Quyển 2 - Chương 325: Trở về (p2).
Miêu Nị
09/12/2016
Tin tức lưu lại trên kiếm cũng có thể nói là tin tức tinh hoa, là ý thức chiến đấu kết tinh, nhưng không phải tồn tại cụ thể khách quan chứ
không thể tính toán, càng không cách nào bắt chước, trong thế giới tinh
thần của loài người chỉ là một loại cảm giác.
Cảm giác hiện tại của hắn chính là cảm giác này.
Từ trong đạo kiếm ý, hắn cảm thấy tuyệt đối tự tin, vô cùng sắc bén, khinh miệt thiên địa, hắn cảm thấy đạo kiếm ý căm ghét thảo nguyên, hắn cảm thấy mãnh liệt khát vọng. Đương nhiên, cảm giác mãnh liệt nhất vẫn là vui mừng, vui mừng nhảy múa.
Nhất là lúc mới bắt đầu, người sử dụng kiếm mất, kiếm ở lại, nhưng sau kiếm cũng mất, chỉ còn lại có kiếm ý. Đạo kiếm ý không thể rời khỏi đây, bị nhốt lại trong thời gian rất lâu. Mấy trăm năm nó không có lúc nào không nghĩ tới việc rời khỏi, hiện tại nó phát hiện có khả năng rời đi nên đến gặp Trần Trường Sinh, giống như con chim sắp sổ lồng.
Chỉ có điều hắn cũng không biết, sự vui mừng cua nó ngoài việc có thể rời đi còn có sự vui mừng khi gặp lại bạn cũ tương giao.
Bóng ma to lớn khủng bố chiếm cứ một nửa không trung, một nửa khác trong bầu trời tràn đầy u ám, khi đã vào đêm, dải sáng bên thảo nguyên ảm đạm vô quang, mưa to khiến Chu Lăng càng thêm thâm trầm tối đen, giống như một tòa núi đen, nếu Trần Trường Sinh không phải đang ở trong đó thì nhất định sẽ nghĩ tới Hắc Diệu Thạch Quan trong lăng mộ.
Chúng ta cùng nhau rời khỏi đây.
Trần Trường Sinh nhìn Từ Hữu Dung, sau đó nói với đạo kiếm ý kia.
Hắn nhìn sang thần đạo, nhìn phía Nam Khách.
Nam Khách đang nhìn Nam Thập Tự Kiếm, trên lưỡi kiếm có một chỗ hổng, đó là kết quả lúc trước hai kiếm chạm nhau. Thanh kiếm này đương nhiên không tầm thường, là danh kiếm trên Bách Khí Bảng, nhưng mà lại không bằng đoản kiếm tầm thường trong tay Trần Trường Sinh.
Mỗi thanh kiếm đều có điểm mạnh của mình? Nàng từ đạo kiếm ý cùng với tin tức kiếm trì mang tới mà rung động tỉnh lại, suy nghĩ minh bạch rất nhiều chuyện, ngẩng đầu nhìn Trần Trường Sinh, vẻ mặt một lần nữa trở nên hờ hững mà ác nghiệt.
- Thì sao? Đạo kiếm ý quả thật rất hùng mạnh, nhưng năm đó còn là bại tướng dưới Lưỡng Đoạn đao, ngươi cho là dựa vào đạo kiếm ý này có thể đánh bại ta hay hy vọng xa vời có thể dựa vào đạo kiếm ý này rời khỏi Chu Viên?
Nàng nhìn Trần Trường Sinh nói, sau đó mở ra song chưởng. Ánh sáng chiếu rọi lăng mộ, hai cánh của nàng hóa thành lưu quang biến mất, hai thị nữ quỳ ở sau lưng nàng cúi đầu im lặng, mơ hồ có thể thấy sắc mặt tái nhợt, hẳn là lúc trước bị đạo kiếm ý kia tổn thương không nhẹ.
- Đạo kiếm ý kiếm thể này, nghĩ đến đã biến thành sắt vụn, thậm chí khả năng đã biến thành khói bụi, cho nên nó mới rời khỏi kiếm trì, thân kiếm cũng bị mất, một đạo kiếm ý có thể tiêu hao không thể bổ sung, ngươi có thể dựa vào nó chống đỡ được bao lâu? Chớ đừng nói kiếm ý chính là nhận thức, lấy cảnh giới bây giờ, ngươi căn bản không thể lĩnh ngộ nhận thức này, không thông kiếm pháp, chỉ sợ một phần ngàn uy lực cũng không phát huy được, một khi đã như vậy, ngươi dựa vào cái gì nói mình có thể chiến thắng ta?
Mưa to, âm thanh non nớt không ngừng vang lên, kiếm thế của Nam Khách không hề gián đoạn tăng trưởng, hơi thở ngày càng cuồng bạo.
Trần Trường Sinh biết nàng không phải phô trương thanh thế. Nếu người sử dụng kiếm có cảnh giới tu vi đủ hùng mạnh, như vậy bất kể minh tưởng tu hành vẫn hay chiến đấu, mỗi thời mỗi khắc đều là rèn luyện kiếm ý, nhưng nếu như người có kiếm ý cảnh giới cao hơn so với người sử dụng kiếm, như vậy chiến đấu liền phải không ngừng tiêu hao kiếm ý, không thể bổ sung.
- Quan trọng nhất là, kiếm ý ta không bằng ngươi, ta đây vì sao phải so kiếm ý với ngươi?
Nói xong câu đó, Nam Khách giơ cao Nam Thập Tự Kiếm.
Nàng vẫn đứng ngoài trăm trượng, cách Trần Trường Sinh một khoảng, nàng đã thu hai cánh, thoạt nhìn cũng cũng không thể kéo gần thêm, trọng yếu nhất là là nàng giơ kiếm bằng hai cánh tay. Thân thể của nàng nhỏ xinh thậm chí có thể nói gầy yếu, Nam Thập Tự Kiếm rộng lớn dài thẳng, bị nàng dùng hai tay nhỏ bé nâng lên không trung, hình ảnh có vẻ có chút quái dị, tựa như một đứa bé chuẩn bị cầm chùy đập, cảnh tượng vô cùng đối lập.
Nhìn hình ảnh này, Trần Trường Sinh nháy mắt đoán được nàng sẽ xuất kiếm như thế nào, hiểu được chính mình đã phạm vào sai lầm lớn.
Nếu giờ hắn định dùng kiếm ý, như vậy không nên để nàng cách mình quá xa.
Kiếm mạnh không đồng đều, một thanh kiếm có rất nhiều mặt. Kiếm ý chỉ là một bộ phận. Ngoài ra còn có kiếm thế, còn có chân nguyên. Đều quan trọng không thua kiếm ý. Nam Khách đang muốn dựa vào khoảng cách ảnh hưởng tới kiếm ý, buộc hắn sử dụng kiếm thế và lực lượng chiến đấu.
Một đạo kiếm quang chiếu sáng không trung.
Một đạo kiếm quang u lam thoát khỏi Nam Thập Tự Kiếm kiếm, như thiên thạch chém tới Trần Trường Sinh cuối thần đạo.
Trần Trường Sinh tay nắm chuôi kiếm trắng bệch, môi cũng có chút trắng bệch, không biết do thương thế hay cơn mưa rét lạnh.
Một âm thanh suy yếu, nhưng vô cùng khẳng định vang lên sau lưng:
- Dùng tán.
Người nói là Từ Hữu Dung. Trần Trường Sinh không rõ vì sao nàng nói như vậy, nhưng dọc đường đi, hắn biết cảnh giới của nàng và ánh mắt vượt xa hơn mình, mấu chốt nhất chính là, hắn đối với nàng tín nhiệm. Cho nên không có chút gì do dự, cũng không tự hỏi một cao nào, hắn liền giơ cao Hoàng Chỉ Tán.
Theo động tác của hắn, đạo kiếm ý tiến nhập Hoàng Chỉ Tán.
Không phải tiến vào, là trở về.
Hắn không rõ tại sao lại có loại cảm giác này, nhưng hắn cảm giác đạo kiếm ý kia đã chân chính trở về, thậm chí toàn bộ thế giới đều cảm thấy đạo kiếm ý này đã trở về, thảo nguyên trở nên vô cùng an tĩnh, thú triều động, vô số yêu thú phát ra âm thanh hoảng sợ bất an hoặc là nổi giận gầm rú, cả thiên không bao trùm trong bóng ma cũng trở nên phai nhạt một chút.
Đạo kiếm ý tiến vào Hoàng Chỉ Tán, xung quanh lăng mộ sinh ra cảm ứng, biến hóa đầu tiên đương nhiên chính là bản thân Hoàng Chỉ Tán.
Hoàng Chỉ Tán vẫn như cũ, cổ xưa, hơi bẩn, bề ngoài không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng khí tức thay đổi rất nhiều, pháp khí phòng ngự dạng ô dường như đột nhiên biến thành một thanh kiếm sắc bén. Trong mắt Trần Trường Sinh nó vẫn là ô, nhưng cảm giác truyền về tay đã rõ ràng khác đi.
Kiếm quang u lam kẹp lấy sát ý và chân nguyên của Nam Khách.
Trần Trường Sinh giơ Hoàng Chỉ Tán tiếp đón, tựa như cầm một tấm khiên tròn ngăn trở đối phương.
Mấy ngày trước, ở bên ven hồ Chu Viên, hắn cùng với hai thị nữ chiến đấu cũng thường xuyên dùng phương pháp này, nhưng rất rõ ràng, Hoàng Chỉ Tán hôm nay đã có khác biệt rất lớn, bởi vì có đạo kia kiếm ý sao? Nhưng sao lúc trước hắn dùng đoản kiếm thi triển kiếm ý lại cũng không được như vậy.
Khác biệt ở chỗ, Hoàng Chỉ Tán có đạo kiếm ý kia đã trở nên vô cùng hùng mạnh, thậm chí có chút đáng sợ.
Cửa chính lăng mộ chợt vang lên vô số tiếng kim loại cắt chém, không gian vỡ nứt, không khí như nước chảy xiết, dồn dập liên miên không dứt. Vô số đạo phong kiếm từ Hoàng Chỉ Tán phun ra, lượn lờ quay tròn quanh hắn như muốn cắt được hết thảy.
