Quyển 2 - Chương 387: Ngu Kiếm của tên thiếu niên khờ khạo
Miêu Nị
09/12/2016
Thanh thiết thương đó lao từ trên trời tuyết xuống, nhằm trúng ngực của Tô Ly mà lao tới.
Trần Trường Sinh xuất hiện trước mặt Tô Ly.
Tất cả những người nhìn thấy hắn đều cảm thấy nhói đau mắt. Lần này không giống như với luồng kiếm ý ban đầu, mà là vì luồng nhiệt kinh hoàng đang phát ra từ trên cơ thể của hắn. Không thể nhìn thấy được ngọn lửa trên người của Trần Trường Sinh nhưng toàn thân của hắn nhưng ai nấy đều cảm nhận được rằng Trần Trường Sinh đang bốc cháy.
Đối diện với mũi thiết thương đang lao từ trên trời xuống đó, Trần Trường Sinh quay ngang kiếm của mình để trước người. Thanh đoản kiếm trở nên sáng chói, long uy chưa được khai triển, trông nó có vẻ hết sức tầm thường, tựa như một hòn đá hay một bãi cát vậy.
Đất và cát hòa quyện vào nhau có thể trở thành một dải đê.
Mũi thương lao tới từ trên trời tuyết đó có sức mạnh khủng khiếp tựa như một cơn đại hồng thủy.
Tiếp sau đó Trần Trường Sinh giương ngang thanh kiếm của mình ra, chém như điên vào trước cơn đại hồng thủy đó, dường như thật sự xuất hiện một dải đê ở trước mắt.
Đó chính là đệ tam kiếm mà Tô Ly đã dạy cho Trần Trường Sinh.
Kiếm pháp này có cái tên rất ngơ ngẩn: Ngu Kiếm.
Theo như Tô Ly nói thì đây là một kiếm pháp rất ngu ngốc, vì thế nên chỉ có những kẻ ngốc mới có thể học được thứ kiếm pháp này. Đây cũng là một kiếm pháp cơ bản nhất, vì nó không thể dùng để nghênh địch mà chỉ có thể dùng để phòng thủ.
Gọi tên là Ngu Kiếm bởi lẽ kiếm pháp này không có phương pháp gì khác ngoài việc không ngừng luyện tập đi luyện tập lại, luyện cho đến khi thuộc làu làu như nước chảy đá mòn, cho đến khi thiên trường địa cửu, vật đổi sao dời mà người luyện kiếm vẫn không xác nhận được rằng mình đã học được hay chưa.
Lúc đó sau khi nghe thấy những lời này thì Trần Trường Sinh hoàn toàn không muốn học thứ kiếm pháp này. Mãi cho tới khi Tô Ly nói rằng Ngu Kiếm này có thể được coi như là kiếm pháp phòng thủ mạnh nhất trên thế gian này thì hắn mới thay đổi ý định. Kiếm xuất từ Ly Sơn, kiến thức về Kiếm đạo của Tô Ly thâm sâu đến độ tuyệt thế vô song, lão ta biết nhiều hiểu rộng, những phán đoán của lão về lĩnh vực này chắc chắn không sai.
Đương nhiên là sau khi chính thức bắt đầu luyện thứ kiếm pháp này thì Trần Trường Sinh mới thấy hối hận.
Vì ngay cả đến bản thân của Tô Ly cũng không thể luyện thành công được kiếm pháp này. Cả Ly Sơn, cả đại lục này cũng chưa từng có một ai luyện thành công được kiếm pháp này. Thậm chí trong cả chiều dài lịch sử cũng chưa từng có một người nào luyện thành công nó. Nói theo cách khác thì kiếm pháp này chỉ được ghi chép trên sách vở, chỉ tồn tại trong sự tưởng tượng về Kiếm đạo mà thôi, kỳ thực chưa từng có một ai thực hiện được nó.
Tô Ly nói rằng lão ta không thể luyện được thứ kiếm pháp này là bởi vì hắn là một thiên tài lớn, kiếm ý có thể tự do tùy ý, không chịu chấp nhận sự gò bó. Còn Trần Trường Sinh có thể học được Ngu Kiếm là bởi vì xét theo một khía cạnh nào đó, Trần Trường Sinh quả thực... rất khờ khạo.
Trần Trường Sinh đương nhiên không tin những lời mà lão ta nói, nhưng quả thực hắn đã bắt đầu học thứ kiếm pháp đó một cách rất khờ khạo. Trần Trường Sinh ngày đêm tập luyện không ngừng, một thời khắc nào đó, hắn thậm chí còn cảm thấy dường như bản thân mình đã thực sự lĩnh hội được kiếm pháp này.
Nhưng Trần Trường Sinh không có cách nào xác nhận được, vì hắn chưa từng thử qua một lần, mãi cho đến lúc này.
Mũi thiết giáo đõ vạch trời tuyết lao xuống.
Ngón đòn cuối cùng, Vạn Kiếm Tế Phát, cũng không được sử dụng. Vì tên dị nhân cười cánh diều giấy bay đến đó rõ ràng là một kẻ điên. Vì muốn giết chết Tô Ly mà y không thèm đoái hoài gì đến việc thân thể của mình đang bị đâm thủng thành hàng nghìn hàng vạn những lỗ thủng.
Trần Trường Sinh chỉ có thể dùng kiếm pháp này thôi.
Nếu là dùng để phòng ngự thì chỉ có thể phòng ngự thôi.
Trần Trường Sinh giương ngang thanh kiếm của mình ra đằng trước, nhìn thấy mũi thương và miếng tua rua đỏ bay phần phật đang ngày càng tiến lại gần mình, tâm trạng của hắn căng thẳng tột đỉnh, toàn thân trở nên vô cùng cứng đờ. Tuy vậy nhưng kiếm ý của hắn lại rất bình tĩnh, thần sắc thậm chí còn có chút ngây dại.
Lúc này trông Trần Trường Sinh quả thật có chút khờ khạo.
Chùm tua rua đỏ bay phần phật, xé nát cả những mảnh giấy nhỏ trắng như tuyết.
Mũi thương lao đến giữa lầu, mũi thương nhọn hoắt, sáng chói khiếp đảm đụng trúng vào thân thanh kiếm vững chắc.
Chỉ một thoáng ngắn ngủi thôi mà mũi thương đã đụng độ công kích với thân kiếm đến hàng nghìn lần.
Những mảnh giấy trắng tung bay bên ngoài căn nhà trọ đã bị rách nát thành nhiều mảnh, trở thành những bụi giấy nhỏ li ti khiến cho có cảm giác tuyết rơi mỗi lúc mạnh hơn, nhìn trông lại càng giống tuyết trắng hơn.
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Luồng khí hướng về tứ phía nhà trọ mà phun trào, những mảnh giấy trắng tung bay khắp nơi, bao trùm không gian của con phố và ngõ hẻm trong phạm vị hàng trăm trượng.
Một âm thanh chói tai xé vỡ bầu không gian yên tĩnh.
Đó chính là âm thanh ma sát giữa hai khối sắt với nhau.
Mũi thương dần dần rút lui về phía sau.
Trần Trường Sinh vẫn đứng trước mặt Tô Ly.
Gương mặt của hắn trở nên trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy, đặc biệt là hai chân.
Dường như một khắc sau đó, Trần Trường Sinh sẽ ngã quỵ, nhưng hắn đã không ngã xuống.
Trần Trường Sinh thậm chí còn không lùi đến một bước.
Hắn không biết đến điều đó vì mũi thương đó quả thực quá cường mạnh, quá khủng khiếp. Vào thời khắc cuối cùng, Trần Trường Sinh thậm chí còn nhắm mắt lại mãi cho đến lúc này cũng không mở được mắt ra.
Hậu quả của việc đốt cháy nguyên khí vẫn còn y nguyên, toàn thân của Trần Trường Sinh nóng rực, nhiệt độ cao khủng khiếp. Đôi lúc có mảnh giấy nào đó vô tình rớt lên trên người hắn thì ngay lập tức nó sẽ bị thiêu chát luôn, chỉ để lại một vài làn khói trắng, trông cảnh tượng đó quả thực có chút kỳ dị.
Mọi người nhìn Trần Trường Sinh đang bốc khói trắng lên thì hoàn toàn kinh ngạc sợ hãi không nói được câu nào.
Với một khả năng không tưởng tượng nổi, Trần Trường Sinh đã phá vỡ tinh vực của Lương Vương Tôn, quay trở lại nhà trọ, chặn đứng sự tấn công của mũi thương xé rách trời lao xuống. Tên thiếu niên này rút cuộc đã làm được bằng cách nào vậy? Hắn có là một thiên tài giỏi đến cỡ nào thì cho đến cùng cũng mới chỉ có mười sáu tuổi thôi. Những đối thủ mà hôm nay hắn gặp phải không phải là những người đồng niên trong cuộc thi Đại Triều Thí nữa mà là những cường giả thực sự trong Tiêu Dao Bảng.
- Thật tài giỏi, không thể ngờ có thể chặn đứng được mũi thương của ta.
Bên trong lầu vang lên một tiếng nói không có chút cảm xúc nào.
Trần Trường Sinh mở trừng mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ được tên dị nhân cưỡi diều giấy bay tới đó.
Thân hình tên dị nhân đó cao gầy, y mặc một chiếc áo rách cũ kỹ, để lộ cánh tay và bắp chân, gương mặt được che kín bởi một trang giấy trắng. Trên trang giấy đó có vẽ mũi và miệng, chỉ để lộ duy nhất hai con mắt.
Trần Trường Sinh quả thật rất tài giỏi, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều nghĩ như vậy
Vì Trần Trường Sinh hắn có thể chặn đứng được mũi thương đó, vì đối thủ của hắn chính là Họa Giáp Tiếu Trương.
Kể từ Chử Thạch Đại Hội cách đây gần bốn mươi năm trước đến nay, giới tu hành chính thức đón chào thời kỳ thịnh thế của hoa dại. Biết bao những thiên tài lần lượt xuất hiện, Hoa Giáp Tiếu Trương là cái tên nổi bật nhất trong số đó. Y và Thiên Lương Vương Phá đứng ngang hàng với nhau, là những cường giả thực sự của thế giới loài người. Nhưng đối với rất nhiều người thì dường như Tiếu Trương còn đáng sợ hơn Thiên Lương Vương Phá bởi lẽ y là một kẻ điên.
Rất nhiều năm về phía từ sau Chử Thạch Đại Hội đó, Vương Phá giành được vị trí đầu bảng, Tuan Mai và đám người Lương Vương Tôn giữ những vị trí phía sau. Tiếu Trương không cam tâm, vì muốn vượt qua được Vương Phá nên đã cố gắng học một thứ công pháp nguy hiểm nào đó, kết quả là y bị tẩu hỏa nhập ma, thất bại hoàn toàn. Chính vào lúc mọi người đều cho rằng y sẽ rớt xuống vực thẳm mãi không thể đứng dậy được nữa thì thật bất ngờ Tiếu Trương lại trút bỏ đi hết công lực tu vi của mình để mà bắt đầu tu hành lại từ đầu. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi có vài năm thôi y đã lại có thể đạt đến cảnh giới Tụ Tinh Cảnh, từ đó có thể thấy được tâm chí của y điên cường mạnh liệt đến mức độ nào.
Vì sau lần tẩu hỏa nhập ma đó, Tiếu Trương đã bỏ lỡ mất cơ hội tham gia Đại Triều Thí năm thứ hai, đồng thời gương mặt của y cũng chịu một vết thương lớn, gần như đã hủy hoại hoàn toàn dung nhan. Và cũng kể từ khi đó, y dùng một trang giấy trắng để che đi khuôn mặt của mình, chưa từng khi nào bỏ nó xuống. Mọi người gọi y là Họa Giáp Tiếu Trương ngoại trừ vì lý do tông phái xuất thân của y là Họa Giáp ra thì đại bộ phận là vì mảnh giấy che mặt đó.
Tương truyền khi đó Thiên Cơ Lão Nhân đã từng hỏi y rằng tại sao lại không sử dụng mặt nạ để che mặt. Tiếu Trương có đáp lời rằng bản thân y dùng trang giấy trắng để che mặt là chỉ vì không muốn dọa bọn trẻ con khiến chúng sợ hãi, chứ y có gì không dám ngẩng đầu gặp người khác mà phải dùng mặt nạ cơ chứ? Chỉ có điều lúc đó Tiếu Trương chắc có lẽ không nghĩ được rằng trong hơn ba mươi năm sau đó, cái gương mặt che bởi trang giấy trắng đó của y đã mang đến sự khiếp sợ khủng hoảng to lớn nhường nào cho đối thủ.
Đây là Họa Giáp Tiếu Trương, y rất điên cuồng, cũng rất kiêu căng bá đạo. Với lứa tuổi và cảnh giới của Trần Trường Sinh mà có thể đỡ được mũi thương kiên cường vô địch đó của y thì quả đúng là một sự việc nằm ngoài sức tưởng tượng.
Lúc này Lương Vương Tôn cũng đang nhìn Trần Trường Sinh, y nghĩ lại nhát kiếm mà hắn đâm về phía mình, để chọc thủng tinh vực mà cảm thấy có chút khó hiểu. Vì sao đệ nhất kiếm lại cuồng bạo đến như vậy? Đệ nhị kiếm lại tựa như sinh mệnh vậy, có dòng suy tư ở trong đó, nó là thứ kiếm pháp gì vậy? Tại sao ta chưa từng đọc thấy trong cách pho sách của Quốc Giáo.
Lương Vương Tôn và Tiếu Trương đều không thể ngờ được rằng tên thiếu niên này lại còn cường mạnh hơn cả những gì tin đồn lan truyền. Lúc đầu sau khi nghe được những chuyện đã xảy ra ở Kinh đô, ví dụ như Đại Triều Thí, những cường giả thực sự như bọn họ đều không hề bận tâm tới và cho đó là sự việc đáng chú ý. Cuộc thi Đại Triều Thí cách đây ba mươi năm về trước, nếu như bọn họ tham gia thì chưa chắc Tuân Mai đã có thể giành được ngôi vị đầu bảng. Mãi cho tới khi Trần Trường Sinh trong một đêm lĩnh hội được tất cả kiến thức ghi chép trên lăng bia trong Thiên Thư Lăng thì bọn họ mới cho rằng Trần Trường Sinh có thiên phú khiến cho người khác phải kinh ngạc, nhưng quả thực tất cả mọi người đều không tưởng tượng được rằng hắn có thể cường mạnh được đến mức độ này sao?
Nhưng có cường mạnh đến cỡ nào thì thực lực của hắn cũng phải có giới hạn, cũng chỉ đến đây thôi.
Gió thổi nhẹ lướt qua những trang giấy trắng, phát ra những tiếng kêu khe khẽ. Trần Trường Sinh ngã sụp xuống, ngồi lên trên đám đất đầy những bụi gạch vỡ vụn. Hắn không đổ máu nhưng xương cổ tay thì đã bị gãy. Trần Trường Sinh ngồi trước ghế tựa, không còn sức lực để giương thanh kiếm đang cầm trong tay lên nữa.
Lương Vương Tôn lao thẳng về phía chiếc ghế tựa đằng sau lưng Trần Trường Sinh, Tiếu Trương cũng vậy, hai người bọn chúng lao tới chiếc ghế. Bọn chúng đều không quên ai đang ngồi trên chiếc ghế đó. Và hai người đó cũng đồng thời hiểu được rằng vì sao kiếm pháp của Trần Trường Sinh lại có thể cường mạnh đến như vậy.
Tô Ly ngồi trên ghế, không biết từ lúc nào lão đã mở mắt ra.
Lão ta nhấc tay phải lên, vỗ nhẹ lên đầu của Trần Trường Sinh và cười nói một cách châm biếm:
- Ngươi quả đúng là ngốc thật đó.
Tiếng nói của Trần Trường Sinh yếu ớt nhưng vô cùng kiên cường:
- Vãn sinh ngốc ở chỗ nào?
Tô Ly nói:
- Ban nãy ngươi rời khỏi đây đi là được rồi, sao còn ở lại làm gì nữa?
Trần Trường Sinh đáp lại:
- Vãn sinh đi rồi thì tiền bối phải làm sao đây?
Tô Ly hỏi lại:
- Ngươi chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi sao?
Trần Trường Sinh thắc mắc hỏi lại:
- Lẽ nào lại không thể đơn giản như vậy sao?
Tô Ly trầm ngâm một lúc rồi cảm khái nói:
- Chẳng trách Thu Sơn không học được kiếm pháp này, tên tiểu tử nhà ngươi lại có thể học được. Ngay đến cả bản thân ta cũng không thể học được, vậy mà ngươi... lại học được.
Tô Ly lại hỏi:
- Tại sao ban nãy người lao xuống dưới mà không mang theo cây Hoàng Chỉ Tán?
Tính năng phòng ngự của Hoàng Chỉ Tán vô cùng mạnh mẽ, có thể chống lại được đòn công kích chí mạng của cường giả Tụ Tinh Cảnh. Khi còn ở Vấn Thủy, Trần Trường Sinh đã từng nghe Chiết Tụ nói qua về điều này, chỉ có điều những ngày qua cây Hoàng Chỉ Tán này luôn nằm trong tay của Tô Ly. Và hơn nữa kể từ sau những ngày tháng ở cao nguyên tuyết đó, Trần trường Sinh vẫn luốn cho rằng nó là một thanh kiếm, hoàn toàn không nhớ tới khả năng phòng vệ của Hoàng Chỉ Tán. Lúc này nghe thấy Tô Ly nói vậy thì hắn mới ngây người kinh ngạc.
Trần Trường Sinh thành khẩn thừa nhận:
- Vãn sinh quên mất.
Tô Ly thở dài nói:
- Quả đúng là ngốc chết đi được.
Trong lúc hai người bọn họ nói chuyện, Tiếu Trương không động thủ, Lương Vương Tôn cũng vậy, tất cả mọi người xung quanh bốn phía căn nhà trọ cũng đều không cử động gì hết.
Vì người đang nói chuyện kia là Tô Ly.
Trong hàng trăm năm trôi qua, Tô Ly luôn là thần tượng của vô số người trong giới tu hành, là kiếm hồn khí phách của thế giới loài người. Lão ta có thể bị giết chết những không thể bị làm nhục. Vì bản thân những kẻ bại loại của thế giới loài người vào thời khắc này cũng phải chờ đợi một khoảng thời gian rồi mới ra tay, ngay cả Tiếu Trương cũng vậy.
Kết cục đã xác định được rồi, người trong thiên hạ đều có thể giết, Trần Trường Sinh là người duy nhất đứng ra bảo vệ cho Tô Ly cũng đã bị đánh bại rồi. Thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn. Trong thời kỳ thịnh thế của hoa dại trong giới tu hành, chỉ có bốn cường giả, ngoại trừ Tuân Mai đã chết trên thần đạo của Thiên Thư Lăng, ngoài ra còn lại ba người, hai trong số ba người đó đang có mặt ở Tầm Dương thành này.
Trần Trường Sinh xuất hiện trước mặt Tô Ly.
Tất cả những người nhìn thấy hắn đều cảm thấy nhói đau mắt. Lần này không giống như với luồng kiếm ý ban đầu, mà là vì luồng nhiệt kinh hoàng đang phát ra từ trên cơ thể của hắn. Không thể nhìn thấy được ngọn lửa trên người của Trần Trường Sinh nhưng toàn thân của hắn nhưng ai nấy đều cảm nhận được rằng Trần Trường Sinh đang bốc cháy.
Đối diện với mũi thiết thương đang lao từ trên trời xuống đó, Trần Trường Sinh quay ngang kiếm của mình để trước người. Thanh đoản kiếm trở nên sáng chói, long uy chưa được khai triển, trông nó có vẻ hết sức tầm thường, tựa như một hòn đá hay một bãi cát vậy.
Đất và cát hòa quyện vào nhau có thể trở thành một dải đê.
Mũi thương lao tới từ trên trời tuyết đó có sức mạnh khủng khiếp tựa như một cơn đại hồng thủy.
Tiếp sau đó Trần Trường Sinh giương ngang thanh kiếm của mình ra, chém như điên vào trước cơn đại hồng thủy đó, dường như thật sự xuất hiện một dải đê ở trước mắt.
Đó chính là đệ tam kiếm mà Tô Ly đã dạy cho Trần Trường Sinh.
Kiếm pháp này có cái tên rất ngơ ngẩn: Ngu Kiếm.
Theo như Tô Ly nói thì đây là một kiếm pháp rất ngu ngốc, vì thế nên chỉ có những kẻ ngốc mới có thể học được thứ kiếm pháp này. Đây cũng là một kiếm pháp cơ bản nhất, vì nó không thể dùng để nghênh địch mà chỉ có thể dùng để phòng thủ.
Gọi tên là Ngu Kiếm bởi lẽ kiếm pháp này không có phương pháp gì khác ngoài việc không ngừng luyện tập đi luyện tập lại, luyện cho đến khi thuộc làu làu như nước chảy đá mòn, cho đến khi thiên trường địa cửu, vật đổi sao dời mà người luyện kiếm vẫn không xác nhận được rằng mình đã học được hay chưa.
Lúc đó sau khi nghe thấy những lời này thì Trần Trường Sinh hoàn toàn không muốn học thứ kiếm pháp này. Mãi cho tới khi Tô Ly nói rằng Ngu Kiếm này có thể được coi như là kiếm pháp phòng thủ mạnh nhất trên thế gian này thì hắn mới thay đổi ý định. Kiếm xuất từ Ly Sơn, kiến thức về Kiếm đạo của Tô Ly thâm sâu đến độ tuyệt thế vô song, lão ta biết nhiều hiểu rộng, những phán đoán của lão về lĩnh vực này chắc chắn không sai.
Đương nhiên là sau khi chính thức bắt đầu luyện thứ kiếm pháp này thì Trần Trường Sinh mới thấy hối hận.
Vì ngay cả đến bản thân của Tô Ly cũng không thể luyện thành công được kiếm pháp này. Cả Ly Sơn, cả đại lục này cũng chưa từng có một ai luyện thành công được kiếm pháp này. Thậm chí trong cả chiều dài lịch sử cũng chưa từng có một người nào luyện thành công nó. Nói theo cách khác thì kiếm pháp này chỉ được ghi chép trên sách vở, chỉ tồn tại trong sự tưởng tượng về Kiếm đạo mà thôi, kỳ thực chưa từng có một ai thực hiện được nó.
Tô Ly nói rằng lão ta không thể luyện được thứ kiếm pháp này là bởi vì hắn là một thiên tài lớn, kiếm ý có thể tự do tùy ý, không chịu chấp nhận sự gò bó. Còn Trần Trường Sinh có thể học được Ngu Kiếm là bởi vì xét theo một khía cạnh nào đó, Trần Trường Sinh quả thực... rất khờ khạo.
Trần Trường Sinh đương nhiên không tin những lời mà lão ta nói, nhưng quả thực hắn đã bắt đầu học thứ kiếm pháp đó một cách rất khờ khạo. Trần Trường Sinh ngày đêm tập luyện không ngừng, một thời khắc nào đó, hắn thậm chí còn cảm thấy dường như bản thân mình đã thực sự lĩnh hội được kiếm pháp này.
Nhưng Trần Trường Sinh không có cách nào xác nhận được, vì hắn chưa từng thử qua một lần, mãi cho đến lúc này.
Mũi thiết giáo đõ vạch trời tuyết lao xuống.
