Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 326: Danh kiếm phong lưu.

Miêu Nị

09/12/2016

Cũng chính bởi vì thanh kiếm tầm thường này, Ly Sơn Kiếm Tông trở về trạng thái tôn sùng kiếm khí, Thần Quốc Thất Luật cùng với các đệ tử trẻ tuổi đầy ngưỡng mộ tiểu sư thúc tổ, đều noi theo. Thu Sơn Quân có Long Lân Kiếm trứ danh nhưng khi đi lại trên đại lục thậm chí là tranh đoạt chìa khóa Chu viên với Ma tộc cũng chỉ dùng một thanh kiếm phổ thông, thanh kiếm kia cũng xuất xứ từ tấn nhỏ dưới Ly Sơn, cũng từ lò rèn, vài lượng bạc, Quan Phi Bạch cũng như thế. Nhưng đều không ảnh hưởng đến Thu Sơn Quân và Quan Phi Bạch xưng hùng trong thế hệ trẻ tuổi.

- Có vài kẻ ngu muội ngoan cố sẽ không hiểu điều này.

Hắc Bào nhẹ nhàng phủi tuyết trên vai, nhìn Tô Ly bình tĩnh nói:

- Nhưng ta biết, chỉ cần ngươi không tìm thấy thanh kiếm kia, như vậy bất kể là Sát Thu trong Hòe Viện hay thanh kiếm kém cỏi trong tay ngươi, đối với ngươi mà nói đều không có gì khác nhau.

- Đúng.

Tô Ly trầm mặc một lát, nói:

- Ta quả thật thiếu một thanh kiếm, ta cũng luôn luôn tìm kiếm thanh kiếm kia.

Rất nhiều năm trước, hắn theo sư phụ từ gia hương tới Ly Sơn, đi qua hơn mười dặm đường núi, tiến nhập sơn môn, trở thành đệ tử nội môn Ly Sơn Kiếm Tông, hắn dùng thời gian rất ngắn nắm giữ Ly Sơn Kiếm Tông tổng quyết, khi kiếm đạo thiên phú dần dần triển lộ, được tất cả sư huynh sư tỷ yêu thương cùng với các sư điệt kính sợ, nhưng hắn vẫn chưa có kiếm của mình.

Hồng thạch phong kiếm đường phân kiếm thì hắn không chọn, mỗi ngày luyện kiếm, cùng các sư huynh mô phỏng chiêu thức hắn đều dùng mộc kiếm. Các sư huynh hỏi hắn vì sao không chịu chịn kiếm, hắn nói mình không thích kiếm trong nội đường, kỳ thật ở trong lòng hắn còn có một câu —— kiếm cũng không thích mình, đều trốn tránh mình.

Thời gian trôi qua hơn một năm, hắn hoàn thành cơ sở kiếm pháp, xem trộm kiếm đạo chân nghĩa, rốt cục có tư cách tiến vào đỉnh núi, đi cùng sư phụ vào động phủ. Sư phụ của hắn là Ly Sơn Kiếm Tông chưởng môn, toàn bộ đại lục công nhận là kiếm đạo tuyệt thế cường nhân. Nhưng hắn hoàn toàn không nghe sư phụ đang nói gì mà chỉ nhìn thanh kiếm treo trên tường sau lưng người.

Thanh kiếm kia vỏ kiếm màu đen thùi không biết làm từ gì, kiếm ở trong vỏ cũng không rõ hình dáng, nhưng không biết vì sao, hắn nhìn thanh kiếm kia liền vui mừng, cao hứng, muốn hoa chân múa tay, muốn lấy về, ôm vào trong ngực, ôm ngủ, thậm chí tắm rửa, làm hắn càng cao hứng là thanh kiếm trong vỏ phát ra âm thanh dễ nghe như đang đáp lại sự vui mừng của hắn, đồng thời biểu đạt thiện ý của mình.



Ngay lúc đó Tô Ly không biết, thanh kiếm này là kiếm của Ly Sơn Kiếm Tông chưởng môn, ở Bách Khí Bảng xếp hạng 10 tên Già Thiên danh kiếm.

Ly Sơn Kiếm Tông chưởng môn có chút kinh ngạc, bội kiếm của hắn là một thanh hung kiếm tuyệt thế vô song, lạnh lùng đến cực điểm, có thể...nhất đoạn tuyệt tình, vì sao hôm nay lại phát ra tiếng kêu mềm mại như thế, tại sao lại dịu dàng? Điều đó có ý nghĩa gì? Sau đó hắn mỉm cười, bởi vì Tô Ly là đệ tử duy nhất của hắn, thanh kiếm này tương lai sẽ truyền xuống, hiện giờ xem ra, người kiếm nhận nhau, thật sự là chuyện vô cùng tốt.

Vào ngày hôm đó, Tô Ly chiếm được lời hứa tương lai sư phụ sẽ truyền thanh kiếm này cho mình, điều này làm cho hắn rất cao hứng, cho nên khi sư phụ vì hắn làm trái môn quy số ba mươi bảy muốn đánh hắn, phạt hắn sao chép năm trăm bản kiếm phổ, hắn cực kỳ nín nhịn không tranh luận.

Sau đó. . . Sư phụ của hắn vào Chu Viên không quay về. Sư phụ của hắn không về, thanh kiếm kia cũng không về. Tô Ly ở Ly Sơn khóc ba ngày ba đêm, sau đó ngốc bảy ngày bảy đêm mới tỉnh lại, một lần nữa vùi đầu vào kiếm đạo tu hành, chẳng qua lúc này các sư huynh sư tỷ phát hiện, bên hông của hắn có thêm một thanh kiếm.

Thanh kiếm kia xuất xứ từ trấn nhỏ dưới Ly Sơn, ở một lò rèn bình thường, từ tay một thợ rèn nổi tiếng, cũng chính ông nội của người thợ rèn bây giờ.

Xuân đi thu đến, thời gian trôi qua, Tô Ly kiếm đạo sơ thành, rời Ly Sơn tới Chu Viên.

Kế tiếp mấy chục năm, cứ mười năm hắn lại tiến vào Chu Viên một lần, điều này cũng có nghĩa trong mấy chục năm, quyền khống chế Chu Viên đều thuộc về nhân loại, Ma tộc thủy chung không thể nhúng chàm, cũng bởi vì hắn muốn vào Chu Viên, ai có thể cướp được chìa khóa Chu Viên với hắn?

Tiến vào Chu Viên hắn có hai mục đích, đầu tiên hắn phải xác nhận sinh tử của Chu Độc Phu, nếu vị đệ nhất cường nhân đã chết, tự nhiên xong hết mọi chuyện, nếu như đối phương còn sống, hắn muốn biết mình cùng đối phương chênh lệch bao nhiêu, bị vây trong Thông U Thượng Cảnh thì cần bao nhiêu thời gian mới có thể chiến thắng người này.

Tiếp theo, hắn muốn tìm thanh kiếm kia. Có lẽ là trời chưa bao giờ phụ lòng nhân, hay Già Thiên danh kiếm cảm nhận được sự tưởng niệm của hắn, vào lần cuối cùng tiến vào Chu Viên, Tô Ly ở khe suối bên rừng rậm phát hiện ra nó, đồng thời thanh kiếm này cũng trở thành vật phẩm đầu tiên ở Chu Viên bị người tìm thấy.

Nhưng mà, kiếm ý của nó đã hoàn toàn biến mất, thứ lưu lại chỉ có thân kiếm, tuy rằng chất liệu vẫn là thế gian khó tìm, nhưng đã không còn là thanh kiếm năm xưa.



Danh kiếm vẫn như xưa, chỉ là nét phong lưu không còn.

Tô Ly đã trầm mặc rất lâu mới chấp nhận sự thật này.

Kiếm còn, kiếm ý đã mất, hoá ra sư phụ... Thật sự đã mất.

Mang theo thanh kiếm đã mất đi linh hồn, Tô Ly rời Chu Viên, tới Vấn Thủy Đường Gia tìm Đường lão thái gia, hy vọng ông có phương pháp cứu sống thanh kiếm. Đường lão thái gia là thân phận gì, làm sao sẽ để ý tới một gã đệ tử Ly Sơn Kiếm Tông với yêu cầu gần như ngu ngốc. Tô Ly chỉ làm một việc. Hắn đứng ở thâm sơn thạch Vấn Thủy Đường Gia, dùng cả đêm từ Thông U Thượng Cảnh phá vô số cảnh tới Tụ Tinh Cảnh đỉnh cao.

Làm người có tiền nhất đại lục, chuyện Đường lão thái gia am hiểu nhất là biết hàng, ông biết Tô Ly là đang triển lãm giá trị của hắn, ông thừa nhận Tô Ly tuyệt đối có giá trị, vì thế ông không chút do dự thay đổi chủ ý, bắt đầu thu mua tài liệu trân quý, ý đồ dựa theo yêu cầu của hắn cứu sống thanh kiếm kia.

Tiếc nuối là, Vấn Thủy Đường Gia cũng không có cách nào thỏa mãn yêu cầu của Tô Ly.

Chuyện xưa dừng ở đây, bởi vì những chuyện sau đó, mặc dù là tự nhiên, phóng khoáng không kềm chế được, hay nói kẻ da mặt dày như hắn cũng có chút xấu hổ.

Hắn nhìn u ám trong bầu trời đêm, cảm giác mê muội quấn sâu ý chí, hơi trào phúng nghĩ, nếu thanh kiếm kia có thể sống lại, lúc này bị ta nắm trong tay thì ngươi còn gì tiếc nuối?

Trong bầu trời, bóng ma càng ngày càng thấp, phảng phất sắp va đụng vào thảo nguyên.

Trần Trường Sinh nắm Hoàng Chỉ Tán, nhìn hình ảnh này, còn có những ánh mắt yêu thú trong thú triều đầy lạnh lùng, tĩnh mịch, hàm súc, không biết rốt cuộc là vì sao.

Hắn không biết bóng ma trên bầu trời là bóng đại bàng. Hắn không biết, nó đã bước nửa bước vào thần thánh lĩnh, là tọa kỵ của Chu Độc Phu năm đó. Hắn càng không biết đạo kiếm ý thu về Hoàng Chỉ Tán ý nghĩa kiếm trì có khả năng xuất hiện bất cứ lúc nào, với đại bàng khủng bố mà nói, đây là sự khiêu khích cỡ nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook