Quyển 3 - Chương 502: Sau khi tách ra mới hiểu được.
Miêu Nị
09/12/2016
Lá Đại dung thụ đã rơi xuống rất nhiều, đứng ở trên cành cây nhìn phương xa, bất kể là Ly cung hay Thiên thư lăng đều rõ ràng như đang ở trước
mắt.
- Thật không ngờ.
Trần Trường Sinh nhìn Lạc Lạc bên cạnh, trầm mặc rất lâu, lại nói:
- Không ngờ tới.
- Lúc trước đến kinh đô thật là ý của mẫu hậu, bà ấy muốn xem Giáo hoàng đại nhân hay Thánh Hậu nương nương có thể giúp ta giải quyết vấn đề kinh mạch không. Bằng không tương lai ta không thể tu hành công pháp của Bạch Đế bộ tộc chứ đừng nói kế thừa vương vị, nói không chừng còn phải gả cho người mình không thích. Nhưng mẫu hậu khẳng định không thể ngờ vấn đề Giáo hoàng và thánh hậu không thể giải quyết đã được tiên sinh giải quyết xong.
Lạc Lạc ngẩng đầu lên nhìn hắn ngưỡng mộ nói:
- Tiên sinh, ngài rất giỏi.
- Chỉ là từ nhỏ ta đã thích tự hỏi về vấn đề kinh mạch.
Trần Trường Sinh nhớ tới năm trước mình cũng đã giải thích vấn đề này, vì thế trầm mặc.
Hắn thật không ngờ Lạc Lạc sẽ rời đi, tuy rằng chuyện nàng rời đi là đương nhiên —— nàng đến kinh đô học tập và khám bệnh, hiện tại nàng đã học xong cách tu hành công pháp nhân loại, thấy được khả năng kế thừa Bạch Đế, trị bệnh xong, như vậy dĩ nhiên là phải về Bạch Đế thành, bởi vì nàng là công chúa, nơi đó có hàng tỉ con dân đang chờ nàng quay về.
Nhưng mọi việc phát sinh quá đột nhiên, trước đó không có dấu hiệu báo trước, ở hoàng cung và Ly cung cũng chưa từng nghe nàng nhắc tới.
Được rồi, những chuyện này đều là lấy cớ, mặc dù không đột ngột, hắn cũng không nỡ, bởi vì hắn thật sự không nỡ.
Hoàng hôn, ven hồ và hàng cây như bùng cháy lên, Lạc Lạc đi ra khỏi Quốc giáo học viện, bỗng nhiên dừng bước lại, sau đó xoay người, nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn.
Trần Trường Sinh biết tâm tình của nàng, bởi vì tâm tình của hắn cũng giống vậy, hắn giơ tay xoa đầu nàng. Hai năm qua, hắn và nàng thường xuyên sóng vai ngồi, hoặc cùng nắm tay, hoặc là nàng dựa đầu vào hắn, vì quá quen thuộc như vậy nên trong mắt hắn, nàng chỉlà tiểu cô nương, giống muội muội hay có thể nói là như con gái...
- Tiên sinh, có chuyện ta luôn lừa ngươi.
Lạc Lạc ngẩng đầu, nói:
- Kỳ thật ta không phải mười hai tuổi, ta bằng tuổi tiên sinh.
Trần Trường Sinh giật mình, không biết nên nói gì, về phần tay cũng không biết đặt vào đâu, cảm thấy đặt vào đâu cũng là sai.
- Ngươi... Sao có thể gạt người chứ?
- Tiên sinh, là ngươi ngốc không nhìn ra, còn muốn trách ta...
Lạc Lạc mở to hai mắt, nhìn hắn nghiêm túc nói.
Trần Trường Sinh không phản bác được.
Quốc giáo học viện vang lên tiếng cười như chuông bạc.
Ha ha ha ha.
Lạc Lạc đi rồi, nghênh đón nàng ở Bạch Đế thành là sự khiêu chiến nàng nhất định phải đối mặt.
Tiếng cười của nàng đã quanh quẩn ở dung thụ và mặt hồ quốc giáo học viện rất nhiều năm.
Rất lâu sau, học sinh quốc giáo học viện nhắc tới vị Yêu tộc Công chúa này, với vị phó viện trưởng chưa từng gặp mặt mà cảm khái vô hạn, đồng thời Đường Tam Thập Lục sinh ra vô tận oán niệm. Lúc trước hắn chiêu mộ tân sinh đã nói thế nào?
...
...
Lạc Lạc đi rồi, người ra vào Quốc giáo học viện càng ngày càng nhiều.
Giáo sĩ của Giáo xu xử tới giảng bài, tân giáo sĩ lúc rảnh rỗi cũng qua đây, Mao Thu Vũ thỉnh thoảng cũng tới trà lâu trước quốc giáo ngồi một lát.
Người đến làm khách ở quốc giáo học viện nhiều nhất là Trần Lưu Vương, thời gian có thể thay đổi rất nhiều chuyện, bao gồm cách nhìn, bởi vì thời gian là tiêu chuyển kiểm nghiệm chân lý chuẩn xác, khi kết giao và ở chung, bất kể Trần Trường Sinh hay Hiên Viên Phá, Chiết Tụ đều cảm thấy vị Quận Vương này thật tâm muốn giữ gìn Quốc giáo học viện, song phương càng ngày càng quen thuộc.
Nhưng thời gian không thể thay đổi tất cả mọi chuyện, tỷ như tảng đá trong nhà xí vừa thối lại vừa cứng, Đường Tam Thập Lục vẫn không thích Trần Lưu Vương, thậm chí ngay cả vẻ bề ngoài cũng lười thể hiện, mỗi lần Trần Lưu Vương đến quốc giáo học viện làm khách hắn sẽ châm chọc khiêu khích hai câu rồi rời đi, hôm nay cũng như thế, Trần Lưu Vương tu dưỡng có tốt đến đâu cũng thấy xấu hổ.
Trần Trường Sinh cảm thấy hơi ngượng ngùng, thay mặt Đường Tam Thập Lục xin lỗi rồi đi tìm hắn, muốn hỏi xem vì sao hắn làm như vậy. Song khi hắn tìm được Đường Tam Thập Lục trong rừng cây, cả hắn cũng quên đi chuyện này, bởi vì chuyện này vốn chẳng phải đại sự gì, mà việc Đường Tam Thập Lục đang làm lúc này phi thường kỳ quái.
Đường Tam Thập Lục không đấm cây như Hiên Viên Phá, cũng không như Chiết Tụ chôn mình dưới lá cây bảy ngày bảy đêm, hắn ngồi xổm nhét một thứ vào hốc cây. Trần Trường Sinh thấy rõ ràng, thứ bị hắn nhét vào hốc cây là một thanh kiếm, hơn nữa không phải kiếm bình thường mà là thanh kiếm đêm qua hắn muốn lấy từ chỗ mình.
- Ngươi đang làm gì thế?
Hắn thất kinh hỏi.
Đường Tam Thập Lục cũng không quay đầu lại nói:
- Đã nói, ta chuẩn bị giấu kiếm của ngươi, về sau cho ngươi đi tìm.
Trần Trường Sinh có chút không thể tin hỏi:
- Gần đây cứ hai ngày ngươi tới lấy một thanh kiếm... Không thấy ngươi trả lại, chẳng lẽ đều bị ngươi cất giấu rồi.
Đường Tam Thập Lục phủi tay, lấy đất đá ngụy trang, đánh giá một phen cảm thấy vừa lòng mới đứng dậy nói với hắn:
- Bằng không thì sao? Chẳng lẽ ta còn có thể bán đống kiếm mẻ đó mua rượu uống?
Trần Trường Sinh không nói gì, nói:
- Đó là kiếm của ta, ngươi mau trả lại.
- Người tìm tổng cộng được hơn một trăm thanh kiếm, sao phải khẩn trương như vậy?
- Ta không biết ngươi giấu kiếm, còn tưởng rằng ngươi muốn mượn kiếm ý học kiếm pháp, cho nên chọn mấy thanh tốt nhất cho ngươi...
- Thì sao? Coi ngươi bày cái dáng keo kiệt kìa, không phải vài thanh kiếm mẻ sao, hai năm qua ta cho ngươi bao nhiêu bạc.
- Đây không phải chuyện ngân lượng... Cho dù ngươi muốn, ngươi cũng phải nói với ta, nếu để cho ta biết ngươi làm hỏng đồ, ta làm sao cho ngươi.
- Đó không phải kết thúc, biết rõ ngươi biết rồi sẽ không cho ta, vậy ta còn nói cho ngươi biết trước nguyên nhân làm gì, ngươi nghĩ rằng ta đồ ngốc Hiên Viên Phá à?
- Ta mặc kệ, dù sao ngươi mau tìm kiếm ra đây.
- Ta cũng không quản, giấu kiếm mệt chết đi được, còn phải một lần nữa đi tìm rất phiền toái, hơn nữa, trong nhà xí rất thối.
- Ngươi... Không ngờ lại giấu kiếm của ta trong nhà xí!
- Ngươi coi như không nghe thấy, dù sao ta chẳng muốn đi tìm.
- Vậy ta tự đi, ngươi mau nói cho ta biết, kiếm giấu ở đâu?
- Nếu là giấu... Đương nhiên không thể nói cho ngươi biết, ngươi tự mình tìm, có thể tìm được là ngươi lợi hại ha.
- Đừng có dùng chữ ha này.
- Ha ha rơi xuống một cây củ cải lớn.
- Ngươi... Về sau đừng nói nữa.
- Ngu xuẩn như vậy, còn không bằng một cây củ cải.
- Ta đang hỏi ngươi về kiếm!
- Chơi giấu kiếm hay mà.
- ... Ta có phải đã làm gì sai.
- Dù sao đề nghị của ta là, ngươi tương lai trở thành Giáo hoàng cũng không nê đi Bạch Đế thành.
- Vì sao?
- Ta lo lắng Bạch Đế sẽ nuốt sống ngươi.
"..."
- Kỳ thật, ngươi tuy rằng si ngốc nhưng kẻ ngốc có phúc của ngốc, bằng không ngươi muốn cưới Lạc Lạc, vậy thì chờ cưới một con cọp mẹ, tương lai sẽ sống như thế nào chứ.
- Thật không ngờ.
Trần Trường Sinh nhìn Lạc Lạc bên cạnh, trầm mặc rất lâu, lại nói:
- Không ngờ tới.
- Lúc trước đến kinh đô thật là ý của mẫu hậu, bà ấy muốn xem Giáo hoàng đại nhân hay Thánh Hậu nương nương có thể giúp ta giải quyết vấn đề kinh mạch không. Bằng không tương lai ta không thể tu hành công pháp của Bạch Đế bộ tộc chứ đừng nói kế thừa vương vị, nói không chừng còn phải gả cho người mình không thích. Nhưng mẫu hậu khẳng định không thể ngờ vấn đề Giáo hoàng và thánh hậu không thể giải quyết đã được tiên sinh giải quyết xong.
Lạc Lạc ngẩng đầu lên nhìn hắn ngưỡng mộ nói:
- Tiên sinh, ngài rất giỏi.
- Chỉ là từ nhỏ ta đã thích tự hỏi về vấn đề kinh mạch.
Trần Trường Sinh nhớ tới năm trước mình cũng đã giải thích vấn đề này, vì thế trầm mặc.
Hắn thật không ngờ Lạc Lạc sẽ rời đi, tuy rằng chuyện nàng rời đi là đương nhiên —— nàng đến kinh đô học tập và khám bệnh, hiện tại nàng đã học xong cách tu hành công pháp nhân loại, thấy được khả năng kế thừa Bạch Đế, trị bệnh xong, như vậy dĩ nhiên là phải về Bạch Đế thành, bởi vì nàng là công chúa, nơi đó có hàng tỉ con dân đang chờ nàng quay về.
Nhưng mọi việc phát sinh quá đột nhiên, trước đó không có dấu hiệu báo trước, ở hoàng cung và Ly cung cũng chưa từng nghe nàng nhắc tới.
Được rồi, những chuyện này đều là lấy cớ, mặc dù không đột ngột, hắn cũng không nỡ, bởi vì hắn thật sự không nỡ.
Hoàng hôn, ven hồ và hàng cây như bùng cháy lên, Lạc Lạc đi ra khỏi Quốc giáo học viện, bỗng nhiên dừng bước lại, sau đó xoay người, nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn.
Trần Trường Sinh biết tâm tình của nàng, bởi vì tâm tình của hắn cũng giống vậy, hắn giơ tay xoa đầu nàng. Hai năm qua, hắn và nàng thường xuyên sóng vai ngồi, hoặc cùng nắm tay, hoặc là nàng dựa đầu vào hắn, vì quá quen thuộc như vậy nên trong mắt hắn, nàng chỉlà tiểu cô nương, giống muội muội hay có thể nói là như con gái...
- Tiên sinh, có chuyện ta luôn lừa ngươi.
Lạc Lạc ngẩng đầu, nói:
- Kỳ thật ta không phải mười hai tuổi, ta bằng tuổi tiên sinh.
Trần Trường Sinh giật mình, không biết nên nói gì, về phần tay cũng không biết đặt vào đâu, cảm thấy đặt vào đâu cũng là sai.
- Ngươi... Sao có thể gạt người chứ?
- Tiên sinh, là ngươi ngốc không nhìn ra, còn muốn trách ta...
Lạc Lạc mở to hai mắt, nhìn hắn nghiêm túc nói.
Trần Trường Sinh không phản bác được.
Quốc giáo học viện vang lên tiếng cười như chuông bạc.
Ha ha ha ha.
Lạc Lạc đi rồi, nghênh đón nàng ở Bạch Đế thành là sự khiêu chiến nàng nhất định phải đối mặt.
Tiếng cười của nàng đã quanh quẩn ở dung thụ và mặt hồ quốc giáo học viện rất nhiều năm.
Rất lâu sau, học sinh quốc giáo học viện nhắc tới vị Yêu tộc Công chúa này, với vị phó viện trưởng chưa từng gặp mặt mà cảm khái vô hạn, đồng thời Đường Tam Thập Lục sinh ra vô tận oán niệm. Lúc trước hắn chiêu mộ tân sinh đã nói thế nào?
...
...
Lạc Lạc đi rồi, người ra vào Quốc giáo học viện càng ngày càng nhiều.
Giáo sĩ của Giáo xu xử tới giảng bài, tân giáo sĩ lúc rảnh rỗi cũng qua đây, Mao Thu Vũ thỉnh thoảng cũng tới trà lâu trước quốc giáo ngồi một lát.
Người đến làm khách ở quốc giáo học viện nhiều nhất là Trần Lưu Vương, thời gian có thể thay đổi rất nhiều chuyện, bao gồm cách nhìn, bởi vì thời gian là tiêu chuyển kiểm nghiệm chân lý chuẩn xác, khi kết giao và ở chung, bất kể Trần Trường Sinh hay Hiên Viên Phá, Chiết Tụ đều cảm thấy vị Quận Vương này thật tâm muốn giữ gìn Quốc giáo học viện, song phương càng ngày càng quen thuộc.
Nhưng thời gian không thể thay đổi tất cả mọi chuyện, tỷ như tảng đá trong nhà xí vừa thối lại vừa cứng, Đường Tam Thập Lục vẫn không thích Trần Lưu Vương, thậm chí ngay cả vẻ bề ngoài cũng lười thể hiện, mỗi lần Trần Lưu Vương đến quốc giáo học viện làm khách hắn sẽ châm chọc khiêu khích hai câu rồi rời đi, hôm nay cũng như thế, Trần Lưu Vương tu dưỡng có tốt đến đâu cũng thấy xấu hổ.
Trần Trường Sinh cảm thấy hơi ngượng ngùng, thay mặt Đường Tam Thập Lục xin lỗi rồi đi tìm hắn, muốn hỏi xem vì sao hắn làm như vậy. Song khi hắn tìm được Đường Tam Thập Lục trong rừng cây, cả hắn cũng quên đi chuyện này, bởi vì chuyện này vốn chẳng phải đại sự gì, mà việc Đường Tam Thập Lục đang làm lúc này phi thường kỳ quái.
Đường Tam Thập Lục không đấm cây như Hiên Viên Phá, cũng không như Chiết Tụ chôn mình dưới lá cây bảy ngày bảy đêm, hắn ngồi xổm nhét một thứ vào hốc cây. Trần Trường Sinh thấy rõ ràng, thứ bị hắn nhét vào hốc cây là một thanh kiếm, hơn nữa không phải kiếm bình thường mà là thanh kiếm đêm qua hắn muốn lấy từ chỗ mình.
- Ngươi đang làm gì thế?
Hắn thất kinh hỏi.
Đường Tam Thập Lục cũng không quay đầu lại nói:
- Đã nói, ta chuẩn bị giấu kiếm của ngươi, về sau cho ngươi đi tìm.
Trần Trường Sinh có chút không thể tin hỏi:
- Gần đây cứ hai ngày ngươi tới lấy một thanh kiếm... Không thấy ngươi trả lại, chẳng lẽ đều bị ngươi cất giấu rồi.
Đường Tam Thập Lục phủi tay, lấy đất đá ngụy trang, đánh giá một phen cảm thấy vừa lòng mới đứng dậy nói với hắn:
- Bằng không thì sao? Chẳng lẽ ta còn có thể bán đống kiếm mẻ đó mua rượu uống?
Trần Trường Sinh không nói gì, nói:
- Đó là kiếm của ta, ngươi mau trả lại.
- Người tìm tổng cộng được hơn một trăm thanh kiếm, sao phải khẩn trương như vậy?
- Ta không biết ngươi giấu kiếm, còn tưởng rằng ngươi muốn mượn kiếm ý học kiếm pháp, cho nên chọn mấy thanh tốt nhất cho ngươi...
- Thì sao? Coi ngươi bày cái dáng keo kiệt kìa, không phải vài thanh kiếm mẻ sao, hai năm qua ta cho ngươi bao nhiêu bạc.
- Đây không phải chuyện ngân lượng... Cho dù ngươi muốn, ngươi cũng phải nói với ta, nếu để cho ta biết ngươi làm hỏng đồ, ta làm sao cho ngươi.
- Đó không phải kết thúc, biết rõ ngươi biết rồi sẽ không cho ta, vậy ta còn nói cho ngươi biết trước nguyên nhân làm gì, ngươi nghĩ rằng ta đồ ngốc Hiên Viên Phá à?
- Ta mặc kệ, dù sao ngươi mau tìm kiếm ra đây.
- Ta cũng không quản, giấu kiếm mệt chết đi được, còn phải một lần nữa đi tìm rất phiền toái, hơn nữa, trong nhà xí rất thối.
- Ngươi... Không ngờ lại giấu kiếm của ta trong nhà xí!
- Ngươi coi như không nghe thấy, dù sao ta chẳng muốn đi tìm.
- Vậy ta tự đi, ngươi mau nói cho ta biết, kiếm giấu ở đâu?
- Nếu là giấu... Đương nhiên không thể nói cho ngươi biết, ngươi tự mình tìm, có thể tìm được là ngươi lợi hại ha.
- Đừng có dùng chữ ha này.
- Ha ha rơi xuống một cây củ cải lớn.
- Ngươi... Về sau đừng nói nữa.
- Ngu xuẩn như vậy, còn không bằng một cây củ cải.
- Ta đang hỏi ngươi về kiếm!
- Chơi giấu kiếm hay mà.
- ... Ta có phải đã làm gì sai.
- Dù sao đề nghị của ta là, ngươi tương lai trở thành Giáo hoàng cũng không nê đi Bạch Đế thành.
- Vì sao?
- Ta lo lắng Bạch Đế sẽ nuốt sống ngươi.
"..."
- Kỳ thật, ngươi tuy rằng si ngốc nhưng kẻ ngốc có phúc của ngốc, bằng không ngươi muốn cưới Lạc Lạc, vậy thì chờ cưới một con cọp mẹ, tương lai sẽ sống như thế nào chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.