Vũ tuyết nhai đạo vs U lam kiếm quang.
Hạt mưa rơi xuống bị cắt thành bụi phấn, tuyết đọng trên mặt đất bị chém thành tơ, mặt đất cứng rắn trên vách đá, thậm chí cửa chính lăng mộ xuất hiện vô số vết kiếm khắc sâu. Về phần u lam kiếm quang còn chưa kịp tạo hình như thập đã bị cắt bể thành ánh sao tán đi.
Tiếng cắt kim loại dần dần trầm thấp, sau đó biến mất.
Tiếng phong kiếm dần dần quy về lăng mộ, không còn tái hiện.
Mưa to tiếp tục rơi xuống, chỉ có điều so với lúc trước đã nhỏ hơn rất nhiều, nhất là khi dừng trên Hoàng Chỉ Tán.
Một mảnh an tĩnh.
Thảo nguyên lại dần dần trở nên ồn ào, thú triều mơ hồ nhấc lên gợn sóng, có dấu hiện xôn xao.
Lúc trước đạo kiếm ý tiến vào thân thể của Trần Trường Sinh bị hắn dùng đoản kiếm thi triển, thú triều còn có thể giữ vững bình tĩnh, nhưng khi đạo kiếm ý tiến vào Hoàng Chỉ Tán, sau đó dễ dàng chém vỡ kiếm thế của Nam Khách, do đó chứng minh một số chuyện khiến yêu thú trong thảo nguyên không thể khống chế cảm xúc.
Có những yêu thú khiếp sợ bất an ý đồ rút đi, càng nhiều yêu thú hơn thì hướng về lăng mộ phát ra âm thanh tức giận rít gào, vô số tiếng rống giận hợp lại một chỗ như tiếng sấm bùng lên, nếu không phải Nam Khách dùng hồn cương trực đi trấn trụ, chỉ sợ thú triều đã sớm lao vào Chu Lăng.
Nam Khách không biết vì sao yêu thú phản ứng lớn như thế, bởi vì đạo kia kiếm ý kia xuất hiện cho thấy kiếm trì sắp hiện thế? Nhưng khi kiếm ý xuất hiện trước đó đâu thấy thú triều mãnh liệt như vậy? Nàng có chút khó hiểu, tầm mắt xuyên qua mưa nhìn vào Từ Hữu Dung. Lúc trước đúng là nàng bảo Trần Trường Sinh quăng kiếm dùng tán.
Hôm nay là trận đấu của cao thủ, Từ Hữu Dung trọng thương chưa lành, suy yếu đến cực điểm, tuyệt đại đa số đều nhắm mắt không quan sát chiến đấu này, nhưng không ngờ lại là nàng hiểu ra gì đó. Điều này làm cho Nam Khách có chút phẫn nộ và không cam lòng, giống như cảm giác khi Trần Trường Sinh sử dụng kiếm ý.
Ở trong này, thay như Đường Tam Thập Lục phán đoán suy luận, Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh lại rất am hiểu việc làm cho người ta không lời nào để nói.
Từ Hữu Dung vực dậy tinh thần, nhìn quanh lăng mộ, suy yếu nói:
- Thu tán.
Trần Trường Sinh nghe nàng..., thu Hoàng Chỉ Tán lại.
Sau khi thu lại rất giống một thanh kiếm, rất nhiều người đều có cùng loại kinh nghiệm, ở trên phố khi mưa đã tạnh, dùng tán chọc chọc bùn đất và vách tường làm niềm vui.
Vì sao? Bởi vì tán thu lại rất giống một thanh kiếm.
Lúc này, Trần Trường Sinh cầm Hoàng Chỉ Tán cũng rất giống cầm một thanh kiếm.
Thú triều nháy mắt trở nên an tĩnh không tiếng động.
Tiếng tức giận rít gào cứ như vậy biến mất.
Yêu thú xôn xao có ý đi vào lăng mộ trở nên thấp thỏm lo âu, phảng phất như có đại sự gì sắp phát sinh. Sâu trong thú triều, vài yêu thú cấp Tụ Tinh Cảnh bắt đầu phát ra khí tức máu tanh. Những bóng ma lớn so với lúc trước trở nên thấp hơn chút.
Kiếm trì là bí mật lớn nhất Chu Viên. Kiếm, là cấm kỵ lớn nhất của thảo nguyên.
Đạo kiếm ý cùng với nó đại biểu cho kiếm trì, cùng với yêu thú rốt cuộc có mối liên hệ gì? Từ Hữu Dung lặng yên suy diễn tính toán, tâm thần tiêu hao, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Cuối cùng, tầm mắt của nàng nhìn tán trên tay Trần Trường Sinh, nghĩ thầm chắc nó đúng là Hoàng Chỉ Tán trong truyền thuyết.
Ngoài Chu Viên, thế giới vẫn phong tuyết như cũ.
Bóng ma to lớn thấp hơn trước. Ở cánh đồng tuyết xa xa, hơn mười ma tướng bóng dáng như núi đứng sừng sững, tản ra khí tức máu tanh cường đại. Đến tận đây, đã có một gã ma tướng bỏ mình, bảy gã ma tướng bị thương, trong đó ba gã ma tướng gãy tay. Ma tộc đã phải trả giá nghiêm trọng.
Tuyết rơi lên vai của Tô Ly, nháy mắt bị cắt thành tơ.
Trên kiếm của hắn có máu, trên người không huyết, nhìn như không bị thương, nhưng trên thực tế đã tiêu hao rất lớn, không thể tiếp tục ngưng kiếm ý ở thể nội mà bắt đầu tiết ra ngoài.
Hắc Bào khoanh chân ngồi trên đồi tuyết, nhìn hắn bình tĩnh nói:
- Ngươi tuy là Tô Ly, nhưng hôm nay ngươi không thể rời đi.
Tô Ly nhìn bóng ma trên bầu trời, trầm mặc không nói.
- Ngươi thích ăn nhất cái gì, không thích ăn nhất cái gì, ngươi mấy năm nay đi đâu, ở Đại Tây châu giết bao nhiêu người, ngươi thích núi hay biển, ngươi bao lâu viết thư cho con gái một lần. Năm đó ngươi gia nhập Ly Sơn Kiếm Tông sử dụng bao lâu luyện thành kiếm chiêu thức thứ nhất, ngươi và sư phụ ngươi cãi nhau bao nhiêu lần, sư phụ ngươi chết ở Chu Viên, ngươi đã khóc bao nhiêu ngày...
Hắc Bào gõ gõ ngón tay nói:
- Ta có thể thu thập được tất cả tin tức liên quan tới ngươi để bố trí ván bài này, ngươi làm sao có thể rời khỏi?
Tô Ly thu hồi tầm mắt, nhìn hắn đùa cợt nói:
- Ta không thích nhất là loại người như ngươi. Rõ ràng cuối cùng là cần nhờ khí lực đánh nhau chết đi sống lại, lại rất hoan hỉ giảng đạo lý, nói xác suất, chẳng sợ cuối cùng đã chết, lúc hấp hối cũng không quên phải bày dáng vẻ nắm tất cả trong tay, ngươi làm thế cho ai xem vậy?
Hắc Bào cười vang lên:
- Đương nhiên là cho ngươi, người bị ta tính kế đến chết xem.
Tô Ly cười lạnh nói:
- Ngươi thực sự nghĩ rằng mọi việc đều có thể tính toán?
Hắc Bào nói:
- Vì sao không thể?
- Ngươi đương nhiên biết là sao có thể chuyển động. Nếu sao có thể di động, như vậy vận mệnh sẽ có thay đổi? Không có cố định, thì làm sao có thể tính toán?
Tô Ly nhìn bầu trời đêm, không nhìn ngân hà phía nam mà chỉ thấy bóng ma không ngừng hạ thấp, nói:
- Thế gian vạn vật biến hóa, tuyết rơi càng lâu càng dày, có thời khắc sẽ gặp tuyết lở, ngươi làm sao có thể tính ra?
- Kiếm đạo không phải tuyết, tu đạo không phải tuyết rơi, lượng biến không cần thiết sẽ khiến cho chất biến, tuyệt cảnh cũng không thể để ngươi đột phá.
Hắc Bào bình tĩnh nói:
- Bởi vì ngươi là thiên tài kiếm đạo xuất thế.
Những lời này là ca ngợi, xuất ra từ miệng cuả Ma tộc quân sư thần bí nhất đại lục, mặc dù là Tô Ly cũng có thể cảm thấy kiêu ngạo, nhưng những lời này lại để giết tâm.
Bất kể kiếm đạo thiên tài, nếu như có thể đột phá cũng sớm đã đột phá, bất kể là thời khắc sinh tử hay phương pháp thủ đoạn gì khác.
Hắc Bào tiếp tục nói:
- Ngươi không cách nào làm cho kiếm đạo đạt thành Đại viên mãn, không phải do nguyên nhân gì khác, thiên phú, ngộ tính, tâm chí, thậm chí thứ mấu chốt nhất là may mắn ngươi cũng chưa bao giờ khuyết thiếu, mà là bởi vì ngươi khuyết thiếu một thứ trọng yếu, thứ đó với kiếm đạo mà nói, rất trọng yếu.
Tô Ly đương nhiên hiểu hắn nói đúng cái gì.
- Kiếm đạo, tu chính là kiếm.
Âm thanh Hắc Bào không có bất kỳ cảm xúc nào, ác nghiệt kết luận:
- Không có một thanh kiếm xứng với ngươi, kiếm đạo của ngươi vĩnh viễn không thể hoàn chỉnh.
Kiếm đạo đương nhiên tu kiếm. Kiếm đương nhiên quan trọng. Chỉ có điều... có quan trọng như vậy không? Ngoại trừ ảnh hưởng chiến lực, chẳng lẽ còn thật sự có thể ảnh hưởng cảnh giới tu vi người sử dụng kiếm?
Thanh kiếm trong tay Tô Ly hiện tại xuất xứ từ lò rèn trấn nhỏ dưới Ly Sơn, do thợ rèn trứ danh làng tự tay tạo ra, tiêu hao ngân tiền, tốn thời gian nửa ngày, đi theo hắn đã hơn hai mươi năm. Thấy thế nào cũng không hơn thần binh lợi khí, thế nhưng hắn vẫn là kiếm đạo đệ nhất nhân, mũi kiếm này trước đó không lâu còn vừa mới chém giết một gã ma tướng.
Cảm giác hiện tại của hắn chính là cảm giác này.
Từ trong đạo kiếm ý, hắn cảm thấy tuyệt đối tự tin, vô cùng sắc bén, khinh miệt thiên địa, hắn cảm thấy đạo kiếm ý căm ghét thảo nguyên, hắn cảm thấy mãnh liệt khát vọng. Đương nhiên, cảm giác mãnh liệt nhất vẫn là vui mừng, vui mừng nhảy múa.
Nhất là lúc mới bắt đầu, người sử dụng kiếm mất, kiếm ở lại, nhưng sau kiếm cũng mất, chỉ còn lại có kiếm ý. Đạo kiếm ý không thể rời khỏi đây, bị nhốt lại trong thời gian rất lâu. Mấy trăm năm nó không có lúc nào không nghĩ tới việc rời khỏi, hiện tại nó phát hiện có khả năng rời đi nên đến gặp Trần Trường Sinh, giống như con chim sắp sổ lồng.
Chỉ có điều hắn cũng không biết, sự vui mừng cua nó ngoài việc có thể rời đi còn có sự vui mừng khi gặp lại bạn cũ tương giao.
Bóng ma to lớn khủng bố chiếm cứ một nửa không trung, một nửa khác trong bầu trời tràn đầy u ám, khi đã vào đêm, dải sáng bên thảo nguyên ảm đạm vô quang, mưa to khiến Chu Lăng càng thêm thâm trầm tối đen, giống như một tòa núi đen, nếu Trần Trường Sinh không phải đang ở trong đó thì nhất định sẽ nghĩ tới Hắc Diệu Thạch Quan trong lăng mộ.
Chúng ta cùng nhau rời khỏi đây.
Trần Trường Sinh nhìn Từ Hữu Dung, sau đó nói với đạo kiếm ý kia.
Hắn nhìn sang thần đạo, nhìn phía Nam Khách.
Nam Khách đang nhìn Nam Thập Tự Kiếm, trên lưỡi kiếm có một chỗ hổng, đó là kết quả lúc trước hai kiếm chạm nhau. Thanh kiếm này đương nhiên không tầm thường, là danh kiếm trên Bách Khí Bảng, nhưng mà lại không bằng đoản kiếm tầm thường trong tay Trần Trường Sinh.
Mỗi thanh kiếm đều có điểm mạnh của mình? Nàng từ đạo kiếm ý cùng với tin tức kiếm trì mang tới mà rung động tỉnh lại, suy nghĩ minh bạch rất nhiều chuyện, ngẩng đầu nhìn Trần Trường Sinh, vẻ mặt một lần nữa trở nên hờ hững mà ác nghiệt.
- Thì sao? Đạo kiếm ý quả thật rất hùng mạnh, nhưng năm đó còn là bại tướng dưới Lưỡng Đoạn đao, ngươi cho là dựa vào đạo kiếm ý này có thể đánh bại ta hay hy vọng xa vời có thể dựa vào đạo kiếm ý này rời khỏi Chu Viên?
Nàng nhìn Trần Trường Sinh nói, sau đó mở ra song chưởng. Ánh sáng chiếu rọi lăng mộ, hai cánh của nàng hóa thành lưu quang biến mất, hai thị nữ quỳ ở sau lưng nàng cúi đầu im lặng, mơ hồ có thể thấy sắc mặt tái nhợt, hẳn là lúc trước bị đạo kiếm ý kia tổn thương không nhẹ.
- Đạo kiếm ý kiếm thể này, nghĩ đến đã biến thành sắt vụn, thậm chí khả năng đã biến thành khói bụi, cho nên nó mới rời khỏi kiếm trì, thân kiếm cũng bị mất, một đạo kiếm ý có thể tiêu hao không thể bổ sung, ngươi có thể dựa vào nó chống đỡ được bao lâu? Chớ đừng nói kiếm ý chính là nhận thức, lấy cảnh giới bây giờ, ngươi căn bản không thể lĩnh ngộ nhận thức này, không thông kiếm pháp, chỉ sợ một phần ngàn uy lực cũng không phát huy được, một khi đã như vậy, ngươi dựa vào cái gì nói mình có thể chiến thắng ta?
Mưa to, âm thanh non nớt không ngừng vang lên, kiếm thế của Nam Khách không hề gián đoạn tăng trưởng, hơi thở ngày càng cuồng bạo.
Trần Trường Sinh biết nàng không phải phô trương thanh thế. Nếu người sử dụng kiếm có cảnh giới tu vi đủ hùng mạnh, như vậy bất kể minh tưởng tu hành vẫn hay chiến đấu, mỗi thời mỗi khắc đều là rèn luyện kiếm ý, nhưng nếu như người có kiếm ý cảnh giới cao hơn so với người sử dụng kiếm, như vậy chiến đấu liền phải không ngừng tiêu hao kiếm ý, không thể bổ sung.
- Quan trọng nhất là, kiếm ý ta không bằng ngươi, ta đây vì sao phải so kiếm ý với ngươi?
Nói xong câu đó, Nam Khách giơ cao Nam Thập Tự Kiếm.
Nàng vẫn đứng ngoài trăm trượng, cách Trần Trường Sinh một khoảng, nàng đã thu hai cánh, thoạt nhìn cũng cũng không thể kéo gần thêm, trọng yếu nhất là là nàng giơ kiếm bằng hai cánh tay. Thân thể của nàng nhỏ xinh thậm chí có thể nói gầy yếu, Nam Thập Tự Kiếm rộng lớn dài thẳng, bị nàng dùng hai tay nhỏ bé nâng lên không trung, hình ảnh có vẻ có chút quái dị, tựa như một đứa bé chuẩn bị cầm chùy đập, cảnh tượng vô cùng đối lập.
Nhìn hình ảnh này, Trần Trường Sinh nháy mắt đoán được nàng sẽ xuất kiếm như thế nào, hiểu được chính mình đã phạm vào sai lầm lớn.
Nếu giờ hắn định dùng kiếm ý, như vậy không nên để nàng cách mình quá xa.
Kiếm mạnh không đồng đều, một thanh kiếm có rất nhiều mặt. Kiếm ý chỉ là một bộ phận. Ngoài ra còn có kiếm thế, còn có chân nguyên. Đều quan trọng không thua kiếm ý. Nam Khách đang muốn dựa vào khoảng cách ảnh hưởng tới kiếm ý, buộc hắn sử dụng kiếm thế và lực lượng chiến đấu.
Một đạo kiếm quang chiếu sáng không trung.
Một đạo kiếm quang u lam thoát khỏi Nam Thập Tự Kiếm kiếm, như thiên thạch chém tới Trần Trường Sinh cuối thần đạo.
Trần Trường Sinh tay nắm chuôi kiếm trắng bệch, môi cũng có chút trắng bệch, không biết do thương thế hay cơn mưa rét lạnh.
Một âm thanh suy yếu, nhưng vô cùng khẳng định vang lên sau lưng:
- Dùng tán.
Người nói là Từ Hữu Dung. Trần Trường Sinh không rõ vì sao nàng nói như vậy, nhưng dọc đường đi, hắn biết cảnh giới của nàng và ánh mắt vượt xa hơn mình, mấu chốt nhất chính là, hắn đối với nàng tín nhiệm. Cho nên không có chút gì do dự, cũng không tự hỏi một cao nào, hắn liền giơ cao Hoàng Chỉ Tán.
Theo động tác của hắn, đạo kiếm ý tiến nhập Hoàng Chỉ Tán.
Không phải tiến vào, là trở về.
Hắn không rõ tại sao lại có loại cảm giác này, nhưng hắn cảm giác đạo kiếm ý kia đã chân chính trở về, thậm chí toàn bộ thế giới đều cảm thấy đạo kiếm ý này đã trở về, thảo nguyên trở nên vô cùng an tĩnh, thú triều động, vô số yêu thú phát ra âm thanh hoảng sợ bất an hoặc là nổi giận gầm rú, cả thiên không bao trùm trong bóng ma cũng trở nên phai nhạt một chút.
Đạo kiếm ý tiến vào Hoàng Chỉ Tán, xung quanh lăng mộ sinh ra cảm ứng, biến hóa đầu tiên đương nhiên chính là bản thân Hoàng Chỉ Tán.
Hoàng Chỉ Tán vẫn như cũ, cổ xưa, hơi bẩn, bề ngoài không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng khí tức thay đổi rất nhiều, pháp khí phòng ngự dạng ô dường như đột nhiên biến thành một thanh kiếm sắc bén. Trong mắt Trần Trường Sinh nó vẫn là ô, nhưng cảm giác truyền về tay đã rõ ràng khác đi.
Kiếm quang u lam kẹp lấy sát ý và chân nguyên của Nam Khách.
Trần Trường Sinh giơ Hoàng Chỉ Tán tiếp đón, tựa như cầm một tấm khiên tròn ngăn trở đối phương.
Mấy ngày trước, ở bên ven hồ Chu Viên, hắn cùng với hai thị nữ chiến đấu cũng thường xuyên dùng phương pháp này, nhưng rất rõ ràng, Hoàng Chỉ Tán hôm nay đã có khác biệt rất lớn, bởi vì có đạo kia kiếm ý sao? Nhưng sao lúc trước hắn dùng đoản kiếm thi triển kiếm ý lại cũng không được như vậy.
Khác biệt ở chỗ, Hoàng Chỉ Tán có đạo kiếm ý kia đã trở nên vô cùng hùng mạnh, thậm chí có chút đáng sợ.
Cửa chính lăng mộ chợt vang lên vô số tiếng kim loại cắt chém, không gian vỡ nứt, không khí như nước chảy xiết, dồn dập liên miên không dứt. Vô số đạo phong kiếm từ Hoàng Chỉ Tán phun ra, lượn lờ quay tròn quanh hắn như muốn cắt được hết thảy.
Vũ tuyết nhai đạo vs U lam kiếm quang.
Hạt mưa rơi xuống bị cắt thành bụi phấn, tuyết đọng trên mặt đất bị chém thành tơ, mặt đất cứng rắn trên vách đá, thậm chí cửa chính lăng mộ xuất hiện vô số vết kiếm khắc sâu. Về phần u lam kiếm quang còn chưa kịp tạo hình như thập đã bị cắt bể thành ánh sao tán đi.
Tiếng cắt kim loại dần dần trầm thấp, sau đó biến mất.
Tiếng phong kiếm dần dần quy về lăng mộ, không còn tái hiện.
Mưa to tiếp tục rơi xuống, chỉ có điều so với lúc trước đã nhỏ hơn rất nhiều, nhất là khi dừng trên Hoàng Chỉ Tán.
Một mảnh an tĩnh.
Thảo nguyên lại dần dần trở nên ồn ào, thú triều mơ hồ nhấc lên gợn sóng, có dấu hiện xôn xao.
Lúc trước đạo kiếm ý tiến vào thân thể của Trần Trường Sinh bị hắn dùng đoản kiếm thi triển, thú triều còn có thể giữ vững bình tĩnh, nhưng khi đạo kiếm ý tiến vào Hoàng Chỉ Tán, sau đó dễ dàng chém vỡ kiếm thế của Nam Khách, do đó chứng minh một số chuyện khiến yêu thú trong thảo nguyên không thể khống chế cảm xúc.
Có những yêu thú khiếp sợ bất an ý đồ rút đi, càng nhiều yêu thú hơn thì hướng về lăng mộ phát ra âm thanh tức giận rít gào, vô số tiếng rống giận hợp lại một chỗ như tiếng sấm bùng lên, nếu không phải Nam Khách dùng hồn cương trực đi trấn trụ, chỉ sợ thú triều đã sớm lao vào Chu Lăng.
Nam Khách không biết vì sao yêu thú phản ứng lớn như thế, bởi vì đạo kia kiếm ý kia xuất hiện cho thấy kiếm trì sắp hiện thế? Nhưng khi kiếm ý xuất hiện trước đó đâu thấy thú triều mãnh liệt như vậy? Nàng có chút khó hiểu, tầm mắt xuyên qua mưa nhìn vào Từ Hữu Dung. Lúc trước đúng là nàng bảo Trần Trường Sinh quăng kiếm dùng tán.
Hôm nay là trận đấu của cao thủ, Từ Hữu Dung trọng thương chưa lành, suy yếu đến cực điểm, tuyệt đại đa số đều nhắm mắt không quan sát chiến đấu này, nhưng không ngờ lại là nàng hiểu ra gì đó. Điều này làm cho Nam Khách có chút phẫn nộ và không cam lòng, giống như cảm giác khi Trần Trường Sinh sử dụng kiếm ý.
Ở trong này, thay như Đường Tam Thập Lục phán đoán suy luận, Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh lại rất am hiểu việc làm cho người ta không lời nào để nói.
Từ Hữu Dung vực dậy tinh thần, nhìn quanh lăng mộ, suy yếu nói:
- Thu tán.
Trần Trường Sinh nghe nàng..., thu Hoàng Chỉ Tán lại.
Sau khi thu lại rất giống một thanh kiếm, rất nhiều người đều có cùng loại kinh nghiệm, ở trên phố khi mưa đã tạnh, dùng tán chọc chọc bùn đất và vách tường làm niềm vui.
Vì sao? Bởi vì tán thu lại rất giống một thanh kiếm.
Lúc này, Trần Trường Sinh cầm Hoàng Chỉ Tán cũng rất giống cầm một thanh kiếm.
Thú triều nháy mắt trở nên an tĩnh không tiếng động.
Tiếng tức giận rít gào cứ như vậy biến mất.
Yêu thú xôn xao có ý đi vào lăng mộ trở nên thấp thỏm lo âu, phảng phất như có đại sự gì sắp phát sinh. Sâu trong thú triều, vài yêu thú cấp Tụ Tinh Cảnh bắt đầu phát ra khí tức máu tanh. Những bóng ma lớn so với lúc trước trở nên thấp hơn chút.
Kiếm trì là bí mật lớn nhất Chu Viên. Kiếm, là cấm kỵ lớn nhất của thảo nguyên.
Đạo kiếm ý cùng với nó đại biểu cho kiếm trì, cùng với yêu thú rốt cuộc có mối liên hệ gì? Từ Hữu Dung lặng yên suy diễn tính toán, tâm thần tiêu hao, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Cuối cùng, tầm mắt của nàng nhìn tán trên tay Trần Trường Sinh, nghĩ thầm chắc nó đúng là Hoàng Chỉ Tán trong truyền thuyết.
Ngoài Chu Viên, thế giới vẫn phong tuyết như cũ.
Bóng ma to lớn thấp hơn trước. Ở cánh đồng tuyết xa xa, hơn mười ma tướng bóng dáng như núi đứng sừng sững, tản ra khí tức máu tanh cường đại. Đến tận đây, đã có một gã ma tướng bỏ mình, bảy gã ma tướng bị thương, trong đó ba gã ma tướng gãy tay. Ma tộc đã phải trả giá nghiêm trọng.
Tuyết rơi lên vai của Tô Ly, nháy mắt bị cắt thành tơ.
Trên kiếm của hắn có máu, trên người không huyết, nhìn như không bị thương, nhưng trên thực tế đã tiêu hao rất lớn, không thể tiếp tục ngưng kiếm ý ở thể nội mà bắt đầu tiết ra ngoài.
Hắc Bào khoanh chân ngồi trên đồi tuyết, nhìn hắn bình tĩnh nói:
- Ngươi tuy là Tô Ly, nhưng hôm nay ngươi không thể rời đi.
Tô Ly nhìn bóng ma trên bầu trời, trầm mặc không nói.
- Ngươi thích ăn nhất cái gì, không thích ăn nhất cái gì, ngươi mấy năm nay đi đâu, ở Đại Tây châu giết bao nhiêu người, ngươi thích núi hay biển, ngươi bao lâu viết thư cho con gái một lần. Năm đó ngươi gia nhập Ly Sơn Kiếm Tông sử dụng bao lâu luyện thành kiếm chiêu thức thứ nhất, ngươi và sư phụ ngươi cãi nhau bao nhiêu lần, sư phụ ngươi chết ở Chu Viên, ngươi đã khóc bao nhiêu ngày...
Hắc Bào gõ gõ ngón tay nói:
- Ta có thể thu thập được tất cả tin tức liên quan tới ngươi để bố trí ván bài này, ngươi làm sao có thể rời khỏi?
Tô Ly thu hồi tầm mắt, nhìn hắn đùa cợt nói:
- Ta không thích nhất là loại người như ngươi. Rõ ràng cuối cùng là cần nhờ khí lực đánh nhau chết đi sống lại, lại rất hoan hỉ giảng đạo lý, nói xác suất, chẳng sợ cuối cùng đã chết, lúc hấp hối cũng không quên phải bày dáng vẻ nắm tất cả trong tay, ngươi làm thế cho ai xem vậy?
Hắc Bào cười vang lên:
- Đương nhiên là cho ngươi, người bị ta tính kế đến chết xem.
Tô Ly cười lạnh nói:
- Ngươi thực sự nghĩ rằng mọi việc đều có thể tính toán?
Hắc Bào nói:
- Vì sao không thể?
- Ngươi đương nhiên biết là sao có thể chuyển động. Nếu sao có thể di động, như vậy vận mệnh sẽ có thay đổi? Không có cố định, thì làm sao có thể tính toán?
Tô Ly nhìn bầu trời đêm, không nhìn ngân hà phía nam mà chỉ thấy bóng ma không ngừng hạ thấp, nói:
- Thế gian vạn vật biến hóa, tuyết rơi càng lâu càng dày, có thời khắc sẽ gặp tuyết lở, ngươi làm sao có thể tính ra?
- Kiếm đạo không phải tuyết, tu đạo không phải tuyết rơi, lượng biến không cần thiết sẽ khiến cho chất biến, tuyệt cảnh cũng không thể để ngươi đột phá.
Hắc Bào bình tĩnh nói:
- Bởi vì ngươi là thiên tài kiếm đạo xuất thế.
Những lời này là ca ngợi, xuất ra từ miệng cuả Ma tộc quân sư thần bí nhất đại lục, mặc dù là Tô Ly cũng có thể cảm thấy kiêu ngạo, nhưng những lời này lại để giết tâm.
Bất kể kiếm đạo thiên tài, nếu như có thể đột phá cũng sớm đã đột phá, bất kể là thời khắc sinh tử hay phương pháp thủ đoạn gì khác.
Hắc Bào tiếp tục nói:
- Ngươi không cách nào làm cho kiếm đạo đạt thành Đại viên mãn, không phải do nguyên nhân gì khác, thiên phú, ngộ tính, tâm chí, thậm chí thứ mấu chốt nhất là may mắn ngươi cũng chưa bao giờ khuyết thiếu, mà là bởi vì ngươi khuyết thiếu một thứ trọng yếu, thứ đó với kiếm đạo mà nói, rất trọng yếu.
Tô Ly đương nhiên hiểu hắn nói đúng cái gì.
- Kiếm đạo, tu chính là kiếm.
Âm thanh Hắc Bào không có bất kỳ cảm xúc nào, ác nghiệt kết luận:
- Không có một thanh kiếm xứng với ngươi, kiếm đạo của ngươi vĩnh viễn không thể hoàn chỉnh.
Kiếm đạo đương nhiên tu kiếm. Kiếm đương nhiên quan trọng. Chỉ có điều... có quan trọng như vậy không? Ngoại trừ ảnh hưởng chiến lực, chẳng lẽ còn thật sự có thể ảnh hưởng cảnh giới tu vi người sử dụng kiếm?
Thanh kiếm trong tay Tô Ly hiện tại xuất xứ từ lò rèn trấn nhỏ dưới Ly Sơn, do thợ rèn trứ danh làng tự tay tạo ra, tiêu hao ngân tiền, tốn thời gian nửa ngày, đi theo hắn đã hơn hai mươi năm. Thấy thế nào cũng không hơn thần binh lợi khí, thế nhưng hắn vẫn là kiếm đạo đệ nhất nhân, mũi kiếm này trước đó không lâu còn vừa mới chém giết một gã ma tướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.