Quyển 3 - Chương 503: Có qua có lại mới là thời gian.
Miêu Nị
09/12/2016
...
Thời gian cứ như vậy trôi qua trong chia ly và cãi cọ.
Tuy rằng đến hiện tại cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Tô Ly và hắn sẽ đại biểu cho người nam từ bỏ niềm tin bọn họ đã tử thủ vô số năm, nhưng tất cả mọi người đã thông qua vô số chi tiết nhìn ra, nam bắc hợp lưu đã là chuyện nhất định. Vào lúc này có một chuyện tương đối nhỏ, nhưng lại lấn át được đại sự này.
Sở dĩ nói chuyện kia là chuyện nhỏ, bởi vì đó là một hôn sự.
Căn cứ theo tin tức Ly cung truyền ra, trong một lần nói chuyện, Giáo hoàng bệ hạ thừa nhận đã giải trừ hôn ước của Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung.
Tin tức này lan truyền khắp kinh đô và đại lục, các nơi âm thầm truyền lưu, nhưng không có chứng cớ nào, Đông ngự thần tướng phủ và quốc giáo học viện vẫn duy trì trầm mặc, nhưng mà lại dần dần làm cho người ta tin.
Ở thanh đằng yến, sứ đoàn phía nam thay mặt Thu Sơn Quân cầu hôn, lúc ấy Trần Trường Sinh vô danh đẩy cửa vào, lấy ra một tờ hôn thư, sau đó có bạch hạc từ Thánh Nữ Phong đến.
Từ khi đó đến hiện tại, hôn sự này vẫn là tiêu điểm bàn tán, bởi vì hôn thư này liên quan tới ba người trẻ tuổi ưu tú ở đại lục, còn quan hệ tới rất nhiều chuyện —— quốc giáo, Thánh Nữ Phong, Thánh hậu nương nương, Thu Sơn gia và Ly Sơn Kiếm Tông, có thể nói, mấy thế lực mạnh nhất đại lục nhờ tờ hôn thư này mà liên hệ lại với nhau.
Chẳng lẽ cứ như vậy chấm dứt sao?
Nếu chuyện này là sự thật, là Trần Trường Sinh chủ động thỉnh cầu Giáo hoàng bệ hạ giải trừ hôn ước, như vậy Đông ngự thần tướng phủ phải làm sao? Chân phượng thiếu nữ được mọi người sùng bái và mến yêu hiện tại gặp phải chuyện quẫn bách sẽ có tâm trạng thế nào?
Rất nhiều người nghe đồn, với Trần Trường Sinh sinh ra phẫn nộ, nhất là những người sùng bái Từ Hữu Dung.
Nhưng mà chung quy chỉ là nghe đồn, không ai có thể giáp mặt đến hỏi Giáo hoàng bệ hạ, tự nhiên cũng không có đạo lý đi quốc giáo học viện giải phóng lửa giận của mình.
Mọi người tuy muốn chất vấn Trần Trường Sinh chuyện này có phải thật không thì cũng rất khó tìm được đến chỗ hắn, vì thế tất cả cảm xúc chỉ có thể dần dần lắng đọng lại lên men, hoặc là phẫn nộ, hoặc là đùa cợt, hoặc là chỉ là muốn xem náo nhiệt, bởi vì đủ loại cảm xúc, toàn bộ đại lục càng ngày càng mong Từ Hữu Dung trở lại kinh đô. Chờ mong trận chiến định mệnh của song phương.
...
...
Trần Trường Sinh quả thật rất khó gặp người khác, mấy ngày này hắn ít ra ngoài, nhất là sau khi chuyện hôn ước được Giáo hoàng giải trừ lưu truyền ra ngoài.
Bởi vì chuyện này, hắn cảm thấy có lỗi với Từ Hữu Dung, bởi vì nàng là vị thiếu nữ, cho nên hắn quyết định duy trì trầm mặc, đợi Từ Hữu Dung về kinh sẽ nói cho nàng biết thực tế chuyện này, để nàng ra mặt đề xuất giải trừ hôn ước, sau đó hắn tới thừa nhận. Nói như vậy, nàng sẽ không cần chịu đựng ánh mắt khác thường hay thương tiếc, về phần tất trào phúng và thông cảm để hắn nhận được rồi, bởi vì hắn là nam nhân.
Không biết vì sao, hắn chưa từng gặp Từ Hữu Dung, nhưng hắn khẳng định nàng không thích nhận sự cảm thông của người khác.
Cho nên khi Đường Tam Thập Lục tới hỏi, hắn lắc lắc đầu, cũng không nói gì.
Về hôn ước hay tình cảm, mới vào kinh đô không hiểu, nhưng sau khi tới Chu viên, hắn mới biết được thì ra còn có một việc như vậy.
Hắn thích quá một cô nương, cô nương kia lại chết rồi.
Có một cô nương thích hắn, cô nương đó đi rồi.
Hắn hy vọng Từ Hữu Dung có thể hạnh phúc hơn mình.
Trong mấy ngày này, hắn tận lực tránh gặp người, số lần tới gặp Hắc Long lại tăng lên nhiều.
Hắn thường xuyên tới Bắc Tân Kiều đưa đồ ăn cho Hắc Long, nhất là nàng đã điểm danh muốn ăn đồ ở căn tin quốc giáo học viện.
Hắc Long mỗi lần làm vẻ văn nhã chậm rãi ăn uống, hắn sẽ ngồi dưới thạch bích nghiên cứu trận pháp và sợi xích sắt kia, chỉ có điều vẫn không có gì tiến triển.
Thu đi đông tới, canh ba đêm đó, Trần Trường Sinh vẫn chưa ngủ.
Hắn đứng trước cửa sổ, nhìn lá cây đã rơi đầy mặt hồ, nghĩ tới một chuyện, sau đó nghe thấy ngoài tường có tiếng hát vang lên.
Mấy đêm nay thường xuyên có thể nghe được tiếng ca hát, hắn lắc lắc đầu.
Quốc giáo học viện hiện tại đã trở thành danh cảnh kinh đô, vì đối chiến gián đoạn, dân chúng ham náo nhiệt giảm đi nhưng tới du khách tới từ bên ngoài không giảm còn tăng, hơn nữa học sinh và giáo viên, nhân viên tạp vụ trong trường cũng có mấy trăm nhân, có người dĩ nhiên là có buôn bán, thương nhân cho tới bây giờ sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào, cả ngõ bách hoa hoặc bán hoặc thuê, hoặc bị cải tạo. Khách sạn tửu lâu xuất hiện, dần phồn hoa náo nhiệt lên.
Tới đêm, nhà trọ và tửu lâu kinh doanh rất khá, có nhiều người là khách nhân, đương nhiên càng nhiều hơn nữa là học sinh, bất kể viện quy có nghiêm khắc, gác cổng có nghiêm khắc thế nào, các học sinh vẫn có đủ cách trốn ra ngoài làm những việc người trẻ tuổi thích làm.
Tỷ như ăn cơm uống rượu, thưởng thức âm nhạc, tâm tình nhân sinh...
Giáo viên dĩ nhiên muốn quản, không quản được học sinh thì muốn dời mấy tửu lâu đi, chỉ có điều rất khó khăn, bất kể là quốc giáo kỵ binh vẫn hay Thành ti môn, Vũ Lâm Quân đều không có biện pháp, người chân chính có năng lực thu phục là Đường Tam Thập Lục lại không tiện ra mặt, bởi vì bên trong có hai tửu lâu, một khách điếm là hắn mở ra.
Đêm dài vẫn phồn hoa vẫn như cũ, tiếng ca trở nên càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng, bay vào quốc giáo học viện.
Trần Trường Sinh đang muốn tìm áo lông Mạc Vũ để lại đêm đó trùm tai đi vào giấc ngủ, bỗng nhiên lại bị ngôn từ trong bài ca hấp dẫn.
Người ca hát hẳn là một tân sinh, cổ họng rất cao, khả năng biến âm không thần kỳ nhưng thanh âm rất lớn. Bài hát này ca từ rất đơn giản, chưa nói lịch sự tao nhã, thậm chí có chút quê mùa, nhưng tràn đầy hương vị thanh xuân, hợp với chất giọng của hắn tên kia nam sinh thanh âm hợp cùng một chỗ phấn chấn tràn đầy tinh thần.
- Tuổi trẻ thiếu niên là màu hồng, ngươi là người làm chủ, muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, khác với cá nhảy long môn...
Trần Trường Sinh đứng ở cửa sổ lẳng lặng nghe.
Nghe lời ca, nghĩ đến những người và việc hắn gặp từ lúc đi vào kinh đô, hắn có phần khó giữ được bình tĩnh, vô số cảm xúc tràn tới như thủy triều.
Đúng vậy, tựa như thủy triều.
Hắn trước kia vẫn cho đó là thủ pháp khoa trương trong các câu chuyện xưa, hiện tại mới biết đó đều là sự thật.
Hắn trong vô thức chạm vào thạch châu, về tới chu viên.
Mấy ngày nay hắn thường xuyên đến Chu viên, ngồi ở trong thảo nguyên mà sợ run.
Hoặc là bởi vì hắn cảm thấy ở cùng đám yêu thú này so với giao tiếp cùng nhân loại đơn giản hơn.
Đám yêu thú rất nghe lời, dưới sự sắp xếp của hắn đào thủy đạo, sửa trị thảo nguyên và hồ nước, hơn nữa sau khi mình chữa trị, Chu viên đã khôi phục được phần nào diện mạo cũ.
Người vô cùng quý trọng thời gian như hắn nguyện ý bỏ thời gian và tinh lực ở Chu viên là bởi vì hắn muốn lưu lại một chút kỷ niệm.
Hắn đứng cuối thần đạo chu lăng, nhìn Đảo Sơn Lão chỉ huy mấy vạn con yêu thú trùng tu con đường bạch thảo.
Yêu thú đông nghìn nghịt.
Hắn cảm thấy hình tượng này có chút quen mắt, sau đó nhớ tới, lúc trước hắn đã cùng nàng ở đây nhìn đàn thú như thủy triều xông tới.
Vì thế, bi thương và tưởng niệm cũng ùa tới.
...
...
Quan đạo ở phía nam kinh đô, một đoàn do hơn mười chiếc xe trùng trùng điệp điệp đi tới.
Mấy trăm giao long mã do Thiên Nam kỵ binh cưỡi cảnh giác nhìn quanh, bảo hộ lấy đoàn xe.
Mười mấy đệ tử Nam khê trai và thế lực đại biểu cho Thiên Nam phân biệt ngồi trong xe.
Chiếc xe ở giữa có địa vị cao nhất, bởi vì trước xe chính là tám con thiên mã hồn thể trắng như tuyết.
Chiếc xe này rất lớn, nên nói là liễn thì chính xác hơn.
Từ Hữu Dung ngồi trong liễn.
Tóc đen tán trên vai, nổi bật màu da trắng như bạch ngọc.
Thế nhân đều thích dùng từ mặt mày như vẽ để hình dung nữ tử xinh đẹp, nhưng mà vẻ đẹp của nàng thì văn chương nào có thể vẽ ra được.
Lông mi của nàng rất dài, môi của nàng rất đỏ, ngũ quan không thể bắt bẻ, vẻ đẹp của nàng phi thường hoàn mỹ, nhưng không hề tạo áp lực cho người khác.
Bởi vì nàng xinh đẹp một cách yên lặng.
Giống như cơn mưa sau núi, mưa trong hồ nước, sương ở Thánh Nữ Phong, khói bếp trong trấn nhỏ.
Nàng lần này hồi kinh sẽ mang về một tin tức vô cùng trọng yếu.
Bất kể Đại Chu hay Thiên Nam, mấy ngày này đều đang chuẩn bị cho nam bắc hợp lưu, mà tin tức nàng mang về là điều kiện tiên quyết, hoặc là nói cho phép.
Sau đó, nàng phải đi phó ước một trận chiến.
Toàn bộ đại lục, thậm chí cả Ma tộc trong Tuyết lão thành cũng đang đợi cuộc này.
Trong mắt rất nhiều người, so với Ma tộc Công chúa Nam Khách, nàng mới là người trong số mệnh.
Bởi vì hắn từng là vị hôn phu của nàng, mà bây giờ hắn đã giải trừ hôn ước, lạnh lùng làm nhục nàng.
Đoàn xe bỗng nhiên ngừng lại, cùng với mấy tiếng vang nhỏ, một cô gái vén màn xe nhìn nàng, cảm xúc phức tạp nói:
- Sư điệt, tới kinh đô rồi.
Nữ tử này là trưởng lão Hà Thanh Ba của ngoại môn nam khê trai, cảnh giới Tụ tinh trung cảnh.
Nói xong câu đó, như chợt nhớ tới điều gì, trên mặt lộ vẻ khẩn trương, có chút xấu hổ nói:
- Thanh Ba thất ngôn, kính xin Trai chủ thứ tội.
- Sư thúc không cần đa lễ.
Từ Hữu Dung nhìn nàng bình tĩnh nói, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Theo động tác của nàng, mái tóc đen và đồ lễ trắng nhẹ nhàng lay động.
Mái tóc vô cùng chỉnh tề khiến ánh mắt nàng thêm bình tĩnh, cường đại hơn.
Trên thắt lưng buộc một vỏ kiếm thêu đầy sao, không có đeo kiếm, bởi vì nàng đến kinh đô để lấy kiếm.
Đồng cung trong thùng xe không có trong tay, bởi vì nàng tạm thời chưa muốn bị người nào đó trong kinh đô nhìn thấy.
Trong đó còn có một cái ô.
Đi vào quan đạo, nàng nhìn thành trì phương xa như ẩn như hiện, chậm rãi nâng hai tay lên.
Kinh đô không có tường thành , cũng không có cửa thành chân chính, cho nên trước đây nàng mới không rõ, tại sao lại có Thanh môn ti.
Theo sự xuất hiện của nàng, nam kỵ binh xung quanh dùng lấy tốc độ nhanh nhất xuống ngựa, quỳ xuống đất.
Đệ tử nam khê trai và các sứ thần cũng quỳ xuống.
Quỳ xuống để thi lễ.
- Bái kiến Thánh nữ.
Từ Hữu Dung còn đang nhìn kinh đô.
Nàng đã cả năm chưa trở về, nhưng đối với kinh đô vẫn chẳng xa lạ gì.
Bởi vì nhà nàng ở đây, Mạc Vũ, Bình Quốc, rất người quen biết ở đây, nương nương ở đây, người kia hiện tại cũng ở đây.
Bầu trời xanh thẳm bỗng nhiên xuất hiện hai tia một xám một trắng, thẳng vào kinh đô.
Nhìn hình ảnh này, nàng phục hồi lại tinh thần, mới nhớ tới mọi người đang vấn lễ.
Khoảng cách tới chuyện kia đã phát sinh vài ngày, nàng vẫn còn có chút không quen, không biết nên nói gì khi mọi người thành kính, ân cần thăm hỏi.
Đột nhiên, nàng nhớ tới thảo nguyên, lúc ở trên lưng người kia thường xuyên nói một câu. Khi đó ngày nào nàng cũng không quên những lời này, bởi vì nó đại biểu cho mong ước chân thật của nàng. Hoặc là... đó là câu trả lời thuyết phục nhất?
Vì thế, nàng nhìn mọi người nói:
- Mong thánh quang tồn tại cùng các ngươi.
Thời gian cứ như vậy trôi qua trong chia ly và cãi cọ.
Tuy rằng đến hiện tại cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Tô Ly và hắn sẽ đại biểu cho người nam từ bỏ niềm tin bọn họ đã tử thủ vô số năm, nhưng tất cả mọi người đã thông qua vô số chi tiết nhìn ra, nam bắc hợp lưu đã là chuyện nhất định. Vào lúc này có một chuyện tương đối nhỏ, nhưng lại lấn át được đại sự này.
Sở dĩ nói chuyện kia là chuyện nhỏ, bởi vì đó là một hôn sự.
Căn cứ theo tin tức Ly cung truyền ra, trong một lần nói chuyện, Giáo hoàng bệ hạ thừa nhận đã giải trừ hôn ước của Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung.
Tin tức này lan truyền khắp kinh đô và đại lục, các nơi âm thầm truyền lưu, nhưng không có chứng cớ nào, Đông ngự thần tướng phủ và quốc giáo học viện vẫn duy trì trầm mặc, nhưng mà lại dần dần làm cho người ta tin.
Ở thanh đằng yến, sứ đoàn phía nam thay mặt Thu Sơn Quân cầu hôn, lúc ấy Trần Trường Sinh vô danh đẩy cửa vào, lấy ra một tờ hôn thư, sau đó có bạch hạc từ Thánh Nữ Phong đến.
Từ khi đó đến hiện tại, hôn sự này vẫn là tiêu điểm bàn tán, bởi vì hôn thư này liên quan tới ba người trẻ tuổi ưu tú ở đại lục, còn quan hệ tới rất nhiều chuyện —— quốc giáo, Thánh Nữ Phong, Thánh hậu nương nương, Thu Sơn gia và Ly Sơn Kiếm Tông, có thể nói, mấy thế lực mạnh nhất đại lục nhờ tờ hôn thư này mà liên hệ lại với nhau.
Chẳng lẽ cứ như vậy chấm dứt sao?
Nếu chuyện này là sự thật, là Trần Trường Sinh chủ động thỉnh cầu Giáo hoàng bệ hạ giải trừ hôn ước, như vậy Đông ngự thần tướng phủ phải làm sao? Chân phượng thiếu nữ được mọi người sùng bái và mến yêu hiện tại gặp phải chuyện quẫn bách sẽ có tâm trạng thế nào?
Rất nhiều người nghe đồn, với Trần Trường Sinh sinh ra phẫn nộ, nhất là những người sùng bái Từ Hữu Dung.
Nhưng mà chung quy chỉ là nghe đồn, không ai có thể giáp mặt đến hỏi Giáo hoàng bệ hạ, tự nhiên cũng không có đạo lý đi quốc giáo học viện giải phóng lửa giận của mình.
Mọi người tuy muốn chất vấn Trần Trường Sinh chuyện này có phải thật không thì cũng rất khó tìm được đến chỗ hắn, vì thế tất cả cảm xúc chỉ có thể dần dần lắng đọng lại lên men, hoặc là phẫn nộ, hoặc là đùa cợt, hoặc là chỉ là muốn xem náo nhiệt, bởi vì đủ loại cảm xúc, toàn bộ đại lục càng ngày càng mong Từ Hữu Dung trở lại kinh đô. Chờ mong trận chiến định mệnh của song phương.
...
...
Trần Trường Sinh quả thật rất khó gặp người khác, mấy ngày này hắn ít ra ngoài, nhất là sau khi chuyện hôn ước được Giáo hoàng giải trừ lưu truyền ra ngoài.
Bởi vì chuyện này, hắn cảm thấy có lỗi với Từ Hữu Dung, bởi vì nàng là vị thiếu nữ, cho nên hắn quyết định duy trì trầm mặc, đợi Từ Hữu Dung về kinh sẽ nói cho nàng biết thực tế chuyện này, để nàng ra mặt đề xuất giải trừ hôn ước, sau đó hắn tới thừa nhận. Nói như vậy, nàng sẽ không cần chịu đựng ánh mắt khác thường hay thương tiếc, về phần tất trào phúng và thông cảm để hắn nhận được rồi, bởi vì hắn là nam nhân.
Không biết vì sao, hắn chưa từng gặp Từ Hữu Dung, nhưng hắn khẳng định nàng không thích nhận sự cảm thông của người khác.
Cho nên khi Đường Tam Thập Lục tới hỏi, hắn lắc lắc đầu, cũng không nói gì.
Về hôn ước hay tình cảm, mới vào kinh đô không hiểu, nhưng sau khi tới Chu viên, hắn mới biết được thì ra còn có một việc như vậy.
Hắn thích quá một cô nương, cô nương kia lại chết rồi.
Có một cô nương thích hắn, cô nương đó đi rồi.
Hắn hy vọng Từ Hữu Dung có thể hạnh phúc hơn mình.
Trong mấy ngày này, hắn tận lực tránh gặp người, số lần tới gặp Hắc Long lại tăng lên nhiều.
Hắn thường xuyên tới Bắc Tân Kiều đưa đồ ăn cho Hắc Long, nhất là nàng đã điểm danh muốn ăn đồ ở căn tin quốc giáo học viện.
Hắc Long mỗi lần làm vẻ văn nhã chậm rãi ăn uống, hắn sẽ ngồi dưới thạch bích nghiên cứu trận pháp và sợi xích sắt kia, chỉ có điều vẫn không có gì tiến triển.
Thu đi đông tới, canh ba đêm đó, Trần Trường Sinh vẫn chưa ngủ.
Hắn đứng trước cửa sổ, nhìn lá cây đã rơi đầy mặt hồ, nghĩ tới một chuyện, sau đó nghe thấy ngoài tường có tiếng hát vang lên.
Mấy đêm nay thường xuyên có thể nghe được tiếng ca hát, hắn lắc lắc đầu.
Quốc giáo học viện hiện tại đã trở thành danh cảnh kinh đô, vì đối chiến gián đoạn, dân chúng ham náo nhiệt giảm đi nhưng tới du khách tới từ bên ngoài không giảm còn tăng, hơn nữa học sinh và giáo viên, nhân viên tạp vụ trong trường cũng có mấy trăm nhân, có người dĩ nhiên là có buôn bán, thương nhân cho tới bây giờ sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào, cả ngõ bách hoa hoặc bán hoặc thuê, hoặc bị cải tạo. Khách sạn tửu lâu xuất hiện, dần phồn hoa náo nhiệt lên.
Tới đêm, nhà trọ và tửu lâu kinh doanh rất khá, có nhiều người là khách nhân, đương nhiên càng nhiều hơn nữa là học sinh, bất kể viện quy có nghiêm khắc, gác cổng có nghiêm khắc thế nào, các học sinh vẫn có đủ cách trốn ra ngoài làm những việc người trẻ tuổi thích làm.
Tỷ như ăn cơm uống rượu, thưởng thức âm nhạc, tâm tình nhân sinh...
Giáo viên dĩ nhiên muốn quản, không quản được học sinh thì muốn dời mấy tửu lâu đi, chỉ có điều rất khó khăn, bất kể là quốc giáo kỵ binh vẫn hay Thành ti môn, Vũ Lâm Quân đều không có biện pháp, người chân chính có năng lực thu phục là Đường Tam Thập Lục lại không tiện ra mặt, bởi vì bên trong có hai tửu lâu, một khách điếm là hắn mở ra.
Đêm dài vẫn phồn hoa vẫn như cũ, tiếng ca trở nên càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng, bay vào quốc giáo học viện.
Trần Trường Sinh đang muốn tìm áo lông Mạc Vũ để lại đêm đó trùm tai đi vào giấc ngủ, bỗng nhiên lại bị ngôn từ trong bài ca hấp dẫn.
Người ca hát hẳn là một tân sinh, cổ họng rất cao, khả năng biến âm không thần kỳ nhưng thanh âm rất lớn. Bài hát này ca từ rất đơn giản, chưa nói lịch sự tao nhã, thậm chí có chút quê mùa, nhưng tràn đầy hương vị thanh xuân, hợp với chất giọng của hắn tên kia nam sinh thanh âm hợp cùng một chỗ phấn chấn tràn đầy tinh thần.
- Tuổi trẻ thiếu niên là màu hồng, ngươi là người làm chủ, muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, khác với cá nhảy long môn...
Trần Trường Sinh đứng ở cửa sổ lẳng lặng nghe.
Nghe lời ca, nghĩ đến những người và việc hắn gặp từ lúc đi vào kinh đô, hắn có phần khó giữ được bình tĩnh, vô số cảm xúc tràn tới như thủy triều.
Đúng vậy, tựa như thủy triều.
Hắn trước kia vẫn cho đó là thủ pháp khoa trương trong các câu chuyện xưa, hiện tại mới biết đó đều là sự thật.
Hắn trong vô thức chạm vào thạch châu, về tới chu viên.
Mấy ngày nay hắn thường xuyên đến Chu viên, ngồi ở trong thảo nguyên mà sợ run.
Hoặc là bởi vì hắn cảm thấy ở cùng đám yêu thú này so với giao tiếp cùng nhân loại đơn giản hơn.
Đám yêu thú rất nghe lời, dưới sự sắp xếp của hắn đào thủy đạo, sửa trị thảo nguyên và hồ nước, hơn nữa sau khi mình chữa trị, Chu viên đã khôi phục được phần nào diện mạo cũ.
Người vô cùng quý trọng thời gian như hắn nguyện ý bỏ thời gian và tinh lực ở Chu viên là bởi vì hắn muốn lưu lại một chút kỷ niệm.
Hắn đứng cuối thần đạo chu lăng, nhìn Đảo Sơn Lão chỉ huy mấy vạn con yêu thú trùng tu con đường bạch thảo.
Yêu thú đông nghìn nghịt.
Hắn cảm thấy hình tượng này có chút quen mắt, sau đó nhớ tới, lúc trước hắn đã cùng nàng ở đây nhìn đàn thú như thủy triều xông tới.
Vì thế, bi thương và tưởng niệm cũng ùa tới.
...
...
Quan đạo ở phía nam kinh đô, một đoàn do hơn mười chiếc xe trùng trùng điệp điệp đi tới.
Mấy trăm giao long mã do Thiên Nam kỵ binh cưỡi cảnh giác nhìn quanh, bảo hộ lấy đoàn xe.
Mười mấy đệ tử Nam khê trai và thế lực đại biểu cho Thiên Nam phân biệt ngồi trong xe.
Chiếc xe ở giữa có địa vị cao nhất, bởi vì trước xe chính là tám con thiên mã hồn thể trắng như tuyết.
Chiếc xe này rất lớn, nên nói là liễn thì chính xác hơn.
Từ Hữu Dung ngồi trong liễn.
Tóc đen tán trên vai, nổi bật màu da trắng như bạch ngọc.
Thế nhân đều thích dùng từ mặt mày như vẽ để hình dung nữ tử xinh đẹp, nhưng mà vẻ đẹp của nàng thì văn chương nào có thể vẽ ra được.
Lông mi của nàng rất dài, môi của nàng rất đỏ, ngũ quan không thể bắt bẻ, vẻ đẹp của nàng phi thường hoàn mỹ, nhưng không hề tạo áp lực cho người khác.
Bởi vì nàng xinh đẹp một cách yên lặng.
Giống như cơn mưa sau núi, mưa trong hồ nước, sương ở Thánh Nữ Phong, khói bếp trong trấn nhỏ.
Nàng lần này hồi kinh sẽ mang về một tin tức vô cùng trọng yếu.
Bất kể Đại Chu hay Thiên Nam, mấy ngày này đều đang chuẩn bị cho nam bắc hợp lưu, mà tin tức nàng mang về là điều kiện tiên quyết, hoặc là nói cho phép.
Sau đó, nàng phải đi phó ước một trận chiến.
Toàn bộ đại lục, thậm chí cả Ma tộc trong Tuyết lão thành cũng đang đợi cuộc này.
Trong mắt rất nhiều người, so với Ma tộc Công chúa Nam Khách, nàng mới là người trong số mệnh.
Bởi vì hắn từng là vị hôn phu của nàng, mà bây giờ hắn đã giải trừ hôn ước, lạnh lùng làm nhục nàng.
Đoàn xe bỗng nhiên ngừng lại, cùng với mấy tiếng vang nhỏ, một cô gái vén màn xe nhìn nàng, cảm xúc phức tạp nói:
- Sư điệt, tới kinh đô rồi.
Nữ tử này là trưởng lão Hà Thanh Ba của ngoại môn nam khê trai, cảnh giới Tụ tinh trung cảnh.
Nói xong câu đó, như chợt nhớ tới điều gì, trên mặt lộ vẻ khẩn trương, có chút xấu hổ nói:
- Thanh Ba thất ngôn, kính xin Trai chủ thứ tội.
- Sư thúc không cần đa lễ.
Từ Hữu Dung nhìn nàng bình tĩnh nói, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Theo động tác của nàng, mái tóc đen và đồ lễ trắng nhẹ nhàng lay động.
Mái tóc vô cùng chỉnh tề khiến ánh mắt nàng thêm bình tĩnh, cường đại hơn.
Trên thắt lưng buộc một vỏ kiếm thêu đầy sao, không có đeo kiếm, bởi vì nàng đến kinh đô để lấy kiếm.
Đồng cung trong thùng xe không có trong tay, bởi vì nàng tạm thời chưa muốn bị người nào đó trong kinh đô nhìn thấy.
Trong đó còn có một cái ô.
Đi vào quan đạo, nàng nhìn thành trì phương xa như ẩn như hiện, chậm rãi nâng hai tay lên.
Kinh đô không có tường thành , cũng không có cửa thành chân chính, cho nên trước đây nàng mới không rõ, tại sao lại có Thanh môn ti.
Theo sự xuất hiện của nàng, nam kỵ binh xung quanh dùng lấy tốc độ nhanh nhất xuống ngựa, quỳ xuống đất.
Đệ tử nam khê trai và các sứ thần cũng quỳ xuống.
Quỳ xuống để thi lễ.
- Bái kiến Thánh nữ.
Từ Hữu Dung còn đang nhìn kinh đô.
Nàng đã cả năm chưa trở về, nhưng đối với kinh đô vẫn chẳng xa lạ gì.
Bởi vì nhà nàng ở đây, Mạc Vũ, Bình Quốc, rất người quen biết ở đây, nương nương ở đây, người kia hiện tại cũng ở đây.
Bầu trời xanh thẳm bỗng nhiên xuất hiện hai tia một xám một trắng, thẳng vào kinh đô.
Nhìn hình ảnh này, nàng phục hồi lại tinh thần, mới nhớ tới mọi người đang vấn lễ.
Khoảng cách tới chuyện kia đã phát sinh vài ngày, nàng vẫn còn có chút không quen, không biết nên nói gì khi mọi người thành kính, ân cần thăm hỏi.
Đột nhiên, nàng nhớ tới thảo nguyên, lúc ở trên lưng người kia thường xuyên nói một câu. Khi đó ngày nào nàng cũng không quên những lời này, bởi vì nó đại biểu cho mong ước chân thật của nàng. Hoặc là... đó là câu trả lời thuyết phục nhất?
Vì thế, nàng nhìn mọi người nói:
- Mong thánh quang tồn tại cùng các ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.