Ngón đòn cuối cùng, Vạn Kiếm Tế Phát, cũng không được sử dụng. Vì tên dị nhân cười cánh diều giấy bay đến đó rõ ràng là một kẻ điên. Vì muốn giết chết Tô Ly mà y không thèm đoái hoài gì đến việc thân thể của mình đang bị đâm thủng thành hàng nghìn hàng vạn những lỗ thủng.
Trần Trường Sinh chỉ có thể dùng kiếm pháp này thôi.
Nếu là dùng để phòng ngự thì chỉ có thể phòng ngự thôi.
Trần Trường Sinh giương ngang thanh kiếm của mình ra đằng trước, nhìn thấy mũi thương và miếng tua rua đỏ bay phần phật đang ngày càng tiến lại gần mình, tâm trạng của hắn căng thẳng tột đỉnh, toàn thân trở nên vô cùng cứng đờ. Tuy vậy nhưng kiếm ý của hắn lại rất bình tĩnh, thần sắc thậm chí còn có chút ngây dại.
Lúc này trông Trần Trường Sinh quả thật có chút khờ khạo.
Chùm tua rua đỏ bay phần phật, xé nát cả những mảnh giấy nhỏ trắng như tuyết.
Mũi thương lao đến giữa lầu, mũi thương nhọn hoắt, sáng chói khiếp đảm đụng trúng vào thân thanh kiếm vững chắc.
Chỉ một thoáng ngắn ngủi thôi mà mũi thương đã đụng độ công kích với thân kiếm đến hàng nghìn lần.
Những mảnh giấy trắng tung bay bên ngoài căn nhà trọ đã bị rách nát thành nhiều mảnh, trở thành những bụi giấy nhỏ li ti khiến cho có cảm giác tuyết rơi mỗi lúc mạnh hơn, nhìn trông lại càng giống tuyết trắng hơn.
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Luồng khí hướng về tứ phía nhà trọ mà phun trào, những mảnh giấy trắng tung bay khắp nơi, bao trùm không gian của con phố và ngõ hẻm trong phạm vị hàng trăm trượng.
Một âm thanh chói tai xé vỡ bầu không gian yên tĩnh.
Đó chính là âm thanh ma sát giữa hai khối sắt với nhau.
Mũi thương dần dần rút lui về phía sau.
Trần Trường Sinh vẫn đứng trước mặt Tô Ly.
Gương mặt của hắn trở nên trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy, đặc biệt là hai chân.
Dường như một khắc sau đó, Trần Trường Sinh sẽ ngã quỵ, nhưng hắn đã không ngã xuống.
Trần Trường Sinh thậm chí còn không lùi đến một bước.
Hắn không biết đến điều đó vì mũi thương đó quả thực quá cường mạnh, quá khủng khiếp. Vào thời khắc cuối cùng, Trần Trường Sinh thậm chí còn nhắm mắt lại mãi cho đến lúc này cũng không mở được mắt ra.
Hậu quả của việc đốt cháy nguyên khí vẫn còn y nguyên, toàn thân của Trần Trường Sinh nóng rực, nhiệt độ cao khủng khiếp. Đôi lúc có mảnh giấy nào đó vô tình rớt lên trên người hắn thì ngay lập tức nó sẽ bị thiêu chát luôn, chỉ để lại một vài làn khói trắng, trông cảnh tượng đó quả thực có chút kỳ dị.
Mọi người nhìn Trần Trường Sinh đang bốc khói trắng lên thì hoàn toàn kinh ngạc sợ hãi không nói được câu nào.
Với một khả năng không tưởng tượng nổi, Trần Trường Sinh đã phá vỡ tinh vực của Lương Vương Tôn, quay trở lại nhà trọ, chặn đứng sự tấn công của mũi thương xé rách trời lao xuống. Tên thiếu niên này rút cuộc đã làm được bằng cách nào vậy? Hắn có là một thiên tài giỏi đến cỡ nào thì cho đến cùng cũng mới chỉ có mười sáu tuổi thôi. Những đối thủ mà hôm nay hắn gặp phải không phải là những người đồng niên trong cuộc thi Đại Triều Thí nữa mà là những cường giả thực sự trong Tiêu Dao Bảng.
- Thật tài giỏi, không thể ngờ có thể chặn đứng được mũi thương của ta.
Bên trong lầu vang lên một tiếng nói không có chút cảm xúc nào.
Trần Trường Sinh mở trừng mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ được tên dị nhân cưỡi diều giấy bay tới đó.
Thân hình tên dị nhân đó cao gầy, y mặc một chiếc áo rách cũ kỹ, để lộ cánh tay và bắp chân, gương mặt được che kín bởi một trang giấy trắng. Trên trang giấy đó có vẽ mũi và miệng, chỉ để lộ duy nhất hai con mắt.
Trần Trường Sinh quả thật rất tài giỏi, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều nghĩ như vậy
Vì Trần Trường Sinh hắn có thể chặn đứng được mũi thương đó, vì đối thủ của hắn chính là Họa Giáp Tiếu Trương.
Kể từ Chử Thạch Đại Hội cách đây gần bốn mươi năm trước đến nay, giới tu hành chính thức đón chào thời kỳ thịnh thế của hoa dại. Biết bao những thiên tài lần lượt xuất hiện, Hoa Giáp Tiếu Trương là cái tên nổi bật nhất trong số đó. Y và Thiên Lương Vương Phá đứng ngang hàng với nhau, là những cường giả thực sự của thế giới loài người. Nhưng đối với rất nhiều người thì dường như Tiếu Trương còn đáng sợ hơn Thiên Lương Vương Phá bởi lẽ y là một kẻ điên.
Rất nhiều năm về phía từ sau Chử Thạch Đại Hội đó, Vương Phá giành được vị trí đầu bảng, Tuan Mai và đám người Lương Vương Tôn giữ những vị trí phía sau. Tiếu Trương không cam tâm, vì muốn vượt qua được Vương Phá nên đã cố gắng học một thứ công pháp nguy hiểm nào đó, kết quả là y bị tẩu hỏa nhập ma, thất bại hoàn toàn. Chính vào lúc mọi người đều cho rằng y sẽ rớt xuống vực thẳm mãi không thể đứng dậy được nữa thì thật bất ngờ Tiếu Trương lại trút bỏ đi hết công lực tu vi của mình để mà bắt đầu tu hành lại từ đầu. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi có vài năm thôi y đã lại có thể đạt đến cảnh giới Tụ Tinh Cảnh, từ đó có thể thấy được tâm chí của y điên cường mạnh liệt đến mức độ nào.
Vì sau lần tẩu hỏa nhập ma đó, Tiếu Trương đã bỏ lỡ mất cơ hội tham gia Đại Triều Thí năm thứ hai, đồng thời gương mặt của y cũng chịu một vết thương lớn, gần như đã hủy hoại hoàn toàn dung nhan. Và cũng kể từ khi đó, y dùng một trang giấy trắng để che đi khuôn mặt của mình, chưa từng khi nào bỏ nó xuống. Mọi người gọi y là Họa Giáp Tiếu Trương ngoại trừ vì lý do tông phái xuất thân của y là Họa Giáp ra thì đại bộ phận là vì mảnh giấy che mặt đó.
Tương truyền khi đó Thiên Cơ Lão Nhân đã từng hỏi y rằng tại sao lại không sử dụng mặt nạ để che mặt. Tiếu Trương có đáp lời rằng bản thân y dùng trang giấy trắng để che mặt là chỉ vì không muốn dọa bọn trẻ con khiến chúng sợ hãi, chứ y có gì không dám ngẩng đầu gặp người khác mà phải dùng mặt nạ cơ chứ? Chỉ có điều lúc đó Tiếu Trương chắc có lẽ không nghĩ được rằng trong hơn ba mươi năm sau đó, cái gương mặt che bởi trang giấy trắng đó của y đã mang đến sự khiếp sợ khủng hoảng to lớn nhường nào cho đối thủ.
Đây là Họa Giáp Tiếu Trương, y rất điên cuồng, cũng rất kiêu căng bá đạo. Với lứa tuổi và cảnh giới của Trần Trường Sinh mà có thể đỡ được mũi thương kiên cường vô địch đó của y thì quả đúng là một sự việc nằm ngoài sức tưởng tượng.
Lúc này Lương Vương Tôn cũng đang nhìn Trần Trường Sinh, y nghĩ lại nhát kiếm mà hắn đâm về phía mình, để chọc thủng tinh vực mà cảm thấy có chút khó hiểu. Vì sao đệ nhất kiếm lại cuồng bạo đến như vậy? Đệ nhị kiếm lại tựa như sinh mệnh vậy, có dòng suy tư ở trong đó, nó là thứ kiếm pháp gì vậy? Tại sao ta chưa từng đọc thấy trong cách pho sách của Quốc Giáo.
Lương Vương Tôn và Tiếu Trương đều không thể ngờ được rằng tên thiếu niên này lại còn cường mạnh hơn cả những gì tin đồn lan truyền. Lúc đầu sau khi nghe được những chuyện đã xảy ra ở Kinh đô, ví dụ như Đại Triều Thí, những cường giả thực sự như bọn họ đều không hề bận tâm tới và cho đó là sự việc đáng chú ý. Cuộc thi Đại Triều Thí cách đây ba mươi năm về trước, nếu như bọn họ tham gia thì chưa chắc Tuân Mai đã có thể giành được ngôi vị đầu bảng. Mãi cho tới khi Trần Trường Sinh trong một đêm lĩnh hội được tất cả kiến thức ghi chép trên lăng bia trong Thiên Thư Lăng thì bọn họ mới cho rằng Trần Trường Sinh có thiên phú khiến cho người khác phải kinh ngạc, nhưng quả thực tất cả mọi người đều không tưởng tượng được rằng hắn có thể cường mạnh được đến mức độ này sao?
