Quyển 2 - Chương 386: Có người thuận diều đưa tới
Miêu Nị
09/12/2016
Đặc biệt là những người tu hành ở Tầm Dương thành vùng đất phương Bắc
này. Những người tu hành ở đây chỉ biết rằng Trần Trường Sinh đương
nhiên có bản lĩnh phi thường, nhưng bọn họ đều không thể ngờ được rằng
hắn còn ít tuổi như vậy mà đã có thể tu luyện đạt đến cảnh giới cao nhất của Thông U. Và đáng khiếp sợ hơn nữa là Trần Trường Sinh lại có được
sự tu luyện hanh thông tinh thâm như vậy đối với Kiếm đạo. Chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn thôi, tất cả mọi người bao gồm cả Hoa Giới
Phu, Chủ giáo Tầm Dương thành, đều không kìm lòng được nảy ra một suy
nghĩ mà thông thường bọn họ hoàn toàn không thể nghĩ ra được. Lẽ nào
nhát kiếm của Trần Trường Sinh có thể đe dọa được đến Lương Vương Tôn
hay sao?
Y ngồi giữa cỗ đại liễn, đối diện trực tiếp với mũi kiếm sắc nhọn của Trần Trường Sinh. Lương Vương Tôn đương nhiên sẽ có cảm giác xác thực nhất về luồng kiếm ý đó hơn tất cả mọi người. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là y không có bất cứ một hành động nào hết.
Lương Vương Tôn lặng lẽ nhìn thanh kiếm của Trần Trường Sinh, ánh mắt bình thản mà hững hờ, khiến cho người khác có một cảm giác cao quý khó có thể xâm phạm được. Cây chày kim cương trong tay y đột nhiên phát ra luồng ánh sáng, phút chốc thôi đã nuột trọn lấy ánh sáng phát ra từ thanh kiếm của Trần Trường Sinh. Đó phải chăng là Tinh vực đã gần như đã đạt đến độ hoàn mỹ chăng? Trần Trường Sinh đang nghĩ vậy thì đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó không đúng, vì...
Thanh kiếm của hắn đã có thể lao thẳng vào trong luồng sáng đó một cách vô cùng dễ dàng.
Nhân kiếm hợp nhất. Khi thanh kiếm đi xuyên vào trong luồng ánh sáng đó thì bản thân Trần Trường Sinh cũng đã xuyên vào trong đó luôn.
Hai chân của Trần Trường Sinh cuối cùng đã đặt được lên trên cỗ đại liễn của Lương Vương phủ, đã giẫm được lên trên mặt đất. Nhưng kiếm của hắn thì không thể đâm trúng giữa trán của Lương Vương Tôn, mà nó chỉ dừng lại phía trước mục tiêu của mình.
Cánh tay trái đang buông thõng bên cạnh của Lương Vương Tôn chẳng biết từ lúc nào đã giương lên, chặn trước thanh đoản kiếm của Trần Trường Sinh.
Y chỉ dùng có hai ngón tay thôi là đã có thể kẹp chặt lại thanh kiếm đó.
Hai ngón tay nhìn trông có vẻ thanh mảnh, thậm chí còn có chút giống ngón tay của nữ nhi đó trên thực tế lại tựa như hai ngọn núi vậy.
Kiếm của Trần Trường Sinh có là một con rồng thực sự đi chăng nữa thì cũng chưa chắc chắn đã có thể thoát khỏi được sự kìm kẹp của hai ngọn núi đó, nó không thể tiến thêm được nữa.
Trước khi phá cửa xông ra ngoài tung đòn kiếm, Trần Trường Sinh suy nghĩ dự tính nhiều nhất về việc làm thế nào trong trận đấu này có thể tìm được nhược điểm tinh vực hoặc những sơ suất của Lương Vương Tôn. Hắn hoàn toàn không thể ngờ được rằng Lương Vương Tôn không cần phải thể hiện tinh vực của y mà chỉ cần dùng đến hai đầu ngón tay thôi cũng đủ để chặn đứng lại nhát kiếm đó của hắn. Đây phải chăng chính là uy lực và sự tự tin của một cường giả đứng hạng trong Tiêu Dao Bảng?
Trần Trường Sinh nhìn đôi mắt đầy uy nghiêm của Lương Vương Tôn, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút lãnh lẽo. Thực lực của người này quả thực quá mạnh đến nỗi hắn không thể nào dò đoán được, y cường mạnh hơn hắn quá nhiều. Nhưng khí lạnh trong cơ thể hắn lại không phải xuất phát vì sự sỡ hãi vì thực lực kém quá xa đối phương, vì Trần Trường Sinh vẫn còn đang ẩn giấu đi ngón đòn thực sự của mình, nhát kiếm chí mạng của hắn vẫn còn chưa được tung ra. Khí lạnh đó đến từ một cảm giác mơ hồ nào đó.
Lương Vương Tôn không khai triển tinh vực của mình, điều này không liên quan đến việc y quá tự tin, cũng không liên quan đến việc Lương Vương Tôn tỏ vẻ khinh thường hay sỉ nhục Trần Trường Sinh. Vì hành động đó không phù hợp với khí chất cao quý của y, cũng không phải là những sai lầm mà một cường giả chân chính có thể mắc phải. Vậy thì rút cuộc Lương Vương Tôn đang muốn làm gì vậy? Quả nhiên không sai, ngay tiếp sau đó, chính vào lúc Trần Trường Sinh còn chưa kịp khai triển đòn kiếm thực sự của mình thì Lương Vương Tôn đã ra tay rồi.
Thần thức của y khẽ chuyển động, bụi sao bắn ra tung tóe trên cỗ đại liễn màu đen, một luồng khí ngăn chia thế giới ra làm đôi.
Lương Vương Tôn mở ra tinh vực của mình. Lúc này Trần Trường Sinh đang đứng trước mặt y, thế là ngay lập tức hắn cũng bị cuốn vào bên trong tinh vực đó. Hoặc nói theo một cách khác thì Trần Trường Sinh đã bị giam trong tinh vực của Lương Vương Tôn. Đối với những cường giả Tụ Tinh Cảnh mà nói thì tác dụng lớn nhất của tinh vực đó chính là có thể bảo vệ cho bản thân mình không phải chịu bất cứ một sự công kích nào hết. Lương Vương Tôn làm như vậy là có ý gì đây? Trần Trường Sinh hiểu rõ hành động này của đối phương ắt hẳn phải có ý đồ gì đó thâm hiểm, chỉ có điều hắn nhất thời không hiểu được mà thôi. Tuy vậy kiếm ý của Trần Trường Sinh vẫn vững vàng như trước, chân nguyên trong toàn thân của hắn đột ngột bốc cháy lên.
Ánh mắt của Lương Vương Tôn trở nên sáng rực hơn, nghiêm túc hơn và càng chăm chú hơn. Quá rõ ràng rồi, y đang cảm nhận thấy sự bốc cháy chân khí trong người Trần Trường Sinh và đồng thời cũng phát giác được khả năng sẽ có nguy hiểm cho bản thân mình. Lương Vương Tôn biết rằng chỉ một lúc sau thôi thì đòn kiếm thực sự đó của Trần Trường Sinh sẽ được phóng thích ra. Lúc này y không hay biết đòn kiếm đó chí ít là hàng nghìn thanh kiếm, Lương Vương Tôn chỉ biết rằng cũng chỉ vào một lúc sau thôi thì Tô Ly sẽ chết.
Cũng đều chỉ là một lúc sau thôi nhưng Trần Trường Sinh chưa chắc đã có thể sát thương được đến Lương Vương Tôn, nhưng y thì có thể khẳng định được rằng Tô Ly sẽ phải chết.
Vậy nên chỉ một thoáng sau đó thôi, Trần Trường Sinh bèn nhận ra rằng bản thân mình không có cơ hội để đợi khoảng thời gian một lát đó kết thúc.
Vì trong thời khắc bắt đầu khoảng thời gian ngắn ngủi đó, một vùng tuyết trắng đã rớt xuống cỗ đại liễn của Lương Vương phủ.
Có vô số những bông tuyết trắng rớt xuống đường phố ngõ hẻm tứ phía nhà trọ.
Tâm Dương thành đang chìm đắm trong khí xuân nồng nàn thì đột nhiên lại được đón nhận một trận tuyết rơi.
Trần Trường Sinh nhìn vào đôi mắt của Lương Vương Tôn, trong đó có rất nhiều những cảm xúc, nhưng không hề có sát ý. Trần Trường Sinh tức khắc hiểu ra rồi, Lương Vương Tôn trước giờ chưa từng có ý định sẽ giết chết hắn. Đúng vậy, cho dù là một nhân vật như Lương Vương Tôn thì cũng có lúc rơi vào tình cảnh khó xử như thế này, y cũng không muốn sát hại vị Viện trưởng thiếu niên của Quốc Giáo Học Viện, người đang được Giáo Hoàng đại nhân và Mai Lý Sa Giáo chủ vô cùng tín nhiệm hay thậm chí có thể nói là vô cùng thương yêu.
Lương Vương Tôn mạo hiểm khai triển tinh vực của mình, giam Trần Trường Sinh lại bên trong đó trên cỗ đại liễn này, chỉ là vì không muốn để cho hắn ra tay xuất chiêu nữa.
Trận đấu này không hoàn toàn chỉ diễn ra giữa hai người bọn họ.
Kẻ thực sự ra tay sát hại Tô Ly lại là một người khác.
Kẻ đó là ai? Trong bữa thịnh yến này, vị khách quý cuối cùng đến dự tiệc là ai?
Ánh nắng xuân đã bị tuyết lặng nuốt trọn và bao phủ.
Trong bầu trời tuyết đột nhiên xuất hiện một người.
Đó là một người quái dị, gương mặt của y được che bởi một trang giấy trắng. Trên trang giấy đó có chọc thủng hai cái lỗ để lộ đôi mắt, những phần khác thì chỉ đơn giản vẽ lên đó mũi và miệng.
Đôi mắt của dị nhân đó không hề có bất cứ một cảm xúc nào, vô hồn vô cảm, nó lạnh lẽo đến độ khiến cho người ta cảm thấy điên loạn tột cùng.
Phần eo của dị nhân đó có thắt một sợi dây, đầu kia của sợi dây ở trên trời cao, nó được thắt vào một cánh diều giấy khổng lồ.
Cánh diều giấy đó đang không ngừng rải xuống mặt đất những mảnh giấy.
Tuyết ở đâu cơ chứ.
Hóa ra những bông tuyết đang tung bay trong Tầm Dương thành này chính là những mảnh giấy đó.
Cảnh giới tu vi của dị nhân đó thật sự mạnh đến độ đáng sợ. Tuy y vẫn còn cách mặt đất chừng hàng chục trượng nhưng một luồng khí bá đạo điên cuồng đã ùa đến con phố ở phía dưới. Những người tu hành có cảnh giới kém hơn đã nhắm mắt lại để đối phó lại với nó, còn những người dân bình thường thì đã ngất xỉu luôn tại chỗ.
Trong một thoáng thôi, tất cả những viên ngói đen trên đỉnh nhà trọ đều đã bị nghiền nát thành bụi vụn. Một âm thanh trầm nặng vang lên, đỉnh lầu căn nhà trọ sập xuống, tường nứt nẻ, để lộ nguyên hình cảnh tượng ở bên trong căn nhà.
Trong làn khói bụi và tuyết trắng, mọi người có thể nhìn thấy mờ mờ những tàn tích gỗ trụ nhà và cả dụng cụ sinh hoạt hàng ngày nữa.
Bên trong đống đổ nát đó có một chiếc ghế tựa.
Có một người đàn ông trung niên đang ngồi bên trên đó, tay lão nắm lấy cây Hoàng Chỉ Tán cũ kỹ.
Toàn bộ con phố ngõ hẻm đều đột nhiên tĩnh lặng đáng sợ.
Có rất nhiều người đây là lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy Tô Ly.
Tên dị nhân lao từ trên bầu không trung xuống, một nhát thương lao thẳng về phía Tô Ly.
Thiết thương tung đòn, tuyết trắng đột nhiên tan biến hết, gió lớn nổi lên đùng đùng.
Tất cả người xung quanh căn nhà trọ đều reo lên kinh hãi.
Tiếu Trương.
Họa Giáp Tiếu Trương.
Có một kẻ cưỡi diều giấy đến Tầm Dương thành để giết người.
Những bông tuyết mà y rải xuống trước đó chính là để đưa tiễn cho kẻ mà y muốn giết lên đường về chầu Diêm Vương.
Vì y cho rằng mình đã tới đây rồi thì kẻ đó chắc chắn sẽ phải chết.
Ngay cả khi người mà y muốn giết chính là Tô Ly.
Hành động ngông cuồng đến như vậy thì ngoại trừ tên điên đứng thứ hai trong Tiêu Dao Bảng ra thì còn ai có thể làm được như vậy nữa?
Y xuất hiện một cách bá đạo như vậy, ngoại trừ đó chính là Họa Giáp Tiếu Trương ra thì còn ai vào đây nữa?
Thiết thương tung đòn, Tầm Dương thành chấn động.
Đây là một thương đầy uy lực và bá đạo của Tiếu Trương. Ngay cả khi Tô Ly không bị trọng thương, cảnh giới đạt mức độ xung mãn nhất thì chắc hẳn cũng phải đối phó một cách cẩn thận. Vậy mà lúc này đây lão ta đang bị trọng thương chưa lành thì sao có thể đỡ được nhát thương này cơ chứ?
Lúc này Trần Trường Sinh đang bị Lương Vương Tôn nhốt trong tinh vực của y, ai sẽ là người thay lão ta đỡ nhát thương này đây?
Trong đống đổ nát của căn nhà trọ, Tô Ly ngồi trên ghế tựa, mắt nhắm nghiền, dáng vẻ như đang ngủ, nhưng kỳ thực thì vẫn đang tỉnh.
Tay lão ta nắm lấy cây Hoàng Chỉ Tán nhưng lại không có ý định sẽ dốc cán rút kiếm ra.
Thanh thiết thương chỉ còn cách lão chừng vài trượng thì tóc của Tô Ly đã bay rối tung lên.
Một tuyệt thế cường giả từng bất khả xâm phạm, chưa từng bại dưới tay người khác, lúc này đây đã bị lâm vào tình cảnh bế tắc như thế này, thử hỏi ai có thể cứu được Tô Ly đây?
Tô Ly không có bạn, lão ta chưa từng tin tưởng bất cứ một ai ngoại trừ những người ở trong Ly Sơn.
Nhưng Ly Sơn thì lại cách nơi đây quá xa. Trong Tầm Dương thành này thì chỉ có duy nhất Trần Trường Sinh là Tô Ly còn có thể tin tưởng.
Và cũng chỉ có Trần Trường Sinh mới có thể giúp lão chặn lại được mũi thương đó.
Trần Trường Sinh bắt buộc phải giúp lão chặn lại mũi thương đó.
Nhưng bỗng nhiên có một sực việc mà không một ai có thể ngờ tới được đã xảy ra. Con phố bên ngoài nhà trọ đột nhiên nóng rực lên một cách khác thường, đám giấy trắng như bông tuyết từ trên trời rơi xuống mỗi lúc càng cuồng bạo hơn. Có những tờ giấy rớt lên trên cỗ đại liễn thậm chí còn bị đốt cháy sém lại.
Luồng nhiệt nóng khủng khiếp đó xuất phát từ người của Trần Trường Sinh.
Hắn dùng một phương thức gần như là điên cuồng để đốt cháy chân khí của mình.
Đây là đệ nhị kiếm mà Tô Ly đã dạy cho hắn: Nhiên Kiếm.
Kiếm ý của Trần Trường Sinh dâng trào mạnh mẽ, lấp đầy không gian của cỗ đại liễn.
Kiếm pháp cuồng bạo này có kiếm thế xông thiên của Liệu Thiên Kiếm; có bí quyết vô song của Kim Ô Kiếm. Trong khoảnh khắc chân nguyên bị thiêu cháy, kiếm pháp đó lại càng thể hiện được sự quyết tâm và quyết đoán của chiêu thức cuối cùng của Ly Sơn Pháp Kiếm: Sát Thân Thành Nhân, vì nghĩa quyên thân.
Kiếm pháp này vốn dĩ là do Tô Ly đặc biệt thiết kế cho Trần Trường Sinh khi hắn phải chiến đấu với những cường giả có cảnh giới cao hơn của mình.
Lúc trước khi ở trong quán trà bên cạnh quan đạo, Nhiên Kiếm này của Trần Trường Sinh đã biến Lâm Bình Nguyên, đại hào phương Bắc đạt đến cảnh giới Tụ Tinh Cảnh, biến thành một phế nhân. Lúc này đây Lương Vương Tôn, một cường giả có sức mạnh không thể lường trước được, đang phải đối mặt với đòn kiếm này, bản thân y cũng có một chút khiếp sợ.
Lương Vương Tôn buông lỏng ngón tay, hóa thành Kiếm Quyết, cây chày kim cương trong tay y lên tiếng gào rít.
Nhiên Kiếm của Trần Trường Sinh không đâm trúng.
Hắn quay tay thu kiếm lại, tiếp tục tung ra một đòn kiếm nữa nhưng lần này không đâm trúng được giữa trán của Lương Vương Tôn mà lại đâm vào vùng hư không phía trước bên phải cỗ đại liễn.
Nhát kiếm đó dường như được tung ra một cách sơ sài hời hợt, nhưng kỳ thực thì trong đó hàm chứa một ý nghĩa sâu sa, vượt ra phạm vi bên ngoài mũi kiếm đó là chứa đựng một trí tuệ lớn.
Đó chính là đệ nhất kiếm mà Tô Ly đã dạy cho Trần Trường Sinh: Tuệ Kiếm.
Tuệ Kiếm cần phải có một khả năng tính toán vô cùng lớn, một thiên phú suy đoán, một kiếm tâm thông tuệ và một... vận may rất tốt.
Đối với Lương Vương Tôn, cường giả Tụ Tinh Cảnh, thì tinh vực của y đã đạt đến mức độ hoàn hảo. Ngay cả khi nhát kiếm đó của Trần Trường Sinh phát ra từ nội lực bên trong thì muốn phá vỡ được tinh vực của Lương Vương Tôn cũng khó khăn vô cùng. Vì thế nên lúc lày Trần Trường Sinh chỉ còn cách phải liều mạng mà thôi.
Có lẽ vì số mệnh của hắn không được tốt, hay vì số mệnh của hắn quá tốt nên mỗi khi Trần Trường Sinh liều mạng thì vận mệnh của hắn đều vô cùng may mắn. Chỉ còn nghe thấy một tiếng nứt vang lên khe khẽ, tinh vực của Lương Vương Tôn đã bị thanh đoản kiếm chém thủng một lỗ hổng nhỏ.
Bóng hình của Trần Trường Sinh bỗng nhiên trở nên mơ hồ, một luồng khí nóng phát ra thiêu cháy những trang giấy trắng. Hắn quay trở lại nhà trọ.
Đó chính là Da Thức Bộ.
Khung cảnh bên trong căn nhà trọ thật vô cùng thê thảm, Tô Ly ngồi bên trên chiếc ghế tựa, nhắm chặt mắt lại dường như đang chờ chết.
Y ngồi giữa cỗ đại liễn, đối diện trực tiếp với mũi kiếm sắc nhọn của Trần Trường Sinh. Lương Vương Tôn đương nhiên sẽ có cảm giác xác thực nhất về luồng kiếm ý đó hơn tất cả mọi người. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là y không có bất cứ một hành động nào hết.
Lương Vương Tôn lặng lẽ nhìn thanh kiếm của Trần Trường Sinh, ánh mắt bình thản mà hững hờ, khiến cho người khác có một cảm giác cao quý khó có thể xâm phạm được. Cây chày kim cương trong tay y đột nhiên phát ra luồng ánh sáng, phút chốc thôi đã nuột trọn lấy ánh sáng phát ra từ thanh kiếm của Trần Trường Sinh. Đó phải chăng là Tinh vực đã gần như đã đạt đến độ hoàn mỹ chăng? Trần Trường Sinh đang nghĩ vậy thì đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó không đúng, vì...
Thanh kiếm của hắn đã có thể lao thẳng vào trong luồng sáng đó một cách vô cùng dễ dàng.
Nhân kiếm hợp nhất. Khi thanh kiếm đi xuyên vào trong luồng ánh sáng đó thì bản thân Trần Trường Sinh cũng đã xuyên vào trong đó luôn.
Hai chân của Trần Trường Sinh cuối cùng đã đặt được lên trên cỗ đại liễn của Lương Vương phủ, đã giẫm được lên trên mặt đất. Nhưng kiếm của hắn thì không thể đâm trúng giữa trán của Lương Vương Tôn, mà nó chỉ dừng lại phía trước mục tiêu của mình.
Cánh tay trái đang buông thõng bên cạnh của Lương Vương Tôn chẳng biết từ lúc nào đã giương lên, chặn trước thanh đoản kiếm của Trần Trường Sinh.
Y chỉ dùng có hai ngón tay thôi là đã có thể kẹp chặt lại thanh kiếm đó.
Hai ngón tay nhìn trông có vẻ thanh mảnh, thậm chí còn có chút giống ngón tay của nữ nhi đó trên thực tế lại tựa như hai ngọn núi vậy.
Kiếm của Trần Trường Sinh có là một con rồng thực sự đi chăng nữa thì cũng chưa chắc chắn đã có thể thoát khỏi được sự kìm kẹp của hai ngọn núi đó, nó không thể tiến thêm được nữa.
Trước khi phá cửa xông ra ngoài tung đòn kiếm, Trần Trường Sinh suy nghĩ dự tính nhiều nhất về việc làm thế nào trong trận đấu này có thể tìm được nhược điểm tinh vực hoặc những sơ suất của Lương Vương Tôn. Hắn hoàn toàn không thể ngờ được rằng Lương Vương Tôn không cần phải thể hiện tinh vực của y mà chỉ cần dùng đến hai đầu ngón tay thôi cũng đủ để chặn đứng lại nhát kiếm đó của hắn. Đây phải chăng chính là uy lực và sự tự tin của một cường giả đứng hạng trong Tiêu Dao Bảng?
Trần Trường Sinh nhìn đôi mắt đầy uy nghiêm của Lương Vương Tôn, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút lãnh lẽo. Thực lực của người này quả thực quá mạnh đến nỗi hắn không thể nào dò đoán được, y cường mạnh hơn hắn quá nhiều. Nhưng khí lạnh trong cơ thể hắn lại không phải xuất phát vì sự sỡ hãi vì thực lực kém quá xa đối phương, vì Trần Trường Sinh vẫn còn đang ẩn giấu đi ngón đòn thực sự của mình, nhát kiếm chí mạng của hắn vẫn còn chưa được tung ra. Khí lạnh đó đến từ một cảm giác mơ hồ nào đó.
Lương Vương Tôn không khai triển tinh vực của mình, điều này không liên quan đến việc y quá tự tin, cũng không liên quan đến việc Lương Vương Tôn tỏ vẻ khinh thường hay sỉ nhục Trần Trường Sinh. Vì hành động đó không phù hợp với khí chất cao quý của y, cũng không phải là những sai lầm mà một cường giả chân chính có thể mắc phải. Vậy thì rút cuộc Lương Vương Tôn đang muốn làm gì vậy? Quả nhiên không sai, ngay tiếp sau đó, chính vào lúc Trần Trường Sinh còn chưa kịp khai triển đòn kiếm thực sự của mình thì Lương Vương Tôn đã ra tay rồi.
Thần thức của y khẽ chuyển động, bụi sao bắn ra tung tóe trên cỗ đại liễn màu đen, một luồng khí ngăn chia thế giới ra làm đôi.
Lương Vương Tôn mở ra tinh vực của mình. Lúc này Trần Trường Sinh đang đứng trước mặt y, thế là ngay lập tức hắn cũng bị cuốn vào bên trong tinh vực đó. Hoặc nói theo một cách khác thì Trần Trường Sinh đã bị giam trong tinh vực của Lương Vương Tôn. Đối với những cường giả Tụ Tinh Cảnh mà nói thì tác dụng lớn nhất của tinh vực đó chính là có thể bảo vệ cho bản thân mình không phải chịu bất cứ một sự công kích nào hết. Lương Vương Tôn làm như vậy là có ý gì đây? Trần Trường Sinh hiểu rõ hành động này của đối phương ắt hẳn phải có ý đồ gì đó thâm hiểm, chỉ có điều hắn nhất thời không hiểu được mà thôi. Tuy vậy kiếm ý của Trần Trường Sinh vẫn vững vàng như trước, chân nguyên trong toàn thân của hắn đột ngột bốc cháy lên.
Ánh mắt của Lương Vương Tôn trở nên sáng rực hơn, nghiêm túc hơn và càng chăm chú hơn. Quá rõ ràng rồi, y đang cảm nhận thấy sự bốc cháy chân khí trong người Trần Trường Sinh và đồng thời cũng phát giác được khả năng sẽ có nguy hiểm cho bản thân mình. Lương Vương Tôn biết rằng chỉ một lúc sau thôi thì đòn kiếm thực sự đó của Trần Trường Sinh sẽ được phóng thích ra. Lúc này y không hay biết đòn kiếm đó chí ít là hàng nghìn thanh kiếm, Lương Vương Tôn chỉ biết rằng cũng chỉ vào một lúc sau thôi thì Tô Ly sẽ chết.
Cũng đều chỉ là một lúc sau thôi nhưng Trần Trường Sinh chưa chắc đã có thể sát thương được đến Lương Vương Tôn, nhưng y thì có thể khẳng định được rằng Tô Ly sẽ phải chết.
Vậy nên chỉ một thoáng sau đó thôi, Trần Trường Sinh bèn nhận ra rằng bản thân mình không có cơ hội để đợi khoảng thời gian một lát đó kết thúc.
Vì trong thời khắc bắt đầu khoảng thời gian ngắn ngủi đó, một vùng tuyết trắng đã rớt xuống cỗ đại liễn của Lương Vương phủ.
Có vô số những bông tuyết trắng rớt xuống đường phố ngõ hẻm tứ phía nhà trọ.
Tâm Dương thành đang chìm đắm trong khí xuân nồng nàn thì đột nhiên lại được đón nhận một trận tuyết rơi.
Trần Trường Sinh nhìn vào đôi mắt của Lương Vương Tôn, trong đó có rất nhiều những cảm xúc, nhưng không hề có sát ý. Trần Trường Sinh tức khắc hiểu ra rồi, Lương Vương Tôn trước giờ chưa từng có ý định sẽ giết chết hắn. Đúng vậy, cho dù là một nhân vật như Lương Vương Tôn thì cũng có lúc rơi vào tình cảnh khó xử như thế này, y cũng không muốn sát hại vị Viện trưởng thiếu niên của Quốc Giáo Học Viện, người đang được Giáo Hoàng đại nhân và Mai Lý Sa Giáo chủ vô cùng tín nhiệm hay thậm chí có thể nói là vô cùng thương yêu.
Lương Vương Tôn mạo hiểm khai triển tinh vực của mình, giam Trần Trường Sinh lại bên trong đó trên cỗ đại liễn này, chỉ là vì không muốn để cho hắn ra tay xuất chiêu nữa.
Trận đấu này không hoàn toàn chỉ diễn ra giữa hai người bọn họ.
Kẻ thực sự ra tay sát hại Tô Ly lại là một người khác.
Kẻ đó là ai? Trong bữa thịnh yến này, vị khách quý cuối cùng đến dự tiệc là ai?
Ánh nắng xuân đã bị tuyết lặng nuốt trọn và bao phủ.
Trong bầu trời tuyết đột nhiên xuất hiện một người.
Đó là một người quái dị, gương mặt của y được che bởi một trang giấy trắng. Trên trang giấy đó có chọc thủng hai cái lỗ để lộ đôi mắt, những phần khác thì chỉ đơn giản vẽ lên đó mũi và miệng.
Đôi mắt của dị nhân đó không hề có bất cứ một cảm xúc nào, vô hồn vô cảm, nó lạnh lẽo đến độ khiến cho người ta cảm thấy điên loạn tột cùng.
Phần eo của dị nhân đó có thắt một sợi dây, đầu kia của sợi dây ở trên trời cao, nó được thắt vào một cánh diều giấy khổng lồ.
Cánh diều giấy đó đang không ngừng rải xuống mặt đất những mảnh giấy.
Tuyết ở đâu cơ chứ.
Hóa ra những bông tuyết đang tung bay trong Tầm Dương thành này chính là những mảnh giấy đó.
Cảnh giới tu vi của dị nhân đó thật sự mạnh đến độ đáng sợ. Tuy y vẫn còn cách mặt đất chừng hàng chục trượng nhưng một luồng khí bá đạo điên cuồng đã ùa đến con phố ở phía dưới. Những người tu hành có cảnh giới kém hơn đã nhắm mắt lại để đối phó lại với nó, còn những người dân bình thường thì đã ngất xỉu luôn tại chỗ.
Trong một thoáng thôi, tất cả những viên ngói đen trên đỉnh nhà trọ đều đã bị nghiền nát thành bụi vụn. Một âm thanh trầm nặng vang lên, đỉnh lầu căn nhà trọ sập xuống, tường nứt nẻ, để lộ nguyên hình cảnh tượng ở bên trong căn nhà.
Trong làn khói bụi và tuyết trắng, mọi người có thể nhìn thấy mờ mờ những tàn tích gỗ trụ nhà và cả dụng cụ sinh hoạt hàng ngày nữa.
Bên trong đống đổ nát đó có một chiếc ghế tựa.
Có một người đàn ông trung niên đang ngồi bên trên đó, tay lão nắm lấy cây Hoàng Chỉ Tán cũ kỹ.
Toàn bộ con phố ngõ hẻm đều đột nhiên tĩnh lặng đáng sợ.
Có rất nhiều người đây là lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy Tô Ly.
Tên dị nhân lao từ trên bầu không trung xuống, một nhát thương lao thẳng về phía Tô Ly.
Thiết thương tung đòn, tuyết trắng đột nhiên tan biến hết, gió lớn nổi lên đùng đùng.
Tất cả người xung quanh căn nhà trọ đều reo lên kinh hãi.
Tiếu Trương.
Họa Giáp Tiếu Trương.
Có một kẻ cưỡi diều giấy đến Tầm Dương thành để giết người.
Những bông tuyết mà y rải xuống trước đó chính là để đưa tiễn cho kẻ mà y muốn giết lên đường về chầu Diêm Vương.
Vì y cho rằng mình đã tới đây rồi thì kẻ đó chắc chắn sẽ phải chết.
Ngay cả khi người mà y muốn giết chính là Tô Ly.
Hành động ngông cuồng đến như vậy thì ngoại trừ tên điên đứng thứ hai trong Tiêu Dao Bảng ra thì còn ai có thể làm được như vậy nữa?
Y xuất hiện một cách bá đạo như vậy, ngoại trừ đó chính là Họa Giáp Tiếu Trương ra thì còn ai vào đây nữa?
Thiết thương tung đòn, Tầm Dương thành chấn động.
Đây là một thương đầy uy lực và bá đạo của Tiếu Trương. Ngay cả khi Tô Ly không bị trọng thương, cảnh giới đạt mức độ xung mãn nhất thì chắc hẳn cũng phải đối phó một cách cẩn thận. Vậy mà lúc này đây lão ta đang bị trọng thương chưa lành thì sao có thể đỡ được nhát thương này cơ chứ?
Lúc này Trần Trường Sinh đang bị Lương Vương Tôn nhốt trong tinh vực của y, ai sẽ là người thay lão ta đỡ nhát thương này đây?
Trong đống đổ nát của căn nhà trọ, Tô Ly ngồi trên ghế tựa, mắt nhắm nghiền, dáng vẻ như đang ngủ, nhưng kỳ thực thì vẫn đang tỉnh.
Tay lão ta nắm lấy cây Hoàng Chỉ Tán nhưng lại không có ý định sẽ dốc cán rút kiếm ra.
Thanh thiết thương chỉ còn cách lão chừng vài trượng thì tóc của Tô Ly đã bay rối tung lên.
Một tuyệt thế cường giả từng bất khả xâm phạm, chưa từng bại dưới tay người khác, lúc này đây đã bị lâm vào tình cảnh bế tắc như thế này, thử hỏi ai có thể cứu được Tô Ly đây?
Tô Ly không có bạn, lão ta chưa từng tin tưởng bất cứ một ai ngoại trừ những người ở trong Ly Sơn.
Nhưng Ly Sơn thì lại cách nơi đây quá xa. Trong Tầm Dương thành này thì chỉ có duy nhất Trần Trường Sinh là Tô Ly còn có thể tin tưởng.
Và cũng chỉ có Trần Trường Sinh mới có thể giúp lão chặn lại được mũi thương đó.
Trần Trường Sinh bắt buộc phải giúp lão chặn lại mũi thương đó.
Nhưng bỗng nhiên có một sực việc mà không một ai có thể ngờ tới được đã xảy ra. Con phố bên ngoài nhà trọ đột nhiên nóng rực lên một cách khác thường, đám giấy trắng như bông tuyết từ trên trời rơi xuống mỗi lúc càng cuồng bạo hơn. Có những tờ giấy rớt lên trên cỗ đại liễn thậm chí còn bị đốt cháy sém lại.
Luồng nhiệt nóng khủng khiếp đó xuất phát từ người của Trần Trường Sinh.
Hắn dùng một phương thức gần như là điên cuồng để đốt cháy chân khí của mình.
Đây là đệ nhị kiếm mà Tô Ly đã dạy cho hắn: Nhiên Kiếm.
Kiếm ý của Trần Trường Sinh dâng trào mạnh mẽ, lấp đầy không gian của cỗ đại liễn.
Kiếm pháp cuồng bạo này có kiếm thế xông thiên của Liệu Thiên Kiếm; có bí quyết vô song của Kim Ô Kiếm. Trong khoảnh khắc chân nguyên bị thiêu cháy, kiếm pháp đó lại càng thể hiện được sự quyết tâm và quyết đoán của chiêu thức cuối cùng của Ly Sơn Pháp Kiếm: Sát Thân Thành Nhân, vì nghĩa quyên thân.
Kiếm pháp này vốn dĩ là do Tô Ly đặc biệt thiết kế cho Trần Trường Sinh khi hắn phải chiến đấu với những cường giả có cảnh giới cao hơn của mình.
Lúc trước khi ở trong quán trà bên cạnh quan đạo, Nhiên Kiếm này của Trần Trường Sinh đã biến Lâm Bình Nguyên, đại hào phương Bắc đạt đến cảnh giới Tụ Tinh Cảnh, biến thành một phế nhân. Lúc này đây Lương Vương Tôn, một cường giả có sức mạnh không thể lường trước được, đang phải đối mặt với đòn kiếm này, bản thân y cũng có một chút khiếp sợ.
Lương Vương Tôn buông lỏng ngón tay, hóa thành Kiếm Quyết, cây chày kim cương trong tay y lên tiếng gào rít.
Nhiên Kiếm của Trần Trường Sinh không đâm trúng.
Hắn quay tay thu kiếm lại, tiếp tục tung ra một đòn kiếm nữa nhưng lần này không đâm trúng được giữa trán của Lương Vương Tôn mà lại đâm vào vùng hư không phía trước bên phải cỗ đại liễn.
Nhát kiếm đó dường như được tung ra một cách sơ sài hời hợt, nhưng kỳ thực thì trong đó hàm chứa một ý nghĩa sâu sa, vượt ra phạm vi bên ngoài mũi kiếm đó là chứa đựng một trí tuệ lớn.
Đó chính là đệ nhất kiếm mà Tô Ly đã dạy cho Trần Trường Sinh: Tuệ Kiếm.
Tuệ Kiếm cần phải có một khả năng tính toán vô cùng lớn, một thiên phú suy đoán, một kiếm tâm thông tuệ và một... vận may rất tốt.
Đối với Lương Vương Tôn, cường giả Tụ Tinh Cảnh, thì tinh vực của y đã đạt đến mức độ hoàn hảo. Ngay cả khi nhát kiếm đó của Trần Trường Sinh phát ra từ nội lực bên trong thì muốn phá vỡ được tinh vực của Lương Vương Tôn cũng khó khăn vô cùng. Vì thế nên lúc lày Trần Trường Sinh chỉ còn cách phải liều mạng mà thôi.
Có lẽ vì số mệnh của hắn không được tốt, hay vì số mệnh của hắn quá tốt nên mỗi khi Trần Trường Sinh liều mạng thì vận mệnh của hắn đều vô cùng may mắn. Chỉ còn nghe thấy một tiếng nứt vang lên khe khẽ, tinh vực của Lương Vương Tôn đã bị thanh đoản kiếm chém thủng một lỗ hổng nhỏ.
Bóng hình của Trần Trường Sinh bỗng nhiên trở nên mơ hồ, một luồng khí nóng phát ra thiêu cháy những trang giấy trắng. Hắn quay trở lại nhà trọ.
Đó chính là Da Thức Bộ.
Khung cảnh bên trong căn nhà trọ thật vô cùng thê thảm, Tô Ly ngồi bên trên chiếc ghế tựa, nhắm chặt mắt lại dường như đang chờ chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.