lăng, vì thân phận bia tùy tùng còn bị trừng phạt nghiêm khắc.
Từ sau khi tiến vào Quốc Giáo Học Viện, Đường Tam Thập Lục thường xuyên biểu hiện rất lỗ mãng, miệng đầy lời thô tục, kỳ thật kia chẳng qua là thiếu niên thích phản nghịch, coi như bổ khuyết vào Trần Trường Sinh trầm lặng quá mức, con cháu quý tộc giống hắn đâu khuyết thiếu trí tuệ, bốn chữ thấy tốt thì lấy hắn tu luyện còn tốt hơn ai khác. Hắn đi vào bia nhà tạm trước, giơ tay kéo Trần Trường Sinh đi xuống Thiên Thư Lăng, vừa đi vừa thì thầm:
- Coi ngươi có chút tiền đồ liền cãi nhau đều ầm ĩ tuy nhiên thực làm cho Quốc Giáo Học Viện chúng ta mất mặt.
Cẩu Hàn Thực cười khổ lắc đầu, hướng Niên Quang tiên sinh thi lễ cáo từ rồi theo hai thiếu niên xuống chân núi.
Đám người xung quanh ngơ ngác nhìn nhau, đèn dầu càng lúc càng mờ, cứ như nơi này trước đó chưa từng phát sinh chuyện gì.
Từ đường núi đi ra thiên thư lâm, nhảy qua kênh nước gần chính đạo thì vào kết vườn, trong bóng đêm rừng cây có vẻ âm trầm, cũng may tối nay tinh quang cực thịnh, hòa tan bớt cảm giác này, Trần Trường Sinh nhìn đai lưng lấp lánh cả Đường Tam Thập Lục hỏi:
- Sao tối nay ăn mặc đẹp đẽ thế?
- Bảo khí ở Vấn Thủy là dùng để mắng người, về sau đừng có dùng từ đó để hình dung ta.
Đường Tam Thập Lục nghiêm túc nói, sau đó giải thích:
- Nửa đêm tỉnh lại phát hiện hai người các ngươi không ở đó cho nên đi ra ngoài tìm các ngươi, đi có hơi vội, tìm đại một cái đai lưng, đâu có kịp xem nó là gì.
Trần Trường Sinh nói:
- May mắn ngươi không cầm nhầm áo lông đi ra, bằng không sẽ bị người ta ngộ nhận là một con gấu.
Đường Tam Thập Lục chậc chậc hai tiếng, nói:
- Hoá ra ngươi biết châm chọc khiêu khích, lúc trước sao cứ như chim cút thế? Hay là chỉ biết ra chiêu với người mình?
Trần Trường Sinh lắc lắc đầu, thật sự không có cách đối tiếp, nghĩ chuyện xảy ra từ sáng tới đêm nay, khó hiểu hỏi:
- Vì sao Kỷ Tấn tiền bối làm như thế?
- Trước kia mọi người cho rằng giáo chủ đại nhân và lão nhân muốn mượn tay ngươi một lần nữa phục hưng Quốc Giáo Học Viện, Sau Đại Triều Thí mới biết hoá ra Giáo Hoàng đại nhân cũng rất coi trọng ngươi. Những người trung với Thánh Hậu nương nương bắt đầu khẩn trương, giáo phái phía nam từ trước đến nay không phục Ly Cung, bị bọn họ nói đến chèn ép ngươi là chuyện rất bình thường.
Lúc Đường Tam Thập Lục nói đến giáo phái phía nam liền nhìn Cẩu Hàn Thực một cái.
Cẩu Hàn Thực cười cười, không nói gì thêm.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Hoặc là có nguyên nhân gì khác, vì cảm xúc của Kỷ Tấn tiền bối rõ ràng không đúng.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Ta đây cũng không biết.
- Không phải tất cả bia tùy tùng đều có thể tĩnh tâm như thủy (tâm cảnh bình tĩnh, không có tạp niệm), cho dù ban đầu nhập Thiên Thư Lăng có thể làm được, nhưng theo thời gian trôi qua, tu hành trì trệ không tiến, có bia tùy tùng khó tránh khỏi sinh ra hối hận, nhưng mà năm đó đã phát ra huyết thề và quy củ của Thiên Thư Lăng nên không dám rời khỏi, về mặt tâm lý quả thật rất dễ xảy ra vấn đề.
Cẩu Hàn Thực ở bên nói:
- Hơn nữa trong mắt của ta, Kỷ Tấn cho rằng Tuân Mai tiền bối vô cùng có khả năng trở thành bia tùy tùng, không ngờ đêm qua lại làm ra cử chỉ lừng lẫy kia, hồn về biển sao, coi như là rời khỏi Thiên Thư Lăng, tuy rằng không liên quan tới chúng ta nhưng hắn lại đổ nguyên nhân lên chúng ta, khó tránh khỏi trút oán khí lên chúng ta.
Trần Trường Sinh vốn muốn hỏi, Kỷ Tấn không muốn tiếp tục ở lại Thiên Thư Lăng làm bia tùy tùng, như vậy Tuân Mai tiền bối rời khỏi Thiên Thư Lăng không thể trở thành bia tùy tùng, hắn nên vui mới đúng, tại sao lại sinh ra ý tứ oán hận? Nhưng lại đột nhiên hiểu ra, vẫn là vấn đề nhân tính làm người ta cảm thán thì không kìm nổi lắc lắc đầu.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Vẫn có cách nói, bia tùy tùng trong Thiên Thư Lăng có chút biến thái, không được người thích, tuy nhiên nhớ tới quy củ cũng rất biến thái.
Trần Trường Sinh nói:
- Quả thật có chút vô nhân đạo, thực không rõ bọn họ nghĩ như thế nào?
Cẩu Hàn Thực nói:
- Thiên Thư Bia với người tu đạo hấp dẫn quá lớn, hơn nữa bia tùy tùng ở Thiên Thư Lăng có địa vị đặc thù, hàng năm đệ tử mới tân tiến lăng có thể nhờ bọn họ chiếu cố. Vị Niên Quang tiên sinh rất rõ ràng cũng là bị đại nhân vật trong quốc giáo nhờ vả xuất trướng ra mặt cho ngươi.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Hẳn là như thế, nhưng ta không tin Niên Quang.
Trần Trường Sinh nghĩ lúc trước hắn quả thật không tôn trọng vị tiền bối đức cao vọng trọng kia, khó hiểu hỏi:
- Vì sao?
Đường Tam Thập Lục nói:
- Niên Quang tiên sinh xuất thân Tông Tự Sở, thiên tài năm đó bị Quốc Giáo Học Viện chèn ép vô cùng là thảm thiết, hắn giận dữ mới lập huyết thề trở thành bia tùy tùng, mà ngươi là hy vọng phục hưng Quốc Giáo Học Viện, hắn làm sao có thể thật lòng quan tâm?
Với Trần Trường Sinh mà nói, Quốc Giáo Học Viện là nơi suy bại cũ nát, là nơi lạnh lùng hoang tàn, căn bản không thể tưởng tượng được hình ảnh trong lịch sử.
- Quốc Giáo Học Viện năm đó rất kiêu ngạo thật là thật sao?
Đường Tam Thập Lục nhìn Cẩu Hàn Thực nói:
- So với Ly Sơn Kiếm Tông bây giờ còn kiêu ngạo hơn.
Cẩu Hàn Thực không nói gì, hắn không cho rằng Ly Sơn Kiếm Tông kiêu ngạo, nhưng ý tứ biểu hiện là cam chịu.
Đường Tam Thập Lục trầm mặc một lát, còn nói thêm:
- Tuy nhiên những thiên tài từng vô cùng kiêu ngạo kia, đều đã chết sạch.
Nghe lời này, Trần Trường Sinh vẻ mặt hơi ngơ ngẩn, một lát sau nghĩ tới một chuyện, nhìn Cẩu Hàn Thực hỏi:
- Trong Thiên Thư Lăng có bia tùy tùng xuất thân Ly Sơn không?
- Trước kia từng có.
Cẩu Hàn Thực nói:
- Sau đó sư thúc tổ xông Thiên Thư Lăng một lần, chửi rủa hai vị tiền bối một phen rồi mang về Ly Sơn.
Trần Trường Sinh giật mình, nghĩ thầm rằng lại có người dám không nhìn quy củ của Thiên Thư Lăng, hắn nói sư thúc tổ đó là tiểu sư thúc Ly Sơn sao?
Đường Tam Thập Lục vẻ mặt không thay đổi, rõ ràng đã nghe qua đoạn chuyện cũ này.
Trần Trường Sinh tò mò hỏi:
- Vậy hai vị tiền bối hiện tại ở đâu? Có bị trừng phạt gì không?
Cẩu Hàn Thực nói:
- Hai vị tiền bối đều là trưởng lão của Giới Luật đường.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Nghe thấy chưa, kiếm ai nhanh nhất, người đó là quy củ.
Trần Trường Sinh càng cảm thấy hứng thú là vị tiểu sư thúc Ly Sơn ở Thiên Thư Lăng mắng hai gã đồng môn thế nào.
Cẩu Hàn Thực nói:
- Sư thúc tổ nói, không thể đem sinh mạng hữu hạn lãng phí vào mấy chuyện hư hỏng.
Trần Trường Sinh quái dị nói:
- Chuyện hư hỏng?
Cẩu Hàn Thực nói:
- Đúng, sư thúc tổ vẫn cho rằng tu đạo là một chuyện hư hỏng.
Trần Trường Sinh trầm mặc không nói.
Nghĩ tới Ly Sơn tiểu sư thúc huyền thoại, Trần Trường Sinh đột nhiên cảm giác được đôi vai thêm nặng nề, sao trời như bị bóng ma bao bọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.