Nhưng có cường mạnh đến cỡ nào thì thực lực của hắn cũng phải có giới hạn, cũng chỉ đến đây thôi.
Gió thổi nhẹ lướt qua những trang giấy trắng, phát ra những tiếng kêu khe khẽ. Trần Trường Sinh ngã sụp xuống, ngồi lên trên đám đất đầy những bụi gạch vỡ vụn. Hắn không đổ máu nhưng xương cổ tay thì đã bị gãy. Trần Trường Sinh ngồi trước ghế tựa, không còn sức lực để giương thanh kiếm đang cầm trong tay lên nữa.
Lương Vương Tôn lao thẳng về phía chiếc ghế tựa đằng sau lưng Trần Trường Sinh, Tiếu Trương cũng vậy, hai người bọn chúng lao tới chiếc ghế. Bọn chúng đều không quên ai đang ngồi trên chiếc ghế đó. Và hai người đó cũng đồng thời hiểu được rằng vì sao kiếm pháp của Trần Trường Sinh lại có thể cường mạnh đến như vậy.
Tô Ly ngồi trên ghế, không biết từ lúc nào lão đã mở mắt ra.
Lão ta nhấc tay phải lên, vỗ nhẹ lên đầu của Trần Trường Sinh và cười nói một cách châm biếm:
- Ngươi quả đúng là ngốc thật đó.
Tiếng nói của Trần Trường Sinh yếu ớt nhưng vô cùng kiên cường:
- Vãn sinh ngốc ở chỗ nào?
Tô Ly nói:
- Ban nãy ngươi rời khỏi đây đi là được rồi, sao còn ở lại làm gì nữa?
Trần Trường Sinh đáp lại:
- Vãn sinh đi rồi thì tiền bối phải làm sao đây?
Tô Ly hỏi lại:
- Ngươi chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi sao?
Trần Trường Sinh thắc mắc hỏi lại:
- Lẽ nào lại không thể đơn giản như vậy sao?
Tô Ly trầm ngâm một lúc rồi cảm khái nói:
- Chẳng trách Thu Sơn không học được kiếm pháp này, tên tiểu tử nhà ngươi lại có thể học được. Ngay đến cả bản thân ta cũng không thể học được, vậy mà ngươi... lại học được.
Tô Ly lại hỏi:
- Tại sao ban nãy người lao xuống dưới mà không mang theo cây Hoàng Chỉ Tán?
Tính năng phòng ngự của Hoàng Chỉ Tán vô cùng mạnh mẽ, có thể chống lại được đòn công kích chí mạng của cường giả Tụ Tinh Cảnh. Khi còn ở Vấn Thủy, Trần Trường Sinh đã từng nghe Chiết Tụ nói qua về điều này, chỉ có điều những ngày qua cây Hoàng Chỉ Tán này luôn nằm trong tay của Tô Ly. Và hơn nữa kể từ sau những ngày tháng ở cao nguyên tuyết đó, Trần trường Sinh vẫn luốn cho rằng nó là một thanh kiếm, hoàn toàn không nhớ tới khả năng phòng vệ của Hoàng Chỉ Tán. Lúc này nghe thấy Tô Ly nói vậy thì hắn mới ngây người kinh ngạc.
Trần Trường Sinh thành khẩn thừa nhận:
- Vãn sinh quên mất.
Tô Ly thở dài nói:
- Quả đúng là ngốc chết đi được.
Trong lúc hai người bọn họ nói chuyện, Tiếu Trương không động thủ, Lương Vương Tôn cũng vậy, tất cả mọi người xung quanh bốn phía căn nhà trọ cũng đều không cử động gì hết.
Vì người đang nói chuyện kia là Tô Ly.
Trong hàng trăm năm trôi qua, Tô Ly luôn là thần tượng của vô số người trong giới tu hành, là kiếm hồn khí phách của thế giới loài người. Lão ta có thể bị giết chết những không thể bị làm nhục. Vì bản thân những kẻ bại loại của thế giới loài người vào thời khắc này cũng phải chờ đợi một khoảng thời gian rồi mới ra tay, ngay cả Tiếu Trương cũng vậy.
Kết cục đã xác định được rồi, người trong thiên hạ đều có thể giết, Trần Trường Sinh là người duy nhất đứng ra bảo vệ cho Tô Ly cũng đã bị đánh bại rồi. Thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn. Trong thời kỳ thịnh thế của hoa dại trong giới tu hành, chỉ có bốn cường giả, ngoại trừ Tuân Mai đã chết trên thần đạo của Thiên Thư Lăng, ngoài ra còn lại ba người, hai trong số ba người đó đang có mặt ở Tầm Dương thành